Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100

"Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?" Tuyên Cẩn hỏi.

Hạ Sí Mạch đã hoàn toàn lâm vào Tuyên Cẩn ôn nhu nào còn có thể quan tâm đến mặt khác. Dựa vào nhĩ lực của hắn thì tuyệt đối có thể nghe được tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, nhưng mà còn tưởng rằng Tuyên Cẩn lại đang tìm cớ trốn tránh, nói: "Không có, nào có thanh âm nào."

Tuyên Cẩn lại ngưng thần nghe một chút, quả nhiên không thấy có động tĩnh gì nữa, có lẽ thật sự là nàng nghe lầm. Lực chú ý quay lại trên người Hạ Sí Mạch. Chỉ thấy chỗ nào mà bị nàng hôn qua là chỗ đó nổi lên màu đỏ và tôn lên làn da trắng nõn của nàng. Rõ ràng chính là nữ nhân, lại có thể lừa gạt được thế nhân. Vén tóc, tò mò hỏi: "Ngươi thích làm nữ nhân hay làm nam nhân?"

Hạ Sí Mạch không biết nàng vì sao đột nhiên hỏi như vậy, thành thật hồi đáp: "Nữ nhân là sự thật, bất quá có rất nhiều chuyện cần nữ phẫn nam trang mới có thể làm được."

Tuyên Cẩn thừa nhận gật đầu. Nếu Hạ Sí Mạch không phải nữ phẫn nam trang từ nhỏ thì không biết hiện tại nàng sẽ là dạng gì. Còn có thể có địa vị như ngày hôm nay hay không, các nàng có thể có ràng buộc gì hay không.

"Nàng thì sao, thích ta bộ dáng gì?" Hạ Sí Mạch cõi lòng tràn đầy chờ mong hỏi. Nàng hy vọng Tuyên Cẩn nói thích tất cả.

Tuyên Cẩn tay chống má, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Ngươi hiện tại."

"A?" Hạ Sí Mạch nhất thời không thể hiểu được lời của nàng.

Tuyên Cẩn tới gần nàng, cười đến có chút âm trầm nói: "Ngươi hiện tại có ... hay không một cảm giác như cá nằm trên thớt?" Bị Hạ Sí Mạch "khi dễ" lâu như vậy, cuối cùng có thể báo thù .

Hạ Sí Mạch trên mặt phiếm hồng, nóng lòng muốn thử nói: "Người ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi."

Tuyên Cẩn: "..." Khí lực đã hoàn toàn khôi phục không hề cùng nàng vô nghĩa, như ác thú chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn. Đương nhiên Tuyên Cẩn cũng hiểu được, nàng nếu vượt qua một bước này thì từ nay về sau nàng cùng Hạ Sí Mạch sẽ không còn xa cách nữa. Nàng phải hoàn toàn tiếp nhận người này, thậm chí còn có thêm một phần trách nhiệm. Hạ Sí Mạch nói, nàng đến nay vẫn là tấm thân xử nữ.

"Hạ Sí Mạch."

"Hủh?"

"Ngươi có thể hay không cảm thấy không công bằng."

"Cái gì không công bằng?"

"Ta... Ngươi... Quên đi." Tuyên Cẩn cúi người hôn môi Hạ Sí Mạch, tuy rằng ôn nhu như trước nhưng đã ít ngượng ngùng và có thêm vài phần dục vọng.

Hạ Sí Mạch bị hôn đến hô hấp hỗn loạn, lặng lẽ mở mắt ra để xác nhận lần nữa giờ phút này phát sinh hết thảy là chân thật. Tuyên Cẩn thật sự hôn nàng. Tim đập như vỡ ra. Nữ nhân nàng tâm tâm niệm niệm rốt cục cũng nguyện ý vì nàng làm đồng dạng sự. Tim vẫn còn hỗn loạn, Tuyên Cẩn cái gì cũng chưa làm nhưng Hạ Sí Mạch cảm giác được đã đến. Cánh tay đặt lên phía sau lưng Tuyên Cẩn, sợ hạnh phúc tới nhanh, đi cũng nhanh, nàng phải nắm chặt.

Tuyên Cẩn vừa hôn vừa di dời đến bên tai, ngặm vành tai nàng cắn cắn, lập tức cảm giác được Hạ Sí Mạch run rẩy, chính mình cũng run theo một cái.

Hạ Sí Mạch chỉ cảm thấy bên tai có hơi thở cực nóng quanh quẩn, cảm giác tê dại từng trận đánh úp lại mãnh liệt và kích thích, nhất thời không tiếp thụ được muốn kêu dừng lại, mà Tuyên Cẩn lại giống như đoán được, một cái nhuyễn nị thanh âm tiến vào tai nàng.

"Hạ Sí Mạch, ngươi chuẩn bị tốt chứ?"

Trái tim Hạ Sí Mạch cơ hồ đình trệ, vội vàng ừ một tiếng, không biết dùng từ gì nữa.

Tuyên Cẩn ngoắc ngoắc khóe môi, bắt đầu khai quật từng tấc da tấc thịt trên người Hạ Sí Mạch. Nguyên lai cơ thể nữ nhân mê người như thế, khó trách Hạ Sí Mạch luôn vui vẻ. Nếu hiện tại Hạ Sí Mạch hỏi lại nàng thích bộ dáng nàng nam nhân hay là bộ dáng nàng nữ nhân, nàng nhất định sẽ nói nữ nhân. Đương nhiên mặc kệ nam nhân nữ nhân, miễn Hạ Sí Mạch là được.

"Thích không?" Tuyên Cẩn vừa trêu chọc thân thể Hạ Sí Mạch vừa hỏi Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch đã bị nàng trêu chọc như lửa đốt, khó khăn vặn vẹo lấy hành động hồi đáp. Thật là nhìn không ra Tuyên Cẩn vốn là nữ nhân rụt rè, một khi phóng túng nhưng lại hoàn toàn khống chế được nàng. Dĩ nhiên cũng do lỗi bản thân nàng ở trước mặt Tuyên Cẩn là hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Tuyên Cẩn đương nhiên rất thích biểu hiện Hạ Sí Mạch giờ phút này. Chớ nói Cảnh vương khí thế, liền ngày thường ở trên giường muốn làm gì thì làm cũng biến mất không còn một mảnh. Hạ Sí Mạch hiện tại giống như trái cây chín mọng, chỉ còn chờ nàng hái xuống mà nhấm nháp. Tuyên Cẩn không có chút gì do dự, mút ngực nàng, tay dọc theo bụng nóng bỏng từ từ luồng xuống hướng hai chân.

Kích thích thình lình xảy ra làm cho Hạ Sí Mạch không khỏi rên rỉ ngâm ra tiếng, nàng không có nửa điểm thấy thẹn, chỉ cảm thấy là vô thượng vinh quang. Tuyên Cẩn - Hoàng thái hậu Đại Sở - nữ nhân tôn quý nhất trên đời này - nữ tử nàng quý mến tha thiết ước mơ gần mười năm, chẳng những tiếp nhận nàng mà còn lấy lòng nàng, nàng cảm giác trên đời không còn chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này nữa. Dù là giờ khắc này lập tức chết đi thì cuộc đời này cũng đã đủ.

Chạm đến nơi ẩm thấp kia, tay Tuyên Cẩn tạm dừng một chút, mặt đỏ ửng lên. Đó là nơi nữ nhân cảm thấy thẹn nhất, là nơi lần đầu tiên Tuyên Cẩn tiếp xúc. Dù hơi có vẻ mất tự nhiên nhưng nàng đã là người từng trải nên tự nhiên biết làm như thế nào sẽ làm Hạ Sí Mạch sung sướng. Nếu là trước kia, ngẫu nhiên còn có ảo giác cho rằng Hạ Sí Mạch là nam tử, nhất là lúc nàng thượng trều. Giờ khắc này, nàng không còn hoài nghi gì nữa, Hạ Sí Mạch cũng giống nàng, cũng là một nữ tử cần được thương yêu. Trong lòng ẩn ẩn vui mừng, thân thể Hạ Sí Mạch chưa bao giờ bị người nhúng chàm, nàng là người thứ nhất, hy vọng cũng là cuối cùng. Nàng luôn luôn ích kỷ.

"Hạ Sí Mạch." Tuyên Cẩn nhẹ giọng gọi nàng.

Hạ Sí Mạch gian nan mở mắt, chống lại là ánh mắt Tuyên Cẩn như nước, nàng vô lực đáp ứng. Ở dưới thân Tuyên Cẩn, nàng sớm đã hóa thành nước.

Tuyên Cẩn nói: "Ta là người không thích đem cảm tình đặt lên miệng. Ngươi luôn hỏi trong lòng ta có ngươi hay không, thật ra thì không cần nói cũng đã rõ rồi, ngươi hẳn là có thể cảm giác được. Ta nghĩ sẽ không có nữ nhân nào trải qua những gì giống ta đâu. Lúc còn trẻ ngây thơ vì một nam nhân không đáng mà tổn thương bản thân mình, sau đó lại bị bắt gả cho một nam nhân hoàn toàn xa lạ. Châm chọc thay, lại trở thành nữ nhân có thân phận nhất. Đối với người khác thì đây chính là nguyện vọng của họ nhưng với ta thì chính là gông xiềng trói chặt tuổi trẻ của ta. Nhưng hoang đường còn ở phía sau, ta thế nhưng bị một nữ nhân coi trọng, cuối cùng còn gả cho nữ nhân này. Ta nghĩ mặc kệ là ai gặp tình huống này thì đều cần một quá trình mới có thể chấp nhận được chuyện phức tạp như vậy. Kỳ thật ta rất hâm mộ ngươi, thích một người thì có thể theo... người đó ... đến cuối cùng, mà ta không có tư cách như vậy và cũng không có người đáng giá để ta như thế. Ta và ngươi nếu không trải qua những chuyện bấy lâu nay thì chắc ta và ngươi cũng sẽ không đi tới được một bước này. Nên bây giờ ta chỉ có thể nói, lòng ta đã từng đã trao cho một người, cơ thể của ta cũng đã từng cho một người khác. Duy chỉ có ngươi là có thể đồng thời có được cả hai, đáp án như vậy ngươi có hài lòng không?"

"Cẩn nhi!" Hạ Sí Mạch đã hoàn toàn thanh tỉnh, ôm sát người ấy trong lòng. Tuyên Cẩn rốt cục chính mồm thừa nhận trong lòng có nàng, kích động lệ nóng doanh tròng, nói, "Ta mặc kệ trước kia như thế nào, ta chỉ muốn nàng bây giờ, về sau nàng chính là mọi thứ đáng giá của ta, ta tuyệt sẽ không cô phụ nàng."

"Ngươi không ngại ta thích người khác, lại càng không ngại là thân không hoàn bích?"

"Không ngại, ta cái gì cũng không ngại, ta chỉ muốn nàng, ta chỉ muốn nàng thích ta, như vậy đủ rồi!"

"Vậy ngươi có thể hay không cảm thấy không công bằng?" Tuyên Cẩn lại hỏi một lần nữa. Nếu hôm nay nàng muốn Hạ Sí Mạch, như vậy Hạ Sí Mạch vô luận thể xác và tinh thần đều chỉ thuộc về một mình nàng, nàng không hy vọng ngày khác Hạ Sí Mạch bởi vì trong lòng bất bình, mà làm ra chuyện cho nàng để ý.

Hạ Sí Mạch lúc này cuối cùng cũng nghe rõ, nguyên lai Tuyên Cẩn đang lo lắng điều này, thề nói: "Ta nếu phản bội Cẩn nhi thiên lôi liền đánh ta chết."

Tuyên Cẩn vội vàng che miệng nàng. Người này luôn thích độc thệ, không sợ ứng nghiệm sao.

"Vậy ta..."

"Mau chút."

"..."

Không còn cố kỵ, mang theo tình ý cùng khẩn trương tò mò. Dọc theo đùi thăm dò đến chỗ cực nóng, mềm mại cơ hồ làm nàng phỏng tay. Dòng nước róc rách lại giống như mời gọi nàng. Hạ Sí Mạch rên rỉ không ngừng, Tuyên Cẩn cười khẽ, không nghĩ tới Hạ Sí Mạch mẫn cảm như vậy, nàng còn chưa làm cái gì đâu.

Tuyên Cẩn có bóng ma lần đầu tiên cho nên đối với Hạ Sí Mạch phá lệ ôn nhu, sợ làm đau nàng, nhưng mà không biết như vậy thì càng làm cho Hạ Sí Mạch khó nhịn. Hạ Sí Mạch bị tra tấn muốn khóc. Nàng nghĩ Tuyên Cẩn cố ý.

Vẫn là Tuyên Cẩn bị hấp dẫn, tìm được cửa vào xong, không do dự liền dò xét đi vào. Đầu ngón tay lập tức bị hấp thụ gắt gao, chỉ cảm thấy dị thường nhanh dồn cùng mềm mại, ngay cả tâm cũng cứng theo, cảm giác khác thường lan tràn ra. Thẳng đến giờ phút này, Tuyên Cẩn mới cảm giác chân chính có được một người, giống như cả trái tim đều bị lấp đầy. Nàng từng cho rằng nàng cùng Hạ Sí Mạch trong lúc đó tồn tại thứ không thể vượt qua gì đó mà giờ khắc này cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hạ Sí Mạch càng có nhiều cảm thụ hơn. Khi khoảnh khắc chớp mắt Tuyên Cẩn tiến vào thân thể nàng, là nàng không thấy diệu kỳ hay đẹp đẽ như nàng đã từng tưởng tượng. Thay vào đó là cảm thấy không khoẻ đồng thời còn mang theo sáp sáp đau, mặt khác còn kèm theo cảm giác nói không rõ, tóm lại là hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng. Bất quá nghĩ đến nàng đã là người của Tuyên Cẩn, thì đừng nói một chút đau cho dù cát thịt lấy máu, nàng đều thích. Huống chi loại cảm giác không khoẻ này cũng không ở lại lâu lắm, rất nhanh đã bị không hiểu khoái cảm thay thế, dưới sự tiến tiến xuất xuất của ngón tay Tuyên Cẩn mà càng phát ra mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức hoàn toàn không kềm chế được, thân thể cảm giác có loại không phải của mình, tùy ý Tuyên Cẩn bài bố...

"Ngươi có khỏe không?" Tuyên Cẩn hỏi Hạ Sí Mạch vẫn run rẩy. Nàng cảm giác Hạ Sí Mạch hẳn là tới rồi, bất quá cũng cảm thấy màu đỏ trên đệm kia nhìn ghê người quá.

Hạ Sí Mạch nào còn có thể lên tiếng, khí lực gật đầu hay lắc đầu cũng không có, chỉ cấp Tuyên Cẩn một nụ cười.

Tuyên Cẩn lập tức biết mình lo lắng dư thừa, Hạ Sí Mạch cười là miễn bàn có bao nhiêu thỏa mãn chứ. Trong lòng cũng bị thỏa mãn lấp đầy. Nhìn Hạ Sí Mạch như vậy đúng là nghiện, nhịn không được lại muốn nàng...

Mà hai người chỉ lo tìm hoan, sớm đã quên các nàng còn đang ở Liên Trì, bên ngoài còn đang có một đám người chờ hai nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro