Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bộp" một cuộn gấm bỏ lên bàn.

Tuyên Cẩn ngẩng đầu, nhíu mi hỏi: "Đây là cái gì?"

Hạ Sí Mạch không đáp, đoạt chén đu đủ hầm trong tay Tuyên Cẩn mới dùng được một chút, lang thôn hổ yết, vài hớp là sạch sẽ, còn không quên khen: "Ngâm Sương tỷ tỷ trù nghệ càng ngày càng tốt."

Ngâm Sương đứng ở một bên nói: "Đa tạ vương gia tán thưởng, mà cái này là do Ngâm Tuyết hầm."

Vài tiểu cung nữ hầu hạ phía dưới nhịn không được che mặt mà cười.

Hạ Sí Mạch không chút phật lòng: "Đều giống nhau." Chưa dứt câu nói thêm, "còn không, giúp bổn vương múc thêm một chén đi, bổn vương vừa lúc đói bụng."

Tuyên Cẩn không hờn giận ngắt lời: "Sao không ăn ở Triêu Huy điện đi? Đến đây làm gì, Tuyên Ninh Cung đâu có cái gì mà hợp với ngài?" Vừa dứt lời, Ngâm Tuyết bưng mâm đến.

Ngâm Tuyết chỉ lo nhìn dưới đất nên không thấy Hạ Sí Mạch, mới vừa vào cửa là oán than tùm lum: "Lát nữa vương gia đến đây nhất định phải xin ban thưởng mới được, đu đủ hầm này đúng là hao tổn tinh khí thiệt. Nương nương, sao ngài cứ luôn nghĩ đến vương gia hoài vậy, vương gia sắp thành thân rồi chúng ta cần gì phải nhiệt tình tiếp đãi người ta làm..." Ngâm Tuyết cố gắng nuốt hai chữ còn lại xuống, nhanh chóng buông chén đĩa trên tay, đi đến bên cạnh Ngâm Sương, không dám nói gì nữa.

Tuyên Cẩn mặt lạnh muốn giết người.

Hạ Sí Mạch cười thật vui. "À thì ra là bổn vương cũng có phần, vậy phần này là nương nương không ăn. Yên tâm đi, tiền thưởng tất nhiên là không thể thiếu, Tuyên Ninh Cung ai ai cũng có."

Tuyên Cẩn hừ lạnh một tiếng, "Ngài thật hào phóng." Chỉ vào cuộn gấm trên bàn, lại hỏi một lần nữa: "Đây là cái gì?"

Hạ Sí Mạch vừa ăn vừa chỉ chỉ vào hai chữ được thêu bên ngoài cuộn gấm.

Tuyên Cẩn: "Ai gia biết là thánh chỉ, ai gia muốn biết nội dung thánh chỉ là cái gì?"
Tùy tay lật xem, bên trong trống rỗng.

Hạ Sí Mạch nuốt vào, lúc này mới nói: "Đừng nóng vội." Quay đầu phân phó nói, "Ngâm Tuyết, đem bút mực giấy nghiên đến. Ngâm Sương, đi cầm phượng ấn lại đây."

Chuẩn bị xong hết, Hạ Sí Mạch vung tay lên cho người lui xuống, tự mình mài mực, chấm bút lông sói vào, đưa tới tay Tuyên Cẩn, vẻ mặt nhìn như đứng đắn lại giống như không đứng đắn nói: "Nương nương, thỉnh hạ chỉ."

Tuyên Cẩn mơ hồ đoán được chuyện gì, trong lòng bỗng nhiên thấy không vui, trào phúng nói: "Như thế nào, Cảnh vương đã quyết định rồi mà còn phải cần ai gia hạ chỉ sao?"

Hạ Sí Mạch cười nói: "Chuyện khác thì bổn vương sẽ làm chủ, chỉ là chuyện này không làm được nên phải phiền nhiễu nương nương."

Tuyên Cẩn lạnh lùng nói: "Ngài muốn thế nào nói thẳng đi."

Hạ Sí Mạch giả ý thở dài: "Haizz, nương nương biết rõ rồi mà."

"Hạ Sí Mạch!" Tuyên Cẩn biết rõ nàng cố ý, nhưng vẫn bị chọc giận. Cưỡng chế tức giận xong, lạnh lùng nói. "Được, ai gia làm như ngài mong muốn!"
Chấp bút viết nhanh, chữ viết đẹp đẽ hiện lên. Chỉ chốc lát sau, thánh chỉ đã xuất hiện.

"... Cảnh vương Hạ Sí Mạch văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, công vu xã tắc, nãi hướng nặng thần, chính thích kết hôn là lúc, nay có nữ Thủy Khinh Linh, mặc dù xuất thân hàn vi nhưng huệ chất lan tâm, trí tuệ linh mẫn, cùng Cảnh vương có thể nói trời đất tạo nên, vi giúp người thành đạt, ai gia đặc biệt hạ chỉ tứ hôn, bố cáo thiên hạ, vạn dân chúc mừng."

Lúc đóng dấu, Tuyên Cẩn do dự một chút, rốt cuộc vẫn đóng lên, hạ bút, cười lạnh nói: "Mong rằng Vương gia vừa lòng."

Hạ Sí Mạch cầm thánh chỉ, vừa xem vừa gật đầu:
"Nương nương thật không hỗ là đứng đầu hậu cung, tâm tư linh mẫn cực điểm, vi thần vẫn chưa nói người ngưỡng mộ trong lòng mà nương nương đã thấy rõ hết thảy."

Vì ngày đó Hạ Sí Mạch thả tin đồn nạp phi, trong cung hay ngoài cung đều thịnh truyền cảnh Vương phi là Thủy Khinh Linh đã đi theo Hạ Sí Mạch nhiều năm nay. Nếu là người khác, Tuyên Cẩn còn có thể có vài phần hoài nghi, nhưng là Thủy Khinh Linh thì nàng nửa điểm cũng không tin. Cái thứ nhất, Thủy Khinh Linh đi theo Hạ Sí Mạch nhiều năm như vậy muốn thành thì sớm thành rồi. Cái thứ hai là Thủy Khinh Linh cùng Tuyên Lưu Ly còn có tầng kia quan hệ. Nên nàng như thế nào cũng không tin Hạ Sí Mạch muốn nạp Thủy Khinh Linh làm phi. Nhất định do người ngoài đoán bậy hoặc là Hạ Sí Mạch tự tung tin ra. Tuy nhiên, nếu giả nhiều quá riết rồi cũng thành thật. Một lúc sau, Tuyên Cẩn thấy do dự với cách làm nửa thật nửa giả thực lần này của Hạ Sí Mạch, hơn nữa hiện tại là nàng hạ chỉ tứ hôn, chẳng lẽ Hạ Sí Mạch không biết nàng là thái hậu, miệng vàng lời ngọc sao. Ý chỉ ban xuống là không thể sửa đổi. Nghĩ lại, Hạ Sí Mạch là nữ nhân, không có khả năng chân chính nạp  phi, lấy Thủy Khinh Linh về vừa lúc có thể che dấu tai mắt cho nên Hạ Sí Mạch thật sự muốn nạp Thủy Khinh Linh làm phi cũng không chừng. Nghĩ như thế, Tuyên Cẩn cũng không nói nên lời cảm thụ trong lòng ra sao. Về mặt lý trí thì cảm thấy Hạ Sí Mạch làm như thế là sáng suốt nhất, dù sao nàng đã đến tuổi thành thân, không có khả năng không cưới, nếu không khẳng định sẽ làm cho người nghi ngờ. Mà Thủy Khinh Linh là lựa chọn tốt nhất. Nhưng vừa nghĩ tới bên người Hạ Sí Mạch từ nay về sau có hơn một nữ nhân, dù là hư danh Cảnh Vương phi thì đó cũng là nữ nhân danh chính ngôn thuận của Hạ Sí Mạch. Trong lòng bắt đầu không thoải mái, nếu Hạ Sí Mạch thật sự nạp Thủy Khinh Linh vậy Lưu Ly Làm sao bây giờ? ... Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn âm tình bất định, biết trong lòng nàng khẳng định có rất nhiều ý tưởng. Khả năng chịu đựng của nữ nhân này thật sự rất tốt, trước lời đồn đãi như vậy mà nàng vẫn như cũ trấn định tự nhiên như thế. Hạ Sí Mạch nhắm mắt làm liều, vì muốn bức nàng nói ra lời trong lòng cho nên mới nghĩ tới cái chiêu hung ác này. Quả nhiên có hiệu quả, ra vẻ không biết hỏi: "Nàng đang nghĩ gì?"

Tuyên Cẩn nghe vậy ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Chỉ thấy ngũ quan Hạ Sí Mạch tinh xảo, mi thanh mục tú. Từ khi nàng biết thân nữ nhi của Hạ Sí Mạch là không thể đem Hạ Sí Mạch làm như nam tử được nữa. Hơn nữa, khi ở cùng một chỗ lại nghĩ đến thân thế Hạ Sí Mạch long đong và tình cảnh thân bất do kỷ mà mềm lòng, từ từ hỏi: "Hạ Sí Mạch, ta chỉ hỏi ngài, ngài thật tâm muốn lấy Khinh Linh sao?"

"Ta..." Hạ Sí Mạch thấy vẻ thương hại trong mắt Tuyên Cẩn, biết nàng hỏi như thế không bởi vì ghen tị mà vì đồng tình. Chỉ là có chút không rõ vì sao Tuyên Cẩn lại thương hại nàng, chẳng lẽ là cảm thấy nàng là nữ nhân, trừ bỏ Khinh Linh ra thì không có để lấy? Không nhịn được ngạo khí trong lòng, khẩu thị tâm phi nói. "Đương nhiên! Khinh Linh theo ta nhiều năm như vậy, chúng ta đã sớm hiểu nhau. Trên đời này trừ mẫu hậu ra thì Khinh Linh tốt với ta nhất. Trừ bỏ săn sóc tỉ mỉ chiếu cố ta hàng ngày ra thì còn là lương bằng tri kỷ của ta, vô luận khi ta đúng hay ta sai, nàng đều ở cùng ta. Đối với ta trả giá lại không cầu hồi báo như thế thì còn cầu mong gì nữa?"

Thì ra lấy Thủy Khinh Linh không phải chỉ vì chỉ che dấu không, nàng ở trong lòng Hạ Sí Mạch quả thật nhỏ nhoi. Khó trách lúc trước nàng trừng phạt Thủy Khinh Linh Hạ Sí Mạch phản đối kịch liệt như vậy. Như thế...cũng tốt, chỉ là ủy khuất Lưu Ly, nha đầu kia đã nhiều ngày vẫn rầu rĩ không vui trốn ở trong phòng, ngay cả cửa phòng cũng không ra. Xem ra là đúng động chân tình. Chuyện cho tới bây giờ cũng không tốt để theo đuổi ai đúng ai sai, chỉ có thể ở địa phương khác cho nàng chút bồi thường. Tuyên Cẩn giơ giơ lên khóe môi, nói: "Nếu quyết định vậy thì phải đối xử tốt với nàng ấy, Khinh Linh là một cô nương tốt."
Nhìn thoáng qua chiếu chỉ chính mình tự tay viết, trong lòng thở dài, không muốn nhìn Hạ Sí Mạch nữa.... đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng.

Hạ Sí Mạch bắt cánh tay Tuyên Cẩn lại, sắc mặt âm trầm lợi hại. Tức Tuyên Cẩn vì biểu hiện của nàng, chẳng những không tức giận mà còn hoàn toàn tán thành, như thế nào không bực, trầm giọng nói: "Nàng một chút cũng không thèm để ý hả?"

Tuyên Cẩn nhất thời cảm thấy ủy khuất. Là Hạ Sí Mạch tự mình luôn miệng nói thiệt tình lấy Thủy Khinh Linh, còn muốn thế nào? Chẳng lẽ bắt nàng phải biểu hiện như một đố phụ, khóc lóc ầm ĩ không cho Hạ Sí Mạch nạp phi? Điều đó không có khả năng! Nàng biết trong lòng Hạ Sí Mạch có nàng, lấy Thủy Khinh Linh cũng là chuyện cần phải làm, không thể thật bất chấp cả thiên hạ to lớn bắt nàng lấy thân phận thái hậu gả cho. Một khi đã như vậy thì còn bàn cái gì nữa. Nàng không trách Hạ Sí Mạch nhiễu loạn lòng của nàng, so với Hạ Sí Mạch lưu luyến si mê nàng mấy năm nay quả thực rất bé nhỏ không đáng kể gì. Đã lâu không có cảm giác đau lòng, đau một hồi tổng so với thủy nếu như cục diện đáng buồn tới đỡ. Chỉ là từ nay về sau sẽ phải đoạn tuyệt Hạ Sí Mạch, theo đuổi quá một hồi, vậy là đủ rồi.

Tuyên Cẩn lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta chưa bao giờ thích ngài vì sao phải để ý?"

Ngực giống bỗng nhiên như bị đòn nghiêm trọng, Hạ Sí Mạch nhất thời có chút mông lung. Tuyên Cẩn không phải dưới cơn nóng giận mà trả lời một cách mỉa mai, vẻ mặt bình thản như nước, một chút dấu vết ngụy trang cũng không có. Nàng nói thật! Nhưng Hạ Sí Mạch không tin, giận dữ hét: "Không có khả năng!" Thét xong, lại mềm giọng, "Không có khả năng, Cẩn nhi, ta có thể cảm giác được rõ ràng..."

Tuyên Cẩn bình tĩnh ngắt lời: "Rõ ràng là ngài nghĩ nhiều." Nhìn mắt Hạ Sí Mạch bắt đầu hồng lên, lại bắt đầu cảm thấy không đành lòng. Nhưng nghĩ lại, đây là cơ hội đoạn tuyệt tốt, quyết Tâm, cầm chiếu thư trên bàn nhét vào tay Hạ Sí Mạch. "Chiếu thư đã hạ là sự thật,  không thể thay đổi."

Hạ Sí Mạch tiện tay quăng ra ngoài, cả giận nói: "Chuyện gì thật, nó căn bản là một cục gấm vô dụng..."

"Ai nói!"

Một thanh âm uy nghiêm ở tiền điện vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại. Thái hoàng thái hậu không biết đã đến khi nào, người đang dìu là Thủy Khinh Linh, cầm chiếu thư chỉ hôn trên tay vừa mới bị Hạ Sí Mạch ném đi.

"Mẫu hậu, sao ngài lại tới đây?" Hạ Sí Mạch thốt ra.

Tuyên Cẩn cũng là sửng sốt, lập tức đi tới, quỳ gối thi lễ: "Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu."

"Miễn." Thái hoàng thái hậu Trần thị vịn tay Thủy Khinh Linh, đi đến chủ tọa, ngồi xuống xong, đối Thủy Khinh Linh nói.  "Con đọc cho ai gia nghe ở đây viết cái gì?"

Thủy Khinh Linh có vẻ khó xử. Nàng không cần nhìn nội dung bên trong, thông qua thái hậu cùng Cảnh vương tranh chấp là có thể biết một phần. Đứng im không nhúc nhích.

Trần thị nói: "Sao không đọc?"

Thủy Khinh Linh đành phải mở ra, thấy vài dòng là đã hiểu ra. Trong lòng lập tức oán trách Hạ Sí Mạch một phen. Chủ tử thật là, sao lại bắt thái hậu hạ chỉ tứ hôn? Mà giờ phải đọc cái này... Thủy Khinh Linh cứ đứng cọ cọ cái chiếu chỉ chứ không có đọc.

Trần thị biết tâm tư nàng, cũng không làm khó nàng. Đột nhiên quát một tiếng: "Trịnh mama!"

Trịnh mama lập tức đi đến.

Thái hoàng thái hậu nói: "Bà đi mời Hoàng Thượng cùng các vị nương nương trong cung đến đây, thái hậu có ý chỉ phải ban."

Hạ Sí Mạch cùng Tuyên Cẩn đồng thời thay đổi sắc mặt, Hạ Sí Mạch nhanh chân cản đường Trịnh mama, sau đó nhìn thái hoàng thái hậu nói: "Mẫu hậu, không được!"

Thái hoàng thái hậu mặc kệ, đối Trịnh mama nói: "Còn không đi?"

Trịnh mama vội lĩnh mệnh đi.

Thái hoàng thái hậu lấy lại chiếu thư, vừa nhìn vừa gật đầu: "Ừ, rất hợp tâm ý ai gia."

Tuyên Cẩn đã khôi phục sắc mặt bình thường nhưng Hạ Sí Mạch thì lại mặt xám như tro tàn.

Tác giả: Vương gia luôn làm những chuyện tự lấy đá đập vào chân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro