Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhà họ Byun đang náo nhiệt điều tra nội gian, thì Taeyeon được Jiyeon bí mật đưa đến một nhà trọ.

“Chị, ba không sao chứ? Chị sắp xếp đưa ông ấy đến đâu? Có an toàn không? Baekhyun có thể tìm được ông ấy hay không?” Taeyeon nóng nảy hỏi.

“Yên tâm đi, tuyệt đối ổn thỏa. Baekhyun chết cũng không tìm được chỗ đó.” Jiyeon nói qua loa. Sắp xếp cái rắm, Kim Heechul cũng không phải là ba của cô, sống chết của hắn cô quan tâm cái rắm.

Cứ để ông ấy nằm ở bệnh viện đi,Baekhyun phát hiện Taeyeon chạy trốn, tuyệt đối sẽ đến bệnh viện tìm ông ấy, đến lúc đó, sẽ có trò hay để nhìn! Khóe miệng Jiyeon nổi lên một nụ cười ác độc. Đáng tiếc Taeyeon hoàn toàn không nhìn thấy.

“Taeyeon, em tắt điện thoại di động đi.” Jiyeon chợt nhíu nhíu mày, nhắc nhở.

Đúng thế, điện thoại di động mà mở, Baekhyun có thể sẽ thông qua định vị GPS tìm đến vị trí của cô, nếu Baekhyun tìm được cô, vậy coi như đã phí công nhọc sức. Taeyeon ngoan ngoãn tắt điện thoại di động.

Những ngày ru rú trong nhà bắt đầu. Nhà trọ này mặc dù là nơi vắng vẻ, nhưng Baekhyun thần thông quảng đại, ai có thể bảo đảm ma trảo của hắn không duỗi tới nơi đây? Cho nên phần lớn thời gian Taeyeon ở trong phòng. Không dám đi ra ngoài. Nhưng hôm nay là ngày khám thai. Bất luận tình hình như thế nào, cô cũng phải đi khám.Taeyeon đội mái tóc giả màu vàng kim trông rất thô tục, hai viền mắt kẻ đen thui, sau đó bôi trên mặt hai lớp phấn trắng xóa, đến trước gương soi, trong gương xuất hiện một người phụ nữ xấu xí thô tục, nếu chị Jiyeon đứng ở trước mặt, đoán chừng cũng không nhận ra cô.

Đi đến một bệnh viện gần nhà để kiểm tra, ánh nắng mặt trời cũng rất tốt, không quá gay gắt. Taeyeon đi từ từ, hưởng thụ sự nhàn nhã hiếm hoi khi ra cửa.

Trên lầu đối diện có một màn hình điện tử cực lớn, đang đọc tin tức.

“Tổng giám đốc Byum thị mấy ngày gần đây tuyên bố, rút toàn bộ vốn khỏi ngành kinh doanh bất động sản. Tin đồn nội bộ Byun thị xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, giá cổ phiếu Byun thị đã giảm trong ba phiên liên tiếp, hôm nay càng giảm không ngừng. Theo các nguồn tin, dường như trong gia đình Tổng giám đốc Byun thị xảy ra tranh cãi nên tổng giám đốc Byun bị thương nặng, đã lâu không đến công ty xử lý sự việc, hiện tại mọi công việc của công ty hoàn toàn dựa vào một nhóm nhân viên kỳ cựu trung thành với Byun thị chống đỡ. Cũng có tin đồn, Tổng giám đốc Byun thị Baekhyun, hình như có ý muốn rút lui ra khỏi công ty của gia tộc.”

Taeyeon ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, trên màn ảnh xuất hiện bóng dáng anh tuấn của Baekhyun đang dự một hội nghị nào đấy. 

Hắn gầy. Giữa hai lông mi là sự ưu sầu nặng nề không tan được. Mặc dù vóc dáng vẫn cao lớn thẳng tắp như vậy, nhưng dường như luôn mang theo một chút chán chường.

Nếu như nói trước kia Baekhyun là hoàng tử cao cao tại thượng, có sự bá đạo cùng quyết đoán tàn nhẫn, thì Baekhyun hôm nay, có hơn bảy phần lạnh lùng, và ít đi ba phần ấm áp của ánh mặt trời.

Đột nhiên, ống kính quay cận cảnh gương mặt Baekhyun, cặp mắt sâu đen sắc bén nhất thời đối diện thẳng vào ánh mắt của Taeyeon khiến Taeyeon sợ tới mức theo bản năng lui về phía sau. Người đàn ông này, cho dù ở trên màn ảnh, thì vẫn luôn có khí thế đè chết người ấy.

Bị hù dọa kinh hoảng như vậy, bé con trong bụng tựa như cũng cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, bắt đầu lăn lộn trong bụng.

Taeyeon vỗ vỗ bụng trấn an: “Bảo bối, đừng sợ đừng sợ, có mẹ ở đây!”

Cô chưa ăn cơm trưa, bên cạnh có một nhà hàng nhìn qua cũng không tệ lắm, cứ xa xỉ một lần, tự thưởng cho mình một chút, cũng để cho bé con trong bụng có chút dinh dưỡng đi!

Taeyeon sờ sờ ví tiền, chắc là đủ rồi. Cô chậm rãi hướng nhà hàng đi tới.

Đây đúng là một nhà hàng rất có đẳng cấp. Ra ra vào vào đều là trai đẹp gái xinh, ăn mặc hợp thời, vẻ mặt cao ngạo.

Đứa bé giữ cửa quan sát Taeyeon, mái tóc giả vàng óng ánh, trên mặt trang điểm rất đậm, nhìn thế nào cũng lộ ra một người thấp hèn! Muốn ngăn cản cô tiến vào, nhưng khi thấy cô ôm cái bụng bự, lại có điểm không nhẫn tâm. Nên lại giúp cô mở cửa kiếng ra.

Vị thức ăn rất ngon, khung cảnh ưu nhã mà yên tĩnh. Hơn nữa giữa những bàn ăn cũng đặt những bồn cây xanh nhìn rất mát mẻ tạo cảm giác riêng tư. Taeyeon cơm nước xong, thoải mái ngồi nghỉ ngơi một lát.

Đột nhiên cửa trước xao động, chỉ nghe được bàn bên phải có hai cô gái đang nhỏ giọng nói thầm.

“Oa! Quả nhiên rất đẹp trai a!”

“Đúng a! So với lúc xuất hiện trên ti vi còn đẹp trai hơn nhiều! Đây mới thật sự là tổng giám đốc kiểu mẫu nha! Còn mấy cái tên khác thật ra chỉ là nhà giàu mới nổi, quả thật không sánh kịp!”

Taeyeon khẽ mỉm cười, xem ra người tới là một người rất đẹp trai nên mới khiến cho những cô bé con háo sắc không dứt.

Ngẩng đầu tò mò nhìn về hướng đó, nhất thời sững sờ bất động.

Đó không phải là Baekhyun cùng Suho sao? Baekhyun một thân quần áo màu đen nhã nhặn, sóng mũi cao hoàn mỹ, đôi môi mỏng mím chặt, trên gương mặt anh tuấn còn có thêm mấy phần hờ hững, cả người cũng lộ ra một khí chất cao quý mạnh mẽ và độc đoán!

Suho bên cạnh nhìn khiêm tốn hơn nhiều. Trên gương mặt đẹp trai điểm một nụ cười nhẹ nhìn về phía nhà hàng.

Taeyeon sợ tới mức vội vàng rụt đầu, để những bồn cây ngăn trở trước mặt của mình. Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây? Trong lòng cô nóng nảy không dứt. Hiếm có được ngày ra ngoài ăn cơm, vậy mà lần đầu tiên đã gặp phải tên sát tinh Baekhyun  này!

Ngộ nhỡ bị hắn phát hiện, cô tuyệt đối không có trái cây ngon mà ăn!

Thật vừa đúng lúc, tiếng bước chân của hai người từ từ đi về phía bên này. Hai mét, một mét. . . . . . Càng ngày càng gần, Taeyeon cúi đầu hết sức, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Phục vụ lập tức trực tiếp dẫn Baekhyun và Suho tới cái bàn bên trái Taeyeon. Baekhyun nhìn xung quanh một chút, chỗ ngồi này gần cửa sổ, tầm mắt cũng không tệ lắm. Chỉ có điều ngồi bên phải là một phụ nữ quê mùa thô tục có cái đầu vàng trạch, trang điểm quá đậm, nhìn có chút khó chịu.

Suho thấy Baekhyun nhướng mi, cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, nhỏ giọng cười nói: “Đừng nhìn, đây không phải là nhà hàng của cậu mà thấy người ta khó chịu là có thể đuổi ra ngoài?”

Baekhyun lãnh đạm nói: “Cũng không đến nỗi thế, chẳng qua loại phụ nữ quê mùa thô tục đầu vàng trạch lại trang điểm đậm thế này, nhìn có chút ngán thôi.”

Cầm chén nước đang tính uống, Taeyeon đem mặt mình giấu ở cái ly, nghe nói thế bàn tay bất động giữa không trung.

Phụ nữ quê mùa thô tục sao? Baekhyun nói cô sao? Cô len lén nhìn vòng quanh bốn phía một cái, không sai! Xung quanh đều là những cô bé, chỉ có một mình cô là tóc vàng, trang điểm đậm!

Cô, bị Baekhyun ghét bỏ

Khuôn mặt người phụ nữ tóc vàng bị che hơn phân nửa, lộ ra lớp phấn lót thật dầy hoàn toàn không nhìn thấy ngũ quan, đôi mắt kẻ đen thui bị mồ hôi hay thứ gì đó làm chảy thành một mảng, trông rất bẩn, hàng lông mi giả thật dài, cộng thêm trên má phết thêm hai mảng màu hồng rất buồn cười, loại phụ nữ như thế này mà vẫn dám ra cửa! Cậu bé giữ cửa nhà hàng vẫn để cô bước vào sao!

Baekhyun sợ tới mức quay ngược lại một bước, biểu tình chán ghét và ghê tởm viết rõ ràng trên mặt hắn.

Suho cũng bị gương mặt của Taeyeon làm sợ hết hồn. Yêu quái a! Những lời này thiếu chút nữa đã bật thốt lên!

Thấy biểu tình của Baekhyun. Taeyeon biết mình đã an toàn. Hắn không nhận ra cô! Lần này cuối cùng cũng an toàn, cuối cùng cũng an toàn đi! Miệng nói lảm nhảm, cô thở phào một hơi, đi ra khỏi nhà hàng.

“Đứng lại!” Giọng nói chán ghét của Baekhyun cao ngạo vang lên sau lưng cô.

Xoay người? Không xoay người? Ở lại? Chạy trốn? Đủ loại suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong đầu Taeyeon

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời, xoay người sang chỗ khác, đầu cúi rất thấp, cung kính đứng trước mặt Baekhyun

Tổng giám đốc Byun, Cậu chủ Byun, ngài anh tuấn bất phàm, thân phận cao quý, ngài tội gì phải làm khó dễ một phụ nữ nghèo hèn như tôi? Van cầu ngài, thả tôi đi đi! Trong lòng Taeyeon cầu nguyện một trăm lần. Hi vọng trời cao có thể nghe được tiếng kêu cầu khẩn thiết ở sâu trong nội tâm của cô.

Đôi mày đen rậm của Baekhyun nhíu chặt, hắn hoàn toàn không muốn liếc mắt người phụ nữ bộ dạng thô tục này lâu một chút nào, chỉ sợ liếc một chút cũng sẽ bị nhiễm bẩn! Nhưng ! Cô còn thiếu hắn một vật!

Cơ thể cao lớn lạnh lùng đến gần Taeyeon, bàn tay thăm dò trên cổ của cô!

Taeyeon sợ tới mức cả người run lên, cảm xúc quen thuộc này, khiến cô đột nhiên giống như bị chạm điện!

“Roẹt!” Trên cổ đột nhiên đau nhói, chiếc dây chuyền bị Baekhyun nhẫn tâm giựt đứt!

Taeyeon không dám ngẩng đầu, lại càng không dám nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là cố gắng cúi rạp người ra vẻ kính trọng, miệng thì bắt chước những người câm điếc ê ê a a cầu khẩn. Đây là quà tặng của ba cô, là vật trân quý nhất trên người cô, không thể tự nhiên mất đi như vậy được!

Suho cũng cảm thấy có chút quá đáng, cần gì mà phải gây khó dễ cho một người câm! Dây chuyền đó có lẽ là thứ đáng tiền nhất trên người cô ta.

Suho vỗ vỗ bả vai Baekhyun: “Baekhyun, cần gì chứ! Bao nhiêu châu báu quý giá đến như vậy cậu đều không để ở trong lòng, sao lại coi trọng cái dây chuyền rẻ mạt này? Trả cho cô ta đi!”

Baekhyun chau chau mày, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên một đường cong: “Cô ta không xứng mang loại dây chuyền này!”

Taeyeon đang cúi gập người bỗng dưng bất động giữa chừng, cô không xứng mang sợi dây chuyền này? Đúng vậy, cô nghèo khó, hèn mọn, cho nên hắn nghĩ ngay cả một sợi dây chuyền cô cũng không xứng có? Ngay cả trên cần cổ cô, một sợi dây chuyền hoàn toàn thuộc về mình cũng bị những loại người có tiền này lấy ra nhạo báng, muốn cướp liền cướp?

Cô cũng là một người con gái được cha mẹ nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay như châu báu, sao lại bị những người này xem như bùn nhão mà giẫm nát ở dưới bàn chân? Ai cho bọn hắn cái quyền chà đạp lên danh dự của người khác?

Đôi tay nắm chặt thành quả đấm, Taeyeon hung hăng đè nén tất cả tức giận cùng uất ức xuống. Không thèm cúi người, không thèm cầu khẩn, các người muốn, cầm lấy đi! Hôm nay tôi không có năng lực bảo vệ đồ vật của mình, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ có năng lực này! Baekhyun, anh chờ đó!

Tiếng âm thanh mở bóp, sau đó, ngón tay thon dài của Baekhyun đưa tới trước mặt cô, giữa ngón tay đang kẹp một xấp tiền mặt, độ dầy như thế này đủ mua mấy trăm dây chuyền bạc.

“Cầm đi. Bồi thường cho cô.” Giọng nói lạnh lùng cao cao tại thượng, mang theo cảm giác kiêu ngạo và bố thí.

Taeyeon bỗng nhiên lại nhớ tới ngày đầu tiên .Baekhyun đụng vào làm cô ngã trên mặt đất, lúc ở cửa sổ xe hắn ném cho cô một xấp tiền thật dầy thì giọng nói cũng y như vậy.

Cũng cao ngạo như thế, cũng khinh miệt như thế.

“Bụp!” Taeyeo vung tay lên gạt tung xấp tiền trong tay Baekhyun. Những tờ tiền trong nháy mắt rơi tung tóe trên đất. khiến những thực khách đều quay lại nhìn.

Nước mắt căm phẫn trào dâng trong khóe mắt, Taeyeon cắn chặt cánh môi, không để cho nó chảy xuống. Lạnh lùng xoay người, Taeyeon ngẩng cao đầu đi thẳng.

Nước mắt uất ức và căm hận rốt cuộc không đè nén được chảy xuống sau khi xoay người đi! Taeyeon nắm chặt quả đấm, cố gắng khiến lưng thẳng tắp, thẳng hơn nữa, dù cô có hèn mọn, có đê tiện hơn nữa, cũng sẽ không bị sự sỉ nhục của người khác đè bẹp!

“Người phụ nữ này thật kỳ quái!” Suho nói một câu rất nhỏ. Những người phụ nữ khác, bị cướp dây chuyền tất nhiên sẽ rất khó chịu, nhưng thấy được bồi thường nhiều như vậy, không tươi rói mới là lạ chứ! Cô bé này thật đúng là kỳ quái.

Tiền bay tứ tung trên đất Baekhyun cũng không buồn nhặt, liếc mắt nhìn người phục vụ đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Số tiền này đều là của cậu.”

Người phục vụ quả thật không thể tin được mình lại may mắn như vậy! Mở to hai mắt vui mừng hỏi Baekhyun: “Thưa ngài, ngài nói tất cả số tiền này đều thuộc về tôi?”

“Ừ.” Baekhyun vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng. Tựa như số tiền này đối với hắn mà nói căn bản chỉ là một đống giấy vụn.

Liếc ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đã chạy tới góc đường, gió thổi bay mái tóc vẫn che mặt cô, cô giơ tay lên, vuốt những sợi tóc xốc xếch. Động tác lưu loát mà tao nhã, không có có nửa phần thô tục!

Xe taxi tới, cô xoay người lại, khom lưng, kéo váy,lên xe. Nhìn từ xa, bóng dáng kia, gương mặt đó, sao quen thuộc đến như vậy!

Taeyeon! Là Taeyeon!

Trái tim Baekhyun chợt cứng lại! Đẩy ghế ra chạy vọt ra ngoài!

“Baekhyun, Baekhyun! Cậu làm gì đấy!” Suho bị tình huống đột ngột này làm cho ngạc nhiên không giải thích được. Vội vã ném chút tiền lên trên bàn rồi đuổi theo.

Chờ đến khi Baekhyun chạy ra tới nơi, xe taxi đã chạy cách một đoạn xa! Baekhyun chạy theo như điên!

Người đi bộ trên đường bị hắn đụng ngã trái ngã phải, cuống quít nhìn hắn chán ghét và ra vẻ không hiểu. Baekhyun hoàn toàn không để ý nhiều như vậy, mắt thấy taxi sắp quẹo cua ở đầu đường, hắn gạt đám người chạy về phía đó!

Vì muốn tránh hắn, những dòng xe đang rối rít chạy dừng đột ngột, bánh xe ma sát mặt đất phát ra những tiếng chói tai! Giao thông trên đường trở nên hỗn loạn!

Cảnh sát giao thông cũng thổi cái còi chạy tới, “Anh muốn làm gì thì làm sao! Ngay cả đèn đỏ cũng vượt, anh muốn chết à!” Lời còn chưa dứt, một cú đấm thật mạnh đã rơi vào mặt của người cảnh sát!

Đánh người cảnh sát giao thông ngã trên mặt đất, Baekhyun tiếp tục chạy như điên. Suho chạy ở phía sau đã không thở ra hơi. Thật đúng là không ngờ, thể lực Baekhyun này lại tốt đến như vậy! Khó trách những phụ nữ kia lại si mê hắn như vậy!

Có lẽ cảnh sát giao thông báo cảnh sát trật tự, vài phút sau, một đám cảnh sát bao vây Baekhyun và Suho vào giữa.

Sau khi Baekhyunlại đánh ngã hai cảnh sát, thì bị những cảnh sát khác hung hăng xông tới kềm chặt cánh tay, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc taxi màu vàng dần dần biến mất hẳn trong tầm mắt. . . . . .

Taeyeon! Lại để em trốn mất trong tầm mắt của tôi! Baekhyun thất vọng chỉ muốn đập đầu vô tường.

Trước mặt không có tường, chỉ có một đống cảnh sát đang nhao nhao như gặp phải quân thù, Baekhyun chợt hướng về một người cảnh sát trong số đó đang cáo giả oai hùm khiển trách hắn đá mạnh vào để trút giận!

Taeyeon ngồi trong xe taxi, nghe phát thanh viên đang thông báo tình hình giao thông hiện tại: Tuyến đường chính đang xảy ra hỗn loạn nghiêm trọng, một người đàn ông chạy như điên trên đường, không chỉ vượt đèn đỏ, còn liên tiếp gạt ngã người đi đường, vì tránh né hắn, những chiếc xe trên đường không thể không chọn lựa thắng xe khẩn cấp, tạo thành một cảnh hỗn loạn. . . . . . Người đàn ông đã bị cảnh sát đưa đi, theo đánh giá ban đầu, người đàn ông phạm tội bị bệnh tâm thần nghiêm trọng. . . . . .

Tài xế xe taxi thở dài: “Cô nói xem, bệnh nhân tâm thần này sao không ở bệnh viện mà lại ngây ngô chạy loạn làm gì! Không phải gây thêm phiền toái cho xã hội sao?”

Taeyeon đồng tình gật đầu một cái: “Đúng a! Bệnh tâm thần mà còn chạy loạn trên đường, quả thật rất dễ dàng gặp chuyện không may!”

Bên ngoài bót cảnh sát, Suho đang tò mò hỏi Baekhyun: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra ở nhà hàng? Sao đột nhiên lại xông ra đường chạy như điên?”

Baekhyun siết chặt nắm tay, khẽ chau mày, không trả lời.

“Ê! Baekhyun! Cậu không có suy nghĩ sao! Tôi hao phí sức lực nhiều như thế để bảo lãnh cậu ra ngoài, vậy mà một câu cậu cũng không thèm quan tâm nha!” Suho bất mãn nhìn chằm chằm Baekhyun

Ánh mắt Baekhyun nhìn lên bầu trời bao la với vẻ sâu xa, không khí thoáng đãng, bầu trời trong xanh, ngay cả một đám mây cũng không có.

Thời tiết tốt, nhưng người kia lại không ở bên cạnh hắn.

Hắn thấy người kia tránh hắn như tránh thú dữ, tình nguyện đội tóc giả, trang điểm đậm, tình nguyện làm người câm, tình nguyện cúi cơ thể nhỏ bé không ngừng cầu xin tha thứ, cũng không muốn quen biết hắn.

Bàn tay gắt gao siết chặt hơn. Cho đến khi sợi dây chuyền đâm thật sâu vào lòng bàn tay đau nhói.

Suho kỳ quái nhìn Baekhyun. Trong mắt Baekhyun thoáng hiện cảm xúc hoang mang, loại cảm xúc này, hắn không hiểu nổi. Nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung, Suho cảm thấy, đau buồn, từ này tương đối thích hợp.

Nhưng, đau buồn? Baekhyun sẽ đau buồn?Trừ lần ngoài ý muốn mười hai năm trước kia, thì hắn chưa hề thấy trong mắt Baekhyun loại cảm xúc này lần nào nữa.

“Đi, đi quán bar của cậu.” Baekhyun liếc mắt nhìn Suho đang tò mò theo dõi hắn, lạnh nhạt nói.

“Được, nhất định tôi sẽ chọn cho cậu mấy cô xinh đẹp nhất. Hắc hắc, muốn bay một lúc hai hay ba cô cũng tùy cậu!” Suho cười híp mắt nói. Đúng thôi, đây mới là Baekhyun hắn quen thuộc. Thú vui nhục dục, mọi thứ đều tinh thông, đau buồn chó má gì …, hoàn toàn là những thứ không thể giải thích.

Taeyeon ngồi trên ghế xếp hàng ngoài phòng khám sản chờ tới lượt mình khám thai. Hôm nay đến để siêu âm, trong lòng cô có chút thấp thỏm.

Những phụ nữ có thai cùng chờ với cô, hầu hết đều có chồng đi cùng, thậm chí còn có ba mẹ đẻ và ba mẹ chồng đi cùng. Còn Taeyeon cô chỉ có một mình, có vẻ rất khác lạ.

Ngưỡng mộ nhìn người chồng đau lòng cho người vợ, chỉ một cái hắt hơi liền vừa xoa ngực, vừa vỗ lưng, trong lòng Taeyeon dâng lên một nỗi đau xót.

“Bảo bối, ba con là ai?” Taeyeon vuốt bụng nhủ thầm. Cô có chút hối hận, buổi sáng hôm đó không nên chạy nhanh như vậy, ít nhất, cô cũng nên nhìn mặt người đàn ông kia một chút.

Đau xót trào dâng, lỗ mũi Taeyeon cảm thấy chua xót: “Thật xin lỗi, bảo bối, không thể cho con một ngôi nhà hoàn chỉnh. Không thể khiến con giống như những đứa trẻ khác, có thể vui vẻ cưỡi trên vai ba ba.” Nước mắt theo gò má gầy gò yên lặng chảy xuống.

“Oa, đôi vợ chồng bên kia xứng đôi a!”

“Đúng a! Nam đẹp trai, nữ thanh tú! Ơ! Người nữ hình như là con gái Thị trưởng Jung!”

“Có phải Soojung hay không?”

“Đúng. Chính là cô ta. Oa, chồng cô ta rất đẹp trai a!”

Hành lang bên kia có một đôi nam nữ đi tới, khiến những người phụ nữ bên cạnh Taeyeon chờ đợi khám thai náo động, bàn tán ầm ĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro