Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                    Thế là đã đến giờ kiểm tra rồi đấy, thời khắc sung sướng của Daehwi. Cậu không phải lo nơm nớp bị kêu lên làm hình nhân thế mạng nữa và mai lại là chủ nhật, sẽ có dịp trút giận vào đám bạn học cùng lớp võ Judo. Một ngày chủ nhật sung sướng a.....

                   Cả lớp im phăng phắc như tờ, ai nấy tự làm bài kiểm tra của mình. Daehwi cảm thấy học với người lớn là rất sướng, không ai hỏi bài cậu, hay kêu cậu chỉ gì cả. Không như hội bạn lớp 12 lầy lội của cậu, hở tí là " Hwihwi xinh đẹp, đáng yêu, dịu dàng nhất hệ mặt trời ơi, chỉ tao với. Cái này khó vcl" hoặc "Hwihwi xinh đẹp uwiiiiiiii..... làm bài xong chưa, hé tí tao coi với"...bla..bla....

..............................................................

                        Ai cũng im lặng cả duy chỉ có một nhân vật mãi loay hoay đó là Somi. Bé cứ nhìn Daehwi thì thào:

                  - Anh ơi... anh.... nè...

Daehwi liếc lên xong lại cụp mắt xuống tờ bài của mình, hỏi: 

                 - Gì?

                 Somi  cuối thật thấp xuống huých tay Daehwi: 

                - Anh ơi... chỉ em với... đừng giận... em xin lỗi. Em không biết mấy bài này... lát em sẽ bao anh ăn cái gì đó...

                Daehwi ngẩng lên nhìn nó mỉm cười chua chát: 

                   - Thật sự là không biết làm à?   

                    Somi lắc đầu đung đưa hai mớ tóc kẹp cả đống mấy con cánh cam hồng đốm trắng trên ấy: 

                     - Không, em chưa học bài này.Em mới vào mà...

                     Daehwi nghiêm mặt lại đưa tay chỉ về phía Jinyoung, bảo Somi:

                    - Không hiểu thì đi hỏi cái người nào được gọi là "thầy" ấy, còn không cứ việc để giấy trắng đi, cũng chả sao đâu. "Người ta" thương em mới vào không biết gì không nỡ nặng tay đánh điểm F đâu...đây bận...đừng làm phiền (Cái tính phũ nó ăn vào máu mẹ rồi)

                       Daehwi trả lời xong gục đầu cắm cúi làm một mạch bài của mình mặc cho Somi với bộ mặt thểu não ngồi bặm môi lo lắng. Daehwi thật sự có cả một tấm lòng tàn nhẫn a, thấy "chết mà không cứu". Hicc

                       Jinyoung ngồi trên kia chứng kiến tất cả, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi. Daehwi  đong đưa đôi mắt đầy giễu cợt, nghĩ: "Làm gì, thương con bé đó quá thì xuống mà giúp nó đi, nhìn kiểu ấy rồi lắc đầu, "

......................................................

                      Chuông reng giờ học cũng đã chấm dứt, cả lớp nộp bài rồi ào ra như ong vỡ tổ, Daehwi cũng sửa soạn ra về vừa lúi húi quay lại thì thấy Somi vừa đứng dậy gạt nước mắt đi ra khỏi cửa, cái dáng bé nhỏ thon thon, bờ vai run run cùng với chùm tóc đong đưa nhạt dần trong bóng tối làm trong cậu dấy lên một cảm xúc là lạ. Chợt cậu thấy tội nghiệp bé, và cũng thấy mình hơi quá đáng nhưng thôi chuyện gì làm thì cũng đã làm rồi... 

                          Daehwi vừa định bước đi ra cửa thì Jinyoung đã đưa tay chặn ngang cửa lớp, anh ra lệnh:

                        - Đứng lại cho tôi!. Giọng điệu có chút tức giận.

                        Cậu chẳng thèm ngước lên nhìn anh lấy một cái, lạnh lùng đáp: 

                        - Em phải về, có gì thứ tư hẵng nói. Sau đó đi về thẳng, chẳng thèm nhìn mặt Jinyoung đang tức sôi máu.

.......................................................... 

                          Chẳng mấy chốc đã đến thứ tư, cái ngày Daehwi khá là mong chờ và cũng sợ nữa đã đến...

.

.

                        Khi Daehwi vào lớp, Somi đã ngồi đó sẵn, thấy cậu bé có vẻ ngán. Tội nghiếp Somi ghê a, ấn tượng về Daehwi quả là xấu mà. Daehwi bước đến gần đưa cho Somi một một đôi kẹp tóc hình bướm. Somi trố mắt nhìn Daehwi ngạc nhiên lắm, cậu ngồi phịch xuống bên cạnh bé :


                     - Xin lỗi... đây không cố ý trút giận vào em... quà để xin lỗi a ?

                     Ngay lập tức trên khuôn mặt của Somi xuất hiện một nụ cười tươi tắn, bé bá cổ cậu :

                      - Hổng sao đâu, em cũng biết anh đang bực mà, em cũng bậy quá trời, anh có bị thầy la hông?

                     Nghe Somi nhắc tới chứ thầy, lập tức cậu phừng phừng trong óc: " Nhắc tới ông già đó mí nhớ. Không biết tý nữa cuộc đời mình sẽ đi về đâu đây. Tốt hơn vẫn nên chuẩn bị tinh thần trước. Hicc"

                       Suy nghĩ trong đầu Daehwi vừa thoáng qua thì lớp trưởng đã phát lệnh chào giáo viên, nhưng... bước vào là một bà cô rất đẹp... nhưng lạ hoắc. Trời hỡi... vậy là điều này thành sự thật rồi hả trời, ông thầy "yêu dấu" của cậu biến mất ư... không dạy nữa... không điều này đừng thành sự thật nha, hôm qua cậu đã cầu trời khẩn phật và hứa cho nguyên nải chuối nữa mà nỡ nào làm thế với cậu ( Con rể làm sao thì lỗi do ai đây con. Chổng mông lên . *bốp* toy tỉnh rồi)... kể cả Somi cũng ngạc nhiên, bé xoay sang hỏi câu :

                         - Anh ơi, thầy đâu rồi, hôm nay thầy nghỉ rồi, em không thích đâu... không chịu học cô này đâu, nhìn mặt dữ quá đi à.

                       Thật sự là cái câu hỏi Somi hỏi cậu thì cậu cũng đang hỏi đúng câu đó  "Ổng đâu rồi??" Tốt nhất Daehwi cứ việc giữ vững lòng tin là tiết sau ổng sẽ vô a...hy vọng là vậy....
Nhắc lại chuyện về giáo viên dạy thế, bà cô xinh đẹp nhưng lạ hoắc này là cô An, nổi tiếng dữ nhất trường, sao cái trường này cho toàn giáo viên khủng bố không hà, không được một lúc an bình nữa. Đang suy nghĩ vớ vẩn thì cô An đập cây thước xuống bàn Daehwi cái cộp làm cậu lẫn Somi đều giật mình. Cô đến gần bảo Daehwi:

                        - Đứng lên đọc chapter 13 cho tôi, nãy giờ thả hồn đi đâu hả em kia?

                         Daehwi luống cuống cầm sách đứng lên. WTF? Hôm nay Daehwi sao lại cầm ngược sách thế kia.  Daehwi bèn lật đật quay sách lại mà hổng biết đọc chỗ nào, nãy giờ có theo dõi đâu mà biết phần nào để đọc .

Daehwi gãi đầu gãi tai:

                      - Ơ... dạ thưa cô, xin lỗi vì em chểnh mảng nhưng chúng ta đang học đoạn nào cơ ạ?

                        Cô An đập thước xuống bàn cái rầm lần nữa cằn nhằn: 

                      - Đi học mà vậy đó hả, đang nghĩ tới "anh" nào nên mới vậy, đoạn 13 b đó. Đọc sai chữ nào là chết với tôi

                       - Vâng thưa cô

               *ĐỌC*..............................

                       - Đọc sai rồi, tối về chép phạt.......MAI NỘP CHO TÔI.........   Cô cố nhấn mạnh.

                        Một tiếng gõ chát chúa vào bàn một lần nữa, Daehwi thất kinh đánh rớt cuốn sách, cô An lừ mắt nhìn và bảo cậu ngồi xuống rồi rảo bước qua bên dãy mới tìm một nạn nhân xấu số khác...Cậu thở dài liếc qua Somi lúc này cũng đang ngồi run cầm cập, nó nắm chặt cánh tay Daehwi thều thào:

                        - Em sợ... bà này quá... em không chịu đâu. Thầy đang nơi đâu, thầy trở lại đi, em thích mỗi thầy thôi. 

                        Daehwi đang rất sốt ruột, giờ mà có cách nào biết Jinyoung đang làm gì, ở đâu cậu  tình nguyện ăn chay một ngày... Tiếng chuông hết tiết vang lên, Daehwi khấp khởi mừng trong bụng  là thoát được bà cô này một lúc . 

Tặng mấy cô. Nhớ vote cho tui á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro