Chap 6: Bồi Thường Thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí áp trong xe có chút thấp, Seungwan phát hiện đó cũng không phải là đường về công ty, thế là rõ rồi, loại kỹ xảo diễn xuất vụng về của nàng sao có thể giấu được chị ấy.

"Chuyện đó..." Seungwan cảm thấy có lỗi với người ta, một bữa cơm tối tốt đẹp lại bị phá hỏng, trực tiếp mở miệng nói xin lỗi, nàng lại cảm thấy ngại, trước tiên nên tìm chủ đề phá vỡ bầu không khí im lặng, "Nữ thần, chị lợi hại thật đấy, vậy mà lại là bà chủ nhà hàng."

"Em mới là bà chủ."

Lời này của Joohyun là ý gì? Seungwan suy nghĩ nửa ngày, chán nản phát hiện bản thân đúng là đồ đần, sao có thể nói người đẹp là bà chủ được chứ, nghe như đang ám chỉ chị ấy dựa vào đàn ông mới trở nên giàu có.

"Son Seungwan."

Xong đời, dám cá là Joohyun tức giận rồi, nếu không sao lại gọi nàng bằng cả họ tên đây.

"Tôi rất đau lòng."

"Nữ thần, em sai rồi, em ngàn vạn lần không nên giới thiệu tên đàn ông cặn bã kia cho chị!"

"Nhưng em cũng đã làm rồi."

Màn đêm buông xuống, một bên gương mặt Joohyun hòa tan vào bóng tối, không thể nhìn rõ. Seungwan nhớ đến chuyện Joohyun chỉnh tàn người theo đuổi, cực kỳ hối hận khi đêm nay lại cùng Bogum tìm đường chết mà đi thực hiện cái kế hoạch theo đuổi phụ nữ này.

"Vậy, vậy em phải làm sao bây giờ?" Muốn đánh muốn giết —— rất đau đó!

"Em phải bồi thường cho tôi."

"... Em, em không có tiền!"

"Không có tiền?" Joohyun dừng lại một chút, nói tiếp, "Tôi chấp nhận bồi thường thịt."

Seungwan kéo hành lý đứng trước cửa nhà Joohyun, kinh ngạc há hốc miệng. Kiến trúc rộng rãi trước mắt thật sự rất khoa trương, nhà của mấy nhà tư bản trên truyền hình cũng không bằng như này.

"Nữ thần, trước kia em cũng không biết chị có tiền thế đó!"

Khóe miệng Joohyun nhẹ cong lên một nụ cười, kéo cái vali của Seungwan, ra hiệu nàng vào cửa, "Chẳng qua là tôi cảm thấy cần phải phơi bày một ít thực lực của bản thân cho em thấy."

"Phơi bày cho em?" Seungwan càng nghĩ càng thấy là lạ, bình thường Joohyun khiêm tốn như vậy, hiển nhiên là rất kiêng kị để người khác biết cô có tiền, hiện tại thì tốt rồi, mình không chỉ biết bí mật này, còn đến nhà chị ấy ở. Nhỡ ngày nào đó chị ấy nghĩ quẩn, cảm thấy mình biết quá nhiều, muốn giết người diệt khẩu...

"Nhưng mà, ở công ty chị rất kín tiếng, lỡ như có ngày em lỡ mồm nói ra chuyện chị là thổ hào* thì sao?" Seungwan thăm dò hỏi. (*: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ)

Joohyun rất phối hợp mà suy nghĩ, trả lời: "Vậy thì tiếp tục bồi thường thịt."

"..." Người đẹp không cần nói mập mờ thế chứ, em chẳng qua là đến nhà chị quét dọn vệ sinh 3 tháng thôi mà.

Có điều nói là quét dọn, nhưng Seungwan không có tác dụng gì, bởi vì trong nhà Joohyun có một robot thông minh tên là Alger, không chỉ giặt quần áo nấu ăn, thậm chí còn có thể đi ra ngoài mua sắm, đơn giản là không gì không làm được.

Vì vậy, vài ngày sau, chính trực girl Seungwan nhịn không được chạy tới phòng ngủ hỏi Joohyun, "Nữ thần, chị để em tới nhà chị làm gì thế?"

Joohyun không lên tiếng, nâng ánh mắt lên khỏi tờ báo, mãi đến khi dò xét Seungwan mấy lần từ trên xuống dưới, mới yếu ớt mở miệng, "Nếu em cho rằng ăn chùa uống chùa ở đây thì rất áy náy, tôi không ngại để Alger rời đi."

Chị không ngại em ngại được chứ! Seungwan sợ hãi, nhà của người đẹp chiếm diện tích quá kinh khủng, nếu để người máy đi chẳng khác nào nàng thành sức lao động duy nhất à, đừng nói là giặt quần áo nấu cơm, mỗi việc lau nhà đã có thể hao hết sạch sành sanh năng lượng của cô rồi. Thế là nàng bèn xua tay, mãnh liệt thể hiện thái độ, "Ha ha, nữ thần, em đùa chị đó mà."

Bởi vì biên độ lắc lư quá lớn, Seungwan không cẩn thận đụng rơi mất vật trang trí trên tủ, nàng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Từ góc độ của Joohyun vừa vặn có thể nhìn thấy vạt trước áo ngủ của Seungwan, vì động tác tìm kiếm mà vừa hở vừa khép để lộ ra phong cảnh mỹ lệ.

"Seungwan" Joohyun theo bản năng nắm chặt tay đặt trên ghế rồi lại buông lỏng, giọng khàn khàn nói với cô: "Tôi nghĩ ra được việc em có thể làm vì tôi rồi."

"Hả?" Seungwan vẫn như cũ giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, ngẩng đầu có phần ngây thơ mà nhìn Joohyun, bộ ngực đầy đặn bị ẩn giấu càng hiện rõ.

"Giúp tôi xoa bóp lưng."

"Đúng nhỉ! Alger là con trai." Con mắt của Seungwan sáng lên, cảm giác rốt cuộc mình cũng có tác dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro