P26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 26

Nhưng mọi chuyện lại không đi theo chiều hướng xấu như hắn đã nghĩ, rốt cuộc hắn cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, tâm tình cũng thoải mái đi đôi chút. Hắn nhìn xem thời gian vẫn còn sớm, nhưng dù sao cũng đã không còn buồn ngủ nữa, rời giường sớm một chút cũng chẳng sao a. Lúc hắn tắm được một nửa thì lại nghe tiếng chuông cửa vang lên làm hắn thực kinh ngạc nha, ai lại đến sớm như vậy chứ? Trong lòng thoáng chốc nổi lên chút dự cảm không ổn, lạy thánh a la, lạy thượng đế trên cao, sẽ không phải là tên kia đấy chứ.

Vội vàng khoác áo tắm đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài cư nhiên lại chính là y – Lãnh Tĩnh, "Anh sao mới giờ này đã tới?" Làm ơn đi, tới sớm vầy làm sao có cơm cho y ăn? Cục diện rối rắm đêm qua hắn còn chưa có dọn dẹp xong nữa là...

Không quan tâm hắn có chào đón y đến sớm hay không, y vẫn một dạng như cũ bất động thanh sắc nhìn hắn, đánh giá hắn từ đầu tới chân. Ân, đầu vẫn còn ướt át, một vài giọt nước nghịch ngợm vướng trên tóc chảy nhẹ xuống dưới, trên người mặc một bộ dục bào, hắn đang đi tắm a? Da hắn trời sinh đã trắng bóc như lòng trắng trứng gà, giờ lại thêm ảnh hưởng của nước ấm làm nó có tầng tầng ửng hồng hồng trắng trắng thực đẹp, hai mắt mở to ra nhìn có vẻ bất đắc dĩ một chút, nhưng... sao nhìn lại trông thật mị hoặc đến như vậy?**

"Anh cứ tự nhiên" Hắn mặc kệ y không không mới sáng sớm đã đến nhà hắn kia, xoay người đi vào phòng tắm tiếp tục sự nghiệp tắm rửa của mình.

Bị người ta quẳng lại sau lưng không hề chú ý đến mình kia, y ngược lại lại hưng phấn bừng bừng nhìn xem khung cảnh trong nhà hiện tại. Trên bàn ăn vẫn còn là chén bát ăn cơm xong ngày hôm qua vẫn chưa hề có chút dấu hiệu được dọn dẹp qua dù chỉ một chút, hôm qua như thế nào là hôm nay y chang như thế ấy, như vậy liền có thể suy ra chủ nhân của bọn nó hoàn toàn bỏ qua bọn nó không thèm ngó nhàng đến. Một người khách nhân này tự nhiên hôm nay lên cơn hứng trí quyết tâm không cần mời tôi đây cũng tự đi dạo một phen, liền đi thăm phòng ngủ của chủ nhà. Chậc, giường chiếu hỗn loạn cũng chưa thèm xếp qua a.

Mãi đến khi hắn tắm xong rồi đi ra, lại thấy phòng khách chẳng có một bóng người. Hắn đi đến phòng ngủ của mình mới gặp được người đang cần tìm kia —- Vâng, là y đang ngồi trên giường của hắn không biết đang nghĩ cái gì.

Hắn tựa tiếu phi tiếu đứng ngay cửa nhìn y, "Anh muốn đi ngủ tiếp sao?"*** Sớm như vậy cho nên hẳn vẫn còn buồn ngủ đi. Giờ phút này y nhìn hắn không hẳn là toàn cảm giác bối rối như hôm qua, đêm hôm qua cũng đã là chuyện quá khứ, hôm nay đến, suy nghĩ của hắn cũng đã muốn phần nào được chấn tĩnh, lo lắng cũng đã muốn đọng lại xuống dưới.

Lãnh Tĩnh ngồi trên giường không đáp lại lời trêu ghẹo của y, còn rất thật sự nhìn hắn, mở miệng nói, "Cho tôi chìa khóa." Lời nói ra giống như trăm phần trăm đương nhiên không cần phải cãi.

Nhất thời hắn không thể hiểu được ý của hắn, mới hỏi lại, "Chìa khóa gì cơ?"

"Chìa khóa nơi này." Giải thích thản nhiên.

"Tại sao phải đưa?" Y bị hồ đồ rồi sao, mắc mớ gì hắn phải đưa chìa khóa nhà hắn cho y?

Vẫn là nhìn hắn như vậy, nhưng ẩn bên trong còn có chút gì đó si mê a, "Để tiện hơn." Hắn đâu phải lúc nào cũng rảnh chạy ra mở cửa cho y, giống như hôm nay hắn đang tắm mà còn phải vội chạy ra mở cửa cũng thật phiền phức cho hắn quá, mà y thường thường còn phải họp hành này nọ, thời giạn cũng đâu có cố định, thế cho nên y muốn tự mình có thể mở cửa tự vào không phải phiền đến hắn a.

Cái này liền dạo hắn thiếu điều nhảy dựng, hắn vốn còn tưởng rằng y muốn sống chung chỗ này với hắn luôn chứ, nguyên lai là do hắn tự mình nghĩ nhiều quá thôi, bất quá y trực tiếp mở miệng hỏi chìa khóa nhà như vậy tựa hồ cũng làm cho hắn phải giật mình, có cần phải thẳng thắn đến vậy không? Như vậy thực không giống người bình thường a, quả nhiên người hắn yêu có khác >_<

Hắn chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ khác che dấu đi bối rối của bản thân, "Lát tôi sẽ đưa anh chìa khóa." Hắn đi ra ngoài dọn chén bát ngày hôm qua, bước nhanh vào phòng bếp bắt đầu nấu nướng.

Thở dài một cái, bọn họ như bây giờ thật đúng là chưa sáng tỏ a. Cũng chả biết hắn nghĩ thế nào, hôm qua y còn chưa cho hắn câu trả lời thuyết phục mà, lát nhất định phải hỏi lại mới được, rồi sẵn tiện nhắc luôn chuyện đưa chìa khóa, mất công hắn lại quên thì không được.

———

Trong này đía hơi nhiều >_< Mấy cái */**/*** là mấy chỗ ta k hỉu lắm, xét theo tình huống mà edit thôi ^^

———

Chương 27

Buổi tối hôm đó Bạch Trạch bưng đồ ăn từ bếp ra thì nhìn phòng khách lần nữa chẳng có ai, lại đi đến phòng ngủ tìm, nhưng lần này cũng chẳng có ai nốt, cuối cùng mới phát hiện ra người kia đang ở ngoài ban công hóng gió. Lãnh Tĩnh đứng đó xoa xoa thắt lưng, bộ dạng như cái gì cũng lạ lẫm hết, ngó đông rồi lại ngó tây, trong chốc lát lại ngẩng người, biểu tình thực kì quái.

Anh ta đang đứng đó tập thể dục hay sao vậy?

"Anh đang làm gì đấy? Vào ăn cơm."

Lần nào đến đây cũng không có kĩ càng đi dạo một vòng xung quanh, hôm nay sẵn tiện vì chậu phong lan hắn tặng y kia, thế là liền thẳng hướng ghé thăm luôn, ngờ đâu mới phát hiện ra lan can này mặc dù không lớn nhưng hoa hoa thảo thảo trồng rất nhiều loại, phần lớn đều là mấy loại cây cảnh nhỏ nhỏ đáng yêu xanh mơn mởn trồng trong chậu kiểng nhỏ nhỏ, nhìn cũng đẹp. Y không tự giác đem chậu phong lan trên bàn làm việc của y đem ra so sánh với mấy chậu hoa ở trên ban công này, ân, chậu hoa hơi lớn của y khá tương tự với cái chậu kia, nói cách khác chính là cái chậu hoa kiểng lớn nhất ở đây ý. Y đối chuyện này cảm thấy hơi vừa lòng, lại đánh giá lần nữa, cuối cùng cho ra một kết luận —- chậu hoa kia đẹp thế này, cho nên chậu hoa của y cũng là đẹp giống hệt như vậy a.*

"Cậu thích trồng hoa?" Y có chút tò mò, nếu không phải người yêu hoa thì sẽ không trồng nhiều hoa đẹp như vậy được.

Hắn lộ ra ý cười nhìn đám hoa mình trồng, "Trồng chơi thôi, mấy loại cây này cũng không cần chăm sóc gì nhiều, lúc buồn buồn tôi hay đi lòng vòng mấy chỗ bán hoa, thấy thích loại nào thì mang về trồng loại đó luôn, riết rồi thành nhiều như vậy đấy. Dạo này bận nên cũng không có đi thu dọn lại, anh nếu nhìn thích cây nào thì lấy đi cũng được." Y ở đây nhìn ngắm tụi nó lâu như vậy thì hẳn không phải là người ghét hoa đi, cho dù không thích thì cũng có thể nói là có hứng thú.

Y nhìn thoáng bốn phía, chủng loại cũng không ít a, "Loại bao lâu?"

"Ngắn nhất là nửa tháng, dài nhất có bốn năm." Từ lúc hắn tốt nghiệp đại học là đã bắt đầu chăm hoa như vậy, cẩn thận ngẫm lại vẫn có chút cảm tình với tụi nó lắm.

"Nếu tất cả tôi đều thích thì làm thế nào?" Biểu tình nghiêm túc, này cũng không phải chuyện lạ a.

Hắn sửng sốt sờ sờ mũi, này có thể nói là tính hốt hết công sức của người ta mà —- chăm dóc tụi nó lâu như vậy hiển nhiên cũng có tình cảm, nếu cho hết đi thì cũng không đành lòng lắm, bất quá y vẫn thực rõ ràng trả lời y, "Vậy đều tặng hết cho anh đấy."Mấy chậu hoa này cũng không phải là hoa cỏ quý giá gì, nếu y thực thích thì cứ việc lấy đi, hắn từ từ mua về trồng lại cũng được, không sao cả.

"Tôi không cần." Y vừa nghe hắn trả lời xong như vậy thì lại nhíu mày, bộ dạng thực ghét bỏ tụi cây mà thẳng thừng từ chối ý tốt của hắn, làm cho hắn đối sự thay đổi nhanh như chong chóng này có chút sửng sốt, nhưng cũng không thể trách y được a, chỉ đơn thuần nhún nhún vai chuẩn bị đi vào nhà ăn cơm. Ai ngờ lúc hắn xoay lưng chuẩn bị vào nhà thì bị y ở phía sau giữ lại, liếc hắn một cái, lỗ mãng nói một câu, "Nghĩ muốn cho liền cho, vườn của tôi không phải như vậy." Nói xong không thèm để ý đến hắn nữa mà một đường bỏ đi luôn vào trong nhà.

Hắn ngẩn ngơ, sau lại mỉm cười. Có một số việc hắn đã muốn thấu hiểu được y.

Bất quá, vườn của y? Y nghĩ y là nhà nông chắc? Là một khu vườn nhỏ thôi mà.

–oo—

Mấy ngày nay hắn thấy y có chút khác thường không giống như mọi ngày cho lắm, y thường thường đưa mắt nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, vẻ mặt lại có chút bất mãn. Hắn đã từng hỏi y là có chuyện gì vậy nhưng y lại không chịu trả lời, rốt cuộc hắn cũng chịu không nổi mà tức giận mắng y một câu, "Anh làm sao tôi mặc kệ anh."

Y nghe hắn quát như vậy thì cũng không có sinh khí, nhưng cái làm hắn chú ý chính là bộ dạng y đi lên lầu có chút lạ lạ nha. Hắn xuất thân làm y học, vừa nhìn thấy liền liên tưởng đến...., "Anh không phải bị táo bón đó chớ?" Hắn từ trước giờ rõ ràng là cho y ăn uống khoa học hợp lý, dinh dưỡng đầy đủ cân đối, trên lý thuyết chính là không thể nào bị chứng bệnh này được a, hẳn là sẽ không.

Vừa nghe hắn nói như vậy xong, sắc mặt y thoáng chốc liền chuyển sang đen còn hơn đáy nồi cơm cháy, ánh mắt hung tợn trừng hắn, lãnh khí thoáng chốc tỏa ra ùn ùn thiếu điều muốn đông người ta thành cục đá, nửa ngày sau mới rặn ra được một câu, "Không.phải." Nói xong thì đi, về sau cũng không thấu mở miệng thêm câu nào.

Hắn nhìn phản ứng của y thì mới hối hận hồi nãy mình nhỡ đắc tội phải cái tên lòng dạ hẹp hòi này rồi a, đúng là cái miệng hại cái thân mà, về sau phải cẩn thận không thể tùy tiện trêu chọc hắn mới được.

Mãi cho đến khi cơm chiều chấm dứt y vẫn một mực không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm nói với hắn một câu, xem ra... y thực sự giận rồi.

Tai bay vạ gió....

Núi không cho ta đi, ta chỉ có nước đi đường sông, hắn cũng chẳng thèm quan tâm y nữa, quay người dọn chén, sau lại rửa chén gọn gàng. Lúc hắn đi ra khỏi nhà bếp thì thấy y vẫn đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha vẻ mặt vẫn hờn dỗi như cũ, aizz, hắn rốt cuộc phải chủ động tiến đến, do dự một chút vẫn là vỗ vỗ bờ vai y, "Tôi sai rồi, là tôi nói lung tung, thân thể anh cái gì cũng đều thực bình thường. Ách, còn có, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Ngữ khí trăm phần trăm thành khẩn, thái độ là thực sự.

Lúc đầu y còn không có thèm nhìn hắn, sau lại giống như vô tình nhìn thấy bộ dạng 'khẩn trương vô thố' của hắn thì mới cảm thấy vừa lòng, lại qua thêm một lúc lâu mới chịu mở miệng, "Cậu tuận này tính tặng tôi cái gì?" Hỏi xong lại quay đầu không thèm nhìn hắn.

Hắn kinh ngạc, không lẽ y là vì chuyện quà tặng mà giận dỗi? Hắn có chút bất khả tư nghị nhìn y một bên lắc người qua một bên. Ha hả.

Kể từ lần đầu tiên hắn tặng cho y chậu hoa lan kia, hắn về sau tặng không ít quà cho y, phần lớn đều là mấy món quà nho nhỏ, tỷ như hắn dùng thảo dược tự chế thành phiết tên sách**, hay là ngẫu nhiên đi trên đường nhìn thấy cái chén nhỏ xinh xinh cũng mua về tặng cho y, hoặc là lần trước đi chơi mua ống trúc đựng bút cũng tặng cho y, mà lúc y nhận lấy cũng không có biểu tình gì khác, có đôi khi lại còn thực ghét bỏ. Bởi vì thích y cho nên hắn nhìn thấy thích cái gì đều mua tặng cho, này là làm theo bản năng của hắn thôi, không nghĩ tới y lại cư nhiên nhớ kĩ, lại đi nghĩ mỗi tuần đều phải tặng? Lại nhớ đến thì ra tuần này hắn chưa tặng quà gì cho y, thế nên y liền không cao hứng?

"Thực xin lỗi, gần nhất không có phát hiện ra cái gì thích cho nên không tặng cho anh được. Ách, như vậy đi, hôm nay anh đi vòng vòng nhà tôi thấy có gì thích thì tôi sẽ tặng cho anh cái đó, nếu anh không chọn được thì tuần sau tôi sẽ tặng anh cái khác, anh thấy thế nào?" Hắn rất có thành ý đưa ra cách giải quyết, im lặng chờ câu trả lời của y.

Y nghĩ nghĩ, nghe câu giải thích của hắn cùng lời đề nghị kia, thế cũng miễn cưỡng xem như đáp ứng.

Để cho y tùy ý đi vòng vòng lựa chọn còn hắn thì đi ra ngoài ban công tìm Hoa Hoa chơi đùa. Dạo gần đây hắn vẫn thường ở bên cạnh y cho nên cũng chưa có chơi cùng Hoa Hoa nhiều lắm, bất quá thấy nó có thể tự mình ăn ngủ nghỉ ngoan ngoãn, hắn cũng cảm thấy an ủi không ít — Này không hổ là mèo hắn nuôi a, biết Lãnh Tĩnh là đại ma vương nên nó cũng biết điều không thèm đi trêu chọc y, quả là có mắt nhìn người mà.

Đi đến phòng ngủ thì thấy y đang đứng ngay giá sách của hắn, lật lật xem quyển sách trên tay. Ách, hình như là album ảnh của hắn thì phải? Vẻ mặt chuyên chú, ngay cả lúc hắn tiến vào bên trong y cũng không có phát hiện ra.

Hắn đi đến bên cạnh y, cúi đầu, là ảnh chụp trước đây của hắn nha, aizzz, mặt nhìn ngố ngố gì đâu ý.

Trên bức ảnh lại hiện ra một cái bóng đen che khuất đi, y mới ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, khép lại quyển sổ ghi chép, không hề chớp mắt nhìn hắn, mở miệng nói, "Tôi lấy cái này." Giơ lên cuốn album ảnh trong tay, nguyên cả một cuốn album ảnh thiệt dày.

Hắn không nghĩ tới y sẽ chọn cái này, cơ hồ bên trong cuốn album kia chính là ảnh chụp của hắn từ hồi nhỏ đến lớn, ngoài hắn ra còn có một số người nhà cùng bạn bè hắn chụp chung, với hắn mà nói cái này thật trân quý, lưu giữ biết bao kỉ niệm của hắn. Bị y nhìn chăm chú, hắn không khỏi đưa tay vuốt lên cuốn album ảnh trong tay y, ánh mắt mang theo chút hoài niệm, chậm rãi mở miệng, "Anh nếu đã thích, tôi sẽ tặng cho anh, bất quá...." Dừng một chút, âm thanh có chút ẩn ý thật sự, "Nếu ngày nào đó anh không thích nữa thì phải trả lại cho tôi."

Ảnh chụp chỉ là vật vô tri vô giác, mấy kỉ niệm này dù gì cũng đã ghi sâu vào trong lòng hắn rồi, hiện tại y thích nó, muốn tìm hiểu thì hắn cũng không ngại chia sẻ đi, này cũng là chuyện làm hắn cảm thấy vui vẻ mà. Hắn mỉm cười nhìn y, nhìn không được ý nghĩ trong lòng mà nói ra, "Về sau chúng ta cũng nên chụp nhiều ảnh, khi có cơ hội đi ra ngoài thì phải chụp lại lưu giữ kỉ niệm để không thể quên."

"Được."

Khi hắn xoay người định rời đi thì Lãnh Tĩnh lại đột nhiên giữ chặt hắn lại, ánh mắt lạnh như băng kia cứ như vậy nhìn thẳng vào trong đôi mắt hắn, "Sẽ không có ngày nào đó."

"?"

Lại mở miệng, "Tôi sẽ không trả nó lại cho cậu."

Chương 28

Buổi tối khi Bạch Trạch lên giường đi ngủ không khỏi nhớ lại chuyển đã xảy ra ngày hôm nay. Lãnh Tĩnh tựa hồ rất cao hứng khi cầm cuốn album ảnh của hắn trong tay, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách rất chuyên chú mà xem ảnh, lâu lâu còn ngẩng đầu lên đánh giá hắn, cũng không biết là y muốn từ hình dáng hắn hiện tại để tìm điểm khác biệt trong ảnh hay là từ trong ảnh đi so sánh điểm khác biệt với hắn hiện tại a. Mà lúc ăn cơm trưa, có đôi khi y cũng sẽ nhìn chằm chằm lúc y đang dọn dẹp, bộ dạng y rất là nghiêm túc nha, nhưng chính là hắn có thể cảm thấy được bộ dạng trong ảnh chụp kia với lúc hắn hiện tại làm việc cũng không có khác gì nhau đâu. Nghĩ nghĩ, cũng không biết khi nào lại chìm vào giấc ngủ.

Ánh trăng ôn nhu truyền thấu vào cửa kính, chiếu ánh sáng màu vàng rơi vào trong căn phòng nhỏ, trên giường có một người nam nhân đang trầm tĩnh nhắm mắt nằm ngủ, giống như đang rong chơi trong một giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn mơ thấy hắn đi vào trong hoa viên nhà Lãnh Tĩnh, đứng dưới một gốc cây lớn mát mẻ và sáng sủa, hắn nhắm mắt lại tận hưởng hương vị thoáng mát bao quanh thân thể, lại cảm thấy được cả người rơi vào trong một vòng tay ôm ấp có phần lạnh lẽo như băng, bị người kia ôm lấy vào lòng. Hắn theo bản năng cảm thấy nghi hoặc, một nơi mát mẻ xanh ươm như vậy làm sao có thể lạnh lẽo đến thế này? Chính là trên mặt lại cảm nhận được một hơi thở ấm áp mơn lên trên da mặt, ấm nóng, tràn đến tận mang tai, dần dần di chuyển xuống cổ, cứ như vậy vòng quanh khắp người hắn, nhiệt độ trên người càng lúc càng cảm thấy rõ ràng hơn ——

"Ngô....." Từ trong mộng hắn nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng, vòng tay ôm lấy hắn trong mơ kia càng siết chặt cơ thể làm hắn thiếu điều không thở nổi. Mơ mơ màng màng mở mắt, hắn cảm thấy toàn thân vô lực không thể nhúc nhích nổi. Hắn làm sao vậy? Không lẽ sinh bệnh rồi?

Chậm rãi định rõ ràng tiêu cự, "A....." Hắn đột nhiên thét lớn, tim đập mạnh liên hồi. Trên giường... trên giường hắn có người! Hắn bị người ta ôm vào trong lòng, muốn động cũng không thể động được, trong lòng không khỏi bùng lên sợ hãi đến tột cùng.

Tiếng thét vừa mới hét ra khỏi miệng thì đã nhanh chóng bị một bàn tay đặt lên miệng bặt lại âm thanh, đem nó nhốt lại vào trong cổ họng, "Đừng quậy." Dưới ánh trăng, người đang ôm lấy hắn kia chậm rãi nâng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn mơn theo ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên trong mắt hắn.

Hắn chau mày, có chút bị mê hoặc, sợ hãi cũng đã thuyên giảm đi phần nào, là Lãnh Tĩnh?!

Sao lại như vậy được?

"Đừng có la." Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên, lúc này tựa như lạnh giá đế muốn lấy mạng người ta vậy. Hắn mở lớn mắt, nhưng mà bởi vì thân thể đã bị người kia chế trụ cho nên cũng chỉ có thể lẳng lặng gật đầu.

Thấy hắn không có tiếp tục thét chói tai nữa Lãnh Tĩnh mới chịu bỏ tay che miệng hắn lại kia, để cho hắn từng đợt cố gắng hít thở lấy hơi, tim vẫn như cũ đập mạnh chưa lấy lại nhịp điệu bình thường. Rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hắn tự bảo mình cần phải tỉnh táo, mà chờ đợi đến khi hồi phục hết lại tinh thần ban đầu thì mới phát hiện áo ngủ trên người hắn đã muốn bị cởi bung ra, mà người trên người hắn kia sớm đã trở thành ác quỷ từng chút từng chút bắt đầu cắn lên xương quai xanh của hắn làm hắn không khỏi một trận run rẩy thân mình, một tiếng rên rỉ theo bản năng cũng muốn rơi ra khỏi miệng, "Ngô......" Âm thang vang lên khàn khàn mà uyển chuyển, thập phần xấu hổ, thực làm hắn khó tin.

Từng chỗ từng chỗ được y liếm lộng duyện hôn qua chậm rãi nổi lên từng trận ngứa ngáy không ngớt, hắn choáng váng, lại chỉ cảm thấy chân tay vô lực, trên mặt cũng thoáng chốc ửng hồng, mà người kia càng lúc càng tăng thêm lực đạo, đau đớn dần dần có chút thăng cao làm hắn không khỏi run rẩy một trận, hai mắt mở lớn lên, bất khả tư nghị — nhưng y vẫn như cũ hết một ngụm lại cắn một ngụm, liên tục cắn xé từng tấc da tấc thịt trên người hắn.

Thần trí chậm rãi tỉnh táo hơn đôi chút, cố gắng ổn định lại cảm giác vựng huyễn muốn tan chảy kia, đưa một bàn tay lên chống trên đầu vai y, giống như muốn ngăn cản y tiếp tục động tác.

"Anh, anh rốt cuộc đang muốn làm cái gì?" Hắn giờ phút này thực sự hoài nghi có phải hay không là y đang thần trí không rõ hay là uống rượu say đến không còn ý thức.

Y vừa nghe hắn nói xong, động tác có dừng một chút nhưng cũng không phải là rời ra, giống như là không muốn ngừng lại giữa chừng vậy. Mãi qua một lúc sau mới truyền đến một mạt âm thanh miên theo hơi thở dồn dập hổn hển truyền đến, "Cậu không phải là đang nhìn thấy rồi đó sao?" Vừa dứt lời lại đưa răng cắn lên một ngụm nhỏ trên người hắn.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn đương nhiên thấy y đang làm cái gì, vấn đề hắn muốn hỏi là y có biết y đang làm cái gì hay không kia kìa. Không chịu nổi nữa mà nói thẳng toẹt ra luôn, "Anh, anh vì cái gì giữa đêm lại tập kích tôi?" Nói ra vấn đề rồi, lần thứ hai gò má lại chuyển thành một màu đỏ ửng ngượng ngùng.

Hắn đến bây giờ trong đầu vẫn còn mang một cảm giác thật hoang đường — tự dưng đang ngủ trong nhà lại bị sắc lang đến tập kích động thủ, mà sắc lang này lại chính là y mới khó tin được. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng toát ra tựa như một cơn lốc xoáy hút hắn vào trong đó, khó cỏ thể tự mình kiềm chế.

Ngẩng đầu lên, lại thấy một gương mặt xinh đẹp thực mị nhân ở dưới thân đập vào trong mắt làm y có hơi thất thần, nhịn không được đưa tay xoa xoa lên khuôn mặt của hắn, "Tôi có chìa khóa." Ngón tay trỏ chậm rãi chà chà lên đôi cánh hồng xinh đẹp, thực mềm mại, "Về sau tôi sẽ ở lại nơi này." Không phải hỏi mà là tuyên bố. Bàn tay lạnh lẽo trên mặt di chuyển từ từ xuống vuốt ve đến cổ, lại đến xương quai xanh, ngực, bụng, sau đó đến thắt lưng, vừa muốn tham tiến vào trong quần ngủ kia, bắt lấy vật nhỏ dài tinh tế nóng bỏng phía bên trong.

Người dưới thân nhất thời trợn trắng mắt, "Ai cho anh tự tiện vào? Hơn nữa, tự động vào nhà người khác là không tôn trọng chủ nhà, anh không biết sao?" Hắn thật sự sắp mất đi lý trí rồi, hắn muốn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, mọi chuyện đêm nay hết thảy chỉ tựa như một giấc mơ hoang đường mà thôi. Đúng vậy, là hắn thích Lãnh Tĩnh, nhưng y từ khi nào lại trở nên biến thái tà ác đến như vầy?

Thật sự là rất buồn cười.

Tàng cây lớn ngoài cửa sổ theo gió mà đung đưa, Lãnh Tĩnh thẳng tắp đè lên trên người hắn, ánh trăng cũng vì thế mà chẳng có cơ hội chiếu rọi trên khuôn mặt của y, chỗ tối chỗ sáng càng làm cho khuôn mặt y thêm phần mờ ảo hoảng hốt, dòng thanh âm nặng nề cứ như vậy xoay quanh trong căn phòng ngủ im ắng tối mịt, "Tôi xem xong mấy tẩm ảnh kia, nhịn không được...." Y giống như đang hồi tưởng lại chuyện xưa, hai tay cũng không buông ra mà càng thêm dính chặt trên người hắn, nhẹ nhàng đặt trên người hắn, nhẹ nhàng di chuyển vuốt ve.

Hắn dở khóc dở cười, cũng không quan tâm đến đôi tay giảo quyệt đang rất không ngoan ngoãn sờ loạn trên người hắn, "Nhịn không được cái gì? Nhịn không được liền biến thành sắc lang giữa đêm tập kích vào nhà tôi?" Ảnh chụp của hắn có mị lực lớn đến như vậy sao? Liền làm kẻ lạnh như tảng băng y kia thoáng chốc biến thành sắc lang?

Lãnh Tĩnh nhíu chặt mi, tựa hồ như bị hiểu lầm rồi, "Không, ý tôi là...." Giống như chính mình cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào đây, nhìn qua có vẻ có chút nôn nóng ảo não. Lúc tối khi y trở về nhà cũng không có xem văn kiện ở công ty mà là tiếp tục mở cuốn album ảnh hồi nãy chưa có xem xong ra xem, một tấm rồi lại một tấm, từ lúc còn là một đứa bé cho đến lúc thiếu niên, thẳng đến lúc trở thành thanh niên. Mấy tấm ảnh chụp này cơ hồ làm cho y cảm thấy thần tình bối rối, mãi cho tới khi y xem xong rồi thì đột nhiên cả không gian như muốn căng cứng lên, một cảm giác trỗi dậy trong lòng y thực rất khó hiểu —- làm y nhịn không được muốn lập tức có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn. Đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, do dự một chút nhưng rốt cuộc vẫn là vội vàng chạy tới nhà hắn. Cửa đã khóa chặt, y nhanh tay móc chìa khóa trong túi quần ra mở cửa, trong tâm thoáng lại hiện lên một cảm giác cảm thụ thực kì diệu, trong đầu liền rất nhanh hiện lên một ý niệm — Về sau, mỗi ngày y đều phải dùng chìa khóa này mở ra cánh cửa này mới được.

Khi y mở cửa phòng ngủ của hắn ra, người kia đang lẳng lặng nằm ở trên giường, biểu tình an tường nhu hòa giống như không hề có chút gì phiền não. Ngồi ở bên giường, y nhịn không được liền vươn tay tinh tế vuốt ve khuôn mặt hắn. Từ bàn tay mình y cảm nhận được là da ấm áo nhẵn nhụi co giãn mười phần của hắn, cảm giác lâng lâng khó tả nổi lên trong lòng. Bàn tay thoáng đụng đến bên gáy, y lúc này mới nhìn đến chiếc chăn lớn phủ trên người hắn kia, không chút do dự xốc lên, sau đó kiềm lòng không đậu mà tháo bỏ bớt một cái bút áo hắn, rồi lại tham lam cởi thêm một nut, một nút... thoáng chốc thân thể mê người kia hoàn toàn trưng bày ra dưới ánh trăng màu bạc, để mặc cho y đánh giá ngắm nhìn, mặc cho y tận tình vỗ về chơi đùa, từng chút từng chút nhấm nháp lên trên làn da đó — mà khi nào nổi lên ý định muốn lên giường với hắn, y lỡ quên rồi.

Phục hồi lại tinh thần, Lãnh Tĩnh không hề chớp mắt nhìn thân thể dưới thân kia, gợi lên khóe miệng —– thân thể mỹ vị đến cực điểm như vầy, về sau y mỗi ngày đều có thể tùy ý nhấm nháp a.

Không hề áy náy mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, chậm rãi mở miệng, "Cậu biết không, chính là cậu không tốt."

"?" Hắn trong lòng run lên, nhìn thấy ác ý của y kia, theo bản năng liền co rúm người lại, trực giác nói cho hắn biết sắp có nguy hiểm tràn về rồi, nên cảnh giác đi.

"Mấy tấm ảnh kia, tôi xem xong rồi." Thanh âm trầm giống như thở dài, một bàn tay xoa lên cổ hắn, nhẹ nhàng tới gần bên tai, cùi đầu xuống thì thầm vào tai hắn, "Thật xinh đẹp, lúc nhỏ đã xinh đẹp như vậy, làm cho tôi nhịn không được muốn nhìn cậu khi lớn lên....."

Hắn trong nháy mắt cảm thấy choáng váng, nhất thời không thể tiêu hóa được ý tứ trong lời nói của y, vựng huyễn trong chốc lát. Hắn hiện tại đang giống như ở trong mộng vậy, trong lòng nổi lên một mạt nghi vẫn lớn nhỏ. Người đang giờ phút này ghé vào lỗ tai hắn nói mấy lời mê mị liên miên như vậy, thanh âm quỷ mị, có phải hay không là Lãnh Tĩnh lạnh lẽo như băng lại mắc thêm bệnh khiết phích nghiêm trọng mà hắn quen?

Trên cổ lại hiện lên một trận cảm giác lạnh lẽo bao quanh, là bị miệng ướt át của y chạm vào làm hắn hoảng hốt, thân thể lại bị y gắt gao phong tỏa ôm lấy, hô hấp có chút đứt quãng dồn dập không thông, mơ mơ màng màng. Vị trí trái tim kia có một bàn tay trụ lên đó, thoáng đâu đó nghe đến một chuỗi âm thanh âm lãnh mà vô tình, "Thân thể này, về sau đều là của tôi."

Chương 29

Đầu Bạch Trạch hiện tại đã muốn choáng váng, mắt đã muốn hoa lên không tỉnh táo nỗi. Lãnh Tĩnh y cư nhiên đang gặm nhắm lấy vành tai hắn. Hắn chỉ cảm thấy tai mình một mạt ướt át, cảm giác từng tấc thịt ở mang tai đang bị răng của y từng chút một cắn chặt lấy, giống như là đem nó thành một món ăn gì đó ngon lành lắm vậy. Hắn hiện tại muốn đẩy y ra, nhưng thật sự trong lòng lại có chút bất đắc dĩ không thể đẩy được. Đúng vậy, y là người hắn thích, bởi thế cho nên thân thể hắn đối với từng tấc đụng chạm của y lại phản ứng rất nhiệt tình, vô luận hắn có cố gắng áp chế cảm giác xuống như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn cứ bừng bừng hưng phấn, mà sự đụng chạm thân thể hắn của y kia, quả nhiên làm hắn cũng thực cảm thấy rất thỏa mãn. Kỳ thật y sờ loạn trên cơ thể hắn, hắn cũng không có cảm thấy chán ghét, mặc dù hành vi của y ít nhiều cũng có thể được xếp vào loại 'đáng khinh thường', bất quá y chính là Lãnh Tĩnh a, hành vi 'đáng khinh' của y lại cư nhiên trở thành hành vi tốt đẹp hiển nhiên. Huống hồ hắn nãy giờ cũng chưa có kháng cự, cao lắm cũng chỉ có giơ võ mồm ra tra hỏi chút đỉnh thôi a, chính là ——

Gân xanh trên trán dần dần nổi lên, "Tôi thực sự không thích ứng kịp với sự thay đổi đến chóng mặt này của lãnh chúa băng sơn a, xin hỏi anh có thể cho đôi lời giải thích không?" Thoáng đẩy ra cái đầu đang vùi vào trên người hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm cắn loạn xạ kia, hắn nhìn y chờ vào một lời giải thích.

Lãnh Tĩnh không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn hắn một cái, "Cậu nói cậu yêu tôi."

Này là có ý gì? Hắn nhất thời không thể nào hiểu nổi ý của y, cảm thấy có chút khó hiểu nha, chẳng lẽ ý muốn nói là ——

"Bởi vì tôi nói tôi yêu anh, cho nên anh liền cảm thấy anh có thể....., ách...." Hắn dừng một chút, tựa hồ như đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để nói, "... có thể muốn làm gì thì làm?"

Y ngừng động tác lại một chút, tặng cho hắn một ánh mắt giống như nói 'chẳng lẽ còn không phải vậy sao?' sau lại bình thản trả lời, "Cậu cũng không có phản đối." Ánh mắt thực sắc lẽm thẳng nhìn vào hắn, giống như câu này nói nói ra hắn không được phản bác lại, này y nói chính là sự thật.

Hắn nhất thời ngậm ngùi không nói gì, "..." Đúng là như vậy, trước đây hắn đối với mọi yêu cầu của y đều không có phản đối, y nói cái gì y đều chấp nhận, nào là chuyện làm bác sĩ riêng*, nào là chuyện quà tặng hàng tuần, rồi còn chuyện y đang ôm hắn kia cũng không có chút nào gọi là chống cự lại. Người ta thường nói khi mình đích thực yêu một người thì sẽ chìu chuộng người đó không chút cự tuyệt, đem hết lòng mình cho người đó, lúc nào cũng muốn yêu y, nghe y, chăm sóc cho y từng chút một. Mà chính hắn, cảm thấy người ta nói quả không sai. Chính là hắn có chút bất khả tư nghị chuyện này, chẳng lẽ nói hắn một mực không cãi y cái gì nghĩa là tự mình cam chịu hết mọi yêu cầu của y, sau đó về sau, mãi mãi không thể nào xoay chuyển sự tình? Vẫn là nên nói ngay từ lúc đầu hắn đã mất đi quyền lên tiếng, không lẽ yêu chính là chuyện gây tổn hại cho con người sao?

Hắn nhìn y, đối với lý giải ăn khớp kia của hắn làm hắn bất giác cảm thấy kinh hãi, trong lòng càng thêm không biết nên làm gì đây, quả thực có chút đau đầu, nhưng mà suy cho cùng hắn đối với loại hành động 'tùy hứng làm bậy' này của y cũng thoáng buồn cười. Đúng là, từ đầu hắn đã tự mình dung túng hết mọi yêu cầu của y, chi bằng bây giờ tiếp tục chìu theo ý y vậy. Người lạnh lùng như y kia hiện đã muốn quan tâm ôm hắn, chỉ cần y có thể vui vẻ, này cũng đã chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn rồi.

Tiếng giường rung động kẽo kẹt khiến cho cả hai người đều thả mình chìm vào cảnh xuân vô hạn. **

Dù trong lòng đã hạ quyết tâm cho y muốn làm gì thì làm, nhưng hắn ngoài miệng vẫn nói, "Tôi hiện tại không phải đang kháng cự sao?"

Y cúi đầu bịt lại cái miệng nhỏ kia bằng một nụ hôn sâu, y hiện tại không muốn nghe hắn nói thêm một điều phản kháng nào nữa, cũng không muốn nghe thêm cái gì, đầu lưỡi y thâm nhập vào khoang miệng của hắn, quét một vòng xung quanh ngay cả từng chiếc răng nhỏ cũng không hề buông tha một phen, sau đó quấn lấy đầu lưỡi hắn, vừa liếm lại vừa mút mãi không chịu rời ra. Một nụ hôn sâu vừa chấm dứt, hai người đều đã có chút thở dốc. Hắn vẫn là như cũ nhiều lời, thở dốc mà nói, "Không được!"

Từ nay về sau, y xem như chi phối hết tất cả quyền lợi của hắn.

Y nghĩ nghĩ, lại đưa tay lên nắm lấy đầu vai hắn, mở miệng ra lệnh, "Xoay người."

"Để làm gì?" Hắn còn chưa có hoàn hồn lại sau nụ hôn sâu vừa rồi kia, trong lòng đương nhiên có chút kháng cự, mà khi nghe câu mệnh lệnh kia của y xong, không cần nghĩ nhiều mà chỉ cần nhìn vào ánh mắt y thôi, hắn cũng đủ biết tình huống hiện tại đang có chiều hướng không ổn a.

"Xoay người!" Thanh âm càng thêm phần băng lãnh, diêm vương cũng muốn hoảng sợ chứ đừng nói. *

Hắn rốt cuộc không tình nguyện mà xoay người nằm úp sấp, mà y ở một bên lại nằm đè lên trên lưng hắn, thả xuống trên chiếc lưng trần từng nụ hôn nóng bỏng kéo dài từ cổ xuống dưới thắt lưng, dừng tại hai cánh mông * lưu luyến không rời. Thắt lưng bị y gắt gao chế trụ, động tác cắn mút càng lúc càng tăng thêm lực đạo, ngày càng mạnh. Hắn cười khổ, người này ở trên giường sao lại dã man đến thế này chứ? Hay là nam nhân không có kinh nghiệm nên mới thế? Hắn rốt cuộc nhịn không được mà nhắm mắt, cảm thấy thực muốn cười.

Cũng không biết hắn bị y đùa nghịch bao lâu, bị hành đến mức nào, hắn thế nhưng đã sớm chìm vào giấc ngủ. (oạch, này là vẫn chưa mần ăn gì nhá, chỉ có gặm nhắm thôi =)) )

–oo—

Phòng khám bệnh vẫn như cũ người ra người vào, Bạch Trạch kiên nhẫn ngồi đối diện với bệnh nhân, tận tình giải thích bệnh tình rồi nói cho họ cách dùng thuốc như thế nào.

"Bác sĩ Bạch, cổ anh bị gì vậy?" Đối diện hắn là một bác gái lớn tuổi, chính là bệnh nhân thường đến chỗ hắn khám bệnh, vẫn là mọi lần thường nói chuyện chút chút, mà giờ phút này bà ngoài quan tâm đến bệnh tình của mình thì đối với tình huống của hắn cũng cảm thấy hứng thú lắm, từ lúc đi vào tới giờ đã để mắt nhìn thấy trên cổ hắn đã dán lên hai miếng băng cá nhân rồi a.

"Ách, tôi bị con mèo trong nhà cào." Hắn xấu hổ lắm luôn. Dạo gần đây hắn thường bị 'thân đầy thương tích' cho nên phải dùng salonpas dán che lại, mà ngoài miệng phải luôn giải thích với người ta là bị mèo cào làm hắn trong lòng đối Hoa Hoa cảm thấy thực tội lỗi quá đi. Người kia làm sao có thể gọi là mèo? Phải gọi là sắc lang mới xứng, ngày nào cũng muốn ăn hắn đến chỉ còn xương chứ không còn thịt. *

Nghĩ đến trong nhà gần đây hắn không thể nào khống chế được mọi chuyện đang xảy ra làm hắn thực đau đầu không chịu nổi. Lãnh Tĩnh y kể từ cái đêm tập kích thành công đó thì quả nhiên ngày hôm sau liền dọn luôn đến nhà hắn, nhanh, gọn, lẹ, tựa như tốc độ ánh sáng, ngay cả một giọt bụi cũng không còn. Y giống như là rất rất nóng lòng muốn dọn vào ở nhà hắn, không mang heo bất kì thứ gì ngoại trừ quần áo hàng ngày, mỗi ngày cùng y ăn thôi không đủ, lại còn phải cùng y ngủ.

Lúc ở trong nhà, hai người lại càng giống như hình với bóng, mà ánh mắt muốn nhìn thấu hắn của y vẫn thường làm hắn nhịn không được mà tóc gáy cứ dựng thẳng lên hết cả, trong lòng thập phần bồn chồn không chịu được. Mà 'hứng' của y đã muốn không thể kiềm chế, không cần biết ở đâu chỗ nào lúc nào trong nhà, chỉ cần hai người dính cùng một chỗ, y liền rất nhanh ôm lấy hắn, há mồm liền cắn, hai tay cũng nhanh chóng không ngoan ngoãn sờ loạn khắp người hắn thì mới chịu được. Từ đêm đó, dấu hôn trên người hắn chẳng những không có dấu hiệu mờ đi mà còn dày đặc thêm —- mỗi ngày đều có dấu vết mới, trên người dấu vết răng cắn, vết máu đọng đều có đầy, cơ hồ không có chỗ nào có thể gọi là ' lành lặng'.

Đã có lần đã từng thử đi thương lượng với y, nói y có thể hay không cắn ít một chút, nhẹ một chút, cũng không cần phải dùng nhiều sức đến như vậy a, này cũng đâu phải là muốn cắn chết người đâu chứ, ấy thế mà y tự nhiên như không phán một câu, "Không được." Hắn trong lòng cảm thấy rất bực mình, thật muốn bốc hỏa, "Được, không được thì không được, vậy từ nay về sau anh cũng đừng có bính tôi." Nói còn chưa nói xong thì y đã mây đen che mắt nhào đến trụ tay hắn, khẩu khí cường ngạnh mà lãnh khốc nói, "Tôi muốn bính làm sao thì liền bính y chang như vậy."

Mà hiển nhiên, quấy rầy mỗi ngày cũng được đổi mới sang một loại giai đoạn khác, tăng lên level theo thời gian.

Kỳ thật hắn đã muốn phát hiện ra, cứ mỗi lần hắn ở trong nhà bếp mặc tạp dề nấu cơm là Lãnh Tĩnh một bên có vẻ như rất kích động, bộ dạng thập phần hứng trí, có lúc đã không ngại phòng bếp khói dầu gì mà đứng bên cạnh hắn chọc ghẹo dây dưa, chỉ cần hắn có một động tác nhỏ chống cự thôi thì y liền lấy đó làm đà xung thành trận lớn.

Hôm qua lúc ở trong phòng bếp, y tựa hồ như đặc biệt động tình, đầu vẫn chôn ở cổ hắn tùy ý loạn hôn, mà động tác trên tay càng thêm loạn, một tay tham tiến vào trong áo sơ mi vuốt ve hai đầu ngực của hắn, động tác ngày càng nhanh ngày càng mãnh liệt không nói đi, vậy mà tay kia lại giảo hoạt thừa dịp hắn thất thần mà luồn vào bên trong quần, cách quần lót mà đùa bỡn hạ thân hắn. Nhưng chỉ trong nháy mắt bàn tay kia đã vói vào bên trong cầm lấy hạ thân hắt vuốt ve lên xuống không ngừng. Hắn bị trêu đùa như vậy không khỏi một trận run run, chiếc xẻng xào rau trên tay không khỏi loạn run liên hồi va vào trong chảo vang lên thành tiếng. Hạ thân hắn như bị một bàn tay ma quỷ lạnh giá chạm vào nắm trụ, lên xuống ma sát lấy làm hắn thật sự cảm thấy mất hồn, vừa lạnh lại vừa nóng không chịu được.

Hắn có thể cảm giác ra cái tay kia kì thật động tác cũng không có điêu luyện lắm, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm cho nên thập phần giống như tò mò muốn tìm hiểu không biết mệt mỏi là gì. Mãi đến khi hô hấp đã muốn trở nên dồn dập, hạ thể động tình trướng đại mơn theo từng cái chạm tay càng lúc càng tăng thêm lực đạo của y, vậy mà y đột nhiên lại ở ngay đầu đỉnh hung ác dùng sức nhéo.

"A....." Trên đầu hắn đã thoáng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác đau đớn làm cho hắn nghĩ muốn ngất đi luôn cho rồi. Dùng loại động tác này, bộ là y muốn hắn chết luôn sao?

Giống như cảm nhận được thống khổ của hắn, người phía sau dừng động tác lại một chút, bàn tay phía dưới cũng vì thế mà hòa hoãn, trở nên nhu hòa dần dần, nhưng lại chẳng có chút biểu hiện sẽ buông tay.

"Anh, bỏ tay ra." Hắn sắc mặt trắng bệt, run run khóe môi, gian nan mở miệng, "Anh nghĩ, muốn giết tôi sao?" giọng nói đứt quãng, ẩn bên trong có chút nén giận không nói được.

"Tôi không nhịn được." Y hôn lên hai gò má y, thanh âm có chút trầm thấp , có điểm muốn lấy lòng người phía trước. Y không phải là cố ý, chính là một khi y đã ôm lấy thân thể tuyệt vời này của hắn rồi, nhiệt tình của y lại đột nhiên trở nên tăng vọt đến không kiềm chế nổi, tự chủ ngày càng suy giảm đi. Có rất nhiều khi nghĩ muốn nhẹ tay, nhưng chính bản thân y lại rất khó khống chế lại say mê trong đó, lúc bắt đầu thì nhẹ nhàng chậm chạm, nhưng về sau sẽ càng tăng thêm, trở thành thập phần mạnh bạo. Hơn nữa loại quan hệ này đối với y quả thật rất mới mẻ, y nhịn không được muốn biết được hết tất cả phản ứng của chủ nhân cơ thể kia, vì thế mà y cố gắng tìm mọi cach để mà trêu chọc.

Cũng giống như giờ phút này đây y kì thật đã muốn động tình, hạ thể đã sớm ngẩng lên, gắng gượng chạm nhẹ vào mông hắn mà không có tiến làm gì thêm. Mà người đang ở trong lồng ngực y kia đã bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, giãy dụa muốn thoát ra, y bất đắc dĩ chỉ có thể đưa tay niết đầu anh nhũ ngoan ngoãn kia một phen, sau lại buông ra chuyển xuống chế trụ lấy thắt lưng hắn, đem hắn xoay người đối diện với y. Tay đang chơi đùa cùng hạ thể hắn cũng rút lui, đem cả hai tay sang đùa giỡn trên lồng ngực hắn, rồi xuống mông. Mà tính khí thô to của y đã muốn không ngừng va chạm vào bờ mông mềm mịn của hắn.

Y thực sự không chịu nổi nữa, miệng không ngừng rên rỉ thở dốc, loại âm thanh này cùng tiếng kêu rít gào của gió chẳng khác là bao.

Hắn không dám lộn xộn, bởi hắn biết lúc này y đã không còn có thể khống chế được mình. Hắn còn hi vọng y có thể sớm chắm dứt một chút, ngàn vạn lần không cần tại phòng bếp tràn ngập khói dầu này biến thành bình địa tử hình hắn đâu. (èn, lại H hụt =)) )

Tối hôm đó thực đơn ba món đã sớm chuyển thành chỉ còn hai món, mà cả hai người đều chẳng còn lòng dạ nào mà ăn cơm. Trên bàn ăn, một người cố gắng nhích người ra xa, một người lại cố gắng nhích lại gần, từng bước ép sát hắn, lại nhìn vào trong ánh mắt y làm cho hắn không khỏi sinh ra ảo tưởng — y có phải hay không muốn cắn chết hắn? Hắn nơm nớp lo sợ, giống như con thỏ nhỏ gặp phải sói hoang, thật hận không thể đá đổ bàn ăn rồi xông cửa bỏ chạy đi cho rồi.

Lúc tối tắm rửa xong đi ra khỏi nhà tắm, đèn trong phòng ngủ vẫn còn bật sáng, cửa sổ đóng chặt, màn cửa cũng bị kéo căng. Không đợi hắn xoay người chạy trốn, y đã rất nhanh mạnh mẽ áo bức kéo hắn ném lên giường, điên cuồng xé bỏ quần áo hắn, phô hết toàn thân thể trần như nhộng trước mắt y. Một giọng nói bá đạo tối tăm quen thuộc lại vang lên, "Không cần phải mặc quần áo."

Có trời biết xưa giờ hắn nào có thói quen lõa ngủ, mà lúc trước khi ở nhà y hắn với y có lỡ ngủ chung một lần kia, hắn cao lắm cũng chỉ có cởi bỏ quần áo dính mồ hôi của y ra thôi, vẫn còn quần lót mà*, làm sao lại đến nông nỗi này rồi?

Hắn hiện tại cảm thấy rất khẩn trương, mà y cư nhiên lại không có làm thêm một động tác nào. Ánh mắt thâm trầm không ngừng quét qua cơ thể hắn, nhìn đến đôi chân thon dài của hắn rồi thì ánh mắt dường như mở ra không thèm chớp một cái. Từ phúc hạ đến bắp đùi, lại nhìn đến chỗ riêng tư kia, rốt cuộc tại nơi nào đó ánh mắt liền bất động.

Hắn trong lòng vô cùng khẩn trương, mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, chính là vẫn không thể nhịn được tâm lý hoảng loạn, sợ hãi vô thố. Hắn vạn lần không nghĩ tới người hàng ngày thường lạnh như băng, khô khan thiếu tình cảm kia lúc vào thời điểm thân mật sẽ chết lặng khi nhìn vào bộ vị tư mật của hắn, ánh mắt bá đạo vô thường. Bình thường những người tình nhân lúc ở trên giường, bất luận là nam hay nữ, đều dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm giống như muốn 'lăng trì' đối phương sao? Ánh mắt như vậy âm ngoan, tựa hồ mỗi tấc da tấc thịt trên người hắn, mà ngay cả từng tế bào từng mạch máu cũng muốn nhìn thấu luôn.

Trên đùi bỗng chốc hiện lên một cảm giác lạnh như bắng, hắn hạ tầm mắt nhìn xuống mới thấy y đang chậm rãi nâng lên một chân hắn, hết sức chăm chú nhìn vào. Y một tay cầm mắt cá chân, một tay qua lại vuốt ve lên trên làn da đùi nhẵn nhụi, lên, rồi lại xuống, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn xuống, một chút rồi lại một chút, chậm rãi hôn phủ hết chân trái của hắn, rồi lại kiêng nhẫn làm tương tự đối với chân phải kia.

Hai chân hắn bị tách rời ra làm hắn xấu hổ không thôi, đã có vài lần theo bản năng nghĩ muốn khép chân lại, ấy vậy mà bị một người nào đó vô tình ngăn chặn đi.

Bàn tay lạnh như băng kia rốt cuộc vẫn là lần mò vào giữa hai chân hắn, từ từ đụng chạm.

Hắn giật mình, nhịn không được mà run rẩy.

Chương 30

Lúc nãy ở phòng bếp đã bị y sờ soạng kịch liệt mộtphen, Bạch Trạch so với hiện tại bị loạn chạm ở khu vực mẫn cảm này thì theo bảnnăng liền có chút nao núng, đưa đôi mắt đáng thương nhìn người nam nhân đang đètrên người hắn kia, trong lòng không khỏi khẩn cầu không cần phải xảy ra loại chuyện kia a. Nhưng sau một giây bàn tay lạnh giá của y đang cố gắng mơn trớn khuếch trương chỗ nào đó, hai má hắn bỗng chốc liền phiếm hồng, ánh mắt cũng dần dần mê loạn đi, đầu óc mê mị, một tiếng rên rỉ ngay sau đó không ý thức mà tràn ra khóe miệng.


"A....." Một trận khoái cảm cùng thống khổ đan xen, "Ách..... chậm, chậm một chút.....A...." Phía dưới bị y cầm lấy như vậy, liên tục vuốt ve lên xuống không ngừng, mà chủ nhân của hành động kia lại là người hắn thực yêu thương cho nên khoái cảm cứ như vậy bùng phát truyền khắp thân thể, chính là lực đạo y càng lúc càng tăng, ánh mắt hung hãn như sói đói nhìn vào hắn. Trời ạ, chỗ đó dù sao cũng là chỗ nhạy cảm, y mạnh bạo động chạm như vậy, trời ạ, hắn cảm thấy bản thân giống như lúc lên thiên đường lúc xuống địa ngục, vừa ngọt ngào lại vừa chịu đau khổ không ngừng.

"Chậm...... tay...... anh, anh...... cho tôi......." Ba chữ 'chậm một chút' lắp bắp chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cả người hắn đã muốn phát tiết đi ra, hơi thở gấp gáp, đầu óc một mực trống rỗng.

Lãnh Tĩnh sửng sờ nhìn bạch trọc trong tay, lại nhìn người trên giường giờ phút này đang thấm đẫm mồ hôi, lộ ra một vẻ vừa hưởng thụ lại quyến rũ mê hoặc, rốt cuộc động tác vừa dừng lại kia lại nhịn không được mà tiếp tục mạnh bạo xoa nắn hạ thân hắn, trong một lúc vô tình, tất cả tinh dịch bắn ra từ từ rơi trên cơ thể hắn, quả thực dâm mỹ. Ánh mắt y thoáng chốc lại trầm ——-

Thân thể trần trụi trải đầy dấu hôn ngân, làn da ửng lên từng tầng đo đỏ, đôi đầu nhũ ửng đỏ cương cứng một màu đỏ diễm lệ, phía trên người lại phủ lên một lớp mỏng tinh dịch trắng trong, cơ thể bình thường nhu nhu ôn hòa lúc này lại thoáng chốc trở nên cực kì dâm đãng cùng xinh đẹp. Y không khỏi nghĩ nếu lớp tinh dịch trên người hắn kia nếu chính là của y.... có thể hắn sẽ càng thêm mê người...

Hạ thể đã muốn cương cứng lên, y đem người trên giường đã muốn rã rời không còn thần trí cho hắn nằm úp sấp xuống, cả người y từ từ áp lên, từ đầu đến chân lại bắt đầu thả xuống từng trận hôn tinh tế.

Mới vừa nãy thôi y tựa như muốn mạnh bạo giống như đem một quả táo nuốt trọng, nay lại rất kiên nhẫn từ từ nhấm nháp cơ thể kia.

Dần dần phục hồi lại tinh thần cùng thể lực hắn mới phát hiện ra chính hắn đã muốn bị y đặt dưới thân cắn toàn cơ thể, lập tức lại thấy một cỗ nhiệt nóng hổi từ trong người trỗi dậy —- Y dù nhìn vào thì thấy gầy nhưng kì thật không nhẹ, trên người từng tấc thịt thật rắn chắc, mà hiện tại toàn cơ thể y lại đè lên trên người hắn, này bảo hắn làm sao chịu nổi đây? Lại chú ý tới nơi nơi trên người hắn đều dính đầy tinh dịch, lại bị hắn lộng hôn vẽ loạn, người càng thêm không được tự nhiên mà ngượng ngùng khó tả.

Hắn đưa tay vỗ lên trên lưng y, "Đứng lên."

Lãnh Tĩnh đối với ý đuổi của hắn hoàn toàn thờ ơ, cứ tiếp tục từng chút từng chút cắn lên trên lưng hắn, rồi lại xuống hai bờ mông nộn nộn, tay phải vuốt ve lên trên cánh mông săn chắc, nhanh trảo vuốt ve lên xuống, rất nhanh làm cho nơi nhạy cảm nộn thịt bừng đỏ cả lên.

"Anh, anh trước tiên dừng một chút", hắn ý đồ muốn khuyên can y,

"Tại sao?" Tiếng nói y khàn khàn, lộ ra chút không kiên nhẫn, "Cậu cũng rất thích còn gì, vừa rồi còn...."

Hắn chỉ biết nhắm mắt thở dài, "Vừa rồi anh rất dùng sức, nắm tôi rất đau." Nói xong chuyện này ngay cả cổ cũng đỏ cả lên, lan tràn đến tận mang tai, "Anh, anh rất nặng, tôi thở không nổi."

Lãnh Tĩnh sửng sốt nhìn người dưới thân sắc mặt ửng hồng, không, phải nói là cả thân thể đều ửng hồng, non mịn, ấm áp... cho nên y liền —–

"Không cần." Trực tiếp nói ra lời cự tuyệt, y tiếp tục đè lên trên thân thể hồng hồng ấm áp của hắn, hơn nữa còn có chỗ kia y vẫn chưa sờ qua, hôm nay y nhất định phải có được .... Ánh mắt y thoáng chốc càng thêm ám trầm, bàn tay lạnh lẽo theo cánh mông đi vào chính giữa, hướng vào tiểu huyệt nhỏ nhỏ phiến hồng.

"Ách...." Hắn hiện tại cảm giác giống như con cá đang nằm trên thớt, mà con dao sắp chém xuống kia rất không không nhẫn tâm, chỉ cần một dao đi xuống, con cá nhỏ chắc chắn sẽ chết không kịp thở cho mà xem.

"Chờ, chờ đã." Ngay lúc y muốn đem ngón tay thâm nhập vào bên trong, hắn bỗng nhiên nghiêng thân đưa tay giữ chặt lấy tay y, lại nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người kia của y, hắn trong lòng liền run lên, y là Lãnh Tĩnh a, rốt cuộc hắn cố gắng trấn định nhìn y nói, " Ngăn kéo có kem dưỡng, anh đi..., đi lấy lại đây..." Lại nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của y, hắn nhắm mắt lại, thở sâu, tiếp tục giải thích, "Nơi đó, nơi đó.... Cần trơn..." Nói xong liền lập tức quay đầu đi, đem khuôn mặt đỏ bừng chôn xuống gối không dám nhìn lên. Trên mặt nóng như lửa đốt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ. Hắn cư nhiên đang chỉ cách cho Lãnh Tĩnh thượng hắn a.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro