Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102

Khuê danh Uyển tần là Lý Uyển, một người xinh đẹp dịu dàng, dù mặc đồ trắng cũng không thua kém những người mặc hoa phục. Nàng hiện bình thản, không có vẻ ngang ngược như lời Thụy Tuyết nói, còn cúi đầu trước Tuyên Cẩn một cách nhẹ nhàng, "Gần đây thần thiếp không khỏe, không thể thỉnh an tỷ tỷ, mong tỷ tỷ thông cảm."

Mặc cho Lý Uyển lớn hơn Tuyên Cẩn mười tuổi cũng không thể vượt qua được tôn ti trong cung, nên phải tự xưng là muội muội.

Tuyên Cẩn nhấc tay, "Ai gia đã nghe nói rồi, đương nhiên sẽ không trách ngươi. Nhưng hôm nay ai gia đến đây, muội muội chắc hẳn phải biết là vì chuyện gì."

Lý Uyển nhìn thoáng qua Thụy Tuyết đang quỳ, thản nhiên nói: "Không biết tiện tỳ này đã nói gì với tỷ tỷ."

Tuyên Cẩn nói Thụy Tuyết: "Tự ngươi nói đi. Đem chuyện ngày hôm qua nói lại lần nữa cho các vị nương nương nghe. Ai gia chỉ cần biết chân tướng, bất kể là chủ hay tớ, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng."

Tính mạng đang treo trước quan tài, tuy sợ gần chết, nhưng Thụy Tuyết vẫn rõ ràng thuật lại từ đầu đến cuối.

Thái hoàng thái hậu nghe xong lập tức nói: "Ai gia còn tưởng là đại sự gì, hóa ra chỉ là một chuỗi hạt bị mất đi, theo ai gia thấy, dù không phải là nha đầu này trộm, nó cũng không thoát khỏi liên can. Nếu không, vì sao người ta chỉ hoài nghi mỗi nó? Kéo nha đầu này xuống đánh một trăm gậy đi, xem nó có trung thực hay không, cần gì phải lao sư động chúng như thế, còn mời cả Thái hậu tới phân xử, đúng là chuyện bé xé ra to."

"Mẫu hậu," Tuyên Cẩn nói, "đã mọi người đều tới rồi, không bằng điều tra cho rõ ràng, dù sao cũng không thể oan uổng người tốt, để hung phạm ung dung ngoài vòng pháp luật. Hơn nữa trong chuyện này còn có điều kỳ lạ."

Hạ Sí Mạch cũng phụ hoạ, "Đúng vậy mẫu hậu, cung nữ cũng là người mà, nếu không phải nàng trộm, vậy không phải là oan uổng người ta sao."

Trần thị đành phải nhẫn nại, nói: "Uyển thái tần, ngươi một mực chắc chắn Thụy Tuyết trộm chuỗi hạt châu, ngươi có chứng cứ gì không?"

Lý Uyển từ đầu đến cuối là lãnh đạm, nói."Thần thiếp không có chứng cứ, nhưng nha đầu này luôn thần thần bí bí, đến đêm lại thường xuyên không đi ngủ, ngày mà bạch ngọc châu bị mất đó, những nô tài khác đều có mặt, chỉ có tiện tỳ này là không thấy tăm hơi. Nên nếu không phải nó trộm thì ai trộm?"

Thụy Tuyết vội vàng hô to: "Nô tỳ oan uổng!"

Lý Uyển quát: "Im ngay! Bản cung có oan uổng ngươi hay không, trong lòng ngươi rõ ràng, đừng tưởng rằng mời được Thái hậu đến thì có thể nguỵ biện. Những lần ngươi trộm được trước kia, bản cung đã biết rõ từ lâu, chỉ là nể tình ngươi còn hầu hạ ở đây, mới không truy cứu làm gì. Không ngờ lá gan ngươi càng lúc càng lớn, dám nhằm vào bản cung, tức là tự tìm chết rồi."

Hạ Sí Mạch càng nghe càng thấy thú vị, cúi xuống bên tai Tuyên Cẩn nói: "Nhất định là chuyện đó bị chủ cung nữ này biết rồi." Tuyên Cẩn đã từng nói chuyện ở núi giả cho nàng nghe.

Tuyên Cẩn cũng cảm thấy Lý Uyển có mục đích riêng, xem ra chủ tớ này có không ít bí mật. Nàng nói: "Thái tần có lời gì, đừng ngại nói thẳng."

Lý Uyển hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nếu tiện tỳ này thành thật thừa nhận, thần thiếp có thể cân nhắc không vạch trần chuyện xấu của nó."

Trần thị xen vào: "Hoang đường, hoàng cung là đâu, há lại cho phép một đứa tỳ nữ quậy cho chướng khí mù mịt. Uyển tần thử nói xem, cung nữ này đã làm gì mà không thể lộ ra ngoài?"

Lý Uyển ngược lại có khí phách nói, "Thái hoàng thái hậu, suy cho cùng, tiểu tỳ này cũng là người đi theo thần thiếp, không phải vạn bất đắc dĩ thần thiếp cũng không muốn bóc trần việc đó. Thần thiếp chỉ muốn tìm chuỗi bạch ngọc châu ấy thôi, đó là di vật của mẫu thân thần thiếp, so với tính mạng của thần thiếp, nó còn quan trọng hơn."

Tuyên Cẩn hỏi Lý Uyển: "Không biết bạch ngọc châu kia có gì đặc trưng?"

Lý Uyển nói: "Nó được làm bằng Lam điền ngọc..." Sau đó là một phen miêu tả.

Tuyên Cẩn và Hạ Sí Mạch liếc nhau, vì nó đúng là chuỗi ngọc mà Hạ Sí Mạch mang về tối hôm qua, hiện cũng đang nằm cuộn trong ngực Hạ Sí Mạch, thế là Hạ Sí Mạch nghi hoặc nhìn về phía Dung Doanh Tâm.

Dung Doanh Tâm thì vẫn như bình thường với dáng vẻ hoàn toàn không có gì liên quan đến mình, thậm chí khi đối diện với ánh mắt của Hạ Sí Mạch, còn điềm đạm cười, khiến Hạ Sí Mạch càng kinh ngạc.

Bên này, Tuyên Cẩn lại hỏi Thụy Tuyết: "Ngươi có từng thấy chuỗi hạt châu kia?"

Thụy Tuyết gật đầu nói: "Thưa, đã từng gặp qua. Vì Thái tần nương nương thường xuyên cầm trong tay."

Tuyên Cẩn nói: "Ai gia hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự chưa từng ăn cắp?"

Thụy Tuyết lắc đầu như trống bỏi: "Nô tỳ thật sự không có lấy."

Tuyên Cẩn trầm giọng, "Nếu có người giật dây bảo ngươi làm vậy thì bây giờ ngươi hãy can đảm nói ra, ai gia có thể khoan hồng mà xử lý."

Thụy Tuyết hơi do dự, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu nói: "Không có ạ."

Tuyên Cẩn nói: "Ngươi không thừa nhận, lại không có bằng chứng, ai gia cũng không còn cách nào. Và chuỗi hạt châu là vật báu, không thể mọc cánh bay, dù ngươi không cầm thì người ngoài cũng cầm, ai gia sẽ cho người điều tra. Chỉ cần nó còn ở trong cung, nhất định có thể tìm được, không cần phải nóng nảy nhất thời." Sau đó, nàng nói với Hạ Sí Mạch: "Đúng rồi, vương gia, ai gia nhớ ngài cũng có một chuỗi, dù sao ngài cũng không cần, hay là ngài hãy đưa nó cho Uyển thái tần? Đợi sau khi tìm được chuỗi kia, sẽ trả lại cho ngài, có được không?"

Hạ Sí Mạch hiểu ý Tuyên Cẩn muốn gì, hào phóng nói: "Chỉ một chuỗi hạt châu, bản vương nào có hiếm lạ, tặng cho Uyển thái tần còn được." Rồi móc từ trong ngực ra.

Vừa nói đã có, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tất cả mọi người cũng không ngốc.

Và khi Hạ Sí Mạch lấy ngọc ra, Lý Uyển nhận ra ngay món đồ mà mình bình thường cầm không rời tay, song nàng vẫn nhìn thêm một chút và thật sự chắc chắn là nó không thể sai, chỉ là không biết tại sao nó lại rơi vào tay Cảnh vương, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.

Hạ Sí Mạch bước xuống đưa cho Lý Uyển, không ngờ khi đi đến trước mặt Thụy Tuyết, "chẳng may tuột tay" làm chuỗi hạt rơi vào tay Thụy Tuyết.

Thụy Tuyết bị hứng lấy chuỗi hạt, "A" lên một tiếng.

Hạ Sí Mạch ngồi xuống trước nàng ta, cười nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, lẽ nào là biết chuỗi hạt này?"

Thụy Tuyết suy nghĩ: nếu nói là biết, thì tại sao đồ chủ làm mất lại nằm trong tay Cảnh vương? Còn nói là không biết, thì nàng nhất định bị chủ nói là nói láo... Thụy Tuyết nhất thời rất khó xử.

Trần thị thấy Hạ Sí Mạch đột nhiên lấy ra chuỗi hạt, dù là chưa bao giờ nhìn thấy đồ của Uyển tần, bà cũng biết nó nhất định là món đồ của Uyển tần làm mất. Không biết nàng và Tuyên Cẩn âm mưu muốn làm gì, lại thấy tiểu nha đầu kia giả ngây giả dại, trong lòng càng bực bội, cả giận nói: "Nha đầu này quả thực đáng giận, Trịnh ma ma, vả miệng nó, xem xem còn nói chuyện ấp a ấp úng không."

Trịnh ma ma nghe theo lệnh, đi lên trước, vài tiếng bốp bốp vang lên, hai má Thụy Tuyết lập tức sưng vù, có thể thấy bị đánh mấy bạt tay không nhẹ.

Cũng khó trách Trần thị tức giận như vậy, bởi vì bà không muốn nhìn thấy nhất là hậu cung dâm loạn, sau chuyện của mẫu thân Thủy Khinh Linh xảy ra.

Sau khi ăn đòn, Thụy Tuyết ngược lại trung thực hơn, nói: "Nô tỳ nhận ra, nó chính là chuỗi hạt của Thái tần nương nương ạ."

Hạ Sí Mạch cầm hạt châu đứng lên, cười nói: "Vậy cũng lạ, thế nào lại trùng hợp, chẳng lẽ bản vương trộm nó à?"

Lý Uyển nói: "Chuỗi hạt đó đúng là của thần thiếp. Nếu vương gia không tin thì có thể nhìn xem bên trong hạt châu có khắc tên thần thiếp."

Hạ Sí Mạch cũng cẩn thận xem, đúng là thấy được chữ "Uyển", đi thẳng tới trước mặt Dung Doanh Tâm, nói: "Nhị cô nương, có phải ngươi nên cho bản vương một lời giải thích không?"

Dung Doanh Tâm vẫn bình thản như thường, khụy gối hành lễ với Hạ Sí Mạch và nói: "Cảm tạ vương gia cất nhắc, nhưng Doanh Tâm chưa bao giờ nhìn thấy chuỗi hạt châu này."

"Ngươi nói cái gì?" Hạ Sí Mạch thay đổi sắc mặt, "Rõ ràng là chính ngươi đưa nó cho bản vương tối hôm qua đấy."

Dung Doanh Tâm không hề hoang mang nói: "Nội cung có quy định rằng nữ quyến không được tùy ý đi lại trong cung sau khi đã lên đèn, cho nên tối hôm qua Doanh Tâm vẫn luôn đi theo tỷ tỷ, chưa từng đi ra ngoài ạ."

Dung Doanh Nguyệt nói: "Đúng rồi ạ, bản cung có thể làm chứng giúp nàng."

** ** nói dối không chớp mắt!! Hạ Sí Mạch tức đến suýt nữa buông lời mất lễ, nhưng nàng kịp nhịn, thu tay, trở lại chỗ ngồi.

Tuyên Cẩn cầm lại bạch ngọc châu từ tay Hạ Sí Mạch, lại nhìn cây trâm giữa búi tóc Dung Doanh Tâm, là thứ mà Hạ Sí Mạch lấy ở chỗ nàng, suy nghĩ không biết hai tỷ muội này hát phần nào trong khúc này, chỉ nói: "Nếu hạt châu này là đồ của Uyển thái tần, vậy thì vật quy nguyên chủ. Còn việc tại sao nó lại ở trong tay vương gia, ai gia sẽ hỏi vương gia sau, các vị có dị nghị gì không?"

Có nghĩa là vợ chồng người ta muốn đóng cửa tự giải quyết, nào có ai dám nói không được, dù rằng hạt châu bảo bối của Uyển thái tần lại xuất hiện trong tay Cảnh vương đã làm cho mọi người suy nghĩ lan man, nhưng bọn họ vẫn phải nói: "Không có dị nghị gì ạ."

Tuyên Cẩn nói: "Vậy hôm nay cứ như thế này. Thụy Tuyết đã không phải là người trộm hạt châu thì không thể buộc tội trộm cướp, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, vì chỉ là một cung nữ mà dám gây ra náo loạn đến như thế này, ta sẽ phạt ngươi đến phòng giặt quần áo một tháng."

Thụy Tuyết vội quỳ xuống cảm ơn: ""Đa tạ nương nương khai ân."

Khi chuẩn bị rời đi, Ngâm Sương từ bên ngoài đi tới, ghé bên tai Tuyên Cẩn nói chuyện, khiến Tuyên Cẩn có thâm ý nhìn Lý Uyển một chút.

Ra khỏi Uyển Lê Viện rồi, Hạ Sí Mạch mới hỏi: "Việc này cứ tính như vậy à?"

Tuyên Cẩn giễu cợt: "Ai bảo người ta trở mặt không quen biết."

Hạ Sí Mạch biết nàng nói Dung Doanh Tâm thì lại thấy bực mình. Mặc dù nàng lớn lên cùng với nhóm phụ nữ này, nhưng nói đến lòng dạ của họ thì nàng thật sự là "kiến thức nửa vời". Chuyện vốn không liên quan gì đến nàng, bây giờ lại bị hiểu lầm có tư tình với Lý Uyển??? Một lời bịa đặt dễ dàng bị phá vỡ như thế, không phải là rất nông cạn sao?

Tuyên Cẩn lại nói: "Xem ngài sau này còn có hay đi ân cần niềm nở với người ta nữa không, hừ."

Hạ Sí Mạch khịt mũi coi thường, càng là khinh thường cách làm của Dung Doanh Tâm.

Tuyên Cẩn nhìn dáng vẻ bị tức mà phải chấp nhận chịu đựng của Hạ Sí Mạch, cảm thấy sự khó chịu từ tối hôm qua cuối cùng cũng tiêu tan, lúc này mới nói: "Tỷ muội Dung gia có dụng ý khác."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro