Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử phi Triệu Tuyền hoài thai đã qua ba tháng, canh phòng ở Lãm Nguyệt Lâu thoáng thả lỏng một ít, nàng cũng nguyện ý đi lại nhiều hơn. Bách Lý Hoằng Nghị đến thỉnh an thái tử gặp được Triệu Tuyền, liền cung kính thi lễ.

"Lục hoàng tử, lâu rồi không thấy."

Triệu Tuyền cười ngọt ngào, áo khoác lông thật dày trên người bị gió gợn lên, thực đẹp.

"Hôm đó phụ hoàng thiết yến ở Thừa Dương điện, hoàng tẩu không tiện xuất môn, đương nhiên là không thấy."

Triệu Tuyền hơi cúi mắt, tỉ mỉ nhìn lớp tuyết đọng trên cây chưa kịp tan, nói:

"Nghe nói thánh thượng giao rất nhiều việc quan trọng cho đệ làm, mùa đông trời lạnh, lục hoàng tử chú ý thân thể."

"Đa tạ."

"Vội vã muốn đi sao?"

"Cũng không có gì vội, đến tẩm cung mẫu phi gặp tam ca."

"Đúng nhỉ", Triệu Tuyền dịu dàng gật đầu, "Tam hoàng tử ở bắc cảnh chịu không ít khổ, hiện giờ hồi cung tĩnh dưỡng, huynh đệ ruột thịt mới được đoàn tụ, nên thân cận một chút."

"Mẫu phi thay hoàng tẩu chọn ít thuốc bổ, hai ngày nữa sẽ phái người đưa qua. Nếu hoàng tẩu không còn gì phân phó, vậy cáo từ trước."

"Lục hoàng tử đi thong thả. Cảm phiền thay ta đa tạ quý phi nương nương."

Bách Lý Hoằng An đang luyện kiếm trong viện, thấy đệ đệ vào đến cửa cung mới thu hồi binh khí, định khoác lại ngoại bào, liền bị Bách Lý Hoằng Nghị ngăn cản.

"Làm sao vậy, Hoằng Nghị?"

"Lâu rồi chưa cùng tam ca luận bàn, tới hai chiêu đi."

Bách Lý Hoằng An cười nói: "Đều là đệ thắng, còn muốn so?"

"Tam ca lúc nào cũng nhường ta mấy chiêu, ta đều hiểu được. Lần này đừng lưu tình, đánh nghiêm túc."

"Cũng tốt", Hoằng An đem ngoại bào quăng vào tay thái giám, "Đi, lấy cho lục hoàng tử một thanh kiếm tốt."

Trông thấy tình hình, Tiểu Dẫn tử tự giác bước lên cởi xiêm y cho chủ tử, ngọc bội đeo ở thắt lưng cũng thu xuống.

Bách Lý Hoằng Nghị cùng người khác đọ kiếm từ trước đến nay chưa từng nương tay, mặc kệ là chư vị hoàng tử hay võ tướng trong triều, đều là như thế, luận đơn đả độc đấu, trong cung hắn không có địch thủ, hắn cũng không dễ dàng tìm người tỉ thí, duy chỉ đối với tam hoàng tử là đáng để hắn đọ sức, nhưng tam hoàng tử bình thường khiêm tốn, biết rõ sẽ thua, luôn chờ tới thời điểm thích hợp làm ra chút sơ hở, cứ như vậy chấm dứt.

Tiểu Dẫn tử cẩn thận cầm trường bào của Bách Lý Hoằng Nghị, này là lễ vật Hà Tuấn đại nhân mới đưa tới, dùng vải dệt thượng phẩm bậc nhất kinh thành để may, phi thường quý giá, quý giá hơn cái đầu của Tiểu Dẫn tử nhiều lắm.

"Đến đi."

Hoằng An xuất kiếm trước, Bách Lý Hoằng Nghị lui qua phải nửa bước, hai thanh kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng "đinh" giòn giã, Hoằng An thuận thế xoay chuyển cổ tay, bội kiếm xé gió đánh tới, Bách Lý Hoằng Nghị hướng kiếm về phía trước, nghiêng người đâm ngược trở về, Hoằng An chỉ đành lui xuống phòng thủ.

Hai người cứ như vậy tới lui hơn mười hiệp, ánh mắt Tiểu Dẫn tử sớm đã nổ pháo bông, Bách Lý Hoằng Nghị rốt cuộc tìm được sơ hở của ca ca, nhất chiêu chế địch, bội kiếm đặt lên cổ Bách Lý Hoằng An, thiếu chút nữa là chặt đứt lọn tóc rủ xuống bên sườn mặt của hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị nhớ tới đêm đó cùng Thời Ảnh, hắn bắt lấy tay Thời Ảnh ép y nắm chặt chuôi đao, kề vào cổ mình cũng là vị trí tương tự.

Hắn nói với Thời Ảnh, từ nơi này cứa xuống có thể một kích mất mạng.

"Ai nha, hai huynh đệ các con cẩn thận chút đi."

Nghe thấy tiếng đánh nhau náo nhiệt bên ngoài, Ngu quý phi đoán được Bách Lý Hoằng Nghị đã đến, liền đi ra xem, trông thấy hai người mặt đối mặt, giương cung bạt kiếm.

Bách Lý Hoằng An cười cười, đưa kiếm cho người hầu, mặc lại xiêm y cúi đầu hành lễ với mẫu phi.

"Mẫu phi." Bách Lý Hoằng Nghị cũng cung kính cúi đầu.

"Vào trong nói chuyện đi, bên ngoài trời lạnh, bảo trọng thân thể."

Ngu quý phi sợ lạnh, hàng năm mỗi khi vào đông hoàng thượng đều an bài cung nhân đốt thật nhiều than sưởi, Bách Lý Hoằng Nghị vừa mới đánh ra một thân mồ hôi, bây giờ càng cảm thấy khô nóng, kêu Tiểu Dẫn tử đem quạt giấy đến.

"Mới đổ mồ hôi, quạt ra gió dễ nhiễm phong hàn. Tiểu Dẫn tử, dặn trù phòng làm chút nước ép lê, uống xong thì nghỉ ngơi một lát, nhuận giọng."

"Vâng."

Sau đó Ngu quý phi cho cung nhân lui ra ngoài, nói: "Chuyện bên phía thái tử phi, ta đã an bài thỏa đáng, hai ngày nữa sẽ sai người hành sự."

"Nhi thần vừa gặp thái tử phi, nói mẫu phi muốn tặng vài thứ cho Lãm Nguyệt lâu, nàng đã đáp ứng rồi."

"Tốt."

Bách Lý Hoằng An lôi từ tay áo ra mảnh giấy, đưa cho Hoằng Nghị, hôm qua Hà Tuấn tiến cung thuận tiện giao cho, kêu hắn tìm cơ hội hồi đáp.

Trên giấy nói, Chân đại nhân bệnh nặng, thánh thượng nhớ tới công lao của hắn, muốn ban cho Chân gia tước vị.

Trừ bỏ kẻ đã bị đuổi ra khỏi phủ, Chân thị chỉ có hai người con, trưởng tử đã ngoài năm mươi, quanh năm nằm bẹp trên giường làm cái hũ đựng thuốc, thời gian còn lại không nhiều. Tiểu nhi tử Chân Hành Đạo là Chân đại nhân về già mới kiếm về một thiếp thân hạ sinh được, từ nhỏ trí tuệ hơn người, bao nhiêu năm làm phó tướng đắc lực của Xích Vũ vệ, tước vị sau này đại khái chính là của Chân Hành Đạo.

"Như vậy, Chân gia cũng thêm chút hiển hách." Bách Lý Hoằng Nghị nói.

"Hoằng Nghị, Chân Hành Đạo năng lực hơn người, tính cách nhạy bén ổn trọng, năm đó tin thánh thượng phế bỏ Thời gia vạn phần tuyệt mật, hắn vẫn có thể thám thính truyền tin vào cung, rất có tác dụng, nếu có thêm tước vị, ngày sau chính là phò trợ đắc lực của con. Chân Hành Đạo mấy năm nay bận ở chốn quan trường, chưa lập gia đình, ta tính toán chọn một cô nương gia thế tốt ở dòng tộc bên ngoại thành thân với hắn, quyền lợi càng thêm vững chắc."

Bách Lý Hoằng Nghị gật đầu, "Mẫu phi làm chủ là được."

Ngu quý phi lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, nói: "Con cũng đến tuổi rồi, chuyện thành thân, ta phải tính đến thôi."

Bách Lý Hoằng Nghị lẳng lặng uống một ngụm trà, coi như không có chuyện gì: "Tam ca còn chưa thành thân đâu, mẫu phi sốt ruột cái gì chứ?"

"Ta?" Hoằng An cười cười, "Bắc cảnh hiện chưa yên ổn, sau này ta còn phải quay lại, cưới nương tử về, để cô nương nhà người ta trông nhà à? Này không thích hợp. So với đệ, ta mới là không vội."

Ngu quý phi bị chọc cười: "Được rồi được rồi, hai người các con ta đều sẽ cẩn thận lưu ý, không bạc đãi người nào."

Bách Lý Hoằng Nghị đứng dậy hành lễ: "Mẫu phi, nhi thần còn có chút công vụ chưa làm xong, phải hồi cung trước."

"Gấp cái gì, dùng ngọ thiện xong hẵng đi."

"Có mấy phần tấu chương quan trọng, buổi tối lại đến bồi người dùng bữa."





Tiểu Dẫn tử để ý thấy thần sắc Bách Lý Hoằng Nghị có chút khác lạ, liền biết Ngu quý phi nương nương nhắc đến hôn sự khiến hắn không thoải mái, tiến sát lên hỏi: "Lục hoàng tử, hôm nay thánh thượng phái nhị hoàng tử xuất cung làm việc, thái tử bên kia cũng bận rộn, người có muốn đến chỗ Lâm Ảnh công tử nghỉ ngơi một chút không?"

Bách Lý Hoằng Nghị lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: "Ngươi bây giờ là đang thay ta quyết định đấy à, đầu không muốn dính ở cổ nữa phải không?"

"Không không", Tiểu Dẫn tử liên tục lắc đầu, "Nô tài không dám."

Tiểu Dẫn tử nhát gan, Bách Lý Hoằng Nghị cũng lười hù dọa, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói:

"Hồi cung đi."





"Tiểu Ảnh!"

Giang Ngộ Phong đứng chờ ở cửa Ngọc Hương lâu, thấy kỵ mã của Thời Ảnh đến, hưng phấn ngoắc ngoắc tay với y.

"Ngộ Phong", Thời Ảnh xuống ngựa, giao dây cương cho tiểu nhị, chạy đến trước mặt Giang Ngộ Phong, "Đã lâu không gặp, huynh. . . Á!"

Giang Ngộ Phong một phen ôm chầm lấy Thời Ảnh, xoay tròn tại chỗ, nắm lấy vai y, không đành lòng buông tay.

"Xem ra kinh thành này phong thủy dưỡng người, ngươi hình như béo lên rồi, khí sắc cũng tốt."

Thời Ảnh cười theo: "Không phải nói sẽ dẫn huynh đến tiệm ăn ngon nhất kinh thành sao. Mau vào đi, bên ngoài lạnh."

Thời Ảnh đã ủy thác Chân tiên sinh đặt một phòng riêng, đồ ăn cũng thượng cấp, Thời Ảnh liền tiếp đón Giang Ngộ Phong ngồi xuống, hai người cùng nhau trò chuyện.

"A Bưu không đi cùng huynh à?"

"Gần đây bắc cảnh không yên ổn, dọc đường đi ta đã kinh hồn bạt vía, tới kinh thành cũng không dám thả lỏng. A Bưu ở khách điếm chiếu cố các huynh đệ, dẫn theo nhiều người, không thể không có thủ lĩnh được. Hơn nữa Chân tiên sinh đã đánh tiếng với ta, nói ngươi ở trong cung phải thật cẩn thận, vẫn là ít rêu rao thì tốt hơn."

"Ò", Thời Ảnh gật gật đầu, "Lát nữa ta kêu tiểu nhị làm nhiều đồ ăn chút, huynh mang về cho mọi người nếm thử."

Giang Ngộ Phong mất hứng bĩu môi, nói: "Biết rồi biết rồi, ta đường xá xa xôi đến, gặp rồi ngươi cũng chẳng hỏi ta mấy tháng qua sống thế nào, chỉ quan tâm A Bưu mấy người bọn họ."

Thời Ảnh cười lắc đầu, thần tình bất đắc dĩ: "Nhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn của huynh là ta đủ biết rồi, còn cần hỏi sao."

Giang Ngộ Phong rót cho Thời Ảnh một chén trà, liên tục gắp rau vào bát mình.

"Chỗ ta cũng không tồi, chính là lo lắng ngươi, biết ngươi lần này trở về để báo thù, hành sự cực kỳ nguy hiểm, Chân tiên sinh còn nói ngươi trực tiếp tiến cung rồi, ta vạn lòng không nỡ."

Thời Ảnh nhàn nhạt thở dài, "Ta không sao, Chân tiên sinh làm việc cẩn thận, không nghiêm trọng như vậy. Huynh không phải đến kinh thành tìm bằng hữu sao, đã gặp chưa?"

"Gặp được rồi, không phải đang ngồi đối diện ta đây sao?"

Thời Ảnh hơi sửng sốt, nói: "Hóa ra huynh tới tìm ta, như thế nào lại không nói thẳng?"

"Ngươi ở nơi này ngày ngày gian khổ, ta hiểu được, sợ bị người có tâm địa xấu biết được sẽ không hay lắm. Yên tâm, Tùng Lâm bang đã có thúc phụ ta chiếu cố, lúc trước thúc phụ phục dịch ở bắc cảnh, quản người quản đến thuận tay, ta có thể ở lại kinh thành một thời gian, trợ giúp ngươi."

Thời Ảnh ăn mấy miếng đồ ăn, nhớ tới ngày tháng ở thâm sơn cùng cốc, so với hiện tại thanh tịnh cùng tự tại hơn không ít, có chút hoài niệm.

Y hỏi: "Tùng Lâm bang hết thảy đều ổn chứ, quan phủ có truy bắt các huynh nữa không?"

"Ta đang muốn nói với ngươi chuyện này đây."

Giang Ngộ Phong đặt đũa xuống, ngồi xích lại gần Thời Ảnh: "Bắc cảnh gần đây xảy ra chuyện lớn."

"Làm sao vậy?"

"Đầu thu, quan phủ tra ra được một đám người tự đúc binh khí, không tìm được ngọn nguồn, mới đầu còn tưởng là do quân địch đóng ở gần đó bày ra, nhưng sắp tới chưa khởi chiến sự, thống lĩnh tướng quân thề thốt phủ nhận. Có người nói là mật thám nước láng giềng cấu kết với quân bắc cảnh, chế tạo binh khí ở chỗ chúng ta, sau đó chuyển về vương quốc của bọn chúng, nhưng chỉ là suy đoán, không tìm được bằng chứng. Cho nên đó mà, quan phủ cũng chiếu cố chúng ta hơn, Tùng Lâm bang gần đây so với bình thường sống khá giả hơn nhiều."

Đích xác kỳ quái.

Thời Ảnh trầm mặc một trận, hồi lâu không nghĩ ra được gì, đành phải để đó.

"Quên đi, Tiểu Ảnh, quan phủ vô tích sự thì liên quan gì đến Tùng Lâm bang chúng ta chứ, ngươi cũng đừng quan tâm. Làm sơn tặc, đao kiếm gậy gộc đều nhìn thấy được bằng mắt, ngươi ở thâm cung mới là nguy hiểm. Ta nghe Chân tiên sinh nói, ngươi trước mắt là tâm phúc của nhị hoàng tử, khẳng định có người mỗi ngày đều nhìn chằm chằm chờ ngươi mắc sai lầm, ngươi đừng vội báo thú, ngàn vạn lần phải bảo toàn chính mình."

"Yêu tâm đi, ta sẽ để ý."

Giang Ngộ Phong cười nhẹ, lại gắp thức ăn vào bát Thời Ảnh, y mới phát hiện bao cổ tay của Giang Ngộ Phong bị thủng một lỗ, chắc là lúc đi đường không cẩn thận, mắc phải cành cây.

"Ngươi không nói, ta còn không nhìn ra đâu." Giang Ngộ Phong vươn tay chạm vào lỗ thủng.

"Ở trên núi có thúc phụ cùng thẩm mẫu chiếu cố huynh, huynh từ nhỏ đã được nuông chiều, xiêm y lành lặn không một vết xước."

"Này là phụ thân tự tay làm cho ta, nếu phụ thân biết. . . "

Nhớ tới người cha đã chết oan uổng của mình, Giang Ngộ Phong vốn luôn hoạt bát cũng khó nén được thương cảm.

". . . Đáng tiếc, ông ấy không thể biết, cho dù ở trên trời thấy được, cũng không cách nào mắng mỏ ta. Đừng lo, đợi lát nữa đi tìm tiệm may y phục, kêu tú nương sửa lại một chút là được rồi."

"Bao cổ tay này của huynh thêu ấn ký Tùng Lâm bang, còn có tên của huynh nữa, vạn nhất bị phát hiện thì không hay. Đưa cho ta đi, sửa xong sẽ tìm cơ hội trả cho huynh."

"Cũng được."

Thời Ảnh biếng nhác nâng chén trà, nói: "Bang chủ qua đời đã hơn nửa năm, chờ thêm một năm tang hiếu đã tận, huynh cũng nên thành thân đi. Bang chủ lúc còn sống luôn bận lòng huynh chưa yên bề gia thất, huynh cũng nên để tâm một chút."

"Ta không", Giang Ngộ Phong lắc đầu, "Trên núi đều là các huynh đệ, nếu cưới về một cô nương, không tự nhiên lắm."

"Huynh không gấp, thúc phụ sẽ gấp thay huynh, còn không bằng huynh tự mình lưu tâm, chọn một người vừa ý."

"Vậy còn ngươi, Tiểu Ảnh?" Giang Ngộ Phong nhìn Thời Ảnh, "Ngươi chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi, sao vẫn chưa thành thân?"

"Ta. . . ."

Thời Ảnh thản nhiên dời mắt ra ngoài cửa sổ, không đáp.

Người như y, mệnh nào có tốt như vậy.








Bách Lý Hoằng Nghị xử lý xong tấu chương, ở trong cung luyện chữ, luyện kiếm, luyện thế nào cũng cảm thấy trong lòng không yên, vẫn là muốn đi Du Hoan các nhìn Thời Ảnh một cái. Đang muốn ra cửa, gặp cung nữ ở cung mẫu phi đến truyền lời, nói nương nương thỉnh hắn qua một chuyến.

"Cữu cữu?"

Hà Tuấn chờ bên trong điện, Bách Lý Hoằng Nghị tiến vào, liền dâng lên điểm tâm, cho cung nhân lui ra ngoài.

"Lục hoàng tử tới thực nhanh, còn tưởng rằng phải đợi hồi lâu, nương nương mới kêu trù phòng làm điểm tâm cho người đó."

"Sáng nay tam ca mới vừa đưa mảnh giấy đó cho ta, nói sự tình của Chân gia, cữu cữu thế nào lại vội vã tiến cung, có chuyện gì quan trọng ư?"

"Có chuyện cần bẩm báo thánh thượng, tiện đường đến thăm nương nương cùng tam hoàng tử, bất quá. . ."

Hà Tuấn đè thấp thanh âm, nặng nề nói: "Tai mắt ở Ngọc Hương lâu trưa nay báo tin, môn khách của nhị hoàng tử tới chiêu đãi một vị bằng hữu, không biết có phải là thuộc hạ của nhị hoàng tử không."

"Môn khách?" Bách Lý Hoằng Nghị sững sờ, điểm tâm cũng ăn không vào.

"Cữu cữu là nói Lâm Ảnh?"

"Đúng vậy, y cùng với vị bằng hữu kia tựa hồ rất thân mật, bất quá bọn họ ngồi phòng riêng, người của ta không theo dõi được, chỉ nghe rời rạc vài câu, hình như có liên quan tới bắc cảnh, còn cái gì mà thành thân. Người vẫn nên lưu tâm một chút." (Chú Tuấn nghe câu được câu chăng xong đến phá game à ==!)

Bách Lý Hoằng Nghị sắc mặt tức khắc âm trầm, hỏi: "Còn gì nữa?"

"Điều quan trọng nhất chính là đây, gian phòng riêng đó không phải Lâm công tử đặt, mà được đặt bởi một vị tiên sinh họ Chân. Có lẽ lục hoàng tử có thể tra từ hướng này."






Thời Ảnh trở về Du Hoan các thì trời đã tối, nội các thắp nến sáng trưng, đại khái chắc là Chu Quả chuẩn bị sớm.

"Bách Lý?"

Đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị ngồi một chỗ không nói không rằng, Thời Ảnh hoảng sợ, hỏi: "Người ở đây sao không thấy Tiểu Dẫn tử đứng hầu bên ngoài?"

"Hắn bận chuyện khác, đi rồi."

"À."

"Ngươi xuất cung?"

"Phải."

"Có chuyện gì?"

"Đi gặp bằng hữu."

"Bằng hữu có thể tự do ôm ôm ấp ấp uống rượu thỏa thích sao?"

Thời Ảnh thoáng sững sờ, đôi môi hơi run rẩy, hỏi: "Người. . . Người theo dõi ta?"

"Không có. Ngọc Hương lâu nơi nơi đều là tai mắt của cữu cữu, buổi chiều hắn tiến cung đã đem chuyện này nói với ta, còn nói ta nên điều tra. Thời Ảnh, may mắn là cữu cữu hôm nay phải tiến cung diện kiến thánh thượng, tin tức mới đưa thẳng đến chỗ ta, nếu trước đó qua tai của tam ca hoặc là mẫu phi, tra ra sự tình của Chân tiên sinh, tra ra ngươi là người Thời gia, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?"

Thời Ảnh nuốt nước bọt, không biết nên đáp gì cho phải, ngẫm nghĩ, chỉ đành lí nhí: "Ta gặp hắn, không nói gì quan trọng, chỉ là bằng hữu thôi."

Nhìn bộ dáng như đứa nhỏ đã làm sai chuyện của Thời Ảnh, Bách Lý Hoằng Nghị không đành lòng lạnh nhạt, ngữ khí liền mềm mại hơn chút: "Người ngươi gặp là ai?"

"Người một năm trước đã thu nhận ta."

"Là cái vị bang chủ sơn tặc đó?"

"Vâng."

"Hắn tên là gì?"

"Giang Ngộ Phong."

Bách Lý khe khẽ thở dài, "Lại nói, Giang Ngộ Phong này cũng là ân nhân của ngươi, nếu không có hắn, ngươi sớm đã gặp nạn rồi."

Thời Ảnh không tiếp lời, Bách Lý Hoằng Nghị cũng hiểu được mình không nên hỏi nhiều, xoay người rời đi, thấy bàn tay chắp sau lưng của Thời Ảnh đang cầm một vật, hỏi:

"Trong tay cầm gì đó?"

"Không có gì."

"Ta xem xem."

Thời Ảnh do dự một trận, mới đem bao cổ tay đưa ra, đặt lên bàn.

Bách Lý Hoằng Nghị lấy lên xem, mặt trong thêu ấn ký màu đen, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ.

Tùng Lâm bang Giang Ngộ Phong.

Hầu kết của Bách Lý không kìm được lăn lộn lên xuống, hỏi: "Đồ của hắn sao lại ở chỗ ngươi?"

Thời Ảnh không lên tiếng, Bách Lý Hoằng Nghị thấy lỗ thủng phía trên liền hiểu được, cười lạnh: "Hóa ra ngươi cũng sửa cả xiêm y cho hắn nữa."

Không đợi Thời Ảnh giải thích, Bách Lý Hoằng Nghị liền đẩy mạnh cửa, chuẩn bị rời đi.

Thời Ảnh chạy hai bước đuổi theo, gấp giọng kêu lên: "Bách Lý, Bách Lý, người đêm nay. . ."

"Đêm nay ta phải bồi mẫu phi dùng bữa, ngươi sửa xong bao tay, thì nghỉ ngơi sớm đi."

Cánh cửa đóng lại, Thời Ảnh một mình đứng trong viện hồi lâu.

Trong lòng y cực kì ủy khuất, đáng tiếc đã chẳng còn bình hoa nào để đập nữa, huống hồ hiện tại, Bách Lý Hoằng Nghị hình như không hiểu lầm gì cả.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro