Chap 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon bất động, cũng không nói chuyện. Đối với khay thức ăn phong phú, cũng không thèm ngó một cái.

Vú Trương gấp đến độ trên trán toát ra mồ hôi: "Cô Kim, ăn chút đi! Cô xem cô gầy thành ra như vậy rồi. Dù là không muốn ăn, cô cũng phải ăn nha!"

"Không ăn. Bưng đi thôi. Vú Trương, vất vả cho bà rồi." Giọng của Taeyeon vô cùng kiên định.

"Phanh!" Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra!

Thân hình cao lớn của Baekhyun mang theo khí thế kinh người đi vào. Mái tóc đen xốc xếch không chịu nổi, hung ác nhìn chằm chằm Taeyeon. Trên trán còn dán một miếng băng gạc màu trắng.

Taeyeon bị tiếng đá ở cửa phòng khiến sợ hết hồn. Ngẩng đầu nhìn Baekhyun.

Sao trên trán lại dán băng? Đang giở trò quỷ gì vậy? Ngày hôm qua đánh nhau với Sehun sao?

Taeyeon nói thầm trong lòng, kềm chế tò mò không mở miệng hỏi Baekhyun.

Vú Trương vừa nhìn thấy Baekhyun, tựa như thấy cứu tinh: "Cậu chủ, Cô Kim không chịu ăn cơm, ngài giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi!"

Baekhyun đi tới đột ngột kéo cằm Taeyeon lên, một tay múc một muỗng canh đổ vào trong miệng Taeyeon.

Taeyeon cắn chặt hàm răng, chết cũng không chịu nuốt vào.

Nước canh theo cằm nhỏ xuống trước ngực, làm ướt vạt áo trước một mảng lớn. Quần áo ngày hôm qua đã bị xé nát, nước canh thấm vào, nhất thời lộ ra đường cong mê người trước ngực.

Ánh mắt Baekhyun tối sầm lại, bàn tay trực tiếp đưa vào váy Taeyeon, hung hăng dùng sức vuốt ve!

Taeyeon đau hét rầm lên: "Baekhyun, tên cầm thú này!" Đôi tay kéo tay Baekhyun, liều mạng muốn gạt tay hắn ra khỏi người mình!

Vú Trương vẫn còn đứng bên cạnh! Vậy mà tên lợn giống này lại vũ nhục cô như vậy!

"Taeyeon cô giả bộ thanh cao cái gì!" Ánh mắt tàn nhẫn của Baekhyun hung hăng nguýt cô: "Không phải đã bị ngủ qua rất nhiều lần rồi sao? Nói cho tôi biết, Sehun ngủ với cô mấy lần? Có khiến cho cô thoải mái không?"

Vú Trương thật sự nghe không nổi nữa. Vội đi ra ngoài cửa, giúp bọn hắn đóng kỹ cửa phòng lại.

Vú Trương vừa đi, Baekhyun càng thêm không sợ hãi, bàn tay hung hăng vặn cằm Taeyeon, ánh mắt đã trở nên điên cuồng: " Lúc cùng tôi làm, tất cả đều ảo tưởng chính là Sehun, phải không?"

Tên điên này! Taeyeon khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Baekhyun, chính mình không thể tin được. Người đàn ông này, vì cái gì mà ác tâm nghĩ người khác như vậy?

Trong suy nghĩ của hắn, đàn ông và phụ nữ, chỉ có chuyện lên giường này thôi sao?

Taeyeon hoàn toàn mất đi hứng thú cùng hắn gây gổ. Đôi mắt rũ xuống, trực tiếp đem Baekhyun trở thành không khí.

"Nói chuyện!" Baekhyun hung hăng nắm tóc Taeyeon kéo lên, ánh sáng trong mắt vô cùng kinh người.

Taeyeon bị kéo tóc đau, nhưng cô lại không cầu xin. Lạnh lùng nhìn Baekhyun, châm chọc cười một tiếng: "Nói gì? Nói tôi cùng Sehun trải qua mấy lần lên giường sao? Anh xác định anh muốn nghe?"

Giọng cô giễu cợt khiến Baekhyun tức giận càng sâu, ánh mắt thâm thúy cơ hồ muốn bốc cháy, ghen ghét đánh úp tới mỗi một dây thần kinh nhạy cảm, điên cuồng xâm thực hết tất cả suy nghĩ của hắn!

"Taeyeon! Cô cùng Sehun trải qua mấy lần lên giường! Nói!" Giọng nói gần như điên cuồng!

"Baekhyun! Anh khiến tôi ghê tởm!" Sắc mặt Taeyeon trắng bệch, quát lên! Cả người không ngừng run rẩy.

Đây chính là người đàn ông cô gần như muốn nghiêm túc yêu sao? Không! Cô không thể nào yêu người đàn ông tệ hại như vậy!

Là mắt cô bị mù, cho rằng hắn thật sự yêu cô!

"Ghê tởm? Tôi muốn cho cô xem cái gì gọi là ghê tởm!" Baekhyun hung hăng kéo tóc Taeyeon, quăng cô lên giường.

Nhấn chuông gọi bên cạnh bàn "Vú Trương, kêu chú Vương ra đường gọi cho tôi một tên côn đồ."

Một lát sau, một tên côn đồ trên người xăm đầy những hình kỳ quái đi vào.

Taeyeon sợ tới mức lùi vào góc tường. Cặp mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Baekhyun: "Baekhyun! Anh muốn làm gì!"

"Làm gì? Cô không phải trời sinh dâm đãng sao! Một mình tôi không thỏa mãn được cô! Tôi giúp cô tìm thêm mấy tên gian phu!" Ghen ghét đã khiến đầu óc Baekhyun mê muội, nói không lựa lời, chỉ hy vọng lời nói càng đả thương người càng tốt.

"Baekhyun! Anh là cầm thú! Anh là khốn kiếp!" Taeyeon chợt hiểu ra dụng ý của Baekhyun, sợ tới mức liều mạng quát to lên!

Baekhyun, lại muốn đưa người đàn ông khác tới cưỡng gian cô!

Baekhyun nhìn tên côn đồ kia tàn nhẫn nói: "Hôm nay nếu không chơi nát người phụ nữ này, tôi bảo đảm ngày mai các người không thấy được mặt trời!"

Thấy Taeyeon trốn trong góc lệ rơi đầy mặt, tên côn đồ hồi hộp trong lòng, mặc dù cô gái này có vẻ gầy, nhưng vừa nhìn chính là mỹ nhân.

Hôm nay hắn thật là có diễm phúc nha!

Có chút lo lắng nhìn Baekhyun bên cạnh, lại nhìn cô gái co rút thành một cục ở góc tường, tên côn đồ nuốt nước miếng: "Tôi, tôi có thể bắt đầu sao?"

"Tùy tiện!" Baekhyun nói xong, đi ra ngoài cửa, hung hăng đóng mạnh cửa, "Ầm!" Một tiếng vang thật lớn.

Thấy Baekhyun đi ra, tên côn đồ càng thêm thoải mái.

Đắm đuối nhìn Taeyeon, ánh mắ tkhông ngừng quét qua bộ vị nhạy cảm của Taeyeon, trong miệng còn cảm thán: "Hôm nay thật là vận khí tốt a! Không nghĩ tới có cô gái thanh thuần như cô để cho tôi cưỡi!"
Taeyeon ra sức rúc vào góc tường, dùng cánh tay bảo vệ thân thể của mình, hoảng sợ trợn to hai mắt: "Anh muốn làm gì! Đừng tới đây!"

"Làm g? Đừng nhiều chuyện Byun tổng muốn tôi làm! Tình yêu nam nữ, em không thích sao!" Tên côn đồ nói năng ngọt xớt.

Taeyeon thuận tay cầm lên cái bình hoa bn cạnh giường giơ trước người của mnh: "Anh đừng tới đây! Anh mà tơí đay, ti đập chết anh!"

Tên côn đồ làm sao có thể bị một bình hoa uy hiếp được?

Cười dâm đãng, từng bước một ép tới Taeyeon.

"Bốp!" Taeyeon giơ bình hoa hung hăng đập tới! Tên côn đồ nhanh nhẹn né, bình hoa rớt xuống thảm trải sàn nhưng không bể. lăn tròn ra bên cạnh bàn.

"Xem đi, tiểu cô nương, bình hoa cũng không giúp được em! Em cam chịu số phận đi!" tên côn đồ chạy tới bên cạnh Taeyeon, vươn tay ra.

Taeyeon thét lên nhảy ra chỗ khác, trợn to hai mắt cắn răng nghiến lợi nói: "Anh dám đụng tới tôi, Baekhyun sẽ không tha cho anh!"

Baekhyun luôn luôn bao che, chính hắn đánh có thể mắng, có thể đánh Taeyeon, nhưng lại không được phép những người khác đối với Taeyeon có nửa điểm không tốt.

"Ha ha. . . . . . Tiểu cô nương, có phải đầu em bị hồ đồ không? Anh chính là do Byun tổng đặc biệt tìm đến phục vụ em! Nếu anh nhanh phục vụ em, Byun tổng không những không phạt anh, còn có thể thưởng cho anh!"

Tên côn đồ đã sắp không nhịn được. Người phụ nữ này, nhìn qua nhu nhược, không ngờ lại rất mạnh mẽ!

Ánh mắt Taeyeon tối sầm lại. Sao cô ngây thơ thế! Còn tưởng rằng Baekhyun có thể bảo vệ cô, sao cô lại quên mất, tên côn đồ này vốn chính là Baekhyun gọi tới!

Tên côn đồ đắm đuối nhìn khắp nơi trên người Taeyeon, từng bước một tiến tới gần Taeyeon.

Taeyeon sợ tới mức liên tiếp thét chói tai, ở trong phòng chạy tới chạy lui, muốn trốn tránh ma trảo của tên côn đồ .

Trò chơi truy đuổi và chinh phục này lại làm cho tên côn đồ càng thêm kích động, trên mặt nở nụ cười dâm đãng, nhanh chóng tiến tới Taeyeon.

Taeyeon liều mạng chạy từ đầu phòng đến cuối phòng, có thể nhặt được thứ gì đều toàn bộ nện vào đầu tên côn đồ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, khẩn trương không còn một chút huyết sắc.

Đôi môi là màu xám trắng tuyệt vọng.

Baekhyun đứng đưa lưng về phía cửa phòng. Nghe tiếng kêu gào cùng tiếng thét chói tai của Taeyeon trong phòng, trên mặt là một mảnh lạnh lùng.

Tên côn đồ rốt cuộc chộp được Taeyeon. Hai cánh tay đen đủi xăm đầy ác thú, giam Taeyeon thật chặt trên ghế salon!

Taeyeon biết không thể cứu vãn, lúc này, trừ Baekhyun, không ai có thể giúp cô!

Baekhyun lạnh lùng nghe tiếng động trong phòng, gương mặt anh tuấn không có bất kỳ cảm xúc gì.

Đây là Taeyeon thiếu hắn, cho hắn đội nón xanh, phải trả giá thật lớn! Baekhyun hắn, sao có thể bị người trêu chọc trong lòng bàn tay!

Nếu cô chưa thỏa mãn dục vọng, dưới người hắn còn nghĩ đến người đàn ông khác, vậy hắn sẽ thành toàn cho cô!

Người phụ nữ bẩn thỉu như vậy, hắn cũng không muốn . . . . . .

Tiếng thét chói tai của Taeyeon càng ngày càng thảm thiết, Baekhyun ở bên ngoài nghe, quả đấm dần dần nắm chặt.

Không biết, bên trong rốt cuộc tiến hành tới đâu rồi. . . . . . Hiện tại hắn phải vui vẻ mới đúng chứ? Người phụ nữ phản bội của hắn, trước mắt đang bị một người đàn ông hạ đẳng vũ nhục và hành hạ. Hắn nên cao hứng mới đúng.

Nhưng, tại sao trong lòng không có khoái cảm báo thù như dự đoán? Tim của hắn, tại sao lại co bóp mạnh mẽ như thế?

"Baekhyun! Tên cầm thú này! Khốn kiếp! Tôi hận anh! Tôi hận anh cả đời! Anh là tên khốn kiếp!" Trong phòng truyền đến tiếng gào thét đến khản cả giọng của Taeyeon. Giọng nói tràn đầy bi phẫn, đau thấu tâm can.

Chân của Baekhyun không tự chủ được đi tới cửa một bước, rồi lại cứng rắn dừng lại!

Người phụ nữ này, cho là kêu gào mấy tiếng thì có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý sao? Thật là nằm mơ!

Baekhyun lạnh lùng đứng ở trước cửa phòng, lưng thẳng tắp, nhưng chút cứng ngắc. Nghe tiếng Taeyeon keo gào trong phòng, tay gắt gao nắm chặt lan can cầu thang, càng nắm càng chặt, khiến lan can cơ hồ sắp bị hắn bóp nát! "Được rồi, đừng khóc, Byun tổng không xót em đâu, anh sẽ yêu em! Tiểu mỹ nhân, mau tới đây đi!" Tư thế tên côn dang ra như chim ưng chuẩn bị bắt con gà con, ôm Taeyeon thật chặt trong ngực mình.

Trên người hắn bốc ra mùi thúi, khiến Taeyeon nhảy mũi.

Tên côn đồ lại hoàn toàn không nhận thấy, không ngừng lấy tay xoa bóp cơ thể Taeyeon. Đổi lấy từng tiếng thét chói tai của Taeyeon!

Taeyeon giơ tay, hung hăng cào vào mặt tên côn đồ! Trên gương mặt đen đúa của tên côn đồ, lập tức hiện lên năm vết máu!

Đưa tay sờ, trong lòng bàn tay có máu, tên côn đồ hiểu ra mặt của mình bị người phụ nữ cào nát rồi!

Trong lòng tức giận bộc phát, đột ngột vặn tóc Taeyeon nâng lên, đập lên trên tường: " Con tiện nhân này! Thật đúng là coi trọng chính mình !"

Tên côn đồ nắm tóc Taeyeon, không ngừng đập đầu cô vào tường!

"Rầm rầm rầm" Tiếng đập không gặp trở ngại nào nghe vào rõ ràng như vậy, Baekhyun siết tay thành quả đấm, đốt ngón tay bởi vì nắm quá chặt trở nên trắng bệch.

Tiếng la khóc của Taeyeon, nghe rõ ràng như vậy. . .



Trên trán đã đầm đìa máu tươi, tay của tên côn đồ, đã duỗi đến trước ngực Taeyeon tùy ý vuốt ve!

Taeyeon liều mạng kêu gào, nỗi hận ngập trời khiến hai mắt cô gần như muốn đầy máu. Đột nhiên, cô phát hiện mình sao vô dụng như thế!

Tự đưa mình vào tay ma quỷ, đó là Baekhyun -- người đàn ông đã từng luôn miệng nói "Yêu cô"!.

"Baekhyun! Anh chết không được tử tế! Anh không phải là người! Tôi hận anh! Tôi hận anh!" Taeyeon bị tên côn đồ ép chặt lên vách tường lạnh như băng, máu tươi trên đầu lẫn vào nước mắt cùng nhau chảy xuống, làm mờ tầm mắt của cô.

Giọng nói giống như con thú nhỏ tuyệt vọng, nghe vào tê tâm liệt phế!

Baekhyun đứng ở ngoài cửa, cắn chặt hàm răng. Tay vịn lan can cầu thang bằng kim loại, thân thể khẽ run.

Chợt, hắn giơ quả đấm hung hăng nện trên lan can kim loại! sắt thép cứng rắn gặp gỡ quả đấm, khớp xương ở tay đã rỉ máu!

Sự lăng nhục bên trong vẫn còn đang tiến hành. Taeyeon đã hoàn toàn mất đi hơi sức để kháng cự. Cô bị tên côn đồ hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, áo bị xé nát bấy, thân thể tuyết trắng bại lộ trong không khí. . . . . .

Thấy Taeyeon không phản kháng nữa, tên côn đồ cho rằng cô đã chấp nhận.

Đắc ý cười gằn: "Cùng lão tử đấu sao, em còn non lắm!" Nói xong miệng thúi ghé sát vào mặt Taeyeon, cố gắng hôn lên cánh môi tái nhợt không có chút huyết sắc nào.

Taeyeon chán ghét nghiêng đầu đi, đôi môi tên côn đồ rơi vào cổ của cô, Taeyeon hé miệng, hung hăng cắn vào tai tên côn đồ!

Dùng hết hơi sức , không buông lỏng chút nào, cắn chặt lỗ tai tên côn đồ! Một phần ba lỗ tai nhất thời bị cắn rớt! Máu tươi chảy xối xả!

Tên côn đồ bị đau phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trở tay một cái hung hăng quất vào mặt Taeyeon!

"Con mẹ nó người phụ nữ xấu xa này! Tiện nhân! Lão tử hôm nay không khiến mày chết không phải họ Vương!" Tên côn đồ kéo tóc Taeyeon, tát liên tiếp vào mặt của cô. Đầu Taeyeonkêu lên ong ong, mới đầu còn có thể nghe tiếng chửi rủa của tên côn đồ. Sau đó, không còn biết gì nữa.

"Bẹp bẹp" tiếng tát tai vang dội truyền tới tai Baekhyun. Trong ánh mắt của hắn hằn những tia máu đỏ! Dùng sức vểnh tai, lại không nghe thấy bất kỳ tiếng thét nào của Taeyeon!

"Phanh!" Cửa phòng bị Baekhyun một cước đá văng!

"Tổng giám đốc Byun . . . . . ." Tên côn đồ cắc ké vừa định nói chuyện, liền bị Baekhyun một cước đạp bay! Hung hăng một quả đấm nện vào mặt tên côn đồ, đập hắn không bò dậy nổi khỏi mặt đất!

Baekhyun liếc mắt nhìn, cặp mắt lại trừng lớn, Taeyeon vô hồn nhìn trần nhà , trái tim lập tức co rút thật chặt!

"Lão Lý! Đến phòng tôi!" Baekhyun hét lớn một tiếng, dội vào vách tường kêu ong ong.

Lão Lý vừa xông tới nhìn, đã hít một hơi khí lạnh, trong phòng khắp nơi đều là máu! Sợ tới mức giọng nói cũng run lên: "Cậu chủ, ngài tìm tôi?"

"Giết chết hắn! Thi thể xé nát ném cho chó ăn!" Baekhyun chỉ vào góc tường gào lên, giọng nói tàn nhẫn giống như ma quỷ tới từ địa ngục .

Baekhyun đảo mắt nhìn về phía Taeyeon, trong thoáng chốc đau đớn không cách nào thở được!

Trên trán, trên người, khắp nơi đều là máu, người lõa lồ phơi bày bên ngoài, không chút nào che giấu, giống như một con búp bê rách nát không có bất kỳ tức giận, bất luận là sống, hay là chết, bây giờ đối với cô mà nói đều như nhau.

Mặt đã sưng đỏ một mảng lớn, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt thanh tú của cô. Cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, mất đi tất cả sắc màu!

Baekhyun đột nhiên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cay cay đau đớn, một giọt lệ, rơi vào mặt Taeyeon trên mặt.

Vội vàng ôm cơ thể lạnh như băng của Taeyeon, Baekhyun rốt cuộc không nhịn được khóc ra thành tiếng: "Taeyeon, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Là anh không tốt, anh là cầm thú! Anh không phải là người! Em đánh anh đi! Mắng anh đi! Taeyeon, thật xin lỗi. . . . . . Do anh quá ghen tỵ! Anh ghen tỵ với Sehun! Anh ghen tỵ với hắn! Anh ghen tỵ em yêu hắn nhiều năm như vậy! Anh ghen tỵ đến sắp điên rồi! Anh thật sự không thể tiếp nhận chuyện em cùng người đàn ông khác lên giường! Taeyeon. . . . . . Là anh không tốt! Em đánh anh đi!"

Baekhyun giơ tay còn đang chảy máu hung hăng đập lên đầu mình, dùng hết toàn lực đập!

Vú Trương nghe gọi chạy tới ngơ ngác đứng ở cửa phòng, nhìn hai người trong phòng, há to mồm nói không ra lời.

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai bà thấy cậu chủ khóc. Lần đầu tiên là lúc hắn bảy tuổi, thời điểm phu nhân qua đời.

"Taeyeon! Nói chuyện với anh! Nói chuyện với anh a! Em đừng làm anh sợ!" Tiếng khóc đè nén của Baekhyun nghe vào thống khổ như vậy, người có tâm địa sắt đá nghe cũng sẽ rơi lệ.

Nhưng Taeyeon lại vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Mặc cho Baekhyun ôm cô vào lòng, mặc cho Baekhyun hôn như mưa rơi rơi vào gương mặt cô sưng đỏ, bị máu dính vào be bét.

Cô vẫn trợn to hai mắt, nhìn trần nhà. Giống như một xác chết.

"Cậu chủ, trước tiên cho Cô Kim tắm một cái, băng bó vết thương đi!" Vú Trương lau nước mắt, không đành lòng bỏ đi.

Cậu chủ do một tay bà nuôi lớn, coi cậu như con trai ruột của mình, thấy cậu chủ và Taeyeon biến thành bộ dáng này, trong lòng bà cũng không chịu nổi.

Giống như một giấc mộng rất dài rất dài, đường đi cực xa, khi Taeyeon tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy chính mình như già đi mười tuổi.

Đầu giường là một chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng. Baekhyun nằm bên cạnh cô, cũng ngủ thiếp đi.

Trên tay quấn băng dày đặc. Chân mày nhíu lại rất chặt, dường như trong giấc mộng xảy ra chuyện gì khiến hắn thống khổ.

Trán Taeyeon cũng quấn băng dày đặc, ngủ rất không thoải mái. Cô lật người, muốn quay mặt về phía cửa sổ, cô không muốn nhìn thấy mặt Baekhyun.

Taeyeon nghiêng người, Baekhyun lập tức tỉnh.

"Taeyeon, em đã tỉnh? Rốt cuộc em đã tỉnh rồi sao?" Baekhyun kích động kéo tay Taeyeon tay: "Em đã ngủ một ngày một đêm rồi."

Taeyeon muốn tránh thoát cánh tay Baekhyun, lại phát hiện có gì không đúng!

Cô nhìn thấy miệng Baekhyun mở ra khép vào, hình như đang nói chuyện với cô. Nhưng! Cô lại hoàn toàn không nghe được rốt cuộc hắn đang nói cái gì!

Cảm giác sợ hãi thật lớn bao phủ Taeyeon. Cô cuộn người lại, liều mạng lui vào góc giường, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Baekhyun.

Baekhyun cho rằng Taeyeon vẫn còn sợ hắn, động tác nhẹ hơn, kéo tay Taeyeon đưa sát vào mặt mình, trong ánh mắt đầy tia máu tràn đầy đau lòng cùng hối hận: "Taeyeon, thật xin lỗi! Anh không phải là người! Em đánh anh đi!" Giơ tay Taeyeon lên, hung hăng tát vào mặt mình!

Taeyeon lại hét lên một tiếng rút tay của mình về! Cô phát hiện -- mình điếc! Cô không nghe được bất kỳ tiếng gì!

Cho rằng Taeyeon sợ hắn, Baekhyun đem Taeyeon ôm vào trong lòng ngực mình, mạnh mẽ ôm: "Taeyeon, là anh không tốt. . . . . . Không sao. . . . . . Về sau anh vĩnh viễn sẽ không đối xử với em như vậy nữa. . . . . . Không cần phải sợ."

Taeyeon biết Baekhyun đang nói chuyện với cô, hơi thở của hắn phun vào cổ của cô. Baekhyun ôm cô quá chặt, cô có thể cảm thấy thanh âm vang động trong cổ họng của hắn, nhưng cô lại không nghe được bất kỳ tiếng nào!

Như vậy. . . . . . Cũng tốt. Chỉ cần cô nhắm mắt lại, cô có thể mất liên lạc với thế giới này. Chỉ cần nhắm mắt lại, Baekhyun liền biến mất. . . . . .

Taeyeon cuộn tại chặt hơn trong chăn. Nhắm hai mắt, không nói lời nào, cũng không cử động. Giống như một cọc gỗ.

. . . . . .

Phòng khách, chất đầy tàn thuốc.

Trong đôi mắt của Baekhyun hiện đầy tia máu, ngồi ở trên ghế sa lon hung hăng hút thuốc. Một lát, hai cái gạt tàn thuốc cũng tràn đầy.
Vú Trương bưng khay đi tới. Trên khay, thức ăn vẫn tràn đầy, một chút cũng vẫn không nhúc nhích.

Thấy sắc mặt âm trầm của Baekhyun, Vú Trương run rẩy: "Cậu chủ, Cô Kim không chịu ăn cái gì."

Baekhyun gắt gao nhìn Vú Trương, ánh mắt như muốn trừng mặc bà: "Cô ấy không ăn bà cũng không nghĩ ra cách nào sao!"

"Cậu chủ, biện pháp nào tôi cũng dùng rồi, tôi một mực khuyên Cô Kim, nhưng là, đều không hữu dụng. . . . . . Cô Kim đã hai ngày nay chưa ăn cái gì. . . . . ." Vú Trương sợ hãi nói. Chỉ sợ Baekhyun lại phát giận.

Buổi sáng Cô Kim chưa ăn, Baekhyun cơ hồ đập nát tất cả các đồ cổ trong phòng khách. . . . . .

"Nếu như bữa tối Taeyeon còn chưa ăn, mọi người trong phòng bếp toàn bộ cút đi cho tôi!" Baekhyun hung hăng dập tắt tàn thuốc, hướng phòng của Taeyeon đi tới.

"Cậu chủ!" Vú Trương thấy Baekhyun đi tới phòng của Taeyeon, vội vàng gọi hắn lại. Người hiện tại Taeyeon không muốn nhìn thấy nhất, phải là Baekhyun chứ?

"Hả?" Baekhyun xoay người nhìn Vú Trương.

Vú Trương cũng không thể nói Cô Kim chán ghét cậu, cậu đừng đi vào kích thích cô ấy? Nhưng khi Baekhyun xoay người, không thể làm gì khác hơn là mở miệng lắp bắp: "Cậu chủ, lỗ tai Cô Kim. . . . . . Giống như. . . . . ."

"Lỗ tai Taeyeon thế nào?" Baekhyun trợn to hai mắt, sợ hãi và lo lắng chợt lan tràn trong lòng.

Vú Trương hít một hơi, thận trọng nói: "Lỗ tai Cô Kim, giống như không nghe được. Vừa rồi khi tôi đến cạnh cô ấy, cô sợ hết hồn. Trước đó tôi đóng cửa rất mạnh, cô ấy vốn phải biết tôi vào phòng chứ."

"Bà nói cái gì? Bà lặp lại lần nữa?" Baekhyun vọt tới bên cạnh Vú Trương, níu áo bà. Vú Trương là bà vú của Baekhyun, Baekhyun đối với bà vẫn luôn tương đối khách khí. Hôm nay cư nhiên lại có động tác như thế, Vú Trương biết Baekhyun đang thật sự luống cuống!

Tất cả bác sĩ chuyên khoa Tai - Mũi - Họng của Thành phố Seoul đều bị Baekhyun gọi tới.

Tất cả chuyên gia, sau khi chẩn đoán bệnh, cũng lắc đầu nói với Baekhyun, Taeyeon đúng là điếc.

Khi Baekhyun hỏi có thể chữa khỏi hay không thì tất cả chuyên gia cúi đầu không nói lời nào.

Chỉ có một bác sĩ trẻ tuổi chậm rãi mở miệng: "Tai của cô ấy điếc, tất nhiên là do có ngoại lực tác động, khiến thần kinh bắt chéo bị tổn thương, nhưng nguyên nhân chủ yếu hơn, là suy nghĩ trong lòng. Cô ấy nghĩ tai điếc để trốn tránh một số chuyện. Tai điếc, là phản ứng tự bảo vệ của cô ấy."

Baekhyun không có kiên nhẫn nghe hắn nói những chuyện liên quan đến y học gì đó, trực tiếp cắt đứt lời của hắn: "Vậy có thể chữa khỏi không?"

Bác sĩ trẻ tuổi có chút do dự: "Thần kinh bị tổn thương có thể trị hết, nhưng vấn đề tâm lý không nói trước được. Muốn chữa phải biết nguyên nhân sâu xa khiến cô ấy tự phong bế tai mình, lúc đó may ra có thể chữa trị được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro