Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Sơn hộ tống Thời Ảnh trở về Đông cung, Bách Lý Hoằng Nghị đã sai người chuẩn bị xong bữa tối, ngồi bên bàn chờ y. Hắn nói Chân Hành Đạo đã an bài xong xuôi hết thảy sự vụ trong nhà, lúc nào cũng có thể mời Chân tiên sinh hồi phủ tiếp nhận, mộ phần của Lâm thị hắn đã có sắp xếp, chờ hoàn thành sẽ đưa Thời Ảnh đi tế bái mẫu thân.

Bách Lý Hoằng Nghị dụng tâm mệt nhọc, Thời Ảnh cảm động nắm tay hắn, nói y đã khuyên Bách Lý Hoằng Lê rồi, hắn nguyện ý tiếp nhận giam lỏng ở ngoại ô kinh thành, chờ thêm vài năm thế lực trong triều của hắn cùng Hòa quý phi được bài trừ sạch sẽ, liền cho phép hắn được ra ngoài, có thể thay hoàng thất đi tuần tra vài nơi.

Bách Lý Hoằng Nghị gật đầu, địa lao bên kia hắn sẽ lưu tâm.

Thời Ảnh tò mò hỏi: "Nhị hoàng tử đã đáp ứng, vẫn nhốt hắn ở địa lao sao?"

"Phủ trạch ở ngoại ô kia nhất thời chưa thể ở được?"

"Có vấn đề gì ư?"

Bách Lý buồn cười, sờ sờ má Thời Ảnh, "Không có gì, nơi đó bây giờ vẫn còn người khác, qua một thời gian nữa mới để Bách Lý Hoằng Lê chuyển đến được."

Thời Ảnh chớp chớp đối mắt tròn xoe, "Ai nha?"

"Ngươi sớm biết thôi, hẳn là không lâu đâu. Ăn cơm đi."


Cũng sắp lập hạ, ban ngày càng kéo dài, gió ban đêm thổi càng dễ chịu, Giang Ngộ Phong nhẹ nhàng tựa vào cạnh giường ở Du Hoan các, nhìn bóng cây khe khẽ rung động, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ dừng lại trên mặt hắn, khiến biểu tình vốn đã mơ hồ của hắn càng thêm âm tình bất định.

Giang Ngộ Phong rũ mắt, nhìn vết thương đáng sợ trên cổ tay mình, khe khẽ thở dài.

Tay phải của hắn còn đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, có thể làm một vài động tác đơn giản, nhưng nếu mạnh mẽ phát lực vẫn sẽ đau đớn, cũng không có cách nào tự chủ được điệu bộ của nó. Hôm nay tham dự lễ sắc phong của Bách Lý Hoằng Nghị, vết thương lại bắt đầu phát tác, hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, thẳng đến khi điển lễ chấm dứt mới mời thái y đến xem.

Bách Lý Hoằng Nghị được tấn phong, đối với Thời Ảnh mà nói chính là ngày vô cùng quan trọng, hắn không muốn làm y mất hứng.

"Bang chủ", A Bưu bưng chén thuốc tiến vào, "Ảnh công tử đến."

Mắt Giang Ngộ Phong sáng lên, lại trầm mặc không nói gì.

"Bang chủ, Ảnh công tử đến thăm."

A Bưu nghĩ Giang Ngộ Phong đứng bên cửa sổ không nghe thấy, còn nghiêm túc lặp lại một lần.

"Ừ. Có chuyện gì tìm ta sao?"

"Chắc là thái y đã nói cho Ảnh công tử thương thế của bang chủ bị phát tác, Ảnh công tử mới đến xem tình hình."

Giang Ngộ Phong cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Ngươi đi nói với Thời Ảnh, bảo y quay về đi."

". . . Hả?" A Bưu nghĩ lỗ tai của mình có vấn đề.

"Đã nói là ta muốn ngủ, vết thương không có gì nghiêm trọng, kêu y trở về nghỉ ngơi sớm đi."

A Bưu chuyển lại lời của Giang Ngộ Phong, Thời Ảnh cũng không hỏi nhiều, nói hôm khác y lại đến.

"Bang chủ làm sao thế, trước đây mỗi lần Ảnh công tử đến tìm không phải bang chủ đều thực vui vẻ sao, hôm nay sao lại tránh mặt?"

Giang Ngộ Phong tựa lưng bên cửa sổ, bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "A Bưu, chúng ta cần phải đi."

"Bang. . . Bang chủ nói, quay về bắc cảnh?"

"Ừ."

"Thái tử không phải đồng ý, nếu hắn vạn sự thuận lợi, chúng ta không cần làm sơn phỉ nữa sao?"

"Ta đâu có nói trở về thì phải làm sơn phỉ, chỉ là chúng ta không nên ở lại kinh thành nữa."

A Bưu mon men đến gần, có chút không đành lòng nhìn tay Giang Ngộ Phong, nhíu mày hỏi: "Nhưng mà vết thương. . ."

"Đừng lo."

A Bưu hiểu tính cách của Giang Ngộ Phong, không tiếp tục lắm miệng.

Giang Ngộ Phong lạnh nhạt thổi tắt ngọn nến đầu giường, lẩm bẩm nói: "Ta đến kinh thành một chuyến, là muốn cam đoan Thời Ảnh an toàn, hiện tại chuyện y muốn làm đều đã hoàn thành, ta cũng không còn tâm nguyện gì khác, chờ Chân tiên sinh thuận lợi hồi phủ, chúng ta nên trở về đi thôi, thúc thúc thẩm thẩm vẫn ở khách điếm, bọn họ có lẽ cũng chưa thích ứng được nơi này đâu."

"Bang chủ. . ." A Bưu ngập ngừng, vẫn là đánh bạo hỏi, ". . . Bang chủ lo lắng ở lại trong cung, thái tử sẽ để ý sao?"

"Nếu ta là Bách Lý Hoằng Nghị, ta cũng sẽ để ý."

Giang Ngộ Phong bám vào vai A Bưu, nói: "Thời Ảnh quay lại kinh thành là quay lại ngày tháng vốn có của y, nơi này là chốn về của y, chúng ta bất quá chỉ là khách qua đường. Thiên hạ không có yến hội nào là không tàn, nếu ta không ra vẻ thoải mái một chút, chỉ sợ y cũng chẳng thể yên lòng."

A Bưu không hiểu hết được suy tính của Giang Ngộ Phong, nhưng vẫn kiên định gật đầu.

"Bang chủ quyết định thế nào cũng tốt, bang chủ đi đâu chúng huynh đệ theo đó."

"Ngày mai đỡ ta đi gặp Bách Lý Hoằng Nghị."

"Vâng."


Thời Ảnh tối hôm qua ngủ rất sớm, sau khi ở Du Hoan các trở về đọc một chút văn tự, tiếp đến đi đưa canh an thần cho Bách Lý Hoằng Nghị, nhìn thoáng có vẻ sầu muộn, chờ Bách Lý Hoằng Nghị ở chính điện xử lý công vụ xong quay về tẩm cung, Thời Ảnh đã nằm trên giường nghỉ ngơi rồi.

Bách Lý Hoằng Nghị không đánh thức y, cũng không gọi cung nhân đến hầu hạ, tự mình thay y phục, nhẹ nhàng hôn hôn Thời Ảnh, nằm xuống bên cạnh ôm lấy y, mà sáng sớm nay Bách Lý Hoằng Nghị tỉnh giấc, Thời Ảnh vẫn còn đang say ngủ, hắn nghĩ, đại khái là mỹ nhân nhà hắn đêm qua lại có tâm sự gì, trông thì nghỉ ngơi rất sớm, kỳ thật đến khuya mới miễn cưỡng nhập mộng.

Cẩm Sơn chờ ở ngoài điện, Bách Lý Hoằng Nghị đẩy cửa, kêu hắn đem điểm tâm sáng đến chính điện, tự mình đổi xong xiêm y cũng đi tới chính điện dùng bữa.

Sáng nay Bách Lý Hoằng Nghị không có sự vụ nào gấp, dùng bữa xong liền một mình ở chính điện đọc sách, Cẩm Sơn tiến vào dâng trà, Bách Lý Hoằng Nghị trông thấy trong khay trà để hai cái chén, liền hỏi ai đến.

Cẩm Sơn cúi đầu hành lễ, nói: "Hồi bẩm thái tử điện hạ, là Giang công tử ở Du Hoan các."

"Giang Ngộ Phong?" Bách Lý Hoằng Nghị có chút giật mình, "Mời hắn vào đây."

A Bưu đưa Giang Ngộ Phong đến cửa điện, chờ Cẩm Sơn lui ra liền tự canh giữ bên ngoài, Giang Ngộ Phong một mình bước vào trong điện, nhịn xuống đau đớn ở tay phải, thi lễ với Bách Lý Hoằng Nghị.

Không đợi hắn mở miệng, Bách Lý Hoằng Nghị đã ngẩng đầu, xụ mặt nói với Giang Ngộ Phong: "Đừng có gọi ta là thái tử điện hạ."

Giang Ngộ Phong lúng túng 'khụ' hai tiếng, câu 'Tham kiến thái tử điện hạ' sắp vọt ra ngoài liền nuốt ngược trở vào.

Bách Lý Hoằng Nghị khoát tay kêu Giang Ngộ Phong đứng dậy, kéo hắn xuống ngồi bên cạnh mình, còn đem chén trà đặt cạnh tay hắn, bưng chén của mình lên uống một ngụm, hỏi: "Tìm ta có việc?"

"Ờ."

"Nói đi, làm sao vậy."

"Ta muốn về bắc cảnh."

Bách Lý Hoằng Nghị hơi sửng sốt, "Bên đó xảy ra chuyện gì sao, đi gấp như vậy."

"Không có gì, chỉ là sắp lập hạ, kinh thành càng ngày càng nóng, bắc cảnh mát hơn, đối với thương thế của ta cũng tốt."

Bách Lý Hoằng Nghị hồi lâu không lên tiếng, thổi thổi khói nóng bốc lên từ chén trà, lẩm bẩm: "Khó trách tối qua lại không cao hứng."

Tim Giang Ngộ Phong trùng xuống, rũ mắt, "Ta vẫn chưa nói cho Thời Ảnh biết."

"Y thông minh như vậy, ngươi cảm thấy sẽ giấu được sao?"

Giang Ngộ Phong uống hết chén trà, ngắm nhìn cung điện tráng lệ, bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế, như đang độc thoại: "Ta không mở miệng được."

Bách Lý Hoằng Nghị nghiêng đầu nhìn Giang Ngộ Phong, gằn từng chữ: "Ta đáp ứng, nhưng ta không đồng ý để ngươi tiếp tục làm sơn phỉ."

Giang Ngộ Phong nâng chén trà, hướng Bách Lý Hoằng Nghị hành lễ, nói:

"Ta nguyện dùng thân phận võ tướng dẫn binh đến đóng quân ở bắc cảnh, trọn đời không đặt chân đến kinh thành."

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn chằm chằm hắn không đáp lời, Giang Ngộ Phong liền bổ sung: "Tuy rằng tay của ta đã phế, về sau không thể luyện võ, nhưng thúc thúc ta trước đây phục dịch ở doanh trại, địa hình ở đó ta cũng am hiểu, có thể làm tốt."

"Ngươi đến đây nói với ta thế này, hẳn là đã quyết định rồi đúng không."

"Phải."

"Không đợi qua hôn yến sao?"

Giang Ngộ Phong sờ đầu, cười tự giễu, nhíu mày nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, "Dạng này còn muốn tận mắt chứng kiến, đừng tàn nhẫn như vậy mà, thái tử điện hạ."

Bách Lý Hoằng Nghị cũng cười, "Ta tôn trọng quyết định của ngươi. Nếu ngươi không thể chính miệng nói với y, ta giúp ngươi chuyển lời."

Giang Ngộ Phong gật đầu đứng dậy định rời đi, chợt xoay người lại, nói: "Đáp ứng uống với ngươi một bữa, đáng tiếc ta thương thế chưa lành, thái y không chịu cho ta uống rượu."

"Tướng lĩnh biên quan định kỳ phải hồi kinh bẩm báo, về sau vẫn còn cơ hội. Bất quá chuyện uống rượu này, ta mãi mãi bại dưới tay ngươi."

Giang Ngộ Phong mỉm cười, "Ấn định rồi nhé. Ta muốn chờ Chân tiên sinh hồi phủ xong mới đi, mấy ngày tới ta sẽ xuất cung đến ở với thúc thúc thẩm thẩm vài hôm, đưa bọn họ đi dạo chơi kinh thành."

"Cũng tốt."

Ngày Chân tiên sinh hồi phủ nhậm chức, Giang Ngộ Phong từ khách điếm trở về, đến Chân phủ chúc mừng, tặng tiên sinh lễ vật mừng nghi thức kế thừa tước vị, lại không thấy Thời Ảnh.

Chân tiên sinh nói Thời Ảnh tới từ sớm, Bách Lý Lệnh Dung thân thể không khỏe đã nhiều ngày nay, Thời Ảnh kêu xe ngựa chạy vào cung, đưa Bách Lý Lệnh Dung hồi cung để thái y xem thử, chắc là ở lại thêm mấy ngày, tránh đi Chân phủ bộn bề nhiều việc, để công chúa dưỡng bệnh cũng tốt.

Nghe xong lời này, Giang Ngộ Phong không hỏi thêm gì nữa, thấy Chân tiên sinh bên này không có việc cần giúp đỡ liền hồi cung, phát hiện trên bàn trong Du Hoan các đã dọn xong bữa tối, cơm canh nóng hầm hập, đang đợi hắn.

Ngày hôm sau là ngày tốt, Giang Ngộ Phong đã báo với huynh đệ khác còn ở khách điếm, dừng trên đường núi ngoại ô kinh thành đợi hắn, hắn cùng A Bưu dậy thật sớm, mặt trời chưa ló dạng đã chuẩn bị đi, Giang Ngộ Phong đẩy cửa điện, liền trông thấy Thời Ảnh một mình đứng chờ ở bên ngoài.

Giang Ngộ Phong chạm mặt y liền sửng sốt một chút, cười nhẹ nhõm, nói:

"Ngươi đến rồi à."

Thời Ảnh hồng mắt, sụt sịt mũi, "Ta tiễn huynh."

"Được."

Ra tới cửa cung, A Bưu mang hành lý đi trước, Thời Ảnh dắt ngựa đi bên cạnh Giang Ngộ Phong, hai người đều im lặng, nhìn từng cửa tiệm hàng quán kinh thành dần trở nên náo nhiệt, thị nữ tiểu tử các nhà bắt đầu lũ lượt ra ngoài, vô cùng đông đúc.

Mặt trời càng lúc càng nhô cao, bóng dáng hai người càng lúc càng ngắn, khoảng cách cũng mỗi lúc một gần, cuối cùng Giang Ngộ Phong cảm nhận được tay hắn dán sát vào vạt áo Thời Ảnh, chỉ cần vươn đầu ngón tay ra liền có thể nắm lấy.

"Ngộ Phong."

"Hả?"

"Ngũ công chúa hoài thai."

Giang Ngộ Phong nhớ lại Chân tiên sinh đã cùng hắn nói qua, còn lo lắng không biết là chứng bệnh gì, chẳng ngờ lại là chuyện vui.

"Quá tốt rồi, Chân tướng quân cùng Bách Lý Hoằng Nghị nhất định rất cao hứng đi?"

"Ừm. Hoằng Nghị lệnh cho thái y theo dõi phụng dưỡng tình trạng sức khỏe của ngũ công chúa, chờ Chân phủ yên ổn mới đưa công chúa trở về, bằng không Chân tướng quân phải bận tâm nhiều việc."

Thời Ảnh ngừng một hồi, thoáng nhìn qua hàng quán ven đường, nhẹ giọng nói:

"Thức ăn ở Du Hoan các tối qua, là ta làm."

"Ta biết", Giang Ngộ Phong cười, "Trù nghệ của ngươi, ta ăn một miếng là có thể nhận ra."

"Vốn muốn ăn cùng huynh, kết quả trông thấy hành lý huynh đều đã thu dọn xong xuôi hết rồi, ta còn. . ."

Thời Ảnh nhìn lên trời nháy mắt mấy cái, ". . . Vẫn không muốn chấp nhận, huynh thực sự phải đi."

Giang Ngộ Phong gắt gao nắm dây cương, ra khỏi cổng thành không xa chính là sơn đạo hắn đã hẹn các huynh đệ, Thời Ảnh hiểu được y tiễn đến đây là rất xa rồi, đi nữa cũng vẫn phải biệt ly, càng thêm thương tâm.

"Ngộ Phong", Thời Ảnh gỡ vải bọc xuống, lấy đồ ra.

"Của huynh này."

Giang Ngộ Phong phát hiện đó là bao cổ tay bằng vải thêu của mình, đêm đó sau khi hắn bị thương thì không thấy đâu nữa.

"Ta thay huynh sửa lại rồi, ta đeo cho huynh nhé."

"Ừm."

Thời Ảnh cẩn thận tránh động vào miệng vết thương của Giang Ngộ Phong, từng chút từng chút đem bao cổ tay đeo lên, thắt nút kết.

Giang Ngộ Phong cúi đầu nhìn một hồi, quay đầu phất tay với Thời Ảnh cười cười:

"Thêu giỏi lắm."

"Huynh coi chừng đó, đừng làm rách nữa."

"Ò, ta nhớ kỹ rồi. Đừng tiễn nữa, đi tới đây thôi."

"Ngộ Phong. Về sau huynh có quay lại kinh thành thăm ta không?"

"Đương nhiên rồi, khi nào thái tử điện hạ cần ta bẩm báo công vụ ta sẽ về, ngươi là thái tử phi ắt cũng phải tới gặp ta chứ."

Thời Ảnh đứng bất động, nước mắt cứ thế lăn dài, như thế nào cũng không đem hai tiếng cáo biệt nói ra miệng được.

"Cùng ngươi trải qua hết thảy, ta cảm thấy rất đủ rồi. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sống rất ổn. Có việc gì vui nhớ viết thư cho ta, Bách Lý Hoằng Nghị đối với ngươi không tốt phải mách ta ngay đó."

Thời Ảnh mím môi, gắng gượng nở nụ cười, nói: "Đường lần này xa xôi, vạn sự cẩn trọng."

"Được."

Giang Ngộ Phong lùi hai bước, vươn tay kéo dây cương, nhưng lại không di chuyển.

"Tiểu Ảnh." Hắn quay lại nói.

Thời Ảnh hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, gật gật đầu.

"Ta có thể ôm ngươi một lần không."

Thời Ảnh không nói gì, chỉ thản nhiên dang rộng hai tay, ý bảo Giang Ngộ Phong lại đây.

Khoảnh khắc ôm nhau thực ngắn ngủi, Giang Ngộ Phong chỉ nhẹ nhàng chạm vào lưng Thời Ảnh, cái gì cũng không nói.

Qua chốc lát liền buông ra, đem kiếm của chính mình nhét vào tay Thời Ảnh.

Giờ khắc này, Giang Ngộ Phong nghĩ, có lẽ thân thủ võ công của hắn đều là vì Thời Ảnh mà luyện thành, để trong lúc lâm nguy ngàn cân treo sợi tóc có thể bảo hộ y, chủ nhân thực sự của thanh kiếm này luôn là Thời Ảnh, hiện giờ sứ mệnh của hắn đã hoàn thành, kiếm liền hồi quy nguyên chủ.

"Coi như hạ lễ hôn yến. Tiểu Ảnh, ta đi rồi, ngươi nhớ phải vui vẻ đấy."

Không ai biết, một thoáng chớp mắt trước lúc cái ôm chấm dứt, Giang Ngộ Phong đã hôn nhẹ lên tai Thời Ảnh.

Hôn thực khẽ thực khẽ, giống như gió thổi tuyết tan, thổi bay một mảnh lá cây khô héo, lại ở cuộc đời của Giang Ngộ Phong báo trước một mùa đông không bao giờ trôi qua.

Bởi vì hắn biết, lần ôm này, đã là lần cuối cùng.

--------------------

Tác giả:

Chương này chúng ta sẽ nói về Giang Ngộ Phong nhé.

Giang Ngộ Phong tổng cộng ôm Thời Ảnh hai lần, một lần gặp lại, một lần ly biệt.

Hắn lần đầu xuất hiện là vào chương mười tám.

"Tiểu Ảnh!"

Giang Ngộ Phong ở Ngọc Hương lâu đợi một hồi, thấy Thời Ảnh cưỡi kỵ mã đến, phấn chấn ngoắc tay với y.

"Ngộ Phong", Thời Ảnh xuống ngựa, đem dây cương giao cho tiểu nhị, chạy đến trước mặt Giang Ngộ Phong, "Đã lâu không gặp, huynh. . . A!"

Giang Ngộ Phong một phen ôm lấy Thời Ảnh, cơ hồ ôm y xoay vòng còng, nắm lấy vai y không rời.

"Xem ra kinh thành này phong thủy dưỡng người, ngươi béo lên rồi đó, khí sắc cũng tốt."

Thời Ảnh cũng cười theo, nói: "Không phải nói đưa huynh đến tiệm ăn ngon nhất kinh thành sao? Mau vào thôi, bên ngoài lạnh quá."

Khi đó hắn đã thực thích Thời Ảnh, lại dùng thân phận bạn tốt ở bên y, bởi vì hắn chưa từng nghĩ giữa hai người bọn họ sẽ xuất hiện một Bách Lý Hoằng Nghị.

Hắn càng không nghĩ tới, mỹ nhân băng khiết thoạt nhìn trong trẻo dịu dàng, lại thực sự đi yêu cái tên lục hoàng tử kiêu ngạo hà khắc kia.

Kể từ khi hết thảy bị xé mở, mỗi lần Giang Ngộ Phong gặp được Thời Ảnh, đều là cáo biệt.

Hắn từ bỏ từng thứ một của chính mình, để hoàn thành giấc mộng của Thời Ảnh, từ bỏ an nguy của huynh đệ, từ bỏ sinh mạng của bản thân, cuối cùng, từ bỏ cả tâm tư của riêng hắn.

Giang Ngộ Phong không phải không muốn ở lại bên cạnh Thời Ảnh, chỉ là hắn không chịu nổi Thời Ảnh phải khó xử, lại càng không muốn bản thân trở thành vật cản đường giữa Thời Ảnh và Bách Lý Hoằng Nghị.

Hắn không có lựa chọn nào khác, ngoại trừ tiêu sái ra đi, bởi vì đối với Thời Ảnh mà nói, núi tuyết ở bắc cảnh chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với Giang Ngộ Phong, đó lại là một năm hắn nhìn thấu toàn bộ cuộc đời mình.

Thẳng đến cuối cùng, Giang Ngộ Phong vẫn nói với Thời Ảnh, cùng ngươi trải qua hết thảy ta đã thấy đủ rồi, mà không phải vì ngươi làm hết thảy ta đã thấy đủ rồi.

Hắn sớm đã hiểu rõ, chuyện hắn yêu Thời Ảnh, không can hệ gì đến y.

Yêu đến vượt ngàn dặm xa xôi tới chỉ vì một cái liếc mắt, yêu đến biết rõ lâm nguy vẫn muốn cùng y leo lên núi đao biển lửa, yêu đến khoảnh khắc sống còn ngay cả mạng mình cũng không cần, yêu đến thời khắc cáo biệt cuối cùng, cũng không nỡ nói ra một chữ "yêu".

Bởi vì đối với một người không yêu hắn, những lời dư thừa đều là trói buộc.

Ngay cả Bách Lý Hoằng Nghị cũng phải thừa nhận với Thời Ảnh —— chuyện ta làm cho ngươi không so được với Giang Ngộ Phong, bất quá chỉ có một cái mạng này thôi.

Yêu thương như lục hoàng tử, đơn phương thầm mến như Giang Ngộ Phong.

Giang Ngộ Phong biết, lần này đi, thương hải tang điền, đến khi gặp lại đã là quân thần cách biệt.

Tướng lĩnh biên quan cùng thái tử phi, xa cách một trời, không có bất kì một khả năng nào.

Đến lúc đó, hắn không bao giờ được ôm Thời Ảnh nữa, cho nên đây là lần cuối cùng hắn động tư tâm, nhẹ nhàng hôn một chút lên tai, lên tóc Thời Ảnh.

Tôi nghĩ cho dù là hôn lên mu bàn tay hay má, Thời Ảnh cũng không có gì khúc mắc, chỉ là Giang Ngộ Phong vẫn là Giang Ngộ Phong, cách yêu của hắn không giống Bách Lý Hoằng Lê, bày hết mưu kế ra để miễn cưỡng áp bức, Thời Ảnh nói không thích, hắn tuyệt đối không làm.

Thời Ảnh cũng biết tâm tư của Giang Ngộ Phong đối với mình, cho nên y không cách nào mở miệng giữ hắn lại, ly biệt là kết cục tốt nhất.

Lúc bắt đầu, Giang Ngộ Phong thường hay gọi "Tiểu Ảnh", về sau, người gọi "Tiểu Ảnh" biến thành Bách Lý Hoằng Nghị.

Bởi vì Thời Ảnh sẽ vĩnh viễn ở lại Du Hoan các, trở thành thái tử phi tài hoa phong nhã.

Mà Tiểu Ảnh cùng hắn bắn pháo hoa cùng hắn ngắm trăng ở bắc cảnh, chung quy đều tan thành bọt biển, mãi mãi dừng lại trong hồi ức của Giang Ngộ Phong.

Tiểu Ảnh, ta đi rồi, ngươi nhớ phải vui vẻ.

Bevan:
Lời của tác giả, các bạn đừng bỏ qua nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro