Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 112

Giữa thành Giang Lăng, mặc dù không giàu có và đông đúc hơn Giang Nam nhưngmạnh hơn nơi Phương Bắc lạnh khủng khiếp.Quy mô phủ nha Giang Lăng thế mà lại ngang ngửa với vương phủ. Đôi sư tử đá trước cửa còn uy vũ hùng tráng hơn vương phủ. Không trách Bắc Xuyên Vương chiếm Giang Lăng thành xong là lập tức chiếm tổ chim khách, lấy Giang Lăng phủ nha làm phủ đệ. Tri phủ Giang Lăng vốn là bộ hạ cũ của Bắc Xuyên Vương, sau khi quy hàng Bắc Xuyên Vương được Bắc Xuyên Vương bổ mệnh cho vị trí Tổng đốc. Lên hẳn ba cấp, liền tung hô Bắc Xuyên Vương có thể sớm ngày thành tựu nghiệp lớn. Mà hắn làm khai quốc người có công lớn có thể phong hầu bái cùng. Dưới tay hắn cũng không thiếu đồ đệ nịnh nọt, muốn thừa loạn thế mua quan bán chức, hoặc ém một số tiền của phi nghĩa nên hắn liền cho ra cái sưu chủ ý. Nói giữa sông Mãng Xà có điềm lành. Một người đánh cá khi đánh cá vớt được một tảng đá. Trên tảng đá có khắc thiên hạ có tân chúa màu đỏ thắm. Ý tứ rõ ràng như vậy, Bắc Xuyên Vương nghe xong tâm tình cực khoái, thưởng nhiều hơn.

Hạ Chỉ Tuân bưng trà và điểm tâm tiến thư phòng. Thấy phụ vương thưởng thức khối thạch "Điềm lành" kia, cười nói: "Cha, ngài sẽ không thực tin lời người đánh cá nói đi?"

Bắc Xuyên Vương buông tảng đá, vỗ về nhị cười nói: "Cha há là người dễ gạt."

"Vậy ngài còn làm như thu được bảo bối vậy ." Hạ Chỉ Tuân rót một chén trà, bưng đến trước mặt Bắc Xuyên Vương.

Bắc Xuyên Vương trản bọt trong trà mà nói: "Tuân nhi, chúng ta đến Giang Lăng cũng mới có vài ngày, con có cảm thấy dân chúng trong thành có thể tin phục cha không?"

Hạ Chỉ Tuân trầm ngâm một lát nói: "Bằng mặt không bằng lòng."

Bắc Xuyên Vương gật gật đầu: "Con tuy là nữ nhân nhưng so với các ca ca thì có tầm mắt hơn. Đồng dạng vấn đề ta hỏi bọn hắn, một đám đều dõng dạc giống như thiên hạ đã thu hết trong túi ta, căn bản là nhận thức không rõ tình thế trước mặt. Chúng ta chỉ vừa mới thống trị thành Giang Lăng mà đã hao tổn hết tâm tư, huống chi thiên hạ to như vậy? Thuần phục thiên hạ nào có như vậy dễ dàng."

"Cho nên cha liền tương kế tựu kế?" Hiện giờ trong thành truyền Bắc Xuyên Vương chính là chân mệnh thiên tử. Lời đồn truyền đã lâu, dân chúng đã bắt đầu tin tưởng.

Bắc Xuyên Vương cầm lại tảng đá có khắc chữ kia, một chút nói: "Thiên mệnh sở về."

Hạ Chỉ Tuân đang muốn lui ra ngoài, thình lình nghe Bắc Xuyên Vương hỏi: "Triều đình phái ai là chủ soái?" Hạ Chỉ Tuân sửng sốt nhưng vẫn trả lời: "Cảnh vương."

Bắc Xuyên Vương ngẩng đầu nhìn nàng: "Nữ nhi a, con đừng quái cha không nhắc nhở, Cảnh vương hiện giờ không phải là tiểu tử ngốc sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc lúc trước ở vương phủ chúng ta tu dưỡng. Bình thường thì hắn chỉ là cừu nhỏ nhưng ở sa trường chính là thị huyết lang. Ngay cả cha cũng chưa nắm chắc có thể thắng hắn. Trong lòng con nghĩ như thế nào cha cũng biết, chính là cục diện hiện giờ không phải hắn chết chính là ta vong, chính con suy nghĩ đi."

Hạ Chỉ Tuân sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: "Nữ nhi biết làm như thế nào."

Bắc Xuyên Vương lại nói: "Ta nghe nói Tào phó tướng bị quân địch dùng kế nhiễu địch, bị nhiễu đến tự loạn đầu trận tuyến gần như thiếu kiên nhẫn rồi, con đi đi, xem bọn hắn đùa giỡn cái gì. Lương thảo binh mã Tộc Tiên Bi còn một tháng mới có thể đến, vô luận như thế nào cũng phải thủ đến ngày đó, đến lúc đó cho dù mở cửa thành ra cũng không cần phải sợ bọn họ."

"Nữ nhi tuân mệnh."

Ngồi ở hoa viên, nhìn trăng sáng trên trời, Hạ Chỉ Tuân hít một hơi thật sâu.

"Muội muội, sao lại một mình ngồi đây thở dài?"

Hai vương tôn chừng 20 tuổi bước đến, nói chuyện chính là người lớn tuổi hơn.

Người trẻ tuổi đi theo cưới nói: "Muội muội nhất định là đang tưởng nhớ người trong lòng."

Hạ Chỉ Tuân đứng dậy thi lễ: "Nhị ca, tam ca."

Hạ Tu Bác, Hạ Tu Viễn là nhị tử và tam tử của Bắc Xuyên Vương, trên còn có một con cả là Hạ Tu Hoành. Dựa vào tên, có thể thấy Bắc Xuyên Vương có bao nhiêu kỳ vọng vào bọn họ. Đáng tiếc, trừ lão đại Hạ Tu Hoành hữu dụng ra thì Hạ Tu Bác và Hạ Tu Viễn căn bản là ăn chơi trác táng. Chọi gà đấu chó bọn họ là cao thủ, nhưng để bọn họ ra chiến trường giết địch thì dù có đặt dao bên cổ cũng không làm. Dạy mãi không sửa cho nên Bắc Xuyên Vương cũng hoàn toàn thất vọng, may mắn còn đứa cả và nữ nhi yêu thương giúp hắn. Bằng không cũng không biết giang sơn này đánh xong để cho ai.

Hạ Chỉ Tuân đối ba ca ca không bất công, bởi vì ba ca ca đều rất thương nàng. Nhị ca tam ca mặc dù kém cỏi nhưng cũng là cùng nàng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tình cảm còn nhiều hơn một ít.

Hạ Tu Viễn: "Nhị ca, ta nghe nói Hạ Sí Mạch đến Giang Lăng ."

Hạ Tu Bác nói: "Đúng vậy, đáng tiếc không phải vì  muội muội chúng ta mà là mang binh đánh phụ vương."

Hạ Tu Viễn hừ nói: "Thật là lấy oán trả ơn, sớm biết lúc trước nên một đao giết hắn thì hiện tại sẽ ít đi chướng ngại vật."

Hạ Tu Bác vỗ vai Hạ Chỉ Tuân nói: "Muội muội, ngươi đối cái tên vong ân phụ nghĩa kia không chết tâm đi? Trong lòng hắn nếu có ngươi sẽ không lấy Thái hậu mà bây giờ bị bêu danh, thật sự là xứng đáng."

"Nhị ca, ngươi nói bừa cái gì đó, " Hạ Chỉ Tuân trên mặt mất tự nhiên, "Hạ Sí Mạch và ta có quan hệ gì chứ, lời này nếu rơi vào tai phụ vương bị mắng rang chịu."

Hạ Tu Viễn cũng khuyên nhủ: "Ta cảm thấy cái họ Vũ Văn Sơ Ảnh kia không tồi, trước kia thân phận của hắn thấp kém không xứng với muội muội nhưng hiện giờ đã là trưởng tộc, tự nhiên xứng đôi. Nếu muội muội gả cho hắn, cùng Vũ Văn thị kết thành thông gia, như vậy cho dù không cắt đất thì khẳng định hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện giúp chúng ta, như thế quả thực nhất cử lưỡng tiện."

Hạ Chỉ Tuân mất hứng , giận dữ nói: "Tam ca, ngươi nhẫn tâm lấy chung thân hạnh phúc của ta làm giao dịch?"

Hạ Tu Viễn thấy nàng sinh khí, vội cười làm lành nói: "Đâu có đâu, ca ca chỉ là nói mà thôi, chúng ta có muội muội bảo bối như ngươi đương nhiên hy vọng nhĩ hảo, lúc trước Hạ Sí Mạch ở trong phủ tu dưỡng, ta cùng Nhị ca muốn giúp ngươi làm mối là chính ngươi không chịu, kết quả hắn trở về sau liền thay lòng. Aizzz, thật sự biết vậy chẳng làm."

Hạ Chỉ Tuân lẩm bẩm nói: "Hắn vốn đối ta không tâm."

Hạ Tu Viễn không nghe được, hỏi: "Muội muội ngươi nói cái gì?"

Hạ Chỉ Tuân nói: "Không có gì, ta trở về phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn ra khỏi thành, hai vị ca ca, các ngươi cũng nghỉ sớm một chút đi."

Hạ Tu Bác cùng Hạ Tu Viễn nhìn Hạ Chỉ Tuân biến mất ở cổng hoa viên, một cái nói, "Xem ra muội muội đối Hạ Sí Mạch còn chưa có chết tâm." Người nói, "Muốn giúp nàng hay không?"

Tỳ nữ Minh Châu thấy Hạ Chỉ Tuân trở về phòng, vội vàng rót một chén trà cho nàng, "Tiểu thư, hai ngày nay người đều ngủ không yên, Vương phi phân phó nô tỳ đôn  tham trà cho người, người uống ngay đi?"

Hạ Chỉ Tuân nhận rồi uống sạch rồi tiếp tục ngồi ngẩn người.

Minh Châu thấy hành vi nàng khác thường, thử hỏi: "Tiểu thư, người có tâm sự a?"

Hạ Chỉ Tuân tà liếc mắt nàng một cái, tức giận nói: "Ngươi biết cái gì."

Minh Châu đi theo Hạ Chỉ Tuân cũng đã nhiều năm, đối tính nết chủ tử nhiều ít có chút hiểu biết, biết nàng cũng không phải thật sự sinh khí, tiếp tục nói: "Tiểu thư không bằng người nói ra đi, cho dù nô tỳ không giúp được người thì cũng tốt hơn buồn ở trong lòng."

Hạ Chỉ Tuân từ từ nói: "Thật sao?" Không khỏi nhớ tới đêm đó ở Cảnh Vương phủ Hạ Sí Mạch uống say, nàng nhìn Hạ Sí Mạch mỹ ngọc như vậy mà một khắc kia nàng thật sự nổi lên suy nghĩ không an phận. Nàng là người kiêu ngạo nhưng lại vì một người không thích mình mà tự cam hạ lưu. Cho dù như vậy nàng cũng nhận thức, vì đạt được thứ mình thích thì hy sinh một chút có là gì. Đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc. Không nghĩ tới ý thức phòng bị Hạ Sí Mạch cường như vậy. Rõ ràng đã rất say, thế nhưng có thể đột nhiên tỉnh lại ngăn nàng, thậm chí ngay cả vạt áo Hạ Sí Mạch nàng cũng chưa đụng tới. Nếu ngày đó ván đã đóng thuyền rồi thì hôm nay sẽ là tình trạng như thế nào  đây?

Cái này Hạ Chỉ Tuân dĩ nhiên sẽ không nói ra. Lại từ từ thở dài, nghĩ đến ngày mai cùng Hạ Sí Mạch gặp mặt, nàng không biết là có thể chân chính buông xuống được không.

*

Đêm đã khuya, lều trại chủ soái vẫn sáng, hiện giờ Thủy thống lĩnh không ở quân doanh, cũng không có ai dám khuyên.

Thay ca xong, vài binh lính nhìn doanh trướng tướng quân nói chuyện phiếm.

"Trước kia mặc kệ tướng quân làm gì, Thủy thống lĩnh cũng không rời khỏi mà lần này như thế nào vô duyên vô cớ tiêu sái rời đi?"

"Ta xem nhất định là có nhiệm vụ bí mật, không thể để cho người khác biết."

"Phi, các ngươi biết cái gì, ta ngày đó tận mắt thấy, Thủy thống lĩnh hai mắt đỏ bừng từ doanh trướng tướng quân đi ra, nhất định là hai người cãi nhau ."

"Thủy thống lĩnh khóc? Một đại nam nhân..."

"Đồ ngu, Thủy thống lĩnh là nữ nhân, đương nhiên có thể khóc."

"Ờ ha, Thủy thống lĩnh mỗi ngày ở cùng chúng ta, quên mất nàng là nữ nhân."

"Nói như vậy, Thủy thống lĩnh cùng tướng quân..."

"Hư, đừng truyền!"

Thanh âm càng nói càng nhỏ, đột nhiên không biết ai quát một tiếng: "Ai!"

Ngay sau đó chợt nghe có người hét lớn: "Có thích khách, có thích khách!"

Lại một lát sau, có người nói: "Bắt được hai thích khách."

Người nói: "Đưa cho tướng quân xử trí."

Hạ Sí Mạch đang xem binh thư, nghe được có người nói bắt thích khách, còn tưởng rằng đến đây là võ lâm cao thủ, chính muốn ra tay một hồi, không nghĩ tới mới có xíu mà đã bị bắt được. Có chút đần độn vô vị, đợi cho thấy rõ mặt thích khách, kinh ngạc nói: "Là các ngươi!"

Hạ Tu Bác cùng Hạ Tu Viền từ mặt đất đứng lên, phủi bụi trên người. Trước trừng mắt liếc mắt một cái binh lính bắt bọn họ, sai đó ngoài cười nhưng trong không cười đối Hạ Sí Mạch nói: "Vương gia, biệt lai vô dạng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro