Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi xác định là của nàng?"

Đường Ngữ Yên híp mắt, ẩn nhẫn tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong tay Liễu Như thật lâu. Nhìn tiểu bất điểm chép chép cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhỏ hồng hồng oa oa khóc nỉ non với thanh âm thật là chói tai. Lúc này, Đường Ngữ Yên hoàn toàn có xúc động muốn bóp chết đứa nhỏ vô tội này! Có lẽ là do tâm lý bị ảnh hưởng, Đường Ngữ Yên càng nhìn càng cảm thấy giống Kỳ Nhi, giống từ đôi mắt to cho đến cái miệng nhỏ. Làm nàng càng nhìn càng không được tự nhiên, càng nhìn càng tức, nàng thậm chí còn tưởng tượng được ngay cái cảnh Kỳ Nhi cùng dã nam nhân khác đang tằng tịu với nhau. Tức thì, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn khó chịu, trái tim run rẩy, nàng xanh mặt phẫn hận căm tức nhìn tiểu bất điểm, tư thế chuẩn bị nổi bão. Nếu không phải nàng ở trên thương trường nhiều năm lục đục tạo nên định lực chống đỡ tốt đẹp như ngày hôm nay thì có lẽ tiểu bất điểm có thể thật sự sớm chết oan chết uổng.

"Ừ, là nàng tự mình giao cho ta chiếu cố còn giả được sao?"

Liễu Như trộm mắt nhìn phản ứng Đường Ngữ Yên, nàng ôm đứa nhỏ lui lại về phía sau mấy bước, nàng thật rất lo lắng Đường Ngữ Yên xúc động lấy tiểu hài tử trút giận. Nhưng mà lúc nàng lui ra sau cũng không quên thiêm một câu:

"Kỳ Nhi rất yêu thương đứa nhỏ này, lỡ có sơ xuất gì thì bảo ta như thế nào giải thích... Bà vú ngươi đi xem đại phu coi như thế nào còn chưa đến?"

Rốt cục, Đường Ngữ Yên nhịn không được mà hỏi: "Nàng ở đâu?" Ngữ khí mang theo hàn ý lạnh buốt.

Trong lòng Liễu Như vui vẻ, Đường Ngữ Yên ngươi vẫn là không trấn định được. Tự phụ lại cao ngạo như nàng luôn rối loạn khi gặp vấn đề liên quan đến Kỳ Nhi, Liễu Như sớm đã nhìn ra điểm ấy. Nàng nhưng thật ra muốn nhìn Kỳ Nhi đến tột cùng có thể hạ được vị này tự cho mình là thanh cao băng lãnh hay không.

"Nàng để tiểu bất điểm ở đây rồi rời đi, cũng không nói đi đâu, như thế nào ngươi muốn thấy nàng sao?" Liễu Như dương trang nghi hoặc nhìn Đường Ngữ Yên, tiếp tục nói: "Hình như rất vui vẻ..."

"Ta còn có việc đi trước."

Đang nói chưa xong, Đường Ngữ Yên quay đầu rời khỏi Liễu phủ. Nàng không muốn nghe đến Kỳ Nhi được vui vẻ, nàng nhất định phải làm cho nàng biết cái gì gọi là sống không bằng chết.



Đường Ngữ Yên mới vừa đi, tiếng tiểu muội thét lên rất chói tai từ trong phòng truyền đến Liễu Như.

"Quỷ a? Thần a! Dọa người a!"

"Tiểu muội?"

Liễu Như nghe tiếng đặt tiểu bất điểm xuống, vội vàng chạy qua xem.

Tiểu muội quỳ rạp trên mặt đất hai tay phủ trước ngực hoảng sợ vạn phần nhìn gốc cây, nơi đó tựa hồ có động tĩnh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ánh sáng.

Liễu Như đi qua, nhất thời bất khả tư nghị: "Diệp Nhất Chu?"

Cái máy thời gian hình trứng làm nàng xuyên qua thời không kia đang bắn ra một ánh sáng chiếu lên tường tạo thành cái màn hình, Diệp Nhất Chu ở trong đó, bối cảnh như là tại phòng thí nghiệm của họ. Nhìn khuôn mặt năm năm trước đưa mình về cổ đại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Liễu Như đột nhiên có cảm giác lệ nóng doanh tròng. Nàng tới đón nàng về nhà sao? Năm năm, nàng đợi thời khắc này năm năm! Nguyên tưởng rằng cái máy bị hỏng nên mới để mình ở cổ đại xa lạ cô độc sống quãng đời còn lại này, hiện tại rốt cục gặp được cứu tinh, nàng có thể nào không kích động.

"A? Làm sao cô biết tên tôi?"

Diệp Nhất Chu bất khả tư nghị nói. Cô tò mò nhìn Liễu Như, biểu tình như là lần đầu tiên gặp mặt. Nguyên lai cái trứng này còn có chức năng hiện thông tin, ha, đối phương như thế nào ăn mặc xưa lắc vậy? Chơi cosplay sao?

"Tiến sĩ, ông xác định đúng là máy thời gian chứ? Ông xem này, rõ ràng là chỉ có chức năng hiển thị hình ảnh thôi mà, ông xem cái cô kia còn đang nói chuyện kìa."

Lúc này, một vị lão giả mặc áo trắng hiện ra trong màn hình, hiển nhiên rất tò mò với phát hiện mới.

"Không thể nào, ta rõ ràng thực nghiệm qua..."

"Cháu đã nói với ông ông bị lừa rồi mà ông còn không tin" ...

Hai người bọn họ ngươi một lời ta một lời hoàn toàn xem nhẹ Liễu Như đang bối rối.

"Diệp Nhất Chu đừng giả bộ nữa! Mau nói cho ta biết như thế nào mới có thể trở về!"

Đưa nàng đến đây còn chưa tính, không dạy nàng như thế nào để trở về làm hại nàng ở cổ đại năm năm phơi nắng phơi sương còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn vờ mất trí nhớ. Không thể nhẫn thêm được nữa! Tính tình Liễu Như nàng dù cho có tốt đến đâu mà gặp tình cảnh này cũng không thể bình tĩnh!

"Hả? Cô nói cái gì? Trở về? Muốn về nhà thì tự lấy xe đi đi, chúng ta hình như không quen?" Người xa lạ này kỳ quái quá.

"Xe?" Liễu Như hoàn toàn không nói gì, nàng run run chỉ tay, phẫn uất nói:

"Cô đưa tôi đến Đại Đường hiện tại cư nhiên còn kêu tôi lấy xe? Tôi không có tâm tình giỡn với cô, mau nói cho tôi biết như thế nào để quay về hiện đại!"

Lúc này, Diệp Nhất Chu trọn tròn mắt, khó có thể tin nói:

"Cô thực xuyên qua? Nói như vậy cô là đang ở cổ đại nói chuyện nói tôi? Cô cô cô là tôi đưa qua? Không thể nào! Tuy rằng lúc trước tôi không cẩn thận sờ loạn ' trứng chim ' bắn trúng phi cơ... A phi cơ, cô không phải người trên chiếc phi cơ đó chứ?"

Diệp Nhất Chu sợ hãi lén nhìn Tiến sĩ Cừu bên cạnh, chỉ thấy tiến sĩ tức giận bốc khói muốn xông lên nóc nhà. Xong rồi, lần này tiêu rồi.

Chẳng lẽ nàng thực mất trí nhớ? Liễu Như vội vàng kể lại toàn bộ chuyện hai người gặp mặt như thế nào. Còn Diệp Nhất Chu thì cứ gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Cô nói người trên phi cơ kêu là Triệu Kỳ, cô là do tôi đưa qua đi tìm cô ấy... Còn có ai còn sống không?" Diệp Nhất Chu đỡ ngực, giống như mình đã phạm tội nặng.

"Triệu Kỳ không phải..."

Lúc này tiểu muội khôi phục thần trí. Nàng nghe Liễu Như nói chuyện với bọn họ hẳn là không phải quỷ quái nên yên tâm chạy tới, nhưng lập tức bị Liễu Như bịt miệng. Vẫn chưa biết là địch hay bạn nàng không thể tùy tiện nói ra tung tích Kỳ Nhi.

Diệp Nhất Chu nhìn đến tiểu muội, nhãn tình sáng lên.

"Trông bé đó nhìn hình như giống một người... Triệu Kỳ? Kỳ Nhi, đúng rồi gần đây có con "quỷ" nói mình kêu là Kỳ Nhi, cũng mặc cổ trang, bộ dạng cũng giống bé đó đó. Chẳng lẽ nó chính là Triệu Kỳ?! Mà sao cô ấy lại trở về được?"

Diệp Nhất Chu đang nói đến lần đó Kỳ Nhi bị Đường Ngữ Yên kê đơn hôn mê bất tỉnh thì bị trục hồn trở về hiện đại.

"Người bị máy thời gian bắn trúng tới mức độ nào đó thì sẽ cùng máy móc có liên hệ chặt chẽ, " Tiến sĩ Cừu cau mày suy tư. "Này rất có thể là trục hồn. Nói không chừng lúc nàng ở cổ đại bị bệnh nặng, lúc này linh hồn rất dễ dàng bị máy thời gian hấp dẫn. Nếu đúng là như thế thì nàng đã bị máy thời gian hút trở về, nhưng hình như cũng không hoàn toàn trở về, Nhất Nhất, chuyện trọng yếu như vậy sao con không nói?"

"Cháu nói ông ông cũng có nhìn thấy đâu, đúng rồi, cô ấy đang chơi ở bên ngoài mà, bất quá tinh thần có chút không bình thường kiểu như cái gì cũng không hiểu, nhưng thật ra rất đáng yêu, ha hả." Diệp Nhất Chu tiếp tục nói: "Để tôi lấy hình tôi chụp cô ấy cho cô coi, chờ một chút nha."

Không bao lâu, Diệp Nhất Chu lại ra hiện tại màn hình trong tay cầm thêm tấm hình. "Nhưng mà không có mắt kính cô cũng không nhìn được..."

Liễu Như cả kinh, này không phải là cái mà khi đó Diệp Nhất Chu cho mình xem sao?

"Liễu Như, cháu còn nhớ ngày xuyên qua không?" Lúc này, Tiến sĩ Cừu xen vào nói.

"Ngày 8 tháng 7 năm 20XX, ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè của cháu."

"Nhưng bây giờ mới ngày 12 tháng 5 á!" Diệp Nhất Chu kinh ngạc nói. Nàng lập tức hiểu được dụng ý của tiến sĩ: "Nói như vậy quả thật rất có thể là tôi đưa cô đến cổ đại."

Tiến sĩ: "Ừ, ta sẽ nghĩ biện pháp đem linh hồn Kỳ Nhi truyền về, ngày 11 cháu đi tìm Liễu Như ở hiện đại."

Chẳng lẽ... Liễu Như giật mình, nguyên lai Diệp Nhất Chu trong màn hình này quả thật không biết mình, đúng lúc này nàng mới nói cho nàng chuyện mình xuyên qua rồi sau đó nàng mới có thể đi tìm mình, yêu cầu mình xuyên qua! Trời ạ! Thật sự là lộn xộn. Này trình tự đến tột cùng là ai trước ai sau? Mà bọn họ lại là ai, như thế nào sẽ có khoa học kỹ thuật cao như vậy?

"Cô nói chúng ta không nhìn thấy linh hồn, vậy sao cô có thể thấy?"

Liễu Như nghi hoặc nói. Nàng muốn làm rõ ràng những người hiện tại đối mặt mình là địch hay bạn.

"Tôi có mắt song lam nên có thể thấy một vài thứ đặc biệt mà người thường không thể... Có chút giống với mắt âm dương." Diệp nhất chu thẳng thắn nói.

Mắt âm dương? Liễu Như hơi kinh hãi, bất quá có thể xuyên qua thế giới này cũng không có gì không thể tin.

Tiến sĩ Cừu nhìn thấu Liễu Như lo lắng, an ủi: "Cháu yên tâm, chúng ta sẽ không hại cháu, ta sẽ nghĩ biện pháp mang các cháu trở về."

Nhất định phải mang nàng trở về, tận lực đem tổn thất hàng đến thấp nhất, đừng đem lịch sử làm bừa bãi. Nếu không kịp.. Đến thực có thể sẽ khiến cho hiệu ứng bươm bướm xảy ra, đến lúc đó lịch sử sẽ hỏng!

Liễu Như thầm nghĩ: mình đến cổ đại cũng năm năm, còn Kỳ Nhi hẳn là còn nhỏ mà hiện tại cũng đã lớn như vậy, nên loạn cũng sớm loạn rồi, này thuần túy là nói chuyện giật gân đi.

"Có thể mang ngược lại trở về hay không."

"Đây là chuyện tuyệt đối không được phép, các cháu trở lại cổ đại đã là chuyện phi thường nguy hiểm, chớ nói chi là ngược lại." Tiến sĩ cảnh cáo nói: "Ngàn vạn lần đừng nghĩ đến nữa. Mặc dù được nhưng ta cũng không đưa về rồi lại đưa đi."

"Đúng rồi, có tìm được người chưa?" Tiến sĩ hỏi.

"Nàng..." Liễu Như lại lo lắng, thế giới không có Đường Ngữ Yên Kỳ Nhi nguyện ý trở về sao? "Vẫn chưa tìm được."



Đường Ngữ Yên đi ra gia môn của Liễu Như được nửa đường thì một gã môn hạ của chưởng quầy vội vàng xuất hiện trước mặt nàng nói là hàng hóa xảy ra chuyện cần nàng ra mặt giải quyết, không ngờ xe ngựa đang trên đường ra khỏi thành đi tới rừng rậm thì bị một đám người đánh ngất xỉu, bỏ bao tải vác đi, ước chừng hai canh giờ mới tỉnh lại.


Toàn thân cao thấp bị trói chặt, mắt bị che, thậm chí miệng cũng bị nhét vải. Ai to gan dám bắt cóc nàng giữa ban ngày như vậy? Đường Ngữ Yên nghĩ. Gần đây cửa hàng của nàng cũng thường xuyên bị ăn cắp, không biết cùng việc này có liên quan hay không? Đối phương bắt cóc nàng có ý gì? Bên cạnh mình cận vệ nhiều như vậy mà còn bị hạ gục toàn bộ, xem ra đối phương còn có chút năng lực. Đang suy tư, đột nhiên phụ cận truyền đến trận cười, thanh âm quen thuộc truyền vào bên tai, Đường Ngữ Yên chấn động toàn thân, ngực cảm thấy buồn trướng nhanh. Nàng vừa thẹn vừa giận lại vừa ngại với quẫn cảnh hiện tại, oán khí ngưng kết trong lòng đã lâu đột nhiên bùng phát. Triệu Kỳ, ngươi bắt ta để làm gì? !

"Được rồi, vậy ta đi trước."

Chính là ngoài dự đoán của Đường Ngữ Yên, nghe được lời này, thanh âm của chủ nhân tựa hồ có rời đi ý, còn đang trong nghi hoặc Đường Ngữ Yên đột nhiên cảm thấy có thêm người xuất hiện bên cạnh.

"Hừ, Đường Ngữ Yên chúng ta lại gặp mặt ." Lần này là một giọng nam nhân quen thuộc .

"Ta đã từng thề một ngày kia nhất định phải thay Tú Lan báo thù rửa nhục. Nhớ ta không?"

Thiết Chính Hào? Đường Ngữ Yên nói chẳng thành tiếng, mình thật sự là quá sơ suất, gần đây đầu óc càng ngày càng tệ thế mà để hắn thoát được.

"Ngươi yên tâm, ở đây sẽ không ai cứu được ngươi." Thiết Chính Hào lạnh lùng cười.

Mặc dù trở thành tù nhân nhưng Đường Ngữ Yên vẫn có thể bảo trì thong dong không hề khiếp ý, quả thật còn hơn rất nhiều nam tử, bất quá đêm nay cũng không còn vận may như lần trước.

Thiết Chính Hào thấy nàng bất vi sở động, tiếp tục nói: "Huynh đệ đã đi theo ta mấy năm nay đã lâu rồi không chạm qua nữ nhân" hắn sát vào chút, thấp giọng nói: "Nhất là xinh đẹp như Đường phu nhân đây."

Đường Ngữ Yên cau mày, hít một hơi, thì ra là hắn có ý này, lòng tự trọng rất mạnh như nàng sao có thể chịu được nhục nhã này!

"Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy đi. Kỳ Nhi đã tới bất quá lại đi rồi. Hừ, nàng không biết ngươi ở chỗ này cho nên hi vọng cuối cùng của ngươi cũng không còn đâu."

Thiết Chính Hào nguyên bản đối với phụ nữ và trẻ em rất lễ độ và khách khí nhưng lại dùng thủ đoạn này đối đãi với một nữ nhân như vậy làm hắn thấy rất hổ thẹn, chẳng qua Đường Ngữ Yên căn bản không xứng làm nữ nhân!

Thiết Chính Hào đi ra lều trại giam giữ Đường Ngữ Yên, ra hiệu cho đám người bên cạnh, hơn mười tráng hán lập tức kích động chui vào lều trại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro