Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 158

"Ngươi có thể đánh ta mắng ta giận ta, nhưng không được rời bỏ ta."

Tuyên Cẩn hoảng hốt cảm thấy Hạ Sí Mạch giống lúc trước, vẫn như cũ đối nàng tình thâm ý đốc.

Hạ Sí Mạch rốt cục mở miệng: "Kỳ thật ta cũng về sau mới biết được, đêm đó mẫu hậu động tay động chân chuốc rượu ta, cho nên mới sai đem Hạ Chỉ Tuân trở thành nàng, phạm sai lầm lớn."

Cách lâu như vậy rồi mà khi Tuyên Cẩn nghe được, trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn.

"Hạ Chỉ Tuân lấy chuyện ta là nữ nhân uy hiếp mẫu hậu, mẫu hậu mới hạ chiêu này, nàng là mẫu hậu ta, ta trách không được nàng."

Tuyên Cẩn rốt cục nhịn không được nói: "Cho nên ngươi đâm lao phải theo lao?"

Hạ Sí Mạch bực dọc gãi đầu, "Mặc kệ nói như thế nào, ta quả thật hủy trong sạch của nàng, tuy rằng thủ đoạn nàng không quang minh nhưng cũng là do ta dựng lên, ta nếu cự tuyệt hoàn toàn chút, không giữ nàng ở bên người, nàng cũng sẽ không cực đoan như thế. Cố tình nàng đã cứu mạng của ta, ta lại có thể nào nhẫn tâm lúc nàng cửa nát nhà tan sau, lại làm cho nàng không nhà để về."

Tuyên Cẩn không trả lời, nếu không phải Cao Hành muốn giết Hạ Sí Mạch, cũng sẽ không cho Hạ Chỉ Tuân cơ hội cứu người, mà Cao Hành lại là bởi vì nàng mới sinh hận Hạ Sí Mạch, nói đến như thế, nàng cũng có chút trách nhiệm.

Hạ Sí Mạch nói: "Ta biết này cũng không phải lý do, sai lầm là sai lầm, ta cũng không nghĩ tới muốn thú nàng. Thiếp ngày đó cưới là tạm thích ứng chi kế. Lẫm nhi viết phong thư cho ta, nói nàng trong tay hắn, nếu không giao hổ phù liền giết nàng. Lúc ấy trong lòng ta loạn cực kỳ một lòng muốn cứu nàng, về phần dùng phương pháp gì, ta căn bản nghĩ không ra. Mới đợi tin các nàng, dùng sưu chủ ý này, ta chỉ là muốn làm cho bọn họ buông cảnh giác trước, chờ cứu ra nàng sau lại từ từ giải thích với nàng. Sau đó chợt nghe tin tức nói nàng bệnh tình nguy kịch, ta giết qua đi  thời điểm, nàng lại đã chết." Hạ Sí Mạch nhìn chằm chằm vào nàng.

Tuyên Cẩn cúi đầu, nàng tự nhiên biết ý vị trá tử đối Hạ Sí Mạch như thế nào. Giống như nàng khi nghe được Hạ Sí Mạch chết trận sa trường, nàng làm sao thường không có hối hận qua, chậm rãi nói: "Ta bị Lẫm nhi nhốt, ra vào không được, Cao Hành hạ độc trong đồ ăn, ta chỉ có tương kế tựu kế dùng phương pháp này để gặp Lẫm nhi, vạch trần âm mưu Cao Hành cho Lẫm nhi biết. Ta đã đáp ứng Lẫm nhi cùng nhau rời đi hoàng cung, nhưng khi ở cửa Cao phủ nhìn thấy ngươi, ta hối hận. Ta nghĩ đến chúng ta từ nay về sau thiên nhai xa cách, liền tính toán lưu lại, chính là..." Tuyên Cẩn trong mắt có u oán, "Ta nhìn thấy Hạ Chỉ Tuân mặc hỉ phục đỏ thẫm, cùng ngươi kề vai chiến đấu. Nguyên lai các ngươi đã muốn bái đường thành thân, một khi đã như vậy ta lưu lại lại có ý gì nghĩa. Ta đã từng nói, nếu ngươi có người khác liền phóng ta tự do. Ngươi không phải hoàng huynh ngươi, ta có thể chịu được hoàng huynh ngươi tọa ủng hậu cung, nhưng đối với ngươi, ta ngay cả nửa hạt cát cũng không dung. Ta lại nghĩ đến mỗi lần ngươi ở sinh tử gần kề, canh giữ ở bên cạnh ngươi đều là Hạ Chỉ Tuân, mà ta với ngươi luôn không ngừng hiểu lầm khắc khẩu. Thậm chí bởi vì Lẫm nhi mà xung đột vũ trang, ta nghĩ có lẽ bởi vì vậy mà ngươi mới thích Hạ Chỉ Tuân, nàng đối với ngươi chấp nhất như vậy, cảm tình cũng so với ta thuần túy hơn, ta không phải chính là bị ngươi hấp dẫn như vậy sao? Tóm lại nàng so với ta càng thích hợp ngươi hơn."

Hạ Sí Mạch thô lỗ ngắt lời nàng, "Ta căn bản không cùng nàng hành lễ, về phần nàng mặc cái gì hỉ phục ta cũng không biết, ta chỉ một lòng cứu nàng, nào còn quan tâm được này đó. Ta chỉ biết khi nhìn đến thi thể của nàng, bầu trời như sụp đổ, ta rất muốn đi cùng nàng, lại không biết như thế nào cứu được. Ta tỉnh lại sau hết thảy đã thành kết cục đã định, ta đoạt ngôi vị hoàng đế Lẫm nhi là lúc trước ta đoán để có được nàng, mới muốn phải có được giang sơn này. Nghĩ đến chỉ có như vậy, nàng mới sẽ không vì Lẫm nhi nơi nơi theo ta đối nghịch, sự thật chứng minh ta sai lầm rồi, sai càng thêm sai, ta vì ngôi vị hoàng đế này nhưng lại trả giá quá lớn."

Tuyên Cẩn nhìn mặt của nàng, nhất thời mất thần.

"Tỉnh táo lại sau, ta không tin nàng thật đã chết, nơi nơi phái người tìm kiếm, đáng tiếc như biển rộng tìm kim, lúc này mới dần dần hết hy vọng."

Tuyên Cẩn biết nàng vì sao tìm không thấy, hai năm đầu nàng căn bản là cải trang, bằng vào mấy bức họa như thế nào có thể tìm được. Hơn nữa nàng đã ấn theo quốc tang hạ táng, Hạ Sí Mạch muốn tìm nàng cũng chỉ có thể âm thầm tìm. Nàng có thể tưởng tượng được bộ dáng Hạ Sí Mạch từ từ tuyệt vọng.

"Sau lại mẫu hậu sinh bệnh, không chấp nhận ta có ý tưởng khác. Chỉ Tuân cực nhọc ngày đêm không nghỉ ngơi phụng dưỡng mẫu hậu, mẫu hậu trước khi lâm chung kêu ta lập Chỉ Tuân vi hậu, ta tự nhiên không đồng ý. Hậu vị vĩnh viễn chỉ thuộc về nàng, nhưng không đành lòng mẫu hậu mang theo tiếc nuối mà đi nên liền nhường bước, đáp ứng lập Chỉ Tuân vi quý phi. Ta thề, từ đêm đó sau, ta chưa bao giờ chạm qua nàng, trong mắt của ta, quý phi chỉ là cái hư danh, mà nàng chấp nhất mấy năm nay ta cũng chỉ có thể cho nàng chỉ có vậy. Vì tránh đụng mặt nàng, ta hàng năm xuất chinh bên ngoài, nếu không phải Lẫm nhi xảy ra chuyện, ta bây giờ còn ở chiến trường Liêu Đông."

Rốt cục đem ngọn nguồn nói ra, Hạ Sí Mạch thở dài một hơi, thâm tình nhìn Tuyên Cẩn nói: "Thủy chung tâm lý của ta chỉ có nàng."

Tuyên Cẩn trong lòng một trận rung động, sau đó cũng thở dài một hơi, "Kỳ thật nàng cũng là người đáng thương."

"Không cần nàng ta xen vào nữa, nàng hiện tại biết chúng ta trong lúc đó đều là hiểu lầm, nàng có thể tha thứ ta sao?" Hạ Sí Mạch tha thiết nhìn nàng, "Cẩn nhi, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?"

Tuyên Cẩn nhìn nàng thật lâu sau, lại lắc đầu.

Hạ Sí Mạch nóng nảy, "Vì cái gì? Nàng nếu còn giận ta, cứ việc mắng ta, ta tuyệt không có nửa câu oán hận."

Tuyên Cẩn nói: "Ta hỏi ngươi, nếu hôm nay ta cùng Trầm Ngạn mặc dù không có vợ chồng chi thực, nhưng có vợ chồng danh phận, ngươi cảm thấy ngươi và ta còn có thể sao?" Huống chi ngươi cùng Hạ Chỉ Tuân hai người lại có.

Hạ Sí Mạch sửng sốt, nói: "Điều này sao giống nhau, hơn nữa ta hỏi qua Trầm Ngạn, hắn chính là đại phu giúp nàng xem bệnh."

Tuyên Cẩn thản nhiên cười, "Ngươi mặc dù giống ta là nữ tử, nhưng dù sao cũng là làm nam hài nuôi lớn, hiện tại lại là vua của một nước, tự nhiên cảm thấy ba vợ bốn nàng hầu là không gì đáng trách. Nhưng ta không giống, ta là bởi vì yêu ngươi mới với ngươi cùng một chỗ, cũng bởi vì yêu ngươi mới không muốn cùng người khác chia xẻ ngươi, tình yêu chính là ích kỷ, không chấp nhận được nửa điểm tạp chất. Cho nên ta tình nguyện cùng trong trí nhớ cái kia ngươi diện mạo tư thủ, cũng không nguyện bây giờ cùng ngươi một chỗ, sau đó chờ tình yêu chậm rãi biến chất."

Hạ Sí Mạch vội vàng nói: "Ta có thể..."

"Ngươi có thể phế Hạ Chỉ Tuân, nhưng ngươi vẫn là Hoàng Thượng, ta sớm chán ghét cuộc sống hoàng cung rồi, ta hiện tại bán tranh mà sống, lấy dạy học làm vui, cuộc sống bây giờ mới là điều ta muốn. Mặc dù đơn giản nhưng là ngươi không thể cho ta." Tuyên Cẩn đứng dậy, đi tới cửa lại quay đầu lại, "Ngươi nếu chọn  nàng, thì đối nàng tốt đi, nàng mới là người thích hợp ngươi nhất."

Khi Hạ Sí Mạch hiểu ra những lời này, Tuyên Cẩn đã không thấy, hít một hơi Tuyên Cẩn dư hương, đối không một bóng người trong phòng nói: "Làm sao nàng biết ta không thể?"

Lại quay về phòng Hạ Du Lẫm, nhìn đến Tuyên Cẩn đang cùng Trầm Ngạn nói chuyện, thảo luận bệnh tình Hạ Du Lẫm. Chỉ thấy Tuyên Cẩn vẻ mặt ôn nhu, không ngừng gật đầu đáp lời, Hạ Sí Mạch lại có  ghen tuông. Mới vừa rồi Tuyên Cẩn còn lấy Trầm Ngạn làm ví dụ, xem ra Trầm Ngạn này ở trong lòng Tuyên Cẩn địa vị không thấp. Mà Trầm Ngạn cũng đang cực lực cứu trị Lẫm nhi nên không thể dễ dàng  đuổi đi được, miễn cho chọc giận Tuyên Cẩn vì Trầm Ngạn cùng nàng trở mặt. Tuyên Cẩn không phải cũng thừa nhận trong lòng có nàng sao, nếu các nàng yêu nhau thì không có gì có thể ngăn cản các nàng cùng một chỗ. Hơn nữa mãnh liệt bá đạo kia đã đối Tuyên Cẩn vô dụng, đem Tuyên Cẩn làm cho càng chặt, nàng chỉ biết cách càng xa, chỉ có nhẫn nại, một chút một chút đem nàng truy trở về, dù sao nàng trốn không thoát.

Hạ Sí Mạch càng nghĩ càng vui vẻ, còn cười lên tiếng.

Tuyên Cẩn nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Sí Mạch đứng đó ngây ngô cười, nhíu nhíu mày, Hạ Sí Mạch quả thật thay đổi. Mới vừa nói những lời đó, đổi làm trước kia Hạ Sí Mạch sớm nháo đã ngất trời, hiện tại lại còn bình tĩnh như vậy. Không sảo không nháo, không biết nàng trong lòng đang suy nghĩ gì.

*

"Tuyên Lưu Ly, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Tuyên Lưu Ly bị rống mà sửng sốt, Thủy Khinh Linh còn chưa bao giờ dữ tợn như vậy đối nàng, tức giận quay đầu lại, lớn tiếng  hỏi: "Làm gì?"

Thủy Khinh Linh nói: "Ta muốn ngươi hôm nay nói rõ ràng, ngươi rốt cuộc giận ta cái gì, cho dù nhất đao lưỡng đoạn cũng tổng yếu có lý do, ta muốn biết người biết tội, ngươi yên tâm, ngươi không cần đối ta nhượng bộ, ta tự động ở ngươi trước mặt biến mất."

"Ta... Ngươi..." Tuyên Lưu Ly đối nàng đầy mình câu oán hận, nhưng thật muốn nàng nói ra cái từng đạo đến, nhưng lại không có nói khả giảng.

"Nói không nên lời đúng không, nói không nên lời ta thay ngươi nói, ngươi không phải giận ta là người của hoàng thượng sao? Ta từ nhỏ đã đi theo Hoàng thượng, tựa như nương nương là cô cô ngươi giống nhau, đây là chuyện không thể thay đổi. Ngươi tự vấn lòng đi, ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi? Có làm chuyện có lỗi với  nương nương? Ngươi giận chó đánh mèo, ta có thể hiểu được, nhưng nhiều năm như vậy ngươi có bao nhiêu giận mà không hết, hiện tại ngay cả nương nương đều đã trở lại ngươi còn không để ý ta, ngươi nếu thực tính cả đời đều như vậy, ta cũng chấp nhận luôn, từ nay về sau, chúng ta ai nấy đi."

Thấy Tuyên Lưu Ly vẫn là không nói, Thủy Khinh Linh thật sự quay đầu bước đi.

Tuyên Lưu Ly nhớ tới lời cô cô nói, nói Thủy Khinh Linh là cô nương tốt, nếu đuổi nàng đi hối hận cũng không kịp. Lại nói nàng cũng đâu có giận gì Khinh Linh, chính là nhiều năm như vậy đã quen, gặp mặt không để cho nàng hoà nhã mầu, không cùng nàng nói được hai câu, trong lòng đều thấy không được tự nhiên. Mắt thấy Thủy Khinh Linh càng chạy càng xa, tự lạp không dưới mặt cầu nàng, chỉ hướng tới của nàng bóng dáng hô to:

"Thủy Khinh Linh, chưa thấy qua ngươi đáng ghét như vậy, có bản lĩnh đi rồi cũng đừng trở về!"

Thủy Khinh Linh tạm dừng một chút, không quay đầu lại, lập tức đi luôn.

Tuyên Lưu Ly tức giận ở tại chỗ dậm chân, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro