Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon kéo lê bước chân mệt mỏi về đến nhà. Trong nhà truyền đến tiếng khóc sụt sùi.

"Taengoo! Con cứu mạng chúng ta đi!" Thấy Taeyeon trở lại, Dì Hani giống như gặp được cái cây cứu mạng, lập tức nhào tới.

"Dì , sao thế? Sao hai người lại khóc?" Hani cùng chị cô Jiyeon cũng khóc đến sưng đỏ cả mắt. Taeyeon không hiểu hỏi.

"Chủ nợ của ba con không biết tại sao biết được địa chỉ của chúng ta ở đây, tới đây thúc giục chúng ta trả nợ, trước năm giờ chiều nay, phải thanh toán toàn bộ. Nếu như không trả, sẽ kiện ba con lên tòa án, mang con và chị con đến quán bar bán rượu tiếp khách!"

Hani ôm Jiyeon, đau lòng vuốt ve tóc của cô ta.

"Taeyeon, nghề người mẫu của chị vừa mới bắt đầu, chị vừa mới nhận mấy show quảng cáo, mới vừa lên trang bìa tạp chí lần đầu tiên, chị không muốn làm vũ nữ, không thể tới quán bar tiếp khách được!" Jiyeon ra vẻ đáng thương nói, trong ánh mắt che giấu sự tính toán ngấm ngầm.

"Dì Hani, chị, hai người đừng có nôn nóng, để con nghĩ xem có biện pháp nào không." Trái tim Taeyeon như thắt lại, tiền thuốc thang của ba còn chưa có đâu vào đâu rồi, giờ lại bị chủ nợ tìm tới cửa. Cô phải tìm thêm mấy việc làm thêm mới được!

"Không cần suy nghĩ, có một có sẵn phương pháp xử lí!" Jiyeon vội vàng nói, lấy từ trong tay ra một tờ giấy, "Tiểu Hàn, chủ nợ nói, em chỉ cần cầm tờ giấy này tới số nhà 27 đại lộ La Bàn, món nợ của nhà chúng ta được xóa bỏ!"

Số nhà 27 đại lộ La Bàn.

Đây là một ngôi nhà cổ phủ đầy dây mây xanh, trong nội thành tấc đất tấc vàng, lại có một ngôi nhà cổ như vậy, Taeyeon cảm thấy kỳ lạ sao trước kia mình lại không để ý tới. Cầm tờ giấy con kia trên tay, gõ gõ vào cánh cửa thần bí cửa. Không có ai lên tiếng, cửa lại tự động mở ra.

Không hiểu tại sao Taeyeon cảm thấy có chút sợ sệt, Hít sâu, trấn định cảm xúc một chút. Cô bước chân lên chiếc cầu thang bằng gỗ tử đàn. Cầu thang được lau thường xuyên nên sáng bóng, cả ngôi nhà sang trọng nhưng cũng rất khiêm tốn, có thể thấy được chủ nhân có cặp mắt thưởng thức hơn người.

"Có ai ở đây không?" Giọng nói của Taeyeon vang lên trong căn phòng trống trải có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại đầu cầu thang, thân hình cao lớn che khuất ánh mặt trời rọi vào cửa sổ. Theo bản năng, Taeyeon ngẩng đầu lên nhìn.

Ngược sáng, không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.

Taeyeon giơ giơ tờ giấy trong tay lên: "Xin hỏi, là ngài muốn tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài sao? Ngài nói với chị tôi, chỉ cần tôi đến tìm ngài, thì món nợ nhà tôi có thể được xóa bỏ. Là thật sao?"

Từ cổ họng người đàn ông thoát ra một tiếng cười khẽ. Nghe có vẻ quen tai!

Taeyeon nghi ngờ nhíu mi lại.

Người đàn ông từng bước từng bước một bước xuống cầu thang. Bước chân nhàn nhã, nhưng Taeyeon lại cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn! Bên ngoài là cái nóng mùa hè, trong phòng này lại râm mát nên có chút rét run.Taeyeon siết chặt tờ giấy, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.

Người đàn ông này cách cô càng ngày càng gần, toàn thân phát ra khí thế kiêu căng khiến Taeyeon lập tức nhớ ra, Baekhyun, hắn là Baekhyun!

"Ngoài ý muốn sao?" Giọng nói của Baekhyun mang theo chút đắc ý, đôi tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Taeyeon. Trong mắt lóe ra tia sáng thỏa mãn. Quả ớt nhỏ, em trốn không thoát đâu!

Hai tay của Taeyeon bất giác nắm lại thật chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt.

Người đàn ông ti tiện này, lại áp dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy đến bức ép mình!

Trợn to đôi mắt trong trẻo, Taeyeon lạnh lùng mở miệng: "Ngài đường đường là Tổng giám đốc của Byun thị, ức hiếp một cô gái như vậy thì hứng thú lắm sao? Ngài có tin tôi sẽ gặp tạp chí bát quái tố cáo ngài hay không?"

"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Taeyeon. Baekhyun vẻ xem thường nhướng mi lên: "Tôi có trách nhiệm nói cho cô biết, ở thành phố Seoul, không có một tòa soạn nào dám đăng tin tức của tôi!"

Taeyeon muốn chạy trốn, nhưng đôi chân giống như mọc rễ, trì trệ không chạy được.

Suy nghĩ của cô đang đấu tranh kịch liệt.

Nếu như ở lại, có nghĩa là cô phải chấp nhận tất cả những điều kiện không hợp lý của người đàn ông biến thái này.

Chạy trốn? Không, không được!

Nếu như bây giờ cô chạy, ba sẽ làm thế nào? Dì Hani và chị cô sẽ làm thế nào? Nhà của cô sẽ tan nát!

Nghĩ tới đây, Taeyeon cố lấy can đảm.

Kiên định ngẩng đầu lên, nhìn Baekhyun khẽ mỉm cười.

"Tổng giám đốc Byun, ngài nói đi, điều kiện của ngài là gì?"

"Làm tình nhân của tôi, đến khi nào tôi chơi chán mới thôi." Ánh mắt của Baekhyun căn bản không nhìn cô mà lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh, anh bị thần kinh à!" Taeyeon xoay người muốn đi.

"Tìm bệnh viện tốt nhất cho ba cô, bác sĩ tốt nhất. Bảo đảm ông ấy sẽ hồi phục." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng cô.

Taeyeon dừng lại, cô do dự. . . . . .

Cô vô cùng chán ghét điều kiện lưu manh hoang đường muốn cô làm tình nhân của hắn, cô hẳn nên không cần nghĩ ngợi mà tát cho hắn một cái, nhưng cô lại do dự. . . . . .

Điều kiện của hắn quá mức hấp dẫn. Bệnh của ba, đúng là vì không có tiền nên mới không điều trị hết. Nếu như có thể tìm được bệnh viện hạng nhất, do bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho ba, ba nhất định sẽ khá hơn.

Nhưng , cái giá để ba hồi phục sức khỏe, là bán chính bản thân mình!

Đem mình bán cho cầm thú. . . . . .

"Nghĩ thông suốt chưa?" Baekhyun nhìn chằm chằm bóng lưng cứng ngắc của cô, khóe môi cong lên. Phụ nữ, đều là hàng hóa kinh doanh. Taeyeon, cũng không ngoại lệ.

Baekhyun đi tới, bàn tay lửa nóng ôm cơ thể cô từ phía sau, lòng bàn tay nóng bỏng khiến Taeyeon giật mình.

Taeyeon nhìn mình chằm chằm bàn tay phía trước người cô cảm thấy rất ghê tởm, cô rất muốn mắng chửi cho đã rồi quay về, nhưng cuối cùng, cô vẫn không đẩy hắn ra. Bây giờ đã 4: 50 rồi, chỉ còn có mười phút, cô chỉ còn dư lại thời gian là mười phút để cân nhắc mà thôi.

Cô còn có lựa chọn nào khác sao?

Cha cô buôn bán phá sản, cô vì muốn tiết kiệm ít tiền, sau khi làm xong lại đi bộ qua mười mấy trạm xe mới về đến nhà. Cô đã bị mất quyền lựa chọn rồi.

Danh dự? trước cơ thể bệnh hoạn nằm trên giường của ba cô, danh dự còn tính thứ gì? Ba đã từng rất năng động, bây giờ chỉ còn như một cái xác nằm trên giường, không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, có khác gì xác chết đâu?

Danh dự, trước sự khắc nghiệt của cuộc sống, không đáng giá một đồng tiền.

Vì ba cô có thể khỏe mạnh trở lại, bán đi cơ thể, đã dơ bẩn của mình, cô cũng không có gì thua thiệt!

Trong sạch của cô, vào cái đêm đó, đã bị không biết một người đàn ông không biết tên hung hăng phá hủy. Thất thân một lần cùng với thất thân mười lần có cái gì khác nhau?

Học trưởng Oh . . . . . Taeyeon bỗng nhiên lại nhớ tới khuôn mặt nho nhã của Sehun, trái tim ẩn dấu một cơn đau nhói.

Sehun, anh đứng dưới bóng cây hoa Anh Đào chờ cô tan học, nụ cười của anh còn ấm áp hơn gió xuân. Anh nói, Taeyeon, mau lớn lên đi, chờ sinh nhật 18 tuổi của em, anh dẫn em đi xem biển.

Sehun, khi có mấy tên côn đồ ở ngoài trường muốn động tay động chân với cô thì thiên thần đột nhiên xuất hiện, một trận đấm đá, khiến từ đó không ai dám chọc vào Taeyeon. Một người nho nhã lịch sự như thế, một người vì bảo vệ cô mà đánh nhau, cam tâm vì cô mà chịu lỗi với nhà trường.

Học trưởng Oh . . . . . Ánh mắt của Taeyeon đột nhiên mơ hồ. nước mắt đã kìm nén thật lâu, rốt cuộc vào giờ phút này rơi xuống. từng giọt từng giọt nặng nề, nếm vào trong miệng cay đắng khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro