Chap 39 => 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello mọi người. sau khi drop fic hơn 3 tháng, để hoàn tất chương trình học, Bu đã comeback :3. Từ giờ Bu sẽ siêng ra chap hơn, để có thể nhanh chóng hoàn thành đứa con đầu lòng này. Sau khi hoàn xong Bad Girl, Bu sẽ trở lại với Một Thời Ngổ Ngáo. Drop hơi lâu nên chắc mọi người cũng quên mất chap trước nói gì rồi nhỉ T^T ?

Tóm tắt chap trước: Sau khi trải qua những ngày giận nhau sau chuyến đi Tây Ninh. Thằng Bi quyết định tìm cách làm lành với cái Su. Cùng lúc đó, cặp đôi oan gia Ty và Yan cũng bắt đầu có những có những bước phát triển sau sự cố “nụ hôn đầu”  . Bi và Yan vô cùng kiên trì theo đuổi hai đứa con gái ngây thơ nhưng dữ dằn ấy. Kết quả vô cùng mỹ mãn…

Chap 39: Ai mới là kẻ phá rối!?

Có những tình tiết, bạn vẫn thường thấy trên tivi, phim ảnh, tiểu thuyết, có thể bạn không bao giờ nghĩ rằng có ngày cuộc sống của bạn lại y hệt như những tình tiết đó!

Vốn không phải là một đứa con gái lãng mạn, dù có tí phần mê trai đẹp và thích coi phim Hàn Quốc, nhưng cái Su chưa từng nghĩ có ngày bản thân bị người yêu cũ của bạn trai mình hẹn ra quán nước để nói chuyện!

Thường thì, người ta sẽ áp dụng lời nói trước, rồi khi ngôn từ trở nên bất lực, thì bạo lực mới được phép lên ngôi! Ấy thế mà Tuyết Nhi sau vụ nhờ người khác đánh nó bất thành, bây giờ lại chủ động muốn gặp mặt nó!

Chính vì vậy mà bây giờ nó lại có mặt ở quán cà phê Take Away, ngồi đối diện nó không ai khác là Tuyết Nhi. Khoảng ba giờ chiều, quán cũng không đông lắm, lúc đến cái Su cứ lo không chừng mình sẽ bị “thủ tiêu” mà không ai hay biết hệt như trong những bộ phim kinh dị!  Nhưng thấy Tuyết Nhi vẫn ngồi một chỗ, vẻ mặt khá bình tĩnh khiến nó thôi nghĩ đến số phận “bi kịch” mà mình vừa vẽ ra!

-          Có gì thì nói thẳng đi!

Sauk hi đã kêu nước uống và nhân viên phục vũ đã bưng lên nhưng Tuyết Nhi vẫn một mực im lặng khiến cái Su hơi khó chịu. Vừa nói, nó vừa liếc nhìn cái đồng hồ đeo trên tay! Nó chỉnh dành cho Tuyết Nhi ba mươi phút, nó còn phải đến chỗ làm, hơn nữa hôm nay nó lại không đi xe! Thay vì có tài xế miễn phí là thằng Bi thì nó lại không muốn kêu thằng Bi chở đến đây, nên nó buộc lòng phải đi xe buýt!

-          My, quen biết được Phong trong bao lâu? – Tuyết Nhi cất tiếng hỏi, cách xưng hô của Tuyết Nhi khiến nó có chút bất ngờ. Thật may là cô nàng trước mặt khá bình tĩnh, không đến mức điên loạn như trong mấy cuốn tiểu thuyết.

-          Không lâu! Chỉ vừa đầu năm học.

-          Hiểu được anh ấy bao nhiêu?

-          Không hiểu gì sất!

Cái Su trả lời vô cùng nhanh gọn, nếu là nó của trước đây, nó sẽ chẳng kiên nhẫn mà trả lời thế đâu, thậm chí sẽ còn bốc đồng mà kiếm cớ gây sự với Tuyết Nhi.

Nhưng bây giờ, suy nghĩ lại, nếu nó làm vậy, nó quả thật là một đứa ấu trĩ.

-          My không biết trước My, Phong có bao nhiêu người bạn gái đâu! Thời gian đầu thì rất mặn nồng, nhưng không sớm thì muộn cũng bị đá cả thôi.

-          Thì sao?

Cáu Su nhàn nhạt hỏi lại, hệt như đây không phải là chuyện của mình!

-          Kết thúc đi! My không hợp với Phong đâu!

Tuyết Nhi liền nói ra yêu cầu của mình, hệt như là một người bạn thân đang khuyên nhủ bạn mình vậy! Nhưng đối với cái Su, Tuyết Nhi không phải là bạn thân của nó, hơn nữa trong trường hợp, không hẳn là khuyên nhủ. Nói đúng hơn là ra lệnh!

-          Chuyện của tôi, không cần Nhi quan tâm! Đừng có ra vẻ, tôi còn chưa nói đến việc Nhi nhờ người khác đánh tôi! Anh Nhật đã nói với tôi hết cả rồi!

Cái Su lên tiếng cảnh cáo, phủ đầu ngau để cô nàng không còn đường chối! Đến lúc này, Tuyết Nhi chẳng còn tỏ vẻ gì nữa, liền hét lớn đầy bức xúc!

-          Ừ! Đúng là tao làm đấy! Mày chẳng có gì hơn tao cả! Tao thương Phong hơn bất cứ gì, nhưng sao mày cứ thích chen ngang là thế nào!

Không p[hản bác lại lời của cái Nhi, nó thản nhiên rút trong túi quần ra một tờ năm chục ngàn, đặt lên bàn, rồi đeo balô lên vai đi thẳng.

Nếu cố gắng tranh cãi với Nhi, vừa không có ích gì, hơn nữa, nếu bản thân nó không biết kiềm chế, không chừng sẽ vì một phút nóng giận mà ra tay dạy cho Nhi một bài học.

Người con gái ngu ngốc, chính là người không biết kiềm chế cảm xúc của bản thân, không nên vì một thằng con trai không yêu mình mà quỵ lụy đến mức bất chấp lòng tự trọng để giành lấy người con trai đó…

Đôi khi, con gái cần đôi chút mạnh mẽ, tự lập để không phải phụ thuộc vào ai cả… Khi vấp ngã, còn có thể tự mình đứng dậy…

Ngoài mặt tỏ ra không quan tâm đến những lời nói của Nhi thế thôi, chứ bản thân nó cũng là một đứa con gái, không khỏi đôi chút chạnh lòng khi nghe Tuyết Nhi đánh giá về mình…

Nó không đẹp, tuy có phần dễ thương, nhìn cũng tạm ổn, tính tình lại thất thường, có đôi chút giống một thằng con trai, lại ưa bạo lực, học hành cũng không giỏi… Có thể nói, nó thua Tuyết Nhi về mọi mặt!!!

Một thằng con trai từng thay người yêu thư thay áo như thằng Bi, sao lại có thể thích nó đuộc nhỉ?

-          Suy nghĩ gì vậy?

Đang thẩn thơ dọn dẹp những ly nước đang bày la liệt trên bàn, nó chợt nghe thấy tiếng nói vang lên sát bên mình, suýt tí nó đã giật mình mà hét toáng lên, đánh rơi cả đống ly thủy tinh trên tay.

Mẹ nó, anh là ma sao? Gì mà thù lù xuất hiện vậy? Ông chủ à, con không có tiền đền đống ly này đâu đó, đừng có mà đóng phim kinh dị như thề. Cái Su thầm nghĩ, trong lòng thật muốn quát thẳng vào mặt tên Huy. Nhưng sự thật luôn khác xa, không dám hó hé một câu, nó nặn ra nụ cười, chào hỏi “ông chủ quý hóa” của mình…

-          Chào anh…

-          Không cần chào, trả lời đi… - tên Huy chờ nó trả lời câu hỏi ban nãy. Hắn là cái thá gì mà bắt nó trả lời chứ!?

- Hihi… Đâu có gì đâu…

Cái Su cười trừ, rất nhanh liền ôm đống ly rời khỏi đó.

-          Dọn xong đống ly đó rồi đi với tôi một chút…

Chết tiệt, vẫn là không thoát khỏi tên điên đó. Tên Huy dạo này cứ lảng vảng ở quán suốt, nghe nói trước đây hắn đâu có siêng như thế? Đã vậy bây giờ còn lôi nó đi. Đi đâu cơ chứ?

Rửa xong chồng ly cao ngất, cái Su nhanh nhẹn rửa tay, cởi chiếc tạp dề ra. Ngay cửa quán, tên Huy đã ngồi chễm chệ trên con Sh đợi nó.

-          Đi đâu vậy?

-          Đi mua ít đồ. Đừng lo, tôi vẫn tính vào giờ làm, không có trừ bớt lương đâu.

Biết điều đấy! Cái Su thầm nghĩ nhưng nào dám trả lời với hắn như vậy.  Dù sao hắn cũng là ông chủ của nó, tuy không cầu cạnh gì nhưng hắn có thể đuổi nó bất cứ lúc nào…

Nói là đi mua đồ thế thôi, nhưng tên Huy lại chạy một mạch lên quận bảy, chạy đến cầu Phú Mỹ liền đậu xe ngay trên cầu, bỏ tôi một mình ở lại… Hơi khó hiểu, nhưng Su vẫn im lặng. Dù gì hắn cũng đi bộ, để con Sh ở lại với nó, mắc gì nó phải sợ mình sẽ bị bỏ lại. Cùng lắm thì ngồi ở lại hóng gió cùng với Sh vậy. Cũng oai phết!

Một lúc lâu sau, tên Huy quay trở lại với hai li trà chanh trên tay. Đưa tôi một ly, hắn lại tiếp tục bắt chuyện.

-          Gió mát thật…

Đồ điên! Cái Su thầm nhủ nhưng không hề trả lời…

-          Sao cứ thẩn thơ vậy?

Lại cái câu hỏi ấy! Tự dưng tên Huy nói nhiều quá nên cái Su cũng hơi nghi ngờ, tên này hôm nay uống lộn thuốc sao?

Im lặng một hồi, từng đợt gió mát rượi thổi qua khiến tinh thần nó phấn chấn đôi chút, nó liền lên tiếng…

-          Có bao giờ, anh bị những người khác đánh giá mình này nọ không, bảo mình không đáng, không xứng… Có thể là họ đối với tôi có chút ghét bỏ, tôi cũng chẳng ưa gì họ. Nhưng nghe vậy, cũng thấy buồn lắm…

Su nói một tràng không đầu không đuôi. Nó thật cần một người tâm sự với mình. Ấy vậy mà hôm nay cả anh Khánh và chị Mai đều xin nghĩ để đi thực tập gì đó. Ai có thể ngờ, nó lại ngồi đây “tâm sự” với ông chủ của mình…

-          Sống cho mình chứ có phải sống cho người khác đâu mà quan tâm người khác nói gì…

Tên Huy nhàn nhã thốt một câu cụt lủn so với một tràng kể lể vừa rồi của nó nhưng lại khiến nó ngạc nhiên , hướng cái nhìn chằm chằm về phía hắn. Tên này có phải là đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hay không mà sao triết lí thế? Có lẽ, tên Huy cũng chẳng phải là một tên ăn chơi, vô dụng như nó nghĩ…

 Lịch post: 1 tuần 1 chap :3

Chương 40: Con gái là chúa gato!

Khi nó và tên Huy trở lại quán cũng là lúc nó hết giờ làm việc và thằng Bi cũng đã đứng chờ sẵn. Vừa lon ton chạy tới chỗ thằng Bi, chưa kịp nhận lấy cái mũ bảo hiểm , nó đã bị tghằng Bi tra khảo.

-          Em vừa đi đâu với tên kia thế?

Ngơ ngác một hồi lâu trước câu hỏi của thằng Bi, cố nhịn cười, con bé trưng ra bộ mặt thản nhiên.

-          Sao? Anh ấy đẹp trai lắm phải không?

-          Gì chứ? Nói cho em biết người yêu của em chẳng hề thua kém gì tên đó đâu!

Thằng Bi chẳng hề nhường nhịn mà đốp chát lại ngay. Từ lúc quen nhau đến giờ cũn gần 2 tháng, nó mới nhận ra đằng sau vẻ ít nói, lạnh lụng của thằng Bi là một bộ mặt rất trẻ con, háo thắng!

-          Xì! Người ta chỉ đùa thôi “ông tướng” à… - Cái Su bĩu môi.

Như thể biết thằng Bi không dễ chọc vào, con bé liền xuống nước làm hòa. Vừa định leo lên xe, thì con bé đã bị thằng Bi cản lại, khiến nó ngày càng ngơ ngác. Không phải hắn giận thật đó chứ? Ngay lập tức, thằng Bi liền ném cho nó một con khủng lo màu xanh, mắt lòi mà hôm trước nó đã nhìn thấy trong phòng hắn? Gì chứ, hắn keo kiệt đến mức lấy quà của người khác tặng hắn rồi giờ đem tặng nó sao?

Thấy nó nhíu mày, thằng Bi liền hỏi:

-          Không thích sao?

-          Này! Anh kibo vừa thôi. Sao lại lấy đồ người tặng anh rồi giờ tặng cho tôi?

Vốn là người thẳng thắn, con bé liền hỏi dù biết có hơi vô duyên! Nhưng nó với thằng Bi cũng đâu còn xa lại gì đâu chứ?

Hiểu được vấn đề, thằng Bi liền dửng dưng đáp lại.

-          Ừ. Người ta tặng nhưng anh không thích! Thấy nó giống em nên tặng em!

Như điên tiết lên, nó chẳng nói chẳng rằng gì liền cầm con khủng long to bự trên tay quất túi bụi vào thằng Bi. Do ngồi trên xe nên thằng Bi “lãnh đạn toàn tập”, chẳng thể né đi đâu… Và lần này đến lượt thằng Bi xuống nước.

-          Giận à? Đùa với em một chút thôi. Con khủng long àny mua từ lúc Noel, vốn muốn tặng em nhưng lại bị em chơi một vố…

-          Kệ anh!

Vừa nói, con bé vừa lườm thằng Bi, một tay ôm con khủng long, một tay giật lấy cái nón bảo hiểm leo lên xe.  Dù ngàoi mặt tỏ vẻ giận dỗi thế thôi nhưng thực ra con bé đã rất khổ sở để nín cười. Câu nói vừa rồi của thằng Bi chứng tỏ hắn đã bị “sập bẫy” từ rất lâu rồi. Nhưng đối với nó, điều này bây giờ không còn quan trọng!

-          Này! Mẹ anh bảo dẫn em về nhà, giới thiệu với mọi người…

Câu nói của thằng Bi khiến nó phun ra chỗ hamburger mà mình vừa tống vào miệng. Vội vã cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi, sau đó nó lại giương cặp mắt như không thể tin được nhìn thằng Bi.

-          Qua nhà anh cho mẹ anh chê tôi à? Nói cho mà biết, cái gì tôi cũng không biết làm.

Cái Su phụng phịu trả lời. Vừa nói, nó vừa giương cặp mắt như ủy khuất nhìn thắng Bi khiến mọi người trong Lotteria đều hướng về hai đứa mà nhìn.

Ngày nào cũng vậy, sau khi học ở trường xong, có hôm thì trưa đi làm tới sáu giờ rồi kiếm gì đó ăn, bảy giờ lại học thêm. Hôm nào làm ca tối thì nó  sẽ học thêm vào buổi chiều. Đó chính là hậu  quả của việc “đợi nước đến chân mới nhảy”. Nếu ngay từ đầu năm nó siêng năng một tí thì cuối năm đã không e ngại việc thi lại chắc chắn không xảy ra… Không chỉ riêng gì nó mà hầu như tất cả đều đang chạy nước rút dọc xuôi ở các trung tâm học thêm… Chính vì vậy mà thằng Bi thường càu nhàu việc nó đi làm, cứ bảo nó nghỉ, nhưng nó nhất quyết không đồng ý. Nó ngang bướng tới mức khiến thằng Bi phải chịu thua và hằng ngày đều đưa rước, rồi lo cho nó ăn hệt như bảo mẫu thứ thiệt!!!

-          Em mà cũng biết sợ sao? – Thằng Bi trêu chọc.

-          Không phải sợ…Nhưng mà…

Giọnng nó liền vang lên phản kháng, nhưng nó thật không kiếm được bất kì lí do nào để ngụy biện… Nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm túc của thằng Bi nhìn chằm chằm mình, nó lại im lặng và cắm cúi ăn… Đúng là từ trước đến nay nó chưa từng gặp bố mẹ thằng Bi, lần duy nhất nó qua nhà thằng Bi thì bố mẹ hắn đều không có ở nhà…

***

-          Cái này là mẻ thứ tư rồi đó. Thất bại nữa tao đành bỏ cuộc. – Vừa nói cái Su vừa mếu máo.

-          Cái con này, muốn lấy lòng “mẹ chồng” thì phải cố gắng chứ!

Cái Ty nhấn mạnh hai chữ “mẹ chồng” khiến không khí trong bếp phút chốc lại rộn ràng tiếng trêu chọc. Câu nói đầy hàm ý của cái Ty khiến Su phải trừng mắt nhìn, nhất ranh liền đốp chát lại.

-          Kệ tao! Mày lo mà trông chừng thằng Yan của mày đấy…

-          Thôi thôi, cho dì xin can! Hai đứa mà in lặng được như Sam thì tốt biết mấy! Đã bảo là để dì giúp cho mà không nghe…

Nghe xong câu nói của dì nó lại càng thêm rầu rĩ. Chả là ngày mai nó sẽ qua nhà thằng Bi. Suy đi nghĩ lại, nó qua nhà thằng Bi mà đi tay không cũng không ổn. Thế nên nó mới lôi kéo hai con bạn thân qua đây làm bánh với nó. Ban đầu nó nghĩ làm bánh ngọt cũng đơn giản như làm donut, nhưng mọi chuyện khó khăn hơn nó nghĩ nhiều. Phần bánh phải vừa, không quá ngọt nhưng phải xốp hơn so với bánh donut để hòa quyện cùng với độ béo của kem.

-          Dì mới đi làm về mệt rồi… Dì để tụi con làm rồi nấu cơm luôn…

Vừa nói nó vừa đầy dì lên thẳng phòng, không đợi dì có cơ hội từ chối. Nó thực muốn mình tự làm chiếc bánh này, hơn hết, hôm nay là thứ bảy, dì cũng cần có cuộc sống riêng của mình, chẳng ah5n như nghỉ ngôi, hẹn hò, không phải lúc nào cũng đều đành thời gian cho nó… Từ khi biết chú “cà-lăm” công khai theo đuổi dì với mọi người trong công ty, nó vừa cảm thấy vui , vừa nghiêm khắc với bản thân của mình hơn. Nó phải học cách sống tự lập, không nên ỷ lại vào dì quá nhiều…

-          Chó Yan!

Đang loay hoay đánh trứng cho thật đều, nó bỗng giật mình bởi câu nói của cái Ty. Đến cả cái Sam, đang chăm chú thái hành cũng suýt giật mình mà đứt tay…

-          Này cái con kia. Yan! Yan! Yan hoài không thấy chán à? Bộ nhớ nó lắm hay sao?

Cái Sam bức xúc lên tiếng. Đến tận bây giờ, dù đã gần hai tháng, cái sam vẫn không tin được con bạn thân mình đã chính thức bị thằng Yan cưa đổ…Sam vừa thấy mừng cho bạn đã thoát kiếp F.A vừa thấy lo lắng vì thần kinh của cái Ty ngàng càng có vấn đề!?

-          Thằng khốn ấy lại đi “like” hình gái này!

Vừa nói cái Ty vừa giơ cái điện thoại ra trước mặt hai con bạn.

-          Thì sao? – Cái Sam nhíu mày – Là con trai thấy hình gái đẹp không “like” không lẽ đi “like” hình trai à?

-          Nhưng thằng đó chả bao giờ “like” hình tao!!!

Cái Ty tiếp tục giãy nãy khiến Sam lắc đầu ngao ngán. Một cộng đồng mạng như facebook muốn like hay không thì tùy vào thằng đó thôi, chắc do cái Ty “ăn ở” sao nên thắng đó không like! Mà chính bản thân chúng nó vẫn thường đi like hình trai còn gì…

-          Thế còn đỡ. Hôm trước thằng Bi cho tao password, vào xem trò chuyện toàn là gái xin làm quen ấy. May mà thằng Bi không trả lời…

Như động đến nỗi niềm bức xúc, cái Su liền bỏ  dở công việc đang làm, thêm mắm vào chủ đề của cái Ty hệt như mấy bà tám ngoài chợ… Ai nói con gái không biết “gato”?

Gato: ganh tỵ.

 Chap 41: Lần đầu gặp mặt!

Sau gần năm phút chật vật, đắn đo trước cổng nhà, nó cũng cố gắng đè nén sự lo lắng của bản thân, hít một hơi thật sâu để lấy sự can đảm bước vào nhà cùng thằng Bi. Dù đã nghe Rie và Yan nói mẹ thằng Bi là người vốn rất hiền, chỉ có ba thằng Bi là hơi nghiêm khắc một chút nhưng nó vẫn thấy lo lắng vô cùng…

Vừa bước vào bên trong thì đã có một dì giúp việc gần sáu mươi vui vẻ đỡ lấy hộp bánh từ tay nó, miệng cười vô cùng thân thiện khiến nó cũng nhẹ nhõm được phần nào!

-          Hai đứa lại đây ngồi đi nào…

Hướng mắt về phía giọng nói vừa phát ra, nó trông thấy một cặp vợ chồng đang nhàn nhã ngồi trên ghế sôpha. Một người thì đang chăm chú vào tờ báo, một thì đang ung dung rót trà vào từng tách một. Trông cả hai có lẽ cũng trạc tuổi mẹ cô.

Ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế sôpha, nhận lấy tách trà từ tay mẹ thằng Bi, nó chỉ biết lí nhí cảm ơn. Nó có cảm giác dường như mọi ánh mắt hiện tại đều đổ dồn vào mình! Thậm chí ngay cả con kiki đang lười biếng nằm dài trên sàn nhà cũng chăm chú nhìn nó, không còn sủa ỏm tỏi như lần đầu nó đến!!!!

-          Cháu tên My phải không? Hai đứa học chung lớp à?

-          Dạ.

Nghe mẹ thằng Bi hỏi, nó chỉ biết ấp úng trả lời. Còn thằng Bi suốt buổi đều cố gắng nhịn cười một cách vô cùng khổ sở. Nhìn gương mặt nhăm nhúm vì cố nhịn cười của thằng Bi, cái Su thật chỉ muốn đánh hắn một trận. Ngày thường nhìn con bé lúc nào cũng “hổ báo” quen rồi, bây giờ đột nhiên như một con mèo bị mất hết móng vuốt, thằng Bi đúng thật là không tài nào nhịn cười nổi!!!

-          Cháu vừa học vừa làm à?

-          Dạ. Nhưng chỉ là làm ngoài giờ thôi bác ạ, thật ra cháu cũng không lấy việc làm làm chính, chỉ là có thể giảm đi một phần nào đó phụ thuộc vào dì, với lại cháu tấy đi làm cũng học được nhiều cái…

Câu trả lời của nó có vẻ khá được hai vị “phụ huynh” trước mặt hài lòng. Suốt buổi, bố thằng Bi chỉ thi thoảng gật đầu vài cái…

-          Cháu ngồi đây chơi, để bác xuống bếp chuẩn bị vài món. Trưa cháu ở lại dùng cơm với gia đình bác nhé…

Vừa nói, mẹ thằng Bi vừa đứng dậy, xoay lưng vào bếp. Dù biết bản thân mình vào bếp sẽ chẳng làm được cái gì ra hồn, thế nhưng nó vẫn đứng dậy, xông xáo vào bếp trước sự ngăn cản của mẹ thằng Bi.

-          Cháu cứ ngồi chơi. Hôm nay cháu là khách mà…

-          Mẹ lên nghỉ ngơi đi. Hai con sẽ trổ tài nấu nướng cho bố mẹ xem…

Bà nghi hoặc nhìn thằng Bi trước lời tuyên bố đầy hùng hồn của hắn. Trước giờ, bà chưa từng thấy thằng quý tử này vào bếp… Sau một hồi phản đối, giành giật, cuối củng, mẹ thằng Bi cũng đành chịu thua trước hai đứa trẻ cứng đầu!!!

Loay hoay hơn nửa giờ, nó với thằng Bi cũng d5on ra được một bàn ăn mà theo nó nhận xét là…khá ổn!!! Ổn ở đây là vì hầu hết tất cả đều do thằng Bi nấu, nó chỉ có nhiệm vụ rửa rau, thi thoảng lấy vài món đồ giúp cho thằng Bi, chẳng khách gì một con phụ bếp!

-          Cháu nấu ăn khá lắm.. Bình thường ở nhà đều là cháu nấu?

Nhìn mẹ thằng Bi gắp miếng thịt kho lên miệng, vừa gật đầu khen ngon khiến nỏ chỉ biết cùi đầu cười gượng gạo. Những món trên bàn hầu như đều là thằng Bi nấu, chỉ duy có cái nồi canh nhạt nhẽo, chẳng tí gì đậm đà kia là nó nấu! Ấy thế mà thằng Bi lại bảo nó nấu hết, hắn chỉ nấu có mỗi nồi canh ấy!

Nó đúng là có nấu ăn không ngon, nhưng nó cũng không thích đi giành lấy công lao của người khác đâu! Như không chịu đựng nỗi nữa, con bé liền ôm hết mọi dũng khí của mình mà nói.

-          Dạ không ạ. Hầu hết ở nhà đều là dì cháu nấu! Những món này đều là Phong nấu cả, chỉ duy có nồi canh kia là cháu nấu thôi…

Câu nói của nó vừa phát ra cũng là lúc mà mọi người hướng ánh mắt ngạc nhiên về nhìn nó, ngạc nhiên nhất là thằng Bi. Bản thân cái Su biết thằng Bi không muốn nó mất mặt nên mới làm vậy nhưng nó thà là tự thú nhận còn tốt hơn. Không biết thì cứ bảo là không biết, nó vẫn còn thời gian dài để học tập! Mặc kệ hai vị phụ huynh trước mặt có hài lòng hay không nhưng ít nhất, nó cũng đỡ thấy hổ thẹn! Và cũng kể từ giây phút đó, không khí trên bàn ăn như bị chùn xuống. Suốt buổi, con bé thật chẳng nuốt nổi, cứ cúi gằm mặt chẳng dám nhìn ai… Huhu… Đã nói hết rồi, nhất quyết không hối hận!

Bữa cơm kết thúc, chẳng đợi ai bảo, nó liền nahnh chân xuống rửa chén mặt cho sự ngăn cản của dì giúp việc. Thằng Bi thấy thế, cũng lon ton chạy vào rửa chén cùng cho “có đôi có cặp” nhưng vừa chuẩn bị đeo găng tay vào đã bị thằng Bi giành lấy…

-          Lần đầu tiên, bác thấy thằng Phong hăng hái nấu ăn hay rửa chén đấy…

Chỉ còn lại hai người, mẹ thằng Bi vui vẻ nói. Câu nói của bà khiến nó ngạc nhiên vô cùng, suýt chút là đã làm rơi cái chén trên tay.

-          À không, rửa chèn thì là lần đầu. Nấu ăn có lẽ là lần thứ hai…

Vừa rửa chén, bà vừa chậm rãi kể nó nghe…

-          Cháu thấy đó, tại bác cưng chiều quá, đâm ra nó hư… Thằng Phong chẳng học ở trường nào được lâu cả, không gây gổ với giáo viên thì cũng là đánh nhau với bạn bè. Kể từ lúc nó chuyển đến trường của cháu, nó đi học cũng siêng hơn trước nhiều… Có lần bác đổ bệnh, dù đang giận ba đến mức bỏ nhà đi, nhưng khi ba nó vừa ra khỏi nhà đi làm, nó liền trốn vào, nấu cho bác một nồi cháo…

Nụ cười trên môi bà lộ rõ niềm hạnh phúc khiến nó phát ghen tị với thằng Bi. Nó tự hỏi có bao giờ mẹ nó kể về nó cho người khác nghe hay không? Nếu không nó cũng chẳng trách gì mẹ, đơn giản, nó vốn chưa hề làm được gì cho mẹ vui lòng cả, nó còn cố chấp không nhìn bà nữa là…

-          Con trai của bác giỏi lắm đấy… Phong còn kèm con học… - Nó cười phụ họa theo lời bà.

-          Cũng đều là nhờ con…

Bà cười, nụ cười trên môi đầy ẩn ý khiến cái Su hơi khó hiểu…

-          Oa… Căng thẳng thật đấy…

Vừa nói, cái Su vừa ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái trong phòng thằng Bi. Ban đầu, con bé còn sợ chết khiếp, thật may là mọi thứ đều trôi qua một cách dễ dàng. Dùng bánh ngọt xong, mẹ thằng Bi liền bảo nó lên phòng thằng Bi xem thử vì nghĩ nó chưa đặt chân đến đây bao giờ…

-          Không nghĩ là em lại lì như vậy…

-          Lì gì chứ? Chẳng qua là em không thích nói dối. Cô giáo dạy thế. – Vừa nói, cái Su vừa vênh mặt khiến thằng Bi bỗng chốc phì cười…

Tên này dạo này cứ hay cười, khiến nó nhiều lần cũng bị đơ trước nụ cười ấy… Không nói nhiều lời, thằng Bi liền trực tiếp cúi xuống hôn lên môi nó, một nụ hôn nhẹ nhàng pha chút lãng mạn… Và có lẽ, nó và thằng Bi sẽ mãi duy trì được cái hạnh phúc này nếu như nó không đặt một ván cược quá lớn…

P/s: Cuối tuần vui vẻ nhé cả nhà. Cmt để Bu có động lực viết tiếp nhé :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro