Chap 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể Baekhyun hơi run rẩy, "Tôi mưu đồ gì không mượn cô xen vào. Cô chỉ cần đáp ứng, làm người phụ nữ của tôi."

Hai tay bên người Taeyeon nắm lại, khẽ dùng sức, nắm tay một cái, lại phát hiện giờ phút này ngay cả sức lực nắm tay cũng không đủ.

Làm sao lại trở nên vô lực như vậy, làm sao lại trở nên bất đắc dĩ như vậy!

"Nếu như tôi không đáp ứng?" Taeyeon cắn môi nhìn Baekhyun.

"Nếu như cô không đáp ứng, CD hoan ái ngày hôm qua sẽ lan truyền toàn thế giới. Nếu như cô không đáp ứng, cả đời này cô sẽ mãi chỉ ở trong căn nhà này, một bước chạy cũng không thoát. Nếu như cô không đáp ứng, tôi sẽ khiến cô nghiện ma túy, lúc đó sống cũng không bằng chết!" Baekhyun nhàn nhạt nói, giọng nói lại cường ngạnh vô cùng!

"Anh!" Trong đầu của cô kêu ong một một tiếng, "Anh nói cái gì?"

"Tôi nói được là làm được!" Vẻ mặt của hắn tối tăm."Tốt nhất cô không nên chọc giận tôi!"

Taeyeon buồn bã cười một tiếng, cố nén tiếng khóc, nhẹ nhàng nhìn hắn nói: "Nếu như anh dám làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!"

"Vậy thì sao?" Hắn đột nhiên bá đạo kéo cô, cúi đầu cắn lỗ tai của cô, hắn biết đấy là nơi mẫn cảm nhất của cô."Cô có thể thử xem! Xem tôi có nói láo hay không?"

Giọng nói của hắn, trầm thấp khàn khàn, nhưng lại tản ra hơi lạnh thấu xương.

Taeyeon không nhịn được giật thót mình.

Hắn cúi đầu nhìn cô bình tĩnh lại, bàn tay nâng cằm của cô, "Đúng, như vậy mới ngoan, cô gái ngoan!"

Tầm mắt của cô rơi vào mặt hắn, khuôn mặt đẹp trai lộ ra góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen nhánh sâu như nước, chân mày đen rậm, không khỏi toát lên vẻ vương giả thanh nhã.

Ánh mắt lạnh của Taeyeon thoáng qua chút cảm xúc, người đàn ông này thật sự là khắc tinh của mình sao?

Cho dù hiện tại muốn thoát khỏi hắn như thế, hận hắn như thế, trái tim cũng đã tan nát, nhưng nỗi hận lớn nhất cũng không được áp chế được sự run rẩy sợ hãi, là thế này phải không?

Baekhyun nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ thương yêu, hắn duỗi bàn tay, kéo cơ thể vô lực của Taeyeon ôm thật chặt vào trong ngực, khi hơi thở mềm mại của cô dán sát vào mình thì hắn lại có một mong muốn đem cô dung nhập vào trong cơ thể đang kích động của mình.

Hắn cúi người xuống, làn môi nóng bỏng hôn nhẹ vào đôi mắt cô, đau lòng lau khô dòng lệ của cô, trên khuôn mặt nguội lạnh bị một cảm xúc thâm tình thay thế.

"Được rồi! Nếu như em ngoan ngoãn, tôi hứa sẽ tiêu hủy đĩa CD, em cũng sẽ có toàn bộ sự tự do! Em có thể ra cửa, có thể đi chơi, có thể kết giao bạn bè, cũng có thể mỗi ngày ở cùng với Yeonie." Baekhyun nói.

Sách lược của Baekhyun có hiệu lực rồi.

Taeyeon không nói một lời, hàm răng run lên. Baekhyun lại ôm cô vào lòng.

Cô co rúm lại một chút, vẫn như cũ không hề lên tiếng.

Baekhyun nhìn cô, cô như vậy, hoàn cảnh như vậy, cũng làm cho hắn không tự chủ được nghĩ đến những triền miên đêm hôm đó, hắn phát hiện mình càng cố gắng đè nén, lại càng khó kềm chế.

Môi phớt qua gò má của cô, nhưng theo phản xạ cô chợt lui về phía sau.

Hắn trừ việc lên giường sẽ không còn việc khác có thể làm sao? Tại sao người đàn ông khi muốn lại ghê tởm như vậy? Luôn xúc phạm phụ nữ? Uy hiếp phụ nữ?

Trên mặt cô lộ ra chán ghét, nét mặt của cô kích thích Baekhyun thật sâu, cô thế nhưng lại thể hiện vẻ mặt chán ghét như vậy, quả thật quá ghê tởm!

"Taeyeon!" Đôi môi mỏng trên gương mặt anh tuấn mím chặt, trong mắt bắn ra tia lửa giận tựa hồ có thể thiêu đốt Taeyeon, sức lực trên tay Baekhyun tăng thêm, "Nhìn tôi!"

"Ma quỷ! Anh là ma quỷ!" Taeyeon lớn tiếng kêu. Baekhyun bị chọc giận rồi.

"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa xem!" Một giọng nói lạnh lẽo giống như từ địa ngục phát ra bên tai Taeyeon, "Tôi nói cô nhìn tôi!"

"Anh muốn như thế nào?" Ánh mắt trong suốt của Taeyeon lạnh lùng nhìn vào ánh mắt đang trong cơn giận dữ của Baekhyun, mặc dù trong lòng nơm nớp lo sợ. Người đàn ông này lúc lên cơn giận quá dọa người rồi.

Baekhyun bá đạo ngăn chặn cô, khóe miệng hiện lên nụ cười tà tứ, nhưng trong ánh mắt không chút vui mừng, nhẹ giọng nỉ non: "Ừ! Rất ngoan, vật nhỏ bướng bỉnh lì lợm!"

"Anh thật rất hèn hạ! Anh đang uy hiếp tôi!" Taeyeon đón nhận ánh mắt của hắn, giọng nói tràn đầy khinh thường và lạnh lùng.

Người đàn ông này khiến người ta chán ghét, chẳng lẽ hắn chỉ có chiêu này thôi sao? Chẳng lẽ trừ chiêu đó, hắn không còn những chiêu nào khác sao?

Baekhyun nhìn cô, không nói lời nào, cũng không hề nháy mắt, hai người giờ phút này nhìn nhau, ánh mắt của hắn phức tạp, quỷ dị và lóe lên những tia lửa kỳ lạ.

Không khí càng ngày càng nguy hiểm. Mà hắn ẩn nhẫn cùng với trấn tĩnh, khiến Taeyeon cảm nhận được cảm giác nguy hiểm sắp đến, cô càng thêm bình tĩnh, ưỡn cao sống lưng, không chịu yếu thế.

Khóe miệng Baekhyun một lần nữa nhếch lên, tươi cười nhưng không có phần ấm áp.

Taeyeon dứt khoát nhắm hai mắt lại, không nhìn hắn, dù sao đi nữa ánh mắt hắn mà nhìn lâu sẽ trầm luân, dứt khoát không nhìn! .

"Mở mắt, tôi muốn cô nhìn tôi hưởng dụng thân thể của cô, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là người phụ nữ của tôi, đời này đừng mơ tưởng chạy thoát!" Hắn nói xong, trong ánh mắt sắc bén nổi lên ngọn lửa phức tạp.

Cô nghe được lời nói của hắn, khó có thể tin trợn to hai mắt, khuôn mặt lạnh lùng kia đập vào mắt, sao ghê tởm như thế, ghê tởm đến độ cô muốn xé rách bản mặt của hắn, tại sao hắn lại có thể nói rõ ra như thế, không biết xấu hổ như thế.

Tủi nhục xông tới một lần nữa khiến cô đỏ mặt.

"Cởi quần áo! Vừa rồi đừng nên mặc!" Hắn trầm giọng nói: " Có phải muốn bị tiêm ma túy trở thành một kẻ nghiện hay không?"

Cô nhìn hắn chằm chằm, hàm răng cắn chặt bờ môi, lửa giận bừng lên hắn dứt khoát buông cô ra, ngồi ở ghế sa lon, co hai chân lại, lấy bao thuốc trong túi, theo thói quen hút một điếu: "Cô có thể tiếp tục làm một anh thư trinh tiết liệt nữ, chẳng qua kiên nhẫn của tôi cũng có hạn!"

Hắn nhìn quần áo của cô, là loại hàng rẻ tiền, nhưng khi mặc ở trên người cô lại xinh xắn đến như vậy! Tôn lên dáng người mỏng manh nhưng đầy đặn của cô, cô đã sanh em bé, vì vậy so với trước kia đầy đặn hơn, ra dáng phụ nữ hơn!

Đôi mắt chim ưng nhìn soi mói, cô bắt đầu từ từ cởi hết y phục của mình. Ánh mắt đã không còn mục tiêu, giống như là đang làm việc theo lệnh chủ vậy.

Áo khoác từng nút từng nút được cởi ra, ngay sau đó, cùng nhau rơi xuống đất, lòng của cô, cũng rơi theo xuống. Cho đến khi toàn thân trên dưới chỉ còn lại áo lót.

Taeyeon rõ ràng cảm thấy cả người mình run rẩy, cảm thấy toàn thân vô lực mềm nhũn.

Hắn nhìn cô, sự nguy hiểm trong ánh mắt tăng lên.

"Tiếp tục cởi ra, tôi đi tắm!" Hắn lạnh lùng đứng lên, lúc xoay người, ánh mắt lóe lên một tia giãy giụa.

Đối với cô như vậy, hình như quá tàn nhẫn!

Nhưng, hắn phát hiện, hắn càng muốn đợi cô, cô càng ghê tởm và đối nghịch với hắn. Có lẽ uy hiếp là quá hèn hạ, nhưng hắn xưa nay tin tưởng nếu tốc chiến tốc thắng sẽ nhanh chóng đạt được hiệu quả! Hắn chỉ muốn lấy được cô, hắn không thể nào chịu được nỗi thống khổ nếu mất cô lần nữa!

Cô không nói gì, ánh mắt trống rỗng, bò đến trên giường, dùng chăn bao lấy mình.

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Baekhyun tắm rửa xong, chỉ dùng khăn tắm bọc nửa người dưới, chân trần đạp sàn nhà đi ra.

Thấy cô ngồi ở trên giường, chăn bao quanh mình. Bởi vì vừa thẹn thùng vừa hận, cô càng thêm chán ghét hắn!

"Cởi ra!" Hắn tiếp tục nói.

Bàn tay cô với ra sau lưng, ngón giữa sờ nhẹ móc khóa áo ngực cởi ra!

Áo ngực rơi xuống, cơ thể không một mãnh vải của cô lộ ra trước mắt hắn!

Baekhyun vẫn nhìn chằm chằm vào cô, trong nháy mắt khi chiếc áo lót rơi xuống, hắn cảm thấy hơi thở của mình dần dần rối loạn. Nhìn thấy làn da trắng nõn của cô hiện ra ít phần mềm mại đáng yêu, hắn không khỏi tâm thần nhộn nhạo. như có thứ gì đó che mờ ánh mắt thâm thúy, hắn chỉ muốn người phụ nữ này hoàn toàn thuộc về mình, hắn chỉ muốn chinh phục hoàn toàn người phụ nữ này!

Cô xấu hổ! Cảm thấy không còn mặt mũi nữa!

"Baekhyun, nếu như anh muốn, anh làm gì thì làm đi!" Cô không biết làm sao lấy lại được giọng nói của chính mình, giọng vừa nói ra, sao run rẩy như thế.

Sau một khắc, cô cắn môi, nếm thấy một mùi vị ngai ngái, thì ra là cô đã cắn rách môi của mình, nhục nhã như vậy, hắn là ác ma, là khắc tinh cả đời cô.

Giờ phút này mái tóc đen của Baekhyun dán hết lên gương mặt, những giọt nước trên tóc rơi xuống, đôi tròng mắt đen phát ra ánh sáng lạnh như băng. Cả người tản ra sức hấp dẫn đặc biệt, đủ khiến cho người ta tim đập thình thịch. Nhưng Taeyeon như không có thấy, cô cũng không muốn nhìn, cô cảm thấy giờ phút này cô chỉ còn lại sự khuất nhục!

Baekhyun bước từ cửa phòng tắm đi tới, hướng về phía cô. Mỗi một bước tiến tới gần, lại càng cảm thấy sức hấp dẫn phát ra trên người cô không cách nào khắc chế được.

Cuối cùng đi tới trước mặt cô, thế nhưng hắn lại chỉ đưa tay, tùy tiện vuốt một lọn tóc của cô, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, mùi vị trên người cô, vĩnh viễn tinh khiết như thế, không có mùi nưốc hoa gay mũi , cô là khác biệt, giống như đóa hoa Lan dưới đáy hang sâu.

Baekhyun hôn tóc của cô, đưa tay ôm cô vào trong lòng. Bàn tay dán vào lưng cô, cảm nhận được thân thể mềm mại và quyến rũ của cô. Lòng hắn cảm thấy nhột nhạt khó chịu, hít thở thật sâu.

Taeyeon lại chỉ có thể nín thở, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

Hắn và mặt của cô, gần trong gang tấc.

Áo tắm màu trắng xanh trên người của hắn xanh rơi xuống, cơ thể của bọn họ dính vào cùng nhau.

"Vì sao em không chịu thuận phục tôi? Hả?" Baekhyun ôm trọn cơ thể mỏng manh gầy yếu của Taeyeon vào trong lòng.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không nhịn được cúi đầu đòi hôn cô, hắn khát vọng cái miệng nhỏ nhắn mềm mại và đỏ tươi của cô, nhưng khi nếm thấy mùi máu tươi trên khóe miệng của cô, trong lòng đột nhiên đau nhói.

Đôi môi mềm mại che lấy môi cô, đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, khiến cô xấu hổ thở gấp.

Hơi thở của cô thơm như thế, làn môi của cô trơn mềm, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được, hôn cô như mê muội. hai tay Baekhyun chạy trên người cô, đôi môi lại bắt đầu mãnh liệt hôn cô.

Nụ hôn này mãnh liệt mà kéo dài, khi Baekhyun vẫn chưa thỏa mãn buông Taeyeon ra thì gương mặt cô đã ửng hồng, hai chân mềm nhũn cơ hồ đứng không vững, cô thiếu chút nữa bởi vì hít thở không thông mà chết.

Baekhyun cũng khẽ thở dốc, hắn nhìn Taeyeon, lấy tay nâng phía sau lưng của cô, nói khẽ với cô nói: "Taeyeon, tôi muốn em mãi mãi là người của Baekhyun tôi!"

Taeyeon liếc mắt đi chỗ khác, không nhìn tới Baekhyun.

Thân thể hắn cường tráng, phát tán mị lực phái nam, bao quanh chính mình, cô cảm thấy nơi đó của hắn dâng trào, bọn họ dán chặt vào nhau

Hiện tại Taeyeon cũng không thể rời đi, bởi vì Yeonie đã ỷ lại vào cô.

Kể từ khi được Taeyeon cho bú sữa, Yeonie không thèm bú sữa bà vú nữa. Mỗi ngày thà há cái miệng bé xíu khóc lớn, cũng không chịu bú sữa bà vú.

Baekhyun ước gì có thể dùng Yeonie khóa Taeyeon lại mãi, vì vậy mỗi lần Yeonie vừa khóc, liền đáng thương hề hề chạy đến bên cạnh Taeyeon cầu khẩn: "Taeyeon, Yeonie khóc thật đáng thương, em cho bé con bú đi!"

Trong lòng Taeyeon đã sớm như bị ai nhéo, vừa nghe Baekhyun nói như vậy, chạy nhanh như sợ không kịp cho Yeonie bú sữa.

Dáng dấp bé con trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thấy Taeyeon tới, giống như có linh cảm, lập tức toét cái miệng nhỏ nhắn không răng nhìn Taeyeon cười, lòng Taeyeon lập tức trở nên mềm nhũn. Chỉ cần nhìn thấy Yeonie, những vũ nhục kia của Baekhyun dường như tan biến không còn dấu vết.

"Bảo bối, bảo bối ngoan, bú đi! Bú nhiều một chút. . . . . ." Taeyeon ôm đứa bé bú sữa, nụ cười trên mặt tràn đầy tình mẫu tử sáng chói, giọng nói dịu dàng mà Baekhyun chưa từng nghe qua.

Baekhyun ngồi trên ghế sa lon, làm bộ xem báo chí, ánh mắt lại không ngừng vụng trộm liếc nhìn Taeyeon cho bé con bú sữa. Nhìn bé con bú với bộ dạng vui mừng như vậy, trong lòng của hắn cũng có chút ngứa ngáy.

"Đừng giả bộ! Muốn nhìn thì nhìn đi!" Taeyeon đã sớm biết Baekhyun đang trộm nhìn, quăng một câu khinh bỉ .

"Taeyeon, em suy nghĩ nhiều quá! Em cho rằng bộ ngực của em mê người như thế sao? Tôi chỉ đang nghĩ rằng, sữa ngon lắm hay sao mà Yeonie lại bú hăng hái như vậy?" Baekhyun làm sao không biết là Taeyeon đang châm chọc, cũng hung hăng đáp trả.

"Anh. . . . . . !" Lời nói của Taeyeon bị hắn lột trần khiến gương mặt đỏ bừng. Chẳng thèm nói nhiều với hắn. Chỉ lo chuyên tâm cho Yeonie bú sữa.

Cuối cùng bé con cũng ăn no. Thỏa mãn nấc cục một cái rồi ngủ thiếp đi trong lòng Taeyeon.

Taeyeon nhẹ nhàng hát nhỏ một bản nhạc thiếu nhi rồi cẩn thận đặt Yeonie vào trong chiếc nôi nhỏ.

Baekhyun thấy bé con đã ngủ, bèn nghiêm mặt tiến tới bên cạnh Taeyeon: "Taeyeon, cho tôi nếm thử một chút. . . . . ."

"Nếm cái gì?" Taeyeon kinh ngạc.

"Cái này. . . . . ." Baekhyun đưa tay quẹt vào nơi Taeyeon mới vừa mặc xong áo ngực.

"Anh! Anh không biết xấu hổ sao?" Taeyeon vừa tức vừa xấu hổ. Chưa từng thấy qua loại người nào như người đàn ông này, lại cùng con trai giành ăn.

"Taeyeon, cho tôi nếm thử một chút xem sao! Xem rốt cuộc ngon như thế nào mà lần nào Yeonie cũng bú say sưa như vậy." Baekhyun tiếp tục năn nỉ Taeyeon.

"Cút!" Taeyeon đẩy ma trảo của Baekhyun ra rồi đi ra ngoài cửa.

Baekhyun đột ngột nắm chặt vùng eo nhỏ nhắn của Taeyeon: "Cũng không phải là chưa từng ăn, liếm qua mấy trăm lần. Xấu hổ cái gì?"

Nhìn ánh mắt lẳng lơ của Baekhyun, Taeyeon cảm giác cả người giống như không mặc quần áo vậy. Tay Baekhyun đã đưa vào trong quần áo của cô rồi, Taeyeon sợ tới mức liều mạng giãy giụa.

"Roẹt!" những nơi rách trên chiếc váy được ghim bằng kim băng một lần nữa lại bung ra!

"Baekhyun!" Taeyeon rống to. Lần này cô giận thật! Hiện tại cô chỉ còn chiếc váy này! Baekhyun đáng chết!

Nhìn bộ dạng Taeyeon một tay che ngực, một tay liều mạng túm chặt chiếc váy bị xé rách, Baekhyun không nhịn được cười ha ha: "Taeyeon! Em có biết bộ dạng này của em nhìn rất khôi hài không? Ha ha. . . . . ."

Taeyeon tức chết, đưa tay hung hăng cốc vào đầu hắn hai cái: "Ai cho anh cười! Đều tại anh!"

Baekhyun cười kéo Taeyeon vào trong ngực: "Đi, dẫn em đi mua quần áo!"

Tùy tiện tìm bộ quần áo cũ của Baekhee mặc vào, Baekhyun đưa Taeyeon ra cửa.

Baekhyun đưa cô đến một cửa hàng bán quần áo sang trọng nhất để Taeyeon mua quần áo.

Cô nhân viên nhiệt tình đi lên săn đón, Nhưng Baekhyun hoàn toàn lạnh lùng làm ngơ.

Đi tới trước giá quần áo, ngón tay thon dài của Baekhyun lướt qua một hàng quần áo, thấy bộ nào hợp với Taeyeon liền lấy xuống ném cho cô nhân viên. . . . . .

Taeyeon không lên tiếng, nhìn Baekhyun chọn quần áo như thế, lại một lần nữa cảm nhận thật sâu cái gì gọi là những người có tiền.

Xem Baekhyun như bây giờ, y như tên nhà giàu mới nổi!

Phách lối, vênh váo, tự đắc, không ai bì nổi. . . . . .

Thời điểm chọn giày, Baekhyun cũng là một tác phong kiêu ngạo như thế, hỏi số giày của cô xong, liền một đôi một đôi giày chỉ qua: cái này, cái này, cái này. . . . . ."

Nhân viên cửa hàng hết thảy đều dùng ánh mắt vừa thèm muốn vừa ái mộ nhìn Taeyeon.

". . . . . ."

Taeyeon không chịu nổi những ánh mắt của đám nhân viên đó, yên lặng thối lui đến khu giày nam, mặc cho Baekhyun ở nơi đó khoe khoang hắn lắm tiền nhiều bạc.

Hắn mua quần áo cho cô nhiều tới nỗi nếu mỗi ngày cô đổi một bộ thì phải mấy năm mới hết. . . . . .

Một nhân viên đột nhiên đi tới bên cạnh cô, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói ra một tràng bằng tiếng Anh.

Taeyeon có chút ngạc nhiên, cô chỉ nghe thấy cái gì mà "Chồng cô" "giày nam" ..., cụ thể cô nghe được cái hiểu cái không.

Đang chọn giày cho cô, Baekhyun nghe vậy chợt đi tới, nhíu mày hỏi: "Em chọn giày cho tôi?"

"Hả?"

Taeyeon ngẩn người một chút, lúc này mới biết vừa rồi cô nhân viên nói là: Chồng của cô rất anh tuấn, rất thích hợp đi đôi giày này.

Nhưng Baekhyun hoàn toàn không chú ý tới sự kinh ngạc của Taeyeon, đi tới bên cạnh cô, cầm một đôi giày da màu đen sáng bóng trước mặt cô quan sát một chút, hàng chân mày rậm nhíu lại: "Taeyeon, phẩm vị của em là như thế này sao?"

Loại giày da kiểu dáng đầu nhọn này quả thật đã không còn hợp mốt nữa rồi, nhưng nó là một đôi giày được chế tác thủ công, kiểu dáng và chi tiết đều vô cùng tinh tế và hoa mỹ.

Taeyeon im lặng, cô chỉ là vừa khéo đứng ở khu giày nam mà thôi. . . . . .

Cô nói muốn giày cho hắn khi nào chứ?

Nhìn tâm trạng Baekhyun có vẻ không tệ, Taeyeon không thể làm gì khác hơn là cười khô khốc: "Ừ, ánh mắt thưởng thức của tôi đích thực không được tốt lắm, trả lại cho họ đi."

Không nghĩ tới Baekhyun cầm đồi giày da vứt trên tay cô: "Cho tôi thử một chút."

Taeyeon giương mắt lên nhìn Baekhyun, thế nhưng hắn căn bản không chú ý tới ánh mắt của Taeyeon, tự nhiên ngồi vào ghế sa lon, vén hai chân lên, ánh mắt sâu đen nhìn cô chằm chằm với một bộ dạng đợi cô tới phục vụ.

Cô nhân viên lắm mồm này, làm hại cô giống như một người hầu phục vụ cậu chủ Byun hắn đổi giày vậy.

Hít sâu một cái, Taeyeon dằn cảm giác khó chịu lại, ngồi xổm trước mặt Baekhyun giúp hắn đổi giày, loại tư thế này, mười phần giống y như một người hầu.

Mang giày vào chân xong, Baekhyun cũng không đứng lên đi tới đi lui mà chỉ ngồi ở chỗ đó quơ quơ chân, đôi giày trên chân lắc lư đung đưa, hiển nhiên đồi giày này quá lớn.

Nét mặt Baekhyun nhất thời tối sầm: "Taeyeon, sao chọn giày như thế này?"

Một lần nữa Taeyeon im lặng nhìn trời xanh. . . . . .

Đôi giày này, căn bản cũng không phải là cô chọn mà.

"Em không biết tôi mang giày số mấy sao?" Baekhyun nhìn chằm chằm Taeyeon, giọng nói tức giận.

"Ách. . . . . ." Taeyeon không biết trả lời như thế nào.

Cô không có chuyện gì làm hay sao mà phải nhớ số giày của hắn bao nhiêu?

Nhìn vẻ mặt Taeyeon mờ mịt, sắc mặt Baekhyun càng ngày càng khó coi! Hắn rất nhớ số giày Taeyeon đi, mà người phụ nữ này, thế nhưng hoàn toàn không biết số giày của hắn!

Rất tốt.

Baekhyun đang muốn nổi giận, chợt nghe Taeyeon dùng tiếng Anh nói ra số giày của hắn.

"Mới nhớ lại?" Sắc mặt Baekhyun hòa hoãn đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

"Ách. . . . . . Ừ. . . . . ." Taeyeon có chút chột dạ trả lời. Thật ra thì cô vừa nhìn thấy ở đôi giày hắn mang đang để trên mặt đất, bên trong có số giày.

Mới vừa rồi nhìn vẻ mặt của Baekhyun u tối, cảm thấy không giải thích được. Không phải chỉ là không nhớ số giày hắn mang thôi sao, vậy mà lại tức giận lớn như thế? Thật đúng là xem mình là người hầu của hắn rồi hả ?

"Niệm tình em đã nhớ lại nên tha cho em lần đầu." Baekhyun lạnh lùng khẽ hừ một tiếng. Đôi môi mỏng khiêu gợi cũng không tự chủ nâng lên, gương mặt lãnh khốc nhu hòa đi rất nhiều.

"Oa. . . . . . Mau nhìn!"

Mấy cô nhân viên đứng vây quanh bên cạnh len lén nhìn họ, ánh mắt hiện những trái tim hồng, bắt đầu si mê.

Taeyeon không thể không thừa nhận, những lúc Baekhyun không nổi giận thì đúng là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.

Khi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, trên chân Baekhyun mang đôi giày mới. Giày cũ đã ném vào thùng rác.

Gió đêm thật lạnh. Taeyeon co rụt cổ lại, Baekhyun cúi đầu nhìn cô, đem cô ôm vào trong ngực.

"Đùng. . . . . ." Một tiếng súng dữ dội phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Trên đường cái nam nữ chạy tán loạn, rối rít chạy trốn.

Taeyeon cũng bị Baekhyun ôm té nhào xuống đất, Baekhyun ôm cô lộn một vòng, lập tức núp sau một chiếc xe.

Taeyeon cảm thấy rất ngạc nhiên, cơ thể đang bị Baekhyun ôm trong ngực bỗng nhúc nhích, thò đầu ra muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đừng động. Nằm im ở đây!" Baekhyun ôm chặt Taeyeon, nhỏ giọng nói.

Nói xong, lộn một cái, từ phía sau xe hơi lật tới góc tường phía sau. Taeyeon nhìn thấy hắn đứng im rồi rút từ trong túi áo ra một khẩu súng.

Từ khe hở của bánh xe, Taeyeon thấy rõ bên cạnh mình có một người ngoại quốc đang nằm, hai mắt mở rất to, không nhúc nhích, trên đầu máu tươi chảy lênh láng, chảy đến ngay bên cạnh cô. . . . . .

"A. . . . . ." Taeyeon thiếu chút nữa bật hét to, cô vội vàng lấy tay che miệng của mình.

Lúc nãy, người ngoại quốc này đã ở đứng ở bên cạnh cô và Baekhyun!

Nếu như không phải Baekhyun kéo cô nằm xuống, hiện tại người có đầu bị nở hoa chính là cô!

Trong lúc hoảng hốt, Taeyeon nghe thấy một nhóm người đang nhỏ giọng nói với nhau bằng tiếng Trung Quốc: "Hình như chạy đến góc tường bên kia. Chúng ta chia nhau vây đánh!"

Rất rõ ràng, đám người này chính là muốn đối phó với cô và Baekhyun. trái tim Taeyeon siết lại thật chặt.

Cô nghiêng đầu nhìn về hướng góc tường, Baekhyun vẫn lặng yên đứng ở nơi đó. Nếu như không phải Taeyeon biết hắn trốn ở đó, thì còn tưởng rằng đấy là một cái cây.

Bóng đen càng lúc càng gần, tim của Taeyeon cũng thót lên tới cổ họng.

"Bụp Bụp Bụp!" Ba tiếng súng liên tục vang lên, hai bóng người ngã xuống đất vang lên tiếng vang trầm đục. Baekhyun đã giết chết hai kẻ địch.

Còn một người đặc biệt giảo hoạt, vẫn dựa vào vách tường chậm rãi tiến gần về phía Baekhyun.

Taeyeon đang muốn cảnh báo Baekhyun một tiếng để hắn chú ý, chợt thấy Baekhyun từ góc tường vọt ra, "Bụp" một tiếng, bóng đen ngã xuống mặt đất.

Cuối cùng, Taeyeon cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp hô một tiếng a di đà Phật, Baekhyun đã kéo cô chạy như điên vào một con hẻm nhỏ nằm bên cạnh!

Taeyeon bị Baekhyun kéo chạy như điên, chợt, cô cảm thấy có một chất lỏng nóng dính theo cánh tay Baekhyun chảy xuống tay cô.

Trong lòng Taeyeon cảm thấy căng thẳng, vừa chạy như điên vừa thở hổn hển hỏi: "Baekhyun, anh bị thương sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro