Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 125

Theo lý, biên quan thu được tin chiến thắng thì nên cao hứng mới đúng, nhưng hai ngày nay Tuyên Cẩn lại chỉ toàn cảm thấy tâm thần không yên, vài đêm đều tỉnh từ trong ác mộng. Nàng mơ thấy Hạ Sí Mạch đầy máu, rõ ràng đứng ở trước mặt nàng nhưng như thế nào cũng bắt không được. Sau đó từ từ biến mất ở trước mắt. Lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong mộng, xiêm y đều ướt đẫm, trời vẫn chưa sáng mà đã hoàn toàn không còn buồn ngủ. Gọi Ngâm Sương vào, thay xiêm y ra tẩm cung.

Ngâm Sương không hỏi cũng biết đi đâu, cầm đèn lồng đi ở phía trước. Phàm là Tuyên Cẩn ngủ không yên là đi phật đường để tĩnh tọa hoặc sao chép kinh Phật. Khi tiên đế còn sống thì thường xuyên như thế. Chẳng qua là một ngoại nhân nàng cũng nhìn ra được, nương nương tâm không tĩnh, hơn nữa đã nhiều ngày rồi. Có tiểu cung nữ chẳng qua va chạm phải dầu thắp mà bị phạt quỳ hai canh giờ, có thể thấy được điều tâm phiền ý loạn này.

Khi quay về Tuyên Ninh Cung đã là buổi trưa, chỉ thấy một người đứng ở cửa đại điện, bóng dáng quen thuộc, Tuyên Cẩn không xác định hô một tiếng: "Nhị ca?"

Người nọ quay đầu lại, quả nhiên là Tuyên Sùng Võ, nhìn đến Tuyên Cẩn, nước mắt lập tức tuôn trào.

Dự cảm có điềm xấu làm cho Tuyên Cẩn đột nhiên trầm xuống, đắp tay Ngâm Sương run rẩy không thôi, ra vẻ trấn định nói: "Làm sao vậy, mới hơn nửa năm không thấy, sao nhìn đến ai gia kích động như thế?"

Hạ Sí Mạch là Nhiếp chính vương bị ám sát bỏ mình, vì phòng đột biến nên tin tức phải kín. Tuyên Sùng Võ một đường chạy tử tam thất ngàn dậm câu, lấy tốc độ nhanh nhất hiện ra trước mặt Tuyên Cẩn là muốn đem tin tức trọng yếu nói cho nàng, để nàng sớm phòng bị. Nào biết nhìn đến Tuyên Cẩn thì lại nói không ra lời. Tuy đã biết Hạ Sí Mạch là nữ, nhưng muội muội được Hạ Sí Mạch cưới hỏi đàng hoàng, cũng là vợ chồng, mà để cho nàng đột nhiên nghe tin dữ như thế không biết có chịu được hay không.

Tuyên Sùng Võ cho người lui xuống hết, ngay cả Ngâm Sương cũng không lưu lại, mới chậm rãi nói: "Hạ Sí Mạch đã chết."

Tuyên Cẩn biết hắn có chuyện quan trọng bẩm báo, ngưng thần lắng nghe, nhưng nghe được "Hạ Sí Mạch đã chết ", lại nửa điểm phản ứng cũng không có, vẫn nhìn chằm chằm Tuyên Sùng Võ, tựa hồ đang đợi hắn nói chuyện.

Tuyên Sùng Võ thấy Tuyên Cẩn phản ứng khác thường, không xác định  hỏi: "Muội muội, muội không sao chứ?"

Tuyên Cẩn lại hỏi lại hắn: "Làm sao vậy? Ta đang đợi huynh nói cho ta biết chuyện gì xảy ra."

Tuyên Sùng Võ đành phải kiên trì nói lần nữa: "Hạ Sí Mạch đã chết."

Tuyên Cẩn hiểu ra lời Tuyên Sùng Võ nói, đột nhiên nở nụ cười, "Huynh nghe tin đồn ở đâu mà về gạt ta vậy? Ta không tin."

"Là sự thật, ta tận mắt thấy nàng đã hạ táng, chết thật!"

Tươi cười dần dần đọng lại ở trên mặt, khí huyết dâng lên, vẫn chưa ăn sáng nên trong dạ dày không có gì nhưng là không ngừng nôn khan, khóe miệng thậm chí tràn ra tơ máu.

Tuyên Sùng Võ hoảng hốt, xông về phía trước đỡ nàng, "Muội sao vậy?"

Tuyên Cẩn nhìn Tuyên Sùng Võ một cái, cái gì cũng chưa nói, té xỉu ở trong lòng ngực của hắn.

Tuyên Sùng Võ hô to truyền thái y.

Tuyên Cẩn từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Trần thị ngồi ở tháp biên, đột nhiên "Oa" khóc lớn thành tiếng. Cái gì mẫu nghi thiên hạ, cái gì đoan trang hiền thục cũng không để ý, khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc, từ lúc 15 tuổi tiến cung cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ khóc lớn như vậy.

Trần thị sợ hãi, bà hỏi Tuyên Sùng Võ phát sinh chuyện gì, Tuyên Sùng Võ lại đánh chết không chịu nói. Không có biện pháp chỉ có thể chờ Tuyên Cẩn tỉnh lại, nhưng cũng là bộ dáng này, hoảng loạn không có chủ trương, bồi nàng cùng nhau rơi lệ.

Rốt cục đợi cho Tuyên Cẩn im lặng , Trần thị hỏi nàng: "Xảy ra chuyện gì?"

Tuyên Cẩn chỉ yên lặng rơi lệ.

Trần thị ẩn ẩn đoán được một ít, không dám xác nhận, run giọng hỏi: "Có phải Mạch nhi... hay không?"

Tuyên Cẩn lắc đầu.

Trần thị nóng nảy, cầm lấy Tuyên Cẩn bả vai lay động, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói mau, có phải hay không Mạch nhi đã xảy ra chuyện?"

Tuyên Cẩn ngẩng đầu, thần sắc tuyệt vọng, nhìn Trần thị, thật lâu sau mới khàn khàn nói: "Nàng đã chết."

Giống như sấm nổ giữa trời quang, Trần thị chịu không nổi đả kích mà hôn mê ngay tức khắc.

Lại hỗn loạn.

Tuyên Cẩn lạnh lùng nhìn hết thảy, giống như không liên quan đến mình. Thương tâm qua đi, nàng bắt đầu tức giận; Hạ Sí Mạch tên không giữ lời; Nàng nói bình an trở về, người đâu?; Nàng nói muốn dẫn nàng rời xa thị phi yên ổn sống qua ngày, nàng còn nói cả đời đều canh giữ ở bên người nàng, lời thề son sắt trong vẫn còn bên tai mà sao nàng có thể nào nuốt lời?; Hạ Sí Mạch, ngươi tên hỗn đản này!

Sinh khí qua đi lại nghĩ, sao không thấy xác? Sao có thể nói không có là không có đâu? Tóm lại, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Chỉ cần một ngày không thấy xác Hạ Sí Mạch, nàng không tin Hạ Sí Mạch chết thật.

Tuyên Cẩn nhớ tới ngày xưa, Hạ Sí Mạch không hề dấu hiệu xâm nhập sinh mệnh của nàng, sau đó đối nàng hảo mọi cách, dùng phương thức cực bá đạo chiếm cứ lòng của nàng. Nàng nghĩ ông trời đã đối nàng không tệ, để nàng ở sinh thời còn có thể gặp được phu quân như thế. Nhưng dễ dàng có được thì cũng dễ dàng mất đi. Nàng hận Hạ Sí Mạch. Nàng nguyên bản đã vô dục vô cầu, là Hạ Sí Mạch cho nàng hy vọng, là Hạ Sí Mạch làm cho nàng trở nên yếu ớt không chịu nổi, là Hạ Sí Mạch làm cho nàng trở nên tham lam nhưng hiện tại Hạ Sí Mạch lại không muốn nàng, để một mình nàng tự sinh tự diệt.

Giống như trong thiên địa chỉ còn lại một mình nàng, Tuyên Cẩn cảm thấy lạnh thấu xương, ôm tay, lui ở trong góc. Từ nay về sau đã không còn ai ôm nàng nữa.

Không khỏi thảm đạm cười, chẳng lẽ nàng thật là trời sinh mệnh khắc phu?

Tuyên Cẩn không ăn không uống đã ba ngày, Ngâm Sương không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đoán được hẳn là có liên quan đến Cảnh vương. Từ lúc nương nương nhà nàng cùng Cảnh vương ở một chỗ, lại biến trở về sinh động người thường. Đây đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng rốt cục Cảnh vương đã xảy ra chuyện gì mới để cho nương nương bị đả kích như vậy? Ngâm Sương không dám nghĩ xa, lại không thể nhìn Tuyên Cẩn tự mình tra tấn như vậy cho nên xuất cung đi phủ học sĩ. Lúc này sợ chỉ có lão gia mới có thể khuyên người.

Ngoại trừ Tuyên Cẩn, Tuyên Sùng Võ chỉ nói chuyện Hạ Sí Mạch chết cho một mình phụ thân, ngay cả đại ca cũng không được biết. Tuyên Hoành Thang kêu hắn không cần lộ ra, việc này người biết càng ít càng tốt. Hạ Sí Mạch bị người mưu hại, người phía sau màn nhất định sẽ có động tác tiếp theo. Chỉ là bọn họ ngoài sáng địch nhân trong tối, một khi đả thảo kinh xà, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Tuyên Sùng Võ hỏi: "Người này là ai?"

Tuyên Hoành Thang hỏi lại: "Cảnh vương chết, ai có lợi nhất?"

Tuyên Sùng Võ thốt ra nói: "Hoàng Thượng." Nói xong lập tức che miệng, lời này là đại nghịch bất đạo .

Tuyên Hoành Thang nhưng không có trách hắn, mà là vuốt râu thở dài: "Hoàng Thượng hiện giờ càng ngày càng có phong phạm quân chủ." Tiền trận ở lâm triều thượng đại đàm rộng rãi luận, đem thám hoa xuất thân từ thị lang biện á khẩu không trả lời được, cùng sơ đăng cơ khi tiểu oa nhi hoàn toàn phán nếu hai người, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Tuyên Sùng Võ nghe không ra phụ thân khen hay chê, không dám lên tiếng trả lời.

Tuyên Hoành Thang lại nói: "Hoàng Thượng tiến bộ như thế, quả thật làm cho người ta vui mừng, chẳng qua..." Dừng một chút mới nói, "Hắn vag Thái hậu mẫu tử đã hiềm khích, thực tại làm cho người ta lo lắng."

"Cha, quả thật là Hoàng Thượng?"

Tuyên Hoành Thang nói: "Được chim quên ná, đặng cá quên nơm, từ xưa đã có cũng không lạ gì."

Tuyên Sùng Võ lập tức hữu cảm nhi phát nói: "Đáng thương muội muội." Hoàng Thượng hạ độc thủ, vậy là không thể báo thù .

Tuyên Hoành Thang lại nói: "Đây chỉ là ta và ngươi suy đoán, nếu là hoàn hảo, nếu không phải đã có thể có đại phiền toái ."

"Còn có thể là ai?" Tuyên Sùng Võ hỏi.

Tuyên Hoành Thang có chút bất đắc dĩ, đứa con trai này thật đúng là đầu gỗ, nói: "Bắc Xuyên Vương vì sao tạo phản? Còn không phải ỷ vào huyết mạch hoàng gia, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, trừ bỏ Cảnh vương, ai có uy hiếp lớn nhất với hoàng thượng?"

Tuyên Sùng Võ suy tư một lát, rốt cục nghĩ đến tiên đế băng hà, từng lưu lại di chiếu để Nhị hoàng tử kế vị. Chẳng qua sau khi Hoàng Thượng lên ngôi, Dung Thái phi lại mất thế, hắn đã nhanh quên hai mẫu tử này. Vẫn hơi không tin mẫu tử Dung gia có thể gây sóng gió, liền nói ra nghi hoặc của bản thân.

Tuyên Hoành Thang nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, không thể bỏ qua gì có thể xảy ra."

Sự tình quan trọng đại, hai phụ tử nguyên nghĩ muốn tiến cung ngay gặp Tuyên Cẩn, nhưng nghĩ đến Tuyên Cẩn nghe tin dữ, chỉ sợ không còn tâm tư liền hoãn vài ngày. Dù sao đại quân hồi kinh ít nhất còn nửa tháng nữa. Không ngờ Ngâm Sương tìm tới cửa, nói Tuyên Cẩn đã vài ngày tuyệt thực, nay còn sốt rất cao. Tuyên Sùng Võ làm cho mình người vợ bảo thang, cùng phụ thân cùng nhau tiến cung.

Ngâm sương gõ cửa nói: "Nương nương, lão gia cùng Nhị gia đến xem ngài." Nghe không được tiếng vang, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Tuyên Cẩn mặc trung y ngồi ở trước đài trang điểm, trên tay còn cầm kéo vẽ lên mặt, trên kéo còn có vết máu. Ngâm Sương lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, cơ hồ là phi qua, một cước đá rơi kéo xuống, khóc ròng nói, "Nương nương, ngài làm cái gì vậy?"

Tuyên Cẩn quay đầu nhìn Ngâm Sương, trên gương mặt xuất hiện một vệt dài đang rướm máu, trên mặt cũng không thấy vẻ thống khổ, chậm rãi nói: "Hạ sí mạch nói, nàng lần đầu tiên nhìn thấy ta liền hồn bay đi mất, từ nay về sau trong lòng không thể chứa thêm ai khác, còn thề cuộc đời này không phải ta thì không cưới. Chính khuôn mặt này hại nàng, nếu nàng không thích ta thì sẽ không có chuyện gì, nàng cũng sẽ không phải chết, đều tại khuôn mặt này." Nói xong lại đi tìm kéo.

Ngâm Sương không giữ được Tuyên Cẩn, sợ nàng làm chuyện điên rồ nên điểm huyệt. Tuyên Cẩn mê man. Ngâm Sương bế Tuyên Cẩn lại giường, vội đi gọi thái y đến, sợ thời gian lâu, trên mặt sẽ để lại sẹo.

Phụ tử Tuyên Hoành Thang nghe nói Tuyên Cẩn vì Hạ Sí Mạch tự hủy dung, cả kinh ngây người, không ngờ Hạ Sí Mạch lại quan trọng đối với nàng đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro