twenty nine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi lái xe ra khỏi khu biệt thự, Byun Baek Hyun liền gọi cho Byun Tae Yoon. Vừa nghe anh nói muốn đến Gangwon, Byun Tae Yoon lập tức tỏ vẻ muốn đi cùng để bắt người vợ chạy trốn về giáo huấn.

Vật chất trong thôn có hạn nên sáng sớm, nhóm Lee Min Hee đã phải đến giếng nước phía đầu thôn đông rửa mặt. Nhìn quanh không có ai ngoại trừ ba người họ, Kim Jennie mới thần bí cười nói: "Chị dâu, em thấy anh Im hình như có ý với chị thì phải."

Lee Min Hee nhướn mày, trừng Kim Jennie: "Em nói hươu nói vượn gì thế?"

Byun Han Yi cũng đạp cô ấy một cái: "Mới sáng sớm đã làm loạn. Min Hee là phụ nữ đã có chồng, biết không?"

Kim Jennie bĩu môi: "Em... Em chỉ tò mò chút xíu, có cần phải dữ dằn vậy không?"

Hai người không thèm trả lời.

Sau khi ăn sáng xong, họ liền đến trường tiểu học. Tối hôm qua, Lee Min Hee và Byun Han Yi đã tiến hành khảo sát những đứa trẻ trong thôn, chọn ra những em có gân cốt mềm dẻo nhất. Bây giờ, họ quyết định kiểm tra lần nữa để tìm ra được người có tư chất tốt nhất mang về vũ đoàn huấn luyện.

Không ngờ, khi họ đến nơi thì Im Han Sik và Park Ho Min đã có mặt. Hai người đang bàn chuyện với hiệu trưởng.

Vì trường học vô cùng đơn sơ, ngoại trừ mấy phòng cũ đã mục nát dùng để làm lớp học bên ngoài thì chỉ còn một phòng bên trong nhà là nơi làm việc của hiệu trưởng và thầy cô. Vậy nên, lúc nói chuyện với hiệu trưởng, họ đành phải dùng những tảng đá lớn trong sân trường làm ghế.

Ba người nhóm Lee Min Hee không muốn quấy rầy nên đến ngồi đợi ở những cọc gỗ cách đó không xa, chờ họ bàn chuyện xong.

Kim Jennie không biết tìm được ở đâu mấy củ khoai lang nướng, hăng hái ăn.

"Hai người không ăn sao?"

Lee Min Hee và Byun Han Yi nhìn cái miệng vì mải ăn mà nhuộm thành một màu đen của Kim Jennie, không hẹn mà cùng lắc đầu.

Đúng lúc này, từ bên sườn núi cạnh trường học, xuất hiện bóng dáng hai người chậm rãi đi tới.

Vóc dáng hai người này đều cao ráo, dung mạo vô cùng anh tuấn. Người bên trái có khuôn mặt thâm trầm, vẻ lạnh lùng khiến người khác cảm thấy áp lực. Còn người bên phải, gương mặt hiền lành hơn rất nhiều, phối hợp với vẻ đáng sợ của người bên cạnh, càng toát lên vẻ công tử nhẹ nhàng, tao nhã.


Ba người Lee Min Hee vừa nhìn thấy hai người thì liền lắp bắp kinh hãi. Lee Min Hee kinh ngạc đứng dậy còn Kim Jennie thì như gặp ma, vứt nửa củ khoai lại, kêu khẽ một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Byun Tae Yoon thấy cô bỏ chạy, lập tức nổi giận gầm lên: "Kim Jennie, em đứng lại đó cho anh!" Lúc này, hoàn toàn bất chấp hình tượng công tử nhẹ nhàng, Byun Tae Yoon như một chú ngựa thoát cương tức tốc đuổi theo Kim Jennie.

Byun Han Yi thấy vậy thì bĩu môi. Trưng vẻ mặt cao thâm như nhìn thấu mọi chuyện, cô nói: "Thỏ con muốn bỏ chạy khỏi sói lớn? Thật đúng là không biết lượng sức."

Quả nhiên, không bao lâu sau, Byun Tae Yoon đã bắt được Kim Jennie. Jennie lúc này sợ tới mức oa oa khóc lớn, Byun Tae Yoon dù đang tích một bụng giận dữ nhưng vừa thấy bộ dạng này của vợ thì liền mềm nhũn, khẽ giọng trách cứ: "Em chạy cái gì vậy hả?"

Kim Jennie mở to mắt đầy lệ, đáp: "Ai bảo anh gọi điện hung dữ với người ta làm chi?"

Byun Tae Yoon yêu thương ôm cô vào lòng, nói: "Xin lỗi, chỉ là do anh sợ em ở ngoài một mình bị người ta bắt nạt thôi."

Byun Han Yi lập tức nổi da gà đầy người. Điều cô ớn lạnh nhất chính là bộ dạng nhão sền sệt này của Byun Tae Yoon và Kim Jennie.

Về phần Lee Min Hee, chứng kiến Byun Baek Hyun xuất hiện trước mắt, cô đã ngạc nhiên đến mức không thể dùng lời để hình dung, chỉ cảm thấy tất cả như ảo giác của bản thân. Anh bước chân dài tao nhã hướng đến cô, cô liền kích động đến đỏ mắt, vội vàng hỏi: "Anh... Sao anh lại tới đây?"

Mấy ngày nay, anh cùng Byun Tae Yoon hai người luân phiên nhau không quản ngày đêm mà lái xe, chỉ hy vọng nhanh chóng gặp được cô. Anh đã hai ngày một đêm không nghỉ ngơi, thân thể mỏi mệt sắp không chịu nổi. Nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn bất giác hiện lên một tia sáng khó phát hiện, mọi mệt mỏi như tan biến hết.

"Anh đến đón em về, khi nào thì em xong việc?"

Lee Min Hee có chút không dám tin, hỏi: "Anh đi xa như vậy chỉ là để đón em về?"

"Ừ." Người nào đó thản nhiên gật đầu.

Khóe mắt Lee Min Hee bỗng đỏ hồng, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Nếu không phải ở đây đang có nhiều người thì cô đã sớm nhào tới ngực anh rồi.

Quả nhiên, người này tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm vô cùng cuồng nhiệt. Lúc cô đi anh không thể hiện gì, nhưng chỉ mới qua vài ngày là đã không chịu được mà tức tốc đến đón cô.

Hiệu trưởng đang nói chuyện, nhìn thấy hai anh em Byun Baek Hyun đột nhiên xuất hiện thì dừng lại.

Im Han Sik đưa ánh mắt thoáng qua Lee Min Hee và Byun Baek Hyun, con ngươi lóe lên một tia phức tạp.

Hiệu trưởng thấy dáng vẻ không tầm thường của hai người, vội vàng đến chào hỏi. Lee Min Hee liền giới thiệu: "Vị này là chồng của tôi ạ."

Im Han Sik và Park Ho Mincùng bước tới, Lee Min Hee cũng giới thiệu họ với nhau.

Không ngờ, sau khi cô giới thiệu xong, Im Han Sik lại khanh khách cười, đưa tay hướng đến Byun Baek Hyun: "Không ngờ lại có thể gặp được Byun tổng ở chỗ này."

Ánh mắt Byun Baek Hyun hờ hững, nhưng cũng khách khí bắt tay: "Tôi cũng không ngờ lại có thể gặp Im thiếu ở đây."

Lee Min Hee kinh ngạc không thôi: "Hai người quen nhau sao?"

Byun Baek Hyun gật đầu với cô, không nói thêm gì nữa. Im Han Sik lại nhìn thoáng qua hai người, lên tiếng: "Không ngờ Byun tổng là chồng của Tiểu thư Lee."

Phát hiện ánh nhìn khác thường của Im Han Sik dành cho vợ mình, con ngươi khẽ chuyển động, Byun Baek Hyun liền đưa tay vòng lấy eo Lee Min Hee, cắt đứt lời nói của Im Han Sik: "Nơi này có chỗ nào có thể nghỉ ngơi một chút không?"

Lee Min Hee biết Byun Baek Hyun đi đường đã mệt, nên cũng không để ý tới chuyện khác, nhắn Byun Han Yi một tiếng rồi cùng anh đi đến nhà dân cô đang ở.

"Em quen Im Han Sik thế nào vậy?" Trên đường về chỗ nghỉ ngơi, Byun Baek Hyun tỏ vẻ thản nhiên hỏi.

Lee Min Hee nhún vai: "Anh ta cũng đến đây làm công ích nên em mới quen biết. Anh cũng quen anh ta sao?"

Byun Baek Hyun lạnh lùng đáp: "Trước kia khi kinh doanh có chút lui tới."

"Vâng." Lee Min Hee không mặn không nhạt lên tiếng, đối với đề tài này không có chút hứng thú.

Dù vậy, Byun Baek Hyun vẫn không yên lòng. Anh là đàn ông, dĩ nhiên có thể hiểu được ánh mắt của đàn ông khi nhìn thấy con mồi như thế nào, chính là ánh mắt Im Han Sik nhìn về Lee Min Hee ban nãy.

Đột nhiên hiện lên một tia sát khí trong ánh mắt, khóe miệng Byun Baek Hyun nở một đường cong lạnh lùng.

Im Han Sik chơi đùa với các cô gái khác thế nào, anh không quan tâm. Nhưng hắn ta dám cả gan đụng tới vợ của anh thì đừng trách anh tại sao không khách khí.

Trong lúc anh còn đang suy tư thì hai người đã đến nơi. Lee Min Hee cười khổ một cái, nói: "Điều kiện nơi đây chỉ có vậy, anh cố gắng chịu đựng nhé. Anh đeo đôi dép lê này vào rồi cùng em đến đầu thôn đông rửa chân. Phải rồi, đây là khăn mặt của em, anh dùng đi."

Thật ra, Byun Baek Hyun cũng không phải người cầu kỳ. Sau khi thay dép xong, liền cùng Lee Min Hee đến giếng nước. Rửa mặt đơn giản xong, hai người nắm tay nhau quay về phòng nhỏ.

"Anh ở đây nghỉ ngơi nhé, em đi xem Han Yi bọn họ thế nào rồi." Lee Min Hee bỏ lại những lời này, định rời đi. Không nghĩ đến khi cô vừa quay lưng thì Byun Baek Hyun đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Cô nghi hoặc nhìn anh, thấy anh đã nằm xuống, đưa ánh mắt mỏi mệt nhìn cô: "Em ở đây với anh một chút."

Thanh âm khàn khàn của anh khiến cô không khỏi đau lòng. Gương mặt thoáng ửng đỏ, cô không do dự đáp: "... Vâng."

Giường tương đối nhỏ, khó khăn lắm mới có thể chứa đủ hai người. Lee Min Hee cởi giày, cẩn thận nằm xuống cạnh anh.

Byun Baek Hyun tự nhiên đưa cánh tay lót dưới cổ cô, ôm lấy cô vào lòng. Hơi thở thanh đạm và ấm áp của anh nháy mắt bao phủ khắp người cô.

Dù đã lái xe liên tục vài ngày nhưng người anh vẫn sạch sẽ như cũ. Khoảnh khắc anh ôm lấy cô, cô không kiềm được mà hung hăng hôn anh một cái.

Lee Min Hee đột nhiên cảm thấy mê muội. Trái tim như bị vật gì đó đụng phải, run rẩy cả người.

Hơi thở của anh phả nơi đỉnh đầu cô, cánh tay anh mạnh mẽ siết chặt lấy cô. Cô tựa vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim anh đập dồn dập. Hơi thở nam tính của anh thật mãnh liệt, mãnh liệt tới mức khiến hô hấp của cô bỗng tăng tốc bất thường. Dù đã cùng anh làm chuyện thân mật nhất nhưng khi áp sát gương mặt anh, cô vẫn cảm thấy hồi hộp đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh đột nhiên kề môi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô. Lee Min Hee căng thẳng đến mức cứng đờ người, tất cả ý thức chỉ tập trung cảm nhận cảm giác tê dại nơi môi anh ma sát trên gương mặt.

"Có nhớ anh không?" Thanh âm khàn khàn của anh vang lên bên tai cô.

Lee Min Hee chợt cảm thấy dáng vẻ Byun Baek Hyun lúc này có chút kì lạ. Theo lý mà nói, khi hai người thân mật thế này thì anh phải thoải mái hơn nhưng anh lại có vẻ rất lo lắng, như thể một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn đang tìm người có thể yên tâm dựa vào.

Lee Min Hee kinh ngạc ngẩng đầu, thấy hai mắt anh đã nhắm nghiền. Mày anh nhăn lại, dường như đang gặp ác mộng, sự đau khổ ẩn hiện trên gương mặt.

Lee Min Hee lo lắng vuốt ve mặt anh, hỏi: "Baek, anh làm sao vậy?"

Anh xoay người nằm trên thân cô, mắt vẫn nhắm chặt, đưa trán ma sát gương mặt cô: "Min Hee, nói cho anh biết, em có nhớ anh không?"

Hành động bất ngờ của anh khiến tay chân Lee Min Hee luống cuống, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn dáng vẻ như mãnh thú bị thương đang vùi đầu vào người mình yêu của anh, cô bỗng cảm thấy trái tim nhói đau.

Lee Min Hee bất giác xoa xoa đầu anh, cất giọng vô cùng dịu dàng, nói: "Nhớ, em rất nhớ anh."

Anh không trả lời, chỉ dựa đầu vào cổ cô. Lee Min Hee dù không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo cô rằng, người đàn ông này bây giờ cần được cô an ủi. Nghĩ vậy, đưa hai tay ôm chặt đầu anh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Baek, anh sao vậy?"

Byun Baek Hyun nhíu mày, lắc đầu, chậm rãi xoay người nằm xuống giường.

"Anh muốn ngủ." Giọng nói của anh đã khôi phục vẻ lãnh đạm bình thường.

Lee Min Hee nghiêng đầu nhìn anh, chân mày anh đã giãn ra, sắc mặt cũng trở về vẻ lạnh lùng, như thể bộ dạng hệt một đứa trẻ tìm kiếm sự an toàn nơi cô mới nãy chỉ là ảo giác vậy.

Anh thật quá đỗi anh tuấn, mày nhọn mắt sáng, khí thế bức người. Đôi môi mỏng dù lãnh đạm nhưng lại khiến cô mỗi lần trông thấy đều luôn kiềm lòng không đặng mà muốn hôn lên đó.

Lee Min Hee hít sâu một hơi, dời ánh mắt khỏi gương mặt anh. Cô sợ bản thân lại lần nữa không nhịn được mà tấn công anh.

Quả nhiên, cô đúng là bỉ ổi hết thuốc chữa rồi.

Không lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Byun Baek Hyun, có lẽ anh đã ngủ thiếp đi.

Lee Min Hee ngủ không được, cẩn thận đứng dậy ra ngoài. Cô đến trường học tìm Han Yi thì được thông báo rằng cô ấy không có ở đây. Lee Min Hee bèn quay lại nhà dân Han Yi đang ở thì cũng không gặp cô ấy. Không còn cách nào, cô đành đến tìm Jennie nhưng vừa mới tới cửa sổ thì nhìn thấy hai vợ chồng kia đang hôn nhau đắm đuối như không thể tách rời.

Vội vàng bỏ đi, Lee Min Hee thầm mắng to trong lòng. Cửa sổ còn mở toang như vậy, bọn họ cũng thật là quá vô sỉ rồi.

Không biết làm gì, Lee Min Hee lững thững đi dạo quanh thôn. Trong lúc vô tình, cô phát hiện cách đó không xa có một ngọn đồi nhỏ, quyết định đến đó nghỉ chân một lát. Vừa lên đỉnh đồi, cô đã thấy bên kia có một người đang cầm camera chụp ảnh.

Không hiểu vì sao, Lee Min Hee chợt nhớ tới lời Kim Jennie từng nói. Cảm thấy không được tự nhiên, cô liền im lặng rời đi. Không ngờ, vừa xoay người, cô đã thấy anh ta mỉm cười gọi.

"tiểu thư lee."

Lee Min Hee chỉ có thể dừng bước, xoay người chào hỏi: "Anh Im."

"Tiểu thư Lee sợ tôi như vậy sao? Vừa nhìn thấy tôi liền muốn rời khỏi?"

Lee Min Hee có chút xấu hổ, đáp: "Không có, chỉ là tôi không muốn quấy rầy anh Im thôi."

"Không sao cả. Nơi này rộng như vậy, tôi thưởng thức phần tôi. tiểu thư Lee, cô cũng có thể tự thưởng thức phần mình."

Anh ta nói không sai, cô cũng không tiện từ chối nữa. Giữ một khoảng cách nhất định với anh ta, cô bước đến ngắm phong cảnh dưới chân đồi.

Ngọn đồi này tuy không cao nhưng cũng đủ để mọi cảnh vật trong thôn thu vào tầm mắt. Từ đỉnh đồi đến xa xa nơi chân núi là một bãi cỏ thưa thớt. Dưới chân núi có một con sông nhỏ bao trùm lấy nông trại.

Ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống nơi đây, hòa cùng cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới tạo cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu. Trước mắt vừa có trời xanh, vừa có nước biếc, càng khiến người ngắm cảnh như lọt giữa một bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ.

Lee Min Hee nhìn bãi cỏ trống, kiềm lòng không được mà thốt lên: "Nếu sau này mệt mỏi, mình sẽ xây một ngôi nhà nhỏ ở đây. Vừa nghe tiếng gió núi, vừa nghe tiếng thôn dân ca hát, thân thể dù mệt mỏi thế nào cũng đều có thể thư giãn."

Thật ra, khi nói câu này, cô chỉ là tự nói một mình vậy thôi. Đột nhiên nhớ đến lúc này còn có người khác, lời cô chẳng khác nào đang nói với anh ta, Lee Min Hee chợt cảm thấy xấu hổ.

"Xem ra, cuộc sống của tiểu thư Lee cũng không mấy vui sướng, nếu không sẽ không nghĩ như vậy."

Anh ta cười vui vẻ, đưa ánh mắt mê người nhìn cô.

Lee Min Hee cười trừ: "Không có, tôi sống rất tốt. Tôi nói muốn xây nhà ở đây chỉ vì phong cảnh đẹp quá mà thôi."

Im Han Sik đăm chiêu gật đầu, không tiếp tục vấn đề này nữa.

"Min Hee!"

Một thanh âm nặng nề phá tan không gian yên tĩnh.

Lee Min Hee quay đầu lại, thấy Byun Baek Hyun đang đứng cách đó không xa, trưng vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn cô, không biết anh đã ở đó bao lâu.

Lee Min Hee vội vàng bước về phía anh: "Sao anh không ngủ thêm chút nữa?"

Byun Baek Hyun thu hồi ánh mắt trên người Im Han Sik: "Anh không ngủ được." Vừa lúc Im Han Sik nhìn sang, Byun Baek Hyun khẽ nhếch môi, hờ hững chào: "Chào Im thiếu."

Im Han Sik nhún vai, cười nói: "Phong cảnh nơi đây không tệ, Byun tổng muốn ngắm một chút không?"

Byun Baek Hyun cười như không cười, ánh mắt mang theo luồng sát khí đáng sợ, đáp: "Tôi là người cục mịch, sẽ không quấy rầy thú vui của Im thiếu." Dứt lời, anh hướng về Lee Min Hee, nói: "Đi thôi, chúng ta về."

Ánh mắt lạnh như băng của anh lại liếc về phía Im Han Sik, mang theo ý cảnh cáo.

Nhìn ánh mắt cảnh cáo của anh, Im Han Sik chỉ cười cười. Đợi đến khi bóng hai người khuất dạng dưới chân đồi, nụ cười vui vẻ mới dần tắt ngúm.

Hai người bước đi yên lặng mãi cho đến khi xuống đồi. Từ khi Byun Baek Hyun xuất hiện ban nãy, Lee Min Hee đã thấy có chút kì lạ, nhưng vì biểu cảm của anh quá đáng sợ nên cô không dám lên tiếng hỏi.

"Anh sẽ không để em xây nhà ở đây đâu." Byun Baek Hyun đột nhiên lên tiếng phá tan không khí trầm mặc.

Lee Min Hee nghi hoặc nhìn anh, vẫn thấy anh biểu lộ như cũ. Bắt gặp cô quay về phía mình, anh nói tiếp: "Anh sẽ không để em mệt mỏi."

Lee Min Hee bị vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, hì hì thành tiếng: "Em chỉ nói chơi thôi, anh tưởng thật sao?"

Byun Baek Hyun không trả lời, tiếp tục bước đi.

Gương mặt của anh vẫn mang theo vẻ nghiêm trọng. Lee Min Hee bất đắc dĩ thở dài, bước nhanh đến cạnh anh. Hai tay cô giữ lấy mặt anh, ánh mắt lóe lên tia nghịch ngợm vui vẻ: "Anh mới ghen đó sao?"

Anh lập tức dừng bước, không thay đổi sắc mặt nhìn cô, hoàn toàn không phản kháng.

Da mặt của anh mềm mịn đến mức khiến Lee Min Hee muốn chửi người. Cô đố kị xoa xoa mặt anh, nhẹ giọng nói: "Anh đừng ghen nha. Em chỉ vô tình gặp anh Im ở đó, vốn chẳng có gì cả, anh như vậy sẽ khiến em xấu hổ đó."

Bị cô không chút kiêng nể đùa giỡn gương mặt mình, anh cau mày lại nhưng vẫn không phản kháng: "Ai nói là anh ghen?"

Lee Min Hee chu chu môi: "Vậy sao anh lại làm mặt lạnh với em?"

Anh thản nhiên trả lời: "Anh vốn luôn như vậy mà."

Lee Min Hee phản đối trong lòng. Ông chồng của cô thật không thú vị gì hết. Lee Min Hee đột nhiên cảm thấy gương mặt đang bị cô biến thành đồ chơi của anh thật đáng yêu, nhất là đôi môi mỏng của anh, vì bị đẩy lên đẩy xuống mà trở thành miệng vịt. Phối hợp với vẻ lạnh lùng của anh, dáng vẻ này thật giống như khi anh mặc bộ quần áo ngủ lần trước.

Lee Min Hee kiềm lòng không đặng, nhón chân hôn anh một cái, cười nói: "Anh thật đáng yêu chết đi được, cục cưng của em."

Byun Baek Hyun: "..." Cô bé đáng ghét này, lại câu dẫn người ta nữa!








-----CATH___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro