1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm, Minhyun đã sửa soạn mọi thứ đều tốt, chuẩn bị xuất môn lên núi hái thuốc. Giỏ trúc đeo trên lưng, đầu đội nón mành, ngay cả cổng chính cậu cũng không dám đi ra.

Nói về gia cảnh của cậu một chút, nhà chỉ có bốn bức tường, hơn nữa cái chỗ này căn bản sẽ không có người tới, vì vậy, cậu hoàn toàn không sợ sẽ có bọn đạo chích cậy cửa.

Minhyun đi tới ngọn núi, bắt đầu hái thảo dược. Ngọn núi này đối với người là đại phu như Minhyun mà nói thì quả thực là bảo khố thiên nhiên ban tặng, thảo dược đã vô cùng hiếm lại còn rất quý, mọc ở đây nhiều vô cùng.

Cũng bởi vì sơn thế hiểm trở, địa điểm hẻo lánh, người biết cũng không nhiều, Minhyun mới tha hồ hái mà hoàn toàn không sợ thiếu.

Người trong thôn tuy rằng chán ghét cậu, nhưng có chút dược thảo do cậu bài chế vì thế mới dễ dàng để yên cho cậu, có tài năng chế thuốc như cậu mới đủ khả năng ăn cháo cầm hơi qua ngày.

Thân thể có chút mệt mỏi, Minhyun ngẩng đầu nhìn sắc trời, mới phát giác đã gần giữa trưa, thảo nào bao tử biểu tình nãy giờ.

Minhyun tìm một nơi râm mát, lấy bọc cơm nắm chuẩn bị từ hồi sáng, đang muốn cắn một miếng thì một giọt nước rơi trên đầu cậu, cậu đưa tay sờ sờ, không khỏi giật mình. Bởi vì, chất lỏng mà cậu sờ được hình như là máu, theo trực giác ngẩng đầu nhìn hai bên trái phải.

Chỉ thấy một gốc cây từ vách núi mọc ra ngoài, cây lá rậm rạp ước chừng cao khoảng ba thước, phía trên nó dĩ nhiên nâng một người.

Minhyun không dám tin dụi dụi con mắt, nhìn kỹ lại, thực sự nằm một người. Người nọ đang nằm thẳng phía trên, nhó thổi qua vài đợt, người nằm trên cây gần như sắp rớt, Minhyun thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng.

Bất chấp bao tử réo gọi, Minhyun bỏ lại cơm nắm, vịn vách núi, dùng sức chín trâu hai hổ bò lên.

Leo lên vách núi, cậu vội vàng vươn tay, thăm dò một chút xem người nọ có còn nhịp đập nào không.

"Hoàn hảo, còn thoi thóp." Tìm tòi được nhịp mạch rất yếu, cậu không khỏi thở phào một cái.

Tay Minhyun vừa mới đụng tới người hôn mê bất tỉnh, thì bất ngờ hắn mở hai mắt ra.

"Ta chết rồi mà vẫn chưa tới địa ngục sao? Tại sao lại đến tây phương thế giới cực lạc?" Nam tử kia suy yếu lộ ra nụ cười nhợt nhạt."Ta đang lầm chăng? Bằng không sao có tiên nhân tới đón ta?"

"Tiên nhân?" Ai? Mình sao?

Minhyun đang muốn nói cho hắn biết mình không phải là tiên nhân thì hắn lại ngất đi. Minhyun vội vàng lấy vải cột vào trên người hắn, một vòng lại một vòng, chậm rãi cõng hắn xuống núi, cõng về nhà mình.

Sau khi Minhyun về đến nhà, lập tức đem nam tử bị thương đặt lên giường, cậu hoả tốc đun chậu nước, thận trọng rút đoản đao ra khỏi ngực hắn.

Đoản đao vừa rút ra, không ngoài sở liệu, máu liền phun ra, Minhyun thấy thế, lập tức đem Cao Tử Kim mình vừa mới sáng chế, không chút nào tiếc rẻ hàng hiếm thoa lên vết thương.

Thoa Tử Kim Cao lên vết thương đến đâu thì vết thương lành miệng đến đó, thật kỳ tích! Vẫn còn bay ra mùi thơm thoang thoảng. Minhyun vừa nhìn vết thương gần như lành miệng, hài lòng gật đầu.

Lúc này, cậu mới rảnh rỗi đánh giá cẩn thận người nam nhân trước mắt này, mặt của hắn trắng đến nỗi tựa như trong suốt, đôi môi cũng không có một tia huyết sắc, Minhyun biết hắn nhất định bị nội thương rất nghiêm trọng.

Không chút nghĩ ngợi giúp hắn chẩn mạch, sắc mặt Minhyun lập tức ngưng trọng. Nội thương của hắn so với cậu tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng, người này còn sống đến bây giờ, quả thực là kỳ diệu.

Không chỉ như thế, Minhyun còn phát hiện trên người hắn lưu lại độc tính cực kỳ mạnh, ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị những ... độc tính này ngấm vào làm tổn thương nghiêm trọng.

Nếu hội ngộ gặp được cậu, hoặc ông trời vẫn còn thương xót mạng hắn, cậu nắm chắc có thể đem mạng hắn cứu trở về.

Vén tay áo lên, Minhyun bắt đầu châm vào huyệt đạo của hắn, để độc tính không lan truyền ra, bôi thêm thuốc lên những vết thương cũ cho hắn.

Xử lý tốt vết thương, Minhyun cởi y phục dính đầy vết máu trên người hắn xuống, thay vải thô sam. Tuy rằng quần áo này không hợp với người cáo quý như hắn, nhưng cậu chỉ còn vài bộ này.

Minhyun vắt khăn mặt sạch sẽ, cẩn thận mà có chút khẩn trương lau vệt máu đen trên mặt hắn, tỉ mỉ và sạch sẽ.

Liếc thấy hé ra dung nhan tuấn tú, trong nháy mắt hô hấp của Minhyun hầu như đình chỉ, bởi vì cậu chưa từng thấy người nào lại đẹp như vậy.

Khuôn mặt góc cạnh, lông mi dài rung động; môi tuy không có chút huyết sắc, nhưng khiến người ta muốn âu yếm, mũi cao thẳng hoàn mỹ không tỳ vết; hắn giống như là bức tượng được ông trời tỉ mỉ chế tạo ra, không giống cậu...

Nghĩ về điểm này, Minhyun có chút tự ti rút tay của mình về, hắn càng đẹp bao nhiêu thì cậu thấy mình xấu xí bấy nhiêu; hắn thân phận cao quý, còn mình lại hèn mọn.

Thở dài, Minhyun tự nói với mình, việc này cũng là thói quen rồi không phải sao? Hiện nay chuyện trọng yếu nhất chữa bệnh thật tốt cho người trước mắt, đây là thiên chức của người đại phu như cậu, cũng là việc duy nhất có thể làm.

Những ngày kế tiếp, Minhyun đem toàn bộ tinh thần và thời gian nỗ lực giúp nam tử trị liệu nội thương và nghĩ biện pháp khấu trừ độc trên người hắn.

Cuối cùng trời cao không phụ khổ tâm nhân, với sự nỗ lực của Minhyun, nam nhân kia cuối cùng tỉnh.

"Ngươi đã tỉnh? Cảm tạ trời đất." Một mực ngồi bên giường bệnh không rời một bước, Minhyun vui vẻ tiến lên phía trước. "Đã bao nhiêu ngày rồi, ngươi cũng nên tỉnh, đây là cháo ta nấu cho ngươi, nhiều ít gì cũng cần phải bồi bổ!"

"Đã chết còn cần ăn cái gì chứ?" Nam tử vừa mở miệng, mới phát giác thanh âm của mình vô cùng khàn khàn.

"Ngươi chưa chết, ngươi là bất cẩn ngã xuống núi hả?"

"Là do ta cố ý ngã xuống."

Cố ý ngã xuống? Đó không phải là... Tự sát? Lời của hắn làm Minhyun kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ.

"Ngươi tự sát? Tại sao?"

"Mắc mớ gì tới ngươi!" Nam nhân khẩu khí ác liệt, hắn dường như là nhớ tới chuyện gì, đột nhiên sờ sờ ngực mình, mới phát hiện đoản đao trên người không thấy, hắn lập tức lo lắng: "Đoản đao trên người ta đâu?"

"Ở đây." Minhyun tiện tay đem đoản đao ở trên bàn giao cho hắn.

Nam tử kia vừa tiếp xúc với đoản đao, thở dài một hơi, thận trọng đem đoản đao thu vào, lập tức lạnh lùng hỏi: "Là ngươi đã cứu ta?"

"Đúng."

"Ngươi hiểu biết y thuật?"

"Hiểu sơ sơ." Minhyun khiêm tốn.

Kỳ thực, cậu được kế thừa từ mẫu thân. Mẫu thân lúc còn sống, là một đại phu nổi danh, suốt đời cứu vô số người.

"Hiểu sơ sơ cũng không nên tùy tiện cứu người, ngươi có biết nếu ngươi là loại y thuật gà mờ thì sẽ chỉ làm ta thống khổ dày vò, sống không bằng chết?"

Trong lời nói của hắn không chút cảm kích, làm Minhyun nghẹn lời.

Thật lâu, cậu ấp úng nói: "Ta... Y thuật không tệ, chất độc trên người của ngươi, ta đã giải hơn phân nửa, chỉ cần tu dưỡng sẽ hoàn toàn hết độc."

"Phải không?" Nam tử tràn đầy hoài nghi vận công lực, hắn vừa vận công thì lập tức phát hiện cảm giác đình trệ trước đó hầu như biến mất, lúc này mới tin tưởng lời cậu nói. Hắn kinh ngạc nhìn người trước mắt. "Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?"

"Nơi này là Cô Trúc Sơn – ngọn núi cao nhất tại sơn cốc nhỏ này, chỉ có mỗi mình ta! Ta là bạch quỷ."

"Ngươi họ Bạch tên Quỷ?" Nam tử kia liếc nhìn Minhyun đội nón mành.

"Không phải, tất cả mọi người đều gọi như thế..."

"Ta mặc kệ người khác gọi ngươi ra sao." Hắn không nhịn được cắt đứt lời Minhyun nói. "Ta hỏi ngươi, ngươi tên gì?"

"Ta là Hwang Minhyun."

"Ta là Ong Seongwu."

"Ong công tử..."

"Ta là Ong Seongwu, đừng gọi Ong công tử." Seongwu một lần nữa cắt đứt lời Minhyun nói, trên mặt của hắn không có bất kì biểu lộ nào, thẩn thờ như thạch điêu khắc.

"Ta là Hwang Minhyun..." Chẳng biết nên nói gì nữa, Minhyun chậm rãi lặp lại.

"Ngươi đã nói rồi."

"A... Ngươi đói bụng chưa?"

"Cho ta ăn cháo."

"Tốt." Nghe vậy, Minhyun nhanh nhẹn mau chân đem cháo và rau đã chuẩn bị sẵn đặt lên khay mang tới trước mặt Seongwu

Seongwu nhìn cháo và dĩa rau dại trước mắt. "Chỉ có loại vật này sao?"

"Xin lỗi, vùng đất hoang vu chỉ có những thứ này." Minhyun liên tục xin lỗi, cứ như tất cả đều là lỗi của cậu.

"Được rồi!" Seongwu gắng gượng nhận lấy khay, mới ăn một miếng hắn lập tức phun ra, "Lè! Lè! Lè! Đây là gì? Thật khó nuốt."

"Đây là cháo đậu, ngươi ăn nhiều sẽ thành thói quen, cái này rất tốt cho thân thể."

"Không, ta muốn ăn cháo trắng."

"Vậy... Được rồi!" Minhyun chần chờ, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ kỹ bên trong còn chút gạo trắng, thế là cậu đáp ứng yêu cầu của Seongwu. "Ngươi chờ một chút, lập tức sẽ có ngay."

———————————–

Khoảng nửa khắc sau, Minhyun bưng một chén cháo nóng hầm hập đi đến.

"Lại, thừa dịp còn nóng mau ăn."

Coi như là nhiều ngày nay vẫn chưa có ăn uống gì, Seongwu còn tao nhã, từ từ múc cháo nuốt vào. Hắn ăn xong cháo, Minhyun hài lòng nhìn mặt Seongwu không còn tái nhợt như lúc trước nữa.

"Ừm! Tốt, phục nguyên trạng rất tốt, ngươi nghỉ ngơi đi." Minhyun nói xong, ngồi xuống ghế. Cậu cầm quyển sách, định xem quyển này bởi vì Seongwu xuất hiện mà nhiều ngày nay vẫn chưa đọc xong.

"Này! Hwang Minhyun."

"Có chuyện gì sao?"

"Tại sao ngươi ở trong nhà lại đội nón mành"

"Ta sợ dọa ngươi." Minhyun theo bản năng lấy tay kéo nón mành thấp hơn.

"Lá gan của ta to lắm, bỏ xuống đi! Ngươi không cảm thấy khổ sở, nhưng ta nhìn mà mệt." Seongwu có chút buồn ngủ, lười biếng ngáp một cái.

"Không được." Minhyun lắc đầu. Quá nhiều người nhìn thấy chân diện của cậu thì kinh khủng bàng hoàng, cậu không muốn làm hắn sợ, thân thể hắn vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, vạn nhất bị cậu làm sợ hãi, thì không tốt.

"Bỏ xuống!"

"Ngươi sẽ hối hận."

"Nếu ngươi không bỏ xuống, ta lập tức sẽ cho ngươi biết hối hận ra sao!" Seongwu đe dọa trừng Minhyun.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Minhyun chần chờ mang nón mành bỏ xuống. Cậu có... có mái tóc bạc dài đến ngang hông và khuôn mặt trắng bóc, một đôi mắt xanh biếc như hồ nước, hiện ra trước mắt Seongwu.

Nghĩ đến kế tiếp là sự phản ứng của Seongwu, Minhyun sớm chuẩn bị tâm lý. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, không trừng lớn hai mắt, há to mồm, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời; thì cũng là sắc mặt trắng bệch, thét lên chạy như bay, rất giống thấy quỷ. Bởi vậy, tất cả mọi người gọi cậu là bạch quỷ, lâu ngày cậu cũng gần quên đi tên mình là Hwang Minhyun.


"Thấy có gì mà dọa người." Seongwu phủi miệng, gương mặt không cho là đúng.

Hắn còn tưởng rằng cậu có ba con mắt, hai cái miệng. Tuy trừ sắc mặt tái nhợt một chút, cậu cũng có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, có gì dọa người? Hại hắn kỳ vọng thật lớn, cứ cho rằng mình sẽ thấy một hình ảnh kinh dị nhất, thật là...

"Ngươi nhìn kĩ ta một chút nữa xem." Phản ứng của Seongwu thực sự ngoài ngoài dự liệu của cậu, chưa từ bỏ ý định đem mặt tiến lên phía trước. "Mặt của ta còn có con mắt của ta, có thấy hay không?"

"Không sợ."

"Sao lại không sợ, ngươi nhìn kỹ một chút." Minhyun rất sợ Seongwu thấy không rõ ràng, chưa từ bỏ ý định đem mặt đưa lại gần hơn.

"Hình như không dọa được ta, ngươi có vẻ thất vọng."

Nghe vậy, Minhyun không khỏi sửng sốt một chút. "Phản ứng của ngươi thật không giống những người khác"

"Chớ đem ta cùng với đám phàm phu tục tử nhập làm một, ta mệt mỏi, ngươi đi đi!" Seongwu phất phất tay, lần thứ hai nằm xuống.

Bảo mình đi? Mình phải đi nơi nào? Minhyun ngơ ngác đứng tại chỗ, đi đâu?

"Này! Ta kêu ngươi đi ra ngoài, ngươi nghe không hiểu sao? Ở đây không cần ngươi hầu hạ, có việc ta sẽ gọi ngươi." Thấy Minhyun còn chưa rời đi, Seongwu tức giận nói.

"Ta sẽ đi ra ngoài." Minhyun âm thầm thở dài một hơi, đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro