Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời u ám, đến một ánh sao cũng không nhìn thấy. Dường như chuẩn bị nổi lên một cơn bão lớn. Taeyeon cô đơn ngồi dưới ánh đèn đường mờ mịt, nước mắt tràn lan như thác lũ, tùy ý giội rửa trên mặt, uất ức và bi thương càng ngày càng mãnh liệt.

Taeyeon ngồi ở chỗ đó, vách tường hồ bơi màu trắng phản chiếu ánh sáng đèn đường mơ màng, rơi xuống bờ vai mỏng manh của cô.

“Đừng khóc.” Một giọng nói trong bóng đêm hiu quạnh vang lên.

Taeyeon vẫn ngồi dưới đất nức nở không ngừng, hồi lâu mới có phản ứng. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngập nước mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Baekhyun.

Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã lặng yên không tiếng động đi tới bên hồ bơi. Đứng ở bên cạnh từ trên cao nhìn xuống cô. Trong ánh sáng mờ ảo không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Giọng nói của hắn cũng nhàn nhạt, nghe không ra buồn hay vui.

Nỗi uất ức của Taeyeon lập tức tràn ra như lũ quét: “Anh cút đi! Tôi không cần anh quan tâm! Đừng có vờ vịt giả bộ làm người tốt!” Tùy tiện lau lung tung những giọt nước mắt đang chảy tràn trên mặt, Taeyeon lớn tiếng kêu gào.

Baekhyun nhíu chặt đôi mày rậm, tiến về trước một bước, một tay kéo Taeyeon từ mặt đất đứng lên: “Cô, cô lên cơn điên à!”

Vừa chạm vào người cô mới phát hiện cảm giác có gì đó không đúng, đặt tay lên trán cô kiểm tra lần nữa, nhiệt độ nóng bỏng pha trộn với nước mắt, khiến trái tim Baekhyun chợt thấy căng thẳng: “Đáng chết! Cô sốt rồi!”

Nhanh chóng ẵm Taeyeon đi vào nhà, không thèm quan tâm tới Taeyeon vừa kêu gào vừa đấm đá lung tung.

“Im! Ngoan một chút!” Giọng nói Baekhyun có chút không kiên nhẫn. Sức lực trong tay lại giảm nhẹ rất nhiều. Taeyeon sốt quá cao nên có chút mê man, căn bản không để ý tới những lời vỗ về của Baekhyun, vẫn gào lên: “Anh cút ngay! Đừng đụng vào tôi! Cút đi!”

Một tay Baekhyun ôm cơ thể gầy yếu của cô, một tay gắt gao khống chế cô đạp loạn hai chân. Nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nếu cô cứ lộn xộn, tôi sẽ ném cô vào hồ bơi, để cho đứa con hoang trong bụng của cô chôn theo cô luôn!”

Lời nói lạnh lẽo tàn khốc khiến Taeyeon lập tức tỉnh táo lại. Bé con không thể có chuyện, cô phải bảo vệ tốt đứa con nhỏ bé trong bụng của mình. Taeyeon bị dọa sợ tới mức che bụng thật chặt, ngoan ngoãn để Baekhyun bế cô vào phòng ngủ.

Baekhyun thận trọng đem Taeyeon đặt nhẹ lên giường, lại kê thêm cái gối đầu mềm mại để giúp cô có một tư thế thoải mái nhất, sau đó lấy nhiệt kế kẹp vào nách Taeyeon. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Taeyeon sốt đến đỏ bừng, vầng trán cũng nóng đến dọa người.

Hàng chân mày của Baekhyun co rút, sắc mặt so ra còn khó nhìn hơn sắc mặt của Taeyeon, “Cô thật là ngu ngốc! Chỉ có dọn dẹp cái hồ bơi mà lại để mình phát sốt! Chưa từng thấy ai ngu ngốc như người phụ nữ này!”

Taeyeon sốt đến nỗi cả người vô lực, không muốn cãi nhau với hắn, cũng không chống đối lại bất kỳ động tác nào của Baekhyun. trong thời gian chờ kiểm tra nhiệt độ của cô, Baekhyun đột nhiên cúi người ghé sát vào mặt Taeyeon, chăm chú quan sát cô. Tựa như chưa bao giờ quen biết cô vậy. 

Đó là một loại ánh mắt nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu, giống như đối với Taeyeon, hắn chưa bao giờ quan sát kỹ. 

“Làm gì thế? Điên à?” Taeyeon bị ánh mắt của hắn nhìn thấy rợn cả tóc gáy, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

“Đúng là những lúc cô không nói lời nào thì có vẻ đáng yêu hơn.” Baekhyun nhẹ nhàng đẩy Taeyeon nằm lại trên gối. Cầm cánh tay của Taeyeon, không một chút dịu dàng rút nhiệt kế ra.

“Á! Anh nhẹ tay một chút! Tôi là bệnh nhân. Ôi! Tôi còn mang thai. Ôi, ôi!” Taeyeon cũng không biết do tức giận hay do bị ngã, chỉ thấy trước mắt như nổ đom đóm.

“Bệnh nhân? Đó là do cô quá ngu ngốc! Không biết chăm sóc chính mình! Mang thai? Đứa con trong bụng cô, cũng không phải là do tôi làm!” Baekhyun lạnh lùng thốt ra một câu, nhìn cũng không nhìn Taeyeon mắt chỉ lo nhìn nhiệt kế.

Ánh mắt Baekhyun đột nhiên trừng lớn. Trên nhiệt kế chỉ 39 độ!

Xoay người qua liếc mắt nhìn gương mặt mơ mơ màng màng của Taeyeon, vì sốt quá cao mà đỏ ửng, Baekhyun đành đem những lời trách cứ nuốt vào trong bụng. Thở dài, giúp cô đắp kín mền. Cầm điện thoại gọi một số điện thoại: “Kyungsoo giúp tôi tìm một chiếc xe cứu thương! Phải nhanh lên!”

Baekhyun đi vào phòng chứa đồ, lấy ra hòm thuốc, dùng miếng bông chấm rượu cồn, lau ấm cho Taeyeon. Trước tiên hắn cởi bộ quần áo đã ướt nhẹp của cô, sau đó là chiếc áo lót màu trắng kiểu của các của thiếu nữ. Cơ thể trắng nõn mịn màng dưới lớp quần áo khiến bản năng của Baekhyun trỗi dậy, nơi cổ họng nóng lên. Vốn tưởng rằng cởi quần áo sẽ gặp phải sự phản kháng mãnh liệt của Taeyeon vì vậy khi Baekhyun chuẩn bị sẵn tinh thần, đón tiếp sự tức giận cùng những lời mắng chửi của Taeyeon, thì mới phát hiện Taeyeon đã ngủ rồi.

Giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi thật dài, như giọt sương trong suốt đọng trên cánh hoa. Hai gò má gầy đỏ bừng, lại càng lộ ra những đường nét thanh lệ. Đôi môi tái nhợt mím thật chặt, tựa như trong mộng cũng có những chuyện không vui khiến cô lo lắng.

Baekhyun ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt đang ngủ của Taeyeon, cử chỉ có chút không bình thường đưa ngón trỏ ra, vuốt dọc theo gương mặt của Taeyeon, cặn kẽ miêu tả hình dáng khuôn mặt cô.

Hàng mi dài đen đậm, sống mũi cao thẳng mà không mất đi vẻ xinh xắn, chiếc cằn nhọn nhỏ. . . . . . Ngón tay Baekhyun cứ nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Taeyeon như thế, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó hiểu, tựa như là đau đớn, cũng tựa như là ngọt ngào.

Taeyeon, cô bé ngu ngốc này! Baekhyun lẩm bẩm nói nhỏ. Ngón tay vẫn dính chặt vào khuôn mặt cô lưu luyến không rời.

Giờ phút này, Baekhyun thậm chí cảm thấy rằng, nếu như Taeyeon cứ ngủ như vậy thì tốt hơn. Khi ngủ, nhìn Taeyeonxinh đẹp như thế, ngoan ngoãn như thế, sẽ không ghét hắn đụng vào, toàn tâm toàn ý vì hắn mà rộng mở trái tim mình.

Baekhyunthích một Taeyeon  vậy.

Điện thoại di động phát ra tiếng chuông dễ nghe. Baekhyun cầm điện thoại di động lên. Giọng nói Kyungsoo vội vàng truyền tới: “Tổng giám đốc, xe cứu thương bây giờ không thể tới được! Bên ngoài mưa lớn, có một con đường bị nước ngập, xe cứu thương bị kẹt trên đường!”

“Mưa lớn?” Baekhyun đi tới bên cửa sổ kéo màn ra, mới phát hiện ngoài cửa sổ quả nhiên đang mưa tầm tã. Căn phòng cách âm tốt quá, nên mặc dù bên ngoài mưa bão dữ dội như vậy mà bên trong lại không nghe thấy một chút tiếng động nào.

Đôi mày rậm của Baekhyun nhíu chặt lại. Bây giờ chỉ còn cách tiếp tục sử dụng phương pháp vật lý rồi chứ không còn biện pháp nào khác, Taeyeonmang thai, cũng không nên dùng thuốc hạ sốt.

Baekhyun lướt mắt qua vùng bụng của Taeyeon, một cỗ ghen tuông mãnh liệt xông thẳng lên đầu. Mỗi lần nhìn tới Taeyeon nghĩ đến đứa con trong bụng của cô, hắn liền rất tức giận, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cho Taeyeon, hắn muốn mỗi ngày nhìn thấy cô , hành hạ cô.

Baekhyun không ngừng dùng rượu cồn lau cơ thể Taeyeon, nhưng nhiệt độ dường như vẫn không có dấu hiệu hạ xuống. Gọi điện thoại thúc giục xe cứu thương mấy lần, nhưng xe vẫn bị kẹt trên đường, mưa vẫn rơi không ngớt, ông trời dường như cũng đang đối nghịch với hắn.

Baekhyun không thể làm gì khác hơn là trút giận lên Kyungsoo, gầm thét ra lệnh cưỡng chế hắn nhanh chóng tìm biện pháp, nếu không cũng đừng có nghĩ được lăn lộn dưới tay hắn!

Baekhyun chưa bao giờ khẩn trương như thế, hắn ôm Taeyeon dựa vào người mình, cách một tấm chăn mỏng ôm chặt cô, trái tim cảm thấy trống rỗng, càng lúc càng lớn, bên trong đều là hoảng sợ và lo lắng.

Hắn biết nếu sốt cao quá lâu sẽ ảnh hưởng đến trí não, phụ nữ có thai bị sốt, đối với mạng sống của thai nhi sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Sự việc cho tới bây giờ, đối với bào thai trong bụng Taeyeon hắn ngược lại không có ghét cay ghét đắng như vậy, bất kể như thế nào, đó là đứa con của Taeyeon. Bất kể cha nó là ai, trên người nó dù sao cũng chảy một nửa dòng máu của Taeyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro