p3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| 4

Tôi muốn chạy, thành thật mà nói.

Tần Trì hiền lành nhưng lãnh đạm, bộ vest trắng quý phái được mặc lên vừa vặn hoàn hảo.

Ân Tinh Hà mặc một bộ đồ màu đỏ tía, bên trong trông trống rỗng, giống như một tên lưu manh.

Về phần Cố Thanh Hoài, hắn thân hình cao lớn, bộ đồ đen càng khiến khí tức vốn đã lạnh lùng của hắn lại càng thêm ngột ngạt.

Tứ thiếu gia thủ đô chiếm ba.

Vâng, thân hình khá đẹp và khuôn mặt cũng khá đẹp.

Nhưng tôi thực sự không dám nhìn vào nó.

Tôi sợ họ đang thảo luận cách g.iết tôi.

Tôi hít một hơi rồi quay người di chuyển đến một góc riêng tư.

Tôi nghe thấy ai đó đang gọi tên tôi từ phía sau.

"Thạch Khả."

Cứ kiêu ngạo đi.

Đó là giọng của Ân Tinh Hà.

Tôi hạ quyết tâm, nhớ lại dáng vẻ cô bé Lọ Lem bướng bỉnh, nghiến răng nghiến lợi quay lại.

Nhưng tôi phát hiện có ba người thực sự đang đi trước mặt tôi!

Ân Tinh Hà trêu chọc tiếp tục: "Không phải em nói sẽ không quấy rầy tôi sao? Đuổi theo tôi tới tận đây."

Tần Trì lông mày khẽ động, liếc nhìn Ân Tinh Hà.

Sau đó anh ấy nói: "Sao em không trả lời cuộc gọi của anh? Anh thật sự rất lo lắng cho em."

Tôi hơi lo lắng.

Vô thức nhìn Cố Thanh Hoài, lông mày lạnh lùng, trầm giọng nói: "Ừm, tôi cũng muốn biết đáp án của hai câu hỏi đó."

Tôi sửng sốt ba giây, sau đó bắt đầu dùng tay ôm đầu, vẻ mặt t.áo b.ón ( khó chịu ) : “Tôi đau đầu.”

Tần Trì phản ứng trước, tiến lên hai bước, nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của tôi.

"Rời xa anh, em thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân. Hôm nay Chỉ Nhu có việc phải làm, em có thể làm bạn gái của anh được không?"

Tôi còn chưa kịp từ chối đã bị Ân Tinh Hà kéo đi: "Cô ấy tới gặp tôi, tại sao phải làm bạn gái của anh?!"

Hai người bắt đầu tranh cãi, tôi nhân cơ hội nháy mắt với Cố Thanh Hoài, muốn hỏi xem anh ấy đã nói gì chưa.

Không ngờ anh lại chậm rãi nói: “Tôi cũng không có bạn gái.”

  TÔI:"……"

"Tiểu Khả, làm bạn gái của anh nhé. Tháng sau em bước lên thảm đỏ, anh sẽ tặng em bộ đồ thời trang cao cấp."

Tuyệt.

Cảm giác này thật tuyệt!

Mắt tôi sáng lên.

“Mấy bộ Quần áo rách rưới đó cũng chẳng là gì, Khả Khả, Ferrari Lafa màu đỏ, em nghĩ xem.”

Cmn, tuyệt!

Tiếp theo, đến lượt Cố Thanh Hoài.

Sắc mặt hắn vô cảm lạnh lùng, vừa nói liền nói ra chữ.

  "KHÔNG-."

Tôi vẫy tay và loại bỏ chúng.

"Các người đang bán đấu giá à? Vậy tôi sẽ bán tác phẩm "Núi nắng và sương xanh" của Tô Vân Xuyên."

Giọng nói ấm áp và rõ ràng, tôi lập tức nhìn sang.

Đó là Phương Giác.

Giờ thì ổn rồi, tứ đại thiếu gia đến từ Bắc Kinh đã tập hợp lại với nhau.

Anh ấy cũng là một trong những mục tiêu của tôi tối nay.

Tôi vén gấu váy bước tới, chuẩn bị giới thiệu bản thân thật đẹp.

Sau đó liền nghe được Cố Thanh Hoài lạnh lùng thanh âm: "Thạch Khả, tốt nhất nên đưa ra lựa chọn chính xác vào."

Đe dọa tôi?

Nụ cười của tôi cứng đờ, "Thêm vài món đó thì sao? Ví dụ như đồ trang sức Bulgari hoặc..."

Cố Thanh Hoài vuốt ve ly rượu, lắc đầu cứng ngắc, "Không được."

| 5

Tôi nghi ngờ Cố Thanh Hoài tới đây chính là muốn phá hỏng tình thế của tôi.

Vì vậy, trong khi khiêu vũ, tôi đã tự giẫm chân mình nhiều lần.

Cùng với tiếng nhạc du dương, Cố Thanh Hoài mở miệng nói: "Hôm nay em tới đây làm gì?"

“Đó là công việc.” Tôi thấp giọng đáp, tìm kiếm mục tiêu của mình.

"Câu cá?"

Tôi không nghe được cảm xúc, tôi không tức giận, nhưng tôi không muốn trả lời anh ấy.

Cố Thanh Hoài cười lạnh nói: “Ngu ngốc."

Tôi cau mày và nhìn anh ấy một lúc.

“Bởi vì tôi giàu hơn họ.” Anh giải thích.

"Nhưng anh kén chọn quá!" Tôi lập tức đáp lại, cúi đầu đếm từng cái một, "Anh mời em đi ăn ở căng tin công ty anh trong buổi hẹn hò đầu tiên. Trong những ngày nghỉ lễ, chỉ có mấy món tráng miệng rất khó ăn. Món quà anh tặng tôi nhân dịp năm mới thực chất là Thiết bị ngoại vi của công ty anh!”

"Và Tần Trì ban đầu đưa cho tôi một thẻ tín dụng sáu chữ số, sau đó Ân Tinh Hà đưa cho tôi một căn hộ ở trung tâm thành phố..."

Cố Thanh Hoài sắc mặt càng ngày càng đen.

Hắn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang: "Thật sự muốn bàn chuyện em đạp lên ba chiếc thuyền ở đây sao?"

Tôi lập tức che miệng lại.

“Khi nào những nhà tư bản như các anh mới hiểu được nỗi đau khổ của những người dân thường như chúng tôi…”

Đang nói.

Liếc qua khóe mắt, tôi nhìn thấy Phương Giác rời đi, tim tôi lỡ nhịp.

Đẩy Cố Thanh Hoài ra, tôi lập tức nói: "Tôi đi vệ sinh."

Sau đó tôi đi theo Phương Giác mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên nham hiểm của Cố Thanh Hoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro