Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gian phòng tràn đầy mùi hoa nhè nhẹ, Hạ Sí Mạch ngửi mà có chút say. Nghĩ đến Tuyên Cẩn đang tắm, khẩn trương rồi lại hưng phấn, mặt đỏ tim đập nhanh, lại có chút không biết làm sao.

Tuyên Cẩn ở bên trong không nghe được động tĩnh gì, nghĩ là Hạ Sí Mạch cho nàng thời gian thay y phục, từ trong nước đứng lên.

Hạ Sí Mạch lập tức hiểu được ý đồ của nàng, sợ đánh mất cơ hội, vội vàng vọt đi vào, suýt chút đụng bình phong ngã.

Tuyên Cẩn không ngờ Hạ Sí Mạch đột nhiên xông vào, sửng sốt một chút. Lúc này mới ý thức được cuống quít vùi vào trong nước, đỏ mặt, vừa vội vừa giận, trách mắng:

"Hạ Sí Mạch, ngài... ngài không biết xấu hổ!"

Mà Hạ Sí Mạch hoàn toàn chấn động màn sống mầu sinh hương trước mắt, đứng ở đó không nhúc nhích, ngay cả biểu tình cũng đọng lại, vẻ mặt bất khả tư nghị cùng sợ hãi thán phục. Không ngờ thái hậu cả ngày trang trọng mà cơ thể đúng là mềm mại và đẹp như thế, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng. Hơn nữa bộ ngực ngạo nghễ kia mê người nói không nên lời. Tim đập liên hồi nhanh hơn bình thường, một cỗ xôn xao xông thẳng tới ót. Tuyên Cẩn đã núp ở trong nước, nhưng trong mắt hạ sí mạch vẫn là bộ dáng Tuyên Cẩn khỏa thân, không khỏi nhớ lại tối qua xem tập tranh kia. Kỳ thật Hạ Sí Mạch sớm đã có tính toán này, cho nên mấy ngày nay mới nghiên cứu "khắc khổ" hơn nữa... Nàng hy vọng nàng cùng Tuyên Cẩn lần đầu tiên sung sướng là phải khắc sâu, tốt nhất làm cho Tuyên Cẩn từ nay về sau không - ly khai nàng nữa...

Tuyên Cẩn thấy hạ sí mạch mê đắm, biết đầu óc nàng lại có ý tưởng không đứng đắn, vừa bực bội vừa thẹn thùng. Mà Hạ Sí Mạch cũng nhìn thấy hết rồi, cái này kêu nàng đối mặt như thế nào. Nàng biết Hạ Sí Mạch một khi đã vô sỉ thì khỏi nói, đành phải dùng ngữ khí thương lượng, nhìn Hạ Sí Mạch nói:

"Ngài đi ra ngoài trước một chút, ta muốn thay y phục."

Quả nhiên Hạ Sí Mạch không thèm quan tâm đến lý lẽ, còn cười không có hảo ý nói:

"Cẩn nhi đừng đùa, mỹ đưa đến miệng ta làm sao bỏ được."

"Ngài muốn thế nào?"

Tuyên Cẩn theo bản năng che ngực lại, trừng mắt Hạ Sí Mạch. Chỉ tiếc bây giờ nàng không mảnh vải, không có nửa phần khí thế thường ngày, đối với Hạ Sí Mạch một chút uy hiếp cũng không có.

Hạ Sí Mạch dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi xuống ở bên giường, quan tâm nói:

"Nếu không ra là nước lạnh đó, coi chừng bị cảm lạnh nữa."

Tuyên Cẩn cũng cảm giác nước có chút lạnh,  nhưng Hạ Sí Mạch trước mặt sao có thể đứng lên, trong lòng tức giận nhưng không có biện pháp.

Hạ Sí Mạch đặc biệt làm như "người am hiểu " nói: "Đều là nữ nhân như nhau, không cần kiêng dè đâu."

Lời vừa nói ra, nhưng thật ra nhắc nhở Tuyên Cẩn. Đúng vậy, Hạ Sí Mạch cũng là nữ nhân thì có gì không tự nhiên? Thường ngày cung nữ cũng hầu hạ tắm rửa nhưng mà họ tư không nhìn quen chuyện, sao chiếm được Hạ Sí Mạch trước mặt sẽ tị hiềm? Nghĩ như thế xong, trong lòng có chút bình tĩnh nhưng mà vẫn có chút không tự nhiên, do do dự dự vẫn không nhúc nhích, đột nhiên thấy ngứa mũi, hắt xì 2 cái. Đang chuẩn bị đứng lên, trước mắt hiện ra một thân ảnh.

Hạ Sí Mạch lo lắng tuyên cẩn cảm lạnh, trực tiếp ôm nàng từ trong nước đi ra, không kể ướt nhẹp, ôm nàng vào trong ngực, cau mày nói:

"Nữ nhân này không thể nói lý, tình nguyện cảm lạnh cũng không chịu nhường một bước, thật sự là cố chấp."

Tuyên Cẩn vốn muốn mỉa mai vài câu, mà khóe mắt thoáng nhìn hạ sí mạch ôm mình, bỗng nhiên trước mắt tối sầm hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống. Chôn mặt vào vai Hạ Sí Mạch, nhắm mắt làm ngơ như người chết.

Lúc Hạ Sí Mạch lôi Tuyên Cẩn lên là không có nghĩ nhiều, thấy Tuyên Cẩn không nói lời nào mà mặt đỏ hết cả tai, nhất thời hiểu được. Nhìn lại mình đang ôm lấy thân thể mềm mại, làn da trắng như tuyết, đường cong duyên dáng, vòng eo mảnh khảnh, bất giác trên mặt nóng lên ánh mắt bắt đầu trở nên thâm thúy. Nhẹ nhàng đặt Tuyên Cẩn lên giường, si ngốc nhìn nữ thần trong lòng nàng giờ phút này hiện ra trước mặt nhưng lại làm cho nàng có xúc động sùng bái, hốc mắt có chút ươn ướt.

Tuyên Cẩn vội vàng kéo chăn che thân lại, phương tìm về vài phần trấn định. Ngẩng đầu nhìn Hạ Sí Mạch, thấy nàng rơi nước mắt, không hiểu chút nào, rõ ràng mới vừa rồi còn không đứng đắn, sao đột nhiên lại khóc?

"Ngài làm sao vậy?" Tuyên Cẩn hỏi.

Hạ Sí Mạch nghe Tuyên Cẩn nói chuyện mới ý thức được mình thất thố, vội vàng ngả ngớn che dấu cảm xúc, cười hì hì nói:

"Ta đây là cực kỳ vui mừng, tâm nguyện nhiều năm hôm nay rốt cục có thể thực hiện."

Tuyên Cẩn hiểu ý hạ sí mạch. Đáng lẽ phải tức giận mới đúng nhưng chẳng biết tại sao nghe xong, tim bỗng dưng đập nhanh, mặt càng đỏ hơn, giống như bị sung huyết. Phản xạ có điều kiện, co người lại, quấn chăn thật chặt, khẩn trương nói:

"Hạ Sí Mạch, ngài không được xằng bậy, ngài... Ngài cũng sắp thành thân, cần gì phải gấp gáp như vậy."

Tuyên Cẩn không nói, Hạ Sí Mạch thiếu chút nữa quên luôn việc này. Bực bội, không kiên nhẫn nói:

"Cái gì thành thân, trừ nàng ra, ai ta cũng sẽ không lấy."

Tuyên Cẩn khi nói lời này là không suy nghĩ, thốt ra rồi mới thấy chua xót bắt đầu lan tràn. Thầm nghĩ, Hạ Sí Mạch, ngươi đã quyết định lấy Thủy Khinh Linh thì cớ gì còn trêu chọc ta? Trên mặt khôi phục lãnh đạm, trào phúng nói:

"Ta thì không dám, đúng rồi, ban ngày nhiều người còn chưa kịp chúc mừng Vương gia ôm mỹ nhân về nhà, thật sự là rất đáng mừng."

Hạ Sí Mạch bị Tuyên Cẩn châm chọc liền muốn phát tác. Chợt thấy Tuyên Cẩn bọc chăn, đâu giống như thái hậu ban ngày chuyên đi bắt nạt. Cảm thấy xinh đẹp động lòng người và cảm thấy lời nói mang theo hương vị hờn dỗi, tức giận biến mất, ý nghĩ - thương xót nổi lên. Tình huống thế này thì không nên phát sinh chuyện hao tổn tinh thần, nàng thầm nghĩ trước mắt nên đem nữ nhân này một hơi nuốt vào. Hạ Sí Mạch quỳ nghiêng một gối bên cạnh giường, tay nâng cằm Tuyên Cẩn đối mặt mình, nhìn sâu vào mắt Tuyên Cẩn, khóe miệng mỉm cười:

"Cẩn nhi đừng cậy mạnh, để ý thì để ý đi, thừa nhận một chút cũng không có chết."

Tuyên Cẩn khinh phi hạ sí mạch một hơi, "Tự mình đa tình." Nhưng vẫn tránh ánh mắt Hạ Sí Mạch, nghiêng mặt đi. Tuyên Cẩn không biết trong mắt có thật sự tiết lộ bí mật dưới đáy lòng mình hay không.

Hạ sí mạch xoay mặt tuyên cẩn lại, ngón tay vuốt ve đôi môi nàng, thở dài: "Có đôi khi thật không biết làm sao với nữ nhân này bây giờ, mềm không ăn cứng cũng không ăn, ý tưởng gì cũng cất giấu trong lòng, nàng không biết là rất vất vả sao?"

Tư thế mờ ám như thế làm Tuyên Cẩn cảm thấy có chút không chịu nổi, lại nghe nhuyễn thanh Hạ Sí Mạch mềm giọng nói. Cảm giác an toàn bị chọc thủng, thậm chí còn có ẩn ẩn sợ hãi. Nơi thâm cung này nàng vẫn ghi nhớ một cách sinh tồn, chính là nhất định không được để cho người khác biết nhiều bí mật của ngươi, nếu không thì mạng của ngươi đã nằm trên tay người khác. Hạ Sí Mạch ẩn ẩn có xu thế như vậy. Nàng tựa hồ chậm rãi đến gần bẫy Hạ Sí Mạch thiết kế tốt, sau đó trầm luân trong đó không thể tự kềm chế. Loại cảm giác thân bất do kỷ này làm cho nàng có chút sợ hãi, nàng không muốn dựa vào người khác mà sống.

Tuyên Cẩn nói: "Ngài đã biết ta cố chấp mà tâm cơ lại thâm trầm như vậy thì cần gì phải tổn phí tâm tư trên người của ta? Đổi lại nữ nhân khác, có lẽ đã sớm bị ngài đả động, cho nên ngài hẳn là thử một chút, có lẽ sẽ thay đổi tâm ý của ngài. So với làm cho ta yêu ngài thì dễ dàng hơn nhiều."

"Không. " Hạ Sí Mạch không chút do dự ngắt lời. "Ta đã nói rồi, tim ta không thể chứa thêm người khác. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng. Nhiều năm như vậy chưa bao giờ thay đổi, mặc kệ ai đều không thể thay thế được. Mà hiện tại, ta muốn nhìn một chút rốt cuộc là người nàng hay tâm của ngươi thành thực hơn, cái nữ nhân khẩu thị tâm phi này."

Hạ Sí Mạch càng nói càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn nuốt hết ở nụ hôn. Liếm đôi môi Tuyên Cẩn, đẩy răng của Tuyên Cẩn ra xảo quyệt đi vào, cùng đầu lưỡi của nàng giao triền cùng một chỗ, hết sức triền miên.

Trong lòng Tuyên Cẩn nhẹ nhàng thở dài, Hạ Sí Mạch đã bao lâu không ôn nhu như thế đối đãi nàng, nụ hôn triền miên làm nàng mềm lòng, cánh tay trắng như tuyết từ trong chăn vươn ra vòng qua cổ Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch tràn ngập kinh hỉ, đây là lần đầu tiên Tuyên Cẩn chủ động đáp lại nàng. Hôn sâu thêm, triền miên thêm. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tay rút trâm cài trên đầu ra, hàng vạn hàng nghìn tóc đen xõa xuống. Tuyên Cẩn nhìn mỹ nhân động lòng người trước mặt. Tuyên cẩn còn chưa kịp cảm khái, Hạ Sí Mạch hôn tiếp, Hạ Sí Mạch nói:

"Ta chỉ muốn cho nàng biết, người hiện tại hôn nàng là một nữ nhân."

Tuyên Cẩn nghe xong, cả người không khỏi run lên một cái, đáy lòng có cảm giác nói không nên lời. Như là tâm động, hoặc như là bị một loại cấm kỵ kích thích không kềm chế được, thậm chí còn nổi da gà.

Hạ Sí Mạch không thỏa mãn với hôn môi, da thịt dưới chăn như ẩn như hiện câu dẫn, nàng muốn nó. Hạ sí mạch nghĩ sao là làm như vậy, vừa hôn nàng vừa luồng tay vào chăn. Dọc theo cái cổ thon dài của Tuyên Cẩn, lướt qua xương quai xanh, dừng lại ở bầu ngực. Xúc cảm so với cách lớp quần áo tốt hơn mấy chục lần. Co giãn mềm mại làm cho Hạ Sí Mạch yêu thích không buông tay muốn ngừng mà không được, bắt đầu chà đạp, đùa bỡn Tuyên Cẩn.

Một loại cảm giác tê dại theo lồng ngực thẳng đến đỉnh đầu, làm da đầu Tuyên Cẩn run lên, đang mông lung trong nụ hôn môi say đắm, Tuyên Cẩn bị kích thích đột nhiên mở to mắt. Trong mắt có kinh hoảng, có mê loạn và có cảm thấy thẹn. Hiển nhiên là không ngờ được Hạ Sí Mạch làm càn như thế. Nàng muốn nói ngăn lại nhưng bị Hạ Sí Mạch hôn nên căn bản là không mở miệng được, mà Hạ Sí Mạch động tác cố tình càng quá phận, loại cảm giác xa lạ này làm cho nàng cảm thấy khó nhịn và không chịu nổi. Lý trí nói, nàng và Hạ Sí Mạch không nên có một bước này, nhưng sau đó thân thể lại không muốn cho Hạ Sí Mạch dừng lại. Mâu thuẫn thật sâu tra tấn Tuyên Cẩn, không tự chủ được phát ra tiếng, ngay cả chính nàng cũng không rõ là khó chịu hay là thoải mái.

Hạ Sí Mạch không buông tha môi Tuyên Cẩn, vừa lúc dời đi một chút, Tuyên Cẩn hô hấp vừa thông suốt, liền thốt ra:

"Hạ Sí Mạch, đừng mà."

Chỉ là bởi vì thanh âm quá mức biếng nhát, nên thành ra có vài phần dục cự còn nghênh hương vị tán tỉnh.

Hạ Sí Mạch không dừng động tác trên tay, chỉ là thay đổi phương thức chà đạp khác, bên môi Tuyên Cẩn thổi một hơi, mờ ám vô cùng nói: "Đừng cái gì?"

Tuyên Cẩn như thế nào mà nói ra được, ngay cả ngăn cũng không thể, cả người mệt mỏi lợi hại, ngay cả giơ tay lên cũng không thể. Trong đầu xuất hiện ý niệm, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải ủy thân cho Hạ Sí Mạch?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro