Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

"Ngươi đến trễ như vậy, chỉ vì nói với ta cái này à."

"Ngươi không muốn nghe, cũng có thể nói cái khác." Bách Lý Hoằng Nghị ngửa đầu nhìn Thời Ảnh, cất giấu tâm tư, ánh trăng chiếu, nhìn qua đơn thuần vô cùng, "Ta có thể đi lên ngồi sao? Ta hơi...... nhớ sư ca."

Ngón tay dưới sa y cuộn lại một chút, Thời Ảnh không nói được hay không được, xoay người từ trước cửa sổ, ngồi lại bên bàn, tiếp tục chép kinh Phật.

Bách Lý Hoằng Nghị nhếch khóe miệng, vẫn vào trong các.

Tiếng bước chân của hắn nhẹ mà kiên định, càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần, Thời Ảnh mắt nhìn thẳng, ánh nến nhảy lên ánh khuôn mặt của y, lông mi nhỏ dài phủ một bóng mờ dưới mắt.

"Nghe thấy vừa rồi ta nói gì không?" Bách Lý Hoằng Nghị lên lầu các, ngồi vào chỗ bên cạnh y, Thời Ảnh chỉ nhìn chằm chằm chữ dưới ngòi bút, còn hắn chỉ nhìn chằm chằm mặt Thời Ảnh, ánh mắt trầm tĩnh, ngầm có ý cười.

Nói lớn tiếng như vậy, sao có thể không nghe thấy.

Thời Ảnh nhấc ống tay áo thấm mực trên nghiên mực, nhất cử nhất động thong thả ung dung, vừa chép, vừa nói: "Cả ngày hôm nay ngươi đều ở cùng ta." Dù là phu thê tân hôn, cũng không đến mức nói ra nhớ nhung như vậy.

"Sau khi hồi phủ, mỗi người vào viện, xa nhau cũng sắp hai canh giờ rồi." Bách Lý Hoằng Nghị cưỡng từ đoạt lý.

(Cưỡng từ đoạt lý 强词夺理: già mồm át lẽ phải; cả vú lấp miệng em.)

Thời Ảnh lại không để ý đến hắn, hắn cũng không vội, cầm giấy Tuyên Thành đầy bàn dài lên, cẩn thận xem xét, "Chữ đẹp a, sư ca."

Thời Ảnh khẽ thở dài, buông bút, quay đầu nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, chốc lát, lại lấy tờ giấy Tuyên Thành trống bên cạnh qua, trải ra trước mặt Bách Lý Hoằng Nghị, đưa cho hắn một cây bút.

"Nếu ngươi không ngủ được, thì theo ta cùng chép kinh Phật đi."

Bách Lý Hoằng Nghị nắm bút Thời Ảnh đưa qua, cán bút xoay hai vòng trên đầu ngón tay, "Sư ca muốn mang ta xuất gia sao? Nhưng mà ta lục căn không tịnh a."

"Không phải ngươi nói không thể nhân sự sao? Xuất gia là tốt nhất, không xuất gia còn muốn thế nào."

Bách Lý Hoằng Nghị nhếch khóe miệng, khi cười đẩy ra hai nếp nhăn trên mặt, không hề trổ tài miệng lưỡi nữa, cúi đầu bắt đầu hạ bút.

"Rốt cuộc ngươi đến làm gì?" Thời Ảnh hỏi hắn.

"Không làm gì cả." Bách Lý Hoằng Nghị tập trung vào chữ trên kinh văn, "Chỉ muốn nhìn ngươi."

"Bách Lý Hoằng Nghị."

"Sư ca." Biết Thời Ảnh lại muốn đẩy hắn ra ngoài, Bách Lý Hoằng Nghị giơ bút lên, thu lại nụ cười, đứng đắn nói với y: "Đừng nói chuyện với ta nữa, quấy nhiễu ta chép kinh."

Thật sự là không thể hiểu được, Thời Ảnh yên lặng nhìn hắn, nhưng mà nửa ngày vẫn không nghĩ ra được nên phản bác thế nào, dứt khoát không nói nhiều với hắn nữa, đứng dậy, đi về phía giường.

"Ngươi muốn nghỉ ngơi sao?" Tầm mắt của Bách Lý Hoằng Nghị di chuyển theo động tác y đứng dậy, thấy Thời Ảnh không chép nữa, cũng đứng dậy theo, người ta đi về phía giường, hắn cũng dính đi theo phía sau, "Thật ra ta nghĩ, còn có rất nhiều chính sự chưa thương nghị với ngươi."

Hai người một trước một sau xốc màn che lên đi vào, một việc chính sự còn chưa kịp nói, bỗng nhiên Thời Ảnh xoay người vung ống tay áo, một cơn gió nhẹ truyền ra ngoài, nháy mắt giá cắm nến trên bàn dài bị dập tắt, lầu các đen nhánh một mảnh ngay tức khắc.

Tầm nhìn tối sầm không có phòng bị, Bách Lý Hoằng Nghị không nhìn rõ gì cả, chỉ cảm thấy có một bàn tay bắt lấy mình, sau đó trọng tâm của hắn không vững, nghiêng ngã xuống đệm mềm.

"Sư ca......"

"Xuỵt ——" Một ngón tay để lên bờ môi hắn, bảo hắn đừng lên tiếng.

Thời Ảnh liền nằm phía trên hắn, rất gần, hô hấp cũng có thể nghe được.

Bách Lý Hoằng Nghị không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngừng thở thuận theo phân phó của y, giá cắm nến tắt, gác mái yên tĩnh không tiếng động, tuy nhìn không rõ, nhưng hắn có thể cảm giác được Thời Ảnh cảnh giác.

Dưới lầu có âm thanh.

Tiếng bước chân, vô cùng nhẹ, phải rất cẩn thận mới có thể nghe thấy, hơi lộn xộn, khi mạnh khi nhẹ, không vội vàng, dường như cũng không có mục đích gì.

"Meo ——"

Mèo hoang kêu một tiếng, bịch một cái nhảy ra khỏi Dược Các, chậm rãi chạy xa, sau đó khôi phục yên tĩnh một lần nữa.

Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy một tiếng hô hấp hơi nặng của Thời Ảnh, y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đừng lo lắng, ta dụ hắn ngủ rồi mới ra ngoài, hắn sẽ không theo đến đây." Giọng của Bách Lý Hoằng Nghị không ngả ngớn như vừa rồi nữa, hắn nói chính là Yến Như Châu, ở Thượng thư phủ, người duy nhất bọn họ phải phòng bị, chính là Yến Như Châu.

Sợ bóng sợ gió một hồi, vừa rồi có lẽ Thời Ảnh quá khẩn trương, ngón tay chống lên môi Bách Lý Hoằng Nghị, vẫn luôn không buông, bây giờ thả lỏng cảnh giác, mới chậm rãi hạ cánh tay xuống.

Lại bị Bách Lý Hoằng Nghị nắm chặt trong lòng bàn tay một phát.

"Sư ca." Hắn dùng lực nắm y, một tay khác đồng thời nhấc lên, không cho phân trần mà giam chặt ngang eo y.

Tư thế vốn không ái muội đến như vậy, nhưng sau khi lôi kéo, y sa của Thời Ảnh tản ra, bị bắt đè toàn bộ thân thể lên người Bách Lý Hoằng Nghị.

"Đừng trốn, ta không xằng bậy." Bách Lý Hoằng Nghị khóa vòng eo nhỏ vào trong ngực, trừ cái này ra, quả thật không có cử chỉ quá mức nào khác, hắn nói với Thời Ảnh: "Biết ngươi không muốn vượt rào, ta vốn cũng không có ý định đến, nhưng mà rất kỳ quái, ta cũng không biết vì sao, lúc thân mật với người khác, ta sẽ cảm thấy hổ thẹn với ngươi."

Lúc nãy cùng Yến Như Châu, đầy đầu hắn đều là khuôn mặt của Thời Ảnh, sư ca phong độ nhẹ nhàng, bị hắn ức hiếp đến mức lã chã chực khóc như thế nào.

Vì thế y bào còn chưa trút hết, hắn đã dừng.

Bách Lý Hoằng Nghị ôn nhu nói xong, buông lỏng lực cánh tay, hắn thả Thời Ảnh nằm nghiêng trên giường, hai người đối má, thích ứng ánh trăng u ám, có thể thấy rõ mặt nhau.

Thời Ảnh mím môi, không có biểu cảm gì, Bách Lý Hoằng Nghị lại có ý cười, hồn nhiên như một đứa trẻ, hắn chậm rãi, cong lưng một chút, vùi đầu mình, vào ngực Thời Ảnh.

Thời Ảnh trượt nhẹ hầu kết, thân thể hơi cương, mặc Bách Lý Hoằng Nghị cọ trước ngực y, y lại không hề chống đẩy.

"Ngươi không muốn có quan hệ khác với ta, vậy chúng ta cũng không cần quan hệ khác, ta chỉ làm sư đệ của ngươi."

Tựa như tiểu hài tử làm nũng, hắn chui vào trong lòng Thời Ảnh, thử thăm dò y có phản cảm hay không, sau đó phát hiện y cho phép, động tác liền càng thêm quá mức, cánh tay lại ôm lên eo y, siết chặt y trong khuỷu tay, gương mặt dán lên vạt áo của y, ngửi đi ngửi lại, cọ đi cọ lại, không bao lâu, vạt áo của Thời Ảnh đã bị hắn cọ rời rạc, mùi thơm cơ thể ấm áp xông vào mũi, tựa như rượu ngon, không cần vào miệng, ngửi một cái cũng đã có thể khiến người si say.

"Sư ca." Hắn nâng cằm lên, ngửa mặt nhìn Thời Ảnh, sóng mũi cao thẳng lướt qua cổ y, rất ngứa, Thời Ảnh híp mắt, ngửa đầu tránh né.

Bách Lý Hoằng Nghị hơi hơi nhếch khóe miệng, "Tim ngươi đập rất nhanh." Hắn nói chuyện âm lượng cực nhẹ, vừa nói, vừa thử thăm dò, chậm rãi vươn một ngón tay, đi đẩy vạt áo đã rời rạc hơn phân nửa của y.

Da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, mang theo mùi thơm, mang theo nhiệt độ cơ thể, Bách Lý Hoằng Nghị vạch lớp vải, chậm rãi đẩy qua bên trái, đôi mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới môi ẩn trong bóng đêm của Thời Ảnh, sau đó hắn chậm rãi cúi đầu, thật cẩn thận hôn lên vị trí nhảy lên kịch liệt trên ngực trái bất giác lõa lồ của Thời Ảnh.

Môi thịt và da thịt kề nhau, giống như mặt hồ yên ả chợt nổi gợn sóng, Thời Ảnh thở khẽ một tiếng, đẩy Bách Lý Hoằng Nghị từ trong lòng ra ngoài, trở mình, nằm đưa lưng về phía hắn.

Người phía sau không ngại thái độ của y, bám riết không tha mà lại dán lên, từ sau lưng ôm lấy y, thật cẩn thận hôn lên xương bướm cách y sa của y, chậm rãi dời lên trên, giống như chuồn chuồn lướt nước, theo sống lưng của y đi khắp nơi, cuối cùng hô hấp nóng như lửa đốt, phả lên trên gáy lõa lồ của y.

Giọng nói của Bách Lý Hoằng Nghị trầm khàn: "Sư ca, không có ai biết, ngươi lại để ta phóng túng một lần."

-------

Bàn tay của Bách Lý Hoằng Nghị hơi lạnh hơn nhiệt độ cơ thể của Thời Ảnh, lúc theo y bào của y trượt vào, kích thích Thời Ảnh run rẩy khe khẽ.

Hắn chạm vào bụng nhỏ của y trước, theo vân da bằng phẳng mà rắn chắc, chậm rãi sờ lên trên, bên vú bị hắn hôn qua vừa rồi, không biết có phải ảo giác hay không, phồng lên càng rõ ràng hơn một chút, đầu vú mẫn cảm đứng thẳng, Bách Lý Hoằng Nghị dùng lòng bàn tay vuốt một cái, cả người Thời Ảnh đều khó nhịn cong lên.

Sau khi thân thể bị kích thích, Thời Ảnh như chợt trỗi dậy từ cơn mơ, nặng nề thở mạnh một hơi, bỗng nhiên quay người lại, y nhìn chằm chằm Bách Lý Hoằng Nghị trong màn đêm, trong mắt là vừa thẹn vừa giận.

"Trước khi gặp ngươi, chưa từng nghe nói ngươi là dạng người này." Y mở miệng quở trách như vậy, như thể muốn ném sư đệ chẳng biết xấu hổ này ra khỏi cửa sổ.

Mà nháy mắt tiếp theo, y thật sự làm lại là, vươn đôi tay hơi lộ vẻ hoảng loạn, đến bên hông Bách Lý Hoằng Nghị sờ soạng, sờ đến đai lưng của hắn, cởi ra không quá thành thục, lột áo ngoài của hắn, lại lột áo trong của hắn, từ dưới quần móc ra cây dương vật thẳng tắp kia, nắm trong lòng bàn tay, vừa nóng vừa cứng.

"Không phải mắc ẩn tật sao?" Thời Ảnh oán trách, tận lực khiến dáng vẻ làm chuyện này của mình có vẻ thản nhiên một chút, nếu chỉ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, thì vốn không nhìn ra được trong tay y đang làm chuyện gì.

(Ẩn tật 隐疾: bệnh không tiện nói ra, bệnh khó nói.)

Y nắm dương vật của Bách Lý Hoằng Nghị, bắt đầu vuốt ve thay hắn.

"Trước khi gặp ngươi, ta cũng chưa từng như vậy với người khác." Bách Lý Hoằng Nghị trầm giọng ngâm hừ, đẩy đẩy người về phía trước, một tay ôm Thời Ảnh vào lòng.

Mơ ước mấy ngày, tuy không nhu tình mật ý như đêm đó, nhưng dù sao vẫn ôm y vào lòng, "Sư ca, cùng nhau......" Hắn chịu đựng dục niệm, đẩy tay của Thời Ảnh ra khỏi vật của mình, nghiêng người, nửa đè lên người y.

"Ta không cần......" Thời Ảnh còn chưa nói xong một nửa thì đã bị Bách Lý Hoằng Nghị hôn chặn về, hôm nay hắn bị từ chối trong xe ngựa, bây giờ đòi về gấp trăm ngàn lần, hắn ngậm cắn, mút môi lưỡi của Thời Ảnh vào, lời muốn nói đều vỡ thành thở dốc, hắn vừa đè hôn Thời Ảnh, vừa vội vàng cởi bỏ toàn bộ y bào nửa khép của y, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng nóng ẩm, hắn không khách khí mà phủ lên người Thời Ảnh, một tay bóp lấy vòng eo thon nhỏ.

Hắn làm càn vuốt ve thân thể y, tư vị này thật khéo, trong lớp sương sớm, dáng vẻ Thời Ảnh cầm dù Ngọc Cốt chậm rãi đi đến, cho tới bây giờ vẫn khắc sâu trong đầu hắn, tựa tiên, tựa thần, không dính khói lửa nhân gian, mà bây giờ trong đêm khuya tĩnh lặng, y lại đang làm gì trên giường đây?

"Ngươi thích." Bách Lý Hoằng Nghị không nghe lời phản bác của y, cũng không cho y mạnh miệng, đĩnh hông về trước, để hai cây vật cứng vào cùng một chỗ, nắm trong lòng bàn tay, loát động, cũng đứt quãng hôn y, "Đêm đó, ngươi cũng thoải mái." Hắn liếm tai Thời Ảnh, tiếng mút vào nhột ngứa, liền khiến người mất hồn mất vía.

Thời Ảnh rất ngượng ngùng, lần trước cũng là như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị không quên được biểu cảm này của y, đỏ mặt, híp mắt, thoải mái mà không dám nói, chỉ cắn răng chịu đựng, không ngừng thúc giục hắn nhanh chút.

Cuối cùng vẫn mềm lòng, hắn cúi đầu mút hôn môi thịt ửng đỏ của Thời Ảnh, trong tay tăng nhanh tốc độ, trong sóng tình càng thêm mãnh liệt, hắn ôn nhu hỏi y: "Không ôm ta một cái sao?"

Thời Ảnh rũ mắt, nhìn cũng không chịu nhìn hắn, chứ đừng nói ôm hắn, "Ta không nên cùng ngươi như vậy."

"Phải." Bách Lý Hoằng Nghị hôn, dỗ, "Là ta ép ngươi." Hắn nghiêng đầu, hôn lên gò má ửng hồng của Thời Ảnh, "Không liên quan đến sư ca, đều trách ta, người khác muốn mắng, cứ việc đến mắng ta."

Lòng bàn tay quét cọ lỗ chuông yếu ớt, dưới vòng eo của Thời Ảnh tê dại từng cơn từng cơn, hô hấp của y trở nên dồn dập, Bách Lý Hoằng Nghị ác liệt, tìm cách kích thích vật của y, tư vị sung sướng muốn lên đỉnh, Thời Ảnh không xuống dốc, ngửa đầu thở dốc, ánh mắt mờ mịt không biết làm sao cho phải.

Bỗng nhiên ngực nóng lên, khoái ý không chịu nổi tràn ra ngực, y giương mắt, thấy Bách Lý Hoằng Nghị nằm trước ngực y, ngậm đầu vú của y.

Chưa từng bị ai trêu chọc thân thể như vậy, cho dù ở trong ảo cảnh.

Nhưng mà những lời không được, không thể này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì thân thể đã lựa chọn thành thật trước y một bước, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng kêu rên dễ nghe, "A —— Bách Lý Hoằng Nghị ——"

Sóng lớn cuộn trào, xua tan thế giới êm đẹp, tình triều đến rồi lại rút đi.

Thứ sền sệt dính trên bụng hai người, không phân rõ của ai là ai, Bách Lý Hoằng Nghị nằm trên người Thời Ảnh, hơi thở chậm rãi phả lên chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi của y, còn Thời Ảnh mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, cánh tay của y đã quấn lên cổ Bách Lý Hoằng Nghị, ôm đến bây giờ vẫn không buông ra.

Sau khi Bách Lý Hoằng Nghị thư hoãn xong, ngẩng đầu nhìn y cười, "Có phải ta rất đáng ghét không?"

Thời Ảnh mắt phong hơi hờn dỗi, dịu dàng trách hắn: "Tự ngươi cũng biết à."

"Ừm, biết sai rồi."

Được tiện nghi rồi mới biết không nên, Thời Ảnh đẩy hắn, "Còn không đi."

"Là phải đi." Lúc này Bách Lý Hoằng Nghị đặc biệt nghe lời, đàng hoàng đứng dậy từ trên người y, chỉnh lại y bào của mình, "Tối nay ta ngủ cùng giường với hắn, ngộ nhỡ nửa đêm hắn tỉnh dậy không thấy ta, chắc chắn sẽ ra ngoài tìm ta."

"Những ngày qua, có cảm thấy hắn bất thường không?"

Bách Lý Hoằng Nghị lắc đầu, "Mỗi ngày ta đều phái người âm thầm theo dõi hắn, hắn chỉ hội báo chuyện hằng ngày với Ngụy Vương, chưa từng thăm dò cái khác, có lẽ, hắn cũng không muốn nhận loại chuyện khổ sai này, Yến Như Châu này, tính khí tốt, tính tình cũng ngoan, thật ra rất đơn thuần."

Trong bóng đêm, chỉ còn tiếng vải y phục ma sát của Bách Lý Hoằng Nghị, Thời Ảnh không nói chuyện nữa.

"Ta đi đây." Hắn mặc y bào xong, nói với Thời Ảnh, nhưng lại không được đáp lại.

"Thời Ảnh?"

"Ừ."

"Ta đi đây?"

"Ừ."

"Sao vậy?" Âm thanh này của y không bình thường, Bách Lý Hoằng Nghị không dám đi nữa, quỳ một chân trên giường, cúi người nhìn y, thấp giọng dò hỏi: "Ngươi...... Có phải thật sự giận ta rồi không?"

Thời Ảnh cùng hắn nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh như nước, không nhìn ra cảm xúc.

Hắn chủ động cúi đầu: "Lần sau không như vậy nữa, ngươi không muốn, ta sẽ không cưỡng ép ngươi."

"Không có lần sau."

🌸🦁🐰🌸

Biết các đồng râm nôn đọc chap này lắm dồi nên dù rất bận thì bạn Đơn thiện lành vẫn ngoi lên up chap mới đây ~ <( ̄︶ ̄)>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro