Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Bách Lý Hoằng Nghị quỳ giữa hai chân Thời Ảnh, bắt đầu cởi y phục của mình, động tác cũng không vội vã, trên cao nhìn xuống y, cởi từng món từng món, vừa cởi vừa hỏi y: "Ngươi cố ý phải không? Từ lúc bắt đầu chính là cố ý."

"Cái gì......" Hai chân của Thời Ảnh bị Bách Lý Hoằng Nghị kẹp lại, thất thố mở môn hộ, với người chưa từng để lộ bất kỳ nhược điểm gì ra ngoài mà nói, trạng thái không bố trí phòng bị như vậy khiến y khẩn trương bất an.

Y bào cởi ra để bên thành giường lại bị kéo dài xuống đất, Bách Lý Hoằng Nghị đỡ dương vật nặng trĩu, nhắm ngay cửa vào đã mềm lỏng, đẩy vào bên trong từng tấc từng tấc.

Toàn bộ lực chú ý đều ở dưới hạ thân, thế nên hắn không thể phân thần giải thích gì với Thời Ảnh.

Đường đi ấm áp, ướt át, dù đã khuếch trương nhưng với người không hề có kinh nghiệm, vẫn ra mồ hôi đầy đầu mới chen đỉnh vào được.

Thịt mềm bao lấy nửa dương vật, hai người cùng lúc phát ra một tiếng than, Bách Lý Hoằng Nghị bị hít vào lốc xoáy, trời đất quay cuồng, cảm giác này mãnh liệt không chân thật.

Thời Ảnh nằm dưới thân hắn, khó chịu cắn môi, y không dễ chịu, thân thể của nam tử vốn không phải dùng để chịu loại xâm lấn này, vì thỏa mãn Bách Lý Hoằng Nghị, y đang cố nén.

"Ngươi dùng huyễn thuật sao?" Bách Lý Hoằng Nghị nắm tay y, hôn lòng bàn tay y, dùng điều này để thoáng trấn an y, còn hạ thân xâm nhập lại không có dấu hiệu dừng lại, theo lối vào căng ra, liên tục đến gần hơn.

"Bây giờ, có phải huyễn thuật không?" Hắn hỏi đi hỏi lại, xác nhận hết lần này đến lần khác.

Thời Ảnh đã vô lực trả lời hắn, dị vật xâm lấn, ngoại trừ đau đớn, còn khiến người cảm thấy thẹn đến cực điểm, y nâng một cánh tay lên che đôi mắt, có lẽ y định để mình làm vật tiết dục, nhịn một chút, để hắn phát tiết xong thì tốt rồi.

Bao bọc thật chặt, Bách Lý Hoằng Nghị đi vào toàn bộ, vẫn chưa di chuyển mà hông đã tê dại vô cùng, hắn thoáng bình phục hơi thở, cúi người ôm Thời Ảnh, vuốt vuốt trán y, sờ đến một tay mồ hôi.

"Đau à?"

Thời Ảnh giật giật hầu kết, hơi suy yếu trả lời: "Vẫn ổn."

Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu hôn môi y, không hề nóng vội, nhẹ nhàng mút môi lưỡi của y vào, vê nụ hoa trước ngực y, liếm cổ và bên tai y, lúc trước thân mật vài lần, tuy chưa làm đến bước cuối cùng nhưng hắn cũng đã biết Thời Ảnh thích được âu yếm chỗ nào, hắn mơn trớn từng chỗ nhạy cảm nhất của y, chậm rãi, hắn cảm giác được chỗ sâu trong đường đi trào ra dòng nước ấm, liên tục không ngừng tưới lên dương vật của hắn, điều kiện trơn trượt không cho phép hắn bất động ở đây, đĩnh động biến thành bản năng, lúc đầu là tính thăm dò, biên độ nhỏ, sau đó Thời Ảnh dần dần giãn ánh mắt, dẫn ra nhiều dục vọng của hắn hơn, hắn nằm trên người y, nguyên cây thăm dò.

"Sư ca, bên trong ngươi thật thoải mái." Bách Lý Hoằng Nghị thở hổn hển, thẳng thắn nói cho y biết cảm nhận bây giờ.

"Còn ngươi?" Hắn phủ lòng bàn tay lên bụng nhỏ của Thời Ảnh, thế mà lại có thể cảm nhận được biên độ mình ra vào dưới da thịt hơi mỏng của y, loại chiếm hữu hoàn toàn này khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, hắn càng thêm tham lam xâm nhập, không thuận theo không buông tha hỏi y: 

"Nơi này có cảm giác gì, thoải mái không?"

Thời Ảnh nhấp nhô theo lực va chạm của hắn, nói về cảm giác, lúc này tác dụng tâm lý lớn hơn sinh lý, sự thỏa mãn của y đến từ chính sự vong tình và si mê của Bách Lý Hoằng Nghị.

Y chủ động vươn tay, móc lấy cổ Bách Lý Hoằng Nghị, không nói gì, chỉ quấn lấy hắn, đòi hắn hôn, rất nhanh Bách Lý Hoằng Nghị liền đắm chìm trong sự dịu dàng có dự mưu, ưỡn bụng một cái, kêu rên tan vào nụ hôn nồng nhiệt, không kịp rút ra khỏi cơ thể Thời Ảnh, chất lỏng đều bắn hết vào trong liên tục không ngừng.

Thời Ảnh cảm giác được, liền chậm rãi buông lỏng môi ra, ôm Bách Lý Hoằng Nghị, sau khi hắn phóng thích đạt cực khoái, sờ tóc hắn, trấn an hắn.

Nếu là huyễn thuật, lúc này, ảo cảnh nên tỉnh.

Mà người dưới thân vẫn chân chân thực thực ôm nhau với hắn, kiên nhẫn, dịu dàng, mặc hắn vỗ về chơi đùa.

Hôn môi kéo dài liên tục, dương vật vẫn luôn không rời khỏi, lại lần nữa nóng lên cứng rắn trong cơ thể Thời Ảnh, còn Thời Ảnh giống như một vật chứa hoàn mỹ, thỏa đáng thích ứng với hình dạng của hắn, thậm chí còn chủ động co rút lại, trong lúc lơ đãng cho hắn nhiều sự kích thích hơn.

Dục vọng lại được đánh thức, Bách Lý Hoằng Nghị bóp eo Thời Ảnh, lại bắt đầu va chạm lần nữa.

Không đắm chìm trong nhu tình như vừa rồi nữa, lần này càng như là thăm dò, sâu sâu cạn cạn, đấu đá lung tung, tìm một thứ mà hắn tò mò, chưa biết.

Hắn dùng toàn bộ lực chú ý nhìn Thời Ảnh, nhìn sự biến hóa rất nhỏ trên mặt y, còn Thời Ảnh chỉ đỏ mặt thở dốc, điều này khiến Bách Lý Hoằng Nghị càng thêm kiên nhẫn, cũng càng thêm sốt ruột.

"Ở đâu." Hắn dỗ Thời Ảnh, "Sư ca, ngươi nói cho ta biết được không."

Thời Ảnh không biết phải nói cho hắn cái gì, ngẫu nhiên đụng phải sẽ chợt tê dại, y không có cách nào nói cho Bách Lý Hoằng Nghị biết đó là chỗ nào.

Bách Lý Hoằng Nghị vẫn kiên trì tìm kiếm không ngừng, rốt cuộc, Thời Ảnh khẽ rầm rì bỗng nhiên thay đổi âm điệu, bắp đùi run rẩy không tự chủ, hắn thấy rõ Thời Ảnh biến hóa tình khó tự kiềm chế khi hắn đỉnh vào chỗ nhô lên nào đó trong cơ thể y.

Mừng như điên, hắn lại đâm vào chỗ đó lần nữa.

Thời Ảnh liền giống như bị kinh sợ, kêu lên lung tung kèm theo một chút khóc nức nở.

Âm thanh này giống như kèn lệnh, ủng hộ sĩ khí của Bách Lý Hoằng Nghị, "Sư ca......" Hắn cúi người ôm Thời Ảnh vào lòng, nhận chuẩn chỗ kia một chút, càng thêm dũng mãnh đâm vào liên tục, giờ phút này Thời Ảnh nằm dưới thân hắn, rên rỉ mất khống chế, trông y có vẻ đáng thương tột cùng.

Hái hoa nở trên đám mây xuống, vò nát, chỉ có Bách Lý Hoằng Nghị có thể làm được, hoặc là, Thời Ảnh chỉ cho phép một mình Bách Lý Hoằng Nghị làm được.

Hắn khinh nhục y, cũng hôn y, nằm bên tai y, không hề gọi y là sư ca, mà là thương yêu gọi y một tiếng "A Ảnh".

Thân thể chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, Thời Ảnh càng thêm không chịu nổi, ôm Bách Lý Hoằng Nghị thật chặt, cầu xin hắn: "Nhanh lên......"

Giọt mồ hôi lớn theo chóp mũi của Bách Lý Hoằng Nghị, rơi xuống ngực Thời Ảnh, hắn hỏi Thời Ảnh: "Thích không?"

Thời Ảnh liếm môi, không đáp lại.

"Nói."

Giọng nói của Thời Ảnh đáng thương vô cùng, "Thích......"

"Ngày mai tỉnh lại, có phải lại muốn nói, cùng ta như vậy cũng là diễn kịch?"

"Vốn cũng là...... A ——"

Giọng của Thời Ảnh đột nhiên cất cao, là Bách Lý Hoằng Nghị đột nhiên lui ra khỏi cơ thể y, sau đó nhanh chóng kéo y trở người, từ sau lưng lại đi vào lần nữa.

Tư thế này vào càng sâu, đâm càng nhanh, Thời Ảnh chôn mặt trong chăn, tiếng gào đã hỗn loạn không rõ, bốp một tiếng, không biết Bách Lý Hoằng Nghị đang phát tiết bất mãn gì, không nhẹ không nặng tát một cái vào mông y, hắn cúi người, đè bên tai Thời Ảnh, vừa chạy nước rút đợt cuối, vừa nói với y.

"Vừa gặp mặt, liền cố ý dùng huyễn thuật trần trụi thân thể với ta...... Chưa được ta cho phép, đã ngủ trên giường ta, mặc áo trong của ta, dùng Ngụy Vương làm cớ, dạy ta thuật hành phòng gì đó, vẽ xuân khuê đồ cho ta...... Lúc ta trúng dược, ngươi có thể đi lại không đi, tùy ta chạm vào ngươi...... Biết rõ trò thành thân nhất định phải làm, Yến Như Châu kia không thể tùy tiện động vào, nhưng ngươi vẫn một đao giết hắn, sau đó tự mình thành thân với ta...... Thời Ảnh, sư ca, sư ca tốt của ta, ngươi câu dẫn ta tận hết sức lực, ta không kiềm lòng được chính là ta làm khó ngươi, tự ngươi nói, rốt cuộc là ai không nói đạo lý?"

Âm thanh lọt vào trong tai Thời Ảnh, càng ngày càng mơ hồ, tình triều không ngừng bị đâm ra trong cơ thể, phải mãnh liệt gấp trăm lần so với chỉ kích thích dương vật, y run rẩy xuất tinh, nói với Bách Lý Hoằng Nghị tựa như khóc lóc kể lể: "Chịu không nổi, từ bỏ......"

Bách Lý Hoằng Nghị cảm giác được vách trong buộc chặt, lại hoàn toàn không chịu dừng, liên tục xâm lấn cơ thể vốn không thể chịu thêm kích thích của y, mãi đến khi cơn tê dại lại bao phủ sự khó chịu, Thời Ảnh yếu ớt khụy vòng eo, chủ động nâng mông lên.

"Đây còn không phải muốn sao?" Hắn vuốt ve eo Thời Ảnh, "Muốn liền nói, ta nhất định cho ngươi đủ."

-------

Sống sờ sờ bị lăn lộn đến hừng đông mới đi vào giấc ngủ, trên người dính uế vật cũng không rảnh lo rửa sạch, từ khi Thời Ảnh có ký ức trong đời, đây hẳn là lần y phóng túng nhất, mặc kệ ngày mai có sắp xếp gì, đêm nay ngày tốt cảnh đẹp hãy cứ sống hết rồi nói.

Ngày hôm sau, y tỉnh dậy trong cơn nhồn nhột, xúc cảm hơi lạnh từ gương mặt đến ngực, nửa mộng nửa tỉnh, y mở mắt, nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị đang nằm trên người y, hôn loạn lên ngực y tựa như nhấm nháp mỹ vị.

Thời Ảnh muốn ngồi dậy, lại phát hiện vòng eo và bắp đùi mỏi nhừ đến mức động cũng không thể động.

Bách Lý Hoằng Nghị ngẩng đầu, cười cười với y, "Tỉnh rồi?" Hắn thò người lên trên, lại gần hôn mặt Thời Ảnh, lặp đi lặp lại vài lần, thật ra vừa rồi lúc Thời Ảnh còn đang trong giấc mộng, hắn cũng đã lén hôn đi hôn lại nhiều lần rồi.

Thời Ảnh quá mệt mỏi, vốn chưa ngủ đủ, lại bị hắn đánh thức đột ngột.

Chăn đắp hờ trên thân thể hai người, cây giày vò Thời Ảnh tối hôm qua kia, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi lại lên tinh thần, dán lên đùi đầy dấu vết loang lổ của y, ngo ngoe rục rịch.

"Ngươi lại......" Thời Ảnh mở miệng là khí thanh dính nhớp, "Tối hôm qua làm đi làm lại vẫn chưa đủ......"

Vài câu còn chưa nói xong, đã bị Bách Lý Hoằng Nghị càn quấy chặn môi, "Chưa đủ, cả đêm làm sao đủ."

Hắn hôn Thời Ảnh, kéo chăn lên, che đầu hai người lại, dường như Thời Ảnh muốn phản kháng, nhưng chỉ chốc lát, tiếng a a hức hức trong chăn liền thay đổi ý vị, người nghe chỉ cảm thấy xấu hổ không thể tả.

Ngoài biệt viện đã có vài gia bộc thay phiên nhau đến, ai cũng không dám gõ cửa, tiệc tân hôn của công tử, trong phòng đang triền miên say sưa, hứng thú quá nhiều đã quên cả canh giờ, ngày đêm cũng chẳng phân biệt.

Bắt đầu từ tối hôm qua đến bây giờ, mặt trời lặn rồi mọc, mọc rồi lặn, cả ngày đã trôi qua, thế mà vẫn chưa ra, cái khác không nói, động phòng hoa chúc phóng túng thì phóng túng đi, nhưng mà nhiều canh giờ như vậy chưa cơm nước gì, thân thể có thể chịu nổi hay không a? Bọn người hầu ai ai cũng lo lắng, nhưng nào có ai dám đi hỏi?

Quên đi, các bữa ăn luôn chuẩn bị sẵn sàng, khi nào công tử chịu ra thì khi đó dùng đi.

Nhóm người hầu ở bên ngoài lo lắng, trong phòng ngủ, hai người điên cuồng đủ rồi, lại ngủ thêm một lần.

Không ngủ hoàn toàn, mơ mơ màng màng nửa tỉnh, Bách Lý Hoằng Nghị vùi trong lòng Thời Ảnh, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, bàn tay phủ lên eo mông trải rộng vết đỏ của y, xoa nhẹ vuốt ve cực kỳ thong thả.

"Mấy canh giờ rồi?" Thời Ảnh hỏi.

Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Sắp mười canh giờ."

"Sắp có động tĩnh." Thời Ảnh nói, sau đó nhẹ nhàng đẩy Bách Lý Hoằng Nghị ra, khoác y bào đứng dậy.

Tối hôm qua Định vương xem vở kịch kia, chắc chắn nỗi lòng bất an, sau khi hồi phủ, thấy thê tử của mình sủng hạnh nam sủng mới ngay trước mặt, không biết dưới cơn xúc động, sẽ gây ra loạn gì.

Thời Ảnh sắp xếp người nhìn chằm chằm phủ công chúa, vừa có động tĩnh sẽ biết được ngay.

Y đến bên cạnh bàn rót một ly nước, cảm giác lưỡi khô, y muốn nhuận khẩu một chút.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng xuống giường theo y, trên người phủ y sam nửa khép nửa hở, đi đến bên cạnh y, từ phía sau ôm lấy y, "Ta cũng muốn uống."

Thời Ảnh nghiêng đầu, lấy ấm nước định rót thêm một ly cho hắn, Bách Lý Hoằng Nghị lại ôm người không cho động, "Chỉ uống ly này của ngươi, ngươi đút ta."

Thời Ảnh bất đắc dĩ, xoay tay lại đưa ly đến bên môi hắn, Bách Lý Hoằng Nghị ngậm miệng ly nhấp một ngụm, uống xong rồi liền dán môi đã thấm ướt lên gáy Thời Ảnh, lại bắt đầu hôn y.

Vừa hôn vừa nói chuyện với y: "Thời gian dài như vậy vẫn chưa có động tĩnh, khó mà nói phu thê đồng tâm, vốn không bị ngươi châm ngòi."

Thời Ảnh đi về phía trước, muốn trốn, lại bị bóp eo kéo về, y vặn vẹo người, nói với Bách Lý Hoằng Nghị: "Sẽ không, thế gian này không có nam tử nào có thể chịu được người yêu của mình thân mật với người khác."

"Có a." Ngón tay của Bách Lý Hoằng Nghị leo lên trước ngực y, vỗ về chơi đùa đầu vú đã sưng đỏ, "Ngươi a." Hắn cười cười ý vị không rõ, nói với Thời Ảnh: "Chủ động đưa ta đi, còn dạy ta làm sao thân mật với người khác, không phải đều là chuyện sư ca ngươi đã làm sao."

"Cái đó làm sao giống nhau được."

"Ồ, là không giống nhau." Bách Lý Hoằng Nghị bỗng dừng một lát, dường như là ủy khuất, "Người ta là phu thê thật, chúng ta là thành hôn giả, ta chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay Thời đại nhân mà thôi, làm sao có thể để ý ta thân mật với ai chứ."

Hắn âm dương quái khí nói xong, Thời Ảnh xoay người lại, đầy người đều là dấu vết làm ác của hắn, ngọn đèn dầu vừa chiếu, quả thật nhìn thấy ghê người.

Y nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, cười vô cùng bình tĩnh, đi đến cầm dương vật nửa đĩnh của hắn, tựa như trả thù, càng bóp càng nặng.

"Bách Lý Nhị Lang, ngươi còn lương tâm hay không?"

🌸🦁🐰🌸

Quà Trung Thu lại la ~ ♡⁠(⁠>⁠ ⁠ਊ⁠ ⁠<⁠)⁠♡

Trung Thu là Tết thiếu nhi, còn bạn Đơn thiện lành, à không, còn Bách Thời nhà chúng ta tạo ra trẻ em ~ (⁠●⁠’⁠3⁠)⁠♡⁠(⁠ε⁠'⁠●⁠)

P/s: Tính trốn mà hổng được, phải lếch dậy hầm thịt cho các đồng râm lang sói đây _(:3 」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro