p1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

"Cô ấy về rồi, chúng ta chia tay thôi."

Tần Trì bình tĩnh nói xong lời này, tôi sửng sốt.

Ba giây sau, tôi cúi đầu xuống, thân thể bắt đầu khẽ run lên, khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt xinh đẹp của tôi đã ngấn lệ.

Tôi cắn chặt môi, sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình gầy gò dưới ánh nắng có chút run rẩy.

Tần Trì cau mày, xoay người nghiêng người qua bàn vuốt hai cái: "Đây là đền bù cho cô, cô biết rõ, Chỉ Nhu đã trở lại, tôi cũng không thể làm gì được."

Tôi ép bản thân tự véo mạnh vào người, một giọt nước mắt trực tiếp rơi xuống, tôi run giọng hỏi: “Thật sự không thể tiếp tục sao?”

Thực ra, nỗi buồn này cũng không phải là giả.

Suy cho cùng, trong thế giới ngày nay, thật khó để tìm được một công việc nhiều tiền như vậy.

Tần Trì không nhịn được, nhét  chi phiếu vào tay tôi, ôm lấy tôi, kéo tôi vào lòng, khàn giọng nói: “Em sẽ tìm được người khác tốt hơn tôi.”

Không không.

Tôi lập tức phủ nhận điều đó trong lòng.

Thật sự rất hiếm khi tìm được ai đó dễ bị lợi dụng một như vậy...

Sợ đối phương lại có ý đồ gì khác trước khi chia tay, tôi chỉ có thể chậm rãi đẩy anh ra, nhẹ giọng nói nhỏ: “Em hiểu rồi.”

Nói xong tôi quay người rời đi.

Tần Trì còn muốn giữ tôi lại, nhưng anh cũng không với tới.

Một giờ sau, tôi thu dọn hành lý rời đi, không để lại dấu vết nào về sự có mặt của mình trong biệt thự.

Sau khi liên tục chuyển 8 triệu tệ vào thẻ ngân hàng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Đột nhiên Tần Trì lại gửi cho tôi một tin nhắn khác.

--Em đã đi đâu thế?

Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao trong mắt anh, tôi chỉ là một bông hoa trắng nhỏ đáng thương, luôn bị bắt nạt và yêu anh quá nhiều.

Có lẽ trong trí tưởng tượng của anh, tôi lẽ ra phải khóc lóc trong căn nhà thuê nhỏ bé.

  Nhưng trên thực tế--

Tôi đang được vây quanh bởi những  cậu trai nhân viên mát xa vừa trẻ vừa đẹp.

Hãy dùng những ngón tay dài trắng trẻo của các em để bón nho và cho bổn cung uống rượu vang đỏ nào!!!

Tôi cảm thấy thoải mái đến mức không muốn nhấc mí mắt lên và thậm chí không trả lời một tin nhắn nào.

Kết quả là, hai ba ngày liền Tần Trì đều gọi điện cho tôi, gửi tin nhắn cho tôi...

Tôi có chút bối rối.

Bạch Nguyệt Quang của hắn không phải đã quay trở lại rồi à?
| 2

Thực ra, tôi nên trả lời thôi vì là một người thay thế Bạch Nguyệt Quang chuyên nghiệp như tôi thì phải hướng tới khách hàng.

Có lẽ trong tương lai, khi ông chủ phát hiện ra Bạch Nguyệt Quang của hắn đã chuyển sang thành màu đen ( ý là không còn như trước hay là thay đổi hoàn toàn) , ông chủ lớn này sẽ có thể ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của tôi một lần nữa.

Tôi xem báo cáo tài chính và số dư điện thoại di động của studio, bất đắc dĩ gửi cho Tần Trì một tin nhắn: Yên tâm đi, anh đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.

Càng có ít tin tức, lại càng nghĩ về nó nhiều; lại càng nói đừng nghĩ về nó, lại càng nghĩ về nó nhiều hơn.

Tôi biết rất rõ bản chất xấu của đàn ông.

Ngày hôm sau, tôi trang điểm theo phong cách tươi sáng, tự làm một chiếc bánh và đến Ân Thị.

Ân Tinh Hà của nhà họ Ân, một trong bốn thiếu gia ở Bắc Kinh, là hình mẫu điển hình về một thiếu gia bảnh bao.

Khí chất của thiếu gia này có thể so sánh với Tần Trì, nhưng hắn là người tiêu tiền một cách rất phung phí.

Khi mở cửa ra, tôi nhìn thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi trong lòng anh ta, trông hai người bọn họ  cực kì ám muội.

Tôi tạm dừng.

Không cần diễn, tâm trạng của tôi thực sự đang tụt mood.

Ân Tinh Hà nhìn thấy là tôi, hoảng sợ đẩy người kia ra, ho nhẹ che đậy, "Vậy thì... Tiểu Liên, em đi ra ngoài trước."

Cô sinh viên đó buồn bã nhìn tôi rồi bất đắc dĩ bước ra ngoài.

Không giống như bông hoa trắng nhỏ ốm yếu của Tần Trì, Ân Tinh Hà thích cô bé Lọ Lem bướng bỉnh hơn, nên tôi chỉ cúi đầu im lặng.

"Em thấy đấy, cô ấy trông giống Vãn Vãn  hơn lúc đó. Chúng ta chia tay đi."

Sau khi đếm đến giây thứ 30 trong đầu, tôi nói: “Được.”

Sau đó hắn khịt mũi và nhanh chóng bước về phía trước.

Tôi nói rất nhanh, xen lẫn tiếng rung, có chút hoảng hốt, cẩn thận đặt chiếc bánh ra, “Em sẽ không quấy rầy anh nữa, anh thích đồ ngọt, đây là chiếc bánh nhỏ em đã làm từ lâu rồi, nhưng ... "

Rồi tôi ngước lên nhìn anh ta.

Nghiêm túc, buồn bã, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

"Anh có thể không chia sẻ nó với cô ấy được không? Em làm cái này cho anh..."

Một lời cầu xin khiêm tốn.

Cuối cùng, có những giọt nước mắt chưa rơi nhưng tôi vẫn kiên định nhìn anh.

Anh ta có chút hoảng hốt, đưa tờ giấy cho tôi rồi tiến lên một bước.

Nhưng tôi đã lùi lại.

"Nào..." Anh thở dài, "Anh sẽ ăn bánh."

Sau đó anh bắt đầu bấm số nội bộ, "Thư ký Lý, ghi tên phòng hạng nhất Tomson ở trung tâm thành phố dưới tên Tiểu Khả."

"Đây là điều duy nhất mà anh có thể làm, hãy chấp nhận và tha thứ cho anh."

Tim tôi lỡ nhịp và ngừng lại trong giây lát.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi hét lớn trong nước mắt: "Anh có nghĩ đây là điều tôi muốn không?"

Nói xong, tôi chạy ra khỏi văn phòng, thậm chí không đi thang máy mà chạy thẳng đến đường hầm thoát hiểm trong một hơi.

Cười đến chết!

Xin lỗi, đây thực sự là điều bổn cung muốn! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro