Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84

Hạ Sí Mạch đến vừa lúc gặp phải Hạ Du Lẫm ở ngoài cửa, Hạ Du Lẫm nhìn thấy Hạ Sí Mạch giống như chuột thấy mèo, lập tức hạ lệnh quay về tẩm cung. Hạ Sí Mạch mất hứng, lớn tiếng quát kêu đứng lại.

Một bên là Hoàng Thượng, một bên là Cảnh vương, Từ Thăng rơi vào thế khó xử. Do dự  chốc lát, Hạ Sí Mạch đã đi tới, đứng trước kiệu của Hạ Du Lẫm, trầm giọng hỏi: "Hoàng Thượng vì sao nhìn thấy bổn vương liền quay đầu bước đi?"

Hạ Du Lẫm theo bản năng lui về phía sau, giống như lại nghĩ tới cái gì, ngồi thẳng lưng, trước hô một tiếng hoàng thúc, rồi sau đó nói: "Trẫm không thấy hoàng thúc tới chứ không phải tránh né."

Hạ Sí Mạch như thế nào không biết hắn trợn mắt nói dối, cũng không vạch trần, lại nói: "Vì sao không đi vào?"

Hạ Hu Lẫm đáp: "Mẫu hậu không chịu gặp trẫm." Nói xong nhìn Hạ Sí Mạch liếc mắt một cái, nghĩ thầm, không biết mẫu hậu có chịu gặp hoàng thúc hay không. Nếu là chịu gặp, thì từ nay về sau nhìn thấy hoàng thúc hắn cũng không them nhìn, không bao giờ ... gặp mẫu hậu nữa! Tuyên Cẩn ở trong Cảnh trong vương phủ hơn nửa tháng, ngay cả hồi cung liếc hắn một cái cũng không chịu, Hạ Du Lẫm cảm thấy trong tâm có nhiều tổn thương. Từ khi mẫu hậu cùng hoàng thúc ở chung một chỗ, trong mắt mẫu hậu chỉ có hoàng thúc chứ không còn có hắn nữa.

Hạ Sí Mạch nhìn thấy cửa điện Tuyên Ninh Cung đóng chặt, mới tin tưởng Thủy Khinh Linh không nói dối nàng, Tuyên Cẩn người nào cũng không chịu gặp. Trừ người canh giữ ở ngoài cửa ra, Tuyên Cẩn chỉ để Ngâm Tuyết lại bên người cùng mấy cung nữ thái giám, còn mười thị vệ hoàng cung Hạ Sí Mạch nhìn thấy đều là người của Cao Hành, mặt nhăn mày nhíu đi qua còn chưa kịp mở miệng thì Ngâm Tuyết đã giành nói trước: "Vương gia mời trở về đi, thân thể nương nương không khoẻ không tiện gặp người."

"Ngay cả bổn vương cũng không gặp?" Hạ Sí Mạch nâng lên thanh âm, không hờn giận nói.

Sắc mặt Ngâm Tuyết không thay đổi, bình tĩnh đáp: "Nương nương phân phó, hôm nay ai cũng không gặp."

Hạ Sí Mạch tức giận, lại nghe Ngâm Tuyết nói: "Nô tỳ chính là phụng mệnh làm việc, ngay cả Hoàng thượng nương nương cũng không gặp, mong rằng Vương gia đừng làm khó xử nô tỳ." Mặc dù Hạ Sí Mạch cũng không sợ Hạ Du Lẫm, nhưng trước mặt nhiều người như vậy không thể nói thẳng, càng không được đi vào. Đành chịu nghẹn một hơi.

Mọi người của Tuyên Ninh Cung nhìn chằm chằm Hạ Sí Mạch. Mặt Hạ Sí Mạch trở nên khó coi cực kỳ, rời đi thì lại không cam lòng, nhân tiện nói: "Ngươi đi vào thông báo một tiếng, nói bổn vương muốn gặp nàng."

Ngâm Tuyết cũng nhu thuận, nói: "Vậy thỉnh Vương gia chờ một lát."

Chờ trong chốc lát Ngâm Tuyết liền lại đi ra nói, "Nương nương nói nàng hiểu được, còn nói Vương gia có tâm, mong Vương gia ngài quay về đi." Nói xong lại đối Hạ Du Lẫm nói, "Hoàng Thượng, ngài cũng quay về đi, nương nương nói người khỏe hơn sẽ đi Ngọc Hi Cung gặp ngài."

Hạ Du Lẫm nghe ra mẫu hậu đối đãi hắn cùng với hoàng thúc khác nhau, lập tức mặt mày hớn hở lên, bày ra bộ dạng uy nghiêm trước mặt Hạ Sí Mạch, lại vội vàng thu hồi tươi cười, nói: "Hoàng thúc, nếu mẫu hậu thân thể bất an, chúng ta hãy đi về trước, không nên quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi."

Hạ Sí Mạch tâm tình càng tồi tệ hơn mà chỉ có thể cực kỳ buồn bực nói: "Vậy ta quay về." Nhưng trong lòng không cam, đối Ngâm Tuyết nói, "Ngươi lại đây, bổn vương có chuyện hỏi ngươi."

Ngâm Tuyết chỉ có thể mặc kệ Hạ Sí Mạch hỏi cái gì, bọn họ cứ đáp không biết.

Quả nhiên Hạ Sí Mạch hỏi mấy vấn đề, Ngâm Tuyết đều nghìn bài một điệu đáp: "Nô tỳ không biết."

Làm cho Hạ Sí Mạch tức giận, trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng có thái hậu làm chỗ dựa cho ngươi, bổn vương muốn trừng trị một người mặc cho ai cầu tình cũng không tha."

Ngâm Tuyết vội vàng nói: "Nô tỳ chỉ là hạ nhân, Vương gia cần gì phải làm khó nô tỳ."

Hạ Sí Mạch hừ một tiếng: "Bổn vương không có rãnh rỗi như vậy, bổn vương chỉ muốn biết Cẩn nhi như bệnh như thế nào, vì sao không chịu gặp bổn vương."

Ngâm Tuyết giận dữ nói: "Vương gia ngài biết rồi còn cố hỏi nữa?"

Hạ Sí Mạch kỳ thật cũng biết được Tuyên Cẩn đang giận nàng, bị tức đến sinh bệnh  người nào cũng không chịu gặp. Không ngờ rằng tối hôm qua các nàng bất quá chỉ mạnh miệng vài câu, như thế nào trở nên nghiêm trọng như vậy. Nàng có chút khó hiểu, đành hỏi Ngâm Tuyết.

Ngâm Tuyết không biết có nên nói cho Hạ Sí Mạch biết hay không. Đêm qua Tuyên Cẩn nửa đường quay trở lại Cảnh vương phủ, Tuyên Cẩn dặn riêng người Cảnh vương phủ, không tiết lộ chuyện nàng trở về nói cho ai biết, cả Cảnh vương, Thành Dương quận chúa cũng không ngoại lệ. Rốt cuộc vẫn là giọng điệu trốn tránh nói: "Vẫn là tự Vương gia hỏi nương nương đi, nô tỳ thật sự không biết."

Hạ Sí Mạch thấy nàng kín miệng, cạy như thế nào cũng không ra cũng chỉ có thể từ bỏ: "Bổn vương nghe nói nương nương không chịu uống thuốc, sao lại có thể như thế, bây giờ ngươi đi Ngự Dược phòng ra lệnh thái y kê thuốc, giá nào cũng phải ép nàng uống thuốc, nương nương mà có tổn hại gì, bổn vương bắt ngươi chịu tội."

Ngâm Tuyết vội vàng đáp ứng nói: "Nô tỳ liền đi làm." Nàng cũng không muốn nhìn chủ tử bởi vì giận Vương gia mà tổn hại thân thể, lúc gần đi, rốt cuộc mở miệng, nén giận bán cảm khái nói, "Từ lúc nương nương tiến cung cho tới giờ, cũng chưa bao giờ thấy người đau lòng như thế."

Hạ Sí Mạch một mình đứng ở ven hồ, suy nghĩ hồi lâu.

Tuyên Lưu Ly cũng bị chặn ngoài cửa nên Thủy Khinh Linh đem Tuyên Lưu Ly đưa tới biệt viện của nàng. Hôn sự đã định giữa nàng và Hạ Sí Mạch bị Hạ Sí Mạch mạnh mẽ phủ quyết xong, nên Thủy Khinh Linh cũng không có ở trong cung của Đoan Thái phi nữa. Thái hoàng thái hậu thấy vậy mới cho nàng riêng một biệt viện. Tuy là sắc phong công chúa, đãi ngộ cho công chúa lại cũng giống nhưng nàng được Thái hoàng thái hậu sủng ái nên nghiễm nhiên so với công chúa đương triều có thể nở mày nở mặt hơn. Tuyên Lưu Ly vốn cũng không tính trở về nên cứ đi theo sự an bái của Thủy Khinh Linh.

Thủy Khinh Linh an bài tốt cho Tuyên Lưu Ly sau đó đi tìm Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch đang cùng thị vệ phó đầu lĩnh Lưu Minh Thành thương nghị điều phối việc trong cung, nhìn đến Thủy Khinh Linh, lập tức nói: "Ngươi tới vừa đúng lúc, ngươi cùng Lưu Phó thống lĩnh đi làm chuyện này cho ta."

Nguyên lai Hạ Sí Mạch thay người của Cao Hành thành người của nàng. Mười thị vệ canh giữ ở Tuyên Ninh Cung đối với Hạ Sí Mạch chỉ là thùng rỗng kêu to. Nàng tôn trọng ý kiến của Tuyên Cẩn mới không có mạnh mẽ đi vào, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ người của Cao Hành vây quanh trái phải Tuyên Cẩn. Thủy Khinh Linh đi một vòng, làm thỏa đáng sau lại trở về, chi tiết hướng Hạ Sí Mạch báo. Thủy Khinh Linh nói Cao Hành không chịu tuân lệnh, đòi hỏi ý kiến của Hoàng thượng.

Hạ Sí Mạch hừ lạnh: "Hắn càng ngày càng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, việc lần trước bổn vương đã giáo huấn hắn mà vẫn không chịu cân nhắc, hắn nghĩ bổn vương không dám giết hắn?"

Thủy Khinh Linh: "Đáng tiếc thích khách lần trước ám sát chủ tử bị người khác diệt khẩu, chặt đứt manh mối, bằng không sẽ làm cho chủ mưu lộ diện."

Hạ Sí Mạch khoát tay áo nói: "Sợ hãi một phen là đủ rồi, không cần làm sáng tỏ, mục đích đối phương cũng chỉ là cảnh cáo, nếu không ngày đó ta và ngươi cũng không chỉ có một chút vết thương nhẹ." Sau đó giận dữ nói, "Bổn vương không nghĩ tới chính là mới có thời gian ngắn mà Lẫm nhi với bổn vương lại có nhiều gút mắc như vậy."

Thủy Khinh Linh vội hỏi: "Hoàng Thượng tuổi nhỏ, cũng là do người xấu xui khiến."

Hạ Sí Mạch lại nói: "Ngươi không hiểu, chính ta là người rõ đạo lý này nhất, giống như lúc bổn vương năm mười hai tuổi, ta hiểu rõ thân phận nữ nhi của mình, Lẫm nhi đúng là cũng chịu nhiều lời gièm pha, nhưng làm cho hắn thay đổi thật ra chính là hoàng quyền cao cao kia. Lẫm nhi tuy chỉ vừa lên ngôi nhưng đợi cho đến ngày hắn tự mình chấp chính thì chỉ sợ bổn vương giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, sẽ diệt trừ rồi tính sau."

Thủy Khinh Linh vẻ mặt ưu sầu, "Chủ tử nếu đã biết trước, vì sao không ngăn cản?"

Hạ Sí Mạch cười khổ, "Như thế nào ngăn cản? Trừ phi đem ngôi vị hoàng đế của hắn đoạt lấy, nếu không bổn vương cùng Lẫm nhi nhất định ở vào thế đối lập."

Như thế đại sự, Thủy Khinh Linh không dám có thêm phán đoán suy luận.

"Kỳ thật bổn vương biết vì sao Lẫm nhi đột nhiên cùng bổn vương bất hòa, hắn nghĩ là bổn vương đoạt mẫu hậu của hắn." Nói xong hừ một tiếng, "Hoàng thượng lớn như vậy rồi, là vua của một nước, lại như trẻ con chưa thôi bú, cả ngày quấn quít lấy mẫu hậu."

Thủy Khinh Linh muốn cười lại vội vàng nhịn, chủ tử nhà nàng cũng từng tuổi này rồi còn không phải tranh giành tình nhân với tiểu hài tử.

Hạ Sí Mạch không phải không có ủy khuất nói: "Nếu như Cẩn nhi thật sự toàn tâm toàn ý đối với ta, ta tình nguyện bị Lẫm nhi ghi hận."

Thủy Khinh Linh hỏi Thái hậu vì sao đột nhiên hồi cung, Hạ Sí Mạch con than thở một câu một lời khó nói hết, còn muốn nói nữa, nhưng có đại thần yết kiến Cảnh vương, liền ngưng đề tài.

Hạ Sí Mạch xử lý hoàn tất sự vụ, trời đã tối hẳn, ngay cả bữa tối cũng chưa dùng, lại đi gặp Tuyên Cẩn. Ngâm Tuyết vẫn như cũ giống như môn thần canh giữ ở bên ngoài, Hạ Sí Mạch không tính toán, trực tiếp hét lên một tiếng "Tránh ra!" Xông vào, thị vệ đều là người của Hạ Sí Mạch, tự nhiên sẽ không ai ngăn cản nàng.

Thẳng đến phòng ngủ Tuyên Cẩn, chỉ thấy Ngâm Sương cùng mấy cung nữ, dọn bữa tối, có thuốc đã được sắc, ở cửa phòng đứng một hàng. Ngâm Sương ở cửa tận tình khuyên bảo "Nương nương, đã một ngày người không ăn uống gì rồi, dùng một chút đi được không?"

Hạ Sí Mạch nghe được liền đau lòng, đi lên phía trước, đám người Ngâm Sương vội thi lễ, Hạ Sí Mạch nâng tay làm cho các nàng miễn lễ, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương đang ở bên trong?"

Ngâm Sương: "Đã một ngày chưa ra khỏi cửa."

Hạ Sí Mạch gật gật đầu, cho các nàng đem đồ ăn lui ra trước, đến khi không còn người gõ cửa nói: "Cẩn nhi, là ta."

Bên trong không có tiếng nói.

Hạ Sí Mạch lại nói: "Nàng có thể giận ta, tội gì phải tự làm khổ mình như vậy?"

Vẫn là không có thanh âm.

Hạ Sí Mạch nóng nảy, "Nếu nàng không mở cửa ta sẽ xông vào."

Rốt cục một thanh âm nhỏ truyền ra: "Ai gia vô sự, mời Vương gia trở về đi."

Hạ Sí Mạch nghe được thanh âm của nàng, tâm cuối cùng buông lỏng một chút, nhưng là nghe thanh âm Tuyên Cẩn rõ ràng thực suy yếu, đau lòng không thôi, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần nàng không giận ta, nàng muốn làm gì ta cũng được."

Chỉ nghe Tuyên Cẩn nói: "Ta không muốn gặp ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro