Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 104

Mật báo kịch liệt từ biên quan đưa thẳng đến kinh thành. Ven đường mệt chết đến 3 con ngựa đi ngàn dặm, mật báo suốt đêm từ Cảnh vương phủ đưa đến Tuyên Ninh Cung.

Tiếng đập cửa dồn dập, truyền đến thanh âm Ngâm Sương: "Nương nương, Vương gia, nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo."

Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch đang ngủ bừng tỉnh, khoác ngoại sam đi ra.

Ngâm Sương thần sắc ngưng trọng, nói: "Hoán Y Cục bên kia truyền đến tin tức, nói Thụy Tuyết sợ tội tự vận."

Hai người đồng thời chấn động, liếc nhau.

Hạ Sí Mạch nói: "Việc vẫn chưa truy cứu, tại sao lại nói sợ tội, ta xem chỉ sợ là có người muốn giết người diệt khẩu đi."

Tuyên Cẩn trầm ngâm một lát nói: "Xem ra Thụy Tuyết quả nhiên là biết chút chuyện, bất quá người xuống tay nếu là Lý Uyển thì dụng tâm không khỏi rất rõ rệt chút."

Hạ Sí Mạch trầm giọng nói: "Hảo một chiêu mượn đao giết người, ta thật muốn nhìn ai ở sau lưng phá rối."

Tuyên Cẩn cho Ngâm Sương lui xuống trước, rồi sau đó từ ngăn kéo trên bàn lấy ra một vật, đưa cho Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch tiếp nhận, là một cái khăn thêu đông cung đồ, nghi hoặc Tuyên Cẩn như thế nào sẽ có loại này đồ vật này, Tuyên Cẩn luôn luôn chán ghét.

Tuyên Cẩn nói: "Mấy ngày trước đây nhặt được ở Uyển Lê Viện."

Như vậy đồ riêng tư không có khả năng ở rõ như ban ngày bị người nhặt được, hơn nữa còn là bị Tuyên Cẩn nhặt được, trừ phi có người cố ý làm như vậy, Hạ Sí Mạch nói thẳng: "Lý Uyển đưa cho ngươi?"

Tuyên Cẩn hỏi: "Ngươi cảm thấy được nàng nghĩ muốn nói cho ta biết cái gì?"

Hạ Sí Mạch vuốt cằm, "Hồ thái y tuy rằng chứng thật nàng không có mang thai, nhưng không có nghĩa là nàng chưa cùng người yêu đương vụng trộm, bất quá Lý Uyển dám đem khối khăn tay này giao cho ngươi, trừ phi nàng điên rồi, nếu không chính là có ý khác."

"Xem ra Dung gia tỷ muội cùng việc này không thoát khỏi liên quan." Lý Uyển có hay không mặt khác cừu gia, nàng không dám khẳng định, nhưng là cùng Dung Doanh Nguyệt đích xác xác thực thật có đoạn ân oán. Năm đó Lý Uyển thiếu chút nữa chết ở trên tay Dung Doanh Nguyệt, mà Dung Doanh Nguyệt vẫn cho rằng tiểu công chúa chết non là bị Lý Uyển làm hại.

Hạ Sí Mạch nói: "Liên lụy khẳng định có, không biết ở chuyện này các nàng đảm đương cái nhân vật gì, là trợ giúp hay là sự kiện căn bản là một tay các nàng bày ra."

Tuyên Cẩn không lên tiếng, nàng biết Dung Doanh Nguyệt luôn luôn không an phận, nếu như lúc trước ly gián quan hệ nàng cùng Lẫm Nhi giống nhau, lúc này đây tạo nên vô tội người, không biết ý muốn như thế nào.

Hừng đông còn sớm, hai người mới vừa nằm xuống không lâu, lại là tiếng đập cửa dồn dập, lần này gõ cửa chính là Thủy Khinh Linh, Thủy Khinh Linh đưa lên một phong thơ, nói: "Biên quan đưa tới mật báo khẩn."

Hạ Sí Mạch xem xong tức giận đập bàn.

"Xảy ra chuyện gì?" Tuyên Cẩn hỏi nàng.

Hạ Sí Mạch cả giận nói: "Bắc Xuyên vương cái lão thất phu kia phản!"

Tuyên Cẩn cầm thư. Đúng như lời Hạ Sí Mạch nói, nguyên lai Bắc Xuyên Vương vẫn án binh bất động là bí mật chiêu binh mãi mã, trù bị quân lương. Nguyên bản là chờ thời cơ. Nhiếp chính vương thú Thái hậu mặc dù thanh danh bất hảo nhưng là vẫn còn trị được quốc. Dân chúng an cư lạc nghiệp, thật vất vả mới được mấy năm thái bình thì ai mà muốn khởi binh tạo phản chứ. Mà Bắc Xuyên Vương nhanh như vậy có động tĩnh, là đột nhiên được tộc Tiên Bi Vũ Văn thị duy trì. Vũ Văn thị chẳng những cung cấp ngựa lượng lớn cùng lương thực mà còn mượn cho Bắc Xuyên Vương 5 vạn thiết kỵ.

"Lão thất phu thế nhưng liên hợp man di để đánh ta, tuyệt không dễ dàng tha thứ!" Hạ Sí Mạch phun ra hỏa, "Lão thất phu nhất định đáp ứng ưu đãi gì rồi, nếu không man di không có khả năng đáp ứng sảng khoái. như thế " Lớn nhất thật là tốt chỗ đó là cắt nhường lãnh địa.

Tuyên Cẩn chậm rãi nói: "Nếu đoán không sai, Vũ Văn thị hiện giờ hẳn là đổi chủ."

Hạ Sí Mạch buồn lòng, tính ra vẫn là nàng tin lầm người thả hổ về rừng.

Quân quốc đại sự cấp bách, Hạ Sí Mạch lập tức thay quần áo, mang theo Thủy Khinh Linh đến Bộ Binh sắp xếp.

Tuyên Cẩn tự nhiên cũng không có buồn ngủ. Chuyện đánh giặc nàng giúp không được gì, bất quá nàng cũng có sự phải làm. Lúc trước có kiên nhẫn, có thể ngoạn một hồi mèo vờn chuột, hiện tại biên quan báo nguy, nàng tuyệt không cho phép nội bộ mâu thuẫn làm cho Hạ Sí Mạch phân tâm.

Thủy Khinh Linh đã lâu chưa thấy vẻ uy nghiêm trên mặt Hạ Sí Mạch. Từ lúc Hạ Sí Mạch trở lại kinh thành, tâm tư đều bắt tại trên người Tuyên Cẩn, trừ bỏ phong hoa tuyết nguyệt tranh giành tình nhân thì dường như là không có nửa điểm đứng đắn. Chuyện đứng đắn duy chính là cưới Thái hậu... Thân là Vương gia, sau lưng không biết bị bao nhiêu người chê cười. Ngay cả nàng có khi cũng có ảo giác anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Ở trước mặt Thái hậu, Hạ Sí Mạch nào có nửa phần uy phong Vương gia.

Mà Hạ Sí Mạch giờ khắc này, cả người tản mát ra sát khí, ánh mắt sắc bén làm cho người ta không rét mà run. Đại thần ngày thường thích hay cùng nàng nói giỡn, hết thảy chớ có lên tiếng. Nhưng thật ra Tướng quân cùng Hạ Sí Mạch Nam chinh bắc chiến cũng giống như Thủy Khinh Linh lộ ra vẻ vui sướng, Hạ tướng quân anh dũng vô địch của bọn họ đã trở lại!

"Bổn vương muốn đích thân xuất chinh."

Nhất ngữ long trời lở đất.

Hạ Sí Mạch là nhất thời nảy lòng tham. Mới vừa rồi khi ở bên người Tuyên Cẩn còn không có nghĩ như vậy. Hiện tại nàng quyết định vậy là không phải hành động theo cảm tình mà là không thể không đi. Bắc Xuyên Vương mưu phản, rõ ràng là nhằm vào nàng, mà Hạ Sơ Ảnh lại là phản đồ của nàng, nàng nếu không đi là sẽ mất quân tâm.

Một vị văn thần vội vàng nói: "Vương gia nghĩ lại, trong triều đại sự đều cần ngài giải quyết, ngài như thế nào có thể rời triều, nói sau tiền tuyến nguy hiểm, Vương gia ngài vạn kim chi khu, trăm triệu thương không được."

Đang ngồi đều là Hạ Sí Mạch thân tín, người văn thần phụ họa nói: "Từ đại nhân nói đúng, hiện giờ trong triều cao thấp nhìn như một mảnh tường cùng, kì thực đối Vương gia như hổ rình mồi, chỉ sợ bọn họ sẽ thừa cơ mà vào đối Vương gia bất lợi, cho nên Vương gia ngài trăm triệu không đi được."

Lại có mấy người văn thần cùng tướng quân phụ họa, đại để đều không đồng ý Hạ Sí Mạch tự mình nắm giữ ấn soái.

Hạ Sí Mạch không tỏ thái độ, hỏi Dương Thái vẫn không lên tiếng, "Dương Tướng quân, nếu bổn vương cho ngươi nắm giữ ấn soái, ngươi cảm thấy được bao nhiêu phần thắng? Nếu bổn vương tự mình nắm giữ ấn soái, phần thắng lại bao nhiêu?"

Dương Thái là người đắc lực nhất của Hạ Sí Mạch, không dựa vào gia thế mà dựa vào một thân võ nghệ cùng tâm huyết ở trên chiến trường nổi danh. Càng đáng quý chính là, Dương Thái học phi thường tốt, từ một cái mãng phu dốt đặc cán mai về sau đọc binh thư có thể đi bày binh bố trận tướng quân, là Hạ Sí Mạch tiên phong, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng chỗ yếu hại của địch nhân.

Dương Thái hoàn toàn không để ý tới quan trường, nghe Hạ Sí Mạch hỏi, lập tức đứng ra, thân hình thẳng tắp, dùng leng keng hữu lực thanh âm nói: "Nếu để cho mạt tướng lãnh binh, phần thắng là 4 phần, nếu là Vương gia tự mình lãnh binh, phần thắng 6 phần."

Một cái nói: "Ngươi điên rồi sao, Vương gia tự mình xuất chinh đương nhiên là 10 phần, đại lấy được toàn thắng, nho nhỏ phản quân có thể nào cùng Vương gia đánh đồng."

Người nói: "Dương Tướng quân quá mức khiêm tốn, ngươi đây là dài người khác chí khí, diệt chính mình uy phong."

Hạ Sí Mạch không chút nào không có tức giận vẻ, còn nói: "Dương Tướng quân cùng bổn vương suy nghĩ giống nhau, ngươi nói xem, phần ngươi thua ở đâu, mà phần bổn vương thắng ở đâu."

Dương Thái vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Vậy thứ cho mạt tướng nói thẳng , Bắc Xuyên Vương chiếm cứ Bắc Xuyên mấy chục năm, rắc rối khó gỡ, thực lực hùng hậu, hiện Vũ Văn thị tận lực hỗ trợ, quả thực như hổ thêm cánh, hơn nữa một ít quân lính tản mạn, thực lực không để cho khinh thường."

Hạ Sí Mạch gật đầu.

Dương Thái tiếp tục nói: "Mà Đại Sở ta từ Thành Đế khai sơ cho đến nay, vài thập niên đã chiến tranh không ngừng. Đầu tiên là dập tắt nội loạn, sau là đuổi man di, mặc dù lãnh thổ mở rộng không ít nhưng cũng là tổn binh hao tướng lợi hại, nếu không cũng không cần Vương gia ngài tự mình xuất chinh, thực là trong triều vô đem, cũng may hai năm nay hưu binh dưỡng tức khôi phục được một ít nguyên khí, nếu không mạt tướng nghĩ đến ngay cả 1 phần thắng cũng khó có được."

Vừa dứt lời, lại một mảnh chỉ trích thanh, chỉ trích Dương Tướng quân nói chuyện giật gân.

Hạ Sí Mạch vẫn là gật gật đầu, bổn ý nàng chính là muốn thông qua Dương Thái chi khẩu đem tình hình thực tế nói cho đám người kia, đỡ phải bọn họ một đám thực nghĩ đến thiên hạ thái bình, vô tư, không đem Bắc Xuyên Vương phản loạn để ở trong mắt. Hoàn toàn không biết sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, còn có chính là nói cho bọn hắn biết, nàng này Nhiếp chính vương đều không phải là hư danh, mà là thật lấy tính mạng đổi lại. Nàng hoàn toàn xứng đáng.

Dương Thái được Hạ Sí Mạch ngầm đồng ý, nói: "Mạt tướng sở dĩ nói có 4 phần nắm chắc là dựa vào mạt tướng đi theo Vương gia mấy năm nay chinh chiến sa trường học được chút da lông, cùng phản quân háo cái ba năm ngũ tái quyết định không nói chơi, nhưng là phải hoàn toàn dập tắt phản quân, mạt tướng cũng không nắm chắc, Vương gia thân chinh bất đồng, vung tay nhất hô, người trong thiên hạ hưởng ứng, Vương gia đều ở đẫm máu chiến đấu hăng hái, ta chờ há có thể sợ chết? Binh pháp có vân, công thành vi hạ, công tâm vi thượng, chẳng sợ thực lực tương đương, chúng ta phần thắng vẫn là sẽ tăng nhiều hơn."

"Lời Dương Tướng quân nói đúng là lời bổn vương muốn nói, các vị còn có ... hay không dị nghị?"

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau hô: "Bọn thần không dị nghị, chỉ mong Vương gia kỳ khai đắc thắng, sớm ngày tiêu diệt phản quân khải hoàn trờ về."

Hạ Sí Mạch vuốt cằm, nói như thế định sau, liền bắt đầu điểm binh điểm tướng, định ra ngày xuất chinh.

Đợi hết thảy an bài thỏa đáng sau, Thủy Khinh Linh đều không có nghe được tên của mình, bước lên phía trước từng bước, quỳ gối trước mặt Hạ Sí Mạch nói: "Khinh Linh chờ lệnh đi theo."

Hạ Sí Mạch không tính mang Thủy Khinh Linh theo, cho nên xem nhẹ nàng, hòa nhã nói: "Ngươi hiện giờ thân phận bất đồng không cần đi theo ."

Thủy Khinh Linh nhất định không chịu, nhiều năm như vậy nàng cũng chưa rời Hạ Sí Mạch một bước, nàng tuyệt sẽ không để cho Hạ Sí Mạch một mình ra chiến trường.

Kỳ thật Hạ Sí Mạch trong lòng cũng không lo lắng, dù sao nàng còn có cái bí mật không muốn người biết, không có Thủy Khinh Linh thân tín như vậy quả thật không tiện, liền đáp ứng. Thật lòng xin lỗi nói: "Vậy vất vả ngươi ."

Còn có một người cần công đạo một phen, chỉ không biết Tuyên Cẩn nghe nàng xuất chinh thì sẽ ủng hộ hay phản đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro