chap 127: Thân thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bạch Thắng cũng cảm giác được, so với Quý Nghiên xấu hổ, anh trực tiếp hơn nhiều.Bạch Thắng nghiêng người tiến lên một bước, bất động thanh sắc bảo vệ Quý Nghiên ở đằng sau, nhàn nhạt hỏi Nguyên Nhạc Thanh. "Bà tới tìm Nghiên Nghiên, có chuyện gì không?"

Chỉ có Quý Nghiên cảm giác được, Bạch Thắng rất không hài lòng.

Nhiệt độ trong giọng nói của anh đã hạ thấp xuống.

Ngược lại sắc mặt Nguyên Nhạc Thanh không thay đổi, cười cười, nói thẳng nói: "Có chút việc, tìm một chỗ thuận tiện nói chuyện được không?"

"Mời vào." Bạch Thắng không có nhiều do dự, nghiêng người dùng tay ra dấu mời vào bên trong cánh cửa.

"Vậy tôi đây không khách khí."

Nguyên Nhạc Thanh cất bước, chân thành đi vào bên trong.

Quân Dịch Ninh theo sau.

Đến khi đi qua người Quý Nghiên, ánh mắt của hắn vẫn chưa dời trên người Quý Nghiên đi.

Bạch Thắng ngước mắt, liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng.

Anh một lúc lâu cũng không có động tác.

Quý Nghiên lôi kéo cánh tay anh, lúc này Bạch Thắng mới rũ mắt xuống, nhìn Quý Nghiên, nói khẽ: "Đi thôi."

Bạch Thắng và Quý Nghiên dẫn bọn họ ngồi xuống trong đình vườn hoa hóng mát, phong cảnh nơi này rất đẹp, không khí cũng mát mẻ, còn có thể thấy cả vườn hoa, làm cho tâm tình người ta tốt lên.

"Tôi sẽ nói thẳng vào vấn để, lần này tôi đặc biệt tới tìm cô." Nguyên Nhạc Thanh nói với Quý Nghiên.

Quý Nghiên nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Nghĩ thế nào, Nguyên Nhạc Thanh cũng không có lý do tìm cô.

Nguyên Nhạc Thanh chỉ chỉ Quân Dịch Ninh, nói: "Là như vậy, gần đây công ty chúng tôi hợp tác với công ty Quân tiên sinh, cho nên cũng thường lui tới. Lần trước sau khi chúng ta ở Bắc Kinh từ biệt, tôi thường xuyên vẫn chú ý tin tức của Quý tiểu thư với Bạch thiếu, xem như một loại cảm kích đi. Thấy hai người bình an vô sự, tôi cũng yên tâm. Không ngờ có một lần vừa lúc bị Quân tiên sinh bắt gặp, ông ấy vốn cầm hợp đồng qua cho tôi ký, kết quả trong lúc vô tình thấy ảnh của Quý tiểu thư, trong khoảng thời gian ngắn thì ngừng lại."

Quý Nghiên khó hiểu. "Ảnh chụp của tôi làm sao vậy?"

Tại sao thấy ảnh chụp của cô thì ngừng lại.

Lại còn đặc biệt đến tìm cô.

Cô xác định cô với vị Quân tiên sinh này không giao tiếp, trước cũng chưa từng gặp ông ta.

Quân Dịch Ninh nói tiếp: "Tôi sẽ nói thẳng, Quý tiểu thư, xin hỏi cô có biết một người tên là Ngải Tú Đan không?"

"Ngải Tú Đan?" Quý Nghiên nhíu mi, lắc lắc đầu."Không biết."

Cô buồn bực nhìn Quân Dịch Ninh.

Bạch Thắng trầm mặc ngồi ở một bên, cũng không lên tiếng.

Chỉ có ánh mắt nhàn nhạt liếc Quân Dịch Ninh một cái.

Giống như đang trầm tư.

Giọng của Quân Dịch Ninh có chút vội vàng, chưa từ bỏ ý định nói: "Cô suy nghĩ cẩn thận lần nữa, thật sự không biết sao?"

Quý Nghiên gật đầu, kiên định nói: "Thật sự không biết, ngay cả tên này tôi cũng chưa từng nghe qua."

"Làm sao có thể?" Vẻ mặt Quân Dịch Ninh nhiễm chút mất mác, ông bình tĩnh nhìn Quý Nghiên, lời nói xoay chuyển, nói: "Quý tiểu thư, có thể mạo muội hỏi một câu không, mẹ cô tên là gì?"

"Lữ Mỹ."

"Là mẹ ruột của cô sao?"

"Đúng."

"Vậy thì thật kỳ lạ."Quân Dịch Ninh gục đầu xuống, dáng vẻ nghĩ mãi không xong.

Nguyên Nhạc Thanh nghiêng đầu hỏi: "Có phải trùng hợp không?"

Quân Dịch Ninh thoáng gật đầu. "Có lẽ vậy, nhưng cũng hơi quá trùng hợp."

Ông vẫn còn chưa tin tưởng.

Quý Nghiên nghe bọn họ nói chuyện, hoàn toàn không hề muốn giải thích, cô cảm thấy vị Quân Dịch Ninh này có phần kỳ lạ, ngay cả Nguyên Nhạc Thanh cũng vậy. Bạch Thắng cau mày, Quý Nghiên hỏi: "Hai người đang nói cái gì vậy?"

Nguyên Nhạc Thanh nhìn Quân Dịch Ninh.

Trầm ngâm một lúc, sau đó từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, đặt ở trước mặt Quý Nghiên cùng Bạch Thắng. "Hai người nhìn đi."

"Cái gì?"

Quý Nghiên buồn bực lại gần, nói còn chưa xong, cả người đã ngây ngẩn.

Bạch Thắng cũng ghé đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt dừng một chút, anh híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dịch Ninh. "Đây là?"

"Hình chị của tôi."Quân Dịch Ninh nói.

Quý Nghiên kinh ngạc há to mồm, hoàn toàn nói không ra lời.

Làm sao có thể?

Dáng dấp người nọ trên tấm hình giống cô như thế, dường như từ một khuôn mẫu đúc ra, nếu không phải cách ăn mặc của cô ấy, còn có nền ảnh chụp, Quý Nghiên thật sự sẽ cho rằng đó chính là mình. Nhưng cô xác định mình không có chụp tấm hình nào như vậy, kiểu tóc gì gì đó cũng đều không đúng.

Mà giống nhau như thế.

Thật không thể tin nổi.

"Có phải rất khó tin đúng không?" Một câu của Quân Dịch Ninh nói trúng tâm sự của cô.

Quý Nghiên chỉ ngây ngốc gật gật đầu.

Còn chưa từ trong kinh ngạc để tiêu hóa.

"Mới đầu tôi cũng không có thể tin." Quân Dịch Ninh cầm lấy tấm hình, chậm rãi nói: "Đây là chị gái cùng mẹ khác cha của tôi, mẹ tôi hơn ba mươi năm trước, bởi vì tình cảm không hợp đã ly hôn với chồng bà, cũng là ba của chị ấy. Về sau chị gái được ba nuôi lớn, mà mẹ tôi rời quê hương, đến những thành phố khác. Đúng rồi, cô ở Hồ Nam đúng không? Mẹ và chị tôi cũng ở Hồ Nam."

Quý Nghiên mím môi, không có nói tiếp.

Quân Dịch Ninh tiếp tục nói: "Mẹ một thân một mình đến Bắc Kinh, về sau quen biết cha tôi. Hai người bọn họ yêu nhau, cũng thuận lợi kết hôn, sống chết. Nhưng mẹ luôn không yên lòng về chị gái, bà muốn gặp chị, nhưng bà đã đáp ứng với ba chị ấy, sẽ khôngđi quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Thế cho nên nhớ chị như thế nào, mẹ cũng chỉ có thể đè nén sâu ở trong lòng, nhịn đau không tới gặp chị ấy. Chỉ có hàng năm vào sinh nhật chịấy, ba chị ấy mới gửi một tấm hình qua, để giải nỗi khổ tương tư của mẹ."

"Cứ như vậy qua vài năm, chị ấy dần dần trưởng thành, lớn lên vô cùng xinh đẹp. Mẹ cũng vui mừng, cũng càng ngày càng đè nén nỗi nhớ trong lòng với chị ấy. Nhưng đúng lúc này, ảnh chụp đột nhiên cắt dứt. Tấm hình hai người vừa thấy, là bức cuối cùng mẹ tôi nhận được. Mẹ không biết nguyên nhân, bà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại đợi nửa tháng sau, vẫn không nhận được tấm hình chị gái gửi đến. Bà rốt cục ý thức được có cái gì không đúng, sai người đi tìm, cuối cùng không tìm thấy tin tức của chị ấy."

"Một chút manh mối cũng không có sao?" Quý Nghiên nhịn không được hỏi.

"Không có." Quân Dịch Ninh dừng một chút nói: "Năm đó mẹ cùng bên kia đoạn tuyệt vô cùng sạch sẽ, mà nhiều năm qua như vậy, ba chị ấy trừ gửi ảnh chụp thì tin tức gì cũng không nhắc đến với mẹ. Chuyện chị gái cũng vậy, bà một chút cũng không biết. Cho nên sau khi ảnh chụp chặt đứt, mẹ tưởng rằng ba chị gái không muốn bà có bất kỳ liên lạc gì nữa, cũng không muốn để cho chị gái có dính dáng với bà, cho nên cố ý cắt đứt tất cả tin tức, ngay cả ảnh chụp cũng không gửi, hoàn toàn loại bỏ mẹ ra khỏi cuộc sống bọn họ."

"Cha chị gái của ông cũng quá độc ác."Quý Nghiên cảm thán.

Để cho một người mẹ, vĩnh viễn không gặp con gái của mình, cũng không biết tin tức, không biết cô ở đâu, sống như thế nào, thậm chí dáng vẻ trưởng thành nữa... Những tất cả thứ này cũng không biết. Thậm chí chỉ có thể ở nơi xa xôi, yên lặng chịu đủ nỗi nhớ đến đau khổ, là chuyện tàn nhẫn nhất?

Điểm này Quý Nghiên thấu hiểu rất rõ.

"Chẳng lẽ mẹ ông vẫn không tìm được bọn họ sao?"

Đã nhiều năm như vậy, phải giấu được bao sâu, mới có thể bị người tìm được khó như vậy?

Quân Dịch Ninh lắc lắc đầu. "Không phải, từ đó về sau, mẹ đã không tìm chị gái nữa rồi. Bà nghĩ chị gái có lẽ không muốn gặp bà, nếu hai người bọn họ lựa chọn hoàn toàn cắt đứt, bắt đầu lần nữa, bà cũng không nên lại đi quấy rầy bọn họ. Dù cho mình phải gánh vác đau khổ."

"Mãi đến mấy tháng trước, thân thể mẹ càng ngày càng chống đỡ không nối. Bà mới nói với tôi việc này, cả đời này của mẹ, tiếc nuối lớn nhất là không thể gặp mặt chị gái lần cuối, bà nói bà mắc nợ con gái cả đời, không muốn đến chết vẫn chưa thể nói với cô ấy một tiếng xin lỗi. Vì thế nhờ tôi cần phải tìm chị gái, sau đó đưa chị ấy tới trước mặt bà, để cho hai người gặp một lần."

"Tấm hình cũng là khi đó mẹ cho tôi, trước đây tôi cũng không biết mình còn có một chị gái. Cho nên khi tôi ở văn phòng đổng sự trưởng Nguyên nhìn thấy hình Quý tiểu thư, mới có thể kinh ngạc như vậy." Quân Dịch Ninh nói nguyên nhân hậu quả từng cái ra.

Bạch Thắng nói: "Ông hoài nghi Nghiên Nghiên là con gái của chị ông?"

Quân Dịch Ninh không e dè thừa nhận."Đúng."

Quý Nghiên khó có thể tin nói: "Làm sao có thể? Tôi có ba mẹ, gia đình rất hoàn chỉnh, hơn nữa chưa từng nghe nói người phụ nữ mà ông nhắc, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Trùng hợp sao?" Quân Dịch Ninh nhếch môi. "Ngược lại tôi cảm thấy có ẩn tình khác."

Sự thật đến cùng là như thế nào ai cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ là trùng hợp này có hơi quá lớn rồi.

Mặc cho ai nhìn đến dáng dấp của Ngải Tú Dan với Quý Nghiên, đều không chút nghi ngờ bọn họ là mẹ con.

Quý Nghiên mặc dù bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng cuộn trào mãnh liệt.

Bạch Thắng vẫn nắm tay cô.

Nguyên Nhạc Thanh yên tĩnh ngồi ở một bên, không hề nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Chòi nghỉ mát bốn bề thông gió, mùa này gió vẫn rất lớn, cũng thật thoải mái, trong không khí có thể ngửi được mùi hương hoa nồng đậm.

Vẫn không biết làm sao mở miệng Bạch Thắng lúc này lại nói: "Chuyện này vẫn có rất nhiều chỗ cần kiểm chứng. Như vậy đi, hai người đi về trước, chờ chúng tôi điều tra chân tướng của sự tình xong, sẽ thông tin cho mọi người."

"Được rồi." Quân Dịch Ninh nghĩ một chút, nói.

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

"Tôi cho rằng sẽ không sai, chỉ là cô đã nói cô có ba mẹ, tôi cũng hi vọng hai người có thể biết gút mắc trong chuyện này. Chị gái của tôi bây giờ như thế nào? Nếu hai người có thể gặp chị ấy, cũng xin nói với chị ấy, mẹ tôi thật sự rất nhớ chị, xin cô đến thăm mẹ ruột một chút, để mẹ tôi gặp mặt một lần." 

 "Nhất định." Bạch Thắng đáp.


Cuối cùng Quân Dịch Ninh liếc mắt nhìn Quý Nghiên một cái, lúc này mới cùng Nguyên Nhạc Thanh rời đi.

Quý Nghiên nhìn theo bọn họ đi xa, tâm tình trong lúc này không nói rõ được là cái gì.

Trong lòng phức tạp khó hiểu.

Bạch Thắng đưa bọn họ đưa đến cửa thì trở về, anh đi đến bên cạnh Quý Nghiên, Quý Nghiên ngước mắt, nói: "Ông ấy giống như nghĩ rằng chúng ta là cố ý không thừa nhận."

"Ừ."

Nghe Quân Dịch Ninh nói, năm đó sau khi mẹ ông ly hôn thì rời khỏi quê hương, mà còn kết hôn lần nữa. Có thể theo ý cô, Ngải Tú Đan không có biện pháp tha thứ cho mẹ đã từ bỏ mình, cho nên mới không muốn gặp bà.

Quân Dịch Ninh hiểu lầm như thế cũng không thể tránh được.

Chỉ là Quý Nghiên quả thật không biết sự tồn tại của người này.

Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

"Tiểu Bạch, em rất rối loạn." Quý Nghiên nhíu mày, rối rắm nói: "Trước đây em quả thật hoài nghi mình không phải con gái nhà họ Quý, nhưng kết quả DNA cũng xuất hiện, anh cũng nghiệm chứng qua một lần không phải sao? Cũng không có vấn đề. Nhưng chị gái của Quân Dịch Ninh, em với dáng dấp bà ấy thật sự rấtgiống, trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Bạch Thắng sờ đầu cô, như trấn an.

Anh trầm ngâm nói: "Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã đi sai phương hướng rồi."

"Hả?" Quý nghiên nghi hoặc nhìn anh.

Bạch Thắng nhắm mắt, gằn từng chữ: "Nghiên Nghiên, em chỉ xétnghiệm DNA của ba em, lại bỏ qua mẹ em."

"Mẹ em?"Quý nghiên kinh ngạc trợn to mắt, làm sao có thể không nghĩ tới Bạch Thắng sẽ nói như vậy?

Nhận thức này thật sự để cho cô khó có thể tiếp nhận.

Ví như nói ở nhà họ Quý nhiều như vậy năm, cô từng hoài nghi mình với mỗi người trong nhà không có quan hệ huyết thống, cũng tuyệt đối chưa từng hoài nghi Lữ Mỹ. Cho dù Lưc Mỹ bất công, nhưng mà bà quan tâm cô cũng không giống như giả. Chỉ là ít mà thôi, vô cùng ít, vẫn có khác biệt.

Huống chi nếu cô là con gái của Quý Anh Bình, cũng không phải Lữ Mỹ sinh, Lư Mỹ lại là vợ hợp pháp của Quý Anh Bình, bà hận cô còn không kịp, làm sao cần phải dịu dàng như vậy?

Mà trước mặt sau lưng đều như vậy.

Chỉ cần không chạm đến lợi ích của Quý Nhu và Quý Dương, cho dù khi đó, bà vẫn chưa từng nói nặng với cô một câu.

Quang trọng nhất là, nói như vậy, vậy thân thế của mình?

Quý Nghiên đột nhiên không muốn nghĩ nữa.

Từ nhỏ Lữ Mỹ trong lòng cô, đều có địa vị rất đặc biệt. Cô gọi mẹ hai mươi mấy năm, cũng nhận định người mẹ hai mươi mấy năm, bảo cô làm sao tiếp nhận người khác đột nhiên nói bọn họ không phải mẹ con?

"Chị gái? Ai nói cô là chị của tôi?"

"Cô chẳng qua là một tiện chủng do người phụ nữ lẳng lơ cùng người khác sinh, có tư cách gì đến giáo huấn tôi? Cô thật nghĩ rằng cô là thiên kim đại tiểu thư? Sở dĩ ba chán ghét cô như thế, cô biết tại sao không? Cô ở nhà của chúng tôi ăn chùa uống chùa nhiều như vậy năm, còn phải chia tình thương của mẹ tôi, dựa vào cái gì? Mẹ tôi căn bản không có nghĩa vụ đối với cô tốt như vậy, cô ở nhà của chúng tôi, từ khi bắt đầu đã là dư thừa! Cô chẳng những không xứng với Dương Hàm Mặc, càng không tư cách cùng tôi tranh đoạt anh ấy, nhưng vì sao người anh ấy thích là cô mà không phải tôi? Vì sao?"

Ngày đó Quý Nhu đột nhiên nói ở bệnh viện chợt xuất hiện trong đầu, trong lòng Quý Nghiên run lên.

Vừa mới giữa vững lòng tin nháy mắt lại có chút dao động.

Nhất là những chuyện này đều đã đụng cùng nhau, đầu óc Quý Nghiên càng loạn.

Suy nghĩ cũng phức tạp hơn.

"Không cần nghĩ quá nhiều, chuyện này giao cho anh là được rồi." Bạch Thắng nhìn ra tâm tư của Quý Nghiên, chậm rãi nói.

Quý Nghiên trừ lựa chọn tin tưởng anh, không có biện pháp khác. Anh luôn luôn nói được thì làm được, Quý Nghiên không hề do dự, gật đầu.

Dường như chỉ cần có anh ở đây, cô thành thói quen ỷ lại.

Cái gì cũng không cần suy tính, chỉ đi theo anh là được.

Trong lòng bỗng nhiên bình yên.

Bạch Thắng trực tiếp đưa Quý Nghiên bay về Trường Sa, chỉ là Quý Nghiên thật không ngờ, biện pháp tra ra chân tướng sự thật theo như lời của anh, sẽ là như vậy.

Quý Nghiên thấy Lữ Mỹ trên hình ảnh theo dõi tay bị trói ra sau lưng ghế tựa ở một gian mật thất, vẻ mặt khiếp sợ khó có thể che dấu, cô xoay người nhìn về phía Bạch Thắng, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại mang theo nghi vấn.

Bạch Thắng kéo cô ngồi xuống ở trên ghế, phong đạm khinh vân nói: "Đừng vội, nhìn kỹ hãy nói."

Từ lúc nào thì anh đã trói mẹ mang đến đây?

Tốc độ cũng quá nhanh.

Mà một chút gió cũng không để lộ.

Quý Nghiên kinh ngạc không thôi.

Cô ngơ ngác ngồi xuống, kinh ngạc qua đi, không khỏi có chút lo lắng.

Có lẽ là xuất phát từ thói quen rồi.

Ở trong lòng cô, chung quy vẫn là mẹ cô.

Quý Nghiên nói: "Tiểu Bạch, anh làm làm bộ là được rồi, đừng làm thật cái gì với mẹ em."

Quý Nghiên cũng là cô gái thông minh lanh lợi, lấy tâm tư của cô, nhìn một màn trước mắt này, làm sao có thể không đoán được ý đồ của Bạch Thắng?

Cô chỉ sợ anh sẽ làm thật.

Lấy thể chất của Lữ Mỹ, chưa chắc chịu nổi.

Mà bây giờ chân tướng còn chưa rõ, nếu cô với Ngải Tú Đan thật sự chỉ trùng hợp, mà Lữ Mỹ quả thật là mẹ ruột của cô, chẳng phải sẽ hối hận không kịp?

Bạch Thắng mở miệng, nói: "Yên tâm, anh có chừng mực."

"Ừ."

Quý Nghiên suy nghĩ một chút.

Lo lắng của cô có chút dư thừa rồi.

Nhưng không hiểu cảm giác khẩn trương này là có chuyện gì xảy ra?

Quý Nghiên bình tĩnh nhìn hình ảnh theo dõi trước mắt, ngón tay đan cùng một chỗ, bất giác toát mồ hôi ra.

Phong đứng ở trước mặt Lữ Mỹ, toàn thân tây trang phẳng phiu, từ trên cao nhìn xuống bà, vô cùng có cảm giác áp bách, vẻ mặt Lữ Mỹ cực kì sợ hãi, giọng nói run rẩy rõ ràng truyền lại ở trong không gian không lớn."Anh, anh là ai?"

"Bà không cần phải biết." Vẻ mặt Phong chất phác nói: "Tôi hỏi cái gì, bà trả lời cái đó. Nếu không, kết cục của bà và người nhà bà sẽ giống như con mèo này, hiểu chứ?"

Phong nói xong, cầm lấy súng nhắm ngay con mèo đen trên mặt đất trực tiếp nổ một phát súng. Bởi vì không có cách âm, không gian mật thất lại là đóng kinh, tiếng súng nổ đặc biệt lớn. Lúc này Lữ Mỹ sợ đến mức kêu ra tiếng, ngay cả khi Quý Nghiên qua hình ảnh theo dõi nghe được tiếng súng cả người cũng không khỏi run lên. Máu bắn tung téo, chảy trên sàn nhà, nhìn thấy mà đặc biệt ghê người.

Lữ Mỹ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống trơn, vội vàng gật đầu.

Phong hỏi: "Người Ngải Tú Đan này, bà biết không?"

Mắt Lữ Mỹ đột nhiên trợn to, cả người không ngừng run rẩy, không biết có phải vừa mới bị kinh sợ đến không còn sức lực có hay không? Vẻ mặt của bà rất không thích hợp, liều mạng lắc lắc đầu nói: "Không biết."

"Bà xác định?"

Lữ Mỹ vẫn lắc đầu như cũ, một lúc sau mới phản ứng kịp, lại không ngừng gật đầu. "Xác định."

Ánh mắt Phong nhất thời sắc bén, lạnh lùng nói: "Bà đang nói dối."

Lữ Mỹ cả kinh, cuống quít nói: "Không phải... Không phải..."

"Đây là cái gì?" Phong từ trên người lấy ra một tấm hình. Duỗi thẳng cánh tay, giơ ở trước mặt Lữ Mỹ.

Quý Nghiên liếc mắt một cái thì nhận ra, là tấm hình Ngải Tú Đan lúc còn trẻ mà ngày đó Quân Dịch Ninh cho bọn họ xem.

Anh làm sao có thể có?

Quý Nghiên quay đầu hỏi Bạch Thắng."Anh từ lúc nào thì tìm Quân tiên sinh lấy tấm hình này?"

Bạch Thắng nói: "Thì trước khi đến đây, mượn một chút, đến lúc đó trả lại."

Ngược lại anh lúc này vẫn có tâm tình nói đùa.

Quý Nghiên một khi nhắc đến thì không để xuống.

Cảm thấy, có chuyện gì sắp phát sinh.

Sắc mặt Lữ Mỹ tái mét, sững sờ nhìn tấm hình trước mắt, hoàn toàn đã quên phản ứng.

Phong tiếp tục nói: "Bà ấy và Quý Nghiên có quan hệ gì?"

Lữ Mỹ há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời.

Ánh mắt Phong trong veo mà lạnh lùng. "Bà tốt nhất nói ra những gì bà biết, nếu không, tôi không thể không thực hiện theo như lời lúc trước nói."

"Không cần!" Lữ Mỹ sợ tới mức hô to.

Tính phản xạ trong đầu hiện lên cái chết con mèo đen kia.

Bên tai giống như còn có dư âm tiếng súng đáng sợ kia.

Bà đấu tranh.

Giọng nói Phong lại vang lên. "Tôi cho bà ba giây."

"Một."

...

"Hai."

...

"Ba..."

'Ba' mới vừa mới mở miệng, Lữ Mỹ đã cắt ngang."Tôi nói..."

Bà lặp lại: "Tôi nói..."

Về sau giọng nói càng ngày càng nhỏ, Lữ Mỹ tê liệt ngồi trên ghế, cả người giống như thất thần. Bà trầm mặc một lúc, nếp nhăn trên mặt dâng lên đầy thống khổ cùng không thể làm gì, Phong lại hoàn toàn thờ ơ.

Rốt cục Lữ Mỹ vừa nhắm mắt, nhanh chóng mở miệng nói: "Bà ấy là vợ trước của chồng tôi."

...

Trong không khí có một giây đồng hồ yên tĩnh.

Một giây sau.

Phong nheo mắt.

Thu súng.

Quý Nghiên ngừng hít thở.

Sắc mặt Bạch Thắng không thay đổi.

  

  Qua Lữ Mỹ kể lại, đoạn chuyện cũ đã lâu kia cuối cùng bị người ta vạch trần.

Cũng chậm rãi nói ra.

Đổng sự trưởng trước của tập đoàn Thụy Hưng tên là Ngải Chính, là cha của Ngải Tú Đan. Ngải Chính dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ có một con gái Ngải Tú Đan này, ông ly dị từ sớm, mà vẫn không đi bước nữa, cho nên Ngải Tú Đan với ông ta mà nói, không chỉ là hòn ngọc quý trên tay ông, còn là người thân duy nhất của ông. Hơn nữa Ngải Chính làm giàu khá trễ, đã từng mang theo Ngải Tú Đan qua ngày khổ cực, từ đó yêu và muốn bù lại cho cô ấy, Ngải Chính dường như cưng chiềuNgải Tú Đan đến tận xương tủy.

Chỉ cần là cô muốn, thì không có gì không chiếm được.

Mà Ngải Tú Đan lớn lên trong hoàn cảnh được ba cưng chiều, lại cũng không có ỷ chiều mà kiêu, trở nên ngang ngược kiêu ngạo. Ngược lại tính cách cực kì dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lương thiện hiểu long người, là tiểu thưnhà giàu có tiếng.

Tâm nguyện lớn nhất của Ngải Chính, là giúp cô tìm người đàn ông tốt để dựa vào, bảo vệ cô cả đời không lo.

Sống hạnh phúc quãng đời còn lại.

Sau đó tìm đến chỗ Quý Anh Bình, Quý Anh Bình khi đó vẫn là tiểu tử nghèo mới ra xã hội không lâu, vừa lúc làm công ở Thụy Hưng. Năng lực anh ta rất mạnh, lại có đầu óc buôn bán, được Ngải Chính coi trọng. Chẳng qua tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng Ngải Chính nhìn ra, tương lai anh ta tuyệt đối có năng lực kế thừa công ty từ mình, cho Ngải Tú Đan một hoàn cảnh sinh hoạt đầy đủ. (Đây là mình theo lời kể của Lữ Mỹ nên gọi Quý Anh Bình bằng anh)

Ngải Chính vì tác hợp bọn họ, thường xuyên gọi Quý Anh Bình đến nhà, lấy danh nghĩa bàn chuyện, cố ý tạo ra cơ hội hai người ở chung.

Đúng như ông ta mong muốn, càng gặp gỡ nhiều hơn, Ngải Tú Đan thông minh lanh lợi lại động tâm với Quý Anh Bình đẹp trai cao lớn.

Nhưng Quý Anh Bình cũng không biết.

Ngải Tú Đan cũng dấu phần tâm tư này ở trong lòng, không nói ra với bất kỳ ai.

Nhưng mà côấy trời sính tính cách đơn thuần, tâm tư cô gái nhỏ có chútthẹn thùng, lão hồ lyNgải Chính làm sao có thể không nhìn ra?

Ông đương nhiên là thích nghe ngóng.

Ngải Chính Đang tìm Quý Anh Bình tới để bàn chuyện này, Quý Anh Bình cực kỳ kinh ngạc. Ngải Chính lại lấy Thụy Hưng làm mồi, hứa hẹn chỉ cần Quý Anh Bình cùng Ngải Tú Đan sau khi kết hôn, thì lập tức thăng cấp cho anh ấy, về sau quyền kế thừa công ty cũng là của anh ta. Nhưng trái lại, nếu anh không đáp ứng mà nói, Quý Anh Bình khẳng định sẽ ngóc đầu nên không ở Thụy Hưng nữa, đồng thời phải tìm công việc cóthể diện một chút khác cũng sẽ cực kỳ khó khăn. Lấy mặt xã giao cuarNgải Chính, muốn chắt đứt đường lui củaông, thì là chuyện quádễ dàng.

Quý Anh Bình căm ghét Ngải Chính đã cưỡng ép cùng dụ dỗ, lấy quyền khinh người.Một mặt lại yên tâm thoải mái tiếp nhận quyền thế cùng địa vị ông ta mang cho của anh, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh ta thỏa hiệp rồi.

Đối một người có đầu óc dã tâm, lại yêumìnhmuốnthắng tất cảnhững ngườiđànôngmà nói, hắn sẽ không bỏ qua một con đường rộngthênh thang, mà đi một con đường nhỏdính đầy gai.

Quý Anh Bình không bao lâu cầu hôn với Ngải Tú Đan.

Ngải Tú Đan cái gì cũng không biết lúc này lại mừng rỡ không thôi.

Cho rằng tình yêu của cô rốt cục toàn vẹn.

Lòng côtràn đầy vui mừng nhận lời cầu hôn với Quý Anh Bình.

Ai ngờ qua hôn lễ hoa lệ mà mộng ảo.

Trở về trong cuộc sống thực, thái độ Quý Anh Bình đối với côấy lại đột nhiên trở nên cực kỳ lãnh nhạt.

Thậm chí rõ ràng làm như không thấy.

Mới đầu Ngải Tú Đan vẫn cho rằng Quý Anh Bình không cóthói quen sinh hoạt vợ chồng, tính cách anh ta vốn không rộng rãi, Ngải Tú Đan mặc dù mất mác, nhưng vẫn nhẫn nại.

Cô an ủi bản thân qua một thời gian sẽ tốt.

Không nghĩ tới một đoạn thời gian này còn chưa qua đi, ba cô lại ngã xuống trước. Ngải Chính đối vớicông việc vẫn luôn liều mangh, nhất là công ty mới đi vào quỹ đạo kia, dường như cả năm không ngừng, 24 giờ chỉ giữ lại bốn giờ ăn uống ỉa đái, thời gian khác toàn bộ dùng ở trên công việc rồi. Sớm tích lũy toàn thân ốm đau, hiện giờ tuổi tác dần dần cũng lớn, rốt cục chống đỡ không nổi, ngã xuống.

Một khi ngã xuống, thì bệnh đến như núi sập.

Rốt cuộc không qua khỏi.

Ngải Chính vừa chết, tương đương với nửa thế giới của Ngải Tú Đan bị phá hủy.

Cô chịu được đả kích lớn.

Lại không biết, ác mộng của cô mớibắt đầu.

Sau khiNgải Chính chết, Quý Anh Bìnhthuận lợi tiếp nhận công ty.

Đồng thời, thái độ anh ta đối với Ngải Tú Đan cũng ác liệt hơn.

Đối với Quý Anh Bình mà nói, Ngải Tú Đan là vết nhơ cả đời này của anh ta trong đó vĩnh viễn không lau hết được.Chỉ nhìn thấy cô, khiến cho anh ta nghĩ đến dáng vẻ Ngải Chính bức ép anh ta khi đó, đây là sỉ nhục cả đời hắn cũng không muốn đối mặt nữa.Cũng tuyệt đối không thể bị người khác biết, một khi truyền ra, hắn tất nhiên không cònmặt mũi.

Từ một trình độ nào đấy mà nói, Ngải Tú Đan tồn tại, không chỉ có thời khắc nhắc nhở hắn nhớ đếnđoạn nhìn sắc mặt ngườikhúm núm ngàyđó, cũng có tính nguy hiểm nhất định đối vớihắn.

Giống như quả bom hẹn giờ.

Hắn trừ bỏ chán ghét với côấy, hiển nhiên không cho sắc mặt hoà nhã gì.

Chỉ là Ngải Tú Đan không muốn thừa nhận nỗi đaumất đi ba, lại vẫn phải thừa nhận bị chồng lạnh nhạt mang đến đau khổ, chính cô ấy sớm vỡ nát, lại vẫn ngây ngốc giúp Quý Anh Bình tìm lý do thuyết phục bản thân. Nói với bản thân nhất định là bởi vì Anh Bình mới nhậm chức chuyệncông ty quá nhiều cho nên tính tình mới có thể trở nên gắt gỏngnhư vậy.

Lòng cô chung quy vẫn tốt.

Nhưng cho dù tâm tính tốt cũng chống không lại tổn thương mà Quý Anh Bình mang đến một lần càng sâu.

Chôn cấtNgải Chính không lâu, Ngải Tú Đan đi kiểm tra phát hiện mang thai. Làm cho cuộc sống rơi vào bóng tôi mang đến ít nhiều ánh sáng, giống như trong địa ngục đột nhiên một chút ánh mặt trời chiếu vào, loại cảm động này, sựxuất hiện nàyso với mặt trời chiếu khắp nơi quả thật thêm trăm ngàn bội lần.

Ngải Tú Đan vội vàng nghĩ muốn nói tin tức tốt này cho Quý Anh Bình.

Cô nghĩ, hắn làm sao có thể lạnh nhạt, con của mình, có lẽ sẽthích chứ?

Như thế, hắn dù tâm tình không tốt nữa, có đứa bé của mình, nên sẽ rất vui vẻ?

Ngải Tú Đan trong lòng chờ mong về đến nhà, cũng không ngờ, mở cửa, cô nhìn thấy không phải Quý Anh Bình, mà là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.

"Xin chào, tôi là Lữ Mỹ."

Đây là lần đầu tiên gặp mặt của Lữ Mỹ và Ngải Tú Đan.

Lữ Mỹ chủ động nói trước.

Trên tay Ngải Tú Đan cầm túi sách, nghi hoặc nhìn Lữ Mỹ hỏi: "Cô là?"

Cô chỉ nghĩ Lữ Mỹ có quan hệ với người nào trong nhà.

Nếu không một người phụ nữ xa lạ không liên quan gì, đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, cho dù là ai cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Tôi..."

Lữ Mỹ lắp bắp sau một lúc lâu, vẻ mặt cực kì xấu hổ.

Ngải Tú Đan khó hiểu.

Sau đó cô biết mới được chân tướng, cả người cô sắp tan vỡ.

Quan hệ Lữ Mỹ cùng Quý Anh Bình tóm lại thật rất đơn giản, thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, môn đương hộ đối, lúc Quý Anh Bình cưới Ngải Tú Đan, hai người cũng đã nói đến chuyện cưới xin. Kết quả bị Ngải Chính can thiệp, Quý Anh Bình không cưới thanh mai trúc mã, mà cưới thiên kim tiểu thư gia đình giàu có.

Trong một đêm từ người làm công 'Tam không' không xe không nhà không có tiền biến hóa nhanh chóng thành 'Kim đao Phò mã'.

Nhưng hắn cũng không bởi vậy mà cùng Lữ Mỹ chặt đứt quan hệ, hai người vẫn giống trước, trừ bỏ tờ giấy chứng nhận kia, luôn ở bên cạnh Quý Anh Bình, điều kiện cũng tốt hơn nhiều so với đã từng ở ngoài, được rồi, biến hóa trong cuộc sống vẫn rất lớn.

Nhưng tóm lại, loại quan hệ nam nữ không thay đổi là được rồi.

Cùng với Lữ Mỹ xuất hiện, Quý Anh Bình lại quăng xuống hai quả bom cho Ngải Tú Đan.

Một là Lữ Mỹ cũng mang thai, mà thời gian cùng Ngải Tú Đan kém không tới một tháng.

Hai là chuyện về Lữ Mỹ, ba của Ngải Tú Đan là Ngải Chính thật ra cũng biết đến. Nhưng lúc trước ông vẫn dứt khoát kiên quyết lựa chọn để cho Quý Anh Bình cưới Ngải Tú Đan, đồng thời chẳng khác nào để cho hắn vứt bỏ Lữ Mỹ. Có lẽ ở trong lòng Ngải Chính, điều kiện nhà họ Ngải tốt như vậy, chỉ cần Quý Anh Bình cưới con gái mình, hắn muốn lấy đều có thể đạt được. Giống vậy, lấy năng lực Quý Anh Bình, hắn có thể dẫn dắt Thụy Hưng phát triển tốt hơn, tương đương có thể bảo đảm cho sinh hoạt Ngải Tú Đan yên ổn giàu có, cho dù tương lai ông có chết, cũng có thể yên tâm.

Ngải Chính đều vì Ngải Tú Đan suy tính tốt, khi còn sống ông không yên lòng cũng là Ngải Tú Đan, cho nên mới hao hết tâm lực vì giúp cô tìm một người chồng tốt như vậy.

Nhưng ông bỏ qua, chồng tốt không phải chỉ dựa vào năng lực cùng điều kiện bên ngoài thì đủ, không có tình yêu, thì cả đời giàu có, Ngải Tú Đan cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc. Không được chồng săn sóc che chở, làm sao có thể xem như chồng tốt đây?

Vậy còn không bằng tìm người bình thương nhưng thật tâm yêu cô.

Chỉ là hiện tại nói những thứ này đều đã không kịp rồi.

Ngải Tú Đan đã từng cho rằng Quý Anh Bình thật tâm yêu cô, hắn sẽ mang đến hạnh phúc cả đời cho cô.

Ai ngờ hiện thực lại tàn khốc như vậy.

Ngay cả hôn nhân của cô, đều do ba dùng gia sản cùng tài phú đổi lấy giúp cô.

Không có một chút thật lòng.

Tất cả chỉ là giao dịch buồn cười.

Bất quá mùi tiền đã chồng chất.

Cô như vậy, không khỏi cũng quá buồn rồi.

Sau khi biết chân tướng, suy nghĩ của cô đầu tiên là ly hôn.

Hôn nhân như vậy, cần gì phải tiếp tục nữa?

Dù cho cô không bằng, nhưng cô cũng có kiêu ngạo của mình.

Cuộc sống đều không phải chỉ có tình yêu mà thôi.

Cho dù Ngải Tú Đan vẫn không quên được Quý Anh Bình, nhưng cô tin tưởng mình không có hắn thì không có thể sống nổi.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Ngải Tú Đan không có hành động, nếu chỉ có một mình cô thì thật không sao, nhưng đứa bé làm sao bây giờ? Cô vừa mới mang thai, muốn suy tính gì đó so với không mang thai thì rõ ràng có nhiều vấn đề hơn. Cô không chỉ có một mình trôi qua cuộc sống ở bên ngoài, đến lúc đó gắng gượng mang thai, thì ngay cả công việc sẽ không tìm thấy, cô phải làm sao để nuôi sống bản thân? Cũng đừng nói đến nuôi sống đứa bé. Bản thân lại rất mờ mịt đường xá, tương lai sẽ càng gặp nhiều chuyện hơn. 

 Mọi việc cô cần phải lo cho đứa bé trong bụng mình trước tiên mới được.


Ly hôn, cô căn bản không có biện pháp cho đứa bé một cuộc sống tốt, giáo dục tốt, sẽ chỉ làm đứa bé chịu khổ với mình. Quang trọng nhất là, cô không có biện pháp cho đứa bé một gia đình đầy đủ.

Cũng không thể cho đứa bé vừa sinh ra thì đã không có ba.

Vậy có chút quá tàn nhẫn.

Đối với cuộc sống về sau cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Cuối cùng để cho Ngải Tú Đan có quyết định dứt khoát, là do cùng Lữ Mỹ nói chuyện.

Lữ Mỹ nói với cô rất nhiều, ngoại trừ bạn bè tốt ở bên ngoài, cũng tuyên bố thái độ của mình. Mình sẽ không tranh đoạt với cô cái gì, chỉ là mọi người cùng yêu một người đàn ông, lại đã có thai, mới có thể hiểu tâm tình lẫn nhau. Lữ Mỹ nói bản thân mình không muốn đến quấy rầy cô, nhưng Quý Anh Bình đã quyết định, bà không có lựa chọn nào khác.

Hơn nữa cũng là vì muốn đứa bé của mình tốt.

Ở thời kì đặc biệt này, bản thân các cô tự đồng ý sẽ không tính toán gì, toàn bộ điểm xuất phát đều vì đứa bé.

Lữ Mỹ phân tích đều có lý.

Cô ta ở thế yếu, lúc nói chuyện biểu hiện ra như là bạn bè tốt, hiền lành, làm cho Ngải Tú Đan thiện lương cẩm động. Đúng vậy, đứa bé mới là quan trọng nhất, cô không thể chích ích kỷ chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của mình, mà để cho cuộc sống tương lai của đứa bé phải chịu khổ.

Hơn nữa Ngải Tú Đan ngoại trừ bỏ tình cảm bản thân khó có thể chấp nhận ở bên ngoài, hơn nữa có một nguyên nhân quan trọng nhất là lo lắng cô cùng Lữ Mỹ hai người quan hệ tình địch sống dưới một mái hiên, còn cùng mang thai, ở chung với nhau cũng không phải là việc nhỏ. Ngộ nhỡ Lữ Mỹ không phải là người yên tĩnh, mà mình cũng không có tâm tư mỗi ngày cùng cô ta bày mưu tính kế.

Hiện tại ít nhất các cô còn có thể sống bình an vô sự.

Thật sự không được, đến lúc đó cô rời đi cũng không phải là không thể.

Ít nhất vì đứa bé, tạm thời ủy khuất mình một chút, điểm này cô cố gắng có thể làm được.

Ngải Tú Đan thuyết phục bản thân ở lại.

Hai người cùng sống trong nhà họ Quý dưỡng thai, mới đầu quả thật là bình an vô sự. Ngày qua ngày cũng rất yên tĩnh, mỗi ngày Ngải Tú Đan đều ngóng trông đứa bé ra đời, cái khác cũng không suy nghĩ nữa.

Mắt thấy thời gian trôi qua.

Bụng Ngải Tú Đan đã tám chín tháng, kết quả ở đêm ba mươi ngày đó, vốn dự tính ngày sinh còn có một đoạn thời gian Ngải Tú Đan đang ăn cơm đột nhiên đau bụng sinh, cô lúc này bị đưa đến bệnh viện. Sau một trận luống cuống tay chân, một cô gái nhỏ trắng nõn nà cứ như vậy đón một tiếng chuông đầu năm cùng tiếng pháo nổ đi đến thế giới này.

Từ đầu chí cuối, Quý Anh Bìnhchưa từng đến nhìn qua một cái.

Ngải Tú Đan đặt tên cho đứa bé là Quý Nghiên.

Trên chữ Nghiên là nữ, bên phải một chữ khai, ngụ ý cô hi vọng con gái mình cả đời có thể vui vẻ, dù cho không giàu sang, cũng nhất định gặp được một người yêu mình thật lòng, cùng nhau hạnh phúc đến già.

Ngàn vạn lần không được giống như cô vậy.

Không bao lâu, Lữ Mỹ cũng sinh.

Cô ta cũng sinh ra một cô con gái.

Tên là Quý Nhu.

Tên này do Quý Anh Bình đặt.

Tiệc đầy tháng củaQuý Nghiên cùng Quý Nhu cũng không mời ai, chỉ có ba người nhà họ Dương đến chúc, ăn bữa cơm. Về phần nguyên do, dùng lời của Tạ Tử Kỳ mà nói, một người là không để bụng, một người là không có lập trường.

Nhìn thái độ của Quý Anh Bình đối đãi với Ngải Tú Đan có thể đoán được Quý Nghiên sẽ phải chịu đãi ngộ gìrồi.

Về phần Quý Nhu, không nói đến thân phận nó cùng Lữ Mỹ luôn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lấy cá tính của Quý Anh Bình kia, ngoại trừ trên phương diện làmăn, thì có cái gì để cho hắn để tâm đây? Một tiệc đầy tháng mà thôi, làm hay không làm với hắn mà nói đều không sao cả.

Không có chút ảnh hưởng.

Ngải Tú Đan đã bị tổn thương đến vô cảm rồi.

Cô dường như đem tất cả trọng tâm cuộc sống của mình đều chuyển dời đến trên người Quý Nghiên.

Mãi đến một ngày, Ngải Tú Đan đột nhiên nhận được điện thoại của Lữ Mỹ, âm thanh của cô ta ở trong điện thoại rất kích động, giọng nói cũng rất nóng lòng, chỉ nói mình bị người ta vơ vét tài sản, hiện tại ở chỗ XX, bảo Ngải Tú Đan mang tiền bạc đến cứu cô.

Trong điện thoại ngoạitrừ tiếng cầu cứu của Lữ Mỹ, còn có tiếng chửi rủa thô ráp của người đàn ông, cùng âm thanh giống như tranh chấp rơi xuống. Tóm lại rất hỗn loạn, sau cùng, một tiếng 'Bốp' vang lớn, tiếng kê uLữ Mỹ thảm thiết truyền tới, ngay sau đó điện thoại đã bị cắt đứt.

Âm thanh 'Đô đô đô' đột ngột truyền đến.

Ngải Tú Đan ngẩn người, cùng phản ứng kịp, cũng không nghi ngờ gì, dặn bảo mẫu chăm sóQuý Nghiên, liền vội vàng cầm túi xách đi đến địa điểm Lữ Mỹ nói.

Suy nghĩ đầu tiên của côchính là những người đó động thủ với Lữ Mỹ.

Nếu như đối phương chỉ đòi tiền, vậy còn dễ.

Ngải Tú Đan chạy tới nơi theo như lờiLữ Mỹ, ở đó chỉ có cô ta cùng một người đànông, dáng vẻ người đà nông vừa thấy đã biết là tên côn đồ đường phố.

Lữ Mỹ trốn ở đằng sau người Ngải Tú Đan.

Ngải Tú Đan vội vàng lấy ra chi phiếu, đưa cho ngườiđànông.

Đang chuẩn bị lôi kéo Lữ Mỹ rời đi.

Ai biết ngườiđànông lại ngăn cản các cô, hắn không chỉ muốn tiền bạc, còn muốn cả người.

Ngải Tú Đan xinh đẹp như thế, khí chất lại xuất chúng, để cho tên côn đồ cả đời chưa thấy qua nháy mắt nổi lên sắc tâm.

Thì ra người đàn ông này thường xuyên lưu luyến Lữ Mỹ đã từng sống cùng một khu với tên côn đồ kia, có một lần Lữ Mỹ về nhà muộn, đi một mình về nhà cần phải đi qua một con đường nhỏ kia, bất hạnh đã bị tên côn đồ gặp được. Hắn thấy Lữ Mỹ tay trói gà không chặt, lại đơn độc một mình, nhất thời nổi lên tà niệm.

Đêm đó từ phía sau che miệng Lữ Mỹ kéo cô ta đến một xó xỉnh không người mà cưỡng bức.

Lữ Mỹ mặc dù bị thua thiệt, cũng không dám nói với bất kỳ ai.

Nhất là Quý Anh Bình.

Khi đó trong quan niệm, phụ nữ không còn trong sạch là một chuyện rất lớn. Trừ khi cô ta muốn cả đời bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, cuối cùng không ngóc đầu lên làm người được, mà còn Quý Anh Bình cũng sẽ không muốn cô ta nữa.

Trong lòng hắn có chủ nghĩa đàn ông rất lớn.

Nói cái gì cũng không có khả năng chấp nhận người phụ nữ của mình bị người khác chạm qua.

Lữ Mỹ kinh hồn bạt vía giấu diếm.

Quá một hai tháng sau, dường như có thể nói là bình an vô sự rồi.

Lữ Mỹ vốn cũng cho rằng chuyện này coi như xong.

Nhưng ai ngờ lúc này lại kiểm tra ra cô ta mang thai.

Mà ngày tháng ngày đó cũng ăn khớp.

Lữ Mỹ hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cô ta cũng không biết mình mang thai đứa bé của người nào?

Đúng lúc này Quý Anh Bình đã biết được tin tức, còn đón cô đến nhà họ Quý. Lữ Mỹ chỉ có thể đâm lao phải theo lao, nhưng hình như ông trời cố ý chơi đùa cô, cô hiếm khi ra khỏi cửa để dạo phố, cư nhiên lại gặp tên côn đồ tối hôm đó đoạt đi trong sạch của cô kia.

Lữ Mỹ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tên côn đồ cũng nhận ra cô.

Hắn thấy Lữ Mỹ ăn mặc ngăn nắp, bụng cũng to lên, vì thế tìm chút thủ đoạn mới biết được cô bây giờ có quan hệ với đổng sự trưởng Quý Anh Bình tập đoàn Thụy Hưng.

Tên côn đồ lấy chuyện đêm đó làm uy hiếp, để vơ vét tài sản tiền tài của Lữ Mỹ.

Trong lòng Lữ Mỹ hoảng loạn, căn bản không thể nghĩ ra biện pháp khác, chỉ có thể thuận theo ý tứ của hắn.

Nhưng ai ngờ người này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, một lần so với một lần càng muốn thêm, khi đó Quý Anh Bình cũng chưa cho Lữ Mỹ bao nhiêu sinh hoạt phí, tiền riêng của cô đều đã dùng gần hết rồi. Lữ Mỹ không có biện pháp, cùng nói chuyện với tên côn đồ, nhưng người ta từ đầu đã không mua sổ sách. Hắn chỉ quen biết tiền bạc, đưa tiền hắn thì hắn sẽ sảng khoái đi, mọi người bình an vô sự. Nếu không, hắn lập tức nói chuyện mình với Lữ mỹ cho Quý Anh Bình.

Lữ Mỹ biết mình hoàn toàn bị dây dưa, không có biện pháp, đành phải cầu cứu Ngải Tú Đan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro