Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Thiên bị đuổi giết đã lâu, phiêu bạt trên giang hồ nhiều năm, tạo thành tính cách quái gở, tuy rằng trong lòng cảm kích, trên mặt lại không chút biểu tình, chắp tay muốn đi, nhưng bị Doãn Nhân Kiệt ngăn lại.

"Tiên sinh gượm đã, phu thê Doãn mỗ tìm ngươi đã lâu, có một chuyện muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, không biết tiên sinh có nguyện ý tương trợ hay không?"

Mục Thiên sửng sốt, những ai cầu hắn, trước nay toàn là những người thân mang bệnh nan y, nghĩ đến đây, hắn cẩn thận nhìn phu thê Doãn Nhân Kiệt, thấy Lạc Tú Nhi tuy rằng diện mạo tú mỹ, nhưng ấn đường đen tối, hiển nhiên thân mang bệnh nặng.

"Nguyện hết sức lực."

Hắn đáp ứng dứt khoát, tự tin có thể trị khỏi, nhưng sự thật ra ngoài dự kiến của hắn, Lạc Tú Nhi cứ như thế chưa kịp trị mà chết, đối với thân thể con người hắn rõ như lòng bàn tay, nhưng lại bỏ sót y lý(y thuật trên mặt lý thuyết), căn bệnh của Lạc Tú Nhi trước nay hắn chưa từng gặp, ngay cả mạch tượng hắn cũng chẩn đoán không ra. Doãn Nhân Kiệt cũng không trách hắn, nhiều năm qua đi tìm danh y, sao hắn có thể không biết bệnh của Lạc Tú Nhi khó chữa. Chỉ là Mục Thiên cảm thấy rất hổ thẹn, sau hắn rút kinh nghiệm xương máu, ẩn cư trong Hồng Phong Cốc, ngày đêm nghiên cứu những y lý mà hắn từng bỏ qua, năm sáu năm sau y thuật đã tiến rất xa.

Hai năm trước, khi hắn đang sắp xếp lại nhưng loại dược thảo mới hái, Doãn Nhân Kiệt đột nhiên ôm Bạch Y Kiếm Khanh chạy vọt vào Hồng Phong Cốc.

"Mục huynh đệ, mau cứu hắn.....mau......"

Mục Thiên lắp bắp kinh hãi, hắn chưa bao giờ gặp qua bộ dạng nôn nóng này của Doãn Nhân Kiệt, ở trong lòng hắn, từ trước đến nay Doãn Nhân Kiệt luôn là một nam nhân kiên cường và ổn trọng như núi, cho dù năm đó Lạc Tú Nhi vì bệnh qua đời, Doãn Nhân Kiệt cũng chỉ đứng trên vách núi hứng gió lạnh ba ngày ba đêm, ngày thứ tư xuống vách núi, Doãn Nhân Kiệt vẫn cứ là Doãn Nhân Kiệt, bước đi trầm ổn, biểu tình kiên định.

"Mục huynh đệ, ta quyết định ra ngoài du ngoạn, hôm nay từ biệt, chỉ sợ không hẹn ngày gặp lại."

Lúc ấy Doãn Nhân Kiệt để lại những lời này, hắn chỉ nghĩ rằng không gặp một khoảng thời gian mà thôi, lại không ngờ có đến năm, sáu năm không thấy, thế nhưng khi gặp lại Doãn Nhân Kiệt sẽ dùng bộ dáng nôn nóng như vậy để gặp hắn.

"Doãn huynh, huynh buông người xuống để ta xem sao."

Doãn Nhân Kiệt đặt người lên giường, vội hỏi: "Mục huynh đệ, Kiếm Khanh lão đệ...... Có cứu được không?"

Kiếm Khanh? Bạch Y Kiếm Khanh?
Mục Thiên giật mình lần nữa, nam tử trước mắt gầy yếu đến nỗi không ra con người, chính là Bạch Y Kiếm Khanh từ bỏ bằng hữu phải bội giáo chúng, nguyện làm nam thiếp. Y lưu luyến si mê một người nam nhân, vì một Bạch Xích Cung mà từ bỏ mười năm cơ nghiệp, phản bội bạn cũ ngày xưa trở thành kẻ thù, Thiên Nhất Giáo xem hắn là mối nhục, treo thưởng mười vạn lượng bạc cho kẻ lấy đầu y, tuy rằng sốc bạc thưởng này khiến người khác đỏ mắt, nhưng mấy năm qua, vẫn chưa có ai lấy được đầu Bạch Y Kiếm Khanh.

Thật lâu trước kia hắn từng nghe qua danh hào Bạch Y Kiếm Khanh, là nam tử tiêu sái nhất chốn giang hồ, từ câu tán thưởng Bạch y chiết mai giá Hỏa Ảnh, trắc thân thiên địa nhất Kiếm Khanh, thì có thể biết nam tử này đã từng có bam nhiêu tiêu sái, hào hùng, không biết có bao nhiêu nữ nhân, xem y như đối tượng rể hiền tốt nhất, hiện giờ lại rơi vào kết cục như vậy, chẵng lẽ do hắn làm chuyện nghịch thiên nên gặp báo ứng sao?

Nắm cánh tay sờ không thấy chút thịt nào, hắn cẩn thận bắt mạch, sau đó sắc mặt biến đổi.

"Không có mạch tượng?"

Doãn Nhân Kiệt nói: "Là ta dùng Quy Tức đại pháp, phong bế hơi thở của y, nếu không, chỉ sợ y không chống đỡ được đến nơi này." Một bên nói, một bên đưa vào trong cơ thể Bạch Y Kiếm Khanh một luồng nội lực.

Một lát sau, Mục Thiên bắt được mạch tượng, vừa mỏng manh vừa hỗn loạn không chịu nổi, hắn nhăn đầu mày, thân thể Bạch Y Kiếm Khanh so với hắn lường trước còn kém hơn, hao hết nội lực, tinh lực khô kiệt(tinh thần và thể lực cạn kiệt), hoàn toàn lâm vào tình trạng dầu hết đèn tắt.

"Thế nào, y còn cứu được không?"

Mục Thiên trầm ngâm hồi lâu, giãn đôi mày, nói: "Có thể cứu chữa."

Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy Doãn Nhân Kiệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần sắc nôn nóng trên mặt cũng dịu bớt.

"Bất quá......."

"Bất quá cái gì?"

Mục Thiên thở dài một hơi, nói: "Có ba vấn đề. Thứ nhất, kinh mạch người này đã hoàn toàn đứt đoạn, trong vòng một tháng Doãn huynh cần dùng nội lực đả thông toàn bộ kinh mạch bị tắc nghẽn."

"Chuyện này quá dễ." Doãn Nhân Kiệt tự nhiên đáp ứng.

"Thứ hai, thân thể người này đã vào tình trạng dầu hết đèn tắt, chính là có cứu được mạng, thì từ đây võ công mất hết, hoặc còn có di chứng gì đó chưa biết chừng, chỉ sợ nửa đời sau, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, đến lúc đó sống không bằng chết."

Doãn Nhân Kiệt nhíu mi, nói: "Mặc kệ y, cứu trước rồi nói, nếu y không muốn sống nữa, vậy ta sẽ thành toàn cho y."

Lời này hắn nói được thật ác độc, làm Mục Thiên không khỏi liếc mắt, thầm nghĩ Bạch Y Kiếm Khanh này đến tột cùng có mị lực gì, mà có thể kiến cho một nam nhân cương ngạnh như Doãn Nhân Kiệt nói ra lời ác độc.

"Thứ ba, cũng là vấn đề quan trọng nhất, người này lòng không muốn sống, dù ta có dùng ngàn loại linh dược cứu được mạng hắn, cũng chưa chắc hắn chịu tỉnh lại." Nói cách khác, có lẽ cả đời này sẽ nằm trên giường không tỉnh lại.

Lúc này đây Doãn Nhân Kiệt chỉ nói một chữ.

"Cứu."

Mục Thiên nhíu mày, trong lòng hắn, những người có suy nghĩ không muốn sống, căn bản là không thể cứu, mà có cứu được, cũng thành một hoạt tử nhân(ý là sống mà như chết á), huống chi, tuy hắn bị trục xuất khỏi Phượng gia, nhưng dù sao Phượng Hoa Trọng vẫn là đường muội(em gái họ) của hắn, nam nhân này dám vô sỉ đoạt phu quân của đường muội, chỉ bằng chuyện này, hắn đã không muốn ra tay.

Nhưng mà, Doãn Nhân Kiệt là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không thể cự tuyệt yêu cầu của Doãn Nhân Kiệt, hơn nữa đối với việc năm đó không thể cứu được Lạc Tú Nhi, lòng hắn vẫn luôn mang áy náy, nếu có thể cứu nam nhân này, hắn cũng coi như giải được nhiều năm khúc mắc.

Cứ trong tâm thế mâu thuẫn như vậy, hắn bắt đầu trị liệu cho Bạch Y Kiếm Khanh, suốt một tháng, không biết đã hao bao nhiêu linh dược, rốt cuộc hắn cũng kéo được Bạch Y Kiếm Khanh từ quỷ môn quan trở về. Nhưng chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra, Bạch Y Kiếm Khanh hoàn toàn không muốn sống vẫn vậy không hề tỉnh lại, trở thành một hoạt tử nhân.

"Ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc hắn có khả năng tỉnh lại hay không?"

Sau hai tháng chờ đợi cực khổ, Doãn Nhân Kiệt thực sự không chờ được nữa, hắn phát hỏa, nắm cổ áo Mục Thiên ép hỏi.

Mục Thiên cứu cổ áo mình khỏi tay Doãn Nhân Kiệt, ho nhẹ một tiếng nói: "Có thể, chỉ cần hắn muốn tỉnh." Nói cách khác, nếu Bạch Y Kiếm Khanh không chịu tỉnh, cũng chỉ có thể nằm mãi như vậy.

"Bạch Y Kiếm Khanh, cái tên khốn này, mở to mắt ra, không phải ngươi vẫn luôn muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Đứng dậy cầu xin ta, chỉ cần mở miệng, ta sẽ tha thứ cho ngươi........"

Tay Doãn Nhân Kiệt nắm lấy cổ áo Bạch Y Kiếm Khanh, lớn tiếng gầm lên với gương mặt đang say ngủ.

"Ngươi đứng dậy, nói chuyện đi, năm đó ngươi có dung khí chạy theo tên tiểu bạch kiểm đó, có quyết đoán cùng ta cắt tay áo đoạn tuyệt tình nghĩa, có can đảm đối mặt với sự chỉ trích trào phúng của toàn bộ giang hồ, mà hôm nay không dám nói với ta một câu sao?"

"Phi, Bạch Y Kiếm Khanh, ngươi là tên nhu nhược, con mẹ nó ngươi bị cái gì đả kích vậy, khiến ngươi tự phóng hỏa thiêu chính mình, ngươi tỉnh lại nó rõ ràng cho ta......"

"Ngươi mang đứa bé nếm đến trước mặt ta, coi ta là gì chứ, giúp ngươi nuôi dưỡng đứa trẻ đó, cút mẹ ngươi đi, ta còn không tha thứ cho ngươi, ngươi không còn là huynh đệ của ta, ngươi tỉnh lại cho ta, ôm đứa nhỏ đó về đi, ta sẽ giúp tên hỗn đản như ngươi nuôi đứa bé đó......"

Thanh âm Doãn Nhân Kiệt chấn động đến mức khiến Mục Thiên không thể không che tai lại, nhìn Doãn Nhân Kiệt không những mắng, còn liều mạng lay động thân thể Bạch Y Kiếm Khanh, hắn không khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tuy rằng hắn cứu về mạng nam nhân này rồi, bất quá thân thể nam nhân chịu qua tổn thương quá nặng đã không thể khôi phục, bị Doãn Nhân Kiệt lay động mạnh như vậy, chỉ sợ một chân lại rơi vào quỷ môn quan.

Lắc lắc đầu, Mục Thiên xoay người rời đi, dạo một hồi ở rừng phong, lúc trở về phát hiện Doãn Nhân Kiệt không còn ở đây, trên giường trống không, ngay cả Bạch Y Kiếm Khanh cũng không thấy.

Sau hồi lâu đứng trước giường, trong lòng Mục Thiên nổi lên một tư vị không nói thành lời, dường như có chút tiếc nuối, từ trước đến nay hắn chưa hề biết, đến tột cùng Bạch Y Kiếm Khanh là người như thế nào, giang hồ tung tin vịt y dâm đãng vô sỉ, hiển nhiên không thể tin tưởng, Doãn Nhân Kiệt hào sảng trầm ổn, lại vì hắn mà trở nên thất thố, chắc chắn xem y như huynh đệ, người như vậy, tất có chỗ hơn người.

Không bao lâu sau, Doãn Nhân Kiệt đã trở lại.

"Mục huynh đệ, quấy rầy đã lâu ngày, xin cáo từ."

Chắp tay Doãn Nhân Kiệt liền xoay người rời khỏi, Mục Thiên lắp bắp kinh hãi, đuổi theo nói: "Doãn huynh, người đó đâu?"

Doãn Nhân Kiệt tức gì một tiếng, nói: "Nếu y đã không muốn sống, thì ta thành toàn cho y." Nói xong, phất tay áo, không quay đầu lại phi thân rời đi.

Mục Thiên lần nữa kinh ngạc đến ngây người, nhìn lá phong đỏ khắp nơi trong cốc, buồn bã hồi lâu. Một canh giờ sau, hắn đến suối lấy nước, kinh ngạc thấy Bạch Y Kiếm Khanh đang dựa vào bên bờ suối, nửa người trên bờ, nửa người trong nước, đang miễn cưỡng bò lên trên, bởi vì thân thể hư tổn quá mức mà cả đầu tóc hoa râm, ướt nhẹp bám vào người, nhưng dung nhan vì dùng quá nhiều linh dược mà có vẻ dị thường hồng nhuận. Nhìn thấy hắn đến, Bạch Y Kiếm Khanh cố hết sức ngẩng đầu lên, đôi mày cong cong, hơi mỉm cười nhìn hắn.

"Huynh đệ, mượn chút lực......"

Giọng nói yếu ớt truyền vào tai Mục Thiên không sót một chữa, hắn bỗng nhiên lờ mờ hiểu ra, vì cái gì Doãn Nhân Kiệt lại coi trọng nam nhân này, ở vào tình hình như thế, vẫn cứ cười đến tiêu sái nhẹ nhàng, quả thực không thẹn với câu lời khen ngợi

" Trắc thân thiên địa nhất Kiếm Khanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro