Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chằm chằm vào ly rượu chưa uống hết trong tay Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng sau khi y tỉnh lại có lẽ cũng sẽ không uống tiếp. Dù sao bọn hắn cũng đã lạy xong tam bái, là đạo lữ danh chính ngôn thuận, có câu nói phu thê vốn là một thể, hắn giúp Lam Vong Cơ uống hết chỗ rượu còn lại cũng coi như là y tự mình uống, vì vậy dứt khoát lấy chiếc ly từ trong tay Lam Vong Cơ, một ngụm uống hết nửa ly rượu còn lại.

Tuy trong lòng hắn có rất nhiều lý do tự thuyết phục mình, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn không nỡ lãng phí. Cho dù Thiên Tử Tiếu hiện giờ hắn muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, Lam Vong Cơ giấu cho hắn rất nhiều trong Tĩnh Thất, còn thường xuyên mang cho hắn từ Thải Y trấn, có lẽ trước đây quen nghèo khó rồi, lại nhớ nhung loại rượu này nhiều năm như thế, bây giờ một chút xíu cũng không muốn lãng phí.

Sau khi uống hết rượu, Ngụy Vô Tiện chẹp chẹp môi hai cái, trong lòng thầm nói, tại sao cảm thấy rượu được Lam Vong Cơ uống qua ngon hơn ly rượu kia của mình ấy nhỉ?

Cười lắc lắc đầu, hắn lại nằm úp sấp trên bàn cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt đang ngủ của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ người này bình thường luôn trong bộ dạng nghiêm túc, vãn bối trong tộc, thậm chí cả những người đồng lứa tuổi đều đối với y có chút kính sợ, nhưng sau khi hai người biết rõ tâm ý của nhau, Ngụy Vô Tiện mới biết cái người bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng băng sương này thực ra rất là dịu dàng từ trong xương tuỷ, đặc biệt là với mình.

Dáng vẻ khi ngủ lúc này càng lộ ra vẻ trầm tĩnh, có lẽ không quen với sự kích thích của rượu, bị cay đến mức ứa ra chút nước mắt, hàng lông mi dài như lông quạ vẫn còn vương chút ánh nước.

Khóe môi cũng còn chút rượu chưa khô, hơi ướt át, Ngụy Vô Tiện nhìn đến nỗi có chút tâm trí bay bổng, chỉ cảm thấy môi y trông cực kỳ mềm mại, nhịn không được muốn tiến lại gần hôn một cái. Đương nhiên, hôn lên thật sự rất mềm mại, hắn sớm đã tự mình thể nghiệm rất nhiều lần.

Ngẩn ngơ ngắm phu quân nhà mình một trận, Ngụy Vô Tiện thấy y mãi vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, sợ ngồi như vầy ngủ sẽ không thoải mái, dứt khoát quyết định đỡ y đi đến giường để ngủ.

Quàng một tay y ra sau cổ mình, Ngụy Vô Tiện tốn rất nhiều công sức mới đỡ được y đứng dậy, quá trình kéo đến giường cũng có chút gian nan.

Lam Vong Cơ người này trông mảnh khảnh, nhưng trọng lượng không hề nhẹ, cơ bắp trên người rất săn chắc, Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết rất rõ điều này, nên đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trước khi đặt y lên giường, nhưng trên thực tế thì vẫn khó khăn hơn một chút so với hắn tưởng tượng, nguyên nhân chủ yếu là do cơ thể bây giờ của hắn thực sự đã nhỏ hơn.

Kiếp trước hắn và Lam Vong Cơ có chiều cao xấp xỉ, sống lại đời này, mặc dù cũng không thấp, nhưng khi hắn đứng chung với Lam Vong Cơ vẫn là có một chút cách biệt rõ ràng. Chẳng qua chút cách biệt này cũng rất vừa vặn, mỗi lần hắn ngẩng đầu lên, Lam Vong Cơ cúi đầu xuống, môi hai người sẽ dán vào nhau một cách hoàn hảo.

Có lẽ là bởi vì trước đây thân thể này chịu rất nhiều ngược đãi, ở Mạc Gia Trang cả ngày không đủ ăn, bị suy dinh dưỡng, thân thể có chút teo tóp. Ban đầu Ngụy Vô Tiện còn có chút ghét bỏ, dù sao thân thể nhỏ bé quắt queo này kém xa thân thể ban đầu kia. Nhưng bây giờ như thế này lại có ưu điểm của như thế này, mỗi lần Lam Vong Cơ ôm hắn, là gần như có thể hoàn toàn ôm trọn hắn trong vòng tay. Cảm giác được bao bọc trong sự ấm áp của đối phương rất tuyệt, khiến hắn an tâm vô cùng, Ngụy Vô Tiện càng không thèm lo lắng đến bất kỳ điều gì nữa.

Tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng đưa được Lam Vong Cơ lên ​​giường, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đột ngột thả lỏng ra như vậy, hắn sơ ý một cái, đã bị sức nặng của cơ thể Lam Vong Cơ kéo ngã, trực tiếp té sấp lên trên người Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện ui da một tiếng, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc va vào đôi mắt nhạt màu đó.

Trước đây hắn đã nằm sấp ngủ trên người Lam Vong Cơ rất nhiều lần, đã quen với tư thế này từ lâu, cho nên vẻ mặt của hắn rất ung dung, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn có chút vui mừng: "Lam Trạm cuối cùng ngươi tỉnh rồi ha, có điều như vậy ngươi ngủ cũng không bao lâu ...."

Thấy Lam Vong Cơ đã tỉnh, Ngụy Vô Tiện lại nhịn không được bắt đầu thể hiện bản tính hay nói của hắn: "Ngươi dậy sớm một chút thì tốt rồi, đưa ngươi lên giường tốn nhiều công sức của ta ghê, ngươi nói tửu lượng của ngươi kém, đúng thật là kém, đây mới uống nửa ly đã ngủ mất ......"

Hắn phàn nàn một hồi, lại đột nhiên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Chớp chớp mắt, hắn nhìn Lam Vong Cơ: "Lam Trạm?"

Nhưng Lam Vong Cơ không đáp lại hắn, chỉ nhìn hắn chăm chăm không chớp mắt.

Thế này có chút không đúng lắm, từ sau khi đối phương biết thân phận thật sự của hắn, mặc kệ hắn nói cái gì, Lam Vong Cơ cũng sẽ đáp lại hắn, đã lâu không thấy y trong tình huống không nói một lời như vầy, hơn nữa ánh mắt của y cũng có chút không giống với bình thường. Đôi mắt nhạt màu đó luôn hiện ra vẻ thanh lãnh, nhưng bây giờ lại như bùng lên ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào hắn, như thể muốn nhìn thủng ra một lỗ trên người hắn.

Ngụy Vô Tiện rốt cục nhận ra được điều gì đó, hỏi: "Lam Trạm, ngươi say rượu phải không?"

Lam Vong Cơ rốt cuộc mở miệng: "Không có."

"......" Thông thường mà nói, người nói mình không say thì chắc chắn là đã say. Mặc dù Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ không bao giờ nói dối, nhưng hành vi cử chỉ lúc say rượu không thể do bản thân y kiểm soát.

Ngụy Vô Tiện giơ hai ngón tay lên lắc lắc trước mặt y: "Lam Trạm, đây là bao nhiêu?"

Lam Vong Cơ lập tức nắm lấy ngón tay hắn, nghiêm túc nói: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện cố gắng đè nén cơn buồn cười, nói: "Ta ở đây nè, đừng kêu nha, ta hỏi ngươi đây là bao nhiêu?"

Vừa nói hắn vừa lắc lắc ngón tay của mình, cố gắng rút ngón tay ra khỏi tay Lam Vong Cơ. Nhưng không ngờ đối phương nắm rất chặt, hoàn toàn không rút ra được, mà cái tay đang nắm ngón tay của hắn cũng lắc lư theo các ngón tay của hắn. Vừa lắc vừa lặp lại: "Ngụy Anh."

Thấy giãy thoát không được, Ngụy Vô Tiện cũng từ bỏ việc phản kháng, trực tiếp nắm lấy tay Lam Vong Cơ bắt đầu cùng đùa nghịch, cười nói: "Người khác đều say trước ngủ sau, ngươi ngược lại ngủ trước say sau, Lam Trạm, ngươi còn nhớ hồi nãy chúng ta đã làm gì và bây giờ chúng ta sắp làm gì không?"

"Nhớ."

"Hửm?"

"Bái đường."

"Sau đó thì sao?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm một lúc, nhưng không buông bàn tay đang nắm mấy ngón tay của hắn ra, mà dùng tay kia tháo mạt ngạch của mình xuống, sau đó nhanh chóng dùng mạt ngạch cột lung tung tay hai người lại với nhau.

Ngụy Vô Tiện: "?"

Dùng một tay để cột mạt ngạch tất nhiên là cột không chặt, nhưng sợi mạt ngạch dài, Lam Vong Cơ sau khi quấn khá nhiều vòng như thế cũng miễn cưỡng xem như đã trói tay hai người lại với nhau.

Ngụy Vô Tiện trợn mắt há hốc miệng nhìn động tác của y: "Lam Trạm, ngươi định làm gì? Ngươi muốn chơi trò bắt trói thì chỉ cần trói ta thôi chứ? Trói cả hai chúng ta lại với nhau là chuyện gì đây? Còn nữa, tuy ngươi say rồi, nhưng ngươi còn nhớ ý nghĩa mạt ngạch nhà các ngươi là gì không? Có thể tùy tiện trói lung tung như vậy hả?"

"Ừm."

"......"

Ngụy Vô Tiện có chút bất lực, cảm thấy Lam Vong Cơ say rượu hình như hơi ấu trĩ, nhưng lại không biết rốt cuộc y muốn làm gì, chỉ có thể hỏi: "Lam Trạm, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì vậy?"

Lam Vong Cơ cũng không nói thêm gì, sau khi buộc mạt ngạch xong liền đứng dậy khỏi giường, kéo Ngụy Vô Tiện đi ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện vốn không có ý định ra ngoài vào lúc này, nhưng một tay của hắn đã bị cột chung với tay Lam Vong Cơ, hắn không muốn đi cũng bị mang đi.

Thấy Lam Vong Cơ trực tiếp chuẩn bị dẫn mình ra ngoài, Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới tay hai bọn hắn vẫn đang cột chung, vội vàng kêu to: "Lam Trạm! Ngươi đợi đã! Tay của chúng ta vẫn đang bị cột chung đó! Như thế sẽ bị người khác nhìn thấy!"

Lam Vong Cơ đầu không hề ngoảnh lại tiếp tục kéo hắn đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Ừm, cho người ta thấy."

"......"

Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nhận ra Lam Vong Cơ là cố tình, y chính là muốn quang minh chính đại bày mình ra cho người khác xem, tuyên bố với tất cả mọi người, đây là người của ta.

Lúc y tỉnh táo hành vi đoan chính tất nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng lúc say rượu thì khác rồi. Rất nhiều người trong lúc say sẽ chủ động làm những việc trong tiềm thức mình muốn làm, có lẽ Lam Vong Cơ bây giờ chính là tình huống như vậy.

Tuy trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút vui vẻ, nhưng lại cảm thấy sự việc sẽ tệ hơn.

Ban đầuchỉ là muốn lén lén lút lút bái đường, dù sao đó là chuyện của hai người bọn hắn,không liên quan gì đến người khác, ít người biết chuyện cũng bớt rắc rối hơn.Nhưng bây giờ thì hay rồi, bị Lam Vong Cơ trói tay thế này đi một vòng ở bên ngoài, có lẽ toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều sẽ biết chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro