[BaekHyun] Yêu từ rất lâu rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Yêu từ rất lâu rồi...

·Author: Lee Eun Jin aka Jinnie

·Beta-readers: MyLoveJaeJae (chủ yếu ), keerin944

·Characters/Pairings: Hye Jin (Ngọc Anh – fictional girl) – Byun Baek Hyun

·Rating: PG

·Status: being edited

·Genre: romantic, a little humour,...

·Disclaimer: các nhân vật trong fic không thuộc về tôi. Fic viết hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.

·Note:

-Dù Sehun mới là yeobo của mình :”> nhưng cái shot đầu tiên lại là viết dành tặng “cậu con yêu dấu” Byun Baek Hyun của mình (và của các Baek-holic ^^) :”>, cũng là để dành tặng tất cả mọi người, những ai yêu quý và ủng hộ EXO

- Nếu các bạn không thích thể loại Non SA (vì không chịu được zai nhà mình lại bên cạnh người con gái khác ) thì bạn có thể click back, mình rất thoải mái ^^ còn nếu vẫn muốn tiếp tục thì...rất vui nếu nhận được comment của tất cả các bạn ^^

- Mình cũng mới chập chững tập tành viết fic thôi, có gì các bạn cứ góp ý sửa chữa nhé! ^^ vì cái này là oneshot nên có thể mình sẽ để mở trong khoảng 1 tuần rồi đóng ^^ nếu vẫn tiếp ục muốn “đàm đạo” thì nhắn trực tiếp vào hộp thư cho mình ^^

- Thực sự rất cảm ơn bạn MyLoveJaeJae trong quá trình hoàn thành fic, bạn đã rất kiên nhẫn đọc và beta lại giúp mình... chứ bản "nguyên thủy" của oneshot này thì...linh tinh lắm mọi người ạ! và cả ss keerin944 nữa...cảm ơn ss vì đã góp ý...

GOMAWO ~~~~~ ^^

P/s: Còn cái này nữa...mình nghĩ chắc nhà mình không ai giới thiệu hay repost bài mình đâu ^^ nhưng nếu bạn có hứng thú giới thiệu hay repost ở chỗ nào khác thì cũng báo với mình một tiếng nhé! ^^

* *

*

Người ta thường nói Seoul là thành phố của những ước mơ. Và cô gái mang tên Đặng Ngọc Anh tin vào điều đó. Không như những cô cậu 9x thời nay mê Kpop, chỉ nằng nặc đòi bố mẹ cho tới Hàn Quốc du học để “ngắm Jang Geun Suk uống cà phê ở quán H”, “theo đuôi T-Ara ở đường E”, “tới KBS Kiss The Radio ở quận G” hay những việc làm tương tự mà chắc chắn liên quan tới một anh chàng ca sĩ, một cô diễn viên tên là ABCXYZ nào đó, Ngọc Anh tới Seoul, đơn giản, để thực hiện ước mơ của mình.

Nói là cô không mê Kpop thì không đúng. Cô cũng có thần tượng chứ! Đó là anh chàng JaeJoong, Kim JaeJoong. Chính cái nghị lực phi thường, không chấp nhận số phận mà luôn vươn lên của anh đã khiến cô không thể không ngưỡng mộ. Để có được thành công ngày hôm nay, anh đã phải trả bằng rất nhiều mồ hôi, nước mắt và thậm chí là cả máu. Cô luôn xem anh như một tấm gương để học tập, noi theo... Thế nhưng cô tới cái đất Seoul này không phải vì anh. Anh có cuộc sống riêng của mình, cô cũng vậy. Cô không muốn can thiệp như các sasaeng fans, PRIVATE, hay stalkers. Họ “cuồng” anh quá mức, còn cô, chỉ đơn giản coi anh như một thần tượng đúng nghĩa, nếu văn hoa hơn, thì...có lẽ, là một người anh trai.

Cô đã vẽ sẵn cái tương lai cho mình trong đầu hàng trăm lần: “Ngọc Anh sẽ tới Seoul. Ngọc Anh sẽ vừa học vừa làm. Ngọc Anh sẽ tích lũy cho mình thật nhiều kinh nghiệm, để sau này có được tấm bằng giỏi. Ngọc Anh sẽ xin được việc, có đồng lương cao hàng tháng gửi về cho bố mẹ lo cho hai đứa em ăn học. Ngọc Anh...”

Thế nhưng, Ông Trời thật biết cách khéo sắp xếp.

.

.

.

Cô vẫn còn nhớ buổi chiều hôm đó, khi cô đang nói chuyện điện thoại than thở với HaNeul, cô bạn cùng phòng trọ về việc chưa tìm được việc làm, thì một bàn tay vỗ nhẹ vào vai. Một người thanh niên tầm hơn 30 nhìn cô vẻ mừng rỡ như bắt được vàng. Anh ta huyên thuyên một lúc lâu, nào là “nhóm mới”, “người giúp việc”...vân vân... khiến cô chóng hết cả mặt, chỉ biết ậm ừ. Rồi còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, anh ta liền kéo cô lên xe, đưa tới một tòa nhà có vẻ là kí túc xá gì đó. Sau này cô mới biết, anh ta là Hyun Jae, quản lí của một nhóm nhạc sắp ra mắt của SM Entertainment có tên EXO, và công việc cô làm, chính là giúp việc, hay nói “thô” hơn, chính là osin.

Nói thẳng ra thì cũng chẳng có gì quan trọng, vì cô đâu có chú ý gì đến Kpop ngoài DBSK, mà cho dù có, cô cũng sẽ chẳng cuồng như những fans khác. Hyun Jae manager, khi giao bản hợp đồng cho cô kí, đã nói chắc nịch: “Tôi tin tưởng vào HyeJin-ssi!” với ánh mắt đầy tự tin. Cô không biết vì sao, nhưng đã được người khác đặt lòng tin thì không thể phụ người ta được, thế nên, cô chấp nhận làm người giúp việc cho 12 thành viên EXO, đồng nghĩa với việc chuyển đến ở hẳn trong kí túc của họ.

Khi nghe tin cô sẽ chuyển tới ở trong nhà chủ để giúp việc, HaNeul có vẻ buồn, nhưng cũng không níu kéo cô ở lại. Cậu ấy chỉ cười nhẹ, nói cô nhớ giữ gìn, làm việc cho tốt, hài lòng “gia chủ” thì có thể sẽ được tăng lương...bla bla bla... Chậc, cái cô bạn này...có phải là đi luôn đâu, vẫn gặp nhau ở trường mà...

.

.

.

Ấn tượng đầu tiên của Ngọc Anh khi gặp EXO, đó là...choáng nặng! Thật không thể ngờ những anh chàng “cool” là thế, “manly” trên sân khấu là thế, với giọng hát live đỉnh, với những bước nhảy mạnh mẽ, lại nghịch ngợm như những đứa trẻ khi không còn đứng trước ống kính máy quay. Cô đã từng phải rất vất vả để “huấn luyện” họ sống có nề nếp, rồi kiểm soát những trò nghịch dại của “các chàng trai” như...nhét bim bim vào miệng nhau trong khi đang say sưa hát, khóa cửa phòng tắm để nhốt một kẻ xấu số nào đó, hay lừa lúc cô không để ý mà đổ gia vị tùm lum vào nồi canh kimchi đáng lẽ ra sẽ ngon tuyệt,... cùng một cơ số những trò “quỷ” khác. Quả thực EXO trên-sân-khấu và EXO ngoài-đời-thực khác nhau một trời một vực. Tất nhiên, không xét về ngoại hình ở đây!

.

.

.

Thấm thoắt, Ngọc Anh, hay với cái tên tiếng Hàn là HyeJin, đã ở cùng EXO được một năm rưỡi. Cô cũng đã quen với công việc của mình. Các thành viên đều rất tốt, và khá nghe lời khi cô không hài lòng chuyện gì đó. Đương nhiên, cũng có lúc EXO giở trò nhõng nhẽo, nhưng cứ nghĩ tới việc cô không chút động lòng trước 12 tên con trai mà theo lời “tự sướng” của ChanYeol là “đẹp trai, sáng láng, khỏe mạnh lành lặn, đủ chân tay, không vấn đề về thần kinh và trí óc” thì họ thử không nghe xem? HyeJin đã từng phạt Sehun quỳ...3 tiếng vì tội dám lén nhét tất vào gầm giường mà không giặt, cho Kai “gào thét” trên bàn ăn vì dám chọc ghẹo Suho lúc anh giúp cô dọn bàn, để Chen “đau đớn trong tuyệt vọng” vì dám lén mua đồ ăn lề đường về khi chưa có sự cho phép,và còn n những biện pháp “trừng phạt” khác. Cô không giống những fangirls cứ thấy “giai đẹp” là mắt sáng loáng lên, tim đập nhanh, miệng thì xuýt xoa: “Ôi anh ấy thật là đẹp trai!” đâu. Tuy lúc ban đầu thấy họ, cũng có choáng chút, nhưng giờ thì đã miễn nhiễm với mấy trò nhõng nhẽo rồi. Nhất là cái anh chàng có tên Huang Zi Tao ấy, suốt ngày làm điệu bộ aegyo ớn chết đi được. Tiếc là cô lại bằng tuổi cậu ta, nếu không, cô đã sớm “dạy dỗ” cậu ta đến nơi đến chốn rồi...

.

.

.

Kris nói HyeJin giống như một người mẹ của EXO, luôn chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ, quần áo, tóm lại là tất cả những gì có ảnh hưởng tới mọi người. Các thành viên khác cũng đồng ý như vậy. Duy chỉ có BaekHyun... Không phải anh ta không chịu nhận cô là mẹ, mà anh ta cứ hồn nhiên gọi cô là...mẹ. Lúc thì: “Umma ah, giặt giùm con cái áo này!”, rồi: “Umma ah, nấu cơm cho con đi!”... Ban đầu, cô còn ngượng, nhưng rồi riết thành quen, cô cũng “nhận” Baek là “con” luôn. Các thành viên bây giờ cũng chẳng còn xa lạ gì với việc “hai mẹ con” mới sáng ra đã nheo nhéo “umma à ~” rồi “con ơi ~” trong bếp. Có một “cậu con” lớn hơn mình một tuổi cũng khá thú vị!

Các thành viên khác thì gọi HyeJin bằng một cái tên “mỹ miều” hơn rất nhiều: “Jinnie”. Jinnie, Jinnie... Bạn có thấy cái tên này có gì đó đặc biệt không? Phát âm của nó khá giống với từ “Genie”. Vậy đó, cô được “đặc cách” gán cho cái biệt danh ấy. Thế nên từ Suho, Chen, cho tới các maknae như Kai hay Sehun đều gọi cô như thế. Mà cũng vì phát âm giống nhau nên thú thực cũng chẳng biết họ đang gọi cô là “Jinnie” hay “Genie”... Có những lúc, ChanYeol muốn trêu cô, liền vung vẩy 5 ngón tay, bắn ra một bài rap tự chế kiểu như: “Ayo whassup? Yo, you are Jinnie, and you are my Genie, don’t leave me baby. How ‘bout my wishes? You are my Genie...bla bla bla...”, rồi sau đó, chắc chắn anh sẽ nhận được cái liếc xéo của hai con người: HyeJin và BaekHyun, không thì nhận được cái đá đặc trưng của môn Wushu mà Tao, trong một phút cao hứng, đã dạy cho cô “thần đèn” đó. Hậu quả sẽ là một vết tím hình mũi giày ở bắp chân, hay tệ hơn, là trúng... “chỗ hiểm”. Gì thì gì, chọc giận cô thì kẻ đó tới số rồi!

.

.

.

Đang loay hoay với cái chảo vào buổi sáng, bỗng một vòng tay mạnh mẽ ôm cô từ phía sau. Khỏi cần nhìn lại, cô cũng biết đó là ai. Và thế là...

-Á, sao umma huých cùi chỏ vào con? Đau quá...

BaekHyun nhăn nhó ôm bụng sau khi lãnh trọn một cú huých vào mạng sườn từ “umma” của mình. Đáp lại anh là một cái lườm sắc lẻm:

-Ai kêu con “dê” umma làm chi? Không thấy umma đang nấu ăn hả? Hư là nghỉ ăn luôn nghe con?

Thế nhưng cái kẻ “điếc không sợ súng” kia sau một hồi phụng phịu lại mon men lại gần định ôm ấp tiếp (khiếp!). Đang tính cho “cậu con” ngỗ nghịch kia một bài học lần nữa thì BaekHyun thì thầm:

- Cho con ôm umma một lát thôi...

Muốn đẩy ra, nhưng chẳng hiểu sao, cô lại cứ để nguyên như thế.

- Một lát thôi đấy... Họ dậy là phải buông ra ngay biết chưa?...

BaekHyun nhẹ nhàng vòng tay ra phía trước, ôm lấy người con gái ấy. Tựa cằm lên mái tóc, cảm nhận hương olive dịu dàng lan tỏa, anh nói thầm:

- Con rất thích ngửi mùi hương từ tóc umma...Thực sự...nó rất dễ chịu...

- Có gì đâu, mùi này con cũng thích hả? Thế mà appa của umma ở nhà suốt ngày chê là ngửi nhức cả đầu ấy! Umma thấy nó bình thường mà, còn thơm nữa, con có thấy thế không?...

- Uhm...

BaekHyun siết nhẹ hơn chút nữa. Anh chỉ mong sao phút giây này ngừng trôi...

.

.

.

Không biết từ bao giờ, từng cử chỉ, lời nói, hành động của HyeJin đã cuốn hút BaekHyun. Không biết từ bao giờ, sự xuất hiện của cô đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Và không biết từ bao giờ...anh đã yêu cô gái ấy mất rồi...

Nhưng anh không thể nói ra. Không phải vì sợ anh quản lí, mà vì anh không có đủ can đảm. EXO cũng biết chuyện này. Thế nên mỗi sáng họ cố tình dậy muộn hơn một chút, mỗi tối họ về muộn hơn một chút, trong khi BaekHyun thì luôn được về sớm hơn. Lí do thì ai cũng biết là gì rồi đấy.

.

.

.

Một buổi tối rảnh rỗi hiếm hoi, BaekHyun nổi hứng ghé thăm mấy fansite của EXO. Anh cũng có lập acc ở đó, tất nhiên, dưới một cái tên khác. Các fans bàn luận thật sôi nổi. Có những comment khiến anh không thể ngừng cười. Có những comment lại khiến anh thực sự cảm động. Tình cảm của các fans thật là đáng quý.

Viết vu vơ lên “tường” nhà một cái status: “Tôi phải làm gì đây? Yêu cô ấy nhưng không dám tỏ tình...” kèm theo một cái icon thở dài sầu não, BaekHyun không mong có người sẽ trả lời mình. Thế nhưng...

“Annyeong oppa! Min oppa sao vậy?” – một tin nhắn hiện lên trên màn hình.

“A, chào EunSoo! Oppa đang rối trí đây nè! >.<”

“Có chuyện gì thế ạ? O_o”

“Oppa yêu một người con gái...nhưng không dám tỏ tình... Hic >~<”

“Aigoo ~ Sao oppa không dám chứ? Biết đâu chị ấy cũng yêu oppa thì sao?”

“Nhưng mà...oppa sợ...”

“Aish! Sợ sệt gì? Không thử sao biết? Oppa của em phải can đảm lên chứ!”

“Nhưng oppa không biết nên tỏ tình bằng cách nào...thực ra cô ấy...”

“...” – BaekHyun liền kể hết cho EunSoo mọi chuyện. Tất nhiên, mọi chi tiết liên quan tới EXO đều được “lược bỏ”.

“À, thì ra là thế! Thế thì để em bày cho oppa cách này, đảm bảo oppa sẽ ‘cưa’ được ‘umma’ ấy đầu tiên oppa hãy kêu ‘umma’ nấu cháo, sau đó...”

“Nhưng làm cách nào?”

“Cái đó em không biết. Oppa nói là thích ăn cũng được mà! ”

“Uhm, rồi sao nữa?”

“Sau đó làm thế này...”

[...]

BaekHyun ngồi nói chuyện với cô bé có tên EunSoo rất lâu. Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, anh tắt máy, nở một nụ cười mãn nguyện.

.

.

.

BaekHyun bị cảm. Tội nghiệp, chắc là hôm qua phải chụp photobook, ngâm mình dưới nước lâu quá. Hyun Jae manager thương tình, liền cho anh nghỉ ngày hôm nay. Dù sao sức khỏe của từng thành viên vẫn là quan trọng nhất mà. Manager dặn dò HyeJin chăm sóc BaekHyun cẩn thận, làm sao cho khỏi ốm nhanh nhất.

Trời đã sáng rõ. BaekHyun vẫn còn ngủ, chắc do mệt quá. HyeJin quyết định nấu cháo cho anh. Người ốm nên ăn cháo là tốt nhất.

HyeJin vừa ra ngoài thì BaekHyun cựa mình thức dậy. Đầu óc anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Nghĩ rằng mình vẫn còn lịch làm việc hôm nay, anh liền dậy làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Đúng lúc ấy thì có tin nhắn tới. Là từ anh quản lí.

“Hôm nay anh cho chú nghỉ đấy. Có mỗi chú và Jinnie ở nhà thôi.” kèm theo một cái mặt cười gian tà.

Baek Hyun mỉm cười. Bị cảm xem ra cũng có cái hay.

.

.

.

Trong bếp

.

.

BỊCH...LÁCH CÁCH...

.

.

.

Một mùi thơm nhẹ tỏa ra...

.

.

.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn tỉ mẩn khuấy nhẹ nhàng. Lâu lâu, cô lại nếm thử xem cháo vừa miệng chưa, có cần thêm gì không.

HyeJin cũng chẳng biết tại sao, nhưng tối hôm qua, khi ChanYeol hốt hoảng gọi cô dậy lúc nửa đêm vì BaekHyun sốt rất cao, cô lại thấy lo lắng vô cùng. Trước đó, cô cũng đã thấy anh có vẻ khó chịu gì đó, nhưng lại nghĩ có lẽ do mệt. Vậy là HyeJin, ChanYeol và Suho cùng chăm sóc BaekHyun cho tới gần sáng. EXO-M thì đã sang Trung Quốc, trong nhà chỉ còn các thành viên EXO-K, cô và Hyun Jae manager. ChanYeol và Suho thức được tới 2 giờ sáng thì ngủ gục vì mệt, còn cô thức ráo cho tới bây giờ, hết kiểm tra nhiệt độ, miếng dán hạ sốt, lại lau mồ hôi cho anh. Nghĩ cũng lạ, hồi trước Sehun cũng ốm như vậy, thế mà sao lần này, cô lại thấy sợ hãi, có cảm giác...nếu như người con trai đang nằm kia mà bị tổn thương gì...hẳn cô sẽ rất đau đớn...

Cô hay đánh BaekHyun vì tội "ngỗ nghịch", nhưng rồi sau đó lại xuýt xoa hỏi anh có đau không. Mỗi lần tập vũ đạo về, chân tay “thằng bé” xuất hiện rất nhiều vết bầm tím, có khi đi không vững, cô lại kiên nhẫn xức dầu, dán cao, xoa bóp cho Hyun, mặc dù lúc đó đã là hơn 1 giờ sáng. BaekHyun hay mè nheo đồ ăn, cô miệng nói thì không cho nhưng lại rất hay mua bánh flan dâu và sữa cam cho anh mỗi khi ra ngoài...

Mỗi khi có chuyện gì vui, các thành viên vẫn hay nhảy lên ôm chầm lấy cô như một đứa trẻ, nhưng rồi cũng bỏ ra ngay. Chỉ có BaekHyun thường hay ôm cô rất lâu, và không hiểu sao, cái ôm ấy luôn làm cô gái lạnh lùng này khẽ cười...

Liệu...đó có phải cái gọi là tình cảm “mẹ con” đơn thuần? Hay cô đã có “gì đó” khác với cái con người suốt ngày một điều “umma”, hai điều “umma” ấy?

Có lẽ...cô đã dần ý thức được mình đối xử với “cậu con” này có chút khác biệt so với những người khác... Cô không biết đó là vì Hyun hay gọi cô là “umma”, vì Hyun đối xử với cô cũng đặc biệt hơn, hay còn vì điều gì khác nữa...

.

.

.

.

Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, HyeJin không để ý BaekHyun đã xuống bếp từ lúc nào, và đang chăm chú nhìn cô.

“Trời ơi coi kìa...trông cô ấy mệt mỏi quá...mắt đã có quầng thâm rồi...Ấy, lại thở dài kìa...còn vươn vai... Chắc là phải chăm sóc mình suốt đêm nên mệt lắm...” – dù thấy cô lo lắng cho anh như thế, BaekHyun rất vui và lại có thêm hy vọng. Nhưng... thấy cô mệt mỏi như vậy, anh không khỏi xót xa.

“Phải làm sao cho cô ấy vui lên...” – cái đầu tinh quái lại nghĩ ra cái gì đó.

.

.

.

- JINNIE UMMA, UMMA ĐANG LÀM GÌ THẾ? – đột nhiên anh hét lên từ đằng sau làm cô gái giật mình, suýt làm đổ thứ mình đang nấu.

Quay ra, cô khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng khi biết đó là ai. Phải im im cho anh chàng biết mùi mới được! Cô liền tiếp tục nấu mà không thèm để ý gì tới anh...

“Thôi rồi, cô ấy giận thật rồi...” – BaekHyun nghĩ thầm, tự cốc đầu mình – “Mày đúng là ngốc quá Byun BaekHyun...”

- Xin...xin lỗi umma... – anh lò dò lại gần, khuôn mặt ăn năn trông thấy tội

- Umma thấy con ốm nên mới thương tình xắn tay vào bếp nấu cháo cho con ăn, thế mà con....aish! – cô lườm anh cháy mắt, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng trút chỗ cháo còn đang bốc khói ra tô

- Con xin lỗi mà umma... – BaekHyun phụng phịu

Nhìn khuôn mặt đó, cô không thể không phì cười. Với tay lấy một chiếc thìa trên giá, cô đưa cho anh.

- Ăn đi kẻo nguội.

BaekHyun mỉm cười đón lấy. Cô đặt tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ

- Đỡ sốt rồi. Thảo nào mới sáng ra đã gây chuyện.

- Con gây chuyện hồi nào đâu? – khuôn mặt vừa tươi tỉnh lại chảy dài như cái bánh bao ngâm nước.

- Thế vừa rồi ai...

- Thôi thôi, vâng con biết rồi thưa umma đáng kính! – anh chàng hốt hoảng xua xua tay

.

.

Chăm chú nhìn bát cháo một lúc, BaekHyun hỏi:

- Cháo gì vậy umma?

- Cháo thịt bằm, có hành, giải cảm tốt lắm đấy! Con giai umma ăn đi cho nóng! – HyeJin phì cười, dí tay vào trán con người ngồi cạnh

- Mai umma nấu cháo khác cho con được không?

- Lại còn yêu sách nữa... OK, mai umma nấu “cháo lươn” cho mà ăn!

- Không thích. – đột nhiên, BaekHyun bỏ chiếc thìa xuống, mặc dù chưa ăn một miếng nào. Quay sang cô gái đang chống cằm nhìn mình khó hiểu, anh ghé sát lại gần, thì thầm – con muốn ăn “cháo lưỡi” cơ! – nói rồi nở một nụ cười “evil”

- Cháo lưỡi? À, lưỡi lợn cũng tốt lắm, ăn vào rồi miệng lưỡi con sẽ ngày càng sắc bén hơn. Tốt tốt. Mai umma sẽ nấu. – hơi hốt hoảng khi thấy anh đột nhiên làm vậy, cô phẩy phẩy tay, đồng thời hơi lùi lại

- Không phải lưỡi lợn! – BaekHyun nhăn mũi, rồi lại cười điệu cười rất “ba chấm” – lưỡi khác kia! Mà...loại “cháo lưỡi” này, umma có thể cho con ăn ngay bây giờ được mà...

Cô gái bĩu môi, ngồi thẳng dậy

- Không lưỡi lợn thì lưỡi gì nào? Con thích ăn...lưỡi cá mập chắc? Umma không có giàu thế đâu! Với lại, làm sao cho con ăn ngay bây giờ được? Umma đâu phải siêu nhân? Umma...

.

.

.

.

.

Cô không thể nói hết câu được, vì đã bị một bờ môi khác chặn lại.

♥♥ ~ To be continued ~ ♥♥

♥♥ ~ Part 2 ~ ♥♥

~~~~ HyeJin’s POV ~~~~

-JINNIE UMMA, UMMA ĐANG LÀM GÌ THẾ? – tôi đang chú tâm suy nghĩ thì bỗng có tiếng hét từ đằng sau. À, tôi đã nói là tôi vốn yếu tim chưa nhỉ?

Tôi đoán ngay mà! Chỉ có cái “cậu con” ngỗ nghịch Byun BaekHyun mới hay bày trò thế này... Thế là tôi quyết định im luôn, cho cậu ta biết mặt! Đã phải chăm sóc suốt đêm rồi thế mà không biết ơn lại còn...

Dường như thấy tôi làm mặt lạnh, anh chàng sợ quá, lò dò lại gần xin lỗi:

-Xin...xin lỗi umma...

-Umma thấy con ốm nên mới thương tình xắn tay vào bếp nấu cháo cho con ăn, thế mà con....aish! – tôi lườm Baek cho bõ tức.

-Con xin lỗi mà umma... – coi cái mặt kìa, phụng phịu... Aww ~ chỉ muốn véo vào cái má một phát...

Tôi lấy một chiếc thìa đưa cho Baek.

-Ăn đi kẻo nguội.

Cậu chàng vui vẻ đón lấy. Chắc nghĩ tôi hết giận rồi đây mà! Phải trêu Baek mới được! Nghĩ vậy, tôi liền đặt tay lên trán cậu ta kiểm tra nhiệt độ, rồi phán một câu:

-Đỡ sốt rồi. Thảo nào mới sáng ra đã gây chuyện.

-Con gây chuyện hồi nào đâu? – cái mặt lại chảy dài. Ngố chết đi được!

Tôi nín cười, nhướn mày:

-Thế vừa rồi ai...

-Thôi thôi, vâng con biết rồi thưa umma đáng kính! – anh chàng hốt hoảng xua xua tay. Trêu cậu con này thú vị ra phết!

Baek nhìn bát cháo tôi nấu một lúc lâu. Sao thế? Không muốn ăn à? Hay không hợp khẩu vị? À, người mới ốm dậy thì thường không muốn ăn mà...

-Cháo gì vậy umma? – đột nhiên cậu ta hỏi

Ra là thế...Ya, nghĩ tôi nấu cháo gì chứ?

-Cháo thịt bằm, có hành, giải cảm tốt lắm đấy! Con giai umma ăn đi cho nóng! – tôi phì cười, kí đầu cậu ta một nhát.

-Mai umma nấu cháo khác cho con được không?

Ái chà, lại còn thế nữa... Phải “dìm” cậu ta lần nữa mới được!

-Lại còn yêu sách nữa... OK, mai umma nấu “cháo lươn” cho mà ăn!

-Không thích. – đột nhiên, BaekHyun bỏ chiếc thìa xuống, mặc dù chưa ăn một miếng nào. Quay sang phía tôi, cậu ta ghé sát lại gần, thì thầm – con muốn ăn “cháo lưỡi” cơ!

.

.

.

.

.

CÁ...CÁI GÌ???

.

.

.

.

.

“Cháo lưỡi” gì chứ? Cái thằng này...học được ở đâu cái kiểu ăn nói này thế nhỉ? Chắc lại mấy đêm trốn ngủ lén đọc fanfic rồi... Cơ mà sao Baek lại nói muốn ăn “cái đó” với tôi làm gì? Không lẽ?...

.

.

.

.

Không được! Không được... Dù thích nó nhưng...

.

.

.

.

.

Chờ đã...tôi nói thích BaekHyun á? Không thể nào...không thể nào...

.

.

.

.

Mà sao cậu ta ghé sát vậy? Aish đừng mà...

.

.

.

-Cháo lưỡi? À, lưỡi lợn cũng tốt lắm, ăn vào rồi miệng lưỡi con sẽ ngày càng sắc bén hơn. Tốt tốt. Mai umma sẽ nấu. – tôi lùi lại, đồng thời chống chế, lèo lái câu chuyện sang hướng khác.

-Không phải lưỡi lợn! – BaekHyun nhăn mũi, rồi lại cười điệu cười rất “ba chấm” – lưỡi khác kia! Mà...loại “cháo lưỡi” này, umma có thể cho con ăn ngay bây giờ được mà...

Lần này thì quá đáng rồi nhá! Không “dạy dỗ” không được mà! Đúng là giai SM càng đẹp trai thì càng thiếu “chong xáng”!!!

Tôi bèn sạc cho cậu ta một trận:

-Không lưỡi lợn thì lưỡi gì nào? Con thích ăn...lưỡi cá mập chắc? Umma không có giàu thế đâu! Với lại, làm sao cho con ăn ngay bây giờ được? Umma đâu phải siêu nhân? Umma...

.

.

.

CÁI GÌ THẾ NÀY???

BAEKHYUN...CẬU TA...

!$#%$&%$&!#@^$#%*&%@#^$*&@$%@!#^%$#*&^$$%#!^%#*&%%%^@#$^%*..............................

~~~~ End HyeJin’s POV ~~~~

“Chớp lấy cơ hội đi Byun BaekHyun! Bây giờ, hoặc không bao giờ...” – BaekHyun tự nhủ rồi nhanh chóng kéo HyeJin lại gần...

Mọi suy nghĩ trở lên hỗn loạn trong đầu HyeJin.

“Khó thở quá...” – cô gắng sức đẩy anh ra.

HyeJin càng chống cự quyết liệt, BaekHyun lại càng giữ chặt hơn.

.

.

.

.

.

Anh khẽ mỉm cười khi thấy cô không còn chống cự nữa...

.

.

.

.

.

Nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt...

.

.

.

.

.

-Tỉnh lại đi Ngọc Anh...BaekHyun là “con” mày kia mà...!!! Dừng lại... – dường như đã lấy lại được ý thức, HyeJin lại gắng sức đẩy BaekHyun ra.

Thế nhưng Byun BaekHyun đâu phải “dễ đối phó”. Càng chống trả, anh lại càng nhấn cô sâu hơn vào nụ hôn ấy...

.

.

.

.

.

-Á... – BaekHyun giật mình, vội buông HyeJin ra.

Ngạc nhiên...sững sờ... Anh đưa tay lên chạm vào bờ môi rướm máu...

-HyeJin...em...

HyeJin vội chạy vào trong phòng. Trước tình thế khó xử này thì còn biết làm gì hơn...

-------------------------------------

Tôi chạy vội vào nhà tắm trong phòng mình, đóng sập cửa lại, không còn quan tâm xem có cài chốt hay không.

Đưa tay khẽ chạm lên bờ môi vẫn còn dính chút máu...là máu của BaekHyun... Phải...trong lúc hoảng loạn, lẽ ra đá cho cậu ta một phát là xong, thế mà tôi lại...

Cái cảm giác này...lại đến rồi...không được...phải rửa cho sạch...

Vặn nước đầy bồn rửa mặt, tôi rửa, rửa mãi... Thế nhưng...càng rửa, cảm giác ấy không những không mất đi mà lại còn rõ nét hơn. Tôi vục hẳn đầu mình vào bồn. Buồng phổi gào thét vì thiếu dưỡng khí, tôi vẫn mặc kệ.

Lẽ nào...nụ hôn đầu tiên là như thế này?

Đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, đột nhiên có một bàn tay kéo mạnh tôi ra khỏi bồn nước. Tới lúc ấy tôi mới nghĩ tới chuyện phải thở. Và...người kéo tôi ra...là BaekHyun...

----------------------------------------

-Em đang làm cái gì thế hả? – đôi mắt BaekHyun ánh lên những tia nhìn giận dữ

-Em....tôi... – HyeJin ấp úng. Khuôn mặt ướt sũng lộ rõ vẻ sợ sệt. Cũng phải thôi, BaekHyun chưa từng to tiếng với cô như thế bao giờ. Hẳn anh phải rất giận.

Thấy vậy, BaekHyun khẽ dịu giọng xuống một chút.

-Lần sau đừng làm vậy nữa...

Vừa nói anh vừa lấy chiếc khăn tắm vắt trên giá, khẽ lau cho cô.

-Em ghét anh tới vậy à? Chỉ một nụ hôn mà em phải rửa sạch đến thế? – BaekHyun nói khẽ

.

.

.

HyeJin im lặng.

.

.

.

-Nếu em muốn, hãy coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì. Anh không muốn trở thành gánh nặng của em... – thở dài, để lại chiếc khăn về chỗ cũ, anh quay ra xoa đầu HyeJin – Vậy nhé!

HyeJin nhìn theo bóng BaekHyun chậm rãi bước ra ngoài. Trong lòng cô chợt có cái gì đó...

♥♥ ~ End part 2 ~ ♥♥

♥♥ ~ Part 3 (End) ~ ♥♥

Tối hôm đó, khi các thành viên còn lại về tới nhà.

-Hyung...hyung có thấy có gì đó khác lạ không? – Kai khều tay Chanyeol hỏi nhỏ

-Ừ...đúng là có gì đó thật... – Chanyeol gật gù - Ế...môi của Baekkie...

-Thôi nào mấy đứa... – Suho nhìn cả bọn với ánh mắt nghiêm nghị

Như hiểu ý, ai về phòng nấy, không dám ho he tiếng nào. Riêng Suho thì trầm tư suy nghĩ gì đó...

.

.

.

.

.

Mười hai giờ đêm, HyeJin không ngủ được.

-----------------------------------------

Tôi làm sao vậy nhỉ?

Tại sao khi nhìn thấy BaekHyun buồn, tôi lại thấy khó chịu?

Tại sao tôi lại hay quan tâm tới cậu ta?

Tại sao tôi lại thích trêu cậu ta?

Tại sao tôi cứ hay để ý tới từng hành động dù là nhỏ nhặt của cậu ta?

Tại sao mỗi khi cậu ta bị đau...tôi lại lo lắng như thế?

Tại sao...

[...]

Có lẽ nào...tôi...tôi đã...

------------------------------------

Cứ ngồi suy nghĩ mãi cũng không phải là cách, HyeJin liền lên sân thượng của kí túc xá hóng gió một chút.

* *

*

Soạt!

HyeJin nghe thấy có tiếng động đằng sau. Vội quay lại, cô run run hỏi:

-Ai...ai đấy?

-Là anh. – một giọng nói quen thuộc vang lên.

.

.

.

.

-Sữa của anh này! – HyeJin đưa cho Suho chiếc cốc.

-Cảm ơn em! – Suho cười nhẹ, đón lấy.

-Tại sao anh lại ra đây? – HyeJin không nén nổi tò mò, hỏi. Thường thì Suho là leader mẫu mực của nhóm, luôn ngủ và thức rất đúng giờ.

-Trong nhóm có người không ổn thì leader làm sao mà an tâm được! – như hiểu ý, Suho đáp.

-Suho-ssi...

-Này, đã nói là khi có hai người thì phải gọi là Junmyeon rồi kia mà...

-Nae...Junmyeon-ssi... Anh nói thế là có ý gì?

Suho chỉ cười, tiếp tục thưởng thức hương vị của cốc sữa muộn.

HyeJin cũng không nói gì, dù trong lòng đang rất tò mò. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình, không ai nói với ai lời nào.

.

.

.

.

-Anh biết là em thích BaekHyun... – Suho đột nhiên nói, vẫn không nhìn HyeJin.

-N...Nae? – HyeJin ngạc nhiên, quay phắt sang nhìn vị leader đáng kính.

-Không cần phải ngạc nhiên quá thế đâu! – Suho phì cười, uống nốt chỗ sữa còn lại trong cốc. – Qua cách đối xử của em với Baekkie, cái cách em chăm sóc, lo lắng, quan tâm tới nó... Ai cũng có thể nhận ra là em thích Baek...nếu còn chưa nói là yêu nữa kìa...

-Em...đối với ai cũng như vậy mà... Với Junmyeon-ssi cũng đâu ngoại lệ... – dù trời tối nhưng Suho vẫn có thể cảm thấy là HyeJin đang đỏ mặt.

-Không... – Suho cười nhẹ - Nó khác hẳn đấy...

Suho lại ngước nhìn những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời. Khẽ mím môi, anh quay vào trong.

-Ơ... – HyeJin vẫn còn đang ngơ ngác – Junmyeon-ssi...

Suho chợt dừng lại. Vẫn không nhìn cô, anh chậm rãi:

-Đừng nên che giấu tình cảm của mình... Sẽ chẳng vui vẻ gì đâu...

Lần này Suho đi thật.

.

.

.

.

.

Mọi thứ xung quanh trở lại yên lặng như vốn có. Cô gái nhỏ nhíu mày, mím môi lại như đang suy nghĩ gì đó dữ lắm...

.

.

.

.

.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua...

.

.

.

HyeJin ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu. Khẽ cười với mặt trăng đang tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, dìu dịu trên kia, cô nói rất nhỏ, dường như chỉ có mình cô nghe thấy...

“Cảm ơn nhé, chàng thần bảo hộ!”*

.

.

.

.

.

.

.

Giường bên cạnh trống trơn, chắc ChanYeol đã ra ngoài phòng khách ngủ rồi...tại thói quen để nhiệt độ điều hòa cao của tôi đây mà...

Tôi trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được... Dù đã nói sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra...nhưng thực sự tôi không muốn như thế... HyeJin...lẽ nào em thực sự không có tình cảm gì với tôi, dù chỉ một chút? Vậy thì tại sao em lại đáp trả nụ hôn đó của tôi, rồi lại...

“CẠCH!” – Tiếng mở cửa phòng rất khẽ.

Có người... Lẽ nào là Channie? Thường thì cậu ta chẳng dở hơi mà mò lại vào phòng đâu...

Tiếng bước chân nhè nhẹ...

Tôi gần như nín thở. Không hiểu sao tôi rất muốn lên tiếng hỏi đó là ai nhưng lại không thể mở miệng...

Chiếc giường mà tôi nằm dần bị lún xuống một chút.

Tôi đã biết đó là ai.

Mùi olive nhẹ nhàng này...chỉ có thể là cô ấy...

Nhưng tại sao cô ấy lại vào phòng của tôi?

Tim tôi còn đập nhanh hơn lúc trước...Thôi chết, giờ mới thấy tác hại của việc để nhiệt độ quá cao rồi... Mặt tôi đang nóng bừng lên... May mà trời tối... Hình như tôi còn vã mồ hôi nữa... Ôi...

Bàn tay mát lạnh của cô ấy đặt khẽ lên trán tôi.

“Sao vẫn nóng thế này?” – Giọng cô ấy gần như là thì thầm, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy, và còn cảm nhận rõ sự lo lắng trong đó. Có lẽ nào cô ấy tưởng tôi vẫn ốm... Tôi bỗng cảm thấy vui vui. Cô ấy vẫn còn quan tâm tới tôi mà, phải không?

Sức nặng trên giường dần biến mất. Cô ấy ra ngoài rồi ư?

Tôi có chút thất vọng... Nhưng rồi...

“CẠCH!” – Tiếng mở cửa nhẹ nhàng lần nữa vang lên.

Tôi hé mắt ra rồi lại lập tức nhắm mắt vào. Một lần nữa, lại là cô ấy.

Rồi hoàn toàn yên lặng.

Suýt chút nữa tôi đã bật dậy khi đột nhiên thấy có một vật mát lạnh áp lên trán. Thì ra cô ấy ra ngoài để đi lấy khăn ướt cho tôi...

.

.

.

Chiếc khăn giúp tôi bớt nóng hơn. Tôi cố điều chỉnh nhịp thở để không bị phát hiện.

“Mianhae, BaekHyunnie!”

Huh? Sao cô ấy phải xin lỗi?Mà...cô ấy vừa gọi tôi là...

“BaekHyunnie...”

Bàn tay mềm mại của cô ấy chạm vào môi tôi...tới chỗ bị chảy máu...

“Xin lỗi vì đã làm anh đau...”

.

.

.

Tôi cảm nhận được sự mát lạnh ở trán dần biến mất...

Rồi có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm thay thế...

GÌ...GÌ VẬY???

HyeJin...vừa hôn tôi ư?

Đây có phải là sự thật không?...

“CẠCH!”

Tiếng đóng cửa một lần nữa vang lên. Tôi lập tức mở choàng mắt ra.

Khó ngủ quá!...

Tại sao HyeJin lại vào phòng tôi lúc muộn như thế?

Tại sao cô ấy vẫn chăm sóc cho tôi sau những chuyện đã xảy ra?

Tại sao cô ấy lại nói những lời đó?

Tại sao cô ấy còn...

Tại sao...

Lẽ nào...

.

.

.

.

.

Như đã nhận ra, BaekHyun ngồi bật dậy. Nhìn về phía cánh cửa vừa đóng, anh khẽ mỉm cười.

“HyeJin, anh sẽ không để mất em lần nữa đâu...”

.

.

.

.

Sáng hôm sau

Hôm nay EXO-K có lịch quay ở Strong Heart. Đó là lí do vì sao HyeJin phải dậy sớm hơn thường ngày để chuẩn bị đồ ăn sáng cho họ. Hôm nay cô quyết định nấu cháo sườn heo (A/N: sao thích cháo quá vậy? =.=’) và canh rong biển.

Tiếng dao thớt lạch cạch đều đều vang lên. Riêng HyeJin thì tâm hồn đã bay đi đâu đó...

-Á!!! – Vâng, và kết quả của việc để tâm hồn mình “treo ngược cành quất” chính là một nhát dao không-mấy-nhẹ-nhàng-gì vào ngón tay trỏ của cô gái.

Buông ra một tiếng “Aish!” bực tức, cô cố gắng thái nốt chỗ rong biển còn lại với ngón tay vẫn còn đang chảy máu.

Bỗng một bàn tay giật lấy con dao, HyeJin ngước lên nhìn. Ngạc nhiên, cô lắp bắp:

-Baek...BaekHyun...

Rất nhanh, BaekHyun cầm ngón tay bị thương của HyeJin đưa vào vòi nước. Cô thoáng chút nhăn mặt.

BaekHyun ấn HyeJin ngồi xuống ghế cùng hộp thuốc lấy được trong tủ bếp. Anh nhẹ nhàng chấm thuốc sát trùng vào vết cắt.

-A... Đau!

-Yên nào!

-Nhưng đau mà! Baek...

-Một lát sẽ hết thôi...

Anh ngắt lời cô rồi tiếp tục sát trùng, thành thục y như một “y tá” lành nghề. HyeJin cũng thôi không nói nữa mà đã ngoan ngoãn ngồi yên.

-Xong rồi đó! – dán miếng urgo xung quanh ngón tay cô, BaekHyun mỉm cười hài lòng, đóng hộp thuốc lại.

-Gomawo... – HyeJin cũng cười đáp lại.

-Lần sau nhớ chú ý, đừng để bị thương nữa...

-Nae...

Khuôn mặt tươi cười của HyeJin biến mất hẳn khi thấy BaekHyun cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cô cúi gằm xuống, tay vân vê vạt áo, mặt đỏ dần. BaekHyun thấy thế thì cố nén cười.

-Tôi... Em... Em đi nấu tiếp đây...

Sau cùng, vì không thể chịu nổi, HyeJin liền đánh liều đứng dậy để thoát khỏi cái tình thế khó xử này thì đột ngột, BaekHyun vòng tay phải qua eo cô, kéo HyeJin sát lại gần. Bốn mắt chạm nhau...

Tuy rằng đã từng hôn nhau, nhưng nhìn nhau ở khoảng cách gần, lại trong thời gian lâu như thế này thì HyeJin lại chưa bao giờ thử. Cô có thể nhìn rõ từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt BaekHyun, cảm nhận rõ mùi nước xả vải mà anh yêu thích, mùi nước hoa mà anh hay dùng, hơi thở thơm mùi bạc hà của anh...

Đột nhiên, BaekHyun nở một nụ cười cộp mác “evil” khiến HyeJin liên tưởng tới nụ cười của anh khi đòi ăn “cháo lưỡi” hôm trước =.=

-Ồ, quá 7 giây rồi! – BaekHyun reo lên, mắt nhìn đồng hồ.

-Gì...gì cơ ạ? – HyeJin vẫn còn đang ngơ ngác.

-Người ta nói hai người nếu nhìn thẳng vào mắt nhau quá 7 giây là họ đang yêu nhau đấy ~ - BaekHyun vẫn giữ nguyên cái bản mặt “đáng ghét” đó, thản nhiên nói.

-Gì...gì chứ... – HyeJin đỏ mặt, vội đẩy BaekHyun ra. Nhưng đôi tay nhỏ bé lại cộng thêm đang bị thương thì làm sao có thể đọ lại được, vậy là không những không thể thoát khỏi, cô còn càng bị “gọng kìm” ấy siết chặt.

-Tối hôm qua...những gì em nói anh đã nghe hết rồi nhé... – BaekHyun tiếp.

-Huh? – HyeJin tròn mắt ngạc nhiên

-Không những thế...em còn...hôn trộm “con nhà lành” nữa à nha... – BaekHyun đưa khuôn mặt tới gần hơn – Em phải chịu trách nhiệm. – thản nhiên buông một câu khiến cô “đứng hình”.

Khuôn mặt cô đã đỏ nay càng đỏ hơn.

-Gì...gì chứ... Ai nói...

.

.

.

.

.

Bị chặn họng lần hai.

.

.

.

.

.

-Sao lần này không chống cự vậy, cô bé? – BaekHyun tiếc nuối rời khỏi môi HyeJin sau khi thấy cô có dấu hiệu thiếu dưỡng khí, tuy nhiên vẫn không quên chọc cô.

-Y...Ya Byun BaekHyun... Ai là “cô bé” chứ!!! – Cô lúc này đã “kiệt sức” sau nụ hôn “kiểu Pháp” vừa rồi, gần như đứng không vững, thấy BaekHyun chọc thẹn quá, định cho anh chàng một trận, nhưng không trụ được nên lại ngã nhào vào lòng anh =.=

BaekHyun vội đỡ lấy cô.

-Em không sao chứ? – Anh lo lắng hỏi

-Không...không sao... Ya... Anh là đồ 35, đồ háo sắc, đồ dê xồm, đồ...đồ cưỡng hôn con gái nhà lành... blah blah blah... – Cô càng xấu hổ hơn, liền đánh tới tấp vào khuôn ngực rắn chắc của anh để “chữa cháy”

-A...đau... Thôi mà HyeJin... – BaekHyun sau một hồi nín nhịn thì không chịu nổi nữa bèn kéo cô vào lòng, ôm chặt không buông. HyeJin thì cứ cựa quậy, không ngừng vùng vẫy để thoát ra.

-Ya... Bỏ ra... Bỏ ra...

-Nghe anh nói này Jinnie... – BaekHyun thì thầm vào tai cô. HyeJin khẽ rùng mình vì hơi thở ấm nóng của anh phà vào vành tai và cổ. Cô thôi không giãy giụa nữa.

-Anh đã yêu em... yêu từ rất lâu rồi... – Anh tiếp tục thì thầm.

“Gì...gì cơ? Anh ấy...”

-Em nghe chưa rõ sao? Anh yêu em, Yoon HyeJin, Đặng Ngọc Anh! – BaekHyun mỉm cười, nói rõ hơn một chút.

Đôi mắt của HyeJin lúc này đã mở to hết cỡ.

BaekHyun... Anh vừa gọi tên cô...

MÀ CÒN LÀ TÊN TIẾNG VIỆT CỦA CÔ NỮA!!!

BaekHyun giữ lấy hai vai của cô, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh ấy.

-Anh yêu em, Jinnie... Hãy hứa với anh, đừng bao giờ rời xa anh, được không?

Cô e lệ, cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

-Em...đồng ý... – Cô lí nhí.

BaekHyun cười thầm trong bụng. Cái cô bé này, lại ép anh phải chọc cô rồi! (Cái gì??? =.=’)

-Em nói gì cơ? Anh nghe chưa có rõ...

-EM ĐỒNG Ý, ĐƯỢC CHƯA??? Rõ ràng đã biết rồi mà còn...

.

.

.

.

.

Bị chặn họng lần ba.

.

.

.

.

-Baek...BaekHyun à... Buông ra... để em làm nốt đồ ăn sáng... Anh không muốn bị đói đấy chứ?.... – HyeJin nói ngắt quãng giữa những nụ hôn.

-Anh “ăn” em là đủ rồi. – BaekHyun bình thản nói.

HyeJin đỏ mặt.

Ngoài kia, bình minh đang bắt đầu ló rạng, báo hiệu một ngày mới đã tới.

♥♥ ~ The End ~ ♥♥

A/N: E hèm... *thu camera lại* tới đây là được rồi phải không các bạn? ^^ Vì hiện giờ Jinnie đi học rồi, năm nay lại là năm cuối cấp, rất có thể sẽ không thể lên mạng thường xuyên...nên Jinnie đã cố gắng ngồi type nốt part cuối của fic này. Hy vọng các bạn sẽ thích ^^ Sau này, khi có thời gian, Jinnie hứa sẽ tiếp tục cho ra những fic khác (Jinnie tự hứa phải ra đủ 12 shots về 12 đứa nó mà )

Chào thân ái và quyết thắng nhé!!! Jinnie nhất định sẽ quay trở lại, lúc đó, hy vọng các bạn vẫn còn nhớ, và sẽ tiếp tục ủng hộ Jinnie ^^

* Đoạn này nguyên văn tiếng Hàn là “Gomawo, Suho-ssi!”, mà “suho” thì trong tiếng Hàn, như các bạn đã biết...có nghĩa là “thần bảo hộ” ^^ HyeJin nói thế này vừa có ý gọi nghệ danh của Suho, vừa có ý coi Suho quả thật vừa là thần bảo hộ của EXO, vừa là “người bảo hộ” cô ấy ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro