Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 127

"Tỷ tỷ, nhìn này, ánh mắt lông mi cái mũi thật giống tỷ.

Dung Doanh Tâm đang bế một đứa trẻ hôm nay nữa là đủ một tháng tuổi. Ngũ quan đã hoàn toàn nẩy nở, khuôn mặt phấn nộn đô đô, hai mắt thật to, bộ dạng thật là đáng yêu.

Dung Doanh Nguyệt hậu sản đã khôi phục không sai biệt lắm. Thân mình vẫn đẫy đà chút, mặc quần áo sau, ôm đứa nhỏ, đùa một phen, nói: "Vẫn là giống cha của hắn nhiều hơn."

Dung Doanh Tâm thấy vẻ mặt nàng không màng danh lợi, từ lúc dọn đến Bích Tuyền Sơn Trang, tỷ tỷ đột nhiên đổi tính. Suốt mấy tháng ít hỏi chuyện bên ngoài, Cao Hành cũng rất ít đến. Đứa nhỏ sinh ra được ba ngày mới lại đây nhìn thoáng qua một chút, cái gì cũng không nói rồi vội đi. Tỷ tỷ cũng không một tia oán giận. Dung Doanh Tâm không đoán được trong lòng tỷ tỷ nghĩ cái gì.

Dung Doanh Tâm thử hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta kế tiếp phải làm như thế nào?" Bích Tuyền Sơn Trang cao thấp tất cả đều là người của Cao Hành, Cao Hành cố ý phong tỏa tin tức thế cho nên mấy tháng này các nàng giống như ngăn cách, chuyện bên ngoài nửa điểm cũng không biết.

Dung Doanh Nguyệt dỗ đứa nhỏ ngủ xong, bỏ vào nôi, gọi nha đầu đến nhìn, chính mình thì dẫn theo Dung Doanh Tâm ra hoa viên, lửng thững đi dạo, đột nhiên nói: "Muội nói hôm nay hắn sẽ đến sao?"

Dung Doanh Tâm đáp không được, tính nết Cao Hành, nàng đến hiện tại đoán không ra. Theo lý hôm nay bảo bối vừa tròn một tháng tuổi, làm cha thì nhất định sẽ tại bên cạnh nhưng bảo bối hiện tại thậm chí ngay cả cái tên cũng không có. Bất quá lấy thái độ Cao Hành đối tỷ tỷ thì khó nói. Lúc trước, khi ở trong cung, Cao Hành còn có điều cố kỵ, sau khi ra cung, các nàng hoàn toàn bị Cao Hành quản chế. Nếu biết như thế, ngày đó tình nguyện mạo hiểm ở lại trong cung, tổng sống khá giả hơn ở đây không người hỏi thăm, bất quá Dung Doanh Tâm vẫn là an ủi: "Sẽ đến."

"Thật vậy chăng?" Dung Doanh Nguyệt nỉ non một câu, tựa hồ cũng không thèm để ý đáp án, nhìn nước suối róc rách, lại nói, "Nơi này hữu sơn hữu thủy phong cảnh tuyệt đẹp, lại rời xa huyên náo, thật ra là nơi rất tốt để ở lại."

Dung Doanh Tâm thực tại sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới những lời này lại xuất từ tỷ tỷ chi khẩu. Từ nhỏ đến lớn, nàng biết tỷ tỷ là một người có lòng tham, bằng không cũng sẽ không trăm phương ngàn kế như thế. Nhưng nghe tỷ tỷ, có vẻ như còn muốn ở mấy ngày liên tiếp, chớ không phải là đi được tới bước này rồi mà tỷ tỷ còn muốn buông tha cho?

Dung Doanh Nguyệt tựa hồ nhìn ra Dung Doanh Tâm nghi ngờ, lôi kéo nàng, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nói: "Doanh Tâm, tỷ tỷ muốn nghe lời trong lòng muội, muội hy vọng cuộc sống sau này bình thản hay oanh oanh liệt liệt?"

Dung Doanh Tâm khó hiểu nói: "Tỷ tỷ vì sao hỏi như thế?"

Dung Doanh Nguyệt từ từ thở dài, mới nói: "Ta tựa hồ chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của muội, từ khi mang muội đến đây, chỉ biết muội bôn ba cho ta, lại còn làm chung thân đại sự của muội chậm trễ."

Dung Doanh Tâm vội hỏi: "Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chính cái gọi là phúc sào dưới yên có hoàn trứng? Tỷ tỷ không như ý, chớ nói Doanh Tâm, mà ngay cả phụ mẫu trong nhà cũng không thể sống yên ổn, Doanh Tâm giúp tỷ tỷ là theo lý thường phải làm."

Dung Doanh Nguyệt thở dài: "Muội từ nhỏ đã như vậy, không vì mình suy nghĩ bao giờ, nói đến vẫn là ta đây làm tỷ tỷ rất ích kỷ. Không bằng như vậy, ngươi hôm nay về nhà đi, tìm người môn đăng hộ đối tình đầu ý hợp gả cho, coi như là hoàn thành tâm tư nhỏ của tỷ tỷ."

Đột nhiên kêu nàng về nhà, Dung Doanh Tâm giật mình có thể nghĩ, lo lắng có phải hay không chuyện gì xảy ra làm cho tỷ tỷ đột nhiên biến hóa lớn như vậy.

Dung Doanh Nguyệt không giải thích, chỉ nói: "Chỉ sợ tỷ tỷ làm ngươi thất vọng rồi."

Đợi một ngày, nghĩ Cao Hành sẽ không đến, không nghĩ tới thời điểm cầm đèn đúng là đến thật. Một thân lam tơ lụa, bó buộc kim quan, bộ dáng công tử nhà lành.

Dung Doanh Nguyệt khó được mở ra miệng cười, làm cho hạ nhân thiêm phó bát khoái, còn giúp Cao Hành đĩa rau, bộ dáng ân cần rất giống một thê tử hiền lành. Dung Doanh Tâm nhìn, đột nhiên có chút minh bạch tỷ tỷ vì sao ban ngày khác thường .

Cao Hành ăn hai cái lúc sau để lại hạ bát khoái, từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội, đặt ở trước mặt Dung Doanh Nguyệt, nói: "Khối ngọc bội này là vật gia truyền của Cao gia, ta là đời thứ ba, ngươi cầm đưa cho Tất Thành đi."

"Tất Thành? Cao Tất Thành." Dung Doanh Nguyệt vui vẻ nói, "Nguyên lai ngươi đã giúp đứa nhỏ đặt tên!"

Trên mặt Cao Hành có vài phần không được tự nhiên, quan hệ hắn cùng với Dung Doanh Nguyệt thật là phức tạp nhưng đứa nhỏ vô tội, rốt cuộc cũng là cốt nhục hắn  .

Dung Doanh Nguyệt kêu Dung Doanh Tâm ôm đứa nhỏ đến, đem ngọc bội đeo vào cổ đứa nhỏ, sau đó nói: "Tất Thành, cha con rốt cục đã nhận thức con, con bây giờ là đường đường chính chính con cháu Cao gia."

Mọi lần đến, Cao Hành chỉ vội vàng liếc mắt một cái, thấy đứa nhỏ giống như khỉ, mặt nhăn cùng một chỗ thật là xấu xí. Nghĩ đứa nhỏ này vốn không nên ra đời cho nên mới thấy ghét bỏ, trong lòng càng thấy phiền, không muốn nhìn nhiều. Hiện tại xem đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp đáng yêu đến cực điểm, trong lòng lập tức dâng lên tình thương của cha, rốt cục có vui sướng khi được làm phụ thân. Thật cẩn thận  ôm đứa nhỏ qua, yêu thích không buông tay, còn nhịn không được chọc cười nó.

Dung Doanh Nguyệt thấy một màn như vậy đúng là rớt nước mắt xuống, vui mừng.

Dung Doanh Tâm nhất thời hiểu được vì sao tỷ tỷ sinh hạ đứa nhỏ xong một chút cũng không vui .

Lúc này đây Cao Hành chẳng những không vội tới vội đi mà còn cùng các nàng thương nghị chuyện quan trọng.

Chờ Cao Hành nói xong, Dung gia tỷ muội mới biết bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cao Hành đắc thủ, Hạ Sí Mạch đã chết.

Cao Hành nói: "Y quan Hạ Sí Mạch đã đưa đến kinh thành, bất quá bởi vì Tuyên Cẩn can thiệp còn chưa phát tang, ta sợ đêm dài lắm mộng, muốn..." Cao Hành làm cái thủ thế.

Theo lý Dung Doanh Nguyệt nghe Hạ Sí Mạch đã chết hẳn là thật cao hứng mới đúng, dù sao nàng mưu đồ đã lâu, hiện giờ chướng ngại lớn nhất đã diệt trừ, tương đương con trai của nàng cách ngôi vị hoàng đế không xa nữa nhưng trên mặt Dung Doanh Nguyệt cũng không thấy vui mừng, thậm chí mang theo sầu lo, chỉ hỏi: "Đan nhi hiện tại thế nào?"

Cao Hành vẫn chưa phát hiện Dung Doanh Nguyệt biến hóa, nói: "Hết thảy mạnh khỏe, Tuyên Cẩn cũng chưa nghi ngờ."

Dung Doanh Nguyệt lại hỏi: "Ngươi chuẩn bị như thế nào làm?"

Cao Hành nói ra toàn bộ kế hoạch của hắn, hiện giờ Hạ Du Lẫm đối hắn tín nhiệm có thêm, thừa lúc Hạ Sí Mạch vừa mới chết, hắn đoạt binh quyền trước, sau đó một lưới bắt hết dư đảng Hạ Sí Mạch, chờ thời cuộc ổn định xong xuất ra di chiếu tiên đế, để Nhị hoàng tử kế vị. Dù sao Hạ Sí Mạch đã chết, đem tội danh toàn bộ đổ lên người hắn, đến lúc đó có  binh quyền trong tay, lại danh chính ngôn thuận, tin tưởng không ai không phục.

Dung Doanh Nguyệt bình tĩnh nói: "Tuyên Cẩn thì sao? Nàng cũng không phải là tiểu mao nhi như Hạ Du Lẫm có thể tùy tiện hồ lộng, nàng như thế nào dễ dàng cho ngươi binh quyền."

Trên mặt Cao Hành lập tức có vẻ oán hận, cười lạnh nói: "Nàng? Hiện giờ chỉ còn nửa cái mạng."

Dung Doanh Nguyệt kinh ngạc.

Cao Hành đem chuyện Tuyên Cẩn vì Hạ Sí Mạch bệnh nặng một hồi nói, còn nói: "Nàng hiện giờ chỉ muốn biết Hạ Sí Mạch chết hay sống, căn bản không còn lòng dạ nào quan tâm triều chính, còn cho Hạ Du Lẫm một đạo ý chỉ, nếu như Hạ Sí Mạch chết thật thì sẽ để Hạ Du Lẫm tự mình chấp chính."

Dung Doanh Nguyệt lắc đầu, nàng cùng Tuyên Cẩn ở hậu cung đấu mười năm, tuyệt không tin Tuyên Cẩn là người xử trí theo cảm tính  như thế.

Cao Hành lại không nghi ngờ, năm đó Tuyên Cẩn từng vì hắn mà tự sát thì hiện giờ vì Hạ Sí Mạch tìm chết bất quá là giẫm lên vết xe đổ thôi.

Dung Doanh Nguyệt trầm ngâm nửa khắc, đột nhiên nói: "Nếu như cho ngươi buông tha hết thảy, ngươi có thể đáp ứng hay không?"

Cao Hành không ngờ nàng thậm chí có ý nghĩ như vậy, ngay từ đầu không phải chính là nàng nghĩ ra sao? Đào hố cho nhắn nhảy vào, hiện giờ hắn chính là đâm lao phải theo lao mà thôi.

Dung Doanh Nguyệt giải thích: "Kết cục cả Bắc Xuyên Vương ngươi cũng thấy đấy, ta không muốn ngươi trở thành người thứ hai như hắn."

Cao Hành không cho là đúng nói: "Hắn là bại bởi Hạ Sí Mạch." Sau đó hừ lạnh, "Hạ Sí Mạch mang binh là có một bộ, đáng tiếc mạng quá ngắn, thiếu hắn chướng ngại vật, còn có ai có thể ngăn cản được chúng ta?"

Dung Doanh Nguyệt há miệng thở dốc, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.

Cao Hành đột nhiên cầm tay nàng, nói: "Chẳng lẽ ngươi không hy vọng con của chúng ta có tương lai tốt đẹp sao?"

Dung Doanh Nguyệt cười khổ trong lòng. Chính là vì đứa nhỏ bọn họ nàng mới lùi bước. Người nam nhân trước mắt này cùng đứa nhỏ trong lòng vốn chỉ là công cụ nàng mượn đao giết người, hiện giờ lại thành trở ngại của nàng. Chính nàng cũng không biết khi nào đối nam tử này động tâm.

Cao Hành thấy nàng không lên tiếng, nghĩ đến đánh mất ý niệm trong đầu, lại an ủi vài câu, làm cho nàng sớm nghỉ ngơi, hắn phải đi về .

Dung Doanh Nguyệt lập tức ôm lấy hắn, "Đêm nay lưu lại với ta được không?"

Nhuyễn hương trong lòng, Cao Hành tự nhiên không cự tuyệt được, sắp sửa tiền, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, Thủy Khinh Linh cùng Tuyên Lưu Ly bị ta bắt hiện tại nhốt ở Bích Tuyền Sơn Trang, ngươi giúp ta giám sát các nàng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro