Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đưa Taeyeon đến bệnh viện thì cô đã tỉnh lại. Cô một mực bảo mình không sao muốn về nhà. Nhưng chị Nobita nhất quyết không nghe theo, kiên quyết chở cô đến bệnh viện. Vừa đến bệnh viện đã có rất nhiều cánh nhà báo đứng đợi ở đó. Cô chỉ vừa bước xuống xe thì hàng nghìn máy ảnh chỉ thẳng về phía cô. Các anh chị nhà báo nhào đến cô. Ánh sáng đèn flash liên tục chớp nhấy làm cô vô cùng choáng. Chị Nobita bên cạnh đỡ cô dậy. Các anh chàng vệ sĩ ra sức ngăn cản những người nhà báo lại. Phải mất hơn 15p cô mới được vào bên trong bệnh viện để kiểm tra. Cô làm một loạt xét nghiệm để đảm bảo rằng cô không sao. Sao khi nhận được kết quả từ bác sĩ chị Nobita thở phào nhẹ nhỏm. Chị gọi điện cho anh tài xế chuẩn bị xe đưa Taeyeon về bằng cửa sau. Vì bây giờ phía trước rất đông nhà báo phóng viên đang đợi.

Taeyeon được thoắt khỏi cái nơi đó lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Cô dựa vào ghế nhắm mắt ngủ. Cô thật sự mệt mỏi rồi. Từ lúc tỉnh dậy ngoại trừ tranh cãi với chị Nobita việc đi bệnh viện thì cô không nói gì cả. Mặt dù mắt cô nhắm nhưng lòng cô mở. Cô không thể đi vào giấc ngủ. Cô thật không hiểu mình làm sai điều gì đến mức họ làm tổn thương cô như vậy. Từ đầu quyết định trở thành ca sĩ cũng chỉ vì quá đam mê nó. Từ khi bắt đầu được nhận vào SM trở thành thực tập sinh cô đã thấy nó khó khăn với cô đến cở nào. Khi đó cô ngày đêm luyện tập mệt đến không thở nổi. Đôi lúc cô muốn từ bỏ nhưng nghỉ đến việc có thể đứng trên sân khấu cất cao giọng hát của mình thì cô đã dẹp đi hết mệt mỏi tiếp tục miệt mài luyện tập. Ngày nhận được thông báo cô đã rất vui mừng cuối cùng giấc mơ của cô đã được thực hiện. Nhưng nó không giống như những gì cô nghĩ. Được debut cũng chỉ là mở đầu cho một khó khăn mới. Khó khăn khi đối mặt với người ghét bỏ mình. Cô luôn thấy cô đơn khi trở thành một người nỗi tiếng. Đúng vậy. Ca sĩ chính là một công việc cô đơn. Không phải ai cũng đủ can đảm trở thành một người nghệ sĩ.

Về đến phòng chị Nobita dự định ở cùng cô. Nhưng lại bị gọi về công ty gấp để trình bày vụ việc của cô. Giờ đây trong căn hộ lớn này chỉ còn mình cô.

Cô thích nhất là cảm giác ở một mình vì chỉ khi ở một mình cô mới là cô. Cô không cần cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Cô không cần gồng mình để nước mắt chảy ngược vào trong. Cô ngồi thu gối ở đầu giường. Cô bật khóc. Cô khóc rất nhiều. Có phải quyết định trở thành ca sĩ là quyết định sai lầm hay không. Cô đã phân vân rất nhiều nhưng cuối cùng cũng cầm tay bố mình bước vào công ty SM nhưng giờ thì cô muốn quay ngược lại lúc đó. Quay ngược lại thời gian cô đưa ra quyết định trọng đại đời mình.

Có lẽ do khóc quá nhiều nên cô đã thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi cô mở đôi mắt nặng trĩu của mình thì trời đã sáng rồi.

Lê đôi thân mệt nhoài của mình bước xuống giường. Cô bước vào nhà vệ sinh. Cô ngắm mình rong gương. Đây là cô sao, là trưởng nhóm của nhóm nhạc nữ quốc dân sao, là Kim Taeyeon ba mẹ tự hào sao. Cô thật không thể nhận ra người trong gương đó là cô. Quá thảm hại. Đôi mắt sưng hút vì khóc quá nhiều. Khuôn mặt trắng bệch có vài vét xướt. Đầu bị băng bó kỉ lưỡng. Cô lắc đầu lấy tay vỗ vỗ má mình. Cô bắt đầu mở vòi nước để rửa mặt.

Nước thấm lên mặt cô. Cảm giác đầu tiên không phải là sảng khoái mà là đau rát. Những giọt nước thay phiêng nhau làm phiềng đến vết xước trên mặt. Cô riếng răng chịu đựng. Cô nhanh chóng rửa mặt rồi bước nhanh đến bàn trang điểm. Dậm tô từng nét lên khuôn mặt phờ phạt kia. Cô không muốn ai nhìn thấy cô thê thảm như vậy.

Trang điểm xong cô bước xuống lầu. Các thành viên điều tập trung ở dưới khi nhìn thấy cô Tiffany nhanh chóng chạy lại đỡ cô bước xuống.

"Tớ tự đi được mà" - Taeyeon mỉn cười với Tiffany

"Không được. Cậu là người bệnh nên phải hết sức cẩn thận" Tiffany vừa nói vừa dìu cô xuống

"Cậu thấy thế nào rồi sao không đi nghỉ tiếp đi" - Hyoyeon từ trong bếp bước ra

"Tớ khỏe rồi mà các cậu khéo lo" - Taeyeon tiếp tục cười chứng tỏ mình khỏe mạnh

"Unnie chị ăn chút cháo nha. Em đã nấu cho chị đó" - Yoona bước đến đặt tay nhẹ lên vai cô nói

"Ừ. Làm phiềng em nhá"

"Không có gì đâu. Unnie đợi em một lát" - Nói xong Yoona bước vào bếp

"Taeyeon à. Chuyện hôm qua cậu đừng suy nghĩ nhiều rồi buồn nha" - Sooyoung đặt nhẹ lên tay cô như muốn chia sẻ cùng cô.

"Yên tâm đi. Tớ không buồn đâu. Mà thôi đừng nhắc nữa. Hôm nay bọn mình không có lịch trình sao?"

"Lịch trình bị hủy rồi" - Jessica lên tiếng

"Sao thế" - Taeyeon thắc mắc hỏi

"Do cậu chứ ai. Cậu bị thương nên lịch trình tạm thời hủy trong vòng một tuần" Jessica tiếp tục lạnh lùng nói

"Thì ra là do tớ. Xin lỗi các cậu" - Taeyeon cúi mặt xin lỗi

"Cậu đừng nghe cậu ấy nói. Nhờ cậu mà được nghỉ ngơi. Cảm ơn cậu còn không hết nữa mà" - Thấy Taeyeon buồn Tiffany nhanh chóng nói

Sau câu nói của Tiffany thì Jessica đứng bật dậy. Bỏ qua những ánh mắt đang nhìn mình cô ấy nhanh chóng bước về phòng

Taeyeon cảm thấy dạo này cô ấy rất lạ không hiểu lí do gì? Nhìn theo bóng cô ấy làm cho Taeyeon cảm giác cô ấy bây giờ rất cô đơn.

"Unnie cháo của unnie đây" -Yoona bưng tô cháo nóng từ bếp bước ra

"Cảm ơn em nhiều lắm" - Taeyeon xoa xoa tóc Yoona.

Sau khi ăn cháo xong. Ngồi trò chuyện với SNSD một lúc thì đột nhiên cô thấy choáng váng. Vì vậy cô muốn về phòng nghỉ ngơi. Sunny muốn đưa cô về phòng nhưng cô một mực từ chối. Cô không muốn mọi người lo lắng quá cho cô như vậy. Cảm giác thật không thoải mái

Khi cô đi ngang qua phòng Jessica đột nhiên cô ngưng lại. Cô đưa mắt nhìn vào khe cửa đang mở hờ hợt của Jessica

"Em chưa nói" - Tiếng Jessica từ phòng vọng ra

"Taeyeon cô ấy đang bị thương nên em cũng chưa có cơ hội để nói. Đợi một khoảng thời gian nữa em sẽ nói việc rời nhóm. Em cũng chả muốn ở cái nhóm nhạc này tí nào nữa đâu. Đối diện với 8 cái mặt giả tạo ấy em chán lắm rồi. Cứ tỏ ra yêu thương lắm nhưng toàn bộ điều là giả dối" - Từng câu từng chữ Jessica nói đâm thẳng vào lòng ngực. Lại chuyện gì đang xảy ra nữa vậy. Jessica muốn rời nhóm. Jessica chán ghét nhóm.

Taeyeon chạy nhanh về phía phòng mình. Cô không muốn nghe tiếp những câu tàn nhẫn từ miệng Jessica thốt ra nữa.

Nhìn thấy Taeyeon chạy đi. Thân người Jessica buông thả tự do ngã xuống sàn. Nếu Taeyeon tiếp tục đứng đó cô sợ mình sẽ không chịu nỗi mà ngã xuống trước mặt cô ấy mất. Nước mắt cô tuông ra. Cô bật khóc nức nở. Miệng luôn nói.

"Xin lỗi cậu Taeyeon. Xin lỗi SNSD. Mình không thể làm khác được nữa rồi"

Taeyeon chạy vào phòng khóa trái cửa lại. Thân hình cô trợt dài bên cửa. Cô lấy cánh cửa gỗ lạnh lẽo để đỡ lấy thân hình mỏng manh của cô. Từng câu nói của Jessica văng bên tai cô. Cô bịt tai lại. Cô ước rằng mình không nghe được những lời đó.

"Tại sao chứ tại sao Jessica cậu lại làm như vậy. Tại sao muốn bỏ rơi chúng mình. Cậu có đúng là Jessuca của tớ không? Chuyện gì khiến cậu như vậy. Không dù thế nào mình cũng không để cậu đi. Cứ chờ đấy mình sẽ không để cậu đi"

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô trở về thực tại.

"Alo" - Taeyeon nhẹ nhàng nói.

"Cô đã đỡ chưa?" - Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ấm áp

"Cho hỏi cậu là.." - Taeyeon ngờ vực hỏi

" Là tôi Baekhyun."

Taeyeon hết sức ngạc nhiên khi nghe anh nói. Thế nhưng bây giờ tâm trạng cô đang rối bời nên cũng không suy nghĩ nhiều

"Cảm ơn cậu. Tôi khỏe rồi. Nếu không có gì tôi cúp máy trước" - Taeyeon qua loa trả lời. Bây giờ cô cũng không có gì để nói cả

"Khoan đã" - Đầu dây bên kia gấp gáp nói.

"Tôi xin lỗi. Tôi biết cô bị như vậy là do Fan của tôi gây ra. Thật sự xin lỗi cô" - Baekhyun nói từng chữ với giọng điệu ấy náy.

"Ừ" - Taeyeon chỉ ừ một tiếng. Những lời Baekhyun vừa nói thật sự không lọt vào tai cô. Giờ tâm trí cô đã không ở bên cô nữa

"Cô sao vậy. Có chuyện gì sao?" - Baekhyun thấy có gì đó khác lạ với cô nên anh đột nhiên lo lắng

Đột nhiên Taeyeon bật khóc nức nỡ. Baekhyun có thể nghe rõ được từng tiếng nất của cô. Anh hốt hoảng không biết cô đang xảy ra chuyện gì.

"Cô sao vậy. Làm ơn đừng khóc"

"Tại sao. Tôi làm gì sai hả?" - Taeyeon hét lên trong điện thoại rồi nhanh chóng tắt máy.

Baekhyun hết sức bàng hoàng. Cậu nghĩ có lẽ vì chuyện vừa rồi nên Taeyeon mới như vậy. Nghĩ như vậy cậu càng cảm thấy ấy náy. Baekhyun nằm dài trên ghế sopha nhíu chặt mày suy nghĩ về cô

"Cậu sao thế" - Luhan đến bên Baekhyun ngồi xuống.

"Cậu cũng biết tai nạn vừa rồi của Taeyeon là do fan của chúng ta gây ra mà" - Baekhyun ngồi bật dậy nói

"Đúng vậy. Hyun thấy có lỗi với Taeyeon sunbaenim gê" - Suho đang bấm điện thoại nhưng khi nghe Baekhyun nói cậu liên buông bỏ điện thoại. Cuối gầm mặt xuống.

"Em cũng thấy có lỗi nên đã gọi điện cho cô ta. Mà có lẽ cô ấy bị tổn thương nhiều lắm" - Baekhyun chán nản nói.

"Thật sao. Taeyeon noona làm sao" - Chanyeol lo lắng hỏi

"Tớ cũng chả biết. Aizz thật là" - Baekhyun xoa xoa mái tóc mình

"Hay chúng ta cùng nhau qua drom SNSD xin lỗi Taeyeon sunbaenim được không?" - Suho nói

"Nhưng em sợ sẽ không tiện. Hay đợi các sunbaenin ấy đến công ty thì chúng ta cùng nhau đến xin lỗi" - Sehun từ nảy giờ im lặng bỗng lên tiếng

"Em thấy Sehun nói đúng đó. Mình đến đấy không tiện đâu lỡ paparoti chụp được thì lại thêm rắc rối cho chị ấy" - Chanyeol mặc dù rất lo cho cô nhưng phải biêtd cân nhắn kĩ lưỡng vì đây là thời gian rất nhạy cảm.

"Ok vậy quyết định vậy đi. Giờ chúng ta chuẩn bị đến công ty luyện tập đi" - Suho nói rồi đứng dậy bước vào phòng.

Các thành viên khác cũng nhanh chân bước về phòng. Chỉ có mình Baekhyu vẫn ngồi đó thẫn thờ.

~~~~~♡♡♡♡♡~~~~~♡♡♡♡~~~~

Lap hư rồi.

Chap này mình viết bằng điện thoại nên có gì sai sót mong các bạn thứ lỗi 😊😊😚😚😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro