Chap 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, từ khe hở ở bờ vai Baekhyun nhìn qua, thấy một điều dưỡng đang bưng một cái mâm bằng inox, áy náy nhìn Baekhyun: "Thưa Ngài, ngài cần thay thuốc rồi."

Nói xong, mắt còn nhìn vào Taeyeon đang ở trong ngực Baekhyun.

Taeyeon thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!

Baekhyun dùng ánh mắt như ăn thịt người trợn lên nhìn cô điều dưỡng một cái: "Tôi không cần!"

Taeyeon lập tức kéo kéo tay áo Baekhyun: "Mau nằm xuống truyền nước biển đi! Nếu không vết thương thế của anh lúc nào thì mới khỏi? Yeonie nhất định rất nhớ ba, anh không muốn về sớm một chút với nó sao?"

Taeyeon phát hiện, Yeonie chính là xương sườn mềm của Baekhyun, chỉ cần nói tới bé con, Baekhyun bình thường cũng sẽ nghe.

Nghe thấy Taeyeon nhắc tới bảo bối, Baekhyun mới miễn cưỡng nằm trên giường, để cô điều dưỡng giúp hắn thay dịch truyền.

Taeyeon giúp hắn đắp kín mền.

Tay lại đột nhiên bị Baekhyun nắm thật chặt. Taeyeon nghi ngờ ngước mắt nhìn hắn, khóe miệng Baekhyun khơi lên một nụ cười xấu xa, chỉ chỉ xương quai xanh của mình.

Chỉ xương quai xanh làm gì? Xương gãy của hắn cũng không phải là xương quai xanh. . . . . .

Taeyeon oán thầm trong lòng. Nhưng cũng lười phải suy nghĩ nhiều.

Cô Điều dưỡng bên cạnh cũng liếc thật nhanh về xương quai xanh của Taeyeon, mặt đỏ hồng, chạy mất thật nhanh.

Taeyeon không giải thích được nhìn Baekhyun, sờ sờ xương quai xanh của mình, không có gì đặc biệt a.

Vừa quay đầu lại thì thấy cô Điều dưỡng vừa rồi đi về phía mình, cầm trên tay một miếng băng keo cá nhân đưa cho cô.

Taeyeon nghĩ thầm, cô điều dưỡng rất có mắt nhìn, Baekhyun bị trầy xước da ở phía dưới tay áo mà cô ta có thể nhìn thấy.

Kéo tay áo Baekhyun, dùng miếng băng keo cá nhân dán vào vết thương đã đóng vảy.

Baekhyun rốt cuộc không nhịn được cười ha ha: "Taeyeon, đây là đưa cho em!"

Taeyeon không rõ chân tướng ngẩng đầu: "Cái gì? Cho tôi?"

Baekhyun chỉ vào ngực Taeyeon, cười đến nỗi giọng nói đứt quãng: "Em. . . . . . tự đi. . . . . . vào trong xem một chút. . . . . . Ha ha"

Taeyeon đi nhanh vào trong phòng tắm, nhìn vào trong gương, phía trên xương quai xanh của mình có một vết hôn đỏ tươi vô cùng bắt mắt!

Khó trách mới vừa rồi điều dưỡng dáng vẻ xấu hổ, khó trách Baekhyun cười đến đắc ý như vậy!

Đều là do người đàn ông đáng chết này, tùy tiện loạn phát tình dục! Làm hại cô bị người khác nhìn thấy!

Mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, Taeyeon hơi dính đến giường liền ngủ mất rồi.

Cô có một giấc mộng rất dài. Trong mộng, lại trở về sân trường năm đó, cô cùng học trưởng Oh ngồi ở cây hoa anh đào, cùng nhau đọc sách, khi đó, bọn họ còn trẻ tuổi. Sehun, còn là một thanh niên trẻ trung

Ánh mặt trời trong mộng vẫn ấm áp như thế, người thanh niên trong mộng vẫn dịu dàng như nước. . . . . .

Tỉnh lại đã hơn chín giờ, sau khi vội vã rửa mặt, liền đi về phòng bệnh của Baekhyun.

Không khí trong phòng bệnh rất ngột ngạt.

Chú Lý run run rẩy rẩy cúi đầu đứng ở một bên, mấy cô Điều dưỡng cũng đứng thành một hàng trước giường bệnh của Baekhyun. Nhìn dáng dấp Baekhyun có vẻ đang nổi giận.

Thấy Taeyeon đi tới, Chú Lý lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn Taeyeon như cầu cứu, "Cô Kim, cô khuyên nhủ cậu chủ đi, cậu chủ không chịu uống thuốc."

Taeyeon kinh ngạc chau mày.

Không chịu uống thuốc. . . . . . Đây không phải là chuyện chỉ có trẻ con mới làm sao? Trong ấn tượng của cô, chỉ có trẻ con dưới mười tuổi mới cự tuyệt uống thuốc chứ?

Thấy trên mặt Taeyeon không kềm nén được nụ cười nhạo, Baekhyun không vui hướng Chú Lý rống to: " Chú Lý! Chú dài dòng cái gì!"

Chú Lý cúi đầu, không dám nói thêm một câu.

Các điều dưỡng bên cạnh cũng cùng nhau cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, chỉ sợ chọc giận thêm Baekhyun.

Trên mặt đất rải đầy những viên thuốc, xem ra vừa rồi Baekhyun tức giận rất lớn rồi.

Taeyeon âm thầm buồn cười, nhưng thấy vẻ mặt tức giận của Baekhyun, không thể làm gì khác hơn là kềm chế nụ cười, đi tới bên cạnh Baekhyun, dịu dàng nói: "Anh ngã bệnh tại sao có thể không uống thuốc đây? Uống thuốc mới có thể mau khỏe a! Thuốc này một chút cũng không đắng, không tin anh uống thử một chút."

Taeyeon cảm giác mình rất giống giáo viên chăm trẻ, hơn nữa, học sinh vẫn còn đang học mẫu giáo đấy!

Baekhyun trừng Taeyeon: "Tôi nói không uống sẽ không uống!"

Taeyeonim lặng.

Học sinh mẫu giáo cũng còn biết nghe lời cô giáo.

Baekhyun, ngay cả học sinh mẫu giáo cũng không bằng a. . . . . .

Sắc mặt Baekhyun gay gắt, bộ dạng một mực kiên quyết không chịu uống thuốc.

Taeyeon nhún nhún vai, đang định buông tha, lại thấy ánh mắt Chú Lý nhìn cô cầu cứu giúp đỡ, khiến cô mềm lòng mấy phần, nhìn sắc mặt âm trầm của Baekhyun nói: "Vậy anh muốn như thế nào mới bằng lòng uống thuốc đây?"

Baekhyun không chút khách khí nói: "Nói cũng đừng nói, các cô cút hết!" Chỉ chỉ mấy cô điều dưỡng đứng thành một hàng.

. . . . . .

Thôi, dù sao cô cũng đã khuyên hết lời rồi. Không bằng bỏ cuộc đi thôi.

Taeyeon hướng Chú Lý làm một động tác không thể làm gì nữa. Đột nhiên cảm thấy bụng thật đói. Sáng nay vừa thức dậy đã tới đây sắm vai giáo viên giữ trẻ, cô thật đúng là có điểm đói bụng.

"Chú Lý, tôi muốn đi nhà hàng ăn một chút, tới đó như thế nào?"

Ăn cái gì? Baekhyun nghiêng đầu nhìn Taeyeon, người phụ nữ này không thấy hắn còn nằm ở trên giường bệnh ư, hắn còn chưa có ăn điểm tâm!

Đã không thèm quan tâm đến hắn một cái, lại còn muốn bỏ hắn đi ăn điểm tâm?

Cô rốt cuộc có tim hay không?

"Taeyeon!" Baekhyun nhìn chằm chằm Taeyeon, tức giận kêu.

"Hả?" Taeyeon dừng bước, quay đầu nhìn Baekhyun, nghĩ rằng hắn có chuyện mới gọi cô.

"Em dám bước ra cửa phòng một bước thử xem!" Giọng nói của Baekhyun bá đạo vô cùng, sắc mặt âm trầm muốn nhỏ ra nước.

Chú Lý và mấy cô Điều dưỡng ở cửa nhìn thấy tình huống có gì đó khác thường, bàn chân mỗi người như bôi dầu chạy nhanh mất.

Taeyeon nhíu nhíu mày, sao giọng nói lần nào cũng bá đạo như vậy. Cô cũng chỉ là muốn đi ăn cơm mà thôi. Lại đắc tội hắn chỗ nào?

Không hiểu hỏi: "Anh có ý gì? Không cho phép tôi đi ăn cơm?"

Baekhyun hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô: "Kêu Chú Lý đem bữa ăn sáng tới đây, em và tôi cùng nhau ăn!"

Nói xong, hắn ngang ngược trừng Taeyeon một cái rồi tự mình nằm xuống.

Non nớt! Thật là so với trẻ mẫu giáo còn non nớt hơn!

Taeyeon bất đắc dĩ lắc đầu, không còn cách nào khác hơn là rung chuông gọi Chú Lý giúp chọn món ăn.

Gặp phải người đàn ông bá đạo như vậy , coi như cô gặp xui xẻo!

Không lâu sau, Chú Lý liền đem xe thức ăn màu sắc phong phú xe đẩy vào phòng bệnh.

Trên xe thức ăn màu sắc rất hài hòa ngon mắt, nhìn đã thấy muốn ăn.

Taeyeon ngồi cúi đầu trên ghế trước giường bệnh, không nói tiếng nào. Nhìn cũng không nhìn những những thức ăn kia một cái.

"Taeyeon, ăn cơm!" Baekhyun ngẩng đầu nhìn Taeyeon quát."Không phải mới vừa còn vội vã muốn đi ăn cơm sao?"

Ăn thì ăn! Taeyeon thật là có điểm đói bụng.

Đi tới uống trước một ly nước trái cây, nước trái cây trong veo lạnh như băng theo cổ họng trượt xuống, dạ dày như được vuốt ve. Thật là thoải mái! Một ly nước trái cây xuống bụng, khẩu vị của Taeyeon nhất thời tốt hẳn lên, cầm ổ bánh mì trong rổ nhỏ ăn một mạch.

Ăn thêm chút salad rau trộn màu sắc đẹp mắt,Taeyeon ăn đến nỗi mặt mày hớn hở, hoàn toàn không chú ý người đàn ông trên giường bệnh sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Taeyeon!" Rống to một tiếng.

Taeyeon nhíu mày, sao thế, ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh, thật là ảnh hưởng đến khẩu vị của cô!

"Thế nào, cậu chủ lớn?"

"Tới đây đút tôi ăn!" Người lạnh lùng phát ra vẻ bất mãn.

Taeyeon lắc đầu một cái, thiệt là, thương thế của hắn chính là xương sườn, cũng không phải cánh tay, mình không có tay sao? Lớn như vậy, còn muốn người khác đút ăn cơm!

Nhìn Baekhyun bày ra vẻ mặt phách lối bá đạo không ai bì nổi, Taeyeon chỉ muốn cầm dĩa salad trong mâm ném lên trên mặt hắn. . . . . .

Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, Taeyeon chỉ còn biết chấp nhận đi đến bên cạnh Baekhyun, cầm dĩa salad lên, dùng muỗng đưa vào miệng hắn.

Baekhyun đắc ý há miệng, nuốt thức ăn Taeyeon đút. Tương trong Salad dính một chút vào khóe miệng hắn, nhìn qua thật giống như đứa bé, bên môi Taeyeon không khỏi nâng lên một nụ cười, đưa tay cầm khăn giấy giúp hắn lau miệng.

Lại múc một muỗng salad đưa đến bên miệng hắn, Baekhyun há miệng toàn bộ ăn sạch. Taeyeon đang chuẩn bị đút muỗng thứ ba , Baekhyun không thèm há miệng nữa.

Giở trò quỷ gì nữa đây? Taeyeon có chút không nhẫn nại được nữa bèn cau mày. Chỉ thấy Baekhyun bộ dạng ương ngạnh, dùng ngón tay chỉ khóe môi mình: "Taeyeon, lau miệng."

Taeyeon quả thật muốn hộc máu! Lau miệng lau cái gì mà lau, lau lông miệng a! Khóe miệng anh sạch sẽ không cần lau a!

Taeyeon dằn lại tâm trạng khó chịu nói: "Khóe miệng anh sạch sẽ, không cần lau."

Đôi mày rậm của Baekhyun dựng lên, nhìn chằm chằm Taeyeon: "Tôi nói lau miệng thì lau miệng!"

Taeyeon bất đắc dĩ, này không muốn ồn ào, nên cầm khăn giấy lên giúp hắn lau khóe môi vốn đã rất sạch sẽ.

Trên mặt Baekhyun trồi lên một nụ cười chiến thắng. Vừa rồi Taeyeon giúp hắn lau miệng, khiến hắn cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác giống như khi còn bé mẹ giúp hắn lau miệng .

Cảm giác được yêu, được cưng chiều, được che chở, hắn rất thích.

Thấy ánh mắt đắc ý kia của Baekhyun, giống y như có một đồ vật vừa ý vậy.

Thật là đủ ngây thơ .

Taeyeon bĩu môi.

"Taeyeon, lại gần đây." Baekhyun đột nhiên mở miệng nói.

Taeyeon nghiêng tai đến gần miệng Baekhyun, cô nghĩ rằng Baekhyun muốn nói gì đó với cô.

Đột nhiên, đôi môi nóng bỏng của Baekhyun chiếm hữu cô .

Mang theo vị ngọt của món nhẹ nhàng khoan khoái, bờ môi của hắn phớt qua gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Thương thế của Baekhyun cần tĩnh dưỡng. Cơm nước xong, Baekhyun tiếp tục ở trong phòng bệnh để dưỡng thương.

Thời tiết buổi sáng là đẹp nhất, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng bệnh.

Taeyeon bị buộc cùng với Baekhyun nằm vùi trên giường bệnh, một tay hắn ôm bờ vai cô, hai người ngồi song song cùng nhìn vào một quyển tiểu thuyết.

Một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, Taeyeon xem rất tập trung, thấy tình tiết cảm động, lông mi đã ươn ướt.

Baekhyun ở bên cạnh ôm cô, cùng xem.

Một cảnh tượng rất đẹp, rất ấm áp . . . . .

Dĩ nhiên, nếu như không có cái tay dưới chăn của Baekhyun sờ loạn khắp nơi trên người cô mà nói, thì tất cả càng đẹp hơn.

Taeyeon còn chăm chú đọc sách, tay Baekhyun cũng đang đốt lửa khắp nơi trên người cô. . . . . .

Hai ngày trước mới làm xong, hắn cứ nôn nóng như vậy sao?

"Xem mệt quá, Taeyeon, em đọc cho tôi nghe." Baekhyun y như một đứa bé đang ăn vạ. Bàn tay tại dưới chăn ra sức chạy loạn hơn, tùy ý trêu đùa xoa nắn, cố ý muốn khơi lên cảm xúc của Taeyeon

Taeyeon cau mày: "Baekhyun, sao cứ sờ tới sờ lui thế, tôi không có cách nào tập trung đọc sách được cả!"

Khóe miệng Baekhyun nâng lên một nụ cười tà khí: "Taeyeon, em cứ ngồi yên như vậy sao?"

Miệng kề sát lại gần lỗ tai Taeyeon, giọng nói thở ra khí nóng phả vào cổ của cô: "Còn phải nói, sức hấp dẫn của tôi quá lớn, em vừa nhìn thấy tôi, liền chống đỡ không được?"

"Phi! Ai chống đỡ không được! Người chống đỡ không được chính là anh chứ! Tôi đang xem tới đoạn quan trọng!"

Bị lạnh nhạt nên Baekhyun không vui nhìn chằm chằm Taeyeon: "Sách này rốt cuộc có cái gì hay, sao em mê như vậy? Em đọc cho tôi nghe!"

Taeyeon chịu đựng ma trảo của Baekhyun, cố gắng tập trung đến trang sách đang xem: "Cửa mở mạnh ra khiến ngôi nhà chấn động, bụi bay tràn ngập. Gian phòng này bố trí giống như phòng tân hôn nhưng khắp nơi lại bao phủ một loại không khí lạnh lẽo u tối như trong hầm mộ . . . . . ."

Giọng nói Taeyeon mềm mại động lòng người, lại trong sáng có hồn, nghe vào vô cùng truyền cảm.

Baekhyun ôm eo Taeyeon, mặt dính vào mái tóc của cô, tỉ mỉ ngửi mùi thơm trên mái tóc cô, giọng nói trầm thấp hấp dẫn: "Tiếp tục đọc. . . . . ."

Taeyeon đè chặt bàn tay đang không an phận của Baekhyun, tiếp tục đọc: "Họa tiết rèm cửa sổ là hoa hồng, cái chụp đèn hình hoa hồng, bàn trang điểm . . . . . Uy. . . . . ."

Bàn tay Baekhyun ác ý xoa bóp, Taeyeon giật mình thiếu điều muốn nhảy dựng lên.

"Sao không đọc nữa hả?" Baekhyun cười xấu xa, giọng nói khàn khàn, tràn đầy hơi thở dục vọng.

"Anh. . . . . ." Taeyeon nổi đóa.

Hắn vẫn còn mặt mũi hỏi cô tại sao không đọc tiếp? Người nên chất vấn là cô chứ!

Taeyeon hung hăng trừng hắn: "Tay anh có thể đừng sờ loạn khắp nơi được không!"

"Sờ loạn?" Baekhyun vùi mặt vào cổ cô, bờ môi nóng vừa hôn vừa hút mạnh trên cần cổ cô, giọng nói mờ ám vô cùng.

Bàn tay dán ở bụng của cô nhẹ nhàng vẽ vài vòng, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô dễ chịu. . . . . .

Tựa như bị cơ thể mềm mại của cô hấp dẫn, một giây sau, bàn tay hướng nơi âm u tìm kiếm. . . . . .

"Dừng tay!" Taeyeon bỏ sách ra, dùng sức kéo tay hắn ra ngoài, chân mày nhíu lại thật chặt, tức giận nói: "Baekhyun, xương anh đã gãy rồi, sao còn ham hố như thế! Nhịn mấy ngày anh sẽ chết a!"

Thật là đầu lợn giống! tùy thời tùy chỗ không quên động dục!

Trừ những chuyện này, trong đầu hắn đại khái không còn cái gì khác chắc!

Bàn tay bị Taeyeon đẩy ra, Baekhyun bất mãn trừng cô: "Taeyeon, tôi sờ em là nể mặt em đấy! Rất nhiều người phụ nữ muốn cho tôi sờ tôi đều không muốn sờ!"

. . . . . .

Taeyeon giận đến nỗi bật cười, Baekhyun lúc nào cũng xem mình là nhất! Cứ tưởng rằng tất cả đàn bà trong thiên hạ đều muốn bò lên giường của hắn!

"Nếu nhiều người phụ nữ muốn anh sờ như vậy, vậy anh sờ họ không hơn sao! Làm gì mà cứ phải quấn lấy tôi?"

Người phụ nữ không biết phân biệt phải trái này! Đôi mày rậm của Baekhyun nhíu lại vẻ nguy hiểm. Cánh tay ôm Taeyeon dùng sức buộc chặt. Taeyeon tránh thoát ra bên ngoài. "Ah. . . . . ." Một tiếng kêu do đau vang lên, Vết thương của Baekhyun bị đụng vào, đau đớn khiến hắn rên lên một tiếng.

Thấy dáng vẻ đau đớn của Baekhyun, Taeyeon lại có điểm không đành lòng.

Thở dài, khuyên hắn nói: "Anh không thể nhịn một chút sao? Chờ vết thương của anh lành. . . . . ."

Vừa nói được nửa câu, lại cảm thấy có gì đó không ổn, có chút ân hận cắn môi của mình.

Baekhyun lập tức bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của cô: "Vết thương lành thì như thế nào? Nếu vết thương lành có phải mỗi ngày em đều thỏa mãn tôi?" vẻ mặt cười rất dâm đãng.

Taeyeon tức giận, hung hăng trừng hắn: "Anh không biết xấu hổ hả? Sao cả ngày anh chỉ biết nhớ đến chuyện này? Anh có thể khống chế một chút được không?"

Khống chế? Thật là nói nhảm! Nếu có thể khống chế thì thương thế của hắn sẽ không quan tâm sao?

Thật khó khăn mới cùng Taeyeon ở với nhau mấy ngày êm đềm, mấy ngày đều ấm áp, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, ôm cô hôn cô sờ cô nhưng lại ăn không được, thật là khổ cực!

Baekhyun thất vọng nằm ngửa trên giường, sắc mặt rất khó coi. Hắn thật sự nhịn muốn hư người luôn rồi. Trước kia không nhìn thấy Taeyeon thì thôi, bây giờ mỗi ngày gặp mặt vẫn còn muốn hắn cấm dục, thật là giày vò!

Thấy sắc mặt Baekhyun khó coi, Taeyeon cũng có chút lo lắng, gấp gáp hỏi: "Sao? Có phải vết thương rất đau không? Tôi kêu bác sĩ tới xem cho anh có được hay không?"

Kêu bác sĩ? Bệnh của hắn bác sĩ không trị được!

Baekhyun lắc đầu, "Taeyeon hôn tôi là sẽ hết thôi!"

Taeyeon lập tức bối rối, đây cũng là diễn xuất?

Cô đang xem sách rất hay, tại sao phải hôn hắn?

"Taeyeon!" Chân mày Baekhyun nhíu lại, nhìn chằm chằm Taeyeon quát.

Taeyeon sợ hắn tức giận lại động tới vết thương, không còn cách nào là hôn qua loa trên mặt hắn một cái.

"Cái này không tính! Muốn một nụ hôn nóng bỏng đủ tiêu chuẩn." Baekhyun được voi đòi tiên.

Người đàn ông xấu xa này, thật là chưa thỏa mãn dục vọng.

Taeyeon cau mày, nghiêm túc nhìn Baekhyun nói: "Anh cứ đói khát như vậy sao?"

Tại sao khi ở chung một chỗ với cô thì trong đầu hắn chỉ có cái ý niệm này?

Hắn thật sự yêu cô sao? Hay là chỉ thích thân thể của cô? Hay bởi vì hắn có nhiều bạn trên giường, nhưng cô là hợp với hắn nhất?

Taeyeon thật hồ đồ. Bị Baekhyun làm cho hồ đồ.

"Chẳng lẽ em không đói khát?" Baekhyun cũng khẳng khái nói, thản nhiên như vậy, giống như trên thế giới này không có người nào không đói khát.

Giơ tay lên nắm chặt cổ tay Taeyeon, kéo cô lại gần ngực mình, trong mắt Baekhyun là ngọn lửa dục vọng đang như thiêu như đốt, đôi môi mỏng trêu đùa nói: "Không cần mạnh miệng a, mấy ngày trước, em ở dưới người của tôi rên rỉ, rất êm tai, rất mê hoặc"

"Ách, tôi làm gì có!" Taeyeon đỏ mặt lên, mạnh miệng không chịu thừa nhận.

Cô thừa nhận, cô quả thật có phản ứng sinh lý, đây chỉ đơn thuần là phản ứng sinh lý mà thôi! Baekhyun là một cao thủ tình trường, một cái hôn cũng có thể làm cho cả người cô như nhũn ra, một tay mơ như cô sao có thể là đối thủ của hắn?

Baekhyun nâng gương mặt đang cúi xuống của cô, cưỡng ép cô nhìn mình: "Taeyeon, em đừng mạnh miệng. Em dám nói, sâu trong nội tâm em không có khát vọng tôi làm như vậy?"

Baekhyun cho rằng, ngoài miệng Taeyeon không thừa nhận, mỗi lần cùng cô làm trên căn bản cô cũng phản kháng, nhưng sau đó lại không phải thật thoải mái sao?

Có lẽ, cô rất hoan nghênh hắn làm như vậy!

Mặt của hai người dán rất gần, hơi thở nóng bỏng của Baekhyun phả vào mặt cô, giọng nói hắn mờ ám, cả người cũng tản mát ra hơi thở ham muốn.

"Không, tôi không khát vọng." Taeyeon nói như đinh đóng cột, cố gắng tách cô xa khỏi Baekhyun.

Baekhyun tà khí cười nhẹ: "Thật không khát vọng?" Bàn tay lại xoa cơ thể mềm mại của cô, "Nhưng tôi khát vọng. . . . . ."

Giọng nói mờ ám, không cho Taeyeon rời xa khỏi cơ thể của mình, tay mang theo bàn tay nhỏ bé của cô đi xuống, đụng phải nơi cứng rắn ở bụng hắn. Trong nháy mắt hiểu dụng ý của Baekhyun, Taeyeon sợ hết hồn, giống như sờ tới một củ khoai lang bị phỏng tay, cố gắng rút tay về, giọng nói khiếp sợ: "Anh điên rồi?"

Hắn. . . . . . Không phải muốn cô giúp hắn chứ?

Hắn quả nhiên là điên rồi!

Sắc mặt Baekhyun nhất thời đen xì: "Em không chịu giúp tôi?"

Người phụ nữ này thật là không có lương tâm! Hắn vì giúp cô mà xương sườn cũng gãy, cô lại trơ mắt nhìn hắn chịu dục hỏa thiêu đốt!

"Ách. . . . . . Baekhyun, tôi đi làm chút gì cho anh ăn . . . . . ." Taeyeon muốn tránh Baekhyun nên bước xuống giường, đây là một vùng đất thị phi, ở lại lâu nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Tôi cái gì cũng không muốn ăn, tôi chỉ muốn ăn em!" Baekhyun mở miệng, khí nóng phất qua cổ của cô.

Baekhyun nhìn chằm chằm vào mặt của cô nói ra từng chữ từng chữ, giọng nói mập mờ vô cùng.

Tay của cô bị hắn gạt ra, nút áo bị hắn cởi bỏ từng nút từng nút một. . . . . .

Chiếc áo lót ren màu đen cứ như vậy hiện ra trước mắt Baekhyun.

Màu đen che đậy khiến nơi trắng nõn đẫy đà được tôn lên càng thêm chói mắt, Hai chân lo lắng khép lại, tư thế càng thêm lộ ra vẻ mị hoặc.

Đã sanh em bé được mấy tháng nên dáng người của Taeyeon cũng đã hoàn toàn hồi phục. Thậm chí so với trước khi sanh con còn quyến rũ hơn. . . . . .

Hắn thật là nhặt được bảo bối. Ánh mắt Baekhyun trở nên rất sâu, rất trầm. . . . . .

Taeyeon ngồi ở bên giường, ánh mắt Baekhyun giống như lưỡi dao sắc bén di chuyển từng tấc từng tấc trên người cô, giống như cô hoàn toàn không mặc bất kỳ mảnh quần áo nào.

Không nói thêm gì, Baekhyun trực tiếp cúi đầu hôn cô. Hai cánh tay bóp chặt cơ thể của cô, đôi chân cứng như sắt cũng ngăn chận hai chân đang lo lắng giãy dụa của cô. Không để cô có chút phản kháng nào.

Đầu gối Baekhyun mạnh mẽ chống đỡ, cố gắng tách hai chân của cô ra rồi từ từ đi vào, lực hôn từ từ tăng thêm.

Taeyeon bị buộc ngẩng đầu lên chịu nụ hôn của hắn, đôi môi mím thật chặt bị đầu lưỡi linh hoạt của hắn đẩy ra, tay của hắn ở trên người cô tùy ý xoa nắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định không thể trốn thoát. . . . . .

Tiếng chuông báo động trong đầu Taeyeon vang lên mãnh liệt. Cố gắng bắt bàn tay đang sờ loạn của hắn, Baekhyun mạnh mẽ ném cánh tay Taeyeon ra.

Taeyeon khuyên nhủ: "Đừng làm rộn, anh mau nằm đi, không thôi vết thương lại đau."

Cô quan tâm đến hắn? Khóe môi Baekhyun cong lên, đôi môi hôn trên mặt cô, rồi ghé sát lỗ tai cô nhỏ giọng nói: "Nếu sợ tôi đụng đến vết thương, không bằng em chủ động đi?"

Cũng tốt. Hắn còn chưa có nếm thử qua mùi vị khi cô chủ động. Hắn thích được cô phục vụ.

Baekhyun nằm trên giường, bàn tay lôi kéo tay của cô, vẻ mặt thích ý như chuẩn bị được hưởng thụ một bữa tiệc lớn: "Taeyeon, tới đây hôn tôi. Cho tôi xem em có tiến bộ hay không."

. . . . . .

"Tiến bộ cái đầu anh a!" Taeyeonở trong lòng âm thầm nguyền rủa.

Lại không dám nói không, sợ hắn quấy rầy mãnh liệt hơn.

Không thể làm gì khác hơn là khom người xuống, hôn nhẹ trên môi của hắn.

Baekhyun bất mãn trừng cô, giơ tay lên kéo cổ cô xuống, khiến môi cô đè mạnh xuống môi mình.

Nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay Baekhyun cũng càng ngày càng không có nề nếp. Taeyeon bị động đón nhận nụ hôn của hắn, trong đầu cũng đang nhanh chóng chuyển động. Đột nhiên, khóe mắt cô liếc nhìn đến cái chuông cạnh giường.

Chậm rãi đưa tay với tới cái chuông, hung hăng nhấn một cái.

Reng reng ~~ Tiếng chuông vang lên lanh lảnh trong phòng.

"Taeyeon, em tự đâm đầu vào chỗ chết hả?" Baekhyun giương mắt nhìn Taeyeon nhấn chuông, ánh mắt trong giây lát đó như đóng băng, hung ác nhìn Taeyeon.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô điều dưỡng vội vã đi vào: "Byun tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?"

Taeyeon đắc ý cười cười: "Cô Điều dưỡng, ngài Byun phải giao cho cô chăm sóc rồi." Nói xong xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn làm bộ có ý tốt dặn dò Baekhyun: "Baekhyun, dưỡng thương cho tốt a!"

Baekhyun nổi đóa. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro