P34-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34

Bạch Trạch nhìn thấy sắc mặt người ôm mình ngày càng lạnh, ánh mắt sắc lẽm như kiếm hận không thể đem người trước mặt kia chém thành vạn đoạn thì trong lòng bất đắc dĩ, khóe miệng lại thoáng gợi lên, "Là mối tình đầu, không phải là tình nhân." Nói xong đưa tay bàn tay mình nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y, ngón tay đan lồng vào nhau gắt gao nắm lấy, gắng gượng chống lại khuôn mặt hầm hực lạnh lẽo của y, hắn mỉm cười kéo tay y hướng xe đi đến, "Đi thôi, chúng ta trở về nói chuyện sau." Cũng đồng thời quay đầu nhìn La Tố liếc một cái, "Anh cũng đi thôi."

"Chạy chậm một chút," Bạch Trạch biết y giờ phút này trong lòng rất khó chịu, tràn ngập tức giận nhưng chính là hắn cũng không muốn y chạy nhanh đến làm người kinh hãi như vậy a, hắn còn yêu đời lắm cho nên không mở miệng nhắc nhở là không được. Lại đâu biết được người bên cạnh đang lái xe kia làm bộ mắt điếc tai ngơ lờ đi hảo ngữ khuyên bảo của hắn đâu, hắn trong lòng cứ như vậy tràn ngập bất an – giận nhiều đến như vậy, cũng không biết chính bản thân hắn có thể hay không làm cho y bình ổn trở lại a.

Trở về nhà rồi, hắn một đường bị Lãnh Tĩnh kéo phăng vào phòng ngủ. "Phanh" một cái, cửa sầm đóng lại, tiếp theo y liền đem hắn đè lên trên tường, động tác vô cùng thô lỗ, hung hăng hôn lên môi hắn, giày vò đôi môi hắn, cắn lên lúc mạnh lúc yếu giống như mưa rền gió dữ mang theo trừng phạt cùng lửa giận, cứ như vậy quấn lấy miệng hắn quét đến không chịu rời đi. Mà cánh tay đặt trên lưng hắn cũng siết lại càng chặt giống như hận không thể bóp nát hắn, không để cho hắn có một cơ hội để mà hô hấp.

"Ngô...." Hắn bị hôn môi mãnh liệt đến như vậy cơ hồ biến thành suy suyễn thiếu không khí, đầu váng mắt hoa, hai tay vô thức đặt trước ngực y muốn đẩy y ra, nhưng thực sự là ngay cả một chút lực cũng không có, đã thế động tác chống cự này ngược lại còn làm cho y càng thêm tức giận bừng bừng, đã giận càng thêm giận giống như dầu thêm vào lửa, càng thêm không thèm quan tâm mà áp thượng lên thân thể hắn, bàn tay đặt bên hông cũng đã muốn tham tiến vào bên trong vạt áo hắn, trừng phạt mà niết thật mạnh lên ngực hắn, xoa nắn vỗ về chơi đùa không ngớt.

"Dừng.... tay" Bạch Trạch ở trong tình thế tình triều mãnh liệt như vậy cố gắng ra sức bảo trì thanh minh, cắn răng mà nắm lấy bàn tay y, " Anh bình tĩnh một chút, nghe tôi nói, a...." Y đột nhiên cắn lên cổ hắn, giống như đã muốn giận đến cực điểm không còn kiên nhẫn để mà nghe hắn nói một câu giải thích đâu.

"Anh, anh không cần quá phận, anh rốt cuộc có muốn.... nghe hay không?" Trong lúc hắn đang muốn tâm bình khí hòa hảo hảo nói chuyện cùng y thì y lại lặp đi lặp lại nhiều lần động tác cuồng dã chỉ lo cho việc phát tiết lửa giận của chính mình, thế cho nê hắn cũng thoáng chốc nổi lên tức giận, cố gắng tích tụ sức lực mà đẩy y ra, "Đừng nổi điên." Hắn thở hồng hộc, mặt đỏ như lửa đốt*, áo sơ mi mắc trên người cũng đã muốn bị y toàn bộ cởi bỏ đi, lộ ra một mảng lớn khuôn ngực trắng nõn thực mê người.

Bạch Trạch tay vịn tường cố gắng ổn định hơi thở, ba chân bốn cẳng gài lại áo, đang định mở miệng trấn an y thì lửa giận trong mắt y lại lần nữa bùng phát, càng nhanh ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn rống lớn, "Cậu là của tôi, là của tôi!" Y hai mắt mở lớn đến muốn nứt ra, cả người lạnh như băng, thực giống như một con dã thú bị thương đang gào rít.

"Hảo hảo hảo, tôi là của anh, là của anh" Bạch Trạch âm thầm kinh hãi, không nghĩ ra là y sẽ không khống chế được bản thân đến nông nỗi này a. Hắn không còn giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn đứng yên nằm trong lòng ngực y để mặc cho y ôm. Hắn vươn tay ôm lấy y, nhẹ nhàng xoa lên bờ vai y, nhẹ nhẹ vỗ về, ngữ khí mềm nhẹ trấn an, "Anh tin tưởng tôi, tôi cùng anh ấy không có gì đâu. Anh ấy đột nhiên đến chơi, tôi cũng vậy là hôm nay mới nhìn thấy anh ấy a, chuyện trước kia từ từ kể cho anh nghe có được không? Tin tưởng tôi."

Ánh mắt hắn ôn nhu kiên định như vậy làm cho người ta thật an tâm, y cũng vậy, từ từ an tĩnh xuống. Bạch Trạch kéo y đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt y, chậm rãi mở miệng, "Người kia tên là La Tố, tên tiếng anh là King, là đàn anh của tôi lúc tôi ở bên Mỹ du học, kì thật cũng có thể xem như là một thầy giáo của tôi đi..."

Thời điểm đó đối với người khác nhìn vào thì chính là thời kì huy hoàng nhất trong cuộc đời đi học của hắn a, còn trẻ đã thành danh, chẳng những chiếm được học bổng toàn phần đi du học trong y viện nổi tiếng nhất của nước Mỹ mà còn nhận được sự quan tâm của giáo sư quyền uy nhất trong giới ngoại khoa não bộ Smith. Hắn khi đó là sinh viên nhỏ đột nhiên lại nhất thời nổi bật không ngừng, nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ. Chính là phía sau câu chuyện đó lại chẳng ai biết thầy chân chính của hắn kì thật không phải là giáo sư Smith mà chính là đàn anh của hắn, La Tố, tên tiếng anh gọi là King, trong giới y học chính là một đế vương thế hệ trẻ tuổi. Mà nhắc đến Smith, cũng không phải là đơn thuần giống như mọi người vẫn biết đến rằng Smith chính là ân sư của King, mà King chính là con trai của Smith. Cũng giống như số trời đã định, King chính là nằm trong một đoạn tình yêu trong thời tuổi trẻ của hắn.

Lúc ban đầu ở bệnh viện New York cùng hắn quen biết cũng không phải là Smith mà là La Tố —- một người hội đủ Mỹ Trung Ý Nga bốn loại dòng máu, thiên tài của giới ngoại khoa não. Khi ấy hắn chỉ là một bác sĩ thực tập, mặc dù cùng nằm ở ngoại khoa não nhưng cũng chưa được một lần làm việc cùng anh — vị này tính tình cổ quái, cậy tài khinh người chính là một thiên tài a, đừng có nói chi đến chuyện làm cùng một thực tập sinh như hắn.

Theo lý thuyết thì hai người chắc chắn sẽ không gặp nhau để rồi quen biết, nhưng mà thế sự khó liệu, một lần bị trục trặc ngoài ý muốn liền làm cho hắn, La Tố cùng một bệnh nhân đang có nguy hiểm đến tính mạng bị nhốt trong thang máy ngay tại một tầng cao của bệnh viện. Lúc ấy hắn đang muốn đưa bệnh nhân đi đến phòng giải phẫu, bệnh nhân này tình huống nguy cấp cần phải lập tức tiến hành giải phẫu tim, mà thang máy đóng kín như vậy rất nhanh thật khó cung cấp đủ dưỡng khí, người bệnh quả nhiên là lâm vào hôn mê bất tỉnh.

"Ha hả ha hả...." Nam nhân xinh đẹp đang bị giam trong thang máy đột nhiên bật cười, "Andy, chúng ta cũng sắp cùng một chỗ, thật không sai....." Tiếng cười của La Tố không hề ngừng lại, chậm rãi cũng đã muốn suyễn khí nhưng vẫn như cũ phát ra từng đợt tiếng cười đứt quãng làm người khác nghe vào mao cốt tùng nhiên, chấn động tâm kinh.

Hắn nhận ra La Tố a — chính là bác sĩ kim bài của ngoại khoa não, nổi tiếng là chuyên gia trong khoa giải phẫu thần kinh, "Anh thế nào? Có bị gì không?" Bạch Trạch nghiêng người cúi xuống muốn nâng lên người đang ngồi trên mặt đất đang cười không ngừng nghỉ kia — Anh có một mái tóc màu bạc thật dài, ánh mắt mê ly không chút nào để ý tới hắn, chính là nhìn chăm chú về phía trước, miệng vẫn không ngừng goi "Andy, Andy...."

Trong lòng hắn cảm thấy thực căng thẳng, cũng có chút nghi hoặc nhưng vẫn là nhận ra người anh gọi không phải là hắn —- Thực ra tên tiếng anh của hắn chính là Andy, nhưng mà hắn có thể xác định vị này bình thường không coi ai ra gì, giờ phút này chắc chắn vị thiên tài kì lạ này cũng sẽ không có biết hắn đâu. Ánh mắt của anh nhìn ở phương nào đó thật xa, không có tiêu cự, người "Andy" mà anh thì thầm trong miệng chính là ai đây?

Không đợi hắn nghĩ nhiều, người bệnh trên giường đột nhiên phát ra một vài tiếng rên rỉ nhẹ nhẹ, thống khổ mà dồn dập.

Trán hắn toát ra một tầng mồ hôi, hai người bên cạnh đều là thần trí không rõ, trong đó có một người đang có nguy hiểm đến tính mạng nữa. Hắn thực không biết ba người sẽ còn bị nhốt bao lâu đây? Thang máy cứ như vậy bị kẹt giữa hai tầng lầu, còn có tấm bảng thiết kẹp lấy giữa cửa thang máy như vậy, cho dù bên ngoài có mở được cửa thì cũng nhất thời khó cứu được bọn họ ra ngoài đi.

Đang lúc hắn nóng vội không thôi thì cửa thang máy liền bị đập ầm ầm, chính là bên ngoài có người. Thanh âm lo lắng của viện trưởng truyền đến, "Các cậu thế nào rồi? Có chuyện gì không? King, cậu thế nào rồi?"

Vị bác sĩ tuấn mỹ vẫn im lặng ngồi như vậy không nhúc nhích.

"Anh ấy chỉ ngất đi thôi. Có bệnh nhân tình huống rất nguy hiểm cần phải lập tức giải phẫu." Tình huống nguy cấp như vậy không để cho hắn nghĩ nhiều, chỉ có thể cướp lời mà thôi, "Viện trưởng, còn có bao lâu chúng tôi mới có thể đi ra ngoài?"

"Cậu đừng vội, cậu là bác sĩ thực tập ở đây?"

"Đúng, tôi tên là Andy, là bác sĩ thực tập khoa não."

"Andy? Người bệnh hiện tại tình huống thế nào?"

"Bệnh nhân hiện tài tình hình không ổn, cần lập tức giải phẫu." Bạch Trạch trong lòng lo lắng vạn phần, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói, "Cho tôi mượn dao giải phẫu, tôi sẽ làm tiểu phẫu cung cấp khí cho bệnh nhân." Hắn ánh mắt khi đó quả thật rất kiên định, khẩu khí không để cho nghi ngờ. Tuy rằng hắn cảm thấy thực bối rối nhưng trên mặt vẫn cố giữ vững trấn định buộc chính mình phải thật tỉnh táo.

"Như vậy rất nguy hiểm...."

"Tôi biết, viện trưởng, tôi chỉ là muốn kéo dài thêm thời gian của bệnh nhân, có lẽ vẫn còn một con đường sống đi." Đầu hắn đổ mồ hôi, giống như rất hạ quyết tâm lắm.

Viện trưởng quay đầu hướng phía bên cạnh xác định còn phải chờ bao lâu mới có thể cứu bọn họ ra ngoài đây, lại nhìn vào trong khe hở thang máy nhìn thấy người bệnh đang nằm trên mặt sàn cùng với cậu bác sĩ thực tập gặp nguy không loạn này, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý đồng ý cho hắn ở trong thang máy làm phẫu thuật.

Tiếp nhận thiết bị phẫu thuật đơn giản từ phía ngoài đưa vào, hắn bắt đầu làm tiểu phẫu tiêu độc, chậm rãi hoa khai trên ngực bệnh nhân kia. Khi bàn tay hắn xoa bóp lên trái tim đang đập yếu ớt kia giống như sẽ ngay tức khắc ngừng đập kia, trên lưng hắn đã muốn ướt đẫm, trong lòng một trận rối bời chỉ có thể tự bảo bản thân mình phải bình tĩnh, từ từ rồi sẽ không sao đâu.

"Andy, không cần hoảng, từ từ kìm tim bên phải...."

"Andy...."

"Andy...."

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cửa cũng mở ra ——

"Andy, cậu làm tốt lắm, hiện tại đừng động tay, chúng ta cùng đi đến phòng phẫu thuật. Nhớ rõ, chúng ta lúc chúng ta đẩy xe đi, tay cậu vạn lần không được di động...."

Một đạo thanh âm gọi "Andy...." từ bên ngoài truyền đến cùng sự lo lắng của ngoại khoa chủ nhiệm truyền đến như vậy, hắn dựa theo chỉ thị mà làm, chậm rãi hành động không dám có chút nhúc nhích nào. Không biết khi nào thì người đang vô thần ngồi trên mặt thềm thang máy kia lại kêu một tiếng, "Andy..." , đôi mắt xanh biếc bỗng nhiên mở lớn, chống tường mà chậm rãi đứng dậy, đánh giá vị bác sĩ thực tập phương đông trẻ tuổi tuấn tú, hắn như vậy đang rất suy yếu nhưng lại cố gắng trấn định mình mà cứu người, khóe miệng anh đột nhiên gợi lên một nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ —-

Andy phải không? Andy!

Sau đó như thế nào được cứu trợ, như thế nào đi đến phòng giải phẫu hắn nghĩ đến cũng đã muốn hết hồn — sinh tử một đường, dưới bàn tay hắn kia chính là một mạng người, lúc ấy hắn chỉ là một bác sĩ thực tập vừa được cho du học đến đây không lâu, còn chưa có hiểu rõ ngoại khoa này như thế nào, kinh nghiệm chân chính giải phẫu cơ hồ vẫn còn mơ hồ lắm, vậy mà hắn ở ngay tại thang máy kia mổ ra lồng ngực người kia, trực tiếp đưa tay cầm lấy quả tim của người còn sống.

Lúc có người khác nhận lấy bệnh nhân kia, hắn mới chậm rãi rút tay ra. Lúc đi ra khỏi phòng giải phẫu hắn lập tức như ống nước bị vỡ mất đi hết khí lực, cảm thấy quả thật hoa mắt sẽ tê liệt té ngã trên mặt nền kia —-

Phía sau lại có một đôi cánh tay đỡ lấy hắn, một chuỗi âm thanh tà mị thâm nhập vào trong ý chí, "Đáng khen, thật sự là thiếu rèn luyện a. Tiểu Andy, về sau liền đi theo tôi đi...."

Đến tận bây giờ, hắn mạc danh kỳ diệu bị vị bác sĩ yêu mị này mang về làm thủ hạ, anh dẫn hắn đi tham gia các cuộc giải phẫu phức tạp — chỉ cần là cuộc giải phẫu của anh, anh cũng đều bắt y phải tham dự vào. Các loại kỹ thuật giải phẫu cùng kinh nghiệm này nọ anh cũng ân cần chỉ bảo, giữ thiện vị ý rõ ràng; còn có dẫn hắn đi gặp sư phụ Smith của anh. Vâng, rốt cuộc đem hắn trở thành đệ tử của Smith, cùng với anh chính là tiểu sư đệ.

Về sau hắn lại cảm thấy anh là một thiên tài cùng điên cuồng — thế nhân nói thiên tài đều là kẻ điên a. Bọn họ sống ở trong thế giới của chính mình, làm việc quỷ dị không câu nệ thế tục ra sao. Đem điểm này đặt trên người La Tố chính là rất chuẩn xác, anh rất nhuần nhuyên trong chuyện này a. Thế gian cùng hành vi phạm trù đạo đức chuẩn tắc gì đó đối với anh xem ra hoàn toàn chính là chê cười, anh làm việc chỉ bằng cá nhân hỉ nộ, trị bệnh cứu người đối anh cũng chỉ là trò đùa, có y thuật mà vô nhân tâm. Anh gặp được người vừa mắt thì liền chạy theo đùa giỡn, nam nữ không chút câu nệ, sau đó liền lập tức vứt bỏ. Nhìn anh, chẳng khác nào là hải yêu hấp dẫn nhân loại trong thần thoại Hy Lạp, xinh xinh đẹp đẹo nhưng lại tàn nhẫn vô tình.

Lại sau đó, hắn dần dần hiểu được La Tố hết thảy làm việc đều không phải là vì điên cuồng mà là vì tịch mịch cùng cuồng loạn, coi như trong lòng có một khối đen rất lớn vĩnh viễn không thể cắt đi—–

La Tố chính là từ lúc mười ba tuổi đã tự chìm vào trong thế giới của mình, hoặc là nói, anh mới chính là người bệnh, chưa từng hồi phục.

Hắn trong lòng thoáng có chút hiểu được, La Tố như vậy hậu đãi hắn, cùng với việc hắn có cái tên Andy là có quan hệ. Mà từ lúc bán đầu cho đến nay, La Tố từ từ ít gọi hắn là Andy mà xưng hắn là Bạch, có đôi khi cũng sẽ gọi bậy hắn là 'A Bạch', 'Tiểu Bạch' và vân vân. Lần đó anh rên rỉ gọi tên Andy kia cũng giống như tro bụi chậm rãi bị người quên đi, cũng dần dần cũng chẳng còn được nhắc đến. Chính là có đôi khi ánh mắt La Tố sẽ chuyên chú nhìn vào khoảng không một chút, giống như là trầm tư hoặc là thất thần, biểu tình khó lường, im lặng rất đáng sợ, không hề nói một lời, có lúc ngẫu nhiên lại phát ra một loại tiếng cười thực quỷ dị hoặc là khóc đến nức nỡ đánh vỡ đi trầm mặc, lúc không có người, anh còn có lúc tự mình nói chuyện.

Cổ quái này của anh cơ hồ như không ai biết, trừ bỏ hắn luôn đi bên cạnh anh.

Bạch Trạch trong lòng ần ẩn ẩn bất an, một vài ý tưởng mơ hồ thường thường chợt lóe lên trong đầu hắn rồi lại biến mất, lại luôn ở lúc hắn quyết định nghĩ rõ thì nó lại đột nhiên biến mất đi. Hắn cũng đã từng hỏi qua giáo sư Smith về cái tên Andy mà La Tố vẫn thường lẩm bẩm, rốt cuộc khi đó mới hiểu được rõ mọi chuyện. Nhắc đến chuyện của La Tố, vị giáo sư già đã muốn tóc hoa râm thoáng chốc giống như già đi mười tuổi, từ từ kể lại mọi chuyện, mà đáp án lại ngoài dự kiến —- La Tố thực ra chính là con trai của giáo sư, nhưng trước lúc anh mười ba tuổi thì anh một mực lớn lên tại cô nhi viện. Giáo sư lúc ấy vẫn luôn do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn là cố gắng vất vả tìm kiếm cô nhi viện kia để tìm anh trở lại.

—-Andy kia, xác thực là một cậu con trai người Hoa cũng sống cùng ở cô nhi viện kia, hai mươi năm trước, là khi anh ấy mười tám tuổi thì qua đời vì mắc chứng ung thư não. Hai mươi năm trước, La Tố khi đó chỉ mới mười ba tuổi cũng li khai cô nhi viện.

Sau này hắn mới chậm rãi phát hiện ra chính bản thân mình đã đối La Tố mà động tâm, giống như nuôi cây cỏ vậy, một mực quan tâm cùng giữ gìn, cứ như vậy mà đối với duy nhất một người là anh. Mà ngay khi hắn đối anh quan tâm nhiệt huyết như vậy, nghĩ này cũng là thực tự nhiên đi. Nhưng mà dần dần hắn nhận ra, trong cái động tâm của hắn, ngoại trừ đơn thuần thích còn có kèm theo cảm kích, ngưỡng mộ cùng đồng tình, thương hại. Ngay cả chính hắn đều không thể hiểu được rõ ràng. Hơn nữa càng ở cùng La Tố càng lâu, hắn trong lòng cũng hiểu được —- người nam nhân tuyệt đẹp này sẽ không vĩnh viễn yêu hắn, sẽ không là của một mình hắn, bởi vì tâm của anh đã sớm muốn phiêu đãng tới một nơi nào đó có người mà anh vẫn luôn mong nhớ đã vĩnh viễn không còn trên thế gian này nữa. Hơn nữa, hắn chỉ là một thực tập sinh sớm muộn gì cũng sớm chấp dứt mà trở về nước. Rốt cuộc cũng phải chia lìa thôi, này cũng là một kết cục không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.

Bởi vậy hắn thậm chí không nghĩ phải mở miệng nói cho La Tố nghe thứ cảm tình thập phần phức tạp đầy gút mắt này ra —- Bởi vì không cần thiết ....

Chính là, tại nơi xinh đẹp có buổi hoàng hôn khiến người đã đến không thể quên đi này, thân ảnh kia đứng ngay tại cửa sổ dương quang bao phủ đến chói chang, chậm rãi đối hắn mở miệng, "Bạch, nhớ kỹ, không cần thích anh." Thâm âm tựa như xa như gần, như nghiêm khắc lại phản phất đâu đó tiếng thở dài lẫn lộn.

Thật lâu sau đó, âm thanh của La Tố thực rõ ràng truyền đến từ phía đằng xa, "Anh nhớ kỹ, em, không phải là người anh thương nhớ." Nhắm mắt lại, hắn không muốn để bản thân phải lộ ra sự yếu đuối, tuy rằng là hắn tự nhủ như vậy, nhưng rốt cuộc âm thanh đã sớm muốn khàn khàn nức nở —-

Tuy rằng đã sớm biết hắn sẽ không thể có được người kia, chính là khi này hắn mới biết được, bị một người mình thích cự tuyệt, nguyên lai trong lòng thực đau đớn lắm.

Buồn cười nhất chính là, hắn còn chưa có thổ lộ đã bị người ta cự tuyệt mất rồi.

Bệnh viện càng lúc càng thêm bận rộn, càng không nói đến ngoại khoa giải phẫu, hắn thậm chí còn không có thời gian nghĩ đến tình hình đau khổ của bản thân như thế nào nữa kìa, mỗi ngày đều bận đến tối tắm mặt mũi. Mà người kia vẫn như vậy đối với hắn, cũng vẫn vừa là thầy vừa là bạn, dốc túi cùng thụ, có đôi khi lại đùa giỡn một phen, sống mắt lưu chuyển nhìn nhau, nhưng ẩn chứa bên trong rốt cuộc cũng chỉ hiện lên một thứ tình bằng hữu mà thôi. Hắn chôn sâu tình cảm thầm kín của mình, chôn sâu vào tận đáy lòng, dùng hết tất cả tâm lực đổ dồn vào trị bệnh cứu người che đi.

Một năm thấy vậy mà thoáng cái đã qua, ngày hắn trở về, La Tố tiễn hắn đến sân bay. Ngày đó thời tiết quả thực tốt lắm, rất sáng sủa. Hắn yên lặng nhìn rõ gương mặt người trước mắt, sau một lúc lâu chính là một nụ cười đến tự đáy lòng hắn —-

"Hẹn gặp lại, King." Dừng một chút, hắn lại nhìn sang khoảng không bên cạnh La Tố, "Hẹn gặp lại."

Không chút do dự xoay người rời đi.

Hắn biết chính mình sẽ từ từ buông tay, bởi hắn tin tưởng sẽ có một ngày như vậy. Thời gian là thứ thuốc tốt nhất có thể xóa mờ vết thương tình cảm nhân gian a.

Nhưng mà, trải qua đoạn năm tháng khó quên này, làm cho hắn yêu một người lần đầu tiên, hắn cho tới bây giờ cũng không hề hối hận.

King, tôi sẽ nhớ rõ, anh vĩnh viễn chính là một người bạn hiền của tôi, không hơn.

Bên tai giống như truyền đến tiếng ca động lòng người của nhóm nhạc Hải Yêu, mặt hướng trời xanh, hắn không tiếng động mỉm cười ——

Đến nha, chúng tôi là những người anh hùng thần thoại Hy Lạp.

Hãy dừng lại, lắng nghe lời ca của chúng tôi cùng sướng.

Không có chiếc thuyển nào có thể cập được bến bờ đảo Tắc Nhâm xinh đẹp.

Trừ khi bạn lắng nghe tiếng ca chúng tôi cùng sướng.

Những lời ca duyên dang đem đến cho bạn khoái hoạt cùng trí tuệ.

Cùng với bình an trên thuyền tiến đến.

Tiên nữ Tắc Nhâm là người vùng quê nhỏ.

Là vị thần anh hùng qua gian khổ bôn ba.

Chúng tôi cơ trí như thần tựa nhật nguyệt chiếu rọi nhân gian.

Biết rõ nhân gian chuyện tình yêu cùng chiến tranh đau khổ.

Chương 35

"Tôi hiện tại thích ai anh còn không biết? Anh nghĩ rằng tôi và anh có mấy trái tim a? Hơn nữa, nếu tôi còn thích anh ấy thì làm sao mỗi ngày tôi đều cho anh ở đây để anh giống như ông hoàng tác oai tác quái với tôi chứ?" Bạch Trạch ngữ khí có chút giận dỗi, thở dài, "Tôi không có lừa dối anh, King chính thật là người đầu tiên làm cho tôi rung động, mà cảm tình năm đó của tôi đối với hắn cũng thập phần phức tạp, chúng tôi kì thật không phải là một nửa của nhau đâu, mà hai người trong lòng cũng rõ ràng điều này, cho nên năm đó anh ấy quyết đoán cự tuyệt tôi, tuyệt đi ý niệm trong đầu tôi. Tôi quả thực là cảm kích lắm, bởi trên đời có một số việc phải nõi rõ, phải suy nghĩ kỹ càng thì mới có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt hơn được."

"Tôi không thích hắn bính cậu." Vẫn như trước lạnh lùng, ngữ khí vang lên âm thầm mang theo lửa giận. Nhớ tới Bạch Trạch hắn cư nhiên để cho tên kia thân mật mà cũng chẳng thèm ngăn lại làm cho y thập phần không thoải mái, cảm giác tựa như chính mình bị người khác nhìn trộm cũng chẳng khác là bao.

Bạch Trạch nhìn thấy khuôn mặt y không còn hờn giận của y thì cảm thấy hiểu rõ, chủ động tới gần ôm lấy thắt lưng y, gối đầu vào hõm vai y nhẹ nói, "Là tôi sơ sót, về sau tôi sẽ chú ý không cho hắn tùy tiện bính tôi, được không?" Lời nói đầy ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an Lãnh Tĩnh, "King cũng có thể xem như là một nửa thân nhân của tôi, hắn mặt ngoài phóng đãng, nhưng kỳ thật trong lòng thực khổ tâm, không thể từ bỏ được hình bóng người kia. Anh ấy đối tôi cũng chỉ giống như đối một cậu em trai bình thường để quan tâm chiếu cố thôi. Anh biết không, kỳ thật..." Dừng một chút, Bạch Trạch nháy mắt mấy cái rồi lại tiếp tục mở miệng, "Kỳ thật anh phải là đi cảm ơn anh ấy a. Nếu anh ấy năm đó đối tôi không phải là quyết đoán cự tuyệt như vậy, làm sao có thể đến phiên anh ở bên tôi như bây giờ đâu? Làm sao có chúng ta bây giờ? Anh nói có phải hay không a?"

Lãnh Tĩnh tự dưng ngẩn ra, hình như có chút sở ngộ, cúi đầu gắt gao quay người ôm lấy thân thể ấm áp của hắn vào trong lồng ngực mình, nhưng vẫn là có chút rầu rĩ không vui hôn lên trên cổ hắn, chậm rãi hôn xuống từng đợt từng đợt, "Cậu là của tôi, đừng cho người khác bính." Đây là điểm mấu chốt đó.

"Hảo, không cho người khác bính." Hắn mỉm cười nâng lên chiếc cổ thon dài của mình lên, tạo điều kiện cho y có thể thuận tiện liếm hôn.

Không khí trong phòng dần dần trở nên nóng bỏng, Lãnh Tĩnh bỗng nhiên từ xương quai xanh chuyển đến liếm lộng vành tai mẫn cảm của hắn, "Không cần gặp lại anh ta." Âm thanh đầy từ tính lại giống như mệnh lệnh, vừa bá đạo lại vừa giống như tiếng khẩn cầu.

Thân thể Bạch Trạch thoáng run lên, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ tránh đi y một chút, thở dồn, "Này, làm sao có thể chứ." "Cậu không muốn?" Thanh âm phát ra không tự kìm hãm được cất cao, khẩu khí lại lạnh lẽo xuống, Lãnh Tĩnh không tự chủ được dùng sức nắm chặt cánh tay hắn. Hắn đau, nhưng khóe miệng lại hàm ẩn chút ý cười tiến lên hôn nhẹ xuống cằm y, "Anh ấy lần này đến Trung Quốc hẳn là đã xảy ra chuyện gì, tôi có chút lo lắng nhưng anh ấy lại không chịu nói rõ cho tôi biết, tôi lại là bằng hữu của anh ấy cho nên muốn giúp anh ấy một phen thôi. Huống hồ, anh ấy hiện tại mỗi ngày đều đến bệnh viện ngồi, tôi như thế nào có thể không gặp anh ấy đây? Chẳng lẽ anh muốn đem tôi nhốt trong nhà không cho tôi ra cửa?"

Lãnh Tĩnh nghe vậy thì hơi hơi xuất thần, tựa hồ bắt đầu còn thật sự tự hỏi này có nên làm như vậy không a?

Hắn cảm thấy thực buồn cười nha, nhịn không được mà gõ nhẹ cái trán y một cái, "đông", không nhẹ không nặng gõ một cái. Lãnh Tĩnh theo bản năng xoa xoa trán, khó hiểu nhìn hắn giống như hỏi —- cậu mắc mớ gì gõ trán tôi?

Bạch Trạch khóe mắt thoáng cong lại, thanh âm sung sướng nói, "Ngu ngốc, thật sự muốn đem tôi nhốt lại hay sao chứ?" Thực là bá đạo a.

Y nhìn thấy người trong lòng ngực cười vui đến như vậy, ánh mắt trong trẻo mỹ lệ, rốt cuộc nhịn không được mà hôn lên mi mắt hắn, còn thật sự vô cùng nhìn hắn, nhẹ nhàng mà trả lời, "Phải, tôi nghĩ muốn xem cậu" Lời phát ra tự nhiên vô cùng, từng chữ từng chữ giống như rất thật tâmBạch Trạch trong nháy mắt như dại ra, có chút xấu hổ, cũng lại có một tia ngọt ngào ẩn chứa.

"Cho phép anh buổi tối xem tôi." Gắt gao ôm lấy thân thể lạnh băng của y, Bạch Trạch cúi đầu chôn vào trên hõm vai y, hai má ửng đỏ không dám trở ra.

Lãnh Tĩnh mân mê bờ cổ thon đã muốn ửng đỏ của hắn, trong lòng có một mạt cảm giác không thể nói rõ, rốt cuộc hôn một cái lên cổ người yêu trong lồng ngực mình kia, ôm lấy hắn trở về phòng ngủ.

Đêm lạnh như nước, dịu dàng dài lâu.

Sáng hôm sau, Bạch Trạch vẻ mặt mệt mỏi được Lãnh Tĩnh đưa đến bệnh viện. Ân, tối hôm qua hai người ở trên giường triền miên nhiệt tình kịch liệt, song phương đều thực động tình. Lãnh Tĩnh lại bởi vì lần thứ hai "ăn" mà tác hoan không ngừng nghỉ, mãnh liệt tiến quân. Mây mưa trải qua, rốt cuộc nghỉ ngơi một chút hắn cũng không có, bởi cái người bên người hắn hai tay đang không ngừng sờ loạn liếm hôn, có chút ăn giấm chua bắt hắn phải cam đoan với y nào là "toàn tâm toàn ý", "tuyệt không nhị tâm", hơn nữa còn có phải hứa "kiên quyết không cho ai động chạm", "mau chóng giúp bằng hữu giải quyết vấn đề sau đó liền tống hắn đi" – một đống hiệp ước thật không đâu vào đâu a. Hai người cứ dây dưa tới hơn nửa đêm, rốt cuộc sau đó chỉ một mình y hành quân lặng lẽ cho nên hơi cuối cùng bất mãn mà tạm thời tha cho hắn a. (em Trạch ngất =)) )

Lúc xuống xe, Bạch Trạch nắm lấy bàn tay phải lạnh như băng của y, nghiêng người hôn lên mặt y một chút, "Tôi sẽ nhớ anh. Còn có, nếu lo lắng thì có thể đến đây thị sát a." Hắn cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của y rồi nhấc chân bước xuống xe.

Yêu nhau là phải cùng nhau trải qua bôn ba nan khổ, vô luận như thế nào hắn cũng phải hiểu cảm thụ của chồng hắn a.

Lúc đi vào đến văn phòng, quả nhiên là không ngoài dự đoán, La Tố vẫn là ngồi trên chiếc ghế xoay của hắn. Nghĩ tối hôm qua hắn cùng Lãnh Tĩnh cam đoan đủ loại, còn có người này tùy hứng đến chơi như vậy, hắn không nghĩ sẽ cùng La Tố chơi trốn tìm lẩn quẩn đâu, cho nên trức tiếp mở lời hỏi La Tố, "Buổi tối có rảnh không? Chúng ta cùng nhau nói chuyện." Không cho đối phương có cơ hội để cự tuyệt.

La Tố sắc mặt cổ quái nhìn hắn, "Em hiện tại chuyển thành 'nữ vương' rồi? Có muốn anh tìm cho em roi súy hai hạ hay không a?" (roi súy hai hạ là cái j? roi quản chồng?)

"Đừng có cợt nhả nữa. Tôi biết anh hiện tại thực nhàn rỗi, vậy tan tầm đi theo tôi đi."

La Tố mở lớn mắt, đầy hứng trí nói, "Chúng ta là lén đi hẹn hò, em không sợ tên chồng băng sơn của em ghen a?"

"Anh ấy so với anh còn hiểu lí lẽ hơn." Hắn đương nhiên là đang vì chồng mà biện hộ không đỏ mặt, "Chỉ cần anh an phận một chút, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được rồi."

"Ách—-" Bạch Trạch nhìn La Tố, cảm thấy thực rầu rĩ mở miệng, "King, tôi thực lo lắng cho anh."

"..." Đôi mắt xanh biết nhìn hắn, chính là không có nói gì. Sau một lúc lâu, "Em sẽ làm cho anh cao hứng đi, ha hả." Cười nheo mắt lại, nhưng hiện lên chính là một cái cười khổ cho mình mà thôi, thậm chí còn mang theo một tia ẩn ẩn đau thương. Nhìn La Tố một chút, rốt cuộc Bạch Trạch trong lòng cũng có chút sáng tỏ. Hắn không có tiếp tục nhiều lời, chính là trong lòng thực cảm khái, là nên để dây dưa huyễn vọng như vậy, hay là vẫn để y tiếp tục bị vòng dây trói quấn quanh vĩnh viễn sống trong hư ảo đây? Cây thuốc phiện là một cây có độc đi, nhưng dù sao nó cũng giúp con người ta quên đi thống khổ mang thêm sảng khoái, một khi chạm vào sẽ giống như đến một thế giới kì huyễn tuyệt vời — nhưng nếu cứ nhiều lần như vậy mà không tìm cách ngăn trở, vĩnh viễn sẽ làm cho thế gian chìm vào thống khổ, ngay cả một hơi để thở cũng sẽ chẳng còn cơ hội đâu.

Bạch Trạch có chút do dự, cuối cùng vẫn là quyết định lấy ra di động từ trong túi gọi điện thoại cho Lãnh Tĩnh – y chính là chồng của hắn a, y có quyền tham dự vào trong cuộc sống của hắn. Đồng thời hắn cũng đã biết, rằng hắn chính thực đã có một bờ vai để chính mình dựa lấy đi.

Buổi tối, nhà hàng xx

Ngồi im lặng ở một góc phòng trong nhà hàng cao cấp, La Tố cầm trong tay ly rượu hồng, ánh mắt mê li, hai tay thoải mái tựa người vào trên chiếc ghê sô pha màu đỏ, không thèm để ý đến bốn phía lại thình thoảng có người tò mò kinh diễm nhìn đến mà vẫn nhất phái thong dong tao nhã giống như một vị đế vương — vài người trời sinh liền may mắn đã nhận được ánh mắt ca ngợi của thế gian a. Anh sóng mắt lưu trạm, nhấp một ngụm hồng rượu trên tay —-

"Liền bởi vì cái tên tật phu kia của em mà ngay cả bằng hữu từ phương xa tới em cũng không mời đến nhà chơi sao? Anh thật lâu chưa có ăn qua đồ ăn em làm a." Hai mắt xanh biếc nhìn hắn, giống như là thật hấp dẫn nha.

Tật phu? Thực chính xác quá đi. Bạch Trạch có chút xấu hổ nói, "Biết anh ấy là bình dấm chua hạng nhất như vậy rồi, anh còn đi chọc anh ấy làm gì? Đem anh ấy chọc giận, anh thì có thể phủi tay bỏ đi, còn tôi đây liền phải vắt não ra trấn an anh ấy a."

La Tố không cho là đúng, "Có hay không người ta nói em thực xem nhẹ bạn bè đi?"

Nhún nhún vai, "Có a."

Nhíu mày, "Ai?"

"Hoa Hoa con mèo nhà tôi a."

"Chỉ là con vật thôi nói làm gì." La Tố nở ra một nụ cười đến mị hoặc, tùy tay vuốt vuốt phần tóc rối, "Anh không thích cái tên kia," nhìn thấy liền không thuận mắt a.

"Tôi biết anh không thích hắn" Bằng không ngày hôm qua anh cũng sẽ không như vậy chọc tức Lãnh Tĩnh a. "Tôi thích là tốt rồi. Anh cũng nói là không thích anh ấy, tôi như thế nào dám mang anh đến nhà? Nhà tôi vừa nhỏ vừa chật, hai người tùy hứng đấu đá nhau phá nhà của tôi, tôi sẽ lột da mấy anh cho mà xem."

"Vật nhỏ, em ngày càng hung hãn nga."

"Nói đi, anh rốt cuộc thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi?"

La Tố trưng ra bộ dáng chắng sao cả đối hắn nói, "Chuyện gì là chuyện gì? Anh ở đây nghỉ chơi dài hạn, chẳng lẽ không thể đến xem em sao? Em thật không lương tâm a, ngày lễ tết không chịu đến thăm anh, anh đây liền đến thăm em cũng không được?"

Hắn liền cảm thấy vô lực với người này a, vẫn cứ như vậy thích càn quấy, "Mấy năm gần đây, mỗi lần tôi gọi điện thoại đến là ai không chịu tiếp, nhắn tin cũng không thèm nhắn trả? Hai năm trước chỉ có duy nhất một lần anh gọi về cho tôi, có nhớ khi đó anh nói với tôi cái gì hay không?" Không quan tâm là La Tố đang dùng mị nhãn ném tới hắn, hắn cứ tiếp tục nói, "Anh nói anh bề bộn nhiều việc, bảo tôi không cần sang Mỹ thăm anh," dừng một chút, "Không muốn gặp mặt, cho tới bây giờ đều chính là anh."

"..."

"King, tôi vẫn nghĩ muốn nói với anh, tôi đã không còn yếu ớt như xưa, còn có— anh cũng không có nhiều mị lực đến như vậy, tôi sẽ không ngu xuẩn mà tự mình treo mình lên trên cây, sẽ yêu anh đến chết đâu. Anh có biết, trốn tránh chưa bao giờ là phương pháp tốt nhất cả mà." Lời hắn nói một mà nghĩa có hai, mắt nhìn thẳng vào La Tố. Đã muốn bốn năm trôi qua, cũng đủ xóa mờ vết thương năm nào của hắn rồi đi.

La Tố một hơi uống hết ly rượu đỏ, nhìn hắn, "Cậu quả là một người biết hướng phía trước mà đi a."

"Vậy còn anh?" La Tố nhất thời không nói gì, tao nhã cắt thịt bò đưa vào trong miệng, "Em cũng đã biết, anh là người sống cùng quá khứ."

"Anh có biết anh hiện tại bao nhiêu tuổi rồi hay không?" Bạch Trạch thở dài, nhịn không được mà hỏi.

"Ba mươi bảy, làm sao vậy?" Bộ hắn không biết mình hỏi câu hỏi thực trẻ con lắm sao?

"Anh sai rồi, anh hiện tại mười ba tuổi, vĩnh viễn chỉ có mười ba tuổi thôi." Cuộc sống đối với người kia mà nói, vĩnh viễn dừng lại ở mức mười ba kia.

Trong lúc nhất thời La Tố dừng lại động tác, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, "Em quả nhiên biết."

"Là anh cũng không có kể cho tôi. Nhớ rõ lúc tôi về nước, ở sân bay tôi đã nói gì với anh hay không?" Một năm như hình với bóng cùng nhau cũng đủ cho hắn hiểu rõ tình huống của y rồi đi.

Nheo lại mắt, giống như lời nói kia của hắn thực làm mình ngạc nhiên lắm, "Em hướng anh nói 'hẹn gặp lại' hai lần".

"Chúng ta đều biết thế giới này không có quỷ ma, như vậy anh nói xem, ngoài anh ra, tôi là hướng ai nói hẹn gặp lại đây?" Ánh mắt hắn sắc bén lắm, gằn từng tiếng rõ ràng thẳng đến mục tiêu, "Nói cho tôi biết, anh ấy bồi anh bao lâu?" Hắn biết chính mình giờ phút này thậm chí có chút tàn nhẫn, chính là hắn không thể không nói, cũng đã không thể quay đầu lại.

La Tố khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt lạnh lùng, cười nhưng chẳng có ý cười đâu, "Ha hả, em không phải nói anh là vĩnh viễn mười ba tuổi không phải sao, vậy em nói đã muốn được bao lâu rồi đây?"

Kỳ thật đáy lòng đã sớm ẩn ẩn có đáp án, giờ phút này nghe La Tố chính miệng thừa nhận, hắn vẫn là cảm thấy một cổ không nói nên lời ẩn chứa. Hai mươi bốn năm sống cùng ảo giác, lúc nào cũng khắc khắc bồi tại bên người mình một cái ảo tưởng giả dối. "Có nghĩ là nói chuyện anh ấy là người thế nào không?"

Khóe miệng hiện lên giọng mỉa mai, "Ha hả, Bạch, cảm thấy anh thực đáng thương cho nên muốn làm tri tâm tỷ tỷ của anh sao?"

"Anh là thực đáng thương, tôi không đồng cảm anh nghĩa là tôi là động vật máu lạnh. Chính là này trên đời người đáng thương so với anh chỗ nào cũng có, bệnh nhân trên tay anh cũng không phải đều là mắc bệnh nan y không chữa được hay sao, bọn họ so với anh còn đáng thương hơn một trăm lần kìa. Tôi đối việc làm tri tâm tỷ tỷ của anh không chút hứng thú, bất quá đêm nay tôi nguyện làm tri tâm ca ca lắng nghe tâm sự của anh." Bạch Trạch nghiêm túc một hơi nói hoàn.

"Phải không, em nhưng thật ra hội khai đạo nhân, có phải hay không có học qua tâm lý học mà sao càng nói càng thâm nha." nháy mắt vài cái, "Nói cho em biết một tin tốt, Andy đi rồi..." Lời này nói ra giống như ẩn chứa tuyệt vọng, vang đâu đó u buồn.

Bạch Trạch trong lòng căng thẳng, "Ý anh là anh ấy tiêu thất rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro