Chương 14: Phụng chỉ vào cung (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Phụng chỉ vào cung  (2)


     Tầm mắt nhìn theo xe ngựa rời đi, trong lòng Mạn Yêu hy vọng Cửu hoàng tử không có việc gì. Cũng không biết Lâm Thiên Hoàng vì sao đối với Cửu hoàng tử xuống tay tàn nhẫn như vậy, một trăm trượng, còn nhốt vào trong cung Ưu Tư, chỉ là cự tuyệt tứ hôn mà thôi, làm gì mà nghiêm trọng như vậy?

    Cách yến tiệc còn chút thời gian, nàng tìm con đường nhỏ hẻo lánh, vừa đi vừa suy nghĩ.

    Tứ hôn? Cửu hoàng tử có tên trong danh sách, nếu là tứ hôn, vậy tất là có liên quan đến nàng!

    Lâm Thiên Hoàng là vua của một nước, nếu đã đáp ứng kỳ hạn nửa năm, cho dù là thất hứa, hẳn là cũng sẽ không quang minh chính đại vi phạm lời hứa như thế.

    Ông ta đã đồng ý nửa năm sau chính nàng tự tuyển phu, nhưng bây giờ lại đột nhiên tự tiện làm chủ tứ hôn! Là ý gì? Hay là...... việc này đã sinh biến cố?


     Mạn Yêu dự đoán thời gian tự do của nàng duy trì không đến nửa năm, nhưng cũng không ngờ sẽ mau như vậy, thời gian còn chưa đến ba tháng. Chẳng lẽ, thật sự nàng phải gả chồng nhanh như thế sao?

    Không biết đã đi bao lâu, càng đi càng thấy hẻo lánh, chờ nàng hồi phục lại tinh thần muốn tìm người hỏi đường, chung quanh lại tìm không thấy một bóng người, chỉ đành phải đi về phía trước.

    Đi đến một chỗ yên tĩnh trước cửa cung uyển, ở khúc ngoặc đằng trước thấy có bóng dáng hai người đi tới, nàng vốn định tiến lên hỏi đường, nhưng sau khi thấy rõ hai người đó là ai, nàng không chút suy nghĩ liền lắc mình vào bên trong cung uyển.

    Không biết có phải vận khí quá tốt hay không, tại nơi hẻo lánh như vậy, thế nhưng cũng có thể gặp được người quen, là hai người mà ngày ấy thiếu chút nữa muốn cái mạng nhỏ của nàng, Thái tử cùng Dư đại nhân.

    Vào trong tòa cung uyển, nàng vội dán lưng vào vách tường, chờ hai người bên ngoài đi khuất.

    Lúc hai người kia đi ngang qua, thoáng truyền đến giọng nói của họ.


     "Ô Khiếu Môn bị tiêu diệt, chỉ sợ sau này, chúng ta có ra bao nhiêu bạc đi chăng nữa, cũng không có ai dám tiếp nhận cuộc giao dịch này."

     "Đúng vậy, không thể ngờ rằng thế lực sau lưng Ly Vương thế nhưng lại lớn mạnh như vậy! Nhưng mà Thái tử, thần có một chuyện không rõ, nếu Ly Vương đã biết việc này là do Thái tử làm, vì sao lại dễ dàng đem việc này đè xuống như vậy?"

    Thái tử nói: "Dư đại nhân có điều không biết, năm đó Vân Quý phi độc sủng hậu cung, có vô số người muốn mạng của bà ta. Trong lúc bà ta mang thai gặp phải ám sát, mẫu phi của bổn Thái tử liều mình cứu mẹ con bà ta mà mất đi tánh mạng. Vân Quý phi ở trước lúc mẫu phi ta chết, đã hứa sẽ chiếu cố tốt cho ta, bảo hộ ta cả đời bình an."


    "Thì ra là thế! Nói như vậy, Ly Vương muốn thành toàn nguyện vọng của mẫu thân, hẳn là sẽ không cùng Thái tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mới phải."

    Thái tử nói: "Lão Thất là không có tâm với ngôi vị hoàng đế, nhưng phụ hoàng một lòng muốn cho lão Thất tiếp chưởng hoàng quyền, hắn nếu không chết, bổn Thái tử sớm hay muộn sẽ bị phụ hoàng gạt bỏ ngôi vị Thái tử, biến thành thứ dân, thậm chí tánh mạng cũng khó giữ được. Cho nên, lão Thất nhất thiết phải chết!"

    "Hai ngày trước, bệ hạ nhận được quốc thư của Khải Vân Đế truyền tới, trên dưới Khải Vân quốc đối với chuyện công chúa hòa thân bị cự hôn, cảm thấy rất bất mãn, yêu cầu bệ hạ phải giải thích rõ ràng. Hai ngày nay bệ hạ vì thế mà phiền não, nhất định sẽ nghĩ cách bức Ly Vương nghênh cưới trưởng công chúa Dung Nhạc. Nếu việc hôn nhân này thành, đối với Thái tử ngài, chính là bất lợi rất lớn nha!"

    "Điểm này không cần lo lắng. Lấy tính tình của lão Thất, việc hắn không muốn, phụ hoàng làm cái gì cũng không được. Hừ, phụ hoàng một lòng muốn hỗ trợ lão Thất gầy dựng thế lực, nào biết rằng người ta căn bản không cảm kích."


     "Vậy Thái tử cho rằng, lần này bệ hạ sẽ đem trưởng công chúa Dung Nhạc ban cho ai?"

     "Phụ hoàng đương nhiên là ban cho lão Cửu, lão Cửu là người của lão Thất, nó cưới công chúa sẽ có được hậu thuẫn lớn mạnh của Khải Vân quốc, đối với lão Thất đương nhiên là có lợi. Nhưng mà, theo bổn Thái tử phỏng đoán, Khải Vân Đế hẳn là sẽ chọn.....người vừa diệt Bắc Di quốc đại thắng trở về... danh tướng Phó Trù."

     "Thái tử nói chí phải! Phó Trù đánh thắng trận, được bệ hạ phong làm "Vệ quốc Đại tướng quân", đang trong lúc được bệ hạ chiếu cố trọng dụng, nếu chúng ta có thể mượn sức của y, địa vị của ngài sẽ càng thêm củng cố."

    "Ân, việc này giao cho ngươi sắp xếp ..."


    Mạn Yêu nghe thế, cảm xúc phập phồng mãnh liệt, thì ra hoàng huynh đã biết được việc này, đồng thời đã truyền quốc thư đến. Mấy ngày nay nàng ở trong phủ Ly Vương, cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với Linh nhi và Tiêu Sát, vì vậy đối với sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

    Thái tử Lâm Thiên quốc nói không sai, không thể hòa thân cùng Ly Vương, hoàng huynh nhất định sẽ lựa chọn Phó Trù, là người có sát khí dũng mãnh vô cùng, tâm kế thâm trầm sâu sắc, là thiếu niên danh tướng!

    Mà nàng, đã không còn đường lựa chọn, trừ phi...... Tông Chính Vô Ưu thay đổi chủ ý. Nghĩ đến đây, trong lòng Mạn Yêu chấn động, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, thế mà hy vọng Tông Chính Vô Ưu có thể cưới nàng! Vì sao nàng có loại hi vọng như vậy? Là bởi vì quen thuộc cho nên cảm thấy yên tâm hơn?

    Hắn biết đánh cờ tướng, thích uống trà, sẽ kêu nàng là A Mạn, sẽ nghe nàng nói về kiếp trước. Mấy ngày nay nàng cùng hắn ở bên nhau, không hề giống như lúc ban đầu đâu đâu cũng phòng bị cẩn thận lo lắng đề phòng. Vậy thì tính sao?

    Nếu Tông Chính Vô Ưu biết được thân phận của nàng, hắn có thể cho rằng hết thảy những chuyện này đều là âm mưu do nàng cố tình bày ra hay không? Lấy tính tình của hắn, hắn sẽ xử lý như thế nào?

    Nàng tự mỉa mai cười, đang định rời đi, không cẩn thận đá vào đá vụn trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.


     "Là ai?" Hai người bên ngoài vách tường vốn dĩ đã đi qua bỗng nhiên cảnh giác.

     Mạn Yêu kinh hãi, đang muốn tìm chỗ trốn đi, đột nhiên bị một người ôm lấy eo nàng bay lên, nhanh đến nàng không kịp phản ứng, thì đã cùng người nọ ẩn thân vào phía trên một thân cây ở góc tường trong viện, bị cành lá rậm rạp che khuất.

    Nàng không thấy người phía sau, nhưng có thể cảm giác được đối phương không có ác ý, liền an tĩnh mà ở nơi đó.

    "Sao lại không thấy ai? Vừa rồi rõ ràng nghe được có tiếng động ......" Dư đại nhân ở phía dưới nhanh chóng đi vào tìm một vòng, cảm thấy kỳ lạ nói.

     "Nơi này hẻo lánh như vậy, hẳn là sẽ không có ai, có lẽ...... là chúng ta nghe lầm. Đi thôi, yến tiệc sắp phải bắt đầu rồi." Thái tử một bên nói một bên dùng ánh mắt âm hiểm quét nhìn chung quanh.


    Mạn Yêu nhìn thấy hai người bọn họ rời khỏi cung uyển, nghe tiếng bước chân nặng nề từ từ biến mất ở bên ngoài vách tường, nàng vẫn như cũ không nhúc nhích, ánh mắt trước sau đều nhìn chằm chằm lối vào của cung uyển.

     Nam tử phía sau cũng thực an tĩnh, không có động tác nào.

    Ước chừng qua một nén nhang, Dư đại nhân, người vốn nên đã đi xa, lại đột nhiên ở ngoài vách tường mở miệng: "Thái tử, xem ra thật là chúng ta nghe lầm."

    "Ân. Đi thôi." Hai người lúc này mới thật sự rời khỏi.


    Mạn Yêu trào phúng nhếch môi cười, chờ âm thanh hoàn toàn biến mất, nàng mới quay đầu nhìn người phía sau. Vừa nhìn thấy, nàng sửng sốt, cùng lúc người phía sau cũng đồng thời kinh ngạc nói: "Là nàng?!"

    Khuôn mặt anh tuấn, thần sắc ôn hòa, là nam tử ở khách điếm ngoại thành Đông!

    "Chúng ta lại gặp mặt!" ánh mắt của y chiếu sáng, tươi cười ôn nhã nói.

    "Ngươi lại giúp ta một lần nữa." Mạn Yêu nói lời cảm tạ, được nam tử nắm tay ôm người nhảy xuống mặt đất, y cười ôn nhu nhìn nàng, khiêm tốn nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì. Đúng rồi, nàng sao biết bọn họ đi rồi sẽ quay lại?"


     Mạn Yêu cười nhạt nói: "Thái tử có lòng nghi ngờ, nếu không trải qua xác nhận, gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận định là chính mình nghe lầm."

    Nam tử nhếch mày kiếm lên, cười nói: "Nàng hình như thật hiểu biết Thái tử?"

     Mạn Yêu cười lắc đầu, nói: "Có một số người, chỉ cần liếc mắt một cái, thì có thể nhìn ra đối phương là thuộc hạng người nào."

     "Ồ?" Nam tử thấy hứng thú, ánh mắt chuyển động, hơi ghé sát vào nàng, nhìn vào đôi mắt nàng, chậm rãi cười, hỏi: "Vậy nàng xem, ta thuộc hạng người nào?"


     Mạn Yêu nhìn vào mắt nam tử, ánh mắt sáng như sao, nhìn qua ôn hòa hữu lễ, nhưng trực giác này của nàng không phải là toàn bộ về y, bất quá nàng sẽ không nói ra. Nhưng nhìn như thế nào đi nữa nàng cũng nhìn không thấu phía sau biểu tình ôn hòa đó.

     Thế là, nàng chỉ nói tám chữ, "Khiêm tốn hữu lễ, ôn nhu như ngọc." Đây là y cho nàng ấn tượng đầu tiên.

     Nam tử hình như đối với cái đánh giá này rất hài lòng, nhìn qua cười đến thật sung sướng vui vẻ, nói với Mạn Yêu: "Nàng có phải muốn đi đến điện Nghi Khánh hay không? Thời gian sắp đến rồi, chúng ta cùng đi thôi."

    Mạn Yêu gật đầu, theo y đi ra cung uyển hẻo lánh. Tên nam tử này hình như đối với hoàng cung rất quen thuộc, Mạn Yêu không khỏi ngầm suy đoán thân phận của hắn, nhưng nàng đoán không ra.


    Điện Nghi Khánh đang ở trước mắt, y đột nhiên dừng bước chân lại, xoay người nhìn nàng, dùng ánh mắt và giọng điệu thành khẩn, nói: "Có thể giúp ta một việc hay không?"

    Mạn Yêu nói: "Mời nói."

    Y cũng không có lập tức nói là chuyện gì, mà là hơi hơi cúi người tới gần nàng, ở vị trí cách nàng rất gần hạ giọng nói với nàng: "Không được nói cho bất kỳ ai biết, ở nửa tháng trước chúng ta đã từng gặp mặt."

    Mạn Yêu hơi ngẩn ra, có một chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều liền đồng ý.


    Sắc trời đã tối, trên hành lang điện Nghi Khánh, ba bước có một ngọn đèn cung đình, ánh nến sáng chói.

    Mạn Yêu vừa đi vừa suy nghĩ, nàng nên trực tiếp đi vào, hay là vẫn ở bên ngoài chờ Tông Chính Vô Ưu?

   Mạn Yêu đang do dự, nam tử đi ở bên cạnh dừng bước, lần này ánh mắt của y không phải nhìn nàng, mà là nhìn về phía trên bậc thang cao nhất.

    Mạn Yêu theo ánh mắt của y mà nhìn qua, liền trông thấy Tông Chính Vô Ưu đang khoanh tay mà đứng ở nơi đó, sắc mặt hắn nhìn không được tốt lắm, môi mỏng hơi nhấp, nhìn qua ánh mắt có chút thâm trầm, có chút lạnh lùng, còn có chút phức tạp không rõ.


    Mạn Yêu vội đi đến nói: "Ngươi đã tới rồi à? Tình huống của Cửu điện hạ như thế nào?"

     Tông Chính Vô Ưu nhìn vào mắt nàng, giọng điệu lãnh đạm nói: "Bị thương ngoài da, không đáng ngại, đã kêu người đưa nó hồi phủ rồi." Nói xong, quay sang đối với người phía sau phân phó: "Thông báo xuống, người đã đến rồi, không cần tìm nữa."

    Mạn Yêu ngẩn ra, ngượng ngùng nói: "Ồ, đang tìm ta sao? Ta không cẩn thận bị lạc đường, may mắn gặp gỡ vị công tử này......" Mạn Yêu không biết chính mình vì sao lại giải thích với hắn.

     Tông Chính Vô Ưu mặt không có biểu tình gì, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt kia không có tin cũng không phải không tin nàng, một lát sau ánh mắt hắn chậm rãi buông xuống, dừng ở phía trên tay trái của nàng.

    Mạn Yêu theo bản năng mà giơ tay, tức thì thấy được ngọc bài của hắn được nàng nắm trong tay. Lý do lạc đường hình như có vẻ hoang đường buồn cười, Mạn Yêu nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, nàng chỉ cười khẽ lắc đầu, tự giễu, đem ngọc bài trong tay trả lại cho hắn.


    Tông Chính Vô Ưu không tiếp nhận, lạnh nhạt mà nhìn lướt qua nam tử anh tuấn phía sau nàng, giọng điệu trầm thấp nói: "Nàng từ bao giờ cùng Phó đại tướng quân danh chấn thiên hạ quen thân đến như vậy?"

    Mạn Yêu sửng sốt, Phó đại tướng quân?

    Nàng bỗng dưng quay đầu lại, nhìn về phía nam tử anh tuấn đang chậm rãi bước lên bậc thang tiến về phía bọn họ. Trên mặt y vẫn luôn duy trì nụ cười ôn nhã.

   

    Y hướng về phía Tông Chính Vô Ưu chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà khiêm tốn cười nói: "Ly Vương quá khen. Bổn tướng chính là nhờ hồng phúc của Ly Vương, mới có thanh danh ngày hôm nay. Nếu muốn nói đến danh chấn thiên hạ, bổn tướng còn lâu mới đuổi kịp Ly Vương."

    Người có thể ở trước mặt Tông Chính Vô Ưu, tự xưng là "Bổn tướng", trừ bỏ Vệ quốc Đại tướng quân tay nắm tam quân địa vị ngang với chư hầu, còn có thể là ai?

    Phó Trù, y là Phó Trù! Mạn Yêu vạn phần kinh ngạc mà nhìn y, nàng không có cách nào đem một người ôn tồn lễ độ với Phó đại tướng quân dũng mãnh đầy sát khí, có liên hệ với nhau! Lời đồn đãi, quả nhiên không thể tin!!

    Nàng xấu hổ cười, hơi chắp tay nói: "Thì ra là Đại tướng quân, Li Nguyệt thất lễ!".

     Thế mới biết, y vì sao không thể cho người khác biết nửa tháng trước bọn họ đã từng gặp mặt. Một tướng quân sớm đã quay về triều, lại không bẩm báo với hoàng đế, đây chính là khi quân là tội lớn!


    Phó Trù ngăn lại, y cười thật ôn nhã thân thiện, khiến cho người như tắm mình trong gió xuân, y lại nói: "Không phải đã nói là giữa chúng ta không có những nghi thức lễ nghi sao? Nàng sao mà lại xa lạ vậy, hay là trách ta mới vừa rồi không bộc lộ thân phận với nàng?"

    Mạn Yêu kinh ngạc, không có quay đầu nhưng lại có cảm giác bên cạnh có một tia sáng lạnh lẽo bắn thẳng về phía nàng, ánh mắt của Tông Chính Vô Ưu như vậy, rõ ràng là biểu đạt không vui, giống như nàng ở sau lưng hắn làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy, khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, vội nói: "Tướng quân hiểu lầm rồi. Lúc trước Li Nguyệt không biết thân phận của tướng quân, mới có chỗ mạo phạm, hy vọng tướng quân chớ trách."

    Phó Trù nhìn nàng, trong chốc lát không nói gì, làm như đang nghĩ tới cái gì, lại cười nói: "Li Nguyệt? Nàng là Li Nguyệt công tử chủ nhân vườn trà Long Nguyệt? Nghe nói vườn trà là do nàng thiết kế, xa hoa lộng lẫy tuyệt diệu vô song, giống như tiên cảnh, có cơ hội ta nhất định phải đi đến đó một chuyến."


    Thần sắc của Mạn Yêu cứng đờ, nghĩ đến vườn trà, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, cười đến có vài phần miễn cưỡng.

    Phó Trù nhìn Tông Chính Vô Ưu liếc mắt một cái, cười nói: "Việc Ly Vương bị ám sát, nếu Ly Vương đã không truy cứu, bỏ lệnh niêm phong cho vườn trà là chuyện sớm muộn, Li Nguyệt đừng quá lo lắng. Có cơ hội, ta cũng sẽ thay nàng cầu xin với bệ hạ."

    Mạn Yêu chắp tay nói lời cảm tạ, bị Phó Trù đỡ lấy.


    Tông Chính Vô Ưu nhìn hai người bọn họ chạm tay nhau, ánh mắt càng lạnh, giọng điệu nặng nề nói: "Phó đại tướng quân thật sự là thần thông quảng đại! Tuy người đang ở chiến trường biên quan, một vườn trà ở kinh thành bị niêm phong, việc nhỏ như vậy cũng có thể rõ như lòng bàn tay."

    Những lời này nghe như là đơn giản, nhưng nếu mà miệt mài suy ngẫm, thì sẽ khiến cho người ta sinh ra nghi ngờ.

    Ấn đường Phó Trù nhíu lại, lập tức trả lời: "Ly Vương, lời này sai rồi! Vườn trà bị niêm phong tuy không xem là quốc gia đại sự, nhưng Vương gia bị ám sát lại không phải là chuyện nhỏ, hiện giờ đầu đường cuối ngõ toàn đang đàm luận chuyện này, bổn tướng vào thành lại có lý nào mà không nghe thấy?" Phó Trù cười nói thật tự nhiên.


    Tông Chính Vô Ưu câu môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén nói: "Tướng quân đắc thắng hồi triều, không vào cung kiến giá, còn rảnh đi nghe những lời đồn đãi ở phố phường? Bổn vương nghe nói ngoại ô thành phía Đông là nơi có phong cảnh cực đẹp, tướng quân có đi đến đó xem qua không?"

    Sắc mặt Phó Trù hơi thay đổi, không dấu vết mà nhìn Mạn Yêu liếc mắt một cái. Mạn Yêu sửng sốt, Tông Chính Vô Ưu hiển nhiên có ý khác. Khách điếm ngoài thành Đông, nàng chưa bao giờ nhắc đến ở trước mặt bất kỳ ai, huống hồ lúc trước nàng cũng không biết tên của nam tử kia là Phó Trù.

    Phó Trù nói: "Bổn tướng cũng từng có nghe qua, ngày nào đó có rãnh rỗi, nhất định phải đi đến đó du ngoạn thưởng thức một phen. Nếu như Ly Vương không chê, đến lúc đó bổn tướng sẽ mời Ly Vương cùng nhau đồng hành, Li Nguyệt nếu chịu nể mặt cũng cùng nhau du ngoạn, thấy thế nào?"

    Quả nhiên không phải là nhân vật bình thường, sắc mặt Phó Trù có thay đổi cũng bất quá là việc trong nháy mắt, thực nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa còn có thể dường như không có việc gì đàm tiếu mà mời.


    Mạn Yêu đứng ở giữa hai người bọn họ, tuy rằng đang cười nhưng khóe miệng lại cứng đờ. Nàng nhìn Tông Chính Vô Ưu, tiện thể đối với Phó Trù gật đầu đáp ứng một tiếng "Được".

    Tông Chính Vô Ưu liếc nhìn nàng, trong mắt rõ ràng có vô số cảm xúc phức tạp, nhưng nàng cả một loại cũng nhìn không ra.

    "Có đi đến đó hay không, là việc của tướng quân, không có quan hệ gì đến bổn vương. Bổn vương không có hứng thú xen vào việc của người khác, càng chán ghét người xen vào việc của người khác!"

    Trên mặt Tông Chính Vô Ưu không có biểu tình gì, nói xong xoay người liền bước đi về phía điện Nghi Khánh, đi được vài bước, thấy Mạn Yêu vẫn còn đứng ở tại chỗ, mắt phượng nhìn nàng, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Nàng còn ở đó làm gì? Còn không cùng bổn vương vào điện!"

    Mạn Yêu bất đắc dĩ đối với Phó Trù cười cười, nhanh chóng đuổi kịp Tông Chính Vô Ưu. Lấy khóe mắt liếc nhìn sắc mặt xem ra không được tốt của hắn, nàng chợt thấy trong lòng ấm áp. Hắn thật là nam tử kiêu ngạo, vòng một vòng lớn, kỳ thật chính là không muốn để Phó Trù nhúng tay vào chuyện của nàng.


*** 

Điện Nghi Khánh

    Yến tiệc còn chưa bắt đầu, xa xa là có thể nghe được tiếng ca múa. Ba người bọn họ trước sau tiến vào điện, trong điện văn võ bá quan toàn bộ đứng lên hành lễ, Tông Chính Vô Ưu làm như không nhìn thấy, lập tức đi đến vị trí thuộc về hắn mà ngồi xuống. Mạn Yêu không khách khí ngồi ở bên cạnh hắn, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, đặc biệt là hơn hai mươi nam tử trẻ tuổi mặc y phục quý tộc ngồi ở phía dưới cùng, bọn họ vừa nhìn Mạn Yêu và Tông Chính Vô Ưu vừa khe khẽ nói nhỏ.

    Mạn Yêu không phải là không biết những ánh mắt khác thường đó là biểu hiện ý gì. Từ lúc nàng lưu lại phủ Ly Vương, bên ngoài đều nói Tông Chính Vô Ưu không thích nữ tử là bởi vì háo nam sắc. Hôm nay Hoàng đế mở tiệc, nàng một người không quan không tước, bình dân như vậy, lại nghênh ngang đi theo Tông Chính Vô Ưu tiến cung, ở trong mắt những người đó, đương nhiên càng chứng thực thân phận của nàng là "nam sủng".

(*truyện được dịch bởi yên hoa trên wattpad*)

    Khinh thường và khinh thường, là biểu tình bọn họ nhìn nàng, mà bọn họ đều là những người mà Lâm Thiên Hoàng liệt vào danh sách cho nàng lựa chọn. Mạn Yêu bỗng nhiên nổi lên cảm giác phản cảm, nhíu mày.

    Tông Chính Vô Ưu giương mắt lạnh lùng liếc mắt về phía đám người kia.

    Bọn họ lập tức rùng mình, thay đổi biểu tình trên mặt, biến thành lấy lòng, nịnh nọt, kính ngưỡng......


     Phó Trù bị các đại thần vây quanh ở giữa, thoáng nhìn về phía bên này, sau đó tách người ra, đi đến trước mặt đám nam tử quý tộc kia mà chào hỏi, những người đó thụ sủng nhược kinh, lập tức dời đi tầm mắt.

    Thói đời chính là như vậy, quyền lực đại diện cho hết thảy mọi thứ, Mạn Yêu mỉa mai cười khẽ, không hề nhìn những người đó.

    "Nàng rất muốn vườn trà mau chóng mở cửa lại sao?" Tông Chính Vô Ưu đột nhiên hỏi nàng một câu như vậy.

    Mạn Yêu kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa mở miệng, Tông Chính Vô Ưu đã nắm lấy bàn tay đang để dưới bàn của nàng, nắm thật là chặt, đầu lại để sát vào nàng, đôi mắt nhìn nàng thấp giọng nói: "Ngày mai ta liền kêu người gỡ bỏ giấy niêm phong, nhưng mà không cho phép nàng rời khỏi phủ Ly Vương. Những việc vặt vãnh ở vườn trà đều giao cho hạ nhân xử lý." Hắn bá đạo thay nàng sắp đặt.

    Mạn Yêu nhìn hắn, thấy được tia hi vọng từ trong đôi mắt thâm thúy tà mỹ, một loại hi vọng khiến cho người không có cách nào cự tuyệt.

    Kỳ thật chuyện này hắn có thể làm từ sớm, nhưng mà hắn vẫn luôn không làm, vì sao? Là vì muốn giữ nàng ở vương phủ sao? Nhưng hắn lại vì sao muốn giữ nàng ở vương phủ?

    Tông Chính Vô Ưu thấy nàng thật lâu không đáp lại, buông tay nàng ra, quay đầu nói: "Không muốn?...... Vậy thì thôi đi."


     Giọng điệu này không giống với giọng điệu ngày đó trước khi rời khỏi vườn trà, hiện giờ khuôn mặt hắn lãnh đạm không có biểu tình gì, nhưng rõ ràng có một tia giận dỗi.

    Bình thường hắn vẫn luôn là lãnh đạm hoặc là lạnh lùng, ngẫu nhiên dịu dàng cũng khiến cho người ta cảm giác không chân thật lắm, nhưng giận dỗi giống như vầy, giống như một đứa trẻ, lại khiến cho nàng cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ, đột nhiên gần gũi hơn rất nhiều.

    Nàng vẫn là nhịn không được mà nhếch miệng nở nụ cười, tâm tình tự nhiên trở nên sung sướng vui vẻ.


    Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy nàng cười, chỉ tưởng rằng vì hắn thả nàng đi nên nàng mới vui vẻ như thế, trong lòng hơi bực, đang muốn nhíu mày, lại nghe nàng nhẹ nhàng cười nói: "Ta chưa nói là không muốn, chính là ngươi nói nha."

    Ánh mắt hắn tức khắc xán lạn, ở sâu trong nội tâm có cái gì đó nổ tung, giống như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Nhưng Tông Chính Vô Ưu không có nhìn nàng, biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bảo trì thần thái lãnh đạm, dường như nàng có nguyện ý ở lại hay không cũng không có quan hệ gì đến hắn.

    Bốn phía thực náo nhiệt, đàn sáo, ca múa, tiếng mọi người đàm tiếu.

   Từ sau khi Phó Trù vào điện, vẫn luôn là tiêu điểm được mọi người nhìn chăm chú, cho đến khi một người khác xuất hiện.


****hết chương 14







   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro