Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 110

"Nương nương, vi thần muốn với mượn người hai ngàn tinh binh." Tuyên Sùng Văn đến Tuyên Ninh Cung, ngay cả quy củ cũng không có mà hét lên.

Tuyên Cẩn đã đoán được chuyện gì, nhưng vẫn hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

Tuyên Sùng Văn Hướng ghế trên ngồi xuống, thở phì phì nói: "Còn không phải cái nha đầu chết tiệt Lưu Ly kia không biết đã chạy đi đâu, gia đinh nha hoàn trong phủ đều phái đi ra ngoài tìm đều không thấy nàng, ta muốn dẫn người ra ngoài thành tìm."

"Không cần." Tuyên Cẩn không nhanh không chậm nói, "Ngâm Sương, ngươi đem thư đưa cho đại gia."

Tuyên Sùng Văn hồ nghi tiếp nhận, xem xong, vỗ bàn, cả giận nói: "Này nha đầu chết tiệt kia cả gan làm loạn, dám bỏ nhà trốn đi!" Còn có một câu đặt ở trong bụng, cho dù lưu tín thì cũng phải lưu cho hắn chứ không phải Tuyên Cẩn, thật sự là không biết thân sơ, "Như thế càng muốn mượn binh của nương nương đem nàng tìm về, Lưu Ly một cô nương độc thân bên ngoài thật sự nguy hiểm."

Tuyên Cẩn vừa thấy để thư lại liền biết Tuyên Lưu Ly đi đâu, đúng là tâm sinh hâm mộ, Lưu Ly không thể so nàng, thực tự do, tiền tuyến mặc dù nguy hiểm nhưng là có Thủy Khinh Linh chiếu ứng thật không cần vi nàng lo lắng, chính là nàng một cái cô nương không võ công, rốt cuộc không phải lâu dài chi sách, chỉ có thể cho nàng ngoạn vài ngày.

Như thế tư định rồi, Tuyên Cẩn nhân tiện nói: "Ai gia biết Lưu Ly đi đâu, yên tâm đi, chờ mấy ngày nữa ai gia phái người đón nàng trở về."

Tuyên Sùng Văn không làm gì được nữa chỉ có thể đáp ứng, muốn hỏi Tuyên Cẩn Tuyên Lưu Ly đi đâu, bất quá Tuyên Cẩn muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn thì có hỏi cũng như không nên đem lời muốn nói nuốt vào, chỉ nói thầm một câu: "Nha đầu kia nhất định là không muốn lập gia đình, mới lén đi ra ngoài."

Tuyên Cẩn chỉ làm không có nghe.

Cung nữ tiến vào bẩm báo, nói Cao Tướng quân cầu kiến.

Tuyên Cẩn bưng trà trản tay dừng một chút, nói: "Tuyên."

Tuyên Sùng Văn thức thời lui ra, vừa lúc đụng mặt Cao Hành, cười nói: "Cao Tướng quân thật sự là quý nhân sự vội, muốn gặp ngươi một mặt so với lên trời còn khó hơn."

Cao Hành nói: "Tuyên đại nhân chớ cười, thật sự là quân vụ bận rộn đi không được, ngày khác mạt tướng quý phủ có bãi rượu xin Tuyên đại nhân hãy đến."

Tuyên Sùng Văn: "Vậy đi." Hướng Cao Hành ôm quyền rời đi.

Tuyên Cẩn cũng đã hồi lâu không thấy Cao Hành. Từ ngày thành thân Cao Hành ở cửa cung ngăn trở đón dâu đội ngũ của Hạ Sí Mạch. Hắn cùng Hạ Sí Mạch ám đấu liền biến thành  minh tranh, từ đó rất ít ở trong cung đi lại. Mà nàng, thứ nhất đối với chuyện Cao Hành phái người ám sát Hạ Sí Mạch còn canh cánh trong lòng. Tuy rằng sau lại biết cũng không phải bổn ý của hắn nhưng vẫn khó chấp nhận được. Thứ hai là tránh cho Hạ Sí Mạch lại có hiểu lầm. Nàng cùng Cao Hành quả thật từng có một đoạn chuyện cho nên cũng có ý tị chi. Hiện tại Cao Hành tìm đến nàng hiển nhiên là bởi vì Hạ Sí Mạch không ở đây.

Tuyên Cẩn đưa tay, "Cao Tướng quân mời." Lại phân phó nói, "Ngâm Sương dâng trà."

Dĩ vãng Ngâm Sương sẽ thức thời lảng tránh, lần này bưng lên trà xong rồi lại đứng ở  bên cạnh Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn thần sắc vô thường, hỏi: "Không biết Cao Tướng quân đột nhiên tiến đến có gì chuyện quan trọng."

Cao Hành thấy Ngâm Sương không tránh, biết Tuyên Cẩn ý tứ, trầm ngâm một lát mới nói: "Kỳ thật cũng không quá nhiều sự, gần đây trong cung ngoài cung đã xảy ra rất nhiều sự cho nên đặc biệt đến thỉnh an nương nương."

Tuyên Cẩn vẫn như cũ khách khí nói: "Cao Tướng quân có tâm, ai gia còn ứng phó  được."

Khách sáo lúc sau chính là một trận xấu hổ trầm mặc, Cao Hành hơi có vẻ không được tự nhiên, hắn còn chưa nói ra mục đích tới nên chỉ có thể kiên trì ngồi.

Tuyên Cẩn như thế nào nhìn không ra, rốt cuộc thở dài, đưa mắt ra hiệu cho Ngâm Sương.

Ngâm Sương mang hạ nhân lui ra.

Tuyên Cẩn nhìn trên gương hắn mặt có vết sẹo dài, mặc dù không rõ ràng nhưng thận trọng  nhìn vẫn là có thể liếc mắt một cái nhìn ra. Cao Hành không dựa vào mặt ăn cơm nhưng là nguyên bản anh tuấn trên mặt đột nhiên xuất hiện một cái vết sẹo khó coi, trong lòng khẳng định chú ý. Hắn ám sát Hạ Sí Mạch trước, bị Hạ Sí Mạch rạch mặt sau, coi như huề nhau đi. Cao Hành rốt cuộc là người nàng phải mượn sức, không tốt làm bất hòa, nếu không làm cho hắn khác thường tâm, mất nhiều hơn được. Liền phóng khẩu khí mềm nhũn, nói: "Ngươi muốn nói gì với ta thì cứ nói thẳng đi."

Cao Hành đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lộ ra biểu tình vui sướng, nói: "Ta nghĩ đến từ nay về sau ta và nàng đều như người xa lạ."

Tuyên Cẩn biết hắn ý tứ, không thẳng phản bác, chỉ nói: "Cao Tuyên hai nhà là thế giao mà ta và ngươi thuở nhỏ quen biết, tuy có mười năm không thấy nhưng tình cảm hẳn là người ngoài khó có khả năng bằng được."

Cao Hành lại cười lạnh hai tiếng: "Đáng tiếc có người ỷ vào quyền cao chức trọng, ỷ mạnh hiếp yếu."

Tuyên Cẩn sắc mặt lạnh lùng: "Cao Hành, lời này rất làm càn ."

Cao Hành vội hỏi: "Mạt tướng lỡ lời." Trên mặt lại không vẻ hối hận.

Tuyên Cẩn trong lòng cười khổ. Trên núi vô lão hổ, hầu tử xưng Đại vương. Hạ Sí Mạch không ở đây, Cao Hành nhưng lại như thế không kiêng nể gì. Trong triều còn không biết có bao nhiêu người như Cao Hành bằng mặt không bằng lòng. Cao Hành nói như thế nào thì cũng còn đứng về phía nàng, này trong ngày thường xem không trách Hạ Sí Mạch nhân, hiện tại thiếu Hạ Sí Mạch chỗ dựa vững chắc còn không biết như thế nào đối đãi mẫu tử nàng. Áp chế trong lòng không hờn giận, nói: "Chuyện ai gia cùng Vương gia thì để cho người đời sau đánh giá đi." Ngụ ý, Thái hậu gả cho Cảnh vương vô luận đối cùng sai đều đã nhập sử sách, là chuyện thực không thể thay đổi, về phần người ngoài đối với các nàng  đánh giá đều là chuyện sau khi, hiện tại tất yếu không quan tâm.

Cao Hành là người thông minh tự nhiên nghe được ý tứ trong đó, nhìn chằm chằm Tuyên Cẩn tươi đẹp động lòng người, mặc dù bất mãn rồi lại không thể nề hà.

Tuyên Cẩn bị nhìn mà phát giận nhưng không thể lúc này xé rách mặt, hiện giờ Hạ Sí Mạch không ở đây, còn có rất nhiều địa phương cần Cao Hành giúp đỡ, chỉ có thể tạm thời chịu đựng, không nghĩ tới Cao Hành đúng là giậu đổ bìm leo tiểu nhân quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, nhất thời tâm sinh hiềm khích, bắt đầu suy tính tìm ai thay thế Cao Hành.

Cao Hành thấy Tuyên Cẩn thay đổi sắc mặt, cũng biết hành vi quá, thật sự là bị Hạ Sí Mạch làm cho không thể nhịn được nữa mới như thế, vội vàng thay khiêm cung  thái độ, nói: "Mạt tướng không phải cố ý mạo phạm nương nương, mong rằng nương nương không cần chú ý, mạt tướng hôm nay tiến đến kỳ thật là có một chuyện nghĩ muốn báo cho nương nương biết."

Tuyên Cẩn thấy hắn vòng vo đề tài, liền biết thời biết thế nói: "Cao Tướng quân mời nói."

Cao Hành trên mặt lại có vẻ ngại ngùng, một hồi lâu mới nói: "Trước đó không lâu khi mạt tướng du săn trong lúc vô ý cứu được một cô nương, lại nhân mưa to ở hang trung. Cùng nhất túc, ta tự không quan trọng, nhưng là cô nương gia nặng nhất danh dự, tự không thể ủy khuất nàng, may mà cô nương vẫn chưa gả người ta, mà ta cùng với cô nương trò chuyện với nhau nhất túc cũng thấy tình đầu ý hợp, cho nên..." Cao Hành dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tuyên Cẩn nói, "Ta đã hướng người nhà cô nương cầu hôn, đầu tháng 3 sẽ đi thú nàng."

Mặc dù đã cùng Cao Hành không liên quan nhưng nghe Cao Hành đón dâu, Tuyên Cẩn vẫn sửng sốt một chút. Chính như Cao Hành nói, sở dĩ vẫn không thành thân là bởi vì đối nàng không quên, trước đây còn muốn Lưu Ly gả cho hắn hắn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lấy Lưu Ly thân gia dung mạo Cao Hành đều chướng mắt, nói vậy kia bình thủy tương phùng  cô nương chắc chắn dung mạo kinh thế. Nếu không như thế nào có thể đánh động Cao Hành. Cao Hành thành thân nhưng thật ra hiểu rõ nàng nhất cái cọc tâm tư, chính là hắn nếu lòng có tương ứng, kia mới vừa rồi một phen ngôn luận lại là ý gì?

Tuyên Cẩn không hề nghĩ nhiều, cười đến chân thành, "Kia thật sự là việc vui, chúc mừng Cao Tướng quân."

Cao Hành trong mắt thất vọng chợt lóe mà qua, cúi đầu nói: "Đa tạ."

Tuyên Cẩn hỏi: "Cô nương này là người như thế nào? Nếu là gia cảnh bần hàn thì cần ban nhiều hơn một chút, dù sao Cao gia cũng là danh gia vọng tộc."

Cao Hành nói: "Là thiên kim Hộ bộ thượng thư Hà đại nhân."

"Nga?" Tuyên Cẩn có chút ngoài ý muốn, thiên kim Hộ bộ thượng thư cùng Cao Hành có thể nói là môn đăng hộ đối, nhưng Hộ bộ thượng thư Hà Thượng Nghĩa là đối thủ chính trị của cha nàng và đồng thời cũng là phái trung lập Hạ Sí Mạch không mua được. Nàng cũng từng một lần nghĩ muốn mượn sức, bất quá nghĩ đến mượn sức sau thế khó xử, phản không bằng trung lập tới có lợi. Hắn là mệnh quan triều đình Đại Sở, là vi Lẫm nhi hiệu lực, làm điều thừa,nên không có cố ý thân cận. Không nghĩ tới Cao Hành thế nhưng cùng hắn đám hỏi mà không khỏi lưu tâm, đương nhiên trên mặt tự sẽ không biểu hiện ra ngoài, cười nói: "Xem ra là ai gia quá lo lắng, môn đăng hộ đối, như thế rất tốt!"

Nói xong chính sự, Cao Hành liền không hề lưu lại, hướng Tuyên Cẩn cáo từ.

Tuyên Cẩn cân nhắc không ra chính là trùng hợp, vẫn là bởi vì, nghĩ nghĩ, đối Ngâm Sương nói: "Ngươi đi học sĩ phủ mời lão gia đến."

*

Cao Hành ra Tuyên Ninh Cung cũng không có trực tiếp rời cung, mà là yếm đi dạo hướng Lãnh Cung.

Dung Doanh Nguyệt ngồi ở chòi nghỉ mát trên cái băng ngồi, Dung Doanh Tâm đứng giúp nàng bóp bả vai. Nhìn thấy Cao Hành đang đi đến, Dung Doanh Nguyệt cười lạnh nói: "Còn tưởng rằng ngươi vừa thấy Tuyên Cẩn ngay cả họ tên cũng quên mất rồi."

Cao Hành thần sắc lạnh lùng, thản nhiên nói: "Như thế nào." Ở Dung Doanh Nguyệt đối diện ngồi xuống, hỏi, "Vội vả như vậy bảo ta đến, có chuyện gì?"

Dung Doanh Nguyệt nói: "Aiyo, người không muốn gặp ngươi, ngươi ba ba đi qua, mà ta muốn gặp ngươi lại phải tam thỉnh tứ thỉnh, quả nhiên là bất đồng nhân bất đồng mệnh."

Cao Hành vẫn như cũ lạnh lùng nói: "Thì ngươi nói không thể để cho người ta biết quan hệ giữa ta và ngươi."

Dung Doanh Nguyệt đứng dậy, đi tới trước mặt Cao Hành, trực tiếp ngồi ở hắn trên đùi, sẳng giọng: "Làm chi đối người ta lãnh đạm như vậy, ngươi đã quên đêm hôm đó nhiệt tình như lửa sao."

Cao Hành mặt từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng chuyển trắng, cưỡng chế tức giận, nói: "Ngươi muốn ta làm gì ta đều làm, ngươi còn muốn thế nào?"

Dung Doanh Nguyệt trong tay khăn tử súy ở trên mặt hắn: "Thật sự là vô tình, đừng quên, trong bụng người ta còn có hài tử của ngươi, ngươi có thể nào như thế đối ta?"

Cao Hành xoát đứng lên, kinh hãi nói: "Ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần ta giải quyết  cái tiểu cung nữ kia, ngươi sẽ đem thai nhi xoá sạch, ngươi như thế nào... Như thế nào..."

Dung Doanh Nguyệt cũng lạnh mặt, hừ nói: "Ta nếu bất lưu chiêu thức ấy, ngươi lại như thế nào ngoan ngoãn nghe lời?"

Cao Hành cả giận nói: "Ta Cao Hành đường đường nam tử hán, nói lời giữ lời như thế nào lật lọng!"

Dung Doanh Nguyệt thong dong nói: "Ngươi nếu giúp ta được việc thì ta sẽ giữ, có ai muốn một cái dã loại?"

Cao Hành không nói gì mà chống đỡ, hắn tự biết bị nữ nhân này bò lên từ nay về sau liền không ngoạn không có, quái chỉ đổ thừa Hạ Sí Mạch kia, ngày đó nếu không phải Hạ Sí Mạch cường thú Tuyên Cẩn, hắn lại như thế nào buồn bực uống say, còn lầm tưởng dung doanh Nguyệt thành Tuyên Cẩn, mới nhưỡng hạ lớn như thế sai, hiện giờ nơi nơi chịu Dung Doanh Nguyệt kiềm chế, còn bị bức thú một cái nữ nhân không thích. Cảm thấy tiền đồ u ám, vô cái vui trên đời.

Cao Hành càng nghĩ càng phẫn, cuộc đời này không giết Hạ Sí Mạch thật sự khó giải mối hận trong lòng!

Dung Doanh Nguyệt nói: "Cùng ta hợp tác không thể thiếu của ngươi ưu đãi, vinh hoa phú quý tự không cần phải nói, ngươi muốn Tuyên Cẩn, còn không phải việc dễ như trở bàn tay?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro