Chương 73 - Bạch Thước Thượng Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Nghi Nghi


Long tộc có nguồn gốc từ thời Thượng Cổ, con rồng cổ xưa nhất thế gian chính là Thanh Long Tử Hàm thần thú của chân thần Thiên Khải. Trong sáu vạn năm Mộ Quang nhận chức vị Thiên Đế, phần lớn phong ấn của các cấm địa trên thế gian đều dùng long ấn là chính, để bảo vệ nhân gian không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến tiên yêu, năm đó khi hoàng đế nhân gian được sinh ra, hộ long đại trận nơi Tử Vi Tinh tọa lạc kia, là do đích thân Mộ Quang tạo ra.
Long ấn trên kim đan của Trọng Chiêu lại trùng khớp là Kim Long ấn ký.

"Kim long ấn ký!" Hi Vân còn chưa mở miệng, Thọ An đã kích động chỉ về hướng Trọng Chiêu, hai mắt sáng rực lên, "Là hắn, hắn đã xông vào long trận, muốn ám sát Tử Vi Tinh!"
"Thọ An, lui ra." Hi Vân khẽ quát một tiếng, buông Trọng Chiêu ra, liếc nhìn một lượt các sắc mặt khác nhau của các chưởng môn, sau đó nhìn về phía Kim Diệu, khẽ cúi đầu, "Tiên tọa, ám sát Tử Vi Tinh, làm nhiễu loạn khí vận nhân gian, phải giết!"
Trước rừng Ngô Đồng nhất thời im lặng, sắc mặt Phục Linh đại biến muốn mở miệng, bên tai lại nghe được giọng nói cảnh cáo của Trấn Vũ.
"Nếu hắn không phản bội tiên tộc, làm sao có được ngày ngươi cùng hắn có thể đi chung đường?"
Thân hình Phục Linh cứng lại, nắm chặt hai tay, mím môi rũ mắt.
Khóe miệng Trấn Vũ hơi nhếch lên, nhưng sắc mặt lại mang vẻ trịnh trọng, nhìn về phía Kim Diệu nói.
"Kim Diệu tiên tọa, việc này là chuyện riêng của Tiên tộc người, bổn tọa không tiện ở lại đây, cáo từ."
Vừa nói Trấn Vũ vừa liếc nhìn Trọng Chiêu một cách đầy ẩn ý, đột nhiên mở miệng: "Trọng Chiêu tiểu tử, Yêu tộc ta khoái ý ân cừu, không nhiều quy củ như vậy, nếu Tiên tộc không dung ngươi, cửa lớn của Lãnh Tuyền Cung ta, vĩnh viễn vì ngươi rộng mở!"
Trấn Vũ cười lớn một tiếng, vung tay lên, đám người của Lãnh Tuyền Cung liền biến mất ở trước rừng Ngô Đồng.

Cách đó không xa, Mộ Cửu còn đang muốn xem náo nhiệt, Hoa Hồng lại nắm lấy cánh tay hắn, chắp tay chào Kim Diệu.
"Chuyện riêng của Tiên tộc, Hạo Nguyệt Điện ta cũng không tiện ở lại đây." Hoa Hồng nói xong, cùng Mộ Cửu biến mất tại chỗ.
Ngay lập tức, Yêu tộc ở trước rừng Ngô Đồng đều theo hai người bọn họ giải tán sạch sẽ.

Yêu quang lóe lên, Hoa Hồng cùng Mộ Cửu xuất hiện ở ngoài Tiêu Dao Các, Mộ Cửu bĩu môi coi kịch còn chưa đã thèm, "Tiểu hoa, náo nhiệt lớn như vậy, nàng kéo ta đi làm gì? Thêm nữa, Trọng Chiêu kia dù sao cũng là sư huynh của tiểu Bạch Thước, chúng ta đi rồi, người nói đỡ cho hắn sẽ không còn một ai."
Vẻ mặt Hoa Hồng như kiểu đang xem người ngốc phát biểu, "Ngươi có ngốc hay không, chúng ta nói đỡ cho hắn chỉ càng khiến hắn nhanh chóng bị xử chết. Hôm nay hắn cứu Phục Linh, Kim Diệu chắc chắn có lòng muốn bảo vệ hắn, chúng ta ở lại đó, sẽ chỉ làm Kim Diệu thêm khó xử."
Hoa Hồng nói xong đi vào trong viện, các nội trống rỗng không một bóng người, không còn hơi thở của Phạn Việt, Tàng Sơn thì đang bày ra vẻ mặt đau khổ ở trong sân.
"Điện chủ đâu?"
"Chủ tử mới vừa rời khỏi Phượng Đảo rồi."
Lúc này lại rời khỏi Phượng Đảo? Chắc chắn là đi Bất Ki Thành.
Hoa Hồng nhíu mày, Trọng Chiêu ám sát Tử Vi Tinh, chẳng những không có hy vọng vào Thiên cung, mà còn bị trừng phạt, Bạch Thước lại thông minh như thế, chắc chắn không thể để Trọng Chiêu phải chịu tình huống xấu nhất. Nha đầu kia bướng bỉnh như vậy, sợ là vì Trọng Chiêu đến cả trời cũng muốn chọc thủng......
Hoa Hồng tâm niệm vừa động, hóa ra một con hạc giấy ném về phía không trung, hạc giấy ở giữa không trung vẫy cánh, một đường đi Yêu giới.

"Trọng Chiêu, kim đan ngươi vì sao lại có ấn ký của Kim Long?"
Trước rừng Ngô Đồng, Kim Diệu trầm giọng mở miệng, nhìn về phía Trọng Chiêu nửa quỳ trên mặt đất.
Không đợi Trọng Chiêu mở miệng, Nhĩ Quân đã đứng ra bảo vệ ở trước người Trọng Chiêu, nôn nóng mở miệng.
"Tiên tọa, sư đệ ta một lòng bảo vệ đạo của mình, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như ám sát Tử Vi Tinh, nhất định là có hiểu lầm! Sư đệ, ngươi mau giải thích đi a!"
Trọng Chiêu rũ mắt, khóe môi tái nhợt, vẫn chậm chạp chưa mở miệng.
Hắn tuy là vì báo thù nên mới trở thành đệ tử của Phiêu Diểu, nhưng nhập tiên mấy năm, tâm nguyện muốn tu thành đại đạo và bảo vệ muôn dân đã sớm đã khắc sâu vào trong tim hắn. Nhưng ám sát Tử Vi Tinh là tội vô cùng lớn của Tiên tộc, hắn không thể cãi lại.
"Vớ vẩn, ấn ký của long trận ở trên kim đan của hắn, không phải hắn thì là ai!" Nam Vãn trầm giọng hừ một tiếng, "Thế nào, ngươi che chở hắn như thế, chẳng lẽ Phiêu Diểu ngươi đã sớm biết việc này, vụ việc ám sát Tử Vi Tinh không lẽ Phiêu Diểu cũng có phần?!"
"Ngươi ngậm máu phun người!"
"Là ta xâm nhập hoàng thành nhân gian, ám sát Tử Vi Tinh."
Trước rừng Ngô Đồng, một giọng nói tái nhợt vang lên, đúng là Trọng Chiêu.
"Sư đệ!" Sắc mặt Nhĩ Quân đại biến, muốn ngăn cản Trọng Chiêu nói tiếp, Trọng Chiêu nhìn nàng lắc đầu, cố gắng đi tới trước mặt Kim Diệu.

"Trọng Chiêu làm ra chuyện này hoàn toàn vì tư thù, chuyện này do một mình ta làm ra, không liên quan tới Phiêu Diểu, bất luận tiên tọa muốn trừng phạt như thế nào, Trọng Chiêu đều cam tâm tình nguyện, chỉ thỉnh tiên tọa không giận chó đánh mèo với Phiêu Diểu."
"Ngươi chỉ một hạ quân, còn dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế, tiên tọa, trong chuyện này Phiểu Diểu phái không thể không có can hệ." Hi Vân nhàn nhạt mở miệng.
Việc hắn làm hôm nay đã đắc tội với toàn bộ Phiểu Diểu, tuy rằng hiện tại Phiêu Diểu đã xuống dốc, nhưng tương lai ai biết được có xoay chuyển tình thế hay không, tốt hơn hết là cậy vào trọng tội của Trọng Chiêu mà đuổi Phiêu Diểu ra khỏi Đông Hải, sơn môn một khi mất đi động thiên phúc địa, sẽ khó có ngày quật khởi được.
Lông mày Kim Diệu nhíu lại, nhưng không trực tiếp mở miệng phản đối, Trọng Chiêu mới vừa rồi cứu Phục Linh, giờ hắn lại bảo vệ Phiêu Diểu, chúng tiên nhất định sẽ cho rằng hắn thiên vị làm việc chỉ nghĩ đến tư lợi, thất uy với Tiên giới.

"Ngươi nhập Phiêu Diểu bao nhiêu năm rồi?"
Cách đó không xa, Ngự Phong thượng tiên nhìn Trọng Chiêu đột nhiên mở miệng.
"Thưa Ngự Phong thượng tiên, sư đệ nhập Phiêu Diểu còn chưa quá 4 năm." Nhĩ Quân vội vàng đáp lại.
"Bốn năm......" Ngự phong cẩn thận đánh giá liếc Trọng Chiêu một cái, sau đó lại nhìn về phía Kim Diệu chắp tay nói.
"Tiên tọa, người này ám sát Tử Vi Tinh, hoàn toàn là vì tư oán, Phiêu Diểu không có liên quan."
Lời vừa nói ra, trước rừng Ngô Đồng yên lặng, chúng tiên trẻ tuổi cùng các chưởng môn nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên, trong lời nói của Ngự Phong có hàm ý khẳng định rõ rệt, Hi Vân nheo mắt, thầm nghĩ không tốt, quả nhiên Ngự Phong lần thứ hai mở miệng.
"Vì là tư oán nên không phải cố ý làm xấu khí vận nhân gian, tiên đạo chí thiện, người này đúng là có lỗi nhưng không đến mức phạm phải tội chết." Ngự Phong nhàn nhạt mở miệng.
"Nếu Ngự Phong thượng tiên đã cầu tình, Trọng Chiêu, bổn tọa miễn ngươi tử tội......"
"Tiên tọa, Trọng Chiêu đã là tiên nhân, cho dù là vì tư oán, cũng không thể có ý dung túng!" Nam Vãn tức giận mở miệng, đánh gãy lời nói của Kim Diệu.
"Nam Vãn, làm càn!" Hi Vân tức giận hét lên, nhưng cũng đợi cho Nam Vãn nói xong những lời này rồi mới nhìn về phía Kim Diệu, chắp tay tạ lỗi, "Tiên tọa, tiểu đồ lỗ mãng, thỉnh tiên tòa chớ trách, nhưng mà lời nói của tiểu đồ cũng không phải không có lý, cho dù là vì tư oán, nhưng việc hai tộc tiên yêu không can thiệp vào chuyện của nhân gian đã là thiết luật trong Tam giới, Trọng Chiêu phạm phải đại tội, nếu không phạt nặng, chỉ sợ tạo thành tiền lệ, sau này lại sẽ có người nào đó của hai tộc tái phạm đến nhân gian làm loạn, rồi lấy cớ vì tư oán để tránh tội, vậy chẳng phải phá vỡ quy tắc của Tam giới sao?"
Lời Hi Vân vừa nói ra, chúng chưởng môn đồng thời gật đầu, Kim Diệu nhíu mày, nhìn về phía Hi Vân, "Theo ý của Hi Vân chưởng môn, Trọng Chiêu có lỗi nên xử phạt thế nào đây?"
Khuôn mặt Hi Vân nghiêm nghị, "Người này coi thường thiết luật của Tam giới, tâm vô đại đạo, tuyệt đối không thể trở thành người chiến thắng của "Võ yến", càng không thể gia nhập Cửu Trọng Vân Tiêu."
"Tuy có tiên cốt tốt, nhưng đạo tâm vẫn quan trọng hơn." Kim Diệu gật đầu, thở dài một tiếng, "Trọng Chiêu, Thiên cung là căn cơ Tiên tộc ta, bổn tọa tước đi vị trí người chiến thắng trong "Ngô đồng võ yến" của ngươi, ngươi còn lời nào để nói không?"
"Trọng Chiêu không còn lời nào để nói." Trọng Chiêu cúi đầu.
"Nếu như thế, ngươi liền theo sư phụ ngươi hồi......"
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Thỉnh tiên tọa giáng xuống 36 lôi hình chi tiên, chính là điển pháp của Tiên tộc ta, răn đe cảnh cáo."
Hi Vân trầm giọng mở miệng.
"Hi Vân chưởng môn!" Sắc mặt Kim Diệu thay đổi.
Linh đài Trọng Chiêu đã bị thương, còn chịu thêm 36 lôi hình tiên, đủ để có thể cắt đứt tiên cốt của hắn, tu vi khó tiến thêm nữa. Lời này của Hi Vân, là muốn chặt đứt tương lai của Phiêu Diểu.

Thấy Kim Diệu không đáp ứng, Hi Vân đột nhiên nhìn về phía Trọng Chiêu, "Tiên đạo từ bi, tiên tọa coi trọng nhân tài, không đành lòng cũng là chuyện bình thường, nếu như thế, bổn quân cũng không muốn bức người quá đáng, Trọng Chiêu, chỉ cần ngươi nguyện ý dưới sự chứng kiến của các vị chưởng môn ngươi đứng trước Tử Vi Tinh tự mình nhận sai, 36 đạo lôi hình này, bổn quân sẽ coi như là vì ngươi đã có công cứu chúng tiên đệ tử ở Dị mà miễn cho ngươi, như thế nào?"
Sắc mặt Kim Diệu khẽ biến, đang muốn mở miệng, Trọng Chiêu lại quả quyết cự tuyệt: "Không cần."
Khuôn mặt Trọng Chiêu lãnh trầm, chúng tiên ồ lên, đáy mắt Hi Vân lộ ra một mạt đắc ý. Hắn sớm đã nhìn ra tên đệ tử Phiêu Diểu này tâm tính kiên quyết, hắn đã dám ám sát Tử Vi Tinh, tất là huyết hận chôn thân, muốn hắn đứng trước Tử Vi Tinh nhận sai, tuyệt đối không có khả năng.
"Sư đệ......" Nhĩ Quân vội vàng mở miệng, còn muốn nói cái gì, Trọng Chiêu đã nhìn về phía Kim Diệu: "Hạ quân nguyện chịu 36 lôi hình tiên, bất kể sống chết, thỉnh tiên tọa giáng tội."
Thấy hắn kiên quyết như thế, Kim Diệu khó mà nhiều lời thêm, trầm giọng phất tay áo.
"Buổi trưa ngày mai, phạt Trọng Chiêu chịu 36 lôi hình tiên, sau hình phạt này, bổn tọa lại cùng chư vị chưởng môn thương nghị về vị trí người chiến thắng của "Ngô đồng võ yến". Người đâu, đem Trọng Chiêu nhốt vào Phượng Đường."
"Vâng! Tiên tọa."
Kim Diệu nói xong, lưu lại một tiếng thở dài, tiên quang chợt lóe biến mất tại chỗ, có tiên tướng tiến đến đưa Trọng Chiêu đi.
Chúng tiên tốp năm tốp ba tan đi, sắc mặt Nhĩ Quân nôn nóng, đi về phía trong đảo.

Thanh quang lóe lên, một thân ảnh dừng ở ven hồ Tử Nguyệt, hắn nhìn thiếu nữ ngủ say trên mặt hồ, nhẹ thở dài.
Vô số Tử Nguyệt thần tức còn đang vờn quanh Bạch Thước, thần tức hóa thành tinh điểm, tất cả xâm nhập vào trong cơ thể nàng.
"Sức mạnh của Tử Nguyệt Yêu thần?"

Cùng lúc đó, trong tâm trí của Bạch Thước, trên cây cầu lơ lửng nối giữa trời và đất, vị thần quân áo tím chậm rãi quay đầu lại.
Trong suy nghĩ của mình Bạch Thước nhịn không được tiến về phía trước, trong khoảnh khắc nàng trông thấy cặp mắt kia, một đạo hồng quang từ phía chân trời xẹt qua, thẳng tiến đến Yêu giới Bất Ki thành.

Trên mặt hồ, Bạch Thước đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ, trong mắt dường như có một mạt nguyệt ấn chợt lóe qua, nơi xa trong lòng Thanh Y chợt hoảng hốt, lúc nhìn kỹ lại, nguyệt ấn kia đã biến mất không dấu vết.
Đó là......? Không có khả năng, từ khi nữ thần Tinh Nguyệt ngã xuống, thế gian không có ai có thể chưởng sao trời, Bạch Thước chỉ là một Tán Tiên, như thế nào lại có ấn ký của thần?
"A a a a a!"
Thanh Y trong lòng vừa kinh ngạc lại nghi ngờ, Bạch Thước lấy lại tinh thần, lại thấy chính mình đang lơ lửng trên mặt hồ, hét lên một tiếng, ngã vào trong hồ.
"Cẩn thận!" Thanh Y phất ra một đạo tiên lực đi về phía Bạch Thước, nhưng có người so với hắn càng nhanh hơn, một đạo hồng quang hiện lên, Phạn Việt đặt chân lên mặt hồ, trực tiếp ôm Bạch Thước nhấc bổng lên. Thân hình hắn vừa động, ôm lấy Bạch Thước dừng ở trên cỏ.
Bạch Thước giương mắt, bắt gặp ánh mắt cổ quái của Thanh Y, vừa chuyển đầu lại đón nhận ánh mắt lạnh người Hạo Nguyệt điện chủ, cảnh tưởng mới thấy trong đầu vừa rồi cũng đã sớm quên sạch sẽ.
Má ơi, một Yêu tộc bán thần, một thủ đồ Đại Trạch Sơn, nàng vừa tỉnh đã gặp ngay hai oan nghiệt này, hai người này như thế nào lại tới đây cùng một lúc thế.

"Các ngươi quen biết nhau?"
Cùng câu nói, hai người lại đồng thanh hỏi, một người tò mò, một người nghiền ngẫm.
Bạch Thước nhìn cũng không thèm nhìn đại yêu quái phía sau, thoắt nhảy về phía Thanh Y, dùng sức xua tay, "Thanh Y thượng quân, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta, ta cùng Yêu tộc không có liên quan!"
Đêm qua nàng mới thề rằng Trọng Chiêu tuyệt chưa cấu kết với Yêu tộc, hôm nay nàng liền cùng Hạo Nguyệt điện chủ ôm ôm ấp ấp, nói ra đến heo cũng không tin.
Quả nhiên, Thanh Y đánh giá hai người, không có mở miệng.
"Không có liên quan?" Giọng nói lạnh lùng phía sau vang lên, "Không có liên quan, ngươi là một Tán Tiên, làm thế nào chỉ trong một đêm có thể đi vào Yêu giới Bất Ki thành?"
"Còn không phải ngươi nhất định muốn mang ta tới đây?!" Bạch Thước buột miệng thốt ra, lập tức che miệng lại, thất thần mà nhìn Thanh Y.
Thấy Bạch Thước vẻ mặt lo sợ, Phạn Việt nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng: "Sợ hắn làm cái gì, chỉ là người của Đại Trạch Sơn, bổn điện còn không thèm bỏ ở trong mắt."
Bạch Thước vội vàng che miệng Phạn Việt, ngươi không sợ ta sợ a a a!
"Thanh Y thượng quân, ngươi đừng nóng giận, tính tình của hắn trông như vậy thôi, tuy rằng miệng hay nói ra những lời không tốt nhưng tâm địa lại rất tốt!"
Bạch Thước run run rẩy rẩy giải thích, lông mày Phạn Việt vốn nhíu lại, môi lại đột nhiên chạm vào lòng bàn tay ấm áp của thiếu nữ, chịu ngậm miệng không cần lý do, tùy ý để nàng ăn nói lung tung.
Thanh Y giống như gặp quỷ mà nhìn Phạn Việt đứng yên không nhúc nhích kia, như hiểu ra điều gì đó, gật gật đầu.
"Đúng vậy, bổn quân cũng nghe nói, Hạo Nguyệt điện chủ xưa nay tính tình rất tốt."
Gì? Người này đang nói những lời ngu ngốc, mơ tưởng gì vậy? Lúc này đến phiên Bạch Thước á khẩu, nàng ha ha cười gượng một tiếng, nhưng cũng không nhịn được nữa, vẫn là thủ đồ Đại Trạch Sơn hiểu chuyện, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại nói thêm một câu.
"Ta ở Phượng Đảo cảm nhận được ngươi vào Yêu giới, nên mới đi xem thử, nếu ngươi không có việc gì, ta đây liền không quấy rầy hai vị. Ngày mai là ngày Kim Diệu tiên tọa thụ linh, Bạch Thước, chuyện xưa của Trọng gia năm đó ngươi đã..."
Thanh Y vừa mới chuẩn bị nhắc nhở, chợt một con hạc giấy từ phía chân trời bay tới, dừng ở trong lòng bàn tay Phạn Việt.
Cũng không biết hạc giấy truyền đến tin tức gì, Bạch Thước tò mò nhìn, Phạn Việt mặt không đổi sắc đem hạc giấy hóa thành bụi đất, không chút để ý nhìn về phía Thanh Y.
"Trọng Chiêu sắp trở thành đệ tử của Kim Diệu, chuyện xưa của Trọng gia cùng nàng có liên quan gì chứ?"
Đại Trạch Sơn cũng xuất phát từ thời Thượng Cổ, không giống các tiên môn khác, nơi này không để ý sự khác biệt giữ tiên yêu, nếu không năm đó đã không bởi vì thu lưu Hồ tộc thiếu chủ Hồng Dịch mà dẫn tới đại nạn diệt môn ngàn năm.
Thanh Y nhìn ra Phạn Việt cùng Bạch Thước có sự hiểu ngầm mờ ám với nhau, nhất thời buộc Bạch Thước rời đi là điều không nên chút nào, chợt một đạo tiên phù từ phía chân trời bay tới, dừng ở trước mặt hắn.
Thanh Y chỉ nhìn tiên phù liếc mắt một cái, thần sắc đột biến, trong lòng Bạch Thước bất an, vội vàng hỏi.
"Thanh Y thượng quân, phát sinh chuyện gì?"
Thanh Y nhìn về phía Bạch Thước, "Chuyện Trọng Chiêu vào hoàng thành nhân gian ám sát Tử Vi Tinh Thiên cung đã biết. Trọng Chiêu thà chịu nhận tội, chứ không muốn sám hối trước Tử Vi Tinh, Kim Diệu tiên tòa tước bỏ danh hiệu thắng "Ngô đồng võ yến" của hắn, ngoài ra, còn phạt 36 thiên lôi hình tiên."
"Tại sao lại như vậy! Quân thượng, ngươi mau mang ta trở về Phượng Đảo!"
Thanh Y gật đầu, giơ tay vung lên, một đạo tiên vòng xuất hiện ở trên không hồ Tử Nguyệt, "Bay trở về không còn kịp rồi, đây là bí thuật của Đại Trạch ta, có thể ngay lập tức đi vạn dặm."
"Đa tạ quân thượng!" Bạch Thước xoay người muốn nhảy vào vòng, lại bị người nắm chặt lấy cổ tay, nàng quay đầu, đụng phải ánh mắt giận dữ của Phạn Việt.

"Kim Diệu muốn giáng hình phạt xuống, ngươi chỉ là một bán tiên, cho dù trở về được nơi đó thì có thể làm được gì?"
"A Chiêu tính tình quật cường, nhất định một câu cũng chưa cãi lại, nếu hắn biết lí do Trọng gia bị giết không phải như hắn vẫn nghĩ, thành tâm hướng Tử Vi Tinh sám hối, còn có chưởng môn ra mặt, có thể miễn đi thiên lôi hình tiên."
"Là tiên nhân, Phiêu Diểu lại xuống dốc, thêm danh nghĩa đệ tử ám sát Tử Vi Tinh, Tùng Phong có thể giữ cho Phiêu Diểu không phải chịu liên lụy cũng đã không tồi rồi."
"Ta đây cũng không thể cứ đừng nhìn mà không làm gì cả."
"Ngươi còn có thể làm cái gì? Ở Hỏa băng đảo, tỷ thí ở Phiêu Diểu, giết tà ở Dị thành, những điều ngươi làm cho hắn vẫn còn thiếu sao? Bạch Thước, ngươi thật sự cảm thấy ngươi có chín cái mạng hồ ly, sẽ không chết sao?"
Thấy Phạn Việt biểu tình lạnh băng, trong đầu Bạch Thước hiện lên ánh mắt tuyệt vọng của tiểu đồ đệ ở trong Dị thành thạch điện khi bị bắt thức tỉnh, tim nàng trong giây phút đó như bị bụi gai đâm vào, vô cùng đau đớn, nhưng không biết phải làm sao.
"Đại yêu quái, ta......" Bạch Thước thật cẩn thận nắm lấy tay áo Phạn Việt, "Một lần cuối cùng, được không, A Chiêu nếu bị lôi hình, tiên mạch của hắn sẽ bị cắt đứt hoàn toàn, chờ hắn qua được kiếp nạn lần này, chúng ta cùng nhau hồi......"
Tay quả nhiên bị hất ra, Phạn Việt khóe miệng gợi lên một tia giễu cợt lạnh băng.
"Ngươi cùng bổn điện nói chuyện này để làm gì, Bạch Thước, trong mắt bổn điện, ngươi chỉ như một con kiến, là ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới chơi đùa với ngươi thôi. Ngươi nếu muốn tìm chết, cùng bổn điện hoàn toàn không có liên quan, cút!"
Phạn Việt xoay người, không muốn nhìn Bạch Thước thêm.
Cả người Bạch Thước run lên, sắc mặt trắng bệch, nàng duỗi tay muốn kéo góc áo Phạn Việt, cuối cùng tay lại vô lực rơi xuống, rũ mắt.
"Bạch Thước chỉ là một bán tiên, thế nhưng lại vọng tưởng muốn cùng Hạo Nguyệt điện chủ làm bạn, là tiểu tiên không biết trời cao đất dày, mạo phạm điện chủ." Nàng chậm rãi giương mắt, "Bạch Thước tuy bị Phiêu Diểu trục xuất, nhưng đã nhập tiên, thì phải theo tiên quy, cho dù tiên lực của ta yếu kém, nhưng ta vẫn muốn thử một lần. Tiên yêu khác biệt, việc ở Phượng Đảo, cùng điện chủ không có liên quan."
Bạch Thước nhìn bóng dáng Phạn Việt, không nói thêm lời nào, xoay người nhảy vào tiên vòng giữa không trung.

Tiên quang chợt lóe, Bạch Thước biến mất ở trong tiên vòng, Thanh Y lại chưa đi theo nàng, hắn nhìn phía Phạn Việt, đột nhiên mở miệng.
"Hôm qua nàng ở Phượng Đảo, ta phát hiện linh mạch nàng hỗn loạn, trong cơ thể có thương tích. Tiểu Bạch tu tiên thời gian ngắn ngủi, mới vừa rồi tình hình hỗn loạn, sợ là nàng chưa phát hiện ra, chỉ trong một đêm, Tử Nguyệt thần tức nhập thể, nàng đã là thượng quân. Điện chủ, đã quan tâm nàng, cần gì phải......"
"Bổn điện thật không biết, người của Đại Trạch Sơn thật ra lại thích suy đoán như thế. Tiên yêu khác biệt, đây không phải là câu cửa miệng của Tiên tộc các ngươi sao? Chỉ là một bán tiên, có tài đức gì để bổn điện phải lo lắng."
Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Phạn Việt, Thanh Y thở dài một tiếng, nhảy vào tiên vòng.
Mặt hồ trở về bình tĩnh, bên ánh trăng tím trong hồ, Phạn Việt rũ mắt, khó phân biệt thần sắc.
Sau một lúc lâu, hắn xoay người muốn đi về phía cực bắc Yêu giới, nhưng bước chân lại chợt dừng.
Phạn Việt rũ mắt, dưới chân, một cái hoa bao lẻ loi nằm trên mặt đất, lộ ra vài miếng hoa khô héo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro