Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhìn lại hướng Đường Ngữ Yên, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, hai má ửng đỏ mang theo tình thái ý loạn thần mê, nàng mở miệng, từ từ nhắm hai mắt, mày thâm khóa. Giờ phút này biểu tình Đường Ngữ Yên cực kỳ giống thỏ mẹ tìm không thấy thức ăn cho thỏ con. Cảnh trí mê người như thế này làm cho Kỳ Nhi kinh sợ. Lần đầu tiên cảm thấy Đường Ngữ Yên mê người đến như vậy. Nhất thời cũng không biết nên đem tầm mắt để đâu mà coi cho được. Nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô một cách khó hiểu, nàng khô khốc nuốt nước miếng — bởi vì, nàng thẹn thùng. Dù xấu hổ nhưng Kỳ Nhi chỉ có thể không nhúc nhích mà nằm đó, hết sức chăm chú hít hơi vào, vì khẩn trương quá nên quên như thế nào thở ra, cho đến khi phùng mang trợn má lên mới nhớ mà thở ra lại. Nhưng tai họa lại gần kề trong gang tấc. Mặc dù tựa đầu nữu khai, nhưng lúc nào cũng có thể cảm nhận được hơi thở thơm mát của nàng kia mang lại. Mà Kỳ Nhi muốn đẩy lại đẩy không ra, con tim không an phận "Bùm bùm" nhảy loạn. Thì ra chính mình mới là thỏ con a!

Kỳ Nhi trì độn, đối với Đường Ngữ Yên mà nói không thể nghi ngờ là loại dày vò trí mạng. Nếu nữ nhân được xem như là nước thì nàng bây giờ chính là nước sôi đang sôi trào. Toàn thân cao thấp có "Thiên hỏa " đang hừng hực bốc cháy, nếu không dập tắt được "Thiên hỏa" thì chỉ sợ sinh mệnh kham ưu, khẩn cấp vô cùng.

Tay Kỳ Nhi còn phóng ở nơi nào, vô ý có chút ma xát làm toàn thân Đường Ngữ Yên giật mình. Thống khổ khẽ hừ một tiếng, lại giống như hơi lộ ra chút biểu tình hưởng thụ. Tựa hồ như vậy có thể làm cho nàng dễ chịu chút, Kỳ Nhi thuận theo đưa tay dán lên chỗ cong kia, vuốt ve qua lại, biểu tình chân thực hỏi:

"Như vậy thoải mái sao?"

Đường Ngữ Yên đem mặt chôn sâu vào hõm vai Kỳ Nhi, hai tay gắt gao ôm cổ Kỳ Nhi. Bốn cái bánh bao dán vào nhau không có kẽ hở. Kỳ Nhi thoáng hô hấp liền có thể cảm nhận được trước ngực no đủ co dãn mềm mại, kích thích nàng mẫn cảm hơn. Nàng không tự giác đem tay còn lại dọc theo xương bả vai Đường Ngữ Yên một đường xuống dưới tinh tế vuốt ve. Đường Ngữ Yên vốn mềm mại nõn nà, lại dính thêm mồ hôi nên cảm giác vuốt ve càng mềm nhẵn. Hành động lơ đãng này phát ra trêu chọc Đường Ngữ Yên khao khát hơn, nàng cắn môi, bất mãn đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước, càng là đụng chạm mỏng manh càng làm cho nàng phát sinh ra nhu cầu vô tận. Lúc này, nàng vặn vẹo lợi hại hơn như một con bướm phá kén mà ra. Nàng buông Kỳ Nhi ra, một bàn tay xuống phía dưới tìm kiếm, không chút do dự bắt lấy cổ tay Kỳ Nhi, hai chân thon dài hơi hơi mở ra, đem tay không yên bất an kia đặt ở cấm địa. Thừa dịp Kỳ Nhi chợt lóe thần, không hề báo trước lấy một ngón tay của Kỳ Nhi đưa vào u cốc để lấp đầy dục vọng khiếm khuyết.

"A" một tiếng đau đớn kêu to, khóe mắt Đường Ngữ Yên chảy ra giọt nước trong suốt. Như được giải phóng giam cầm bị nguyền rủa, thân thể nàng gắt gao hấp thụ ở "thỏi thần bí" đã phá giải được nguyền rủa kia. Một cỗ sóng lớn xông thẳng lên não, không thể thừa nhận là hưng phấn làm cho toàn thân nàng run rẩy không thôi.

"Đường Ngữ Yên..."

Kỳ Nhi mở to hai mắt, bất khả tư nghị khi nhìn thấy hết thảy. Từ khoảnh khắc ngón tay bị gắt gao hấp thụ, tầng điện lưu ở đầu ngón tay truyền thẳng vào tim, khuếch tán tới toàn thân. Nàng mơ hồ biết một thứ gì đó đã bị thủng, hoảng hốt một mảnh, nghe được tiếng kêu thảm thiết, con tim lại cảm thấy khổ đau hơn. Nàng ở trong lòng âm thầm thề: chính mình có lỗi với nàng, về sau nhất định phải trả lại cho nàng. Chính là ngay sau đó, loại cảm thụ này đổi lại có nhiều khoái cảm khó có thể nói sinh ra nhiều hơn thay thế, bụng dưới thế nhưng trở nên nóng lên theo. Bởi vì Đường Ngữ Yên đang kéo tay nàng không ngừng cao thấp đẩy đưa, trong lúc đưa ra nhấp vào thì trên mặt Đường Ngữ Yên nở rộ ra mỹ cảm cực hạn. Tựa như một đóa hoa mẫu đơn nháy mắt nở rộ. Kỳ Nhi nhìn mỹ cảnh này, trong lòng không hiểu bắt đầu thấy hưng phấn, bắt đầu kìm lòng không đậu dùng tay đó hợp với mảnh đất xa lạ kia, chủ động lấp vào chỗ trống cho đóa hoa tươi ướt át "Sương sớm" đang theo khe hở cuồn cuộn không ngừng tràn ra này, dính đầy bàn tay. Này hết thảy đối Kỳ Nhi mà nói không thể nghi ngờ là xa lạ, tò mò và ngượng ngùng, nhưng nàng còn hưởng thụ phần đụng chạm xa lạ này nhiều hơn. Nhìn mình mang đến khoái hoạt cho Đường Ngữ Yên cũng làm cho tâm tự trách kia thoáng trấn an, ít nhất hiện tại nàng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Không bao lâu sau hai người sớm đổ mồ hôi đầm đìa. Khi thời cơ chín muồi, cái kia nhanh hấp chặt ngón tay, cảm nhận được trong cơ thể Đường Ngữ Yên co rút lại cho đến khi co rúm hết cỡ,

"Ahhh..."

Đường Ngữ Yên kêu lên thật dài một tiếng, lúc sau toàn thân mềm yếu ghé vào trên người Kỳ Nhi, mang theo men say thỏa mãn mê man qua đi.

Kỳ Nhi rút tay ở dưới thân Đường Ngữ Yên ra, thật cẩn thận đặt nàng nằm tại bên cạnh, cẩn thận đắp chăn, ngực vẫn còn kịch liệt phập phồng thế nhưng cảm thấy một chút hưng phấn cực kỳ. Nàng thử ngửi ngửi dư dịch lưu lại trên tay, kinh ngạc thấy trên móng tay ngón giữa có tí vết máu, không phải móng tay mình cào nàng bị thương chứ? Kỳ Nhi ảo não lắc đầu. Nàng không biết đến tột cùng mình là làm sao vậy? Vì sao thấy vết máu này cư nhiên cảm thấy cao hứng.

Nàng khẩn trương đưa tay vào cấm địa xem lại, thấy dính chút chất lỏng vội vàng rụt về nhìn, quả nhiên xuất huyết, mình thật sự là sơ suất, tại sao có thể làm nàng bị thương đâu? Nghĩ đến đây, thân thể trần truồng vội vã xuống giường, lấy cái khăn chuẩn bị chà lau sạch sẽ nơi đó. Nhưng mà vừa mới nghĩ tới cái cảnh vừa rồi, khuôn mặt Kỳ Nhi lại đỏ bừng, độ ấm trên người thế nhưng tương đương với Đường Ngữ Yên.

Nàng ngồi ở một bên mép giường, nhấc lên một góc chăn, vì chuyên tâm chà lau nên cố gắng không được để ý nhiều đến nơi đó, chính là gần như vậy mặc dù không để ý thì cũng nghe được mùi thơm ngát từ trên người Đường Ngữ Yên. Mang theo khăn mặt thuận thế một đường sờ soạng tới cấm địa, trái tim nho nhỏ đập càng lợi hại, thân thể nơi nào đó xao động khó nhịn, nhớ... tại cấm địa kia lưu luyến một hồi. Nghĩ nghĩ mà tay nắm chặt khăn mặt thế nhưng run rẩy, chỉ chốc lát sau liền có thể cảm giác được chỗ đang được khăn mặt lau đã bắt đầu ướt, đều có thể cảm nhận được độ ấm bên trong. Nàng lau lau một hồi, khăn rơi xuống, chất lỏng trắng mịn lại dính ở trên ngón tay nàng tiếp, dị thường ướt át. Lại thử dò xét tiếp, một ngón tay trơn theo chất lỏng không ngờ là lại trượt đi vào.

Đường Ngữ Yên tuy trong mê man nhưng nguyền rủa vẫn chưa tiêu tan toàn bộ, đột nhiên hưng phấn mới vừa rồi tiến vào, nàng rất phối hợp mở hai chân ra, xoay xoay vòng eo, thường thường phát ra tiếng động mị nhân kiều diễm. Kỳ Nhi đầu tiên là cả kinh, nhưng nhìn Đường Ngữ Yên mê người như vậy, toàn thân lâm vào phấn chấn nhảy nhót không thôi, rõ ràng là ban ngày vì sao nàng lại thấy mệt mỏi giống ban đêm?

Lần này nàng đơn giản buông ra lá gan, nửa người phủ phục ở tại trên người Đường Ngữ Yên, một tay ôm đầu Đường Ngữ Yên vùi nhập trước ngực của mình, tay kia thì lại một lần nữa gây cho Đường Ngữ Yên cực hạn khoái hoạt... ( nơi này tỉnh lược ngàn tự)


Cả một ngày thể lực Kỳ Nhi đều tiêu hao ở tại trên người Đường Ngữ Yên, cũng không phải nàng làm không biết mệt tới nông nỗi không hề tiết chế như thế này. Mà là mỗi lần muốn thu tay lại thì đều bị Đường Ngữ Yên kéo trở về, thẳng đến nàng kiệt sức, hai tay mỏi mệt không thôi, thì Đường Ngữ Yên mới chịu ngủ. Chính là, nhìn đôi môi nhợt nhạt bắt đầu tím tái của Đường Ngữ Yên làm cho Kỳ Nhi bừng tỉnh, không xong, như thế nào đem chuyện trọng yếu nhất quên mất? Đường Ngữ Yên không phải còn trúng độc sao? Nàng vì hành vi của mình mà tức giận không thôi, đồng thời trái tim lại vọt lên cổ họng, vì sao Liễu Như đi thỉnh đại phu còn chưa tới? Nàng thay Đường Ngữ Yên mặc quần áo, chăm chú nhìn xuống trên người của mình, nguyên lai nơi đó sớm khắc đầy thật sâu yêu ngân nhợt nhạt. Kỳ Nhi thê lương cười, lại hỏi chính mình đến tột cùng đang làm cái gì? Hối hận cũng không còn kịp rồi, trong lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt, vội vàng mặc quần áo vào, Kỳ Nhi vội mở cửa, lại cùng người tới đụng mạnh một cái.

"Sao lại ẩu tả như vậy?"

Một bên Liễu Như từ bên hông đỡ lấy cái kia bị Kỳ Nhi đâm phải hỏi. Lại mắt sắc phát hiện trên mặt Kỳ Nhi ửng đỏ cùng ánh mắt mơ hồ không chừng, lại nhìn vạt áo hỗn độn nên trong lòng cũng đoán được dăm ba phần. Tuy có chút kinh ngạc nhưng khóe miệng lại buồn cười nhẹ nhàng cười.

Kỳ Nhi lúc này căn bản không lòng dạ nào che dấu chính mình bối rối, nàng vội vàng hỏi nói: "Đại phu đâu?"

"Là vị này."

Liễu Như quay đầu nhìn hướng về vị nữ tử. Chỉ thấy nàng mặc thân tố mầu váy thêu hoa nhu, trên mặt che tầng lụa mỏng nhưng lại khó có thể che được cặp mắt mầu hổ phách của nàng, phóng ra mị lực khiếp người, có nhiều lần trải qua phù hoa lúc sau lạnh nhạt. Nàng chỉ tiện thể nhìn Kỳ Nhi, không một chữ, thản nhiên đi vào.

Nàng kia đứng ở bên giường bình tĩnh nhìn Đường Ngữ Yên, tựa hồ có chút kinh ngạc, vội vàng bắt mạch, quay đầu lại chăm chú nhìn Kỳ Nhi. Nhìn Kỳ Nhi đến khi có chút mất tự nhiên mới thu hồi ánh mắt lại đến trên người người bệnh. Nàng lấy bao châm từ hòm thuốc tùy thân mang theo, rút ra cái tế châm, đối huyệt Bách Hội Đường Ngữ Yên đang muốn châm cứu, lại bị Kỳ Nhi ngăn lại,

"Dừng tay, ngươi muốn làm cái gì?" Kỳ Nhi khẩn trương nói.

Liễu Như vội vàng xông lên phía trước kéo nàng lại, nhẹ giọng nói: "Đây là châm cứu, là đang chữa bệnh, ngươi nhỏ giọng chút."

Kỳ Nhi vẫn còn lo lắng, nghi hoặc nói: "Này dáng vẻ không giống như cứu người? Này đại phu sẽ thực cứu được người sao?"

Nghe lời này xong, vị nữ đại phu thoáng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút lạnh, tiếp tục việc trong tay.

Liễu Như bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi: "Trên đời này nếu ngay cả "Diệu thủ y thánh" cũng không thể cứu Đường Ngữ Yên thì rốt cuộc cũng không ai có thể cứu được. Ngươi yên tâm, nàng sẽ không có việc gì ."

"Nhưng..."

"Chúng ta đi ra ngoài đừng quấy rầy đến đại phu cứu người."

Không đợi Kỳ Nhi mở miệng nói tiếp, Liễu Như lôi kéo nàng ra ngoài đóng cửa phòng lại. Quay đầu mỉm cười nhìn nàng, trêu chọc nói: "Ngươi không phải nói chán ghét Đường Ngữ Yên sao, vì sao hiện tại khẩn trương như thế?"

Nghe được lời này, Kỳ Nhi xấu hổ cười cười, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Liễu Như Ngay sau đó lại thêm một câu:

"Hai ngươi, quan hệ không phải là ít..." Sau đó, ngáp một cái, làm như vô tình nói: "Vận động cả một ngày rồi cũng nên đi ngủ đi."

Nàng đặc biệt tăng thêm ngữ khí 'vận động'. Nhìn Kỳ Nhi cúi thấp đầu, nhẹ nhàng bước trở về gian phòng của mình. Độc lưu lại Kỳ Nhi một người quẫn bách không thôi, này Liễu Như như thế nào đều có thể nhìn ra, chính mình có như vậy rõ ràng sao?



Qua một lát, đại phu cho Kỳ Nhi phương thuốc, dặn dò vài câu xong liền rời đi. Trước khi đi, Liễu Như xuất môn từ phía sau ngăn cản nàng: "Cứ như vậy mà đi?"

Nàng nhìn phía trước, cũng không quay đầu lại, thanh âm như mờ ảo.

"Đừng cho nàng biết ta đã tới." Sa khăn theo thanh âm rung động nhẹ nhàng thổi lên, nàng tiếp tục bước đi tiếp.

"Nhưng mà nàng rất nhớ ngươi."

Liễu Như không đi theo mà chỉ là ở lại tại chỗ, dùng giọng trần thuật thuật lại tâm ý đối phương.

Nàng hơi hơi quay đầu, lạnh nhạt nói: "Nhớ thì lại như thế nào? Ta chỉ là một người đã chết."

Nói xong, không dừng lại, nghênh ngang mà đi.

Liễu Như nhìn bóng dáng nàng vân đạm phong khinh khẽ thở dài, đều nói là yêu càng sâu thì càng hận, dùng ở trên người trước mắt này có phải hay không rất không chuẩn xác ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro