luu manh kiem khach

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đào Mộ Gặp Báo Ứng

"Diệp Phong, chúng ta mau rời khỏi đây. Ở đây chẳng những chẳng kiếm chác được gì mà còn là nơi đại hung, mạch tượng phong thủy bên ngoài đúng là gạt người."

Cổ mộ thạch thất tĩnh lặng tối đen, Phong Thủy Bán Điếu Tử Giang Minh dùng ánh sáng đèn pin quan sát bố trí xung quanh và những điêu khắc trên vách tường. Miệng liên tục thúc giục Diệp Phong rời đi.

Hai bên hành lang thạch thất đều có những tượng điêu khắc lính gác, thân cao gần bằng người thường, dung mạo không giống nhau, điêu khắc sống động như thật.

Diệp Phong ngậm thuốc lá, đang cân nhắc xem làm sao mang số tượng binh sĩ nặng nề này ra ngoài. Nghe Giang Minh nói rõ ràng hơi sửng sốt, liền hỏi lại: "Phong Thủy Bảo Địa thế nào lại biến thành Đại Hung Chi Địa? Cửa đá phía trước lại có thể không có chút vật bồi táng sao?"

"Loại Phong Thủy này ta nhất thời không thể nói cho ngươi hiểu rõ được, tóm lại cái mộ này rất quỷ dị. Theo quy mô của nó mà xét, vật bồi táng nhất định không ít, nhưng đến bây giờ ngay cả một cơ quan chúng ta cũng không phát hiện ra. Ta thấy không lôi thôi dài dòng nữa, tốt nhất là mau rời khỏi đây!" Giang Minh đáp lại, thân hình mập ú vì nóng vội mà hơi run lên.

Diệp Phong nghe bảo chắc chắn có vật bồi táng, mỉm cười yên tâm, chỉ vào thanh trường kiếm màu đen dài bốn xích sau lưng, cười hắc hắc nói : "Không có cơ quan là tốt còn yêu ma quỷ quái đều là truyền thuyết, không có thât. Vả lại dù là có thật đi nữa, ta cũng có thể tiêu diệt bọn chúng, chúng ta vất vả cực nhọc băng qua rừng rú nguyên thủy trong dãy Đại Hưng An để tìm mộ cổ không phải là vì những vật bồi táng sao? Đừng nghĩ đến yêu ma quỷ quái, nghĩ đến từ nay về sau phát tài phát lộc, ở nhà sang, ngủ với người đẹp, ngồi ôtô đúng là cuộc đời sung sướng."

"Mặc dù yêu ma quỷ quái chỉ là truyền thuyết, nhưng có lẽ chúng ta cẩn thận vẫn hơn. Nằm trong khu rừng nguyên thủy này còn có hai tòa mộ cổ, chúng ta đổi một đi." So với tài phú, Giang Minh có lẽ coi trọng mạng sống hơn, hắn tin rằng phong thủy bí thuật tổ tiên truyền lại không hề sai, nếu không bọn hắn đã chẳng tìm thấy được cổ mộ.

"Gan lớn làm được việc lớn, gan nhỏ làm tiểu quỷ. Ngươi không thể giống loại gan bé đó chứ? Hơn nữa không phải hai ngôi mộ đó ngươi thấy không lớn bằng cái này sao? Muốn trộm thì trộm cái lớn, làm một lần là hòa vốn, trở về hưởng thụ nhân sinh, ta không thể cữ làm kẻ đào trộm mộ mãi được. Đi nhanh lên, vào thêm một gian thạch thất nữa xem thử."

Diệp Phong tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn, không đợi Giang Minh mở miệng nói, lại tiến bước về phía thạch môn đằng trước. Mặt cười gian trá, trong lòng khẳng định tên tiểu quỷ nhát gan Giang Minh không dám tự ý ly khai, chỉ có thể cùng vào với hắn. Đối với yêu ma quỷ quái từ trước tới giờ hắn vốn chẳng tin.

Giang Minh hiện giờ có cảm giác muốn khóc, thấm trách bản thân sao lại cùng tên vô lại không sợ trời không sợ đất này đi đào trộm mộ. Vậy chẳng phải mang cái mạng nhỏ này ra làm trò cười sao?

Bất quá cảm khái vẫn hoàn cảm khái, hắn có lẽ nên nhanh chân theo sau Diệp Phong. Bởi vì muốn rời khỏi cổ mộ, hắn phải vượt qua một hành lang âm u tối đen như mực, tự hắn rời đi thì hắn không đủ dũng cảm.

Diệp Phong là sinh viên năm 3 đại học kinh tế. Gia tộc nhiều đời truyền lại một bộ kiếm thuật cổ. Từ sáu tuổi hắn đã bị gia gia hắn bắt buộc học kiếm thuật, thổ nạp luyện khí.

Thời cổ, mỗi đời Diệp gia đều là kiếm khách nổi danh. Bất quá hiện giờ khoa học kĩ thuật hiện đại, kiếm thuật không còn phong quang như trước, người nhà họ Diệp làm việc đều rất thấp kém. Đến thế hệ gia gia Diệp Phong, kinh doanh một tiệm ăn, một nhà năm miệng ăn đã có thể coi là chấp nhận được.

Nhưng Diệp Phong từ nhỏ được hun đúc trong thời đại kim tiền, đối với điều kiện sinh hoạt của gia đình rất bất mãn. Hiện giờ hắn đang học đại học, gia đình mỗi tháng đều cho tiền sinh hoạt phí, chỉ đủ chi phí thường nhật, căn bản không dư dả đồng nào.

Vào thời đại này, không có vẻ ngoài cao to đẹp trai, lại không có tiền bạc, mấy cô em xinh đẹp làm sao nguyện ý theo hắn đây? Trước mắt còn không tìm được một bạn gái, nỗi khổ "nam nhân trong trắng" của Diệp Phong, thực sự rất cảm khái.

Mỗi lần nhìn thấy mấy tên đẹp trai hay giàu có cặp kè với các cô em xinh đẹp, tiểu tử này lại thấy khó chịu và hơi ganh ghét. Nếu không phải ngại gia gia hắn cảnh cáo không được tùy tiện gây khó dễ cho người khác, hắn chắc chắn vì tâm tính ganh tỵ này mà kiếm mấy tên đẹp mã hay giàu có không vừa mắt mà tống tiễn chúng vào bệnh viện.

Lại nói, mấy ngày trước tên tiểu bàn tử Giang Minh này, ở trong trường tự khoe khả năng phong thủy của mình lợi hại thế này thế kia, chỗ nào có cổ mộ đều có thể tìm ra, cuối cùng đã thu hút không ít sự chú ý của đám nữ sinh.

Diệp Phong thân là bạn cùng lớp với Giang Minh, hiểu rõ tên tiểu bàn tử này định hấp dẫn sự chú ý của đám nữ sinh. Nhưng khi nghe được hai chữ "cổ mộ" hắn liền nghĩ đến vật bồi táng đi kèm trong mộ.

Bởi vậy tên tiểu tử xấu xa này liền nói với Giang Minh, bán vật bồi táng đi sẽ có vốn cưa cẩm đàn bà, đề nghị Giang Minh cùng hắn đi tìm cổ mộ để đào trộm vật bồi táng.

Thói đời bây giờ, ngoại trừ nội tâm hoặc sinh lý có vấn đề, có rất ít nam nhân không háo sắc. Giang Minh là loại sắc lang hạ cấp có gan thèm mà không có gan tán, vả lại điều kiện gia đình cũng không phải tốt lắm. Nghe Diệp Phong nói tốt đẹp giàu sang gì đó, tên tiểu tử này lập tức động lòng mà đồng ý tham gia.

Lúc đó, theo đề nghị của Giang Minh, hai tên bại loại nhân thời gian được nghỉ, đi tới nguyên thủy sâm lâm ở đông bắc dãy Đại An Hưng, ở vùng đất xa xôi không người, thăm dò tới lui thì phát hiện được ba ngôi mộ cổ. Nơi đang ở hiện giờ chính là ngôi mộ cổ lớn nhất.

"Diệp Phong, lúc ở ngoài cổ mộ, ta thấy ngươi dùng kiếm đối phó với gấu sói thật lợi hại, có điều ngươi khẳng định kiếm thuật có thể đối phó với yêu ma quỷ quái chứ? Sao ta thấy ngươi một chút cũng không sợ ma quỷ vậy?" Đến trước cửa đá, Diệp Phong chuẩn bị đẩy cánh cửa ra, Giang Minh gấp gáp thăm dò.

Ài, tên gan nhỏ đúng là gan nhỏ thật, trên đời này có ma quỷ cái gì chứ? Diệp Phong lắc đầu bất lực, nhưng vẫn quay đầu lại nói với Giang Minh : "Yên tâm, ta tuyệt đối nắm chắc. Còn như ngươi hỏi ta vì sao không sợ quỷ quái, hắc hắc, kỳ thực ta cũng sợ một loại quỷ!"

"Quỷ gì?"

"Quỷ nghèo"

"..." Giang Minh hoàn toàn bị Diệp Phong bỡn cợt đến nỗi không thốt lên lời, tự động lùi lại vài bước, nhắc nhở hắn đẩy cửa cẩn thận cơ quan.

"Rẹet cạch..."

Cùng âm thanh vang lên, cửa đá cao hai mét bị đẩy ra, không thấy xuất hiện bất kỳ cơ quan nào, phía sau cửa đá là một gian thạch thất tối tăm. Khi hai người bọn Diệp Phong chiếu đèn quan sát, ánh mắt liền lộ vẻ giật mình, sau đó là tham lam và sung sướng điên người!

Diện tích thạch thất không lớn, đại khái khoảng 50 mét vuông, mặt đất bị phủ kín với các loại kim ngân châu báu, lấp lánh trong ánh đèn pin mê hoặc lòng người.

Bất quá so với kim ngân châu báu, nổi bật nhất trong thạch thất có lẽ là chiếc quan tài bạch ngọc nằm ở chính giữa, khiến người nhìn vào cảm thấy không ổn, trong không gian thạch thất đen kịt, có vẻ rất quỷ dị. Phía sau quan tài có một bệ thờ, trên mặt có một quyển sách bìa sắt màu đen.

"Ực!" Giang Minh nuốt nước miếng : "Diệp Phong, chúng ta phát rồi, chúng ta phát tài rồi, số kim ngân châu báu này mang ra ngoài, chúng ta xài ba đời cũng không hết."

"Gan lớn làm được việc lớn, gan nhỏ làm tiểu quỷ. Bây giờ tiểu tử ngươi biết câu nói đó không sai rồi chứ?" Diệp Phong cao hứng cười ha ha, bước vào thạch thất đặt cây bối đao xuống, tay vơ vét châu báu vào túi, không quay đầu đáp lại tiếng gọi của Giang Minh : "Đừng đứng đần người ra đó, chúng ta trước hết lấy một ít ra ngoài. Không thể tưởng tượng lại có nhiều như vậy, đúng là may thấy con mẹ nó!"

Việc này căn bản không cần hắn nhắc, Giang Minh cũng đã theo hắn tiến vào, vừa nghe hắn nói, tay không vẫn không ngừng vơ vét châu báu, miệng cười nói : "Sai quá, ngu quá, biết thế này lẽ ra mang bao lớn hơn"

"Ta thấy tên tiểu tử ngươi mất bò mới lo làm chuồng. Lúc mới tiền vào mộ, ta nghe hình như ngươi nói muốn theo quy củ cái gì đó, mới rồi còn giảng đạo đức , còn không muốn lấy hết hả?" Diệp Phong cười m**** Giang Minh.

"Đạo đức? Ta với ngươi phải nói rằng : Đạo đức là cái thứ gì? Bao nhiêu tiền một kg?" Bắt đầu vơ vét tài bảo mà không gặp nguy hiểm gì, Giang Minh liền quẳng đạo đức lên chín tầng trời.

"Tiểu tử ngươi học nhanh thật!" Diệp Phong buồn cười nói, đút bối đao vào vỏ, quan sát chiếc quan tài và quyển sách trên bệ thờ, hiếu kỳ bỏ bối đao xuống rồi bước tới.

Quyển sách dài chừng 15 cm, có hình vuông. Trên bìa sách có khắc họa một con rồng phương Đông đang giương nanh múa vuốt.

"Uy uy, tiểu bàn tử, đến đây xem sách gì đây!" Diệp Phong nghi hoặc cầm quyển sách lên, lật trang sách, mở miệng hỏi Giang Minh.

Giang Minh đang làm đầy túi châu báu nghe thấy vậy liền buông bối đao tiến lại, vừa mở miệng muốn nói, quyển sách đột nhiên tỏa ra một cỗ hắc khí, nhanh chóng lan tỏa xung quanh, vây hắn và Diệp Phong vào trong.

Diệp Phong kinh hãi thát sắc, liền muốn ném cuốn sách đi, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, miệng mũi không thể hít thở, chân mềm oặt, toàn thân ngã sập xuống đất.

Còn Giang Minh đã đi sớm hơn hắn một bước, hai mắt trợn ngược nằm trên mặt đất, không còn thở nữa.

Diệp Phong ngã xuống nhìn thấy Giang Minh đã chết, trong đầu thoáng qua một tia hối hận, liền đó thì nhắm mắt đoạn khí.

Vừa lúc đó, phía trên thiết bì thư trong tay hắn đột nhiên xuốn hiện một lỗ đen đường kính nửa mét, phát ra một hấp lực mạnh mẽ quỷ dị, hút quyển sách vào đó, rồi tiêu thất vô tung.Chương 2: thư tạp cầm thú, dị thế trọng sanh.

Lạc Khắc - Pháp Lôi Nhĩ, Mạt La đế quốc Tể tướng, thế tập hầu tước, sáu mươi ba tuổi, bên người ải tiểu thô bàn, tướng mạo bình phàm vô kì, lưu trứ bát tự tiểu hồ, là người âm hiểm tham lam, lưu tu phách mã là bản lãnh lớn nhất của hắn, đứng đầu não trong các tham quan quý tộc

Hôm nay, Lạc Khắc tể tướng thập phần tức giận, bảo bối của hắn Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ ngoại xuất cuống nhai, bị bầu trời điệu hạ một quyển thiết bì thư tạp trúng đầu, trọng thương hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh, tức giận đến nỗi hắn hung hăng giáo huấn toàn bộ hạ nhân cùng đi ra ngoài

có lẽ làm chuyện xấu nhiều, Lạc Khắc trưởng tử, còn có thứ tử đều trước sau ngoài ý muốn rời khỏi hắn, chỉ có tiểu nhi tử Tây Tư - Pháp Lôi Nhĩ tử tước, vẫn bình an.

Trong ba con trai của Lạc Khắc, chỉ có trưởng tử sinh cho hắn Lôi Ân, hắn với đứa cháu này có thể nói sủng ái chí cực

Vì hắn được sủng ái và hoàn cảnh sống ảnh hưởng, cha mẹ đều mất, lôi ân hơn mười tuổi đã một bụng phôi thủy, trở thành đế đô bại hoại đầu lĩnh.

đương nhiên, đây đều là nhìn vào mặt mũi của Lạc Khắc, Lôi Ân bản thân chó má, tiêu chuẩn là phế vật nhị thế tổ!

hắn năm nay hai mươi tuổi, ngày thường âm thầm khi nam phách nữ truyện xấu nhiều vô cùng, ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm. Cũng may hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, cho tới bây giờ không đi khi dễ ngạnh tra, chuyên môn âm thầm làm việc.

hắn tự cho mình là chính nghĩa nhân vật cho nên không yêu thích gì cái tên cầm thú, vì hắn cùng Tể tướng đại nhân tác đối, thật sự không đáng giá!

hôm nay Lôi Ân bị bầu trời điệu hạ thiết thư làm hôn mê, một số quan viên xem hắn bất sảng và mọi khi hắn khi dễ cư dân , đều cao hứng cảm thán, nhất định là quang minh nữ thần hiển linh, trừng trị cầm thú, mong hắn tốt nhất không tỉnh lại.

bởi vì đầu Lôi Ân thương thế tương đối nghiên trọng, mặc dù [quang minh mục sư đã chưa trị, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho nên Lạc Khắc liền tạ tuyệt tất cả tham vọng quý tộc đến, để cho tỳ nữ tại ngoài phòng, không cho bất cứ ai quấy rầy Lôi Ân tu dưỡng!

Diệp phong đối mặt với tao ngộ của chính mình thật không biết thế nào mới tốt. Trí nhớ hắn rất rõ ràng, chính mình đã chết ở trong cổ mộ, nhưng giờ phút này lại có kỳ tích sống tiếp

nhưng lại phách chiếm Lôi Ân thân hình và trí nhớ, thành cháu Lạc Khắc tể tướng, một người phôi đáo xuất thủy, nhất vô thị xử, mới sinh ra đã được ban nam tước tước vị!

Trời ạ!, rốt cuộc sao lại thế này? Ta không phải đã chết sao? Như thế nào lại vào một cái hỗn đản thân thể?

Ai, ba, mụ bọn họ tìm không được ta, khẳng định rất lo lắng! còn có giang bàn tử, đều là ta hại hắn ...

hối hận, bây giờ trong lòng Diệp Phong tràn đầy hối hận, nếu có thể để cho hắn được lựa chọn một lần nữa, hắn nhất định sẽ học hết đại học, tuyệt đối sẽ không khuyết đức đi đạo mộ!

Người chấp mê bất ngộ, thường vào lúc chịu khổ mới phản tỉnh. nếu ở đây là tài bảo hắn tuyệt đốikhông hối hận, trong mắt chỉ toàn kim tiền với mỹ nhân!

được rồi, thiết bì thư, có thể quyển sách có ghi phương pháp trở về. Diệp Phong đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng hô: "Lộ lộ, ngươi vào đây!"

Lộ Lộ - La Tây, mười chín tuổi, đình đình ngọc lập, mày liễu hạnh mâu, quỳnh tị môi anh đào, phu bạch thắng tuyết, có mái tóc dài màu tím, phối hợp thanh thuần lượng lệ dung mạo, thập phần dụ người, là đế đô dân gian nổi danh mỹ nữ. đáng tiếc xuất thân bình thường, mẫu thân trọng bệnh cần kim tiền chữa trị, bị cha nhẫn nhịn bán vào tể tướng phủ.

Vừa bị Lạc Khắc cấp cho Lôi Ân làm thị nữ, Lôi Ân còn chưa kịp làm gì, thì bị Diệp Phong phách chiếm thân thể, mà diệp phong dung hợp với trí nhớ của Lôi Ân, tự nhiên biết toàn bộ sự tình của hắn.

nghe được tiếng thiếu gia, Lộ Lộ mặc bạch sa màu trắng liên y quần dài lập tức đẩy cửa bước vào phòng, đi tới bên giường cung kính nói: "thiếu gia, ngài có gì phân phó?"

nếu ở địa cầu, Diệp Phong thấy Lộ Lộ thanh thuần tử phát tiểu mỹ nhân, lại nghe nàng điềm mỹ thanh âm, nhất định chảy nước miếng, bất quá bây giờ hắn không có tâm tư, liếc mắt nhìn lộ lộ, liền mở miệng hỏi: "thiết bì thư của ta ở đâu?"

"thiếu gia, thư trong tay lão gia!" Lộ Lộ ứng thanh trả lời.

"ngươi đi tìm lão đầu tử lấy về cho ta, ta muốn xem!" Diệp Phong nhíu mày nói. lão đầu tử là lôi ân với Lạc Khắc xưng hô. cháu gọi chính mình ông nội là lão đầu tử, Lạc Khắc không tức giận đủ thấy trình độ hắn sủng ái Lôi Ân!

Lộ Lộ thấy thiếu gia nhíu mày tựa hồ mất hứng, lập tức ứng thanh rời đi đi tìm lão gia. cả Tể tướng phủ hạ nhân đều biết: thiếu gia mất hứng thì tất có người gặp họa.

Lộ Lộ mặc dù mới đến hai ngày, bất quá đã có người nhắc cho nàng tình huống trong phủ. nàng không nghĩ người gặp họa là chính mình!

Nằm trên giường, vuốt vuốt tóc, diệp phong trong lòng tương đối an ủi. bởi vì mẫu thân Lạc Khắc là người đông phương đại lục, lạc khắc kế thừa mẫu thân hắn tóc từ màu hắc biến thành đen, kết quả là đồ tử đồ tôn đều như vậy

"Quai tôn, ngươi đã tỉnh, thế nào?, đầu còn đau không?" mặc một bộ quý tộc trường y màu đen, Lạc Khắc biết được cháu mình đã tỉnh, tự mình cầm thiết bì thư đi tới bên giường quan thiết hỏi.

nghe được "Quai tôn" hai chữ, Diệp Phong thiếu chút nữa phá khẩu mắng to "ai là cháu ngươi", bất quá nhìn, lạc khắc quan thiết hình dáng, diệp phong cũng nhẫn nại, dù sao đây là tiếng xấu chiêu trứ [đế quốc Tể tướng, nếu cho hắn biết mình không phải là cháu hắn thì kết quả có thể tưởng tượng được!

"lão đầu tử, ta không sao, ngươi yên tâm đi!" Lôi Ân là người khẩu khí, Diệp Phong cũng phải cùng Lạc Khắc khách sáo vài câu rồi mở thiết bì thư ra xem.

Lạc khắc thấy cháu vẫn giống như trước kia, trong lòng cũng được an ủi, thấy hắn đọc sách liền mở miệng nói: "Quyển sách này chữ viết rất kỳ quái, ta một chỗ cũng không hiểu!"

Kháo, địa cầu văn tự, ngươi xem được mới là việc lạ. Diệp phong nghĩ thầm, ngẫm lại lạc khắc tại đây không có phương tiện, không xem sách nữa, đáp lời lạc khắc, sau đó nói muốn nghỉ ngơi , bảo lạc khắc rời đi, ngồi trên giường xem thiết bì thư!

quyển sách này nếu là người bình thường ở địa cầu đọc, khẳng định sẽ coi là các ảo tưởng tiểu thuyết, nhưng diệp phong hiểu được người học võ xem nhất định giật mình, đây đúng là một quyển tập hợp trung hoa võ học tên là "trung hoa bảo điển"

nội dung bảo điển tổng cộng 13 thiên, phân biệt là: công pháp thiên, kiếm pháp thiên, đao pháp thiên, thương pháp thiên, côn pháp thiên, quyền pháp thiên, chưởng pháp thiên, thủ pháp thiên, chỉ pháp thiên, trảo pháp thiên, thối pháp thiên, bộ pháp thiên, tạp học thiên.

Mỗi thiên võ học đều ít nhất mười loại, nhiều nhất đến hơn ba mươi loại, chánh tà đều có, bao la vạn tượng. Mỗi một loại đều là thứ tuyệt học mà người tập võ mơ tưởng, trong đó có "Hiên viên chí tôn công" và "Xi vưu vô cực công", dung hợp thành "Thiên Địa Chí Tôn công" cường hãn nhất...!

bất quá, tất cả võ học đều không bằng một tờ cuối cùng "Dị giới thứ nguyên trận", hấp dẫn ánh mắt diệp phong. Cái "dị giới thứ nguyên trận" này chính là mấu chốt làm hắn xuất hiện ở Quang Minh đại lục

Soạn tả bộ trung hoa bảo điển này là vị tống triệu Vương gia, người tu hành dùng võ ngộ đạo. Nhân vì lăng mộ từng bị trộm cho nên lúc sắp chết đã thỉnh một vị Vu sư ở phương Tây, tại kì thư thượng bố trí "dị giới thứ nguyên trận".

Nhập mộ chi tế mệnh nhân tương bảo điển trí vu quan tài, hơn nữa quan tài và thi thể cũng có cơ quan, một khi có người khai quan sẽ hít phải chí độc chướng khí không chết cũng khó đào thoát chướng khí độc thi độc nha lợi trảo!

Dị giới thứ nguyên trận, sẽ mở cửa thứ nguyên không gian, tử vong khí tương vào trận giết chết, trận nhãn là bảo điển đưa linh hồn người vào dị giới. hơn nữa trận này chỉ dùng được một lần, một khi khởi động thì không thể dùng lần thứ hai. bởi vì tống triệu Vương gia cho rằng đạo mộ tặc tại dị giới trọn đời sẽ không được siêu sinh!

"ta xxx ..."

Diệp phong xem toàn bộ nội dung tờ cuối cùng, biệt khuất thóa mạ một tiếng, ném thư lên sàng vĩ. chẳng biết nói thế nào, xuất hiện sự tình này tất cả là do tham lam đạo mộ, gặp báo ứng cũng không trách được người khác

kỳ thật, hắn coi như may mắn, bởi vì cầm trong tay bảo điển nên linh hồn bay đến thế giới này rơi vào Lôi Ân trọng sinh. Giang Minh bị hắn liên lụy đã mất mạng

"thiếu gia, ngài như thế nào rồi?" Lộ lộ tại ngoài cửa phòng, nghe được thiếu gia quát chẳng biết ý tứ ra sao liền đi vào hỏi.

"Ai cho ngươi vào?" tâm tình không tốt, Diệp Phong thấy Lộ Lộ đi vào nhíu mày trừng mắt nhìn nàng,.

"Thiếu, thiếu gia, xin lỗi], ta lần sau không dám như vậy!" Lộ Lộ thấy thiếu gi tức giận lập tức quỳ xuống đất cầu xin. Tại tể tướng phủ hạ nhân làm thiếu gia tức giận sẽ không có số phận tốt.

Diệp phong thấy Lộ Lộ sợ hãi, thanh tĩnh lại, nghĩ đến bây giờ mình là Lôi Ân, một người hạ nhân với Nam tước, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: "Ta đã đói bụng, ngươi đi bảo nhà bếp chuẩn bị"

"Vâng!" Lộ Lộ thấy thiếu gia không trách phạt mình, vội vàng ứng thanh tiến đến nhà bếp, để trù tử làm những món thiếu gia thích nhất đưa tới.

nhìn hạ nhân đặt trên bàn năm mươi món, Diệp Phong mặc dù biết Lôi Ân bình thường dùng cơm như thế cũng không nhịn được âm thầm cảm khái, thế này thật quá xa xỉ!

Diệp phong tính cách bình thường rất sáng sủa, trước kia tâm tình không tốt hắn thường tìm cách phân tán chú ý lực, không nghĩ đến những phiền lòng sự tình. ở chỗ này không có điện não, cũng không có tiểu thuyết, hắn đành phải ăn để phân tán chú ý lực.

Có Lộ Lộ hầu hạ, diệp phong ăn hệt như những thứ trên bàn có cừu oán với hắn vậy. chỉ thấy lộ lộ trợn mắt há hốc mồm,cho tới giờ không nhe nói qua thiếu gia ăn hung mãnh như vậy.

quang minh đại lục không có sao thái, năm mươi món không phải đôn đích thì chính là khảo đích, diệp phong cuối cùng tiêu diệt một khối khảo ngưu bài, rốt cục cũng ăn không nổi nữa.

hạ nhân dọn dẹp mọi thứ, ăn uống dừng lại, Diệp phong tâm tình tốt lên rất nhiều, để cho lộ lộ mang tới một cây hương yên chỉ có quý tộc mới có thể dùng, ngoại hình có điểm giống tuyết gia "nhẹ nhàng khoan khoái tiêu hồn", đảo tại trên giường, biên trừu biên tưởng tình huống bây giờ.

thân phận giả của hắn nếu bị Lạc Khắc phát hiện khẳng định chết không thể nghi ngờ, nhưng cũng không thể sống như Lôi Ân được, như vậy hắn có còn là Diệp phong không?

huống hồ Lôi Ân mặt ngoài rất khoa trương, nhưng thúc thúc Tây Tư vẫn vì hầu tước tước vị mà âm thầm để ý đến hắn

Lôi Ân sợ nhất chính là Tây Tư, bởi vì Tây Tư là lục giai băng sương kiếm sĩ, giết phế vật Lôi Ân này dễ như giết một con kiến vậy.

bất quá, tây tư cũng chưa phải mạnh nhất, mạnh nhất là cháu của đế quốc lão Nguyên soái, mạt là đệ nhất mỹ nam phỉ long - chiêm mỗ tư, sở hữu thất giai quang minh kỵ sĩ thực lực, chưởng quản biên chế một vạn trọng kỵ hoàng gia kỵ sĩ đoàn!

bởi vì lão Nguyên soái Uy Lợi và lão Tể tướng Lạc Khắc, hai người không hợp, minh tranh ám đấu là truyện bình thường, cho nên phỉ long từ nhỏ cùng lôi ân không hợp, luôn tu lí lôi ân.

"Nhật tha nương đích, bảo điển như thế nào không tạp đáo Phỉ Long? hắn là cháu của Nguyên soái, hoàng gia kỵ sỹ đoàn đoàn trưởng, mạt la đệ nhất mỹ nam tử. Lôi Ân so với hắn thật là một trời một vực."

Diệp phong trong lòng bão oán, trong đầu rõ ràng hiểu được, chính mình phải gia tăng thực lực nếu không khẳng định lại chết một lần nữa.

chết tử tế không bằng còn sống, còn sống vĩnh viễn là chuyện tốt, huống hồ hắn bây giờ còn là cháu của tể tướng, những thứ trước kia không thể có như kim tiền và mỹ nhân bây giờ quả thật quá dễ!

muốn tăng cường thực lực, tu luyện tuyệt học trong trung hoa bảo điển là tốt nhất, bất quá, việc này phải trộm tiến hành, tây tư khẳng định sẽ không để cho hắn như nguyện.

Diệp gia tổ truyền kiếm thuật, tên là "tùy tâm" chỉ có một ít kiếm thuật, trụ cột chiêu thức, trọng điểm là: ý đáo thần đáo, thần đạo kiếm đáo, kiếm đáo khí đáo, khí đáo lực đáo, bất câu nệ chiêu thức, dĩ bất biến ứng vạn biến, dĩ vô chiêu thắng hữu chiêu!

Diệp phong với kiếm pháp gia truyền "vô chiêu thắng hữu chiêu" nói đến pháp thập phần đồng ý. bất quá, gia truyền đích tu luyện chân khí công pháp so với "Thiên Địa Chí Tôn công" thật sự không thấm vào đâu. kiếm thuật cao tới đâu mà không có thực lực trụ cột cũng là vô dụng!

địa cầu với quang minh đại lục đều có các dạng nguyên tố tồn tại, nguyên tố bản chất hoàn toàn giống nhau chỉ là bất đồng về tên gọi, như: địa cầu vũ giả xuất chánh khí, ma khí, tại quang minh đại lục gọi là quang minh nguyên tố và hắc ám nguyên tố

quang minh đại lục ma pháp sư được một loại nguyên tố chấp nhận, thông qua tinh thần lực sử dụng nguyên tố trong thiên địa hình thành ma pháp. chiến sĩ lợi dụng công pháp hấp nạp một loại nguyên tố nhập thể, hình thành đấu khí.

vô luận là ma pháp sư hay chiến sĩ đều không dám đồng thời tu luyện hai hệ ma pháp hoặc hai hệ đấu khí, làm cho hai loại nguyên tố kìm hãm lẫn nhau, nhẹ thì chịu được hai khí để chế thống khổ, nặng thì trực tiếp bạo thể tử vong!

"Hiên viên chí tôn công" hấp nạp chánh khí nhập thể sử dụng, chí cương chí dương; "Xi vưu vô cực công" hấp nạp ma khí nhập thể sử dụng, chí âm chí nhu.

kết hợp kết hợp hai loại công pháp tạo thành "Thiên Địa Chí Tôn công", xảo diệu dẫn dụng hai loại khí tương sinh tương khắc, đồng thời tu luyện hai khí âm dương tịnh tể, cương nhu kiêm bị, cộng kế cửu trọng. Phụ trợ hiên viên kiếm pháp và xi vưu đao pháp, tống hợp thành "chí tôn cửu thức".

đào mệnh dụng tiêu diêu càn khôn bộ, âm nhân dụng chân khí toàn long chỉ, phòng ngự dụng như lai thiên phật thủ, chém giết dụng thiên địa phách hoàng quyền, truy phong cuồng long toản, bắt sống dùng điểm huyệt thuật. Tất cả là tuyệt học mà Diệp phong tu luyện.

lần này bị thương, vì có lý do dưỡng thương, mỗi ngày tại phòng ngủ trộm tu luyện Thiên Địa Chí Tôn công. cho nên vô luận là lạc khắc, tây tư, hay Lộ lộ mỗi ngày hầu hạ đều không có phát hiện hắn tu luyện công pháp

Tể tướng gia cầm thú nam tước, lôi ân đại nhân đóng cửa dưỡng thương, thật sự là sự kiện đại khoái dân tâm, một ít quan viên không hợp với tể tướng cũng đều lấy "ngày thiết thư tạp cầm thú" làm đề tài tiêu khiển.

Chương 3: hiêu trương bổn tiễn

quang minh đại lục nằm trong một vùng biển rộng, chỉnh thể thành phương hình, xung quanh có vô số hải đảo, trên mặt đất chủng tộc phồn đa, năng nhân bối xuất, cường giả như vân.

cùng chiếm cứ đại lục với Mạt La có Thiên Vũ, Quang Minh, tinh linh, ải nhân, thú nhân, dực nhân, cự nhân, tám đại quốc gia. ba trong số đó là nhân tộc đế quốc.

một ít tiểu chủng tộc, nếu không phụ thuộc vào các đế quốc này thì chỉ có thể ẩn tích hành sự. cự long phách chiếm các đỉnh núi, bất cứ chủng tộc nào cũng không muốn đắc tội với chúng nó.

Kiếm sĩ, kỵ sĩ, chiến sĩ, xạ thủ, ma pháp sư, mục sư, là tên gọi của các cường giả ở quang minh đại lục. Kì thật, kiếm sĩ, kỵ sĩ, xạ thủ thì chỉ cần có vũ khí thì có thể xưng như vậy rồi. Trang bị không phù hợp thì đều được gọi là chiến sĩ

Bởi vì năm trăm năm trước ma tộc xâm lấn, tại quang minh đại lục các tộc liên quân chiến đấu hơn tám mươi năm thì ma giới bại lui, nhưng vẫn để lại quang minh đại lục một ít nghiệt chủng và công pháp

cho nên tại đại lục vẫn có hắc ám cường giả. đương nhiên đây đều là đối tượng truy giết của quang minh giáo hội, cũng truy giết cả vong linh vu sư vì họ tín phụng Minh thần.

Tương đương với tất cả các chức nghiệp, luyện kim thuật sĩ có thể nói gần như là đệ nhất danh hào, vì luyện kim thuật sĩ quả thật quá ít!

kể cả ma thú, tại quang minh đại lục, cường giả chia ra chín bậc, đạt đến cửu giai cấp bậc đều siêu cấp cường hãn. đương nhiên là cửu giai cấp bậc cũng thập phần hiếm thấy!

Ba nhĩ - khắc lỗ ni, mười tám tuổi, tóc ngắn màu vàng kim, dung mạo có chút ổi tỏa, dáng người trung đẳng thanh sấu, từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào tể tướng phủ, giống với Lôi Ân, đầy mình phôi thủy. Lôi Ân làm chuyện xấu đều có hắn tham gia.

lúc này đã là hoàng hôn, Ba nhĩ mặc quần áo hạ nhân, đứng ở ngoài cửa phòng thiếu gia, tren mặt là nụ cười cao hứng

thiếu gia dưỡng thương đã hai tháng, cơ hồ mỗi ngày đều ở trong phòng, khiến cho hắn phải ở trong phủ không thể ngoại xuất, thật sự chán nản

hôm nay thiếu gia để cho thị nữ lộ lộ đến nói cho hắn, thương thế đã tốt, chuẩn bị ra ngoài, tin tức này làm cho hắn thập phần cao hứng, bởi vì thiếu gia mỗi lần ngoại xuất, đều cùng mấy vị quý tộc thiếu gia cuồng phong nguyệt tràng, hắn đều có thể đi theo tá quang hoa mấy người mỹ nữ!

Thiên Địa Chí Tôn công bốn tầng đầu đều rất dễ tu luyện, quang minh đại lục quang minh nguyên tố và hắc ám nguyên tố chính là chánh, ma hai khí. so với địa cầu còn hơn gấp mấy lần.

bảo điển ghi lại, tống triệu Vương gia luyện một tháng đạt đến tầng thứ tư, Diệp phong tư chất bình phàm, phải dùng đến hai tháng thời gian mới luyện xong.

cũng may là chí tốn cửu thức cùng sáu loại tuyệt học hắn đã thuần thục không sai biệt lắm, có cơ hội thử nghiệm hắn rất vui mừng

hơn nữa bây giờ hắn vô nhu vận hành công pháp, trong cơ thể chánh ma hai khí cũng có thể chậm rãi hấp nạp quang minh nguyên tố và hắc ám nguyên tố vào cơ thể, hình thành chánh ma chân khí, tuy nhiên hấp tổng cũng bất cường

trước mắt, Thiên địa chí tôn công chánh ma chân khí luyện được đều hội tụ ở đan điền, chánh cư tả bộ, ma cư hữu bộ, còn chưa gặp tình trạng hai khí khắc chế lẫn nhau.

bất quá, bảo điển có ghi lại từ tầng thứ tư đột phá lên tầng thứ năm sẽ gặp khó khăn. khi đó hai khí xung đột, vượt qua được mới có thể tiếp tục tu luyện, nếu không sẽ mãi mãi dừng ở tầng thứ tư, còn phải "hưởng thụ" tư vị hai khí xung phá sinh ra

bên trong phòng, diệp phong được Lộ lộ hầu hạ, thay đổi một bộ quý tộc trường y, tay trái còn cách lộ lộ một lớp tử sắc bạc sa, niết trụ song nhũ bão mãn của Lộ lộ, tay phải đưa nàng nhập vào *****g ngực, nhìn hình dáng ngượng ngùng của nàng, trong miệng sắc mị mị phôi tiếu.

Diệp phong đã dần hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, sầu tự bị hắn tàng nhập trong lòng. Mỗi ngày đều nhìn thấy Lộ lộ xinh đẹp như vậy, lòng dạ sắc lang không khỏi bộc phát.

Một đoạn thời gian giả dưỡng thương để tu luyện, đối với Lộ lộ nhiều nhất chỉ là *****ng chạm, còn chưa có hoàn toàn thể nghiệm hương vị tuyệt vời của mĩ nhân, bây giờ không vội tu luyện, lập tức vô sỉ muốn giao thân xử nam của mình cho nàng.

Tại quang minh đại lục quan niệm giai cấp chế độ rất mạnh, thị nữ bồi chủ nhân ngủ thậm chí bồi khách nhân ngủ cũng là chuyện bình thường.

Lộ lộ bị thiếu gia ôm, ngượng ngùng xấu hổ, nhưng một chút ý niệm phản kháng cũng không có, một là không dám, hai là có thể được thiếu gia sủng hạnh, đãi ngộ sẽ tốt hơn.

Lộ lộ là người ôn nhu, bất quá, chính là quá nhuyễn nhược, không có chủ kiến riêng. làm thị nữ tể tướng phủ, mục tiêu cuộc sống của mình trở nên rất đơn giản, để thiếu gia vừa lòng với mình, làm cho cuộc sống của mình trở nên tốt hơn một chút.

đương nhiên, nếu có thể về nhà thăm cha mẹ và bảo bối đệ đệ thì đều coi đó là ân huệ!

Diệp phong từ trong trí nhớ của Lôi Ân, nhìn hình dáng ngượng ngùng của Lộ lộ, hiểu rất rõ hoàn cảnh bây giờ của nàng, đùa giỡn với mĩ nhân diệp phong cũng âm thầm cảm khái chế độ của thế giới này.

đối với cường giả mà nói, đây đích xác là việc rất tốt. nhưng đối với kẻ yếu, đây lại chính là bi ai.

nếu tại địa cầu, Lộ lộ có dung mạo như vậy, tuổi như vậy, nhất định sẽ là mỹ nhân ở trường đại học, hưởng cuộc sống mĩ mãn hạnh phúc. căn bản không có khả năng làm thị nữ của người khác

hắc hắc, ta thật sự càng ngày càng thích cái thế giới này. Diệp phong thấy chính mình được trọng sanh ở thế giới này mà vui mừng, dù sao còn hơn chết ở cổ mộ rất nhiều!

"Lộ lộ, ở nhà chờ ta, buổi tối trở về thiếu gia hảo hảo với ngươi!" tâm tình thoải mái, diệp phong cao hứng niết niết khuôn mặt Lộ lộ, hung hăng hôn nàng một cái, mang theo ma pháp tạp chứa kim tệ đi ra khỏi phòng.

"thiếu gia, ngài ra ngoài phải cẩn thận nha!" Lộ lộ trong đầu nghĩ đến điều thiếu gia vừa mới nói, ngoài miệng ngượng ngùng dăn dò. Diệp phong quay đầu lại cho tặng cho nàng một cái mỉm cười xấu xa, hàm ý hãy yên tâm.

Ba nhĩ thấy thiếu gia ra khỏi phòng, lập tức cung kính cúi đầu nói: "thiếu gia, chúc mừng ngài thân thể khang phục. hôm nay ngài muốn đến nơi nào?"

"Ân, đi huy hoàng phách mại tràng xem!" Diệp phong nhàn nhạt ứng thanh, mại bước đi trước.

Ba nhĩ theo sau, không dámcùng đồng hành, trong lòng nghi hoặc, thiếu gia thế nhưng lại đi phách mại tràng. bất quá, cũng không hỏi nhiều, làm hạ nhân, biết thiếu gia không nói thì cũng biết điều mà im lặng

trước kia thường nghe nói, Tể tướng đõ tử năng xanh thuyền, diệp phong đi ở nhà hắn bây giờ, cảm giác gia đại đích năng xanh hàng không mẫu hạm.

"Di, lôi ân, thương thế của ngươi tốt lắm sao?"

Diệp phong cùng Ba nhĩ đi tới cửa tể tướng phủ, gặp ngay thúc thúc Tây Tư của Lôi Ân, hướng trong phủ đi tới

Tây tư so với Lạc Khắc và Lôi Ân thì tuấn mĩ hơn rất nhiều, thể cách cũng cao thiêu kiện tráng, lúc này mặc một bộ quý tộc trường y màu trắng, pha thêm phong cách tiêu sái!

"Ân, thương thế của ta đã tốt hơn. chuẩn bị ra ngoài!" Diệp phong nhìn Tây Tư, trong lòng bất sảng, nhàn nhạt ứng thanh.

Tây tư thấy chất tử hôm nay nhìn mình trong mắt không kính sợ như mọi ngày, mặc dù thấy kỳ quái, bất quá, nghe hắn muốn ra ngoài chơi, cũng nghĩ đến loại phế vật này chỉ biết hưởng thụ, gật gật đầu cất bước vào trong phủ

thấy lão đầu tử còn khỏe mạnh, ta cho tiểu tử ngươi sống lâu thêm vài ngày! Tây tư cười lạnh trong lòng

cái vẻ mặt khoa trương, nhìn ngươi mà bổn thiếu gia thấy khó chịu! Diệp phong âm thầm nghĩ.

Thiên Địa Chí Tôn công đạt tầng thứ tư, lại có tiêu diêu càn khôn bộ, diệp phong có tính khoa trương như ở địa cầu, bây giờ rất muốn so sánh với người khác, xem thực lực của đạt đến mức nào!

hắn thầm nói: ta đường đường là đàn ông trung hoa, há có thể thua người nơi đây?

bất quá, nếu không tu luyện tuyệt học trong bảo điển trước, hắn tuyệt đối không thể cuồng vọng như vậy.Chương 003 Hiệu trương đích bổn tiễn

Tác giả: Hằng Tâm

Dịch: vienmobo

Trong quang minh đại lục có một đại dương rộng lớn mênh mông, bao quanh có vô số hải đảo, lục địa với nhiều chủng tộc, cường giả nhiều như mây.

Lục địa chiếm cứ phần lớn đại lục, dưới bầu trời quang minh bao gồm các tộc: tinh linh, ải nhân, thú nhân, dực nhân, cự nhân [người khổng lồ]... với tám đại quốc gia. Ba đế quốc còn lại thuộc về con người.

Một số chủng tộc nhỏ yếu, nếu không thuận theo những đế quốc lớn mạnh này thì chỉ có thể ẩn tích mà làm việc. Cường đại cự long luôn luôn sống trên đỉnh núi, bất kỳ chủng tộc nào đều không dám dễ dàng đắc tội với chúng.

Kiếm sĩ, kỵ sĩ, chiến sĩ, xạ thủ, pháp sư, mục sư, là những người mạnh tại quang minh đại lục. Kiếm sĩ, kỵ sĩ, xạ thủ, chỉ cần nghe danh xưng là biết vũ khí của họ. Trang bị bất phù hợp khác, tất cả đều gọi là chiến sĩ.

Bởi vì năm trăm năm trước Ma giới Ma tộc xâm lấn quang minh đại lục, liên quân các tộc đã đại chiến suốt hơn tám mươi năm, trước khi Ma giới bọn họ bại trận thối lui, tại quang minh đại lục đã để lại một ít nghiệt chủng và công pháp.

Cho nên đại lục từ khi xuất hiện đến nay tồn tại những cường giả trong bóng tối. Đương nhiên, đây là quang minh giáo đình, nơi chuyên môn truy giết các đối tượng đặc biệt, với các vong linh pháp sư.

Đối lập với tất cả chức nghiệp, luyện kim thuật sĩ có thể nói tại quang minh đại lục rất có danh vọng, bởi vì luyện kim thuật sĩ thật sự quá ít!

Kể cả ma thú, tại quang minh đại lục thực lực tất cả các cường giả được chia thành 9 cấp bậc. Mặc kệ ma thú hay là cường giả, đạt tới cấp bậc thứ 9 đều là siêu cấp cao thủ. Đương nhiên, như vậy siêu cấp cao thủ này rất là hiếm!

Ba Nhĩ - Khắc Lỗ Ni, mười tám tuổi, với mái tóc ngắn màu vàng, dung mạo có chút bỉ ổi, thân hình trung bình. Thuở nhỏ bị cha mẹ bán vào Tể tướng phủ làm hạ nhân, là con chó trung thành chạy theo Lôi Ân, các chuyện xấu của Lôi Ân đều có hắn tham dự.

Lúc này là buổi hoàng hôn, Ba Nhĩ mặc áo màu xám đứng nghiêm trang ở ngoài cửa phòng thiếu gia đích, trên mặt đang cao hứng cười.

Thiếu gia dưỡng thương đã hơn hai tháng, cơ hồ mỗi ngày đều ở tại trong phòng, khiến cho hắn mỗi ngày đều phải ở trong phủ, không thể ra ngoài, thật sự nóng lòng.

Hôm nay thiếu gia để thị nữ Lộ Lộ nói cho hắn biết, thương thế của gã đã tốt hơn, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi, tin tức thật sự làm hắn cao hứng. Bởi vì thiếu gia mỗi lần ra ngoài đều là cùng mấy vị thiếu gia quý tộc trêu hoa thưởng nguyệt. Hắn có thể đi theo mấy người thỏa mãn sự thèm muốn mỹ nữ!

Công pháp Thiên Địa Chí Tôn 4 tầng đầu thật dễ dàng tu luyện, tại quang minh đại lục quang minh nguyên tố cùng với hắc ám nguyên tố cũng chính là âm dương nhị khí. So với ở Trái đất nhiều hơn gấp mấy lần.

Trong Trung Hoa bảo điển ghi lại, Tống Vương gia mất một tháng liền luyện tới tầng thứ 4, Diệp Phong tư chất bình thường, mất hơn 2 tháng mới chỉ đạt tới tầng thứ 4.

Cũng may chí tôn cửu thức cùng với 6 loại tuyệt học hắn đã luyện không khác biệt lắm, có cơ hội luyện tuyệt học khác làm hắn vui mừng.

Hơn nữa bây giờ hắn không cần vận hành công pháp, chân khí trong cơ thể cũng có thể chậm rãi hấp nạp quang minh nguyên tố cùng với hắc ám nguyên bên ngoài vào trong cơ thể, hình thành âm dương chân khí. Mặc dù rất chậm, nhưng có thể mạnh dần lên.

Trước mắt, nhiệm vụ của hắn là tu luyện công pháp Thiên Địa Chí Tôn, chân khí đều tụ tập tại đan điền, dương khí tụ về bên phải, âm khí tu về bên trái, âm dương nhị khí còn chưa có gặp phải sự tình khắc chế lẫn nhau.

Tuy nhiên trong bảo điển ghi lại muốn từ đệ tứ tầng đột phá đệ ngũ tầng cần có sự bồi đắp. Khi đó nhị khí dễ dàng sinh ra, mới có thể thuận lợi tiếp tục tu luyện, nếu không sẽ chỉ dừng lại ở tầng thứ 4, khi muốn "hưởng thụ" nhị khí sẽ phải chịu đựng sự đau đớn.

Trong phòng, Diệp Phong được Lộ Lộ hầu hạ, thay một bộ y phục màu đen, nhìn trong gương thấy hoàn toàn vừa ý, lợi dụng lúc Lộ Lộ giúp hắn thay quần áo, tay phải hắn bèn ấn nhẹ vào bộ ngực phong mãn của nàng, nhìn nàng ngượng ngùng xấu hổ, khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười xấu xa.

Diệp Phong tâm tình hiện tại đã tốt hơn, sự buồn bã u ám được hắn dấu kín trong lòng. Đối mặt với một mỹ nữ như Lộ Lộ sắc tâm tự nhiên không khỏi bộc phát.

Từ khi rơi xuống đây hắn chỉ có dưỡng thương và bí mật tu luyện, nhiều nhất chỉ động tí chút thủ đoạn với Lộ Lộ, hẵn còn chưa có hoàn toàn hưởng thụ mỹ nhân tuyệt vời này. Bây giờ không vội tu luyện, hắn trở nên rất lưu manh, muốn "Thương tễ" Lộ Lộ ngay lập tức, chính là đưa cho nàng một thân xử nam của mình.

Tại quang minh đại lục này, các giai cấp xã hội rất sâu sắc, thị nữ cùn chủ nhân ngủ chỉ là sự tình bình thường, thậm chí làm bạn ngủ với khách của chủ nhân cũng là chuyện thường.

Lộ Lộ bị thiếu gia ôm chặt khiến cho cả người nóng lên, ngượng ngùng xấu hổ, nhưng ý niệm phản kháng trong đầu một chút cũng không có. Thứ nhất là không dám, thứ hai có thể được sự ân sủng của thiếu gia sẽ nhận được sự đối xử tốt.

Lộ Lộ làm người thê thiếp ôn nhu, bất quá chính là nhu nhược, không có chủ kiến. Bởi vì khi bán thân cho Tể tướng phủ làm thị nữ, mục tiêu trong cuộc sống của nàng đã trở nên rất đơn giản. Làm cho thiếu gia hài lòng cũng là tạo cho cuộc sống của mình được tốt hơn. Đương nhiên, nếu có thể trở về nhà thăm cha mẹ, đệ đệ bảo bối, đó có thể xem như món quá lớn lắm rồi!

Diệp Phong có trí nhớ thu được từ Lôi Ân, nhìn Lộ Lộ hình dáng ngượng ngùng, hiểu được hoàn cảnh cuộc sống của nàng bây giờ, vừa đùa giỡn với mỹ nhân, Diệp Phong cũng cảm khái với chế độ ở thế giới này.

Đối với người mạnh mà nói, đó là tuyệt đối là một thế giới hoàn toàn hạnh phúc. Nhưng đối với người yếu mà nói, đây chính là một thế giới đau buồn, bi ai

Nếu trên Trái đất, Lộ Lộ dung mạo như vậy, tuổi tác như thế, nhất định sẽ là một mỹ nhân trong trường đại học, với cuộc sống hạnh phúc. Căn bản không có bị bắt làm thị nữ!

Hắc hắc, thật sự là càng ngày càng thích thế giới này. cảm khái] quy [cảm khái], Diệp Phong thây thật cảm khái, bản thân có thể hồi sinh tại thế giới này đúng là đáng vui mừng, dù sao so với khi chết trong cổ mộ thì hoàn toàn mạnh hơn nhiều!

"Lộ Lộ ở nhà chờ ta, buổi tối trở về thiếu gia sẽ hảo hảo vớingươi!" tâm tình vui sướng, Diệp Phong cao hứng nói rồi hôn lướt qua cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Mang theo một ít kim tệ, một tấm thẻ ma pháp màu đen rồi đi ra khỏi phòng.

"thiếu gia, ngài ra ngoài phải cẩn thận nha!" Lộ Lộ trong đầu nghĩ tới điều thiếu gia vừa mới nói, ngượng ngùng dặn dò. Diệp Phong quay đầu lại đưa ánh mắt xấu xa nhìn nàng, mỉm cười để nàng yên tâm.

Ba Nhĩ vừa thấy thiếu gia ra khỏi phòng, lập tức cung kính đi tới: "thiếu gia, chúc mừng ngài thân thể khỏe lại. Hôm nay ngài muố

"Đi tới, 'phách mại tràng' (chợ bán đấu giá) huy hoàng xem!" Diệp Phong lạnh nhạt nói, rồi tự đi trước.

Ba Nhĩ lẽo đẽo đi theo sau thiếu gia, không dám cùng với hắn đồng hành, trong lòng mặc dù nghi hoặc thiếu gia sao lại không đi 'phong nguyệt tràng' (thanh lâu), mà lại muốn đi phách mại tràng. Bất quá cũng không dám hỏi nhiều, thân làm hạ nhân, hắn biết rõ thiếu gia không nói, chính mình cũng không được hỏi đạo lý.

Trước kia thường nghe nói bụng Tể tướng có thể bằng con thuyền, Diệp Phong hắn bây giờ ở tại gia tộc này, cảm thấy gia tộc này có thể cung ứng tất cả mọi thứ.

"Ah, Lôi Ân ngươi thương thế đã đỡ chưa?"

Diệp Phong cùng Ba Nhĩ vừa đi ngoài cửa Tể tướng phủ, đã thấy Tây Tư hướng phủ nội đi tới.

Ngoại hình Tây Tư rất tuấn mỹ và tráng kiện. Hắn mặc một bộ trang phục quý tộc màu trắng, trông thật tiêu sái!

"thương thế của ta đã đỡ hơn. Ta đang chuẩn bị ra ngoài du ngoạn!" Diệp phong nhìn Tây Tư, cảm giác rất thoải mái, điềm đạm trả lời.

Tây Tư nhìn đứa cháu của mình, hôm trong ánh mắt không có sự kính sợ như trước kia, tâm trạng mặc dù kỳ quái, bất quá nghe hắn nói lại muốn đi ra ngoài du ngoạn, cũng chỉ biết nghĩ đúng là loại phế vật, gật gật đầu rồi đi vào trong phủ.

Trông lão nhân người mặt mũi tráng kiện, tràn đầy sức khỏe, ta để cho tiểu tử ngươi sống thêm vài ngày! Tây tư trong lòng cười lạnh.

Ngươi nha, vẻ mặt kiêu kăng, nhìn ngươi bổn thiếu gia không tháy khoe tí nào cả! Diệp phong lẩm bẩm trong mồm.

Thiên Địa Chí Tôn công pháp đã đạt tới đệ tứ cảnh giới, thêm vào đó trên người lại có nhiều loại thần công. Hắn bây giờ rất muốn thử xem thực lực của mình rốt cuộc như thế nào!

Hắn tự nhủ: đường đường là đàn ông Trung Hoa, há có thể tại nơi đây thô lỗ như bọn man di?

bất quá, ta lại không có tu luyện bảo điển tuyệt học trước, hắn nghĩ mình hình như có hơi cuồng vọng, ha ha ha.

Chương 4 - Cầm thú dữ mỹ nam

Tân NDGHNTD

Mạt La Đế Quốc nằm ở phía tây nam Quang Minh đại lục, đế đô nằm ngay trung tâm kéo dài khắp mọi hướng của đế quốc. Thương nhân tập trung nhiều nhất trong thành, làm cho đế quốc phồn vinh hưng thịnh và có một danh tiếng không ai sánh được.

Trường bán đấu giá Huy Hoàng, nằm ở khu đông của đế đô, là một trường đấu giá ngoài trời. Do danh tiếng nơi này rất lớn, lại được mở tại đế đô phồn hoa này, không chỉ có người ở đế đô, mà ngay cả người ở trấn chung quanh thành đều thích tới đây bán đấu giá vật phẩm của chính mình. Điều đó khiến cho nơi này cả ngày luôn diễn ra các cuộc bán đấu giá. Ngay cả giữa đêm việc bán đấu giá vẫn được tiến hành.

Diệp Phong đi thẳng đến trường bán đấu giá, phát hiện một việc rất hài hước. Chỉ cần hắn đi qua địa phương nào, cư dân nơi đó đều đồng loạt trốn đi như trốn tránh ôn thần. Chỉ còn lưu lại mấy tên lưu manh, nhao nhao xu nịnh.

Trường đấu giá đang vẫn đang hoạt động, một biển người đang chen chúc nhau, khiến cho nơi đây ngay cả giọt nước cũng không lọt qua.

Tuy nhiên khi Diệp Phong vừa đi đến, bọn họ lập tức giật mình, lùi lại nhường đường và không quên đánh tiếng với những người bên cạnh. Nhất thời những âm thanh đó đều lan truyền cả khu vực.

Đám đông vừa nghe được Lôi Ân Nam tước đến, lập tức quay đầu lại nhìn.

"Ai, các người xem, đúng là cầm thú Nam tước! Không nghĩ được hắn lại có thể hồi phục nhanh như thế. Cư dân đế đô lại gặp tai ương rồi!"

"Hừ, ngươi muốn chết à, nếu để cầm thú Nam tước nghe được, hắn nhất định sẽ lột da ngươi đó!"

Nhìn thấy Diệp Phong chậm rãi tiến tới trường đấu giá, người xem ở phía trước đều lui lại nhường đường, xung quanh mọi người đều nhỏ giọng nghị luận.

"Khó trách thường nghe người ta nói, nơi cầm thú đến, nhất định là người lẫn vật rời xa, hôm nay ta đã được chứng kiến rồi. Cầm thú quả thực so với ôn dịch còn đáng sợ hơn!"

Chung quanh đài bán đấu giá có một số ghế dành cho quý tộc. Tại một ghế đối diện đài bán đấu giá, có một người vẫn quay lưng về phía Diệp Phong và Ba Nhĩ. Nam tử tóc vàng mặc trang phục quý tộc màu trắng đó phát lên một trận cười nhạo khinh thường .

"Mẹ nó, tên hỗn đản này có phải là muốn chết?!" Ba Nhĩ nghe tiếng lập tức nhận ra ý tứ trong đó, phẫn nộ chỉ vào nam tử mắng to.

"Ồ? Muốn chết ư? Có một chút! Nhưng mà ngươi có khả năng giết chết ta sao?" Nam tử tóc vàng vẫn cười nhạo khinh thường như không có gì. Từ chỗ ngồi đứng lên, y xoay người nhìn về phía Ba Nhĩ và Diệp Phong.

"Ngươi, hắn ......" Ba Nhĩ thấy rõ dung mạo của nam tử tóc vàng, lời chửi mắng chưa kịp phát ra, thì toàn bộ nuốt lại trong bụng, sắc mặt trở nên khó coi hơn.

Bởi vì nam tử tóc vàng chính là đoàn trưởng hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Mạt La đệ nhất mỹ nam tử, cao lớn anh tuấn, mới hai mươi ba tuổi, Phỉ Long - Chiêm Mỗ Tư.

Bên trái chỗ ngồi Phỉ Long có một vị tuyệt sắc mỹ nhân mặc trường y màu tím, cũng đứng lên với y, nhìn về phía Ba Nhĩ và Diệp Phong, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Mỹ nhân tóc màu xanh dài xỏa ngang vai, mắt phượng mày ngài , mũi dọc dừa môi anh đào, da vẻ trắng nõn như tuyết, song phong trước ngực đầy đặn, đôi mắt phượng long lanh như nước, khoát lên một thần sắc vũ mị nhè nhẹ.

"Hắc hắc, đây không phải là Phỉ Long đoàn trưởng sao? Hôm nay như thế nào lại thanh nhàn, đi đấu khẩu với hạ nhân? Ngươi không sợ mất hình tượng sao?"

Diệp Phong giờ đây là Lôi Ân, vô luận Lôi Ân trước kia làm bao chuyện xấu, Diệp Phong cũng không nhịn được Phỉ Long tại trước mặt mọi người hạ nhục mình.

Phỉ Long có phần bất ngờ không rõ, cái tên Lôi Ân này trước kia thường tránh mặt y, hôm nay lại dám lớn mật như thế, cùng y nói chuyện, không nhịn được cười nhạo: "Nam tước đại nhân khẩu khí hôm nay so với trước kia khác rất nhiều a! Đã thấy ta vậy mà không có lập tức li khai, có phải do bị thiết thư trên trời rơi xuống làm lớn lá gan ra không?"

Đám người chung quanh cùng mỹ nhân bên cạnh Phỉ Long, nghe xong hắn nói, đều cố gắng nhịn cười.

Diệp Phong quan sát đám người chung quanh cùng mỹ nhân tỏ ý xem thường bản thân hắn, cười lạnh: "Trước kia ta luôn thấy chó điên, đương nhiên muốn chạy rồi. Ai, Phỉ Long đoàn trưởng, vị mỹ nhân này là tình nhân của ngươi phải không? Không tồi, không tồi, Phỉ Long đoàn trường thật có nhãn quang. Chẳng biết Lị Na công chúa biết việc này sẽ nghĩ như thế nào?

"

Lị Na công chúa dáng người vừa lùn vừa mập, tướng mạo khó có thể chấp nhận. Vậy mà quốc vương lại cực kì thương, muốn gả cho tên Phỉ Long anh tuấn này.

Tuyệt sắc mỹ nhân nghe được bốn chữ Lị Na công chúa, nhíu mày nhìn về phía Phỉ Long, trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn.

Phỉ Long vẫn bị Lị Na công chúa theo sát, có thể xem là nỗi sỉ nhục lớn nhất của chính y. Giờ phút này nghe được kẻ thù không đội trời chung hèn nhát này lại dám dưới sự theo dõi của nhiều người mà làm nhục y, trong lòng giận dữ, hừ lạnh một tiếng: "Lôi Ân, ngươi không có gia giáo, là tên cầm thú chuyên ỷ thế hiếp người. Hôm nay ta vì tất cả những người bị ngươi ức hiếp, đòi lại công đạo!"

"Được, Phỉ Long đoàn trường là thật tuyệt, giết cầm thú này đi!" Cũng không biết ai cầm đầu, đám người chung quanh nhất thời truyền ra liên tiếp tiếng kêu la, nhưng mà nhưng tên la hét đó lại không dám lộ mặt ra.

Diệp phong nghe tiếng mắng của Phỉ Long, cùng với âm thanh phụ họa của đám người chung quanh, khinh bỉ chỉ vào Phỉ Long mắng to: "Phỉ Long, ngươi thật mẹ nó đúng là ngụy quân tử! Rõ ràng ngươi vì ta bị nói đến nỗi đau của ngươi mà muốn đánh nhau với ta, không cần tại đây giả bộ nói cái gì là vì mọi người đòi công đao. Mẹ nó, thật sự đạo đức giả, phì!"

"Tốt, tốt lắm, Lôi Ân, ngươi hôm nay rất có khí phách!" Phỉ Long bị Diệp Phong chửi mắng mắt lộ hận ý, đưa tay ý bảo mỹ nhân bên cạnh ý lui về phía sau.

Đám người chung quanh thấy Phỉ Long và cầm thú Nam tước muốn đánh nhau, sợ gặp phải phiền toái, lập tức bắt đầu lui về phía sau , rất nhanh chóng tạo cho hai người bọn họ một khoảng đất trống chừng trăm mét vuông.

"Phỉ Long đoàn trưởng giết cầm thú, Phỉ long đoàn trưởng cố lên!"

"Phi Long đoàn trưởng tất thắng!"

Một ít người trong đám thống hận Lôi Ân có gan lớn, không ngừng cỗ vũ.

Người phụ trách nơi đấu giá nhìn thấy tất cả mọi người đều chú tâm xem náo nhiệt, đành phải tạm dừng cuộc đấu giá lại, trong lòng cảm thấy mơ hồ. Không hiểu được hai người bọn họ vì cái gì mà lại khích động như vậy?

"Thiếu... Thiếu gia, chúng ta lần này ra ngoài không có dẫn theo hộ vệ a!" Ba Nhĩ khẩn trương đứng ở bên cạnh Diệp Phong nhỏ giọng nhắc nhở. Y không thể ngờ được, thiếu gia nhát gan này lại có thể can đảm công khai mắng Phỉ Long.

Diệp Phong nghe vậy cũng không nói gì, phất tay ra lệnh cho Ba Nhĩ lùi về phía sau, một mình hắn đối mặt với Phỉ Long cao lớn và anh tuấn!

Kỳ thật hắn cũng không biết giờ thực lực của chính hắn hiện tại như thế nào, nhưng mà hắn còn có Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ. Hắn chắc rằng, nếu đánh không lại thì cũng có thể chạy, để sau này tìm biện pháp chỉnh tên Phỉ Long. Bởi vì hắn từng là một người cho tới giờ chưa hề chịu thiệt.

Phỉ Long nhìn Diệp Phong với thái độ khinh thường, trong trí nhớ của hắn, tên tiểu tử đối diện này ngay cả người cường tráng bình thường đánh không lại, quát: "Tên súc sinh ỷ thế hiếp người kia, hôm nay ta muốn cho ngươi biết cái gì là muốn sống cũng được, muốn chết cũng không xong!"

"Tốt, để xem ai là tên súc sinh ỷ thế hiếp người?" Diệp Phong nhìn Phỉ Long rồi đáp lại.

"Thiếu trang chủ, súc sinh ỷ thế hiếp người là ngươi...." Phỉ Long mở miệng mắng, nhưng phát hiện có cái gì không đúng, nổi giận bước đến để giáo huấn Diệp Phong.

Vừa đúng lúc, có một cái đầu đỏ, là một trung niên cao lớn mặt một bộ đồ quý tộc màu đen, đột nhiên từ đám người nhảy ra, cầm kiếm chắn trước người Diệp Phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro