Chap 5 ~ Rạn nứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè là thời điểm chúng tôi bắt đầu rạn nứt.

Nếu giải thích theo khía cạnh vật lí thì cũng rất dễ hiểu. Mọi thứ khi gặp nhiệt độ cao sẽ nở ra, không nở được nữa thì chúng phát nổ. Chúng tôi cãi cọ thường xuyên hơn. Với Lộc Hàm, vẫn là công việc. Với tôi, vẫn là cái tính trẻ con, cố chấp. Lộc Hàm mải mê với mấy chương trình giới thiệu sản phẩm, với mấy talk show, và triền miền với kế hoạch tìm người thay thế để anh yên tâm lên đường du học. Còn tôi thấy những vấn đề đó quá vĩ mô so với một chàng trai hai mươi tuổi. Cảm giác mỗi ngày anh càng xa tôi thêm một chút vậy. Tôi khóc nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên không để anh biết. Và tôi cũng không hề đòi chia tay, bởi có lần Lộc Hàm nói với tôi :
- Em có hiểu ý nghĩa của những đường chỉ tay không?
- Nghe nói nhìn vào lòng bàn tay có thể đoán được vận mệnh, tương lai của mỗi người, phải không? ~ Tôi ngây ngô hỏi lại.
Anh mắm tay tôi , dịu dàng :
-Anh không chắc, nhưng nếu đúng như em nói, thì số phận đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Vì vậy đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận. Tất cả đều do ta tự tạo nên. Chủ yếu là cách mỗi người nắm giữ ra sao và dẫn dắt số phận mình đi đường nào mà thôi.
Tôi nhớ lời anh nói và cố gắng không làm điều gì để hối hận rồi ngụy biện do số phận. Chỉ có điều, tôi quá ích kỉ, lúc nào cũng muốn giữ anh cho riêng mình, không chia sẻ với bất cứ ai, kể cả công việc. Có lẽ điều đó khiến anh cảm thấy gò bó, phiền phức.
Những ngày cuối cùng anh còn ở Hàn Quốc, tôi tranh thủ và trân trọng từng giây phút hai đứa được bên nhau. Cứ nghĩ đến cảnh nay mai thôi, mỗi đứa một nơi, và anh sẽ chẳng bên cạnh yêu thương, vỗ về nữa khiến tôi không biết bao nhiêu lần phải kìm nước mắt. Tối hôm đó, chúng tôi lang thang trên khắp con đường quen thuộc, anh muốn giữ trong tim một hình ảnh Seoul thật thân thương. Tôi vòng tay ra phía trước, ôm anh thật chặt, chẳng muốn rời. Đếm cuối tháng Sáu, cái nóng vắn hầm hập trên mặt đường như hời giận, cơn gió thoảng qua không đủ làm nguội bớt nỗi ưu tư. Tôi còn bao điều muốn nói, mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Bỗng, anh đặt bàn tay anh lên bàn tay tôi, ngập ngừng :
- Thái Nghiên à! Chúng ta... Chia tay nhé !
Tôi giật bắn mình, như có luồng điện chạy ngang người, lắp bắp hỏi :
- Anh... Anh vừa nói gì thế? Anh có biết anh...anh đang nói gì không?
Lộc Hàm siết bàn tay tôi chặt hơn.
- Anh suy nghĩ kĩ rồi. Em không thể ở nhà đợi anh đằng đẵng từng ấy năm trời.
- Nhưng anh đã nói là em cần anh che chở?. ~ Tôi bàng hoàng, giọng lạc hẳn đi.
- Chính vì thế... ~ Lộc Hàm nghẹn ngào ~ Em cần có người khác thay anh yêu em. Thay anh chăm sóc cho em.
- Em không cần! ~ Tôi oà lên.
- Đừng cãi anh. Em còn trẻ con lắm.
- Nhưng em ...
Anh ngắt lời tôi :
-Em còn chưa hiểu tính anh hả Thái Nghiên ?
Tôi cắn môi. Tôi hiểu anh chứ, nhưng tôi không bao giờ muốn chấp nhận sự thật này. Rằng anh là người con trai tên Lộc Hàm, dứt khoát và mạnh mẽ. Một khi anh đã quyết định một điều gì đó, thì có trời mới thay đổi được. Tôi bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tôi khóc nấc lên :
- Xin anh, đừng... Đừng...
Anh lắc đầu.
- Nghe lời anh đi.
Tôi nghe trong giọng nói của anh, có gì đó rất cương quyết. Bất lực, nước mắt tôi đẫm vai áo anh và chúng tôi rời xa nhau như thế.
Tôi thật sự không hề trách Lộc Hàm, cũng không đau khổ. Thật sự. Chia tay không phải hết yêu, anh vì tôi cơ mà ! Chỉ là, tôi rất nhớ anh, điều đó khiến tôi buồn.
Hôm nay anh bay, tôi không có mặt. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, hoặc là sẽ " đau thương đến chết" mất. Ai cũng nghĩ tôi sẽ khóc một trận kinh thiên động địa, vật vã quằn quại, lằng nhằng dai dẳng đến hàng tháng trời như những cuộc tình cũ. Nhưng không, tôi chẳng thế. Dù héo hon tàn tạ và trong lòng quay quắt, tôi bình thản đến kinh ngạc. Căn bản, tôi vẫn thầm nuôi hy vọng từng ngày.

Sau một thời gian ................

......................................................
Còn tiếp ....

------------------------ ~~~ -----------------------





If you can, please, comment and vote !

Tina Jung !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro