Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 137

"Không được, ta phải nhanh chân đến xem cô cô thế nào, ta sợ Cảnh vương đối nàng bất lợi." Tuyên Lưu Ly nghĩ mãi, vẫn là không yên lòng.

Thủy Khinh Linh ngăn lại nàng, hiện tại qua đi chẳng phải là nhìn được xuân cung sống sao.

Tuyên Lưu Ly không tin, nhìn qua hai người thế bất lưỡng lập như thế, làm sao có thể còn có thể có chuyện lịch sự tao nhã này?

Thủy Khinh Linh có chút bất đắc dĩ buông tay: "Từ nào tới giờ, Vương gia đối nương nương như thế nào ngươi nhìn mà đoán không ra?"

Tuyên Lưu Ly cười lạnh: "Ta thấy hắn đối cái gì quận chúa kia nhưng thật ra tận tâm tận lực lắm."

Thủy Khinh Linh cũng không hiểu thái độ Hạ Sí Mạch đối Hạ Chỉ Tuân, bất quá có một chút có thể khẳng định, chính là ở trong cảm nhận của Hạ Sí Mạch, Tuyên Cẩn tuyệt đối không thể thay thế.

Hảo ngôn hảo ngữ hống trong chốc lát, Tuyên Lưu Ly cuối cùng là đồng ý, nhưng lại hung hăn nói, "Vương gia nếu thực có lỗi vối cô cô, ta cũng sẽ không để yên cho ngươi."

Đây là cái điều kiện gì vô lý quá vậy, bất quá Thủy Khinh Linh vẫn là cười đáp ứng nàng. Nếu Hạ Sí Mạch cùng Tuyên Cẩn ngày nào đó mà không đội trời chung thì nàng cùng Tuyên Lưu Ly tự nhiên cũng khó xử.

Thủy Khinh Linh lúc này mới hỏi tình huống trong cung, Tuyên Lưu Ly nói cho nàng, Thái hoàng thái hậu thật là nhớ nàng, hy vọng nàng sớm ngày hồi cung gặp mặt. Về phần mẫu thân Thủy Khinh Linh, vẫn bộ dáng si ngốc như cũ ngây ngốc.

Thủy Khinh Linh nghe xong thở dài.

Hai người còn nói một lát, Tuyên Lưu Ly thật sự nhịn không được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Mới vừa rồi cô cô ta tức đến như vậy, thật có thể ý sao nguyện?"

Làn tóc đen trong màn, hai nữ nhân quần áo không chỉnh tề dây dưa cùng một chỗ.

"Hạ Sí Mạch, dừng... dừng lại đi!"

Tuyên Cẩn còn một tia lý trí, hiểu được tình cảnh sau, hơi thở không xong quát bảo Hạ Sí Mạch ngưng lại.

Hạ Sí Mạch trong mắt nhuộm đầy dục vọng, ngón tay du hạ trên thân thể trơn mềm, nơi nơi châm ngòi thổi gió. Nàng đã cấm dục lâu lắm rồi sao có thể nói dừng là dừng được. Trên người Tuyên Cẩn không có chỗ nào là không hấp dẫn nàng. Gặm gặm, liếm liếm, giống như nhấm nháp mỹ thực, mơ hồ không rõ đáp lời Tuyên Cẩn: "Cái gì?"

Tuyên Cẩn từ lâu đã không giống mộc mỹ nhân lúc trước thanh tâm quả dục. Cùng Hạ Sí Mạch cùng một chỗ sau, mặc dù vẫn còn có rụt rè nhưng đã hình thành một loại ký kết. Hạ Sí Mạch đối thân thể nàng còn quen thuộc hơn nàng, biết làm sao là điểm mẫn cảm của nàng. Hôn nàng làm sao có thể làm cho nàng không kềm chế được. Quả nhiên Hạ Sí Mạch cố ý giở trò. Nàng liền nói không ra lời. Khó nhịn được, mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Cố tình Hạ Sí Mạch còn không đứng đắn: "Cẩn nhi, thoải mái không? Lúc ta không ở đây, nàng có muốn như vậy không? Ta thì thường xuyên nhớ nàng lắm, nghĩ đến mà dục hỏa đốt người nửa đêm ngủ không yên đâu."

Tuyên Cẩn mặt đỏ đến bên tai, nhắm chặt hai mắt, làm như không nghe.

Hạ Sí Mạch quen nàng ngượng ngùng, biết Tuyên Cẩn thích nàng như vậy, ngôn ngữ càng ngày càng rõ ràng, cử chỉ càng lúc càng lớn mật. Tiết khố chưa bỏ, tay mò đến phía trong đùi nàng, cách vải dệt, hết sức khiêu khích, hôn môi đỏ mọng Tuyên Cẩn, dùng thanh âm mị hoặc nói: "Cẩn nhi, nói nàng cần ta đi."

Chỗ tư mật bị nàng đùa bỡn, Tuyên Cẩn đã thấy thẹn lắm rồi, làm sao còn có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy. Khó khăn nhịn xuống không cầu nàng.

Đương nhiên Hạ Sí Mạch cũng không ôm nhiều hy vọng, làm Tuyên Cẩn phóng đãng quả thực còn khó hơn so với lên trời, cố tình nàng thích Tuyên Cẩn rụt rè bảo thủ như vậy, làm cho nàng luôn tràn ngập cảm giác chinh phục. Nàng đều có biện pháp đối phó Tuyên Cẩn. Lúc cúi xuống ngực Tuyên Cẩn, Tuyên Cẩn lại rụt rè nhưng cơ thể luôn thành thật. Hạ Sí Mạch nhẹ nhàng ngậm cắn nụ hoa kia, Tuyên Cẩn lập tức kìm lòng không đậu ngâm ra tiếng, Hạ Sí Mạch càng dùng sức mút hơn.

Hoa nở kham chiết thẳng tu chiết, một phen ** sau, Hạ Sí Mạch tìm được chỗ kia sớm đã óng ánh sắc nước, biết nàng đã chuẩn bị tốt, không do dự nữa, trực tiếp xông xáo đi vào, lập tức bị sự mềm mại bao vây, không khỏi thâm hút một hơi, ngay cả tim cũng ngừng đập. Đợi lúc thích ứng sau, bắt đầu tùy ý rong ruổi...

Vẫn có thanh âm nói cho Tuyên Cẩn, nàng hẳn là cự tuyệt, cố tình thân thể kháng cự không được Hạ Sí Mạch, giống như bị trúng tà. Bị Hạ Sí Mạch dẫn dắt, cảm quan đều tập trung ở một chỗ, trong chốc lát xông lên núi cao, trong chốc lát hạ xuống sơn cốc. Phập phồng phục trung hoàn toàn không kềm chế được, theo bản năng ôm chặt Hạ Sí Mạch, hùa theo động tác của nàng. Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên một trận kích thích mãnh liệt, kích nàng kêu lên tiếng, một trận co rút, chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu chậm rãi mà ra...

Hạ Sí Mạch biết đến nàng tới rồi, cũng cảm thấy thể xác và tinh thần thỏa mãn, lưu luyến không rời rời khỏi, một tay ôm chặt  nàng, một tay giúp nàng lau mồ hôi trên trán, một hồi lâu, mới hỏi: "Nàng có khỏe không?"

Tuyên Cẩn hai gò má ửng hồng, vừa rồi cảm thấy thẹn, cũng chỉ có Hạ Sí Mạch mới có thể cho nàng cảm giác kinh đào hãi lãng như thế, mặc dù thẹn thùng nhưng vẫn gật đầu, xem như trả lời Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch thấy nàng như thế, tâm tình kích động, hận không thể lại một lần mới tốt, bất quá sợ Tuyên Cẩn thân mình ăn không tiêu, liền tạm thời nhẫn hạ, chỉ không ngừng âu yếm  nàng, không quên trêu ghẹo nói: "Cẩn nhi hôm nay như thế nhiệt tình, nói vậy nhịn thật đi?"

Miệng mồm Hạ Sí Mạch đứng đầu ở trên giường, Tuyên Cẩn luôn luôn không thèm để ý. Nhưng mà hôm nay tình cảm mãnh liệt qua đi, lại hơn tia phiền muộn. Nàng luôn miệng nói, nếu Hạ Sí Mạch thích người khác thì phải để nàng đi. Nhưng nếu có một ngày Hạ Sí Mạch thực như vậy thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Còn nghĩ đến Hạ Sí Mạch có thể sẽ cùng nữ nhân khác thân mật như thế, trong lòng lại đau nhức. Hạ Sí Mạch bại hoại, nếu không thể chung thủy thì ngay từ đầu không nên trêu chọc nàng. Mà chính cô ta cũng không chịu thua kém, biết rõ là vũng bùn sâu không lường được còn hãm thân trong đó, giờ biến thành không thể tự kềm chế.

Tuyên Cẩn chôn ở khuỷu tay Hạ Sí Mạch, càng nghĩ càng nghẹn khuất, càng nghĩ càng khó chịu, rốt cục nhịn không được nện thật mạnh ngực Hạ Sí Mạch, cả giận nói: "Hạ Sí Mạch, ngươi như thế nào hư hỏng như vậy!"

Hạ Sí Mạch bị mắng mạc danh kỳ diệu, lại nhìn Tuyên Cẩn trong lòng, trên mặt tất cả đều là lệ, lập tức sợ hãi, khẩn trương hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

Giờ khắc này Tuyên Cẩn không còn là Thái hậu chấp chính, cũng không phải là mẫu thân một lòng vì con. Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường sẽ khóc sẽ cười sẽ ghen tị. Nàng muốn tỏ rõ bất mãn của nàng, một lần nói ra toàn bộ. Ngồi thẳng người, đối mặt Hạ Sí Mạch, chất vấn nói: "Hạ Sí Mạch ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi thích Hạ Chỉ Tuân là thật phải không?"

Hạ Sí Mạch sửng sốt, nghĩ thầm, ta khi nào nói qua thích Hạ Chỉ Tuân? Lại thấy trên mặt Tuyên Cẩn nước mắt chưa khô, so với Tuyên Cẩn luôn bình tĩnh thật đúng là chưa từng gặp. Chỉ cảm thấy mới mẻ, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cứ như vậy nhìn Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn nghĩ là nàng chấp nhận, trong lòng càng khó chịu, nước mắt lại trượt xuống, cả giận nói: "Ngươi lúc trước là nói như thế nào, ngươi thề nói chỉ thích ta một người, đời này cũng chỉ có ta một nữ nhân, lúc này mới bao lâu ngươi liền thay đổi, lòng ngươi một khi đã không kiên định như vậy thì lúc trước không nên trêu chọc ta! Ta nghĩ chỉ nam nhân mới có thể thay đổi thất thường như vậy, không ngờ nữ nhân cũng giống nhau. Hạ Sí Mạch, ta cho ngươi biết, ngươi muốn ôm trái ôm phải trừ phi ta chết, nếu không thì đừng mơ tưởng!" Tuyên Cẩn hung tợn nói, về phần nói cái gì cũng chả suy nghĩ mà thốt ra. Đương nhiên đó cũng là lời trong lòng nàng muốn nói nhất.

Tuyên Cẩn bừng bừng lửa giận, Hạ Sí Mạch lại yêu bộ dáng nàng bốc hỏa như thế này. Tuyên Cẩn rốt cục cũng không còn là tòa băng sơn lạnh lùng cả ngày không vui không giận nữa. Nguyên lai nàng cũng sẽ ghen tị, nguyên lai nàng đã để ý mình như vậy. Hạ Sí Mạch rốt cục cũng có cảm giác mây tan trắng sáng, chỉ cảm thấy tâm hoa nộ phóng, thậm chí vui mừng ra tiếng.

"Ngươi còn cười!" Tuyên Cẩn càng nóng, có một vấn đề nàng sớm đã muốn hỏi, vừa lúc thừa lúc cơ hội này, "Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi cùng Hạ Chỉ Tuân có cái gì hay không?"

Hạ Sí Mạch chỉ cảm thấy buồn cười, lại vờ như ngốc hỏi: "Có cái gì chứ?"

"Ngươi biết ý ta hỏi là cái gì." Tuyên Cẩn hy vọng Hạ Sí Mạch nói không, nếu không... Nàng cũng không biết nàng có chịu được không.

Hạ Sí Mạch không dám khiêu chiến cực hạn của nàng. Nếu làm bộ nói có, chỉ sợ Tuyên Cẩn lập tức vứt bỏ nàng ở trên giường mất. Một lần nữa ôm Tuyên Cẩn vào trong ngực lại, vỗ về trong chốc lát, mới trịnh trọng nói: "Không có. Trước kia không có. Về sau cũng sẽ không có. Không chỉ Hạ Chỉ Tuân, trừ nàng ra, nữ nhân bên ngoài gì gì cũng không có. Ta không gạt nàng đâu. Trong tim ta chỉ có một mình nàng à. Khi ta mười mấy tuổi đã thích nàng rồi, phần này tình cảm đã sớm xâm nhập đến cốt tủy, không ai có thể lấy đi. Ngay cả nàng cũng không thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro