Chương 8❤Người đó là ai???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee DaeHwi vùng vẫy đẩy cái tên biến thái kia ra nhưng vô dụng:

-" Buông tôi ra... cái tên đầu heo này"!

Trước hành động kháng cự cực đáng yêu của con thỏ nhỏ , Bae JinYoung bắt lấy tay DaeHwi nắm chặt ghé sát vào tai cậu thì thầm:

_"Em là của anh rồi , bảo sao anh buông em ra cho được".

-"Anh.....anh.....anh....là cái đồ sắc lang".

Bae JinYoung cười gian cúi người liếm nhẹ cổ cậu, trượt xuống cái áo, anh vội cắn khuy áo cậu tháo ra... tay thì luồn vào trong, mò lên 2 quả cherry trước ngực cậu xoa xoa... Cậu cong nguời cắn môi cố không để phát ra tiếng rên. Thấy cậu cắn môi anh cũng xót.. anh đặt môi mình lên môi cậu... lúc này cậu gần như bị dục vọng xâm chiếm. Anh cũng nhanh tay cởi cái áo mình ra, cậu thấy vậy xấu hổ quay mặt đi... anh nắm tay cậu để lên ngực anh...

- "Em cảm nhận được gì không"?

Cậu đỏ mặt vờ lắc đầu, anh thở dài cúi người hôn nhẹ tai cậu, tay anh lúc này buông quả cherry ra mà trượt xuống qần cậu... mà luồn tay vào...

“ Cạch “

Người bước vào chính là ả tiện nhân khi nãy, sau khi bị lôi ra ngoài ả la hét điên cuồng như chó dại, nhân lúc không có ai chú ý ả ta lao lên phòng tìm Bae JinYoung đòi lại công bằng .

Nhanh chân đi lại gần chỗ của Bae JinYoung ả ta trợn mắt nhìn DaeHwi không thèm nói lời nào ả ta vung tay lên định tát cậu nhưng bị Bae JinYoung chụp lấy đẩy  ngã xuống đất, cô ta bắt đầu chảy nước mắt...

- "Anh... anh... vì nó mà đẩy em....tại sao???? Nó đã làm cái gì với anh mà anh lại bênh nó "...

Anh cười lạnh nhìn cô:

- "Cô là gì tôi không dám? Cô nghĩ cô là ai??.

Ả ta tức giận hét lên chỉ vào mặt DaeHwi:

-" Mày ra ngoài cho tao thằng yêu nghiệt này.....mày sao dám quyến rũ anh ấy hả...?".

“ Cạch “

Ả tiện nhân vội câm miệng,  trước mặt ả ta bây giờ là sự xuất hiện của một cây súng ngắn, Lee DaeHwi run run cố ngồi dậy. Cô gái lo sợ nước mắt lại chảy tiếp:

- 'Anh.. tha cho em... em xin lỗi..".

Anh liếc lạnh cô:

- Cô chỉ là thư kí quèn mà dám lên mặt tổn hại bảo bối của tôi, cô nghĩ cô là chủ nhà này hay sao... đừng tưởng được tôi trọng dụng mà lên mặt....  loại người như cô tốt nhất nên bị nhặt xác thì hơn"!

Cô ta nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất chắp tay cầu xin anh :

-" Cậu chủ ....Xin
.xin . .. xin anh tha mạng cho em"

Anh cười lạnh nhìn cô:

- "Tha cho cô ư , cô nghĩ xem tôi tha cho cô như thế nào?"

Lee DaeHwi nghe vậy lo sợ cô gái xảy ra chuyện, cậu ôm anh từ sau lưng... anh ngạc nhiên qay đầu nhìn lại thấy mắt cậu ngấn nước. Anh vội lấy tay lau:

- "Em sao vậy..? Ngoan... không được khóc...!

Cậu ôm chặt anh:

- "Em.. xin anh... để cô ta đi đi. Đừng giết cô ta".....

Anh đờ người ôn nhu nhìn cậu:

-" Em nói gì... nói lại lần nữa anh nghe.".

Cậu run run:

- "Em xin anh... tha cho cô ấy."

Anh cười cười ôm cậu, quay qua liếc lạnh cô:

-" Cút ngay cho tôi , đừng để tôi thấy cô một lần nữa!'

Cô ta nghe vậy vui mừng gật gật đầu vội chạy ra ngoài, cậu thở nhẹ nhìn anh, lúc này cậu cảm thấy hơi sợ anh rồi, cậu lấy mền trùm lại. Anh xoa đầu cậu:

- "Sợ anh à"?

Cậu lắc đầu không đáp:

-"......"

_" Em lo cho cô ta"

Cậu bực mình quát:

--"Lo cái con mèo nhà anh ấy ,  lỡ may anh giết cô ta rồi phải vào tù thì sao???"

Anh nằm xuống ôm cậu:

- Anh  xin lỗi... đừng lo... em là người của anh,   anh sẽ  ở đây bảo vệ em cơ mà..

Có chút tò mò cậu mở mền ra nhìn anh:

- "Cô ta là ai ạ"?

Anh cười nhẹ kéo cậu vào người mình ôm chặt:

- Cô ta chỉ là thư kí của anh thôi , trong một lần đi ra ngoài anh bị kẻ thù phục kích , cô ta đã cứu anh, để trả ơn anh mang cô ta về làm mấy việc linh tinh thôi!"

Cậu nghi ngờ nhìn anh:

-" Anh với cô ta đã làm những cái gì rồi..?

Bae JinYoung len lén nhìn cậu đáp:

_"Anh ....Anh ..... với cô ta chỉ có công việc ,chưa có làm gì hết"

Thái độ của Bae JinYoung làm DaeHwi   càng thêm nghi ngờ , nhéo anh một cái thật đau , cậu đe dọa:

- "Thiệt hông , anh mà nói dối tôi thì liệu hồn..."

Bae JinYoung bị ăn đau không dám kêu , chỉ biết cúi xuống hôn vào hõm cổ cậu nhận lỗi :

- "Thì... còn... ôm...nhưng hôm đó tại anh say .....nhưng anh thề là chưa có làm gì cô ta hết...."

Cậu liếc nhìn anh:

-" Nữa...chưa có hết"

Anh lo lắng nhìn cậu:

- .. "Hết rồi đấy.....bảo bối em phải tin anh!

Cậu chán ghét ngồi lên người anh. Anh lợi dụng để tay lên đùi cậu, thấy cây súng anh còn cầm nên cậu nhanh tay giựt lấy chỉ ngay đầu anh:

- "Sau này còn dám đem gái về không"?

Bae JinYoung bất ngờ nhìn cậu , dáng vẻ của DaeHwi bây giờ không khác nào một tay súng thuần thục, làm khuôn mặt nhăn nhó anh ủy khuất dỗ cậu  “:

- "Không dám...bảo bối anh xin thề ^__^ mà."

Cậu cười cười cầm cây súng quay quay , đến lúc này Bae JinYoung mới cười thầm :

(“ Cầm súng rất thuần phục, đúng là tôi không chọn lầm người “)

Anh với tay xoa đầu cậu:

- Trả lại cho anh, nguy hiểm".

Cậu nhăn mặt nhìn anh:

-" Cảm thấy bị xem thường đấy... năm 10t em đã tập bắn súng rồi. Năm 15t em đã bắn súng giỏi rồi đấy".

Kéo DaeHwi đang ngồi trên người mình nằm úp xuống ngực , anh véo nhẹ má cậu :

-" Ðúng là không thể xem thường."

Anh lần này đợi cậu sơ hở liền lấy lại cây súng bỏ ném lên bàn. Ngồi dậy kéo cậu đứng lên:

- Ði ăn thôi.

Mắt cậu sáng rực gật đầu lia lịa:

-  Ăn ...em muốn ăn , đi ăn thôi~...

================================
Hết🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro