Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97

Từ lúc Tuyên Cẩn và Hạ Sí Mạch vào cửa, phụ nhân đầu bạc vẫn chưa nói tiếng nào, chỉ không ngừng vuốt cái gối trong ngực giống như ôm trẻ mới sinh, dù Hạ Sí Mạch nói "Nàng không điên, lúc trước là vì che dấu tai mắt người mới giả điên ", phụ nhân đầu bạc vẫn như trước, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt dại ra.

Tuyên Cẩn hồ nghi nhìn Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch đi qua, ngồi chồm hổm, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Nhã di."

Phụ nhân đầu bạc nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hạ Sí Mạch, sau lại cúi đầu, khôi phục nguyên lai bộ dáng, phảng phất giống như Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch không tồn tại.

Hạ Sí Mạch hoảng sợ, mạnh mẽ làm cho nàng nhìn mình, lại nói: "Nhã di, người không nhận biết ta sao?"

Phụ nhân đầu bạc giống như đã bị kinh hách, dường như phát điên, ném cái gối, xé tóc, la to: "Ta không biết ngươi."

Hạ Sí Mạch chưa từ bỏ ý định, nghĩ đến nàng cố kỵ Tuyên Cẩn, ngăn nàng lại xong, nhẹ giọng nói: "Nhã di yên tâm, Cẩn nhi là người một nhà, nàng sẽ không đem chuyện của người nói ra."

Phụ nhân đầu bạc mắt điếc tai ngơ, hưng trí thì thào: "Ngươi là ai? Các ngươi là ai?" Lầm bầm lầu bầu trong chốc lát sau, lại hỏi, "Ta là ai?"

Ngay cả Hạ Sí Mạch đều có chút không xác định Nhã di là điên thật hay điên giả, hướng Tuyên Cẩn ¯\_( ̄ ~  ̄)_/¯.

Một người giả điên mươi chín năm, không điên cũng điên. Lãnh cung có nhiều người như vậy lắm, Tuyên Cẩn đi qua nói: "Tại hậu cung, mỗi người đều có phương pháp sống của mình, nếu nàng lựa chọn như thế, Hạ Sí Mạch ngươi đừng hỏi nàng nữa ."

Nhã di không muốn nhận thức nàng, Hạ Sí Mạch cũng không có biện pháp, đành phải nói: "Nhã di, chúng ta đi trước, lần sau ta mang Khinh Linh tới thăm ngươi."

Thấy Nhã di như trước hờ hững, đành phải theo Tuyên Cẩn rời đi.

Đợi hai người đi rồi, phụ nhân đầu bạc mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn phương hướng các nàng ly khai, trong mắt một mảnh thanh minh.

Đi ra sân, Tuyên Cẩn hỏi Hạ Sí Mạch: "Ngươi đã có bao lâu không tới thăm nàng, như thế nào ngay cả nàng điên thật hay giả cũng không biết?"

Hạ Sí Mạch nói: "Này cũng vài năm rồi, chớ nói ta, ngay cả mẫu hậu cũng rất ít thấy nàng. Trong cung, ngoài mẫu hậu chúng ta ra thì thực không ai biết Nhã di tồn tại."

Tuyên Cẩn khó hiểu hỏi: "Nếu chuyện đã qua lâu như vậy rồi vì sao còn giam cầm nàng nữa?"

Hạ Sí Mạch lắc đầu nói: "Là tự Nhã di không chịu đi ra, ta và Khinh Linh cũng từng khuyên nàng đi ra sân phía trước mà Nhã di tựa như vừa rồi vậy, chết sống không muốn."

Tuyên Cẩn nhớ tới chính mình cũng từng ở Lãnh cung mấy ngày, đối mặt với những nữ nhân điên loạn mà cũng muốn nhanh bị điên theo. Nếu như ở đó luôn mười năm chắc cũng y chang Nhã di điên loạn thật.

"Hiện tại nàng đã biết Khinh Linh huyết thống thuần khiết, sẽ không phản đối nàng ấy và Lưu Ly đi?" Hạ Sí Mạch không quên mục đích khi đến đây, khẩn cấp hỏi Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn lại nói: "Ta phản đối với các nàng cùng một chỗ không phải để ý các nàng môn đăng hộ đối hay không."

Hạ Sí Mạch mất hứng, cảm thấy Tuyên Cẩn rõ ràng chính là cố ý khó xử, bất mãn nói: "Chẳng lẽ nàng để ý các nàng đều là nữ nhân?"

Tuyên Cẩn trừng nàng: "Ta có lập trường phản đối sao?"

Hạ Sí Mạch rốt cục nghe ra ý khác, vội hỏi: "Vậy vì sao nàng không đồng ý?"

Tuyên Cẩn điểm một cái trán của nàng, sẳng giọng: "Ngươi cũng học Nhã di giả ngây giả dại sao?"

Hạ Sí Mạch ngửi được trên người Tuyên Cẩn đặc biệt có mùi thơm ngát, nhất thời trong lòng một trận nhộn nhạo. Tuyên Cẩn đột nhiên hờn dỗi, càng làm cho nàng tâm dương khó nhịn. Bắt được tay nàng đang chỉ, không để ý Ngâm Sương còn theo ở phía sau, ôm nàng thật chặt, còn tại môi nàng ấn một cái hôn, cảm thán nói: "Cẩn nhi như vậy thật tốt."

Ngâm Sương lúc trước không biết Hạ Sí Mạch là nữ nhân, thấy các nàng thân mật như thế tập mãi cũng quen. Mà sáng nay Tuyên Cẩn nói cho nàng bí mật nên bây giờ nàng nhìn lại hai người như vậy, thật là muốn trốn đi cho xong. Không phải thấy phản cảm mà là cảm thấy có chút không được tự nhiên. Dù sao hai người thân mật khăng khítđều là nữ nhân. Đứng lại nhìn không được mà đi cũng không xong, rất là xấu hổ.

Tuyên Cẩn càng xấu hổ hơn. Các nàng đang ở ngự hoa viên, nếu bị người ta nhìn thấy là không khỏi bị chê cười. Giãy khai lồng ngực Hạ Sí Mạch, sửa sang lại  quần áo một chút, nghiêm mặt nói: "Hạ Sí Mạch, ngươi đã quên ước định của chúng ta."

Hạ Sí Mạch tâm nguyện chưa xong chậc lưỡi: "Quy củ nhiều quá." Trong lòng đã tính toán tốt. Lát nữa về tẩm cung đem nàng ăn sạch, ai kêu nàng luôn trước mặt người khác vờ đứng đắn.

Tuyên Cẩn không để ý tới nàng, nghiêm mặt nói ra suy nghĩ trong đầu: "Ta không phải thiên vị Lưu Ly, Lưu Ly quả thật có chút kiêu căng nhưng là dám làm dám chịu còn Khinh Linh đâu? Chuyện của mình, lại để cho người ngoài lần lượt vì nàng xuất đầu, một chút can đảm cũng không có. Rồi tiếp đó, nàng ở trước mặt Lưu Ly cơ hồ không tự tin thì không nói đi, nàng muốn mọi chuyện đều tùy ý Lưu Ly đó là đối Lưu Ly hảo, căn bản là mười phần sai. Các nàng là người yêu chứ không phải chủ tớ, không cần phải hạthấp tư thái như vậy. Theo sự hiểu biết của ta với Lưu Ly, Lưu Ly chỉ sẽ thích người mà làm cho nàng sùng bái chứ không phải Khinh Linh, nơi nơi đều theo lấy lòng nàng."

Hạ Sí Mạch cảm thấy có vài phần đạo lý. Nàng cũng từng khuyên vài lần vì thấy Thủy Khinh Linh ủy khuất chính mình bởi Tuyên Lưu Ly nhiều quá. Chỉ là nàng cũng có thể hiểu được, thích một người thì luôn quan tâm cho người kia chứ làm sao mà lo lắng cái gì tự tôn mặt mũi. Tuyên Cẩn khẳng định không thể hiểu, bởi vì nàng không cần phải theo đuổi một người nên chắc sẽ không hiểu cái khó xử trong đó, nói: "Nàng vậy thì chỉ cần nói cho Khinh Linh để nàng thay đổi là được rồi, vì sao còn công nhiên cự tuyệt đả kích Khinh Linh đâu? Còn muốn gặp vị Trầm tam công tử kia, hừ, ta cảm thấy nàng đối Khinh Linh có thành kiến mới đúng."

Tuyên Cẩn thản nhiên nói: "Cơ hội không phải người khác cấp, mà là cần chính mình tranh thủ. Khinh Linh nếu thật có lòng thì lúc này nên ngẫm lại đối sách như thế nào đánh bại đối thủ đoạt lại Lưu Ly mới đúng. Nếu nàng ấy trực tiếp buông tha, ta và ngươi ở đây nói nhiều như vậy chỉ là lãng phí võ mồm thôi. Ngươi lo cho Khinh Linh, còn ta thì lo cho Lưu Ly, đồng lứa như Lưu Ly ở Tuyên gia chúng ta vẫn là một cái cô nương, ta còn không biết như thế nào hướng cha ta cùng đại ca công đạo đây."

Hai người cũng không nói gì nữa. Đã đến cửa An Thọ Cung cũng không tốt để tranh luận thêm. Trần thị tụng kinh xong là trở về, nghe nói các nàng đi gặp Diêu Sương Nhã, đang ở đại sảnh chờ các nàng. Vừa thấy hai người, Trần thị liền nhắm ngay Hạ Sí Mạch mắng xối xả: "Ngươi này mồm miệng thật sao không kín gì hết vậy, không có giữ được bí mật gì, ngươi có phải hay không còn muốn đem tất cả chuyện xưa của ai gia năm đó đều khai ra hết?" Thật ra thì là giận Hạ Sí Mạch chuyện gì cũng nói cho Tuyên Cẩn. Tuy rằng các nàng đã bái đường thành thân, đã là vợ chồng. Nhưng là phòng nhân chi tâm không thể không có. Nhất là tại hậu cung thâm sâu khó dò như biển, cho dù là huyết nhục chí thân thì cũng phải lưu cái tâm mắt. Nếu không thì nhược điểm ở trong tay người khác, không chừng ngày nào đó bị trả đũa, đến lúc đó hối hận cũng  không kịp .

Hạ Sí Mạch vẻ mặt không cần, "Cẩn nhi cũng không phải ngoại nhân, làm như vậy cũng là vì Khinh Linh, vả lại cho dù bây giờ đem chuyện Nhã di nói ra thì ai dám truy cứu?" Hoàng huynh đã sớm hóa thành tro bụi rồi.

Trần thị nghe nói sự tình liên quan Thủy Khinh Linh, liền hỏi: "Khinh Linh làm sao vậy? Nàng không phải vẫn cùng cái Tuyên nha đầu kia ở một cùng chỗ sao? Hừ, thượng bất chính hạ tắc loạn, là ngươi bày đầu đó thấy chưa." Lại răn dạy  Hạ Sí Mạch một câu.

Hạ Sí Mạch lập tức khoa trương nói: "Khinh Linh nghe nói Tuyên cô nương phải lập gia đình mà cả ngày tìm cái chết. Nhi thần thấy vậy mới nhiều chuyện mà giúp nàng."

Trần thị đối lời Hạ Sí Mạch nói từ trước đến nay chỉ tin có một nửa. Còn chưa tới mức Thủy Khinh Linh tìm chết, bất quá khẳng định cũng đau thương dữ lắm. Nàng cũng từng bắt gặp Thủy Khinh Linh cùng tuyên Lưu Ly thân thiết, cũng nhìn ra hai người quả thật có chút tình ý, chẳng qua là đoạn nghiệt duyên thôi. Nếu trong đó có một cái có thể lập gia đình thì cũng là chuyện tốt. Một mình Mạch nhi thôi, bà cũng đã đau đầu lắm rồi, nếu Khinh Linh cũng như thế, bà thật là khóc không ra nước mắt. Vì thế còn cảm thấy vui mừng hơn, nói: "Tuyên nha đầu lập gia đình là chuyện tốt, đỡ phải nha đầu Khinh Linh kia mỗi ngày nhớ thương. Hai người các ngươi ai cũng không được ngăn trở, ai gia còn muốn tặng nàng chút hậu lễ."

Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch liếc nhau, Hạ Sí Mạch tiến lên từng bước nói: "Mẫu hậu, không phải nhi thần hù dọa ngài. Nếu Tuyên cô nương lập gia đình thật thì cho dù không ảnh hưởng gì đến sinh mạnh Khinh Linh, nhưng chỉ sợ nàng ấy sẽ đâm ra không lưu luyến hồng trần nữa."

Trần thị hừ một tiếng, theo như bà hiểu biết  Khinh Linh, còn không tới yếu ớt như thế. Thực không cho là đúng, lưu lại Hạ Sí Mạch nói chuyện, làm cho Tuyên Cẩn về trước.

Quả nhiên không ngoài Tuyên Cẩn sở liệu, Thủy Khinh Linh đang ở Tuyên Ninh Cung chờ nàng. Tuyên Cẩn cho mọi người lui xuống, chỉ để lại Ngâm Sương ở bên hầu hạ, lúc này mới nói: "Có việc?"

Thủy Khinh Linh quỳ gối Tuyên Cẩn trước mặt, "Khinh Linh thỉnh cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Tuyên Cẩn ý bảo Ngâm Sương đỡ nàng đứng lên, dù bận vẫn ung dung nói: "Ai gia không nhớ rõ đã hạ ý chỉ nào."

Mặc dù không phải ý chỉ nhưng hiệu quả cũng không sai biệt lắm. Tuyên Lưu Ly sùng bái nhất  chính là cô cô nàng - Thái hậu nếu phản đối, Tuyên Lưu Ly khẳng định sẽ dao động theo. Mới vừa rồi khi Tuyên Lưu Ly xuất cung, chẳng những không cùng nàng nói một câu, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng.

Thủy Khinh Linh tự nhiên không dám chỉ trích Thái hậu. Mà cũng không nói được lý do gì. Nói quanh co hơn nữa ngày cũng chưa nói được câu nào đầy đủ ý tứ.

Tuyên Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, rồi sau đó nói: "Đại sự cả đời của Lưu Ly, ai gia sẽ không giúp nàng lựa chọn, bất quá ai gia sẽ tôn trọng quyết định của nàng. Về phần nàng chọn ai, ngươi hẳn là hỏi nàng chứ không phải chạy tới hỏi ai gia." Nói xong, phân phó Ngâm Sương, "Chuẩn bị một chút, ai gia phải tắm rửa." Bỏ lại Thủy Khinh Linh, đi Liên Trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro