Chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 160

"Nương nương đây là theo Hoàng thượng kia trở về?"

"Biết rõ cố." Hạ Chỉ Tuân thở phì phì ngồi vào trên tháp mỹ nhân.

"Nương nương tựa hồ tức giận không nhẹ." Một đôi tay trắng nõn mềm mại đặt trên vai Hạ Chỉ Tuân, giúp nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

Hạ Chỉ Tuân nhắm mắt lại hưởng thụ, cảm giác tay kia từ vai dần dần đi xuống, sau đó cởi đai lưng, Hạ Chỉ Tuân mở mắt ra, gợi lên phía trên cổ, nói: "Ôm bổn cung đi."

Một phen ** sau, Hạ Chỉ Tuân vuốt ve da thịt mềm mại dưới thân, hỏi: "Doanh tâm, thù tỷ tỷ ngươi còn muốn báo không?"

Nữ tử mềm mại như không xương là Dung Doanh Tâm, mỹ nhân kiều diễm ướt át, nhưng mà trong đôi mắt đẹp lại mang cừu hận: "Đương nhiên là muốn, nhưng Doanh Tâm chỉ là cung tỳ nho nhỏ, nhân đơn lực mỏng, mong nương nương làm chủ."

Hạ Chỉ Tuân đứng dậy xuống giường, cầm quần áo phi ở trên người, "Nếu không phải Tuyên Cẩn trở về, bổn cung đúng là đoán không được xác chết tỷ tỷ ngươi đi đâu, tuy nói tỷ tỷ ngươi là bởi vì Cao Hành mà chết, nhưng thi thể bị đạp hư thành như vậy, ta cảm thấy không đành lòng. Hoàn toàn thay đổi, toàn thân không còn một khối hảo thịt, nếu không phải Tuyên Cẩn vi che dấu nàng trá tử, tỷ tỷ ngươi cớ gì chết không an bình?"

Dung Doanh Tâm ôm song chưởng, lạnh run, coi như thấy tỷ tỷ chết đi ngay tại trước mắt.

"Lại nói, chiêu đế băng hà di chiếu rõ ràng là lập Nhị hoàng tử của tỷ tỷ ngươi, lại bị con Tuyên Cẩn đoạt đi, nếu Nhị hoàng tử làm hoàng đế, tỷ tỷ ngươi như thế nào cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế. Trước ngộ phụ lòng hán, sau lại chết không nhắm mắt."

Dung Doanh Tâm rơi lệ nói: "Chỉ trách tỷ tỷ bạc mệnh."

Hạ Chỉ Tuân lại nói: "Tuyên Cẩn bây giờ trở về đây, nàng vi che giấu gièm pha nhất định không dung ngươi, bổn cung bây giờ còn có thể che chở ngươi, chỉ sợ đợi cho Tuyên Cẩn lại chiếm hậu cung này sau, bổn cung chắc cũng sẽ giống ngươi, ăn nhờ ở đậu, bị người xem thường."

Dung Doanh Tâm thông minh, nói thẳng: "Xin nương nương hãy chỉ điểm."

Hạ Chỉ Tuân nói: "Tất cả mọi người là nữ nhân, dựa vào cái gì nàng mọi chuyện như ý? Cho nên trả thù Tuyên Cẩn là biện pháp tốt nhất, không phải muốn nàng chết, mà là làm cho nàng cũng cái gì cũng không chiếm được. Bổn cung nghe nói có cái kêu Trầm Ngạn đại phu cùng Tuyên Cẩn quan hệ không phải là ít, Tuyên Cẩn vài năm nay đều cùng người này một chỗ, cô nam quả nữ, ai biết bọn họ lúc đó trong sạch hay không, ngươi có thể..." Nằm ở bên tai Dung Doanh Tâm nói kế hoạch của nàng.

Dung Doanh Tâm nghe xong gật đầu, lại không phải không lo lắng nói: "Ta nếu vào Tương vương phủ chỉ sợ sẽ bị nhận ra, ta cũng không phải sợ chết, chỉ sợ là phiền tới nương nương."

Hạ Chỉ Tuân nói: "Này dễ dàng, ta đã phái người hỏi thăm Trầm Ngạn không ở tại Tương vương phủ, mà là tá túc ở khách điếm, ngươi trực tiếp tìm hắn là được."

Dung Doanh Tâm ở trên giường cấp Hạ Chỉ Tuân dập đầu một cái: "Doanh Tâm nếu có thể thay tỷ tỷ báo thù, đời này đều cảm kích nương nương đại ân đại đức."

Hạ Chỉ Tuân đi qua đi, nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng, "Cái gì có ân hay không, vài năm nay nếu không có ngươi cùng bổn cung, bổn cung chỉ sợ sớm đã bị buộc điên rồi."

Dung Doanh Tâm rũ mi mắt xuống, không dám nhìn nàng, trên gương mặt có nhất mạt phi mầu, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: "Đều là nương nương ân sủng."

*

"Ca, huynh thực tính cứ như vậy trở về?" Trầm Liên bất mãn đối Trầm Ngạn đang thu thập hành trang hét lên.

Trầm Ngạn nói: "Chúng ta đã đi lâu rồi, cha và nương nhất định sẽ lo lắng."

"Lão sư đâu, huynh cứ như vậy buông tha cho?"

Động tác trên tay Trầm Ngạn tạm dừng một chút, tiếp tục giảng dược liệu để vào trong bọc hành trang, "Tiểu Liên, ta và muội đều là người thường, nên biết chúng ta theo chân bọn họ bất đồng."

Trầm Liên quệt mồm: "Có cái gì bất đồng, chúng ta nhận thức lão sư 6 năm, huynh đối nàng tính tình còn không biết? Ta xem cuộc sống nơi này mới không thích hợp nàng."

Trầm Ngạn bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng nơi này có người thích hợp với nàng."

"Huynh là nói Hoàng thượng? Lão sư cũng không để ý đến hắn."

Trầm Ngạn quay đầu lại gõ nàng một cái: "Muội biết cái gì, tóm lại, muội quay về thu thập hành trang, ngày mai tham gia xong Tương vương  sinh nhật yến, chúng ta trở về."

"Ca, ta xem thường huynh!" Trầm Liên không quản hắn nữa, thừa lúc trước khi trở về, đi dạo hết 1 vòng kinh thành. Vừa mở cửa ra, thấy một nữ nhân dung mạo diễm lệ đứng ở cửa, hồ nghi hỏi, "Ngươi tìm ai?"

Nàng kia khẽ mở chu thần nói: "Xin hỏi, Trầm đại phu có phải ở đây hay không?"

Trầm Liên nghĩ là người tìm ca ca xem bệnh, quay đầu lại nói: "Ca, có mỹ nhân tỷ tỷ tìm huynh." Sau đó nhanh như chớp tiêu sái vụt đi.

Trầm Ngạn nghe tiếng đi ra, cũng không biết nàng kia, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Nàng kia nói: "Ta họ Trần, là Xuân Đường Lưu chưởng quỹ giới thiệu tới, nhà của ta có tỷ tỷ thường xuyên đau ngực, nghe nói Trầm đại phu có thể chữa trị cho nên tới bái phỏng."

Trầm Ngạn thỉnh nàng tiến vào, rót chén trà cho nàng nói: "Ngực đau có rất nhiều nguyên nhân, cần giáp mặt chẩn đoán mới có thể kê đơn."

Nàng kia lại nói: "Tỷ tỷ của ta nói nàng chính là cảm thấy giống như thường xuyên có khẩu khí tích tụ trong lòng, nửa vời."

"Như vậy, " Trầm Ngạn trầm ngâm một lát nói, "Hiện tại sắc trời đã tối, chỉ sợ không tiện, ta trước cho ngươi một ít dược trấn tĩnh thư hoãn, cho tỷ tỷ ngươi ăn vào trước, ngày mai ta còn có việc, ngày mốt lại đến chẩn bệnh."

Nữ tử vội vàng cảm kích nói: "Kia thật sự là cám ơn Trầm đại phu, nho nhỏ thù lao xin hãy nhận lấy." Nói xong liền đem một thỏi bạc đặt ở trước mặt Trầm Ngạn.

Trầm Ngạn vội hỏi: "Nhiều lắm, vị thuốc này nhiều lắm 5 lượng bạc."

Nữ tử nói: "Chỉ cần có thể chữa khỏi tỷ tỷ của ta, bạc không là vấn đề, chính là năm mươi hai, ngài vô luận như thế nào cũng phải nhận lấy."

Trầm Ngạn vẫn là chối từ: "Chúng ta Trầm gia nhiều thế hệ vi y, đồng tẩu vô khi, nói bao nhiêu là bấy nhiêu, vị tiểu thư này xin ngươi chờ một chút, ta cho tiểu nhị giúp ngươi đổi bạc một chút." Nói xong đi tới cửa, gọi tiểu nhị, làm cho hắn xuống lầu đổi ngân lượng.

Nữ tử thừa lúc hắn xoay người, từ trong ngực lấy ra một bao thuốc, cùng dược trong bao quần áo Trầm Ngạn đổi chỗ, chờ Trầm Ngạn lại đây, hết thảy đã khôi phục nguyên dạng.

Trầm Ngạn đem ngân lượng còn thừa đưa cho nàng.

Nữ tử nói: "Thời điểm không còn sớm, ta đây không quấy rầy Trầm đại phu nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mốt ta phái người tới đón."

Trầm Ngạn nhìn nhìn ngân lượng trong tay, để vào trong ngực, tiếp tục thu thập hành trang.

*

Tương vương phủ cao thấp sáng sớm công việc lu bù lên, Tương vương khỏe lại, lại trùng lúc sinh nhật, quả thực song hỷ lâm môn, tự nhiên phải hảo hảo chúc mừng một phen. Bất quá lo lắng đến Tuyên Cẩn không tiện, cũng không có bốn phía mời người, chỉ đến phủ Đại học sĩ, mời Tuyên gia đến.

Tuyên Đại học sĩ cùng Tuyên gia huynh đệ nhìn đến Tuyên Cẩn, vừa mừng vừa sợ.

Tuyên Cẩn đầy lệ quỳ gối trước mặt phụ thân, "Nữ nhi bất hiếu, đã để cha lo lắng ."

Tuyên Hoành Thang cũng lão lệ tung hoành, không ngừng nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Từ Cao Hành đền tội sau, Tuyên Sùng Văn từ quan, mở tư thục, ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, cũng tiêu diêu tự tại. Chỉ Tuyên Lưu Ly nữ nhi này làm cho hắn đau đầu không thôi. Mà Tuyên Sùng Võ được Hạ Sí Mạch trọng dụng, đã thăng vi Uy Vũ Tướng quân, quan nhị phẩm. Hai huynh đệ lôi kéo Tuyên Cẩn nói lời tạm biệt sau việc.

Đang nói chuyện, nội thị truyền lời: "Hoàng thượng giá lâm, quý phi nương nương giá lâm —— "

Mọi người đứng dậy đón chào.

Hạ Sí Mạch hôm nay đến đây lấy thân phận hoàng đế tới chúc mừng, mặc long bào, Hạ Chỉ Tuân cùng nàng sóng vai đi trước, ăn mặc cũng là ung dung đẹp đẽ quý giá.

Tuyên Cẩn thi lễ sau liền đứng ở góc, tận lực không nhìn tới các nàng.

Hạ Sí Mạch nhìn đến cũng không tiến lên, chỉ đem trên mặt hắn mất mác, đều tiều ở trong mắt.

Hạ Du Lẫm được Lương Chi Mẫn nâng, Ngâm Sương ôm tiểu công tử Hạ Hòa Khang, một nhà ba người lại bái kiến Hoàng thượng quý phi. Hạ Sí Mạch long tâm đại duyệt thưởng đặc biệt, Hạ Chỉ Tuân thì ôm Hạ Hòa Khang, lại gọi lại hôn, rất thân thiết.

Tuyên Cẩn nhìn một màn này rất là vui mừng, đồng thời sinh ra vài phần tịch liêu, tám năm trước là chính nàng buông tha, hiện giờ không hợp nhau, trách không được người ngoài, lặng lẽ lui đi ra.

Ngâm Sương đi theo nàng đến bên hồ, trong hồ có mấy cái chàng nghịch, Tuyên Cẩn ném cục đá qua, chàng nghịch lập tức bị đánh tan.

"Tiểu thư, người về sau có tính toán gì không?" Ngâm Sương hỏi nàng, Tuyên Cẩn  tâm tư, nàng nhất thanh nhị sở, Hạ Sí Mạch mấy ngày nay thái độ cũng thực hiển nhiên, chẳng lẽ một đôi hữu tình cứ như vậy giằng co mãi?

Tuyên Cẩn ngồi ở bờ sông, nhìn phương xa nói: "Ta cũng không biết, ngươi cũng thấy đấy, không có ta và ngươi, bọn họ sống cũng tốt lắm."

Một màn vừa rồi, Ngâm Sương cũng thấy, vội la lên: "Tại sao có thể giống nhau đâu, người mới là mẫu hậu Tương vương, tổ mẫu tiểu công tử."

Tuyên Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không phải để ý này đó."

Ngâm Sương lại nói: "Tâm ý Hoàng thượng đối người, ngay cả người mù đều nhìn ra được."

"Nhưng dù sao bên người nàng đã có người, hơn nữa còn là tự tay ta đem nàng nhượng đi." Ngày đó nghe Hạ Sí Mạch giải thích xong, nàng mới biết chính mình không đúng. Năm đó nàng ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho Hạ Sí Mạch, cứ như vậy mà bỏ lỡ.

"Nhưng mà..." Ngâm Sương cũng không biết nên khuyên nàng như thế nào, Tuyên Cẩn có đôi khi cố chấp ai cũng không khuyên được.

Qua nửa ngày, Tuyên Cẩn mới từ từ nói: "Hay chúng ta cùng đi với Tiểu Liên đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro