Chap 7 ~ Lời tỏ tình bất ngờ và những cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một đêm gió lạnh đầu mùa đông.
Ca tối kết thúc lúc 11 giờ như thường lệ, tôi thay đồng phục và lục tục chuẩn bị về. Baekhyun vẫn cần cù làm tài xế không công cho tôi từ đợt ấy.
Cái lạnh khiến cõi lòng người ta càng thêm tê tái, và Luhan xuất hiện trong câu chuyện của tôi và Baekhyun ngày một nhiều hơn.
Cho đến khi tôi kể cho Baekhyun về ngày chia tay, với đôi mắt đầy cảm xúc như tất cả chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi bỗng dưng Baekhyun dừng xe, cậu ấy quay lại tôi, bất ngờ hỏi :
- Luhan nói Taeyoen cần có người thay anh ấy chăm sóc cho Taeyoen sao ?
- Ừ. ~ Tôi tròn xoe mắt trước thái độ kì lạ của Baekhyun
- Thế thì việc đó ... ~ Cậu ấy gãi đầu gãi tai ~ Baekhyun làm được.
Thật ra, điều này chẳng khiến tôi bất ngờ, tôi có phải là con ngốc đâu mà không nhận ra tình cảm của cậu ấy từ lâu.
Rồi thì trời biết biết, đất biết, con bạn thân tôi biết, cả quán biết, đến khách vào quán cũng biết. Baekhyun không ngại tuyên bố và thể hiện tình cảm với tôi ở chỗ đông người.
Ban đầu tôi phân vân lắm, thực sự chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ nhận lời ai khác kể từ khi Luhan ra đi. Con bạn thân thì cứ động viên tôi :
- Yaaa, Taeyoen à! Đừng cố chấp như thế nữa. Cuộc đời luôn có nhiều cơ hội, biết đâu cậu đang bỏ qua cái cơ hội được yêu thương thực sự?
Tôi chả cần biết cơ hội là gì, tôi chỉ thấy Baekhyun rất tốt và kể cả không yêu thì trong lòng tôi, Baekhyun cũng chiếm một vị trí khá lớn.
Tôi đồng ý.
Baekhyun không phải tuýp người bận rộn, cũng không có bộ óc siêu việt như Luhan.
Tôi ghét bị so sánh nhưng tôi luôn không ngừng so sánh Baekhyun với Luhan. Nói thẳng ra, ngoài khuôn mặt đẹp thì cậu ấy không còn gì đặc biệt.
Nhà Baekhyun không giàu có gì mấy, cậu vừa đi làm vừa đi học, cậu cũng chẳng có xe đẹp, chẳng nhiều tài cán, ăn nói đôi lúc cũng chẳng có duyên, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy cậu ấy thua kém Luhan rất nhiều.
Cơ mà tôi lại yêu cái cách diễn đạt ngây ngô của Baekhyun, giả dụ mỗi lúc 2 đứa lượn lờ ngoài đường và tôi sẽ phát cái "bài" quen thuộc từ hồi yêu Luhan :
- Baekhyun ơiiiiiiiiiiii ! ~ Tôi kéo dài giọng
- Sao hả Taeyoen ? Không thấy anh đang tập trung chuyên môn à ? Phân vân là anh lao vào dải phân cách đấy
- Anh yêu em nhiều không ? ~ Tôi nũng nịu
- Lắm lắm
- Vậy anh sẽ yêu em bao lâu ? ~ Tôi bồn chồn.
- Baekhyun khó khăn nhích lên từng tí một giúp dòng xe cộ dày đặc, trả lời ngay và không suy nghĩ :
- Khi nào Đại Hàn Dân Quốc hết tắc đường, thì anh ngừng yêu em, hâm ạ.
Tôi cười mãn nguyện, cảm nhận được sự chân thành từ câu nói đó.
Tôi yêu mùi cafe phảng phất bám trên áo Baekhyun sau mỗi ca làm, dù nó không bằng Prada của Luhan, nhưng rất quyến rũ. Tôi yêu những tin nhắn bất chợt trong đêm : " Môi anh nhớ môi em ... " hay lúc đang trong giờ làm việc tự dưng len lén chạy đến véo mámoojt cái cho đỡ nhớ rồi biến mất, ngộ nghĩnh vô cùng.
Cứ thế, chúng tôi đưa nhau đi qua mùa đông giá lạnh, hết xuân êm đềm, để rồi đến hè cuồng nhiệt và thu mơn man lại về. Tình cảm không bị thời mà phai nhạt, song cũng chẳng mấy tiến triển, nó cứ phẳng lặng như mặt nước của Hồ vào những ngày không gợn gió. Có lẽ vì cả hai chúng tôi đều sống nội tâm, chủ yếu là hiểu nhau chứ không hề phô bày quá mức.
Thú thực nhiều lúc tôi cũng chán, nhưng căn bản Baekhyun quá đổi mong manh khiến tôi không dám làm điều gì gây tổn thương cho cậu ấy.
Có lần, Baekhyun đưa cho tôi một túi nhỏ đầy những quả màu xanh lóc nhóc mà cậu ấy nói là " mác kham " của miền núi, bảo tôi ăn thử.
Cắn miếng đầu tiên, mặt tôi ro rúm lại, lưỡi chát xin xít vì cái vị vừa chua vừa đắng ý. Tôi ném thẳng ngay cái quả đang ăn dở xuống đất trước con mắt ngỡ ngàn của Baekhyun và lao ra bàn lấy cốc nước tu ừng ực.
Nhưng chỉ một lát sau, vị ngọt bắt đầu tan dần trên đầu lưỡi, lan xuống vòm họng, và chạy từ từ lên não khiến cơ mặt tôi giản ra rạng rỡ. Tôi reo lên :
- Kì diệu quá Baekhyun ơi !
Baekhyun nhìn tôi cười hiền hiền :
- Anh cứ sợ rằng em không thích.
Bất chợt ngay lúc đó, tôi nhận ra một điều, tình yêu cũng giống như quả mác kham vậy, trải qua đắng cay rồi sẽ ngọt ngào.
Đến một ngày ....
...................................
Còn tiếp .......
_________________________________________________
Notes: yaaaaa! Tự nhiên thấy buồn quá đi mất. Mình bị ăn bơ của mấy bạn thật rồi. Vô tâm quá đi mất.
Mình cố ý thay đổi một số. Mà hình như mình thay đổi hơi quá lố r. Mình không tiếp gạch đá đâu í nha!
Kì sau chắc là hơi đau buồn í tại vì .... Aiya mình phải giữa bí mật ấy chứ nhỉ. Chứ nói ra hết thì còn gì hay và hấp dẫn.
Các bạn có hồi hộp và tò mò không? Nếu như có thì hãy chờ đợi và đón đọc chap 8 nha! Và còn một điều quan trọng và đừng quên nữa là :

Comment and vote, please ! Thank you so much !

Đừng cho tui ăn bơ nữa đó nha !

Tina Jung !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro