Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95

"Vương gia ngài nói vậy là sao, hạ quan không phải bán nữ nhi, giá cao là được." Tuyên Sùng Văn chức quan mặc dù không cao, nhưng cũng không dễ gì bị Hạ Sí Mạch mua chuộc. Dù sao có Thái hậu là chỗ dựa, hắn đoán chừng Hạ Sí Mạch sẽ không khó xử thêm và Tuyên Cẩn cũng sẽ không làm ngơ.

Tuyên Cẩn nhìn đến Thủy Khinh Linh liền biết Hạ Sí Mạch ý đồ chân chính. Nhưng nàng cũng thấy lời Hạ Sí Mạch không thỏa đáng cho lắm, cứ như Hạ Sí Mạch muốn mua Lưu Ly tặng cho Thủy Khinh Linh vậy. Lưu Ly không phải vật phẩm có thể tùy ý mua bán. Trong lòng cũng có chút mất hứng, thản nhiên nói: "Vương gia nói sính lễ này từ đâu chứ?"

Tuyên Sùng Văn gặp Tuyên Cẩn phụ họa, vội vàng nói: "Vương gia không phải là muốn dâng Lưu Ly làm sườn phi đi?" Nói xong còn hắc hắc cười lạnhhai tiếng. Ngụ ý, Hạ Sí Mạch mới vừa cưới Thái hậu, hiện tại lại đánh chủ ý chất nữ Thái hậu. Hành vi này là bị người khinh thường.

Hạ Sí Mạch đi qua, ngồi cùng Tuyên Cẩn, vung ống tay áo nói: "Bổn vương còn chưa nói hết. Sính lễ này đúng là từ bổn vương, nhưng mà người muốn thú Lưu Ly không phải là bổn vương."

Lời vừa nói ra, Tuyên Cẩn cùng Tuyên Lưu Ly đồng thời nhìn về phía Hạ Sí Mạch. Tuyên Cẩn vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ Hạ Sí Mạch không phải là vì Thủy Khinh Linh chứ. Nếu đúng như vậy thì hành vi hoang đường này cũng ngang ngửa Thái hậu gả cho. Hạ Sí Mạch còn chê "Ác danh truyền xa" chưa đủ sao? Tuyên Lưu Ly cũng kinh ngạc và đồng thời đỏ mặt, trộm nhìn thoáng qua Thủy Khinh Linh, chống lại ánh mắt mỉm cười Thủy Khinh Linh, mặt càng đỏ hơn.

Chỉ có Tuyên Sùng Văn không hiểu ra sao, không biết Hạ Sí Mạch nói người nào có thể để Cảnh vương làm mai mối. Người này khẳng định không phú thì cũng là quý. Thật có vài phần tâm động, bất quá nghĩ đến địch ta lập trường, lập tức cự tuyệt nói: "Hạ quan tạ ơn Vương gia ý tốt, nhưng Lưu Ly đã hứa gả cho người, há có thể vì sính lễ mà nói không giữ lời."

Tuyên Cẩn gật đầu. Lời này có vài phần có lý. Chỉ là việc hôn nhân này không phải là hôn nhân thuần túy bình thường. Cha mẹ chi mệnh, trong lòng Lưu Ly cũng không muốn trái. Không lẽ mệnh của nữ nhân Tuyên gia đều phải vậy? Nàng gả cho nữ nhân, Lưu Ly nhưng lại bước theo con đường của nàng. Mà Thủy Khinh Linh có thật sự đáng để ủy thác chung thân không? Hôn nhân đại sự như thế mà lại phải để Hạ Sí Mạch giúp nàng can thiệp vào. Nếu nàng thực sự thích Lưu Ly thì nên tự mình đứng ra mới đúng. Ra vẻ không biết đối Hạ Sí Mạch nói: "Không biết Vương gia vì ai làm mối?"

Tuyên Sùng Văn cũng muốn biết, cũng nhìn Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch ngược lại không nóng nảy, không nhanh không chậm mang trà lên trản, dùng nắp bát lá trà, hảo hồi lâu mới nói: "Người này dung mạo gia thế dư dả xứng với Tuyên cô nương, đối Tuyên cô nương lại một lòng say mê, người này đó là..."

"Chủ tử." Thủy Khinh Linh ngắt lời nàng, "Hãy để nô tỳ nói đi."

Tuyên Lưu Ly vốn đã khẩn trương, đột nhiên nghe Thủy Khinh Linh lên tiếng, tim thoáng chốc nhảy lên tận cổ. Có chút khẩn trương lại có chút sợ hãi, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

Tuyên Lưu Ly sinh ra ở tướng phủ, có ông nội làm thủ phụ, còn có cô cô làm Hoàng hậu. Từ nhỏ đã được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, cảm giác về sự ưu việt có thể nghĩ. Lớn như vậy mà chỉ làm duy nhất một chuyện không còn mặt mũi, đó là say rượu rồi làm không chuyện nên làm với Thủy Khinh Linh. Thất thân thì thôi đi, mà còn bị Thủy Khinh Linh bám riết không tha đả động, ngay cả tâm cũng rơi vào tay giặc. Nàng lại cả gan làm loạn thị sủng mà kiêu. Cũng biết hai nữ nhân cùng một chỗ nhất định là không thể được người chấp nhận, cho nên mới mâu thuẫn như thế. Vừa hy vọng có thể cùng Thủy Khinh Linh quang minh chính đại cùng một chỗ, vừa sợ hãi bị người nhạo báng. Nếu không phải cả ngày bị buộc kết hôn, nàng thật nguyện ý cùng Thủy Khinh Linh cứ mãi như thế, nhưng tuổi của nàng thì chờ không được. Cô cô lúc bằng tuổi nàng là đã sinh hạ Thái tử và được sắc phong Hoàng hậu rồi, bởi vậy trưởng bối trong nhà làm sao mà không nóng nảy cho được. Và chuyện quan trọng hơn là, mọi người trong nhà đều biết nàng thất thân bởi Thủy Khinh Linh, chỉ sợ tình nguyện nàng gả cho tên khất cái chứ cũng sẽ không đáp ứng nàng cùng Thủy Khinh Linh cùng một chỗ.

Quả nhiên Tuyên Sùng Văn thấy Thủy Khinh Linh nhảy ra, mặt lập tức phẫn hận lên, nói: "Hôn sự Lưu Ly cùng ngươi có quan hệ gì?" Nếu không phải Thủy Khinh Linh, Lưu Ly cũng sẽ không phải hạ giá như vậy.

Thủy Khinh Linh bị khiển trách có chút xấu hổ. Dù sao Tuyên Sùng Văn là phụ thân Tuyên Lưu Ly, bọn họ có quan hệ máu mủ tình thâm. Muốn khuê nữ người ta, nhất định phải xông qua cửa này trước. Cứng rắn ngẩng đầu lên nói: "Tuyên đại nhân, việc này chẳng những cùng nô tỳ có liên quan mà còn can hệ rất lớn."

Tuyên Sùng Văn lại là một tiếng hừ lạnh: "Chả lẽ ngươi cũng muốn thú Lưu Ly?" Lời nói trào phúng mười phần hết mười phần.

Thời điểm Thủy Khinh Linh đi theo Hạ Sí Mạch đánh giặc, cường đao đặt trên cổ cũng chưa chớp mắt cái nào mà bây giờ đối mặt bất quá chỉ là quan văn tay không tấc sắt thì đáy lòng đã có khiếp ý. Nàng không sợ Tuyên Sùng Văn khó xử nàng, nàng chỉ sợ Tuyên Sùng Văn không đáp ứng nàng cùng Lưu Ly cùng một chỗ và càng sợ Tuyên Lưu Ly vì phụ thân đoạn tuyệt nàng.

Hạ Sí Mạch nhìn nhìn, khiêu khích nói: "Đúng vậy thì sao?"

"Nàng xứng hả?" Tuyên Sùng Văn chỉ nhớ Thủy Khinh Linh là nha đầu tâm phúc Hạ Sí Mạch, thật đã quên Thủy Khinh Linh đã được sắc phong Công chúa. Theo lý thì bề tôi nhìn thấy công chúa còn phải hành lễ nữa.

Hạ Sí Mạch hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Không nói trước Khinh Linh đi theo bổn vương vào nam ra bắc lập quân công vô số, tính theo trong triều thì cũng là tam phẩm. Mà chỉ bằng nàng hiện giờ là thân phận Công Chúa, Lưu Ly là trèo cao đấy." Thuận thế giáo huấn Thủy Khinh Linh một chút, "Ngày sau bổn vương mà nghe được ngươi tự xưng nô tỳ, xử trí theo quân pháp."

Thủy Khinh Linh thân mình chấn động, "Vâng, nô... Khinh Linh đã biết."

"Công chúa thì nên có công chúa bộ dáng, miễn cho bị người xem thường, Cẩn nhi, nàng nói có đúng không." Hạ Sí Mạch đột nhiên thay đổi đầu thương, hỏi Tuyên Cẩn nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

Tuyên Cẩn liếc nàng một cái, không để ý tới. Trong lòng nghĩ chính là việc này nên giải quyết sao cho thỏa đáng.

"Nàng là nữ nhân sẽ không sai đi?" Tuyên Sùng Văn thấy Hạ Sí Mạch gây sự, Tuyên Cẩn lại không lên tiếng, có chút nóng nảy. Không phải thật làm cho Lưu Ly theo Thủy Khinh Linh chứ! Này là cái thể loại gì! Cảnh vương thật sự khinh người quá đáng, "Nương nương, việc này ngài nhất định phải vi thần làm chủ."

Hạ Sí Mạch choàng vai Tuyên Cẩn nói: "Nữ nhân thì sao chứ, người trong thiên hạ đều nói bổn vương thú không được Thái hậu, bổn vương không phải như cũ ôm mỹ nhân về rồi sao. Các ngươi nói càng không được, bổn vương càng muốn các nàng như thế, lễ nghi phiền phức thì miễn hết đi, đêm nay cho các nàng động phòng luôn."

Lời vừa nói ra, toàn trường im lặng. Tất cả mọi người nghẹn họng nói không ra lời nhìn trân trối .

Vẫn là Tuyên Cẩn trước lấy lại tinh thần, thấp giọng quát: "Hạ Sí Mạch, ngươi đừng làm càn."

Hạ Sí Mạch cũng nhỏ giọng nói: "Việc này cuối cùng cũng phải giải quyết, không bằng thừa lúc này giải quyết cho xong luôn đi."

"Khinh Linh cùng Lưu Ly rốt cuộc là hai nữ nhân, sao có thể nói ra..."

Hạ Sí Mạch bất mãn nói: "Cẩn nhi đừng có cổ hủ vậy, ta và nàng còn không giống vậy?"

"Ta..." Đôi ta như thế nào giống nhau. Tuyên Cẩn rốt cuộc không phản bác, hoặc là ở trong lòng nàng quả thật có chút để ý.

"Châu quan được phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn." Hạ Sí Mạch lại nói thầm một câu.

Tuyên Cẩn trong lòng càng buồn hơn. Hướng Tuyên Lưu Ly ngoắc, "Lưu Ly ngươi lại đây." Đợi Tuyên Lưu Ly đến gần, hỏi nàng, "Nói cho ai gia biết, trong lòng con muốn như thế nào." Sự tình liên quan đến chung thân của nàng, đương nhiên phải hỏi bản thân nàng.

Tuyên Lưu Ly đã nhanh chóng vò nát khăn tay trong tay nàng. Nàng tự không muốn gả cho cái gì Trầm Thế Siêu, nhưng là nếu như cùng Thủy Khinh Linh một chỗ thì phụ thân xác định chắc chắn sẽ không đồng ý. Tuyên phủ từ trên xuống dưới đều không đồng ý. Tình trạng lần này đúng là làm cho nàng phải chọn một trong hai, nhất thời rất khó xử.

Tuyên Sùng Văn rất giận trong bụng, sợ Tuyên Lưu Ly nói thêm lời kinh thế hãi tục nữa là mặt mũi hắn cũng vứt luôn. Không để ý Tuyên Cẩn ở đây, nói thẳng: "Lưu Ly, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, nếu ngươi thật muốn cùng... Nàng ở cùng một nơi, cha chỉ có thể coi như không có nữ nhi này!"

Tuyên Cẩn lập tức đình chỉ nói: "Đại ca, Lưu Ly cái gì cũng chưa nói, ngươi làm gì mà tuyệt tình như vậy?"

Quả nhiên Tuyên Lưu Ly nghe xong lã chã rơi lệ. Phụ thân luôn luôn cưng chìu nàng và cũng chưa từng nặng lời như vậy. Lớn như vậy vẫn là đầu cảm thấy rất ủy khuất. Ghé vào đầu gối Tuyên Cẩn bắt đầu khóc dữ dội.

Khó xử nhất là Thủy Khinh Linh. Rõ ràng là chuyện của nàng và Tuyên Lưu Ly, mà mọi người lại làm như không liên quan gì đến nàng. Tuyên Sùng Văn từ đầu tới cuối không thèm nhìn nàng, một mặt chỉ lo chỉ trích áp chế Tuyên Lưu Ly. Mà cũng do nàng quen kiểu thân phận hạ nhân, ở trước mặt chủ tử là không nhiều lời. Về phần cái gì công chúa danh hiệu chỉ là cái hư danh, từ đáy lòng nàng sẽ không nhận thức nó. Như Tuyên Sùng Văn nói, nàng căn bản là không xứng với Tuyên Lưu Ly. Không tranh cãi gì, chỉ ngẩn ra nhìn Tuyên Lưu Ly khóc.

Tuyên Cẩn nhìn đến hai người như thế, trong lòng hiểu rõ. Các nàng có tình ý là không giả, nhưng nếu muốn cùng một chỗ thì thời cơ vẫn chưa đến. Một rất yếu ớt, một rất tự ti, ai cũng không thể vi đối phương mà đảm đương được. Cho dù miễn cưỡng tiến đến thì sớm hay muộn gì cũng phải tách ra. Lưu Ly chính là chất nữ duy nhất của nàng, đã làm cho nàng chịu quá một lần ủy khuất, quyết không thể phát sinh lần thứ hai. Thủy Khinh Linh ở trong lòng Hạ Sí Mạch cũng là bảo bối không để cho người thương tổn. Trong lòng hạ quyết tâm, nhân tiện nói: "Ai gia cũng hiểu hai cô nương cùng một chỗ là rất hoang đường, việc này đừng nhắc lại nữa, miễn cho làm người chê cười."

"A?" Hạ Sí Mạch kinh ngạc ra tiếng, có chút bất khả tư nghị nhìn Tuyên Cẩn. Không tin lời này từ miệng nàng mà ra.

Tuyên Lưu Ly nhất thời quên khóc, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Tuyên Cẩn. Nàng không biết Hạ Sí Mạch cũng nữ nhân, còn tưởng rằng cô cô thật nghĩ vậy mà càng cảm thấy thương tâm hơn.

Thủy Khinh Linh ngây ra như phỗng, rơi vào tuyệt vọng.

Tuyên Cẩn biết các nàng không thể chấp nhận được, cũng không giải thích, lại nói: "Đại ca, ngươi cho Trầm tam công tử kia ngày mai tiến cung, để ai gia nhìn xem rốt cuộc là hạng người gì mà xứng với Tuyên gia Đại tiểu thư chúng ta, không biết có phải lâm trận mà bỏ chạy hay không." Nói xong như có như không  nhìn thoáng qua Thủy Khinh Linh.

Thủy Khinh Linh vừa lúc chạm mắt nàng, nhất thời giật mình.

Tuyên Sùng Văn lập tức đáp ứng.

Đợi mọi người lui ra xong, Hạ Sí Mạch lập tức chất vấn nói: "Tuyên Cẩn, nàng sao có thể lật lọng?"

Tuyên Cẩn nhướn mày: "Ta chưa từng lật lọng?"

"Còn nói không có, nàng biết rõ Khinh Linh thích Lưu Ly thì sao còn nói như vậy? Nàng có phải hay không cảm thấy chúng ta cùng một chỗ cũng không được tự nhiên?" Hạ Sí Mạch tức giận là vì cái này.

Tuyên Cẩn không đáp hỏi lại: "Ta cũng muốn hỏi ngươi một chút, Thủy Khinh Linh rốt cuộc là cái gì mà ngươi bảo vệ nàng như thế?"

Hạ Sí Mạch vi lăng, rồi sau đó khẽ cắn môi nói: "Ta mang nàng đi gặp một người." Cũng là thời điểm nói cho nàng biết thân phận chân thật của Khinh Linh, miễn cho nói không xứng với Tuyên Lưu Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro