Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay vào lúc này, địa lao truyền đến một trận tiếng bước chân nhè nhẹ, từ tiếng bước chân có thể nghe ra, người này rất phong lưu nho nhã.

Vốn là đã gần như tuyệt vọng Bạch Y Kiếm Khanh bỗng nhiên có loại cảm giác kích động, dường như mỗi lần nhìn thấy nam nhân tuyệt mỹ Bạch Xích Cung này tâm tình đều giống nhau nóng rực lên.

có lẽ là bởi vì Bạch Xích Cung phát hiện điểm đáng ngờ, rốt cuộc biết là y bị oan uổng , cho nên tự mình đến đây xin lỗi muốn đem y ra khỏi đây.

Bạch Y Kiếm Khanh không khỏi mỉm cười , bỗng nhiên có khí lực, chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy.

Bạch Xích Cung chậm rãi đi đến ngục thất , gọi cai ngục mở khóa, âm thanh lạnh như băng kia khiến nụ cười trên mặt Bạch Y Kiếm Khanh hơi cứng đờ.

"Như Lang...." y thấy Bạch Xích Cung chậm rãi đến gần, dường như hắn mỗi lần như vậy đến gần y, y đều không tự chủ được trong lòng rung động. Mà lúc này y lại thấy Bạch Xích Cung một đôi con ngươi lạnh băng tựa như hàn quang di động, vẫn đẹp đến như vậy nhưng cũng băng lãnh đến không mang theo một tia ấm áp.

"Ngươi hãy thành thật nói, đến cùng ngươi cùng với nàng đã bao lâu?, từ khi nào làm ra loại sự tình này?" Bạch Xích Cung ánh mắt lạnh như băng đảo qua thân hình cuộn tròn của Bạch Y Kiếm Khanh, như phải xem thấu toàn bộ tâm can của y.

Bạch Y Kiếm Khanh không muốn xem đến cái biểu tình lạnh như băng này của người mà y yêu, rũ con ngươi xuống, phát hiện tay mình khẽ run, vì vậy liền lơ đãng kéo tay vào trong tay áo, không có cách nào che giấu tâm tình đã kích động đến cực điểm này của mình, thần sắc dần dần mờ đi:" ngươi tự nhiên không tin ta , ta còn cái gì có thể nói"

"Ngụy trang đến cũng thật giống đi, Bạch Y Kiếm Khanh, nhưng đáng tiếc ngươi cùng Lý Cửu Nguyệt thông đồng không tốt, diễn một màn như thế liền tưởng đã gạt được ta? nhìn bộ dáng nàng với ngươi dịu dàng thắm thiết, các ngươi chắc đã qua lại rất lâu đi. Bạch Xích Cung vẫn là lạnh lùng nhìn y, trên mặt vẫn cứ bình tĩnh mà thốt ra những lời ngoan độc.

"Đại phu nhân có lẽ có ẩn tình khác, ngươi đừng oan uổng nàng"

Đỗ Hàn Yên vì sao lại nói là chính y cùng Lý Cửu Nguyệt có gian tình, ngày ấy tại phía ngoài phòng, kỳ thực nàng không phải nhìn thấy y đối Bạch Xích Cung làm cử chỉ lấy lòng, mà phát hiện sự tình của Lý Cửu Nguyệt mới vội vã rời đi, chỉ có điều chuyện như vậy thực sự không thể hảo nói ra miệng rõ ràng, mới đưa đến hiểu lầm, chẳng lẽ là Lý Cửu Nguyệt chính mình nói?

(đoạn này qt dịch khó hiểu quá tui đọc hoa cả mắt)

Nhưng mà Bạch Y Kiếm Khanh không nghĩ ra, Lý Cửu Nguyệt thì tại sao đối Đỗ Hàn Yên nói như vậy, chẳng lẽ là có ý định vu oan ? thế nhưng bộ dáng thương tiếc của nàng lúc đó tuyệt không phải là giả bộ, hơn nữa một nữ nhân thiện lương như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó, vả lại không duyên cớ nào nàng lại tự hại chính bản thân mình a.

Nếu như không phải Lý Cửu Nguyệt cố ý vu oan, chính là có người trong bóng tối giở trò, Bạch Y Kiếm Khanh rất rõ ràng chính mình sau khi đưa Lý Cửu Nguyệt về liền rời đi không làm cái gì , thế nhưng tại Bạch gia trang không có ai biết hành tung của y, cho dù có người biết, cũng sẽ không vì y đứng ra làm sáng tỏ cho sự trong sạch của chính mình.

Lần này khó mà giải được nỗi oan. Làm cho y khổ sở chính là, Bạch Xích Cung cư nhiên hoàn toàn không tin y, thân là tình nhân, thế nhưng tín nhiệm cơ bản nhất cũng không làm nổi...

Không, y sai rồi, kỳ thực bọn họ căn bản không phải tình nhân đi! nỗ lực ba năm qua của y chỉ như đang nói chuyện viển vông, Bạch Xích Cung căn bản chỉ xem y là công cụ tiết dục mà thôi. Như vậy dựa vào cái gì mà muốn hắn tha cho mình?

Nghĩ tới đây, Bạch Y Kiếm Khanh tự giễu nở nụ cười. Quả nhiên, toàn là y tự mình đa tình, Bạch Xích Cung khoảng thời gian này bỗng dưng chuyển biến, bất quá là muốn y tự đơn phương một giấc mộng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro