Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115

Cảnh vương xuất chinh, Thái hậu ở hậu cung  trở về triều đình buông rèm chấp chính. Mặt ngoài trong triều thế cục cùng Cảnh vương xuất chinh không ảnh hưởng gì, kì thực đã lặng yên phát sinh biến hóa. Cảnh vương thế lực cũ tạm thời mất chỗ dựa vững chắc, vì tự bảo vệ mình đều trốn tránh tai họa, sĩ khí đại yếu. Thái hậu cầm đầu thế lực ngoại thích lại ngày càng chắc chắn. Hoàng thượng dù chưa tự mình chấp chính cũng đã có một số thề sống chết nguyện trung thành, Hoàng thượng tân thế lực hình thành. Ẩn ẩn có cùng ngoại thích phân đình đấu tranh chi thế, nếu chính là như thế cũng không đủ gây cho sợ hãi, dù sao Hoàng thượng có chính mình thân tín đều không phải là chuyện xấu, chỉ cần trương thỉ có độ là tốt rồi. Làm cho Tuyên Cẩn khả nghi chính là Cao Hành cũng ở trong đó. Hiện giờ Hạ Sí Mạch không ở kinh thành, binh lực trong thành có một nửa trong tay Cao Hành. Cao Hành là một tay nàng đề bạt, theo lý cùng nàng một lòng mới đúng nhưng lại hữu ý vô ý tránh nàng. Từ lúc Cao Hành cưới hộ bộ thượng thư chi nữ sau, càng không đem Thái hậu nàng để ở trong mắt, lý do thật đường hoàng, nên vì Hoàng thượng nguyện trung thành, nếu không phải Hạ Sí Mạch trước khi đi để lại binh phù hai vạn Ngự lâm quân giao cho nàng, nàng chỉ sợ lại bị Cao Hành quản chế!

Đương nhiên này cũng chỉ là tạm thời, đợi cho Hạ Sí Mạch đắc thắng trở về, lại sẽ là thiên hạ của Hạ Sí Mạch. Chính là thế sự khó liệu, nếu Hạ Sí Mạch chinh chiến bên ngoài ba năm hoặc hơn mà cũng không thể trở về thì ai biết có biến cố phát sinh gì hay không? Càng làm cho Tuyên Cẩn sầu lo chính là, nàng sợ Cao Hành giống như trung gian, đối Hoàng Thượng có dị tâm, nàng nhìn ra được Cao Hành đối nàng có hận ý, nếu đối nàng bất mãn, lại như thế nào hội nguyện trung thành con trai của nàng?

Trừ bỏ cả ngày chu toàn triều đình quyền mưu bên trong, thì còn phải đề phòng nữ nhân hậu cung này, cái gọi là minh thương dễ tránh, hơn nữa Dung Doanh Nguyệt từ lúc lộng chết tiểu cung nữ sau, đột nhiên yên lặng làm cho người ta đoán không ra nàng trong hồ lô rốt cuộc muốn làm gì.

Tuyên Cẩn mặc dù thân ở trong cung, nhưng hung hiểm lại nửa điểm không thua gì Hạ Sí Mạch ở tiền tuyến. Khi Hạ Sí Mạch ở đây, Tuyên Cẩn không biết nguy hiểm là gì. Bởi vì tả hữu có Hạ Sí Mạch che chở mẫu tử nàng, hiện giờ Hạ Sí Mạch không tại bên người, mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là người đang ở hiểm cảnh.

Vả lại quen Hạ Sí Mạch cả ngày vây quanh ở bên người, đột nhiên thiếu, tổng giác được trong lòng trống rỗng. Ngâm Sương tuy rằng tri kỷ nhưng loại sự tình này khó có thể mở miệng nên chỉ có thể phóng ở trong lòng, đợi cho đêm khuya không người, xuất ra vật tùy thân Hạ Sí Mạch, cầm vật nhớ người.

Tuyên Cẩn đang dùng bữa, cung nhân đưa tới tiền phương văn kiện khẩn cấp, ngay cả đũa cũng chưa buông mà vội tiếp nhận. Là mật hàm Hạ Sí Mạch, không trách Tuyên Cẩn khẩn trương như thế. Từ lúc Hạ Sí Mạch xuất chinh, trừ bỏ chiến báo là còn có đôi câu vài lời cho nàng. Sẽ mở ra, chợt nghe cung nhân báo: "Thái hoàng thái hậu đến!"

Vừa dứt lời, Trần thị liền đắp tay mama mà đến, vội la lên: "Có phải Mạch nhi gởi thư hay không?"

Tuyên cẩn ở trong lòng nói thầm một câu, tin tức ngài thật linh thông.

Trần thị thấy tên trên phong thư kia, biết là viết cho Tuyên Cẩn, trong lòng tự nhiên không hờn giận, rốt cuộc không mở ra, chỉ nói: "Ngươi đọc đi rồi nói cho ai gia."

Trong thư trước tiên là nói về tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, thắng nhỏ được mấy trận sau, hiện giờ lâm vào giằng co. Muốn hoàn toàn đánh thắng, còn cần một chút thời gian. Sau đó nói cho Tuyên Cẩn, Tuyên Lưu Ly lẫn vào binh doanh, sau khi nàng biết đã an bài Tuyên Lưu Ly đến chỗ thỏa đáng, có Thủy Khinh Linh theo chiếu cố, làm cho Tuyên Cẩn yên tâm. Cuối thư còn lại là lời tâm tình, Tuyên Cẩn tự nhiên dấu không nói.

Trần thị thấy thư nửa điểm không nhắc tới nàng, thất vọng có thể nghĩ, phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi, đương nhiên nghe nói nữ nhân bình an, trong lòng vẫn là cao hứng .

Tuyên Cẩn trở về phòng sau lại đem thư tinh tế đọc lại vài lần, mài mực chấp bút, viết được vài chữ lên, bực bội vò nát ném đi, tiếp tục viết cái khác, vẫn là viết được hai hàng rồi lại bực bội vò nát ném đi. Thứ nhất là vì không quen, thứ hai là vì thấy quá mức thân thiết, đúng là không thể nào hạ bút.

Ngày hôm đó hạ triều, Tuyên Cẩn thình lình hưng trí, gọi nhạc sĩ cung đình thổi lạp đàn hát ở Tuyên Ninh Cung, cho người đi thỉnh nương nương các cung đến. Không bao lâu, người cần tới cũng đã tới, quả nhiên chỉ có Dung Doanh Nguyệt đẩy bệnh không đến.

Tuyên Cẩn vẫn chưa tỏ thái độ lúc này, đợi khi kết thúc một khúc ca múa sau, mới nói: "Thái phi lại bệnh đúng thời điểm thật, mọi người tỷ muội một hồi, không bằng cùng đi xem một chút, bày tỏ chút tâm ý."

Thái hậu mở miệng, người ngoài tự không dị nghị, đoàn người đi vào Trường Nguyệt Cung, thủ vệ cung nữ gặp nhiều nương nương như vậy tiến đến, tay chân có một chút luống cuống rồi mất luôn cấp bậc lễ nghĩa, chạy vội đi vào, miệng còn la lớn hơn: "Nương nương, Thái hậu mang các vị nương nương đến xem ngài!"

Đoan Thái phi hét lên một tiếng: "Hay cho nha đầu không quy củ!"

Sắc mặt Tuyên Cẩn không thay đổi, lạnh lùng đánh giá Trường Nguyệt Cung tiêu điều, nhất thời có chút cảm khái.

Khi Tiên đế còn tại vị, Trường Nguyệt Cung đông như trẩy hội, người nịnh bợ Dung phi nối liền không dứt, mà Tuyên Ninh Cung của nàng lại giống như Lãnh Cung. Hiện giờ Dung Doanh Nguyệt mất thế, bậc thang Trường Nguyệt Cung đều đầy rêu xanh, đừng nói chủ tử, ngay cả nô tài cũng chưa tới một người. Không biết năm đó Dung Doanh Nguyệt phong cảnh đắc ý có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy hay không.

Đi ra nghênh đón chính là Dung Doanh Tâm, hướng Tuyên Cẩn quỳ gối nói: "Tỷ tỷ nhiễm bệnh ở giường, không thể tự mình nghênh đón, mong Thái hậu cùng các vị nương nương thứ lỗi."

Tuyên Cẩn nói: "Đã sinh bệnh, cấp bậc lễ nghĩa miễn đi, đi, chúng ta đi vào xem nàng một cái."

Dung Doanh Tâm ở phía trước dẫn đường, đẩy cửa phòng ra, đã nghe được một cỗ dược hương dày đặc, giường thượng lạc cường điệu nặng sa mạn, nhìn không thấy người ở bên trong, chỉ nhìn thấy một người nằm trên tháp.

Dung Doanh Tâm đi tới tháp biên nói: "Tỷ tỷ, Thái hậu nương nương cùng các vị nương nương tới thăm."

Người trong - trướng hừ nhẹ một tiếng, sau đó muốn đứng lên, Dung Doanh Tâm vội hỏi: "Thái y nói tỷ tỷ bệnh không được ra gió."

Chỉ nghe Dung Doanh Nguyệt thanh âm hư vinh nói: "Thái hậu đến đây, bổn cung há có thể nằm ở trên tháp."

Tuyên Cẩn không biết Dung Doanh Nguyệt là bệnh thật hay giả bệnh. Nghe tỷ muội Dung gia đối thoại, nhân tiện nói: "Nếu thái y phân phó thì nghe thái y cứ nằm nghỉ đi, chúng ta như thế này cũng không sao."

Dung Doanh Nguyệt nói: "Đa tạ tỷ tỷ."

Cung nữ đưa đến ghế dựa, Tuyên Cẩn làm cho họ đặt ở bên giường, ngồi xuống sau nói: "Muội muội đây là sinh bệnh gì, ngay cả gió cũng không được tiếp xúc."

Dung Doanh Nguyệt trả lời: "Là phong chẩn, không thể gặp quang, không được trúng gió, còn có thể lây bệnh cho nên nô tì mới cả ngày nằm trên giường không dậy nổi, càng không dám đến Tuyên Ninh Cung thỉnh an tỷ tỷ."

Tuyên Cẩn hỏi: "Này thật vô phương, chính là ngươi đang êm đẹp như thế nào nhiễm loại bệnh này?"

Dung Doanh Nguyệt nói: "Nô tì cũng không biết, thái y nói nô tì là ăn nhầm thứ không nên ăn gì đó."

"Không nên ăn gì đó?" Tuyên Cẩn đề cao âm điệu.

Dung Doanh Nguyệt vội hỏi: "Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, là loại thực vật khiến cho mẫn cảm, hẳn là tháng trước ăn hải sản do Triều Tiên tiến cống."

Tuyên Cẩn gật đầu: "Thì ra là thế, kia thái y nói khi nào thì có thể khỏi?"

Dung Doanh Nguyệt nói: "Nói không chính xác, thái y nói nô tì bệnh này còn cùng mùa có liên quan, đãi trời thu mát mẻ có lẽ sẽ tốt."

Tuyên Cẩn nghĩ tới một chuyện nói: "Ai gia thấy Đan nhi đọc sách ở cách vách, ngươi đã bệnh này sẽ lây bệnh, nên cho Đan nhi đến Đoan Thái phi ở ít ngày đi, tiểu hài tử thể yếu, dễ bị lây bệnh, đợi ngươi hết bệnh xong rồi bàn tiếp."

Một trận trầm mặc ngắn ngủi, Dung Doanh Nguyệt đáp: "Vâng, vẫn là tỷ tỷ lo lắng chu đáo."

Lại nhàn thoại trong chốc lát, Tuyên Cẩn sẽ đứng dậy, chợt thấy một tiểu cung nữ đi tới, tiểu cung nữ không biết trong phòng có nhiều người như vậy, nhất thời sửng sờ ở cửa.

Dung Doanh Tâm lập tức trách mắng: "Không quy củ, nương nương ở trong này, có thể nào không thông truyền một tiếng mà tự ý tiến vào?"

Tiểu cung nữ sợ tới mức thanh âm phát run: "Nô tỳ mới vừa rồi đi ra ngoài, không biết các nương nương ở trong này, nô tỳ đáng chết."

Tuyên Cẩn hỏi: "Ngươi tiến vào có chuyện gì?"

Tiểu cung nữ nhìn thoáng qua Dung Doanh Tâm, không dám nói chuyện.

Tuyên Cẩn vốn là thuận miệng hỏi, gặp tiểu cung nữ do dự, không khỏi thượng  tâm, lại hỏi một lần.

Tiểu cung nữ vẫn là lăng ở nơi nào.

Dung Doanh Tâm quát: "Nương nương hỏi sao ngươi không trả lời?"

Tiểu cung nữ lúc này mới run run  nói: "Cao Tướng quân đang ở thiên thính chờ nhị tiểu thư."

Kinh ngạc vẻ chợt lóe mà qua, Tuyên Cẩn hỏi: "Chính là Cao Hành Tướng quân?"

Tiểu cung nữ gật đầu nói vâng.

Tuyên cẩn nhìn thoáng qua Dung Doanh Tâm, chỉ thấy trên mặt có vẻ xấu hổ, sau đó gò má ửng đỏ, gục đầu xuống, tay đan vào nhau. Tình cảnh như vậy, chẳng lẽ Dung Doanh Tâm cùng Cao Hành có tư tình? Cao Hành mới vừa đón dâu không lâu. Cảm thấy nghi hoặc, nhưng không có hỏi, còn cười nói: "Cao Tướng quân muốn gặp nhị tiểu thư cũng không phải chuyện gì lớn, làm gì ấp a ấp úng, Doanh Tâm ngươi đi đi, chúng ta cũng trở về đi, không cần quấy rầy Dung Thái phi nghỉ ngơi."

Dung Doanh Nguyệt trong - trướng  nói: "Để tỷ tỷ mệt nhọc."

Khi đi qua thiên thính, nhìn thấy Cao Hành quần áo tử sam dài thân ngọc lập, đứng đưa lưng về cửa, nhìn tranh chữ trên tường. Khi Cao Hành nghe tiếng bước chân đi ra bên ngoài quay đầu lại, Tuyên Cẩn đã đi qua.

Dung Doanh Nguyệt nghe Tuyên Cẩn đi xa rồi, lúc này mới hiên trướng ngủ lại, trên người mặc quần áo rộng thùng thình nhưng dấu không được bụng đã to. Dung Doanh Nguyệt oán hận nói: "Sớm không đến muộn không đến, như thế nào cố tình lúc này đến, cho Cao Hành vào gặp ta."

Dung Doanh Tâm than nhẹ một tiếng, lĩnh mệnh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro