Bạch trà trong băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tác giả : Cỏ Mĩ Nhược Minh

Phần dẫn

Đêm đông...

Mưa ào ạt trút xuống

Những giọt nước lạnh buốt , thấm vào da thịt

Có hai vợ chồng trẻ đang chạy rất nhanh. Người phụ nữ bế trên tay một đứa bé.  Họ đâu biết rằng , một chiếc Hummer đang bám theo.  

" Ầm "

Tiếng sét giữa đêm bùng phát

Người đàn ông ngã vật xuống . Dòng máu từ lưng anh hòa cùng nước mưa. Mùi tanh của máu dậy lên khắp không gian. Đứa bé trên tay người phụ nữ bỗng òa khóc nức nở. 

- Tiểu Khiết ! Mau trốn vào cái ngõ nhỏ kia.

- Anh...!

- Em mau đi đi trước khi bọn chúng quay lại !

- Ngọc Cơ! Em ko cho anh chết. Anh không được bỏ rơi mẹ con em !

Tiếng gào thảm thiết

- Anh xin lỗi...!

  

Chương 1

- Bạch Băng! Mày là đứa trẻ không có cha

- Có phải mẹ mày là hồ li tinh ? Mày đúng là dòng giống của hồ li!Tiểu hồ li Bạch Băng

- Bạch Băng! Sao mày chưa chết đi? Mày sống làm gì cho chật đất hả?

-Mày gan thật. Bị nói như súc vật mà cũng không thèm phản kháng. Anh em xông vào đánh " Tiểu hồ li " này cho ta!

Cô gái nhỏ bị một đám trẻ con vây quanh. 

Trong mắt cô , bọn chúng cơ hồ không tồn tại.

Cô gái đứng thẳng lưng, chống tay.

 Một chút sợ hãi cũng không có.

...

- Tiểu Băng!  Thấy bóng con từ xa, một phụ nữ trẻ tuổi chạy tới. Bạch Băng lặng bước.

- Tại sao con lại là đứa trẻ không cha?

-...

Doãn Thị lặng lẽ nhìn con. Lòng xót xa. Thực sự cô không muốn để cho con biết sự thật về cái chết cha nó, không muốn những kí ức xa xưa, đau đớn ấy lại hiện về ám ảnh Tiểu Băng của cô...

***

Mười hai năm sau...

Trong khuôn viên rộng lớn của học viện Thanh Phong

Một  thiếu nữ đang chăm chú đọc sách trên ghế đá. Mái tóc đen dài xòa xuống tới eo. Đôi mắt bị che phủ bởi hàng mi dài.  Làn da thiếu nữ trắng muốt , tươi hồng.

" Bộp"

Bỗng dưng, quyển sách dày đặt cẩn thận trên lòng cô bị vứt tàn nhẫn xuống đất.

Thiếu nữ ngước mắt lên

Đôi mắt to tròn, sống mũi cao , khuôn mặt thanh tú

Gió làm mái tóc đen tung bay , uốn lượn như tơ lụa

- Đường Bạch Băng! Cô vẫn còn thời gian ở đây đọc sách à? Một cô gái tiến đến. Dáng người cao lớn. Dưới nắng sớm mái tóc ngắn của cô ta có mang nâu óng.

Bạch Băng lạnh lùng ngước nhìn cô.

- Còn nhìn!

Lập tức, cô gái hung hãn giơ tay ấn đầu Bạch Băng.- Mau lấy chổi rồi quét sân trường!

Bạch Băng đứng dậy định nhặt cuốn sách. Lập tức bị một bàn chân hôi hám giẫm lên tay.

- Làm việc đi! Hôm nay mày mà không làm xong là tao nghiền nát tay ! Một con bé khác nói với giọng đe dọa.

" Xoạt"

"Xọat"

Tiếng lia chổi vang lên . Một chàng trai đứng ngoài hành lang. Cậu chăm chú ngắm nhìn cô bé chăm chỉ đang quét khắp sân trường.

- Nhìn gì thế?

- Không có gì !

-  Cậu đang nhìn con bé kia hả? Nói cho cậu biết  cô ta là Tiểu hồ li Bạch Băng của khối B.

- " Bạch Băng" ?

- Đổng Minh! Cậu đừng để bị cô ta mê hoặc đó!

Quét được một lúc, Bạch Băng lấy tay lau mồ hôi vương trên trán

Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, cô quay sang trái.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau.

Cô bỗng rùng mình kinh hãi . Không rõ lí do tại sao!

Đó chỉ là một chàng trai!

- Đã quét xong chưa? 

- Chào thầy ! Giọng nói của giám thị cất lên đưa Bạch Băng về với thực tại

- Sao lại là em? Giám thị cau mày. Cất giọng lạnh nhạt , ông khẽ nói : Có thể ra về được rồi!

Một góc khuất sau trường

- Xong rồi à? Mày làm tốt lắm Tiểu hồ li!

- Từ nay tao và A Anh bị phạt thì mày lại giúp bọn tao tiếp . Có đuợc không?

- Nếu thế... Các người không nên làm khó tôi nữa! Bạch Băng lãnh đạm nói

- Còn dám ra điều kiện à? cô gái tên A Anh giận dữ quát

- A Anh! Có lẽ phải dạy cho nó một bài học thì nó mới biết thân

" Bốp"

A Anh và Tiểu Dĩnh, lũ trẻ hồi nhỏ đã khinh thường cô, bắt nạt cô , Lớn lên vẫn không thay đổi. Bạch Băng cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa.

- Dừng tay!

- Ai dám cả gan ... Thanh âm như bị tắc nghẽn nơi cuống họng. Tiểu Dĩnh lắp bắp - Chào ... chào Đổng thiếu gia

A Anh nhanh miệng hơn, hí hửng nói :

- Thiếu gia đến đây quả là đúng lúc. Thiếu gia có thể luyện thêm vài chiêu ra chân ! 

- Mấy người không thấy hai đánh một là quá bất công sao? Hay là ta và cô gái này thành 1 đội . Các cô 1

đội. Chúng ta thử xem! Đổng Minh bật cười. Đôi mắt mang theo tia nhìn u ám, lạnh lẽo của sát thần.

- Chúng tôi không dám!

- Đã không dám sao còn giở trò lưu manh ? Cút !

Đổng Minh gầm lên. Cơ hồ tiếng gầm của mãnh thú. A Anh và Tiểu Dĩnh chạy thật nhanh. Trong lòng chỉ mong thoát khỏi Đổng thiếu gia nguy hiểm này.

- Có sao không? Anh nâng cằm Bạch Băng lên. Nhìn thật kĩ. Cô gái thật xinh đẹp. Nét đẹp thanh thoát , tinh khiết . Làn gió mát lành thổi đến mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa bạch trà.

- Tôi không sao. Bạch Băng quay lưng , lặng lẽ lê bước.

Đổng Minh chạy theo

- Thì ra bị thương ở chân.

- Cảm ơn Đổng thiếu gia đã quan tâm. Bạch Băng lãnh đạm . Không có chút hồ li quyến rũ nào!

Cô cúi người rồi lại bước đi. Bờ vai cô đơn, lạnh lùng nhưng đẹp mê hồn.

***

Khối B

A Anh và Tiểu Dĩnh đang nghênh ngang, nhìn thấy Bạch Băng liền kéo cô vào một góc :

- Sao mày dám quyến rũ Đổng thiếu gia?

Thấy cô im lặng , A Anh quát : Nói!

- Không có

- Mày còn chối à? Hôm qua chẳng phải tên họ Đổng ấy chống lưng cho mày còn gì. Nếu không...

- Thì sao? Bạch Băng khẽ gằn giọng. Cảm thấy bất lực trước hai đứa con gái to khỏe này. Nhưng sự kiên cường của cô thì không bao giờ thay đổi.

- Làm gì thế?

Tiểu DĨnh và A Anh nhìn nhau như muốn hỏi : " Tại sao lại xuất hiện vào lúc này?"

- Đổng thiếu gia! Chúng tôi chỉ đang...

Đổng Minh tức giận. Hai mắt đỏ ngầu.Chỉ tay tứ phía.

- Các người nghe cho rõ đây! Bạch Băng là bạn gái của tao! Từ giờ ai mà còn đụng đến cô ấy thì đừng trách tao 'sao quá độc ác' . Nghe rõ chưa! Tiểu Băng! Chúng ta đi

Nói rồi, anh kéo tay cô. Bước đi thật chậm trước con mắt ngạc nhiên xen lẫn ghen tức của một vài cô nàng khối B.

Bên hồ bơi

Làn nước trong xanh phẳng lặng soi bóng hai người.

Đổng Minh khẽ nắm tay cô.

- Anh đến lớp tôi làm gì?

- Trả cặp!

- Vậy sao lại nói tôi là bạn gái anh?

- Vì tôi thích em!

Ánh mắt Đổng Minh ấm áp bao trùm lên gương mặt cô. Dưới ánh nắng , anh cơ hồ đang toát lên hào quang chói lọi tầm mắt. Khuôn mặt anh đẹp lại thêm phần tuấn tú . Thân hình to cao , khỏe mạnh .

Má Bạch Băng khẽ ửng hồng . Trông rất đáng yêu. Đổng Minh khẽ cười.

Hai người cứ ngồi yên như thế rất lâu ... rất lâu

Cho đến khi ánh nắng dần tắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro